Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Quyển 6 - Chương 14: Chung sống hòa bình

Edit: Tình

Beta: Jungjenny

Có chút không thích hợp…

Này, vẫn là ta sao? Này vẫn là Sầu Thiên Ca ta sao?

Không biết từ đâu khi bắt đầu sớm đã hiểu rõ hết thảy khiến trong lòng trở nên phập phồng không yên, mỗi một ngày, mỗi một đêm đều bị nhiễu loạn bởi nôn nóng cùng ưu sầu, cho đến giây phút đó làm ra chuyện mà chính mình cũng phải kinh ngạc.

Nếu là ta trong quá khứ, cho dù thật sự vì Bộ Phong Trần làm ra chuyện gì cũng sẽ không như vậy đi?

Sau thở dốc dồn dập, ta cúi đầu nhìn hai bàn tay thấm đẫm máu tươi, ánh mắt bối rối bất an dần dần trầm tĩnh lại, cho đến cuối cùng biến thành lạnh lẽo.

Chậm rãi nhắm mắt lại, muốn theo trí nhớ tìm kiếm một ít dấu vết, từ khi nào thì bắt đầu? Tựa hồ là từ lúc cùng ngụy thánh xảy ra một đêm ngoài ý muốn, có vài chỗ trở nên không thích hợp, có lẽ căn nguyên cũng không phải bởi vì ta cùng với nam nhân khác xảy ra chuyện sẽ biến đổi.

Hay là, vì những việc mấy ngày nay xảy đến làm cho tâm tình bất an nên không tìm ra được điểm mấu chốt ở đâu?

“Bạch Hà…”

……………….

……………….

Gió đêm lạnh lẽo, mây đen dần dần tràn ngập không thấy ánh trăng.

Sàn sạt sa – rừng trúc lay động, vết máu trên mặt đất sớm đã đông cứng, nam tử nửa quỳ trên mặt đất chưa hề rời đi, mái tóc dài màu trắng bạc che lấp khuôn mặt lúc này thấy không rõ biểu tình, và cũng thấy không rõ tâm tình.

Một tiếng thở dài rồi một tiếng bất đắc dĩ.

Kết quả là, vẫn kéo nam nhân kia vào ân oán cừu hận giữa hắn cùng hắn ta.

Phía sau thắt lưng đi lên một tấc, suýt chút nữa đã đâm trúng, nếu bàn tay Sầu Thiên Ca không có run rẩy như vậy, tâm không do dự, có thể giờ phút này hắn đã nằm trên mặt đất.

Mỗi một người đều có nhược điểm, hắn cũng vậy, nhược điểm này hắn biết, một người giống hắn cũng biết, chỉ là trong lòng ngụy thánh hiểu rõ người kia sẽ không đem loại chuyện này nói cho Sầu Thiên Ca biết.

Một đao này của Sầu Thiên Ca cũng không phải là ngoài ý muốn, nếu ngoài ý muốn làm sao có thể tới gần vị trí đó như vậy.

Là ai nói nhược điểm của hắn cho Sầu Thiên Ca? Hiện tại, chỉ cần suy nghĩ một chút lập tức có thể hiểu được, này coi như hắn tự làm tự chịu, nhiều năm trước dính vào chuyện phiền toái cùng với người phiền toái, hiện giờ trùng hợp xuất hiện vào lúc này.

“Nếu đã đến sao không hiện thân?” Dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, ngụy thánh Bộ Phong Trần chậm rãi điều tức, cũng chậm rãi mở miệng nói một câu.

Hậu viện trống rỗng, gió lạnh từng trận thổi qua, cơn gió này lạnh đến thấu xương, giống như từ địa ngục thổi tới, lạnh tới cực điểm, thế nhưng lại cực nóng làm người bị thương.

“Thật làm người khác thất vọng, ta vốn tưởng rằng hai người các ngươi sẽ đấu một trận làm cho ta chiếm được tiện nghi, rõ ràng ngươi đã bị thương, chỉ cần nhẹ nhàng dùng chút lực có thể làm cho ngươi biến mất, một cơ hội thật tốt như vậy, Bộ Phong Trần kia lại dễ dàng buông bỏ, ha hả a… Bất quá như vậy cũng tốt, ta sớm đã chờ mong cơ hội tự mình đưa ngươi vào địa ngục.” Một bóng đen mơ hồ dần dần ngưng tụ dưới ánh trăng, giống như bị gió thổi lắc lư lại càng giống như một bóng dáng hư vô.

“Ma chủ, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe?” Ngụy thánh bình tĩnh nhìn bóng đen trước mặt.

Bốn năm trước Thánh Môn đột nhiên lay động không thôi, phong ấn có dấu hiệu vỡ tan, năm đó hắn đột nhiên bỏ lại Sầu Thiên Ca một mình về Thánh Môn cũng là vì gia cố phong ấn.

Nhưng ai mà biết vẫn để vị ma chủ có bản lĩnh thông thiên này trốn ra được một hồn. Một hồn yếu ớt này cho đến hôm nay mới xuất hiện, không thể không thừa nhận vị ma chủ này vẫn giống như mấy trăm năm trước, giảo hoạt mà giấu đi hơi thở.

“Ha hả ha hả —” Một trận cười âm lãnh, thanh âm của bóng đen trầm thấp mà biểu lộ tối tăm rét thấu xương “Nhờ phúc của Bộ Phong Trần ngươi, ta vẫn tốt lắm!”

“Bị áp chế năm trăm năm tại nơi có ánh sáng chói mắt, mỗi một ngày đều phải chịu đựng hơi thở ghê tởm của người Thánh Môn các ngươi, mỗi một ngày đều bị lũ Thánh Nhân dối trá hấp thụ sức mạnh, sao ta có thể không tốt? Chỉ sợ qua hết năm trăm năm ta sẽ hồn phi phách tán, cái gì cũng không còn.” Bóng đen từng chút đến gần Bộ Phong Trần.

Nam nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất, bóng đen cười quái dị nói: “Chậc chậc, thật sự là đáng thương a, bị người yêu của mình đâm bị thương có tư vị thế nào? Bộ Phong Trần, hai người các ngươi thật sự làm ta thất vọng, vốn tưởng rằng các ngươi đều là người lãnh khốc kiên quyết, chưa từng nghĩ đến lại có thể động tình với một người phàm.”

Bên trong lời nói lại còn mang theo vài phần ghen tị.

“Nếu là ghi hận Bộ Phong Trần, ma chủ trực tiếp tới tìm chúng ta, cần gì phải làm liên lụy đến người vô tội?” Ngụy thánh Bộ Phong Trần than nhẹ một tiếng, miệng vết thương vốn đang chảy máu, ở nơi người khác không nhìn thấy được đã dần dần ngừng chảy, miệng vết thương bên ngoài chậm rãi khép lại. “Bộ Phong Trần, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là những đứa con nít ba tuổi sao? Hiện giờ ta chỉ có một hồn làm sao có thể đối phó với hai người các ngươi, không cần nói đường hoàng như vậy, miệng đầy nhân từ nhưng người trên đời này đều không biết, tâm của Bộ Phong Trần ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ngoan độc mới có thể đem ân nhân cứu mạng các ngươi phong ấn vào bên trong Thánh sơn!” Thanh âm trở nên càng lúc càng lớn, ẩn chứa bên trong rất nhiều tức giận cùng oán khí, bóng đen cuồng loạn thét to “Bộ Phong Trần, đồ vong ân phụ nghĩa kia, nếu ngươi vẫn tiếp tục lãnh khốc có lẽ ta sẽ không hận các ngươi, chỉ là vì cái gì… Vì cái gì các ngươi lại yêu!”

Ngụy thánh không hề suy nghĩ, thản nhiên nhìn bóng đen kịch liệt run rẩy, lắc lư trước mặt, năm đó liều mạng cũng muốn phong ấn người này, cũng là xuất phát từ bất đắc dĩ.

Than nhẹ một tiếng, ngụy thánh thì thào nói “Tuyên Hoa, năm đó ngươi cứu chúng ta một mạng, ân tình này, chúng ta thủy chung nhớ kỹ trong lòng, chỉ là có một số việc miễn cưỡng không được, ta biết trong lòng ngươi mang oán hận, nếu đổi một mạng của ta có thể làm cho ngươi bình ổn oán khí, thì mạng của Bộ mỗ, ngươi cứ việc lấy đi, sống nhiều năm như vậy, ta cũng đủ rồi.”

“Ô, chính xác, ta một mực khát vọng có một ngày bắt lấy ngươi, nhẹ nhàng… Nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị của linh hồn ngươi, từng chút, từng chút đem ngươi dung nhập vào cơ thể ta, tư vị ấy ngọt ngào thế nào nhỉ? Tới ngày đó, Bộ Phong Trần ngươi vĩnh viễn làm bạn bên người của ta.” Nói xong, bóng đen phát ra tiếng cười lạnh lẽo “Chỉ là thật sự làm cho ta thất vọng, vì một phàm nhân tình nguyện buông tha cho số mệnh nhân, việc này chỉ làm cho ta cảm thấy nóng giận!”

“Nói ngươi là kẻ điên, ngươi chính là một kẻ điên, cho dù bị phong ấn năm trăm năm, ngươi vẫn không có chút thay đổi.” Đột nhiên trong lúc đó, nam tử tóc đen xuất hiện ở phía sau bóng đen, ngụy thánh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất nhìn hắn liếc mắt một cái, giả nhân giả nghĩa hừ nhẹ, nói “Thánh Nhân, ngươi cũng làm cho ta thất vọng quá, đối với những thứ vừa xấu xí lại ghê tởm gì đó, nếu ngươi cam nguyện dâng linh hồn lên, chi bằng để cho số mệnh nhân như ta hấp thu cho rồi.”

“Ngươi…” Bóng đen một trận lắc lư.

“Ta? Ta như thế nào, muốn nhìn thấy hai người chúng ta đánh nhau để ngươi ở giữa ngư ông đắc lợi? Tuyên Hoa, xem ra chẳng những ngươi là kẻ điên mà còn là người làm cho người ta chán ghét, tính tình qua năm trăm năm đều không có thay đổi, so với trước cũng không thông minh được hơn bao nhiêu, chiêu trò này ngươi từ trước hay dùng qua, hiện giờ lại dùng tiếp, không phải xem chúng ta là kẻ ngốc?” Cười lạnh một tiếng, tóc dài đen nhánh trong gió đêm nhẹ tung bay, giả nhân giả nghĩa duỗi ra Thánh Kích đã dùng để tiêu diệt yêu ma quỷ quái ở Miền Nam lần đó, hào quang màu vàng chói mắt nhất thời làm cho một mảnh bầu trời đêm đều trở nên chói lọi.

Không nói thêm những lời vô nghĩa, giả nhân giả nghĩa nháy mắt đã biến mất tại chỗ, ngay sau đó, Thánh Kích nhẹ nhàng xẹt qua bóng đen…

“Ha ha ha ha… Các ngươi giết không được ta, thế gian có ánh sáng cũng có bóng tối, bóng tối chính là ta, ta tức là bóng tối, đời đời kiếp kiếp bất nhập luân hồi, vĩnh viễn không vong!” Khi ánh sáng của Thánh Kích hạ dần xuống, bóng đen dần dần trở nên trong suốt. Nam tử nhẹ giọng cười, nói: “Tính tình của ngươi vẫn tệ hại như vậy, bất quá, so với việc tới nơi này trợ giúp số mệnh nhân của ngươi tránh được một kiếp, vì sao không quay về nhìn phàm nhân yếu ớt của ngươi có còn sống hay không đi?”

“Sầu Thiên Ca?” Ngụy thánh nhẹ nhàng nhíu mày.

“Đừng tin lời hắn.” Giả nhân giả nghĩa khẽ cười một tiếng, trên tay hơi dùng sức, Thánh Kích nhất thời ánh sáng càng lớn mạnh, giống như ngọn lửa màu vàng thiêu đốt bóng đen “Ta đã hạ kết giới ở bên ngoài phòng, cho dù có ngươi đi vào, trên người Thiên Ca cũng có nguyên hồn châu, ngoại trừ kẻ điên trước mắt này không có yêu ma quỷ quái có thể tiếp cận hắn.”

“Nguyên hồn châu… Các ngươi thế nhưng đem Lưu quang châu đưa cho một phàm nhân, điên rồi, các ngươi mới là kẻ điên rồ!” A…” Bóng đen càng lúc càng trong suốt, cho đến một khắc trước khi biến mất, hắn phát ra từng trận tiếng cười khiến kẻ khác sởn tóc.

“Ha hả ha hả… Chờ xem, ta sẽ còn trở về, ta.. Vĩnh viễn sẽ không chết…”

Nháy mắt, bóng đen biến mất không còn một mảnh, mây đen trên bầu trời đêm cũng theo đó tiêu tán đi, ánh trăng lại một lần nữa mềm nhẹ chiếu trên mặt đất.

“Cảm ơn.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn cái gì? Hừ — Sầu Thiên Ca nói ngươi là ngụy thánh một chút cũng không sai, nếu không bị thương đến chỗ yếu hại làm gì ngồi dưới đất giả vờ suy yếu” liếc ngụy thánh Bộ Phong Trần một cái, giả nhân giả nghĩa thu hồi Thánh Kích, đạm mạc nói “Mạng này của ngươi là của ta, nếu muốn cùng Tuyên Hoa đồng quy vu tận, chờ trở thành bại tướng dưới tay ta rồi nói sau.”

Thấp giọng cười, ngụy thánh miễn cưỡng đứng lên, dù sao cũng là vết thương do Tuyết Nhận gây ra, tuy rằng không trí mạng nhưng đối với Bộ Phong Trần phải một ngày dưỡng mới có thể khôi phục lại.

“Xem ra trước khi phong ấn được người phiền toái này, chúng ta phải chung sống hòa bình.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương