Nhất Tâm Chi Cách
-
Chương 13
Trong biệt thự của Triệu Thâm, dây trói trên người Chu Duật Minh đã được cởi hết. Cậu co rúc ở đầu giường, trên người chỉ khoác một cái chăn mỏng, lộ ra những vết xanh tím loang lổ, dầy đặc những dấu ngón tay, dấu hôn trên da thịt nhìn thấy mà giật mình. Cậu kẹp chặt hai chân, cẩn thận che giấu cái nơi bị xâm phạm đến sưng tấy, nhưng bên trong miệng huyệt vẫn chảy xuống chất lỏng sền sệt. Trên thân thể viết đầy dấu vết dục vọng, trong đôi mắt lại không có một tia sinh khí, Triệu Thâm nâng hàm dưới của cậu lên cơ hồ không chạm tới thịt, sờ vào chỉ thấy xương.
Hắn híp mắt nhìn cảm thấy bây giờ Chu Duật Minh giống như một con rối pha lê bị làm hư vừa chạm vào khuôn mặt tinh xảo lập tức vỡ tan, còn đôi mắt long lanh lại vô thần có thể nói là vui tai vui mắt. Sau đêm hôm qua rốt cuộc Chu Duật Minh không còn là cái gai trong lòng hắn, uy hiếp được hắn, vì vậy hắn nhìn cậu vừa mắt hơn rất nhiều. Huống hồ… Bọn họ còn có một buổi tối rất là đáng giá.
“Nhanh chóng thu thập sạch sẽ đi. Em gái ở bệnh viện chờ em đấy. Cuộc giải phẫu lớn như vậy không người thân thuộc chăm sóc sao được.”
Triệu Thâm hôn khóe môi của cậu một cái, cảm nhận được thân thể cậu hoảng sợ run rẩy, vì vậy thản nhiên xoa xoa lưng của cậu nói: ” Đừng quên em gái của em ở trong tay anh. Nếu em ngoan một chút nói không chừng ngày sau anh còn có thể niệm tình chuyện ngày hôm nay bố thí cho hai anh em của em. Dù sao, sau này không ai nuôi các em sinh hoạt sẽ rất cực khổ.”
Chu Duật Minh không chớp mắt nhìn chăm chú hắn, rất âm thầm, nhưng đột nhiên hầu kết di động lên xuống, người cậu run dữ dội hơn, cả người như ngọn đuốc sống, ánh mắt như đao nhọn, ôm đầy thù hận. Triệu Thâm nhìn thấy ánh mắt như thế, lập tức mất hết hứng thú. Hắn đã quên tiểu bạch nhãn lang cũng là một con sói, không thể làm người ta yêu thích.
“Không phải em còn muốn sống cùng với anh ta? Em hãy tự vấn lòng, có chỗ nào còn xứng với anh ta? Huống chi, bây giờ em gái em ở trong tay anh, tự mà lo lấy.”
Ngày hôm đó trong ký ức của Chu Duật Minh đã sớm mơ hồ. Chuyện sảy ra trong biệt thự cậu đều hận không thể xóa đi. Khắc sâu ấn tượng chỉ có vài hình ảnh rõ ràng như điêu khắc ở trong võng mạc nhưng cảm giác này không phải đau đớn nhất. Khi cậu kéo lê thân thể bủn rủn đi ở trên đường cái, ánh mặt trời chiếu vào như lửa nóng ở địa ngục đốt cháy tinh thần của con người đang hoảng hốt. Cậu gọi điện thoại cho Thư Vân Kỳ, rất lâu mới gọi được, hai người nghe đối phương hô hấp mà không nói lời nào, thời gian im lặng như là đếm hơi thở cuối cùng giữa dòng quá khứ của hai người.
” Tại sao em không nghe lời của tôi? Tại sao không chờ tôi?”
Thư Vân Kỳ hỏi. Thanh âm của anh vừa mềm mại vừa phập phù, như đám mây ở chân trời xa xôi, nhưng sức mạnh của âm thanh này đã đem Chu Duật Minh áp đảo đánh tan.
Rốt cục cậu cũng khóc lên, nước mắt dường như vỡ đê. Những đau khổ mà năm tháng dài đằng đẵng từng chịu đựng cũng là vì chuyện ngày hôm nay mà tuôn trào ra như mưa bão.
“Em nguyện ý cùng tôi cùng đi không? Chúng ta không gặp lại hắn, cũng không gặp lại bất cứ người nào, đi đến một nơi không có ai quen biết chúng ta…”
Thư Vân Kỳ nói càng ngày càng nhỏ, dư âm cuối cùng hòa tan trong tiếng gió: ” Thôi, em đã đi tìm hắn cầu viện, sao lại cam lòng rời đi. Coi như tôi vờ ngớ ngẩn.”
” Chúng ta không còn duyên phận, chia tay đi.”
Chu Duật Minh nói không ra lời, cậu vừa lên tiếng nước mắt liền muốn nghịch lưu. Cậu vô ý thức gật gật đầu, bất chấp cách xa vạn dặm cái người kia không nhìn thấy.
” Tôi phải đi về nhà. Còn căn nhà hiện tại… Em có thể ở lại, coi như là lễ vật chia tay, năng lực có hạn, tôi cũng không cho em được cái gì.”
Thư Vân Kỳ nói rất rõ ràng nhưng âm điệu giống như tơ liễu phập phù, giống như một lần “vũ đả phong xuy” có thể xóa đi tất cả: ” Hi vọng này em có thể sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, so với lúc sống cùng với tôi càng hạnh phúc hơn.”
Lúc điện thoại cắt đứt không còn âm thanh, nhưng Chu Duật Minh như nghe thấy vận mệnh của mình bị bẽ gãy vang lên tiếng răng rắc. Đột nhiên cậu nhớ lại khi còn bé vừa tới cô nhi viện, anh Vân Kỳ đưa cho cậu một con diều, đó là món đồ chơi mà cậu xem như bảo bối. Đột nhiên có một ngày, vào một buổi chiều xuân bình thường nó bị đứt dây bay mất, cậu khóc đến lệ rơi đầy mặt, mọi người chung quanh đều cười cậu lớn như vậy mà còn yêu thích đồ chơi giành cho trẻ nhỏ, chỉ có cậu biết không phải như vậy.
Đó là món quà anh Vân Kỳ cho cậu, không giống bất kỳ con diều nào trên đời này, không còn chính là không còn, rốt cuộc cũng không tìm thấy được. Chỉ là cậu không hiểu, rõ ràng dùng sức siết chặt trong tay, lòng bàn tay đều bị xước hết, tại sao vẫn bị bay đi.
Lần thứ hai Triệu Thâm nhìn thấy Chu Duật Minh là ở trong bệnh viện. Những giấy tờ liên quan đến việc Chu Ảnh Lộ giải phẫu và an dưỡng được bệnh viện đưa đến chỗ của hắn, hắn dùng tài khoản riêng của mình để dành mà trả số tiền này. Lúc này hắn mới nghĩ tới Chu Duật Minh, hỏi rõ thời gian cậu đến bệnh viện thăm bệnh, và những việc cậu làm những ngày qua.
Hắn cũng không hiểu quyết định của mình, khởi đầu quả thật là tích trữ tâm tư gây hấn, nhưng sau đêm đó khi nghĩ đến cái tên Chu Duật Minh này đều cảm thấy mơ hồ như có một tầng sắc thái mập mờ làm cho hắn kích động khó mà diễn tả bằng lời, âm thầm hưng phấn.
Trước một ngày, hắn có mặt trong một hoạt động gặp được Thư Vân Kỳ. Dung mạo của anh vẫn như trước, khí chất lại thay đổi khá lớn, lạnh lẽo cô đơn mà đứng một chỗ, giống như là một cành ngọc lan cao quý lỡ sinh ở trong hồng trần đầy bùn đất. Triệu Thâm vì anh mới đến đây thấy được anh thì sáng mắt lên, đi đến muốn cùng anh hàn huyên. Nhưng Thư Vân Kỳ hoàn toàn không có ý gặp dịp thì chơi với hắn, hắn dựa vào gần một chút liền cầm ly rượu đỏ đổ từ đỉnh đầu hắn rót xuống.
Triệu Thâm bình sinh chưa bao giờ bị đối xử thô bạo như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc nhiều hơn phẫn nộ. Hắn xuyên thấu qua mái tóc ướt dầm dề nhìn thấy đôi mắt Thư Vân Kỳ bình tĩnh không lay động như nước trong hồ sâu, con ngươi màu cà phê bắn ra những tia sáng lạnh như băng. Bị một đôi mắt như vậy nhìn, trong lòng có bao nhiêu ý nghĩ đều bị dập tắt.
Trường hợp công khai mạo phạm Đại thiếu gia của Triệu gia, việc này vốn không dễ giải quyết như vậy, nhưng ân sư truyền nghề cho Thư Vân Kỳ là Tào Giai Phương một danh thủ cấp quốc gia, lão gia tử của Triệu gia lại thích chơi cờ, gặp mặt ông cũng phải tôn xưng một tiếng Tào đại sư. Có Tào đại sư đứng ra bảo vệ, Triệu Thâm muốn đi tìm anh phiền phức cũng không dễ như vậy. Vì vậy thường xuyên qua lại, hắn lại nghĩ tới Chu Duật Minh.
Chu Duật Minh nhận đến mấy việc làm thêm nên mỗi ngày phải làm liên tục. Lúc đến thăm em gái buồn ngủ đến không thể mở nổi mắt, gần như muốn ở bên giường bệnh ngủ thiếp đi. Chu Ảnh Lộ nhìn thấy tay cậu để ở bên giường, mười ngón tay thon dài ưu mỹ đều đầy những vết thương mới cũ, không khỏi đặt câu hỏi. Chu Duật Minh do dự một chút, nhưng cũng không có nói cho em gái biết mình phải ở nhà ăn của trường học làm thêm việc ngoài giờ. Cậu chỉ kiếm chuyện vui vẻ kể cho em gái nghe.
Chu Ảnh Lộ chỉ hỏi cậu một lần, tại sao Thư Vân Kỳ không có tới. Chu Duật Minh trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói cho cô biết bọn họ đã chia tay. Em gái trợn to hai mắt, cậu suy yếu đến không thể nói nổi, giống như nói mớ than thở ra vài chữ: “Đừng tiếp tục hỏi nữa.”
Không có ai hỏi nên sẽ không cần phải nghĩ đến.
Triệu Thâm trực tiếp đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy Chu Duật Minh sững sờ sém một chút không nhận ra cậu. Chu Duật Minh gầy đi rất nhiều, quần áo ngày trước mặc ở trên người đều không thích hợp, dưới tay áo là một cánh tay gầy trơ xương, cổ tay nhỏ đến mức đưa tay là có thể nắm chặt. Da thịt vẫn còn sáng loáng, bởi vì không có huyết sắc nên trắng như tuyết dưới ánh đèn nhìn giống như bạch ngọc. Trong khoảnh khắc đó, Triệu Thâm xác xác thực thực muốn ôm lấy cậu.
Chu Duật Minh nhìn thấy Triệu Thâm không tự chủ co rúm lại, ác mộng sợ hãi chôn sâu ở tận trong xương giờ khắc này lại bị nụ cười lỗi lạc của người này đánh thức tỉnh. Triệu Thâm ăn mặc tinh xảo, trên người tỏa ra mùi hormone nam tính kết hợp với mùi nước hoa nam nồng nặc, Chu Duật Minh ngửi thấy càng thống khổ vạn phần. Hương vị của người đàn ông này xuyên thấu qua không khí truyền vào thần kinh của cậu, giống như lại bị hắn xâm phạm thêm một lần.
Nhưng em gái của cậu vẫn còn ở nơi này, cậu không dám biểu hiện ra dị dạng. Cậu làm như không có chuyện gì cùng Triệu Thâm đi ra khỏi phòng đứng ở trong hành lang. Triệu Thâm cố ý đứng rất gần cậu, cậu lập tức âm thầm lui về phía sau.
Chu Duật Minh nói với Triệu Thâm cậu muốn cho em gái chuyển viện, bệnh viện tư nhân đắt giá bọn họ không có cách nào gánh vác. Triệu Thâm cười cười một tiếng: “Anh đã thay em thanh toán, không có gì phải lo lắng?”
Chu Duật Minh thẳng lưng, cố nén phẫn hận: “Giữa chúng ta không có quan hệ gì. Tôi không nhận nổi đại ân của anh.”
Cậu móc tiền trong bóp ra đưa cho Triệu Thâm. Đó là số tiền cậu liều mạng làm việc bất kể ngày đêm đổi lấy, vừa mở mắt là phải đếm một lần, lúc nào cũng mang theo bên người coi như trân bảo. Số tiền này có không dễ, nhưng thật sự cậu không muốn liên quan gì với Triệu Thâm. Cậu và hắn lên giường, hắn thay cậu trả tiền, hàm nghĩa sau lưng này làm cậu buồn nôn.
Triệu Thâm như là gặp ma trừng mắt nhìn cậu, liếc nhìn gương mặt tiều tụy của cậu, rồi cúi đầu thấp hơn nhìn số tiền mặt nhăn nhúm. Hắn không nhịn cười được, nói: “Chỗ này mới có mấy ngàn đồng? Tôi cho ăn mày cũng nhiều hơn thế này. Lần đầu tiên có người đến đưa cho tôi số tiền ít như vậy.”
Tiếng cười của hắn không kiêng kị mà tung bay ở trên hành lang, sắc mặt Chu Duật Minh đầu tiên là ửng đỏ sau đó trắng bệch rồi đột nhiên ngã xuống. Triệu Thâm vội vã đở cậu lên, cao giọng gọi người, trong lòng lo sợ nghĩ: Chắc là mình đã chọc tức cậu?
Hắn ôm thân thể mềm mại của cậu lên mới kinh ngạc phát hiện cậu rất nhẹ, không nhịn được ôm sát mấy phần, sợ cậu từ trong khuỷu tay của mình rơi xuống.
Hắn vô cùng lo lắng gọi tới mấy bác sĩ, họ xem xong đều nói không đáng lo, chỉ hạ đường huyết, cùng với đói bụng mà dẫn đến đau dạ dày. Triệu Thâm hiếm khi kiên trì ngồi ở trước giường bệnh nhìn cậu truyền nước biển, vẫn ngạc nhiên không thôi: Thì ra thật có người nghèo đến nước này? Hắn tỉ mỉ tường tận nhìn gương mặt Chu Duật Minh, một gương mặt đẹp thanh thuần đang ngủ hiện ra vài nét như trẻ con, điềm đạm, hiền lành, có thể nhìn ra lúc thường phong thái cũng rất sạch sẽ, trong sáng.
Hắn đưa bàn tay vào trong quần áo Chu Duật Minh, hơi nhấn một cái liền chạm đến xương sườn, càng sờ càng kinh tâm. Chu Duật Minh mông lung cảm nhận có bàn tay sờ soạng trước ngực mình, giống như gặp ác mộng thoáng chốc giật mình tỉnh lại, trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào.
Triệu Thâm không vì hành vi lợi dụng của mình bị phát hiện mà xấu hổ, dù bận vẫn ung dung mà thu tay về, nhìn người nằm trên giường cười cười, lười biếng nói: “Nhìn dáng dấp gầy gò của em cũng thực sự khiến lòng người đau, không bằng làm người của anh đi, anh nuôi em được không?”
Hắn híp mắt nhìn cảm thấy bây giờ Chu Duật Minh giống như một con rối pha lê bị làm hư vừa chạm vào khuôn mặt tinh xảo lập tức vỡ tan, còn đôi mắt long lanh lại vô thần có thể nói là vui tai vui mắt. Sau đêm hôm qua rốt cuộc Chu Duật Minh không còn là cái gai trong lòng hắn, uy hiếp được hắn, vì vậy hắn nhìn cậu vừa mắt hơn rất nhiều. Huống hồ… Bọn họ còn có một buổi tối rất là đáng giá.
“Nhanh chóng thu thập sạch sẽ đi. Em gái ở bệnh viện chờ em đấy. Cuộc giải phẫu lớn như vậy không người thân thuộc chăm sóc sao được.”
Triệu Thâm hôn khóe môi của cậu một cái, cảm nhận được thân thể cậu hoảng sợ run rẩy, vì vậy thản nhiên xoa xoa lưng của cậu nói: ” Đừng quên em gái của em ở trong tay anh. Nếu em ngoan một chút nói không chừng ngày sau anh còn có thể niệm tình chuyện ngày hôm nay bố thí cho hai anh em của em. Dù sao, sau này không ai nuôi các em sinh hoạt sẽ rất cực khổ.”
Chu Duật Minh không chớp mắt nhìn chăm chú hắn, rất âm thầm, nhưng đột nhiên hầu kết di động lên xuống, người cậu run dữ dội hơn, cả người như ngọn đuốc sống, ánh mắt như đao nhọn, ôm đầy thù hận. Triệu Thâm nhìn thấy ánh mắt như thế, lập tức mất hết hứng thú. Hắn đã quên tiểu bạch nhãn lang cũng là một con sói, không thể làm người ta yêu thích.
“Không phải em còn muốn sống cùng với anh ta? Em hãy tự vấn lòng, có chỗ nào còn xứng với anh ta? Huống chi, bây giờ em gái em ở trong tay anh, tự mà lo lấy.”
Ngày hôm đó trong ký ức của Chu Duật Minh đã sớm mơ hồ. Chuyện sảy ra trong biệt thự cậu đều hận không thể xóa đi. Khắc sâu ấn tượng chỉ có vài hình ảnh rõ ràng như điêu khắc ở trong võng mạc nhưng cảm giác này không phải đau đớn nhất. Khi cậu kéo lê thân thể bủn rủn đi ở trên đường cái, ánh mặt trời chiếu vào như lửa nóng ở địa ngục đốt cháy tinh thần của con người đang hoảng hốt. Cậu gọi điện thoại cho Thư Vân Kỳ, rất lâu mới gọi được, hai người nghe đối phương hô hấp mà không nói lời nào, thời gian im lặng như là đếm hơi thở cuối cùng giữa dòng quá khứ của hai người.
” Tại sao em không nghe lời của tôi? Tại sao không chờ tôi?”
Thư Vân Kỳ hỏi. Thanh âm của anh vừa mềm mại vừa phập phù, như đám mây ở chân trời xa xôi, nhưng sức mạnh của âm thanh này đã đem Chu Duật Minh áp đảo đánh tan.
Rốt cục cậu cũng khóc lên, nước mắt dường như vỡ đê. Những đau khổ mà năm tháng dài đằng đẵng từng chịu đựng cũng là vì chuyện ngày hôm nay mà tuôn trào ra như mưa bão.
“Em nguyện ý cùng tôi cùng đi không? Chúng ta không gặp lại hắn, cũng không gặp lại bất cứ người nào, đi đến một nơi không có ai quen biết chúng ta…”
Thư Vân Kỳ nói càng ngày càng nhỏ, dư âm cuối cùng hòa tan trong tiếng gió: ” Thôi, em đã đi tìm hắn cầu viện, sao lại cam lòng rời đi. Coi như tôi vờ ngớ ngẩn.”
” Chúng ta không còn duyên phận, chia tay đi.”
Chu Duật Minh nói không ra lời, cậu vừa lên tiếng nước mắt liền muốn nghịch lưu. Cậu vô ý thức gật gật đầu, bất chấp cách xa vạn dặm cái người kia không nhìn thấy.
” Tôi phải đi về nhà. Còn căn nhà hiện tại… Em có thể ở lại, coi như là lễ vật chia tay, năng lực có hạn, tôi cũng không cho em được cái gì.”
Thư Vân Kỳ nói rất rõ ràng nhưng âm điệu giống như tơ liễu phập phù, giống như một lần “vũ đả phong xuy” có thể xóa đi tất cả: ” Hi vọng này em có thể sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, so với lúc sống cùng với tôi càng hạnh phúc hơn.”
Lúc điện thoại cắt đứt không còn âm thanh, nhưng Chu Duật Minh như nghe thấy vận mệnh của mình bị bẽ gãy vang lên tiếng răng rắc. Đột nhiên cậu nhớ lại khi còn bé vừa tới cô nhi viện, anh Vân Kỳ đưa cho cậu một con diều, đó là món đồ chơi mà cậu xem như bảo bối. Đột nhiên có một ngày, vào một buổi chiều xuân bình thường nó bị đứt dây bay mất, cậu khóc đến lệ rơi đầy mặt, mọi người chung quanh đều cười cậu lớn như vậy mà còn yêu thích đồ chơi giành cho trẻ nhỏ, chỉ có cậu biết không phải như vậy.
Đó là món quà anh Vân Kỳ cho cậu, không giống bất kỳ con diều nào trên đời này, không còn chính là không còn, rốt cuộc cũng không tìm thấy được. Chỉ là cậu không hiểu, rõ ràng dùng sức siết chặt trong tay, lòng bàn tay đều bị xước hết, tại sao vẫn bị bay đi.
Lần thứ hai Triệu Thâm nhìn thấy Chu Duật Minh là ở trong bệnh viện. Những giấy tờ liên quan đến việc Chu Ảnh Lộ giải phẫu và an dưỡng được bệnh viện đưa đến chỗ của hắn, hắn dùng tài khoản riêng của mình để dành mà trả số tiền này. Lúc này hắn mới nghĩ tới Chu Duật Minh, hỏi rõ thời gian cậu đến bệnh viện thăm bệnh, và những việc cậu làm những ngày qua.
Hắn cũng không hiểu quyết định của mình, khởi đầu quả thật là tích trữ tâm tư gây hấn, nhưng sau đêm đó khi nghĩ đến cái tên Chu Duật Minh này đều cảm thấy mơ hồ như có một tầng sắc thái mập mờ làm cho hắn kích động khó mà diễn tả bằng lời, âm thầm hưng phấn.
Trước một ngày, hắn có mặt trong một hoạt động gặp được Thư Vân Kỳ. Dung mạo của anh vẫn như trước, khí chất lại thay đổi khá lớn, lạnh lẽo cô đơn mà đứng một chỗ, giống như là một cành ngọc lan cao quý lỡ sinh ở trong hồng trần đầy bùn đất. Triệu Thâm vì anh mới đến đây thấy được anh thì sáng mắt lên, đi đến muốn cùng anh hàn huyên. Nhưng Thư Vân Kỳ hoàn toàn không có ý gặp dịp thì chơi với hắn, hắn dựa vào gần một chút liền cầm ly rượu đỏ đổ từ đỉnh đầu hắn rót xuống.
Triệu Thâm bình sinh chưa bao giờ bị đối xử thô bạo như vậy, trong lúc nhất thời kinh ngạc nhiều hơn phẫn nộ. Hắn xuyên thấu qua mái tóc ướt dầm dề nhìn thấy đôi mắt Thư Vân Kỳ bình tĩnh không lay động như nước trong hồ sâu, con ngươi màu cà phê bắn ra những tia sáng lạnh như băng. Bị một đôi mắt như vậy nhìn, trong lòng có bao nhiêu ý nghĩ đều bị dập tắt.
Trường hợp công khai mạo phạm Đại thiếu gia của Triệu gia, việc này vốn không dễ giải quyết như vậy, nhưng ân sư truyền nghề cho Thư Vân Kỳ là Tào Giai Phương một danh thủ cấp quốc gia, lão gia tử của Triệu gia lại thích chơi cờ, gặp mặt ông cũng phải tôn xưng một tiếng Tào đại sư. Có Tào đại sư đứng ra bảo vệ, Triệu Thâm muốn đi tìm anh phiền phức cũng không dễ như vậy. Vì vậy thường xuyên qua lại, hắn lại nghĩ tới Chu Duật Minh.
Chu Duật Minh nhận đến mấy việc làm thêm nên mỗi ngày phải làm liên tục. Lúc đến thăm em gái buồn ngủ đến không thể mở nổi mắt, gần như muốn ở bên giường bệnh ngủ thiếp đi. Chu Ảnh Lộ nhìn thấy tay cậu để ở bên giường, mười ngón tay thon dài ưu mỹ đều đầy những vết thương mới cũ, không khỏi đặt câu hỏi. Chu Duật Minh do dự một chút, nhưng cũng không có nói cho em gái biết mình phải ở nhà ăn của trường học làm thêm việc ngoài giờ. Cậu chỉ kiếm chuyện vui vẻ kể cho em gái nghe.
Chu Ảnh Lộ chỉ hỏi cậu một lần, tại sao Thư Vân Kỳ không có tới. Chu Duật Minh trầm mặc rất lâu, cuối cùng nói cho cô biết bọn họ đã chia tay. Em gái trợn to hai mắt, cậu suy yếu đến không thể nói nổi, giống như nói mớ than thở ra vài chữ: “Đừng tiếp tục hỏi nữa.”
Không có ai hỏi nên sẽ không cần phải nghĩ đến.
Triệu Thâm trực tiếp đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy Chu Duật Minh sững sờ sém một chút không nhận ra cậu. Chu Duật Minh gầy đi rất nhiều, quần áo ngày trước mặc ở trên người đều không thích hợp, dưới tay áo là một cánh tay gầy trơ xương, cổ tay nhỏ đến mức đưa tay là có thể nắm chặt. Da thịt vẫn còn sáng loáng, bởi vì không có huyết sắc nên trắng như tuyết dưới ánh đèn nhìn giống như bạch ngọc. Trong khoảnh khắc đó, Triệu Thâm xác xác thực thực muốn ôm lấy cậu.
Chu Duật Minh nhìn thấy Triệu Thâm không tự chủ co rúm lại, ác mộng sợ hãi chôn sâu ở tận trong xương giờ khắc này lại bị nụ cười lỗi lạc của người này đánh thức tỉnh. Triệu Thâm ăn mặc tinh xảo, trên người tỏa ra mùi hormone nam tính kết hợp với mùi nước hoa nam nồng nặc, Chu Duật Minh ngửi thấy càng thống khổ vạn phần. Hương vị của người đàn ông này xuyên thấu qua không khí truyền vào thần kinh của cậu, giống như lại bị hắn xâm phạm thêm một lần.
Nhưng em gái của cậu vẫn còn ở nơi này, cậu không dám biểu hiện ra dị dạng. Cậu làm như không có chuyện gì cùng Triệu Thâm đi ra khỏi phòng đứng ở trong hành lang. Triệu Thâm cố ý đứng rất gần cậu, cậu lập tức âm thầm lui về phía sau.
Chu Duật Minh nói với Triệu Thâm cậu muốn cho em gái chuyển viện, bệnh viện tư nhân đắt giá bọn họ không có cách nào gánh vác. Triệu Thâm cười cười một tiếng: “Anh đã thay em thanh toán, không có gì phải lo lắng?”
Chu Duật Minh thẳng lưng, cố nén phẫn hận: “Giữa chúng ta không có quan hệ gì. Tôi không nhận nổi đại ân của anh.”
Cậu móc tiền trong bóp ra đưa cho Triệu Thâm. Đó là số tiền cậu liều mạng làm việc bất kể ngày đêm đổi lấy, vừa mở mắt là phải đếm một lần, lúc nào cũng mang theo bên người coi như trân bảo. Số tiền này có không dễ, nhưng thật sự cậu không muốn liên quan gì với Triệu Thâm. Cậu và hắn lên giường, hắn thay cậu trả tiền, hàm nghĩa sau lưng này làm cậu buồn nôn.
Triệu Thâm như là gặp ma trừng mắt nhìn cậu, liếc nhìn gương mặt tiều tụy của cậu, rồi cúi đầu thấp hơn nhìn số tiền mặt nhăn nhúm. Hắn không nhịn cười được, nói: “Chỗ này mới có mấy ngàn đồng? Tôi cho ăn mày cũng nhiều hơn thế này. Lần đầu tiên có người đến đưa cho tôi số tiền ít như vậy.”
Tiếng cười của hắn không kiêng kị mà tung bay ở trên hành lang, sắc mặt Chu Duật Minh đầu tiên là ửng đỏ sau đó trắng bệch rồi đột nhiên ngã xuống. Triệu Thâm vội vã đở cậu lên, cao giọng gọi người, trong lòng lo sợ nghĩ: Chắc là mình đã chọc tức cậu?
Hắn ôm thân thể mềm mại của cậu lên mới kinh ngạc phát hiện cậu rất nhẹ, không nhịn được ôm sát mấy phần, sợ cậu từ trong khuỷu tay của mình rơi xuống.
Hắn vô cùng lo lắng gọi tới mấy bác sĩ, họ xem xong đều nói không đáng lo, chỉ hạ đường huyết, cùng với đói bụng mà dẫn đến đau dạ dày. Triệu Thâm hiếm khi kiên trì ngồi ở trước giường bệnh nhìn cậu truyền nước biển, vẫn ngạc nhiên không thôi: Thì ra thật có người nghèo đến nước này? Hắn tỉ mỉ tường tận nhìn gương mặt Chu Duật Minh, một gương mặt đẹp thanh thuần đang ngủ hiện ra vài nét như trẻ con, điềm đạm, hiền lành, có thể nhìn ra lúc thường phong thái cũng rất sạch sẽ, trong sáng.
Hắn đưa bàn tay vào trong quần áo Chu Duật Minh, hơi nhấn một cái liền chạm đến xương sườn, càng sờ càng kinh tâm. Chu Duật Minh mông lung cảm nhận có bàn tay sờ soạng trước ngực mình, giống như gặp ác mộng thoáng chốc giật mình tỉnh lại, trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào.
Triệu Thâm không vì hành vi lợi dụng của mình bị phát hiện mà xấu hổ, dù bận vẫn ung dung mà thu tay về, nhìn người nằm trên giường cười cười, lười biếng nói: “Nhìn dáng dấp gầy gò của em cũng thực sự khiến lòng người đau, không bằng làm người của anh đi, anh nuôi em được không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook