Nhất Tâm Chi Cách
Chương 39

Lúc này Chu Duật Minh mới nhớ Triệu Thâm còn chưa biết cậu đã khôi phục ký ức… Dù sao, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra Triệu Thâm sẽ đem bí mật trong tủ bảo hiểm mang vào trong mộ. Không vạch trần những vết sẹo, cũng không quyến luyến hoa phù dung chớm nở chóng tàn.

Cậu từ trên bả vai Triệu Thâm rụt tay về, bỗng nhiên không dám chủ động nhắc đến đề tài này. Sau khi tầng khăn che mặt bị đánh rơi rốt cuộc không còn ám muội, do dự, không có đường lùi. Không phải dũng khí của bọn họ không đủ, mà trong quá khứ những gì họ mất thực sự quá nhiều, đến nỗi hôm nay tiến thoái lưỡng nan.

“Thì ra anh còn chưa biết nha” Chu Duật Minh tận lực vân đạm phong khinh cười: “Khi đó tình huống của anh rất nguy cấp, em nghe nói anh có đồ vật để cho em thì liền kiên trì muốn xem cho bằng được.”

“Sau khi xem, em không dự định đi.”

Trong phòng bệnh không khí sốt ruột mà nghiêm nghị, ngoài cửa sổ mù mịt chậm rãi áp vào. Hô hấp của Triệu Thâm đột nhiên trở nên gấp gáp, càng lúc càng nặng nề, phảng phất như là tiếng chuông vận mệnh đã điểm.

“Kỳ thực, vốn em cũng sẽ không đi.” Chu Duật Minh rũ mi mắt, mang theo nụ cười tự giễu lầm bầm lầu bầu nhẹ giọng nói: “Một mình anh bị giam giữ ở địa phương nguy hiểm, lại an bài em cao bay xa chạy? Sao anh lại có suy nghĩ như vậy? Em làm sao có thể đi được?”

“Xin lỗi, anh không suy nghĩ kỹ càng…” Triệu Thâm mới vừa mở miệng, ngón tay Chu Duật Minh che trên bờ môi của hắn.

“Không sao, sau này anh cũng đừng nói xin lỗi với em.” Chu Duật Minh nỉ non trả lời, đôi mắt sâu với con ngươi màu xám bỗng nhiên tỏa khắp ra nơi một trận sương mù mỏng manh: “Em nhìn thấy, cái gì cũng đều hiểu, em cũng suy nghĩ rất lâu… Phàm là không chuyện vui sướng thì cố làm cho nó đi qua đi, như vậy quá thống khổ.”

“Thế nhưng ” cậu đứt quãng nói, ngữ khí kiên quyết, nói càng ngày càng trôi chảy: “Vô luận vui sướng hay không, chỉ cần chuyện xảy ra ở trên người em anh đều phải cho em biết, em có quyền hiểu rõ tất cả.”

Triệu Thâm cảm thấy cổ họng của mình như bị nghẹn, hắn áy náy, thế nhưng Chu Duật Minh nói, không muốn lại nghe hắn “Xin lỗi”.

“Hơn nữa… Cũng không phải toàn bộ hồi ức đều làm em khổ sở.” Chu Duật Minh nhắm mắt lại: “Có lúc em thật hận tạo hóa trêu người, thế nhưng lần này em rất cảm kích lão thiên gia để em nhớ lại.”

Cậu tìm trong túi của mình lấy ra chiếc hộp nhẫn, chiếc hộp nhung nho nhỏ tinh xảo được nhiệt độ da thịt của cậu truyền hơi ấm, bọn họ đều biết trong cái hộp kia cất giấu loại ánh sáng gì, một khi mở ra là có thể làm người hoa mắt, làm cho bọn họ gần như muốn rơi lệ.

“Anh cho em chiếc nhẫn, bây giờ em trả lại cho anh. Bây giờ em không phải là người mà lúc trước anh trao nhẫn… Vậy anh suy nghĩ kỹ rồi xử trí nó đi.”

“Em chờ sự lựa chọn của anh…”

Thanh âm của cậu rất thấp, nhưng mỗi một từ lại khơi dậy trong lòng Triệu Thâm vạn trượng lôi đình. Tim của hắn điên cuồng nhảy nhót, khác nào một con tuấn mã sắp chết muốn thoát khỏi tất cả trói buộc. Sẽ phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn sao? Triệu Thâm cảm thấy âm thanh mơ hồ trôi tới trôi lui, như hoa lệ bên trong ống kính vạn hoa biến hoá thất thường hắn không dám đưa tay nắm lấy.

Nguyên lai cực hạn vui mừng và cực hạn phẫn nộ tuyệt vọng giống nhau, là cùng một loại cảm giác thiên địa điên đảo.

Chu Duật Minh đem đầu chôn ở trên bả vai Triệu Thâm, khóe miệng khắc chế không nổi rung động, nhưng cậu không có khóc. Giữa lúc Triệu Thâm tinh thần hoảng hốt hắn nghe thấy Chu Duật Minh ở bên tai nhẹ nhàng nức nở: “Chúng ta… ngày nào đó đi thăm anh Vân Kỳ đi.”

Giống như có một mảnh hoa tuyết lạnh lẽo thấm vào cổ của hắn, hắn lập tức tỉnh lại, tâm từ từ chìm xuống, bách vị tạp trần. Qua thật lâu, mới hoàn toàn không có khí lực mà trả lời một câu: “Được.”

Cho dù sau này Triệu Thâm giúp đỡ cô nhi viện làm rất nhiều chuyện, còn dùng tiền tài giúp đỡ người nhà họ Thư nhưng quan hệ song phương vẫn lạnh nhạt như băng. Chu Duật Minh lý giải người nhà họ Thư không muốn nhìn thấy tâm tình của bọn họ, nên trong âm thầm định ngày hẹn. Sau khi cậu mời mấy lần, nhiều ngày sau Thư Vân Họa đang học đại học ở T thành mới được phái tới gặp mặt bọn họ.

Ngày đó Thư Vân Họa tận lực khoan thai đến chậm, nhưng không ai dám trách cứ hắn. Bọn họ trò chuyện cũng rất kỳ lạ, không có hàn huyên, trong lòng hai bên đều rõ ràng mối quan hệ giữa họ bao nhiêu buồn cười. Một bên dùng lời nói như kim đâm, một bên thì ẩn nhẫn vì vậy vẫn có thể duy trì cuộc nói chuyện khó khăn này.

Lúc di thư được đưa ra Thư Vân Họa sững sờ một chút, nhìn về phía Triệu Thâm và Chu Duật Minh rốt cuộc trong đôi mắt đã không đè ép được cừu hận.

“Rốt cuộc hai người cam lòng trở lại với nhau, còn đồ vật gì của anh tôi thì giao hết ra đây đi, hai người không xứng giữ nó.” Thư Vân Họa cười lạnh, gằn từng chữ nói.

Triệu Thâm trên mặt nóng lên, vô lực thẹn thùng, không dám nhìn hắn, chỉ nói: “Không có.”

Chu Duật Minh không nói một lời, đứng lên đẩy ghế ra, cúi đầu thật sâu một cái, rất lâu mới ngẩng đầu nói: “Xin lỗi.”

“Là lỗi của tôi…” Triệu Thâm cũng đứng lên. Thư Vân Họa chú ý tới ánh mắt của Triệu Thâm luôn nhìn chằm chằm Chu Duật Minh, ánh mắt ưu thương, đầy quan tâm, điều này làm khí hận trong lòng hắn trở nên nóng bỏng như máu.

Hắn nhảy dựng lên tát một cái thật mạnh vào má của Chu Duật Minh.

“Khốn kiếp!” Thư Vân Họa phun ra hai chữ này giống như tuôn ra một luồng ác khí trong lồng ngực, cầm di thư quay đầu bước đi, càng chạy càng nhanh. Triệu Thâm tức giận muốn kêu người chặn hắn nhưng Chu Duật Minh đè tay của Triệu Thâm xuống.

“Không có quan hệ, cứ để cho hắn mắng chửi đi.” Cậu lấy một tay khác che hai má sưng tấy. ánh mắt sau khe hở lấp loé, không thấy rõ biểu tình.

Triệu Thâm dừng lại, hổ thẹn mà xoa mặt của cậu: “Người hắn nên đánh là anh, là anh làm phiền hà em, em không có sai…”

Đây là thế nào, hắn ở trong lòng nghĩ, một cảm giác giác nồng đậm vô lực hiện ra trong lòng hắn: Mình rõ ràng muốn bảo vệ người trước mắt này, tại sao lại cứ làm cho em ấy chịu tổn thương.

“Cứ để hắn phát tiết đi, sau này hắn cũng sẽ không muốn tiếp tục nhìn thấy chúng ta. Dù sao… Là chúng ta nợ hắn.”

Chu Duật Minh than thở nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhìn chăm chú vào dòng người đông đảo trên đường, thành phố này mênh mông phức tạp như mê cung, mọi người tới tới đi đi, có người ly biệt, có người gặp gỡ, cũng có người vĩnh viễn không gặp nhau.

Vào một ngày đầu tháng trời không mây gió nhẹ. Chu Duật Minh khởi hành đến viếng mộ Thư Vân Kỳ. Ngày trước khi bọn họ bên nhau cả hai đều rất trẻ trung, tưởng tượng về cuộc sống tương lai, an bài vô số kế hoạch, thế nhưng trong kế hoạch không có tình cảnh như ngày hôm nay. Một người chôn sâu dưới lòng đất, vào thời điểm thanh xuân tươi đẹp nhất lại ngủ say, không đau khổ không vui, vô tri vô giác, nhưng người đến thăm anh đã một thân phong sương, hoàn toàn thay đổi.

Đây là ý trời, là vận mệnh mà lúc hai người còn trẻ không thể đoán được.

Triệu Thâm bị bắt đứng ở ngoài cửa nghĩa trang, chờ Chu Duật Minh kêu thì hắn mới được đi vào. Đương nhiên, Chu Duật Minh cũng có thể sẽ không gọi hắn, dù sao giữa Thư Vân Kỳ và Chu Duật Minh kỳ thực xưa nay hắn đều không có lập trường tiến lên trước một bước.

Hắn dựng thẳng cổ áo gió, ngẩng đầu thấy trên trời mây đen âm âm u u, bốn phía tùng bách thẳng tắp như mũi tên nhắm thẳng vào trời cao, trong gió truyền đến tiếng khóc mơ hồ là không biết từ người nào đến tảo mộ rơi lệ. Cũng không biết nhà ai mang theo trẻ con, nghe thấy tiếng khóc bi thương không dứt giẫm chân một cái lại làm âm thanh khóc lớn hơn, so với người trưởng thành đã chịu nhiều đau khổ khóc còn vang dội hơn.

Chu Duật Minh một mình đứng ở nghĩa trang nhìn cái tên quen thuộc trên mộ bia mà ngẩn ra. Cậu không khóc, thế nhưng sắc mặt của cậu trắng như tuyết. Qua rất lâu cậu mới hoạt động chân tay cứng ngắc, nhìn ảnh chụp trắng đen trên mộ bia lộ ra một nụ cười thảm đạm.

“Anh vẫn trẻ trung như thế.” Cậu lẩm bẩm nói.

Người trong di ảnh bên xinh đẹp nho nhã sâu sắc, vẫn niên thiếu như lúc ban đầu. Khóe miệng hơi mỉm cười thần thái hăng hái của thời niên thiếu tung bay, đuôi lông mày khóe mắt lưu chuyển làm cho người nhìn chìm đắm trong sự ôn nhu.

“Em cũng đã già rồi.” Chu Duật Minh nói. Cậu nghĩ bây giờ mình cười nhất định rất khó xem, khóe miệng nói không chắc đã sinh ra nhiều nếp nhăn.

“Nếu như có thể, em thật hy vọng vĩnh viễn không có ngày hôm nay, em đứng ở chỗ này nói với chuyện với anh, nhưng anh lại không nghe thấy.”

“Tấm hình này là em chụp cho anh, em cũng cảm thấy gương mặt của anh khi chụp đặc biệt đẹp. Đem nó để ở chỗ này là hy vọng của anh sao? Lúc anh cáo biệt nhân thế có phải là đã thay đổi đến mức không giống như người trong hình? Anh không muốn để cho em nhìn thấy, mà em thật muốn nhìn bộ dáng của anh trước khi lìa đời… Chỉ là…”

Hắn dùng hai tay che mặt, ngăn dòng nước mắt: “Em không dám, em là người nhát gan. Em sợ nhìn thấy anh thống khổ.”

“Thật xin lỗi, em đã thất hứa. Lúc thời khắc trong đời anh gian nan nhất em đã không ở bên cạnh anh.”

Câu xin lỗi vừa được thốt ra trong chớp mắt những đê đập tầng tầng cao được xây dựng trong lòng cậu trong nháy mắt sụp đổ, dòng lũ cuồn cuộn được tích lũy ồ ạt tuôn ra. Cậu chật vật ngã ngồi ở trước mộ, như một đứa trẻ lạc đường.

Chu Duật Minh đứt quãng nói về những từng trải của mình trong mấy năm nay, không có mảy may lừa gạt, cũng không bất kỳ trốn tránh che đậy, chỉ nói ra chân tướng, nói cho anh biết, hi vọng sẽ có một ngày ở nơi xa xôi anh có thể nhắm mắt.

Đây là những lời cậu nên sớm nói ra.

“… Cho nên, khi em nhớ lại hết tất cả em cũng không có cách nào, em cũng không có đường khác có thể đi. Anh có thể hiểu không?”

“Nếu như em làm cho anh không vui anh còn có thể tha thứ cho em không?”

“Xin lỗi, em hi vọng trong mấy thập niên sau này cuộc sống của em không giống như nửa đời trước.”

“Em hi vọng em có thể vui sướng, có thể tự do, có thể hạnh phúc mà đi yêu một người.”

Cậu ôm đầu gối ngồi dưới đất, đôi mắt bi thương nhìn chăm chú bia mộ nước mắt rơi xuống giống như ánh sao.

Lúc Chu Duật Minh ra về đem hoa cúc và hoa hồng trắng để trước mộ phần. Cậu trân trọng đem bó hoa để ở nơi đó, như muốn lưu lại một phần chân chất vĩnh viễn ở lại nơi đây.

Triệu Thâm ở bên ngoài nghĩa trang rất lâu. Lúc Chu Duật Minh đi ra vỗ vào bả vai hắn một cái, đánh thức hắn: “Đi, trở về đi thôi.”

“Anh… Không cần đến thăm anh ấy hay sao?” Triệu Thâm thấp giọng hỏi, lặng lẽ nhìn lén ánh mắt hơi hồng của cậu.

Chu Duật Minh quay đầu liếc mắt nhìn hắn, hồi đáp: “Không cần, anh không cần đến nhìn anh ấy, đối với anh ấy lại là việc tốt.”

Triệu Thâm lúng ta lúng túng không nói gì.

Đi được mấy bước Chu Duật Minh đột nhiên dừng lại, hỏi hắn: “Anh hổ thẹn sao?”

Vấn đề này tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là một thanh lợi kiếm xuyên tâm.

“Làm sao có thể không hổ thẹn?” Triệu Thâm nói. Trong lồng ngực của hắn như chứa đầy máu và nước mắt.

Đương nhiên hổ thẹn. Từ khi hắn biết Thư Vân Kỳ mắc phải tuyệt chứng, từ giờ khắc đó, từ lúc hắn quỳ trước mặt khẩn cầu khoan dung, từ khi hắn nhìn thấy những chữ trên di thư viết “Tuyệt không tha thứ” từ giờ khắc đó, hối hận ở trong lòng hắn mọc rễ, mỗi giờ mỗi khắc hành hạ hắn. Đồng thời, vĩnh viễn không có cơ hội được đặc xá.

“Anh cảm thấy hổ thẹn là vì anh ấy qua đời, hay bởi vì em?”

Triệu Thâm cảm thấy bước chân của mình có rất nặng, hắn suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói cho cậu biết: “Bởi vì anh làm chuyện sai lầm.”

Chu Duật Minh cúi đầu nghe được đáp án, không biết lý do gì lại đưa tay ra, lần thứ nhất nắm chặt cánh tay lạnh lẽo của Triệu Thâm.

“Không có ai gánh chịu nổi chuyện đánh đổi khi đã làm sai, cho nên, sau này đừng lại làm sai chuyện.”

Bọn họ đi về phía trước một đoạn, Triệu Thâm mới phát hiện Chu Duật Minh lấy tay lau nước mắt của mình.

Khí trời đã ấm, thế nhưng lúc nước mắt chảy qua hai má, vẫn có ảo giác vụn băng đâm vào da thịt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương