Nhất Tâm Chi Cách
Chương 41

Triệu Thâm cảm thấy hắn và Chu Duật Minh cần phải tìm thời gian nói chuyện một chút, tốt nhất là dưới ánh đèn lãng mạn, bầu không khí xung quanh kiều diễm ám muội đạt đến đỉnh điểm, vào thời khắc ấy đột nhiên chọc thủng tầng giấy cửa sổ, đem tất cả làm rõ, khi đó tình cảm không thể khống chế mà bạo phát mãnh liệt chắc chắn dễ như ăn cháo mà đem người nhấn chìm. Hắn muốn vào thời khắc cực thịnh mà hái đóa hoa này.

Nhưng không đợi hắn lập ra kế hoạch chu đáo, bất ngờ đã xảy ra, không, có lẽ việc này không thể gọi là bất ngờ, bởi vì hắn vẫn luôn biết sẽ có một ngày như thế. Chỉ có điều hắn không nghĩ tới cho đến ngày hôm nay mình còn vì nó mà chịu chấn động lớn như vậy.

Ngày ấy cha của hắn tức đến nổ phổi gọi điện thoại tới, đúng lúc nhóm thủ hạ đang theo lệ báo cáo tình hình mỗi ngày. Khi thư ký báo tên họ người gọi điện thoại tất cả mọi người đều sững sờ, bọn họ biết cha con nhà này như người dưng nước lã, sợ là Triệu Thâm ngay cả giọng nói của cha mình cũng nhận không ra, bầu không khí trong phòng nhất thời vi diệu giằng co. Nhưng mà Triệu Thâm mặt không biến sắc, vung tay một cái quay người dặn dò tiếp tục, không có chuyện gì hết sau khi kết thúc công việc lại nói sau.

Máy điều hòa tự động vận chuyển, điều tiết nhiệt độ nội thất hợp lòng người, mà trong phòng làm việc mọi người đều chảy mồ hôi lạnh. Người đàn ông ngồi trên cao hết sức chuyên chú lắng nghe thủ hạ báo cáo, đáy mắt lại dường như hình thành một khối băng, vô tình, sắc bén. Chuông điện thoại di động riêng tư từng tiếng vang lên, ồn ào chói tai như con quạ hót vang, Triệu Thâm cũng không tắt máy rất hứng thú nghe tiếng chuông từ thế hung hăng đến ngừng chiến tranh, cuối cùng nản lòng thoái chí mà thu binh.

Người ở đầu bên kia điện thoại có cảm thấy thất bại hay không? Đây là lần đầu tiên ông thua trong tay con trai của mình. Thời gian để nếm mùi thất bại đầu tiên này rất quý giá, phải cho ông nhiều thời gian hơn để từ từ thưởng thức.

Theo tiếng chuông suy yếu vô lực, trước mắt hắn dần dần hiện ra một thân ảnh tiều tụy, đã từng là một người cha anh tuấn nho nhã nhưng bây giờ đã tóc bạc ám sinh. Khi quyền lực và tiền tài mang đến ánh sáng chói lọi trên người ông ấy rút đi, thì ông hoàn nguyên thành một lão niên bình thường. Lang Vương cũ ngã xuống, Lang Vương mới mang dòng máu của nó kế vị hài lòng phát ra tiếng rống dài đầu tiên.

Thắng lợi, báo thù, kéo dài không kết thúc, đôi bên đều chồng chất vui sướng hay đau thương.

Chờ khi hắn không thể tìm cớ kéo dài thời gian mới nhận điện thoại, tiến hành một hồi cha con truyền tin. Cũng làm khó cho ông một người đến nay vẫn không quên dùng tư cách người cha gia trưởng kiên trì gọi điện thoại lâu như vậy, xem ra, ông thật đi tới cùng đường mạt lộ.

“Mày dĩ nhiên làm trái lời hứa?” Trong cổ họng của cha hắn giống như ngậm lấy một đám lửa hừng hực: “Dù sao nó cũng là… Em trai của mày! Tại sao mày muốn đuổi tận giết tuyệt?! Rõ ràng đã thương lượng tốt, tài sản và quyền lực đều thuộc về mày, chỉ cần mày để lại cho nó một cái mạng… Tại sao phải đem nó đưa vào ngục giam?”

“Cái gì đưa vào ngục giam?” Triệu Thâm mạn bất kinh tâm, dùng ngón tay mở cổ áo, động tác bừa bãi tiêu sái, giọng nói kinh ngạc tự nhiên mà thành. Bề ngoài là ác ma, trong thanh âm lại là thiên sứ.

“Hành động của nó quá lớn, kinh động không chỉ một người, tuy rằng con đã cảnh báo những người bên cạnh… Nhưng nếu như nó chọc phải những người không nên dây vào con cũng không thể làm gì. Nhưng bây giờ cái gì con cũng không biết? Cha có thể nói cho con đến cùng xảy ra chuyện gì không?”

Sóng điện truyền đến vài tiếng ho khan, Triệu Thâm nghe thấy cha hắn khuất nhục mà nuốt xuống lửa giận. Hắn ừ ừ nghe, lại căn bản mất tập trung. Hắn làm sao có thể không biết? Từ khi hắn trên giường bệnh mở mắt, bắt đầu từ giờ khắc đó sợi tơ vận mệnh lại trở về trong tay hắn.

Người thích hợp đứng ra là có, động cơ cũng có thể thuận lý thành chương, đem bọn họ cổ động càng là dễ như ăn bánh, chỉ cần điều kiện có lợi. Triệu Thâm từng bước một bố trí cạm bẫy, dẫn bọn họ vào tròng. Đối với chuyện Triệu Khuyết bắt cóc hắn, người kia cũng ra tay giúp, kỳ thực xưa nay hắn đều không phục, cũng không cảm kích. Ông ta cứu hắn đơn giản là xuất phát từ lợi ích, mà Triệu Thâm cũng không thích cho ông ta lợi thế.

Cho nên vào lúc hắn đáp ứng chừa cho Triệu Khuyết một mạng thì bất động thanh sắc ném ra lá bài tẩy của mình. Hắn phải làm cho kẻ ti tiện này có tội thì phải chịu, mà không làm bẩn tay của mình, hắn cũng sẽ ẩn thân nơi hậu trường ra tay như cha của mình.

“Nguyên lai là bị người vạch trần… Thường gia không phải loại người tùy tùy tiện tiện có thể phái thế lực nhỏ, thật có hơi phiền toái… Giao cho con nói chuyện đi?” Triệu Thâm lười biếng nói ra bước đi đã sớm chuẩn bị trước. Đó là hắn lưu cho bọn họ một con đường duy nhất, cũng không thể xem như là đường sống.

Hắn thậm chí không muốn cùng cha hắn gặp mặt, chỉ là hư tình giả ý mà tỏ vẻ phải lên chương trình hội nghị để dễ xử lý. Cha của hắn vì cứu lại đứa con cưng tất nhiên cái gì cũng có thể giao ra. Đến lúc đó, Triệu Thâm có thể quang minh chánh đại cắt giảm thế lực của cha mình, triệt để xóa nỗi lo về sau. Mà Triệu Khuyết hai tay nhiễm máu kia, cuối cùng rồi sẽ vì tội ác của mình trả giá thật lớn.

“Mạng người không thể dùng tiền tài bồi thường, y không xứng đặc xá.” Triệu Thâm lạnh lùng nghĩ như vậy, ngoài miệng lại nói đến ôn nhu thành khẩn: “Con biết rồi, con sẽ cố gắng làm.”

“Con thực sự lớn rồi, có lẽ cha không thể làm gia trưởng của con được nữa.. Từ nay về sau con cũng đừng để cho cha gặp, để bộ xương già này sống thêm mấy năm đi.”

Trái với ý ông, đứa con trai giỏi về ngụy trang, tiếu lý tàng đao đã cúp điện thoại trước một khắc khiến ông cực kỳ thất thố. Khi chiếc mặt nạ trên mặt bị bóc ra chỉ còn lại sự già nua uể oải. Giữa hai cha con dùng một câu nói lễ phép cuối cùng để che lấp, từ đây cũng không còn sót lại chút gì.

“Cha sớm nên nói lời này, cha già, tôi cầu còn không được.”

Hắn chân chính nghiền ngẫm câu nói này trước, sau đó liền bật thốt lên.
Ngày đó Chu Duật Minh ở trên đường du lịch sưu tầm dân ca, lúc trở về đã muộn lắm rồi, sắc trời tối đen. Thường ngày xuất hiện tình huống này thì Triệu Thâm đã sớm một hơi gọi tới mười bảy mười tám cú điện thoại vô cùng đáng thương vừa hối thúc vừa oán trách. Nhưng ngày hôm nay thái độ khác thường, yên tĩnh làm trong lòng cậu trên dưới xóc nảy. Vội vã chạy về nhà, trong biệt thự một mảnh tăm tối vắng vẻ, hắn như một con vật uể oải nằm phục ở nơi đó làm cậu bất an trong lòng.

“Làm sao vậy…” Cậu thật nhanh vọt vào phòng mở đèn, ánh đèn sáng như thác nước chảy xuống dưới. Trong ánh sáng chói lọi Triệu Thâm gục xuống bàn, vùi đầu vào hai tay, mấy chai rượu ngổn ngang bị vứt ở một bên. Rượu trong bình dưới ánh đèn chiếu rọi nhẹ nhàng lay động, màu hổ phách chiết xạ thành màu hoàng kim, dập dờn chiếu ra từng mảng từng mảng vàng vụn.

Ngào ngạt hương rượu xâm nhập gian phòng này. Tất cả cảm quan đều được kích thích mơ hồ. Chu Duật Minh nhắm mắt lại, ấn xuống lo sợ bất an trong trái tim.

“Biết mình tửu lượng không tốt sao còn uống nhiều rượu như vậy…” Cậu lẩm bẩm, lấy tay để lên trán của Triệu Thâm.

Triệu Thâm trời sinh tửu lượng kém, uống rượu tất say. Lúc thường hắn cũng rất chú ý, khi hắn uống rượu nhất định là muốn say.

Hắn chôn đầu xuống, chôn đến càng ngày càng sâu, hắc ám như một tấm chăn ấm áp thư thích quấn lấy hắn, làm lòng hắn tràn đầy mê say không muốn trốn chạy. Sau đó có cái gì càng thêm ấm áp dán lên trán của hắn, trong nháy mắt đó hắn run lập cập, giống có ánh nắng mặt trời nho nhỏ nhảy vào trong lòng hắn. Triệu Thâm lưu luyến mà khẽ nâng cái trán, nỗ lực hướng lên trên cọ cọ, da thịt kết dính với nhau, hỏa diễm bốc cháy càng lớn.

Chu Duật Minh không có đẩy hắn ra, nhân thể kéo hắn lên, đầu đầy mồ hôi đẩy mạnh hắn vào buồng tắm. Triệu Thâm say khướt một đường lờ đờ mông lung, nhìn thấy cậu mở nước bồn tắm bèn loạng choà loạng choạng chủ động nằm vào. Quần áo cũng không cởi một chút liền ngâm đến ướt đẫm. Da thịt xuyên thấu qua áo sơ mi dính trên người phóng ra màu da sáng, đường nét thân thể được nước giội rửa hiện ra rõ ràng khác nào một tượng thần được vớt ra từ biển rộng, kiêu ngạo bày ra thân hình đẹp nhất lúc thời còn hoàng kim được người cúng bái.

“Anh nháo cái gì…” Chu Duật Minh nhìn chăm chú vào hắn, trên mặt đỏ ửng, hốt hoảng vài giây. Giờ khắc này hắn ở trong nước quần áo chỉnh tề so với năm đó bọn họ lỏa thể còn làm tim cậu đập nhanh hơn.

“Đừng lại muốn làm loạn!” Cậu nỗ lực làm ngữ khí của mình càng thêm nghiêm khắc, nhưng những chữ vừa nói ra cậu cũng có thể cảm nhận tiếng nói của mình hư nhuyễn vô lực. Thanh âm của cậu, sức mạnh của cậu, lý trí của cậu, đều vì thân thể nóng rực cùng ánh mắt càng nóng rực của hắn mà lần nữa tan tác.

Triệu Thâm cho cậu một cái ôm ấp —— hung tợn ôm ấp và hung tợn hôn. Khi Chu Duật Minh cởi nút buộc là hắn liền dùng hết lực khí toàn thân đánh tới. Chu Duật Minh chật vật giơ tay đặt trên bả vai hắn, trong đầu một mảnh hỗn độn, không biết là nên đẩy hắn ra hay là đè hắn xuống.

Đầu lưỡi mềm mại trượt tiến vào, dây dưa gây ra tiếng nước dính nị. Mùi rượu nồng nặc cũng thuận theo công thành đoạt đất, đem khoang miệng, cuống họng thậm chí hết thảy cảm quan chiếm cứ. Bị mùi rượu xông vào làm Chu Duật Minh giật cả mình tỉnh táo, liều mạng ngẩng đầu lên, vòng eo ngửa ra sau né tránh sự tập kích kịch liệt của hắn. Mùi rượu mềm mại làm cậu nhớ tới tất cả hỗn loạn phát sinh lúc trước, nhớ tới dụng ý của mình khi tới nơi này vội vã đè Triệu Thâm lại thở hồng hộc nhắc nhở hắn: “Chớ làm loạn, trên người anh tất cả đều là mùi rượu, nhất định phải tắm rửa một chút…”

Ánh mắt của bọn họ thẳng tắp nhìn nhau. Lời nói của Chu Duật Minh lập tức bị nghẹn lại, đôi mắt Triệu Thâm ngây ngốc vững vàng nhìn chăm chú vào cậu. Ánh mắt khác với bình thường vừa bi ai vừa ôn nhu, có loại sức mạnh xuyên thấu của tháng năm. Cậu bị đôi mắt chăm chú kia chiếm lấy, không thoát thân nổi.

Quần áo bị thấm ướt cùng thân thể mềm nhẵn hòa làm một thể. Bọn họ bỏ ra thời gian rất lâu mới cởi hết quần áo của nhau, hai thân thể cân xứng kiên cường bị hơi nước và dục vọng làm chuyển sang màu sắc đỏ hồng.

Chu Duật Minh giơ tay sờ soạng eo của Triệu Thâm, nhớ tới ngày nào đó Triệu Thâm đã từng dùng lời nói ám muội mời cậu “Đến sờ thử”, khóe miệng không nhịn được hiện ra một nụ cười. Bị mùi rượu làm cho não hôn mê Triệu Thâm cũng không hiểu cậu đang cười cái gì, bị ngón tay của cậu trêu chọc đến cơ bụng căng thẳng. Hắn đem Chu Duật Minh đè ngã ở mép bồn tắm, lấy tay nhào nặn cặp mông nở nang vểnh cao. Đôi mông cánh hoa đối với hắn có mê hoặc rất lớn, đặc biệt sau khi dính nước lộ ra cái lỗ nhỏ hồng nhuận co rút lại bất định, như đóa hoa chọc người làm cho dương v*t của hắn cứng rắn.

Mà đóa hoa kia vốn khó có thể tiến vào, đặc biệt ngày hôm nay hắn uống quá nhiều rượu, tư duy hỗn độn, chỉ có thể dựa vào bản năng tiền tiền hậu hậu mà đỉnh lộng. Chu Duật Minh cũng bị hắn trêu chọc đến đuôi mắt ửng đỏ, khó nhịn uốn éo đổi tư thế. Chờ đến khi Triệu Thâm đâm vào đúng chỗ, quy đầu từng chút đi vào hành lang, miệng huyệt nhợt nhạt nuốt cự vật đang dâng trào, cảm giác khát khao nhất thời trở nên rõ ràng tê dại ngứa ngáy như hỏa diễm bốc cháy ở nơi sâu nhất trong cơ thể. Chu Duật Minh phát ra một tiếng khóc rưng rức giống như ngâm khẽ, cong lưng nhếch đôi mông lên. Triệu Thâm run rẩy một cái cảm giác cự vật hung bạo đang bị hút vào một hang động cực ấm áp cực mềm mại, gần như muốn hòa tan.

Dòng nước theo tính khí to dài đi vào đường ruột rồi đồng thời chậm rãi rỉ ra, quá trình bọn họ giao hợp ôn nhu, chầm chậm, từ hư không đến phong phú. Lúc đạt đến đỉnh điểm hai người đều không kiềm chế nổi kêu một tiếng, trước mắt trở nên mơ màng, thế giới lay động. Triệu Thâm đánh xuyên chậm rãi khác thường cẩn thận mà ma sát mỗi một tấc trong cúc huyệt khát cầu thương yêu.

Tay của Chu Duật Minh bụm lấy mặt cũng dần dần buông xuống, bắt đầu theo nhịp điệu va chạm mà lay động. Thân thể cứng ngắc dần dần mềm mại như bạch xà trong nước linh hoạt. Âm thanh ngâm nga cũng càng lúc càng lớn, cùng tiếng nước hòa thành một vùng.

“Ừm… A ~ ừ, nha! A a… Ân a ~ a…”

Cậu lay động đầu, rên rỉ, đau đớn càng lúc càng ít, vui thích càng ngày càng nhiều. Tình dục ôn nhu đến như sóng lớn bao quanh thân làm người hãm sâu trong đó. Hai bàn tay lớn của hắn nhào nặn khắp người cậu, cậu cũng không cảm thấy ngượng ngùng, từng bước thả lỏng.

Đột nhiên, một cái đâm hung mãnh làm rối loạn nhu tình mật ý ôn tồn, dương cụ ngẩng đầu đột tiến, đâm tới nơi rất sâu mà trước nay chưa từng đến. Vách thịt mẫn cảm một khi bị đâm vào làm công tắc ái dục trong cơ thể cậu cũng ầm ầm mở ra. Hai mắt Chu Duật Minh tiêu thất, vô thức rít gào, nhục đạo bên trong đôi cánh hoa mông co chặt lộn xộn, phía trước bắn ra một luồng chất lỏng.

Triệu Thâm bị kẹp làm cho mấy phần thanh tỉnh, cúi đầu liếm láp làn da của người dưới thân, hắn cắn chặt sau gáy của Chu Duật Minh đồng thời đem nồng tinh tích trữ đã lâu không giữ lại một chút mà truyền vào trong cơ thể cậu.

Hai người thở hổn hển nằm nhoài trong bồn tắm run rẩy, mười ngón tay lơ đãng nắm lấy nhau. Tính khí của Triệu Thâm còn để lại trong cơ thể Chu Duật Minh, dịch thể dính nhơm nhớp cùng côn th*t nữa cứng nữa mềm đều lưu lại bên trong dũng đạo mềm mại. Chỉ một động tác ma sát nhè nhẹ cũng làm thân thể hai người một trận bủn rủn.

Qua một hồi lâu, Chu Duật Minh khôi phục chút thể lực, giãy dụa muốn bò ra ngoài. Ngay tại lúc cậu nhấc eo lên, tính khí hơi trượt khỏi cái mông, trong nháy mắt Triệu Thâm đột nhiên duỗi tay nắm chặt hai cái đùi của cậu dùng sức nhấn xuống một cái, trời đất quay cuồng cậu ngã ngồi xuống, đem kia cự vật vừa mới dịu dàng thắm thiết không giữ lại chút nào mà nuốt vào trong cơ thể.

“A! Không muốn… Đau quá! Nhẹ chút… A… A ~ a…”

Chu Duật Minh đau đến chảy nước mắt, hai cái chân đều bị Triệu Thâm nắm chặc run run, càng giãy dụa thì càng xóc nảy, lần lượt bị đâm đến càng ngày càng sâu. Cái mông của cậu để ở phía sau cơ bụng cường tráng, âm thanh ba ba ba va chạm lẫn vào tiếng nước sinh ra khi giao hợp, dâm thanh không dứt bên tai. Trong cơn làm tình mãnh liệt bá đạo quyết tâm yếu ớt của cậu trở nên tán loạn, phía trước lại cứng đến nỗi thẳng nhếch lên, đáy chậu đến khe mông đều ướt đẫm d*m thủy. Cậu cảm thấy cả người đều bị chém thành hai nửa, bị đâm đến ngoại trừ cảm giác bên trong huyệt động bị vật cứng đỉnh lộng còn lại không biết cái khác.

Sau khi say Triệu Thâm thường bị đau đầu, nhưng hắn cũng không cảm thấy thống khổ, chỉ cảm thấy vui sướng, đây là cảnh hắn muôn vàn khó khăn tưởng tượng, hoạt sắc sinh hương, giấc mộng vô cùng tươi đẹp. Trong mộng hắn tùy ý suồng sã chơi đùa bộ ngực dẻo dai, thân thể ôn nhuyễn, hai tay siết chặt cậu không buông ra… Hắn cảm thấy được đây là người đối với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu, không thể thả tay. Bọn họ đến bình minh còn có một quãng thời gian rất dài, không cần buông tay…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương