Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
Quyển 6 - Chương 12: Cái ôm xa xỉ

Edit: Thanh Vũ

Beta: Jung Jenny

Sau khi vào trong khách điếm Nhất Song Nhân, ta cuối cùng cũng hiểu được ngụy thánh Bộ Phong Trần dẫn ta đi đến vài nơi có ý nghĩa đặc biệt thế nào.

Thanh thành của miền Nam, trấn Nga Sơn cùng với Giang thành của Thần Quốc, tựa hồ mỗi một nơi đều từng lưu lại dấu chân của ta cùng Bộ Phong Trần, những nơi đó đều là những nơi ta từng đi qua trong một năm ký ức đã mất đi?

Mà lúc đó Bộ Phong Trần gần như là một người mà thôi, Bộ Phong Trần nhà ta cùng vị ngụy thánh hiện tại đều còn đang ở trong một thân thể chung.

Ba năm trước đã phát sinh chuyện gì mà ta đã quên rồi?

Cùng với hai Bộ Phong Trần hẳn là đều có quan hệ.

Tuy rằng tò mò cũng không muốn đi tìm đáp án.

Đi tới khách điếm Nhất Song Nhân, một vài người sau khi nhìn thấy ta cùng ngụy thánh Bộ Phong Trần đều kinh ngạc xen lẫn vui mừng không thôi, luôn mồm gọi ta “lão gia” cùng “ông chủ”, lại gọi Bộ Phong Trần là “Bộ tiên sinh”, thoạt nhìn chúng ta đúng thật là từng đến nơi này, lại là chủ nhân của nơi đây.

“Lão gia, Bộ tiên sinh, các ngài vừa đi đã hơn 3 năm, ta… Ta còn nghĩ đến nhị vị sớm bỏ lại lão Lý cùng khách điếm Nhất Song Nhân từ nay về sau lưu lạc thiên nhai làm thần tiên quyến lữ rồi chứ…ô ô… Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, lão gia, Bộ tiên sinh, phòng của nhị vị ba năm qua lão Lý vẫn phái người quét tước, hiện tại có thể trực tiếp vào ở.” Nước mắt nước mũi chảy dài, người tự xưng là lão Lý chính là quản lý của khách điếm Nhất Song Nhân, hiện giờ phụ trách mọi chuyện lớn nhỏ từ trên xuống dưới của khách điếm này.

Sau khi gặp ta cùng Bộ Phong Trần, lão Lý vừa mới khóc thương tâm lại vui vẻ, ngụy thánh an ủi lão mấy câu, lão cũng trở nên bình tĩnh đôi chút.

“Ai, xem trí nhớ của ta này, lão gia cùng Bộ tiên sinh lần này trở về nhất định là đi đường xa mệt mỏi, vẫn là nhanh vào nghỉ ngơi, nghỉ ngơi đi, ta phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ ăn cho nhị vị, lại nấu nước ấm nữa.” Lão Lý nói.

“Đa tạ, chúng ta tự mình đi vào là được, lão Lý có việc cứ đi làm đi, hơn ba năm nay cũng phiền người chiếu cố khách điếm này.” Ngụy thánh nói.

Sau đó lão Lý liền rời khỏi, chỉ còn lại ta cùng Bộ Phong Trần hai người.

“Còn nhớ đường đi phía sau viện không?” Thản nhiên hỏi một câu, ngụy thánh Bộ Phong Trần ở phía trước dẫn đường.

Ta nhìn bóng dáng nam nhân, hỏi: “Ngươi… quen biết ta từ trước?”

Khách điếm Nhất Song Nhân rất to lớn chia làm ba bộ phận, tiền thính, đình viện để tiếp đón khách dừng chân cùng với hậu viện mở ra bên ngoài, về thiết kế thì hậu viện tinh xảo hơn so với đình viện, có một vài chỗ nhìn qua rõ ràng không phải người bình thường có thể tạo ra, liên tưởng đến lời nói vừa rồi của lão Lý, ta nghĩ khách điếm này đại khái là Bộ Phong Trần trước kia một tay xây dựng.

Còn ta? Xưa kia là hầu gia, lại ở đây đảm đương vai diễn gì?

“Từ trước…” Thì thào tự nói một tiếng, ngụy thánh nhẹ giọng “Quen biết, ta từ trước đã quen biết ngươi.” Vô cùng đơn giản một câu này, tựa hồ ẩn chứa hàm nghĩa rất xâu xa mà ta không thể nắm lấy.

“Thân quen đến mức độ nào?” Ta lại hỏi, đi lên trước cùng Bộ Phong Trần sóng vai mà đi, trong hậu viện trồng vài cây trúc, gió thu phất qua tựa như biển trúc rào rào, sột soạt.

Tiếng vang như vậy giống như từ một chỗ xa xôi vọng đến, một tiếng lại một tiếng vang lên làm cho ta phân không rõ rốt cuộc là làm sao, mơ hồ trong lúc đó, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh cấp tốc lướt qua, có rừng trúc, mặt hồ trong xanh ngấn lệ quang, còn có một bóng trắng, mùi hương hoa đào thoang thoảng…

“Chuyện của ba năm trước đây, ta không nhớ rõ.” Bước chân dừng trên con đường trải đá vụn, ta cười cười, thở dài “Có một đoạn trí nhớ đã mất đ, trong vòng một năm sau khi ta nhảy xuống vách núi, sau đó xảy ra chuyện gì ta hoàn toàn không nhớ rõ, cái gì cũng đều không nhớ.”

Ta nói với Bộ Phong Trần như vậy.

Bước chân của nam nhân thoáng dừng lại, nghiêng đầu nhìn ta, kia trong mắt nhu tình như nước ta không hiểu, cũng không hiểu được.

“Ba năm này cùng hắn rất tốt sao?” Ngụy thánh Bộ Phong Trần nhẹ giọng hỏi, theo vẻ mặt của hắn cho thấy lúc hắn hỏi câu này không ẩn dấu thâm ý gì.

“Tốt lắm.” Câu trả lời này không phải giả dối, mà là thanh âm phát ra từ nội tâm.

Nhẹ hít vào một hơi, ta nhìn Bộ Phong Trần đã tới một phòng rất khác biệt, nhẹ giọng cười nói: “Ba năm này là thời gian ta vô ưu vô tư nhất cuộc đời, cũng là những ngày thoải mái nhất, không cần lo lắng sẽ phát sinh chuyện đặc biệt đáng sợ gì đó, không cần lo lắng sẽ có người âm mưu đối phó với ta, hắn thông minh như vậy luôn có biện pháp bảo vệ ta thật tốt.” Bất tri bất giác, ta đã nói ra những lời thật lòng.

Nguyên nhân là vì ba năm ta cùng Bộ Phong Trần nhà ta ở cùng một chỗ là quãng thời gian thoải mái nhất, thích ý nhất trong cuộc đời, ta mới quyết định, mặc kệ một năm ta mất đi ký ức kia đã xảy ra chuyện gì cũng sẽ không vứt bỏ Bộ Phong Trần kia của ta.

Có đôi khi, ta thậm chí có chút bài xích nhớ lại chuyện xảy ra trong một năm dó, bởi vì ta sợ khi ta biết được một vài chuyện ta không nên biết, ngược lại sẽ khó lựa chọn.

“Ba năm… Đích thực là một khoảng thời gian không hề ngắn.” Bộ Phong Trần thấp giọng nói, vừa tiến lên đẩy cửa phòng.

Vừa mới là ta nghe lầm sao? Ngụy thánh Bộ Phong Trần vừa rồi mới nói chuyện, thanh âm này sao lại có một chút run rẩy? Nam nhân bình tĩnh lý trí đến mức làm cho người ta cảm thấy có chút đáng sợ, còn có thể… thanh âm phát run?

“Muốn cùng hắn chung sống cả một đời sao?” Đẩy cửa ra rồi đi vào, ngón tay ngụy thánh Bộ Phong Trần xẹt qua trên mặt bàn không nhiễm một hạt bụi, xem ra đích thật có người thường xuyên vào quét tước.

“Vì cái gì ngươi muốn hỏi câu này?” Ta theo đi vào.

“Hơn ba năm, mỗi một thứ ở nơi này đều không thiếu, cũng không có người di chuyển qua, hết thảy thoạt nhìn giống hệt như ba năm trước, năm đó rời đi nơi này giống như là chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua mà thôi.” Nhìn quanh phòng một vòng, ngụy thánh Bộ Phong Trần ngồi ở bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà rót hai chén trà.

Ta vòng vo quanh phòng di chuyển, ngoài ý muốn phát hiện trên giá sách có rất nhiều bộ ta thích xem, lấy ra một quyển lật vài trang, bên trong thế nhưng còn có một vài ghi chú của ta.

Ba năm trước đây ta cũng từng ở gian phòng này sao?

“Nhưng mà người đã thay đổi, chính là ý tứ này đi?” Đem sách trả lại chỗ cũ, ta xoay người ngồi xuống đối diện Bộ Phong Trần, nam nhân đưa cho ta một ly trà.

Đối với lời của ta nói, hắn chỉ lộ ra một nụ cười thản nhiên.

“Có người trong lòng cũng rất tốt, chúng ta ở lại nơi này đợi người ngươi muốn ở cùng một đời đến đi.” Nhìn một mảnh rừng trúc ngoài cửa sổ lay động theo gió, Bộ Phong Trần nhẹ giọng nói.

Ở trong này chờ Bộ Phong Trần kia của ta tới sao?

…………..

…………..

Sau khi ăn xong cơm trưa, ta được một vị nữ tử dị tộc tóc vàng cao lớn xinh đẹp dẫn đến bể tắm trong hậu viện, vị nữ tử tóc vàng này tên là Na Na, cho tới nay đều ở khách điếm Nhất Song Nhân khiêu vũ, nàng nhìn ta với ánh mắt quái dị, ta phỏng chừng vị cô nương này cũng từng quen biết ta.

Bốn phía cũng không có người nào, ta nói với nữ tử đi trước: “Na Na, sao nàng lại sợ ta?”

“Ách?” Hơi sửng sốt, nữ tử tóc vàng cúi đầu cười một tiếng, nói “Bởi vì Na Na là Bộ tiên sinh dùng tiền mua tới, mà lão gia cùng Bộ tiên sinh là quan hệ tình nhân, cho nên sẽ đối với Na Na có chút lạnh lùng, nhưng mà Na Na thật cao hứng, sau ba năm gặp lại lão gia, lão gia đã không còn không thích Na Na như trước.”

“Lão gia, bể tắm ngay chỗ này.” Ngừng lại, Na Na chỉ vào một bể tắm lộ thiên có hoa cỏ vây quanh ở phía trước “Ba năm không có trở về, lão gia ngay cả đường đến bể tắm cũng không nhớ rõ, thật tốt, lão gia còn nhớ rõ chúng ta.” Nữ tử xinh đẹp tươi cười niềm nở.

“Ân, cảm ơn ngươi.” Ta nói.

“Lão gia, ta đi ra ngoài, hậu viện là chỗ của ngài cùng Bộ tiên sinh, những người bình thường như chúng ta sẽ không tự tiện vào, lão gia, ngài chậm rãi tắm rửa, có gì cần cứ gọi một tiếng là được, Na Na chờ ngay bên ngoài.” Nói xong, nữ tử tóc vàng đem quần áo sạch sẽ để thay đổi đặt lên tảng đá, rồi sau đó liền nhanh nhẹn rời khỏi.

Ta cùng Bộ Phong Trần là quan hệ tình nhân?

Đại khái cùng Bộ Phong Trần kia nhà ta khi đó là loại quan hệ thân mật này đi, về phần ngụy thánh… Ta không có suy nghĩ đến vấn đề phức tạp này, ta hiện giờ cùng hắn cũng không có quan hệ gì.

Thậm chí đi sâu một chút mà nói, nguyên nhân chính là ta ở bên cạnh Bộ Phong Trần nhà ta, hiện tại có thể nói là quan hệ đối địch với ngụy thánh.

“Hô… Vẫn là nên thả lỏng một chút.” Cởi quần áo vắt lên cây trúc ở bên cạnh, ta đi chân trần vào bên trong bồn tắm lộ thiên.

Bồn tắm lộ thiên sao? Thật đúng là phù hợp khẩu vị của ta.

Tắm rửa trong một cái phòng kín mít, cái loại cảm giác này cũng không phải tốt lắm, giống như hiện tại thật tốt, bể thật lớn, ở giữa được che chắn bởi một mái che bằng gỗ, nếu là trời mưa cũng có thể vào bên trong đó, mà giống hôm nay thời tiết mát mẻ, dĩ nhiên có thể tựa vào tảng đá thưởng thức phong cảnh bốn phía, thưởng thức không trung rộng lớn.

Ngâm mình trong bồn tắm ở độ ấm thích hợp, ta nhắm mắt lại ngửa đầu tựa vào tảng đá bóng loáng nghỉ ngơi, thả lỏng thể xác và tinh thần cũng không làm ta quên đi chuyện mà ta vẫn một mực lo lắng mấy ngày nay.

Như lời ngụy thánh, chúng ta ở lại đây chờ đợi Bộ Phong Trần nhà ta đến, nếu phỏng chừng không sai, nhanh nhất là tối hôm nay hoặc sáng sớm ngày mai Bộ Phong Trần nhà ta sẽ xuất hiện ở khách điếm Nhất Song Nhân, ta cũng có thể phải…

“Rầm…” cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng rơi xuống nước, ta lập tức mở to mắt nhìn qua, chẳng lẽ còn có người tới đây, sẽ không phải là vị Na Na cô nương kia lại đây giúp ta tắm rửa đi?

Nhưng mà, làm sao có chuyện tốt như vậy, ta vừa nhìn qua cư nhiên lại là ngụy thánh Bộ Phong Trần!

“Ngươi… Ngươi tới làm cái gì?” Ta trợn mắt há hốc mồm nói.

**, ngụy thánh Bộ Phong Trần tóc dài màu ngân bạch đi vào trong bồn tắm, nước trong bể chỉ tới ngực hắn, có thể vừa rồi thoáng nhìn qua vẫn là làm cho ta thấy một ít gì đó không nên nhìn.

Thật đúng là hai số mệnh nhân, âm thầm nhìn qua liền thấy đại để đều giống nhau, ngay cả… Ngay cả cái bộ vị trọng yếu kia xem qua cũng là không khác nhau là mấy.

Trong lúc nhất thời hai má có chút nóng lên, ta áp chế chính mình không hồi tưởng lại một đêm kia ta cùng ngụy thánh Bộ Phong Trần làm ra sự tình hoang đường kia, này cực nóng, này đau đớn, này điên cuồng triền miên, cho dù là suy nghĩ thoáng qua cũng làm cho ngón tay có chút phát run, ký ức như vậy vẫn là nên quên đi!

“Dĩ nhiên là thả lỏng một chút, từ trấn Nga Sơn đến Giang thành, ta một đường phong trần mệt mỏi dẫn theo ngươi, hay là cho phép ngươi ở trong này nghỉ ngơi, lại không thể cho ta ở trong này tắm một cái?” Nam nhân vừa mới còn trầm tĩnh, trong chốc lát đột nhiên trên mặt lại bắt đầu cười lên, ngụy thánh Bộ Phong Trần vừa nói vừa bơi về phía ta.

“Từ từ, ngươi muốn tắm thì ở đó tắm được rồi, không được lại đây.” Ta lui về sau hai bước, tận lực bảo trì khoảng cách nhất định với hắn, chỉ là nam nhân này căn bản không nghe lời ta nói, vẫn hướng bên này bơi lại.

Vừa thấy có chút không thích hợp, ta xoay người hướng lên về phía bờ bơi qua.

“Ngươi không được lại đây!” Ta tuy rằng không ngại cùng ngụy thánh Bộ Phong Trần đều là nam nhân khỏa thân gặp nhau, chỉ là đêm đó xảy ra sự tình kia, lúc này ngụy thánh còn bơi về phía ta, ta nào dám tiếp tục ở lại trong bồn tắm.

Đều nói là ngụy thánh, không chừng lại làm ra chuyện loạn thất bát tao gì đó.

“Ngươi sợ ta?” Thanh âm lập tức vang lên ở sau người, ngay sau đó một đôi tay sạch sẽ kéo bả vai ta, nhẹ nhàng kéo về phía sau, ta nhất thời chênh vênh đổ về phía sau.

Lưng dán lên ngực nam nhân, cảm giác quái dị giống như bị sét bổ trúng.

“Ngươi làm cái gì?” Nhất thời nổi giận, ta xoay người gỡ bàn tay ngụy thánh Bộ Phong Trần đang đặt trên vai ta, rất tức giận nói “Ngươi đã biết ta và số mệnh nhân của ngươi có quan hệ thế nào thì nên bảo trì khoảng cách với ta, chứ không phải làm ra hành động khiến kẻ khác hiểu lầm.”

“Đều là nam nhân, hay là ngay cả cùng nhau tắm rửa cũng không thể? Sầu Thiên Ca, nhìn không ra ngươi còn có một mặt ngây thơ như vậy, sau khi đem cả bản thân ngươi đều cho hắn sẽ không chia sẻ một chút ít cho người khác, phải không?” Ngụy thánh Bộ Phong Trần vẫn duy trì ôn hòa như trước.

Hắn nói, đều là lời tán thán.

“Ta cũng không phải người tùy tiện, lại càng không phải người thay đổi thất thường.” Nhìn Bộ Phong Trần, ta nói.

“Đúng vậy, ta biết, ngươi cho tới bây giờ cũng không phải một người tùy tiện, cho tới bây giờ đều là một lòng một dạ với một người nam nhân, cho tới bây giờ sẽ không dễ dàng phản bội một người.” Cúi đầu thoáng cười, ngụy thánh Bộ Phong Trần nhìn về phía ta, ánh mắt ôn hòa mà mang theo một ít quen thuộc, tầm mắt như vậy không phải giống tầm mắt của Bộ Phong Trần nhà ta trước kia y như đúc đó sao? Mang theo hàm súc, áp chế ở đáy mắt lại tồn tại tình yêu chân thật.

Yêu? Ngụy thánh Bộ Phong Trần yêu ta?

Chẳng lẽ còn thật sự bị Bạch Hà nói đúng rồi, cái gọi là số mệnh nhân, ngay cả người thương cũng giống nhau sao?

“Hắn cũng sẽ đối với ngươi thật tốt…” Ngụy thánh đột nhiên đỡ bả vai ta, lập tức người cũng dựa vào gần, ta nghĩ hắn muốn làm cái gì, đang chuẩn bị phản kích, nam nhân cũng chỉ ôm ta.

Đặt tay lên phía sau gáy ta đem ta ôm vào trong bờ vai của hắn, trước mắt ta là một mảnh tóc trắng bạc mê man, hơi thở trong lúc đó là hơi thở thản nhiên của hắn.

“Trước khi hắn đến đón ngươi đi, có thể cho ta cứ như vậy ôm ngươi một cái được không? Đừng từ chối ta.” Lúc nói chuyện, cánh tay nam nhân bỗng nhiên siết chặt, mạnh đến mức cơ hồ sắp bóp mềm xương cốt của ta vậy.

“Nhàm chán, bệnh thần kinh!” Không hiểu sao lại bối rối lên, ta vội vội vàng vàng dùng sức đẩy ngụy thánh Bộ Phong Trần ra, vội vội vàng vàng lên bờ, vội vội vàng vàng tùy tiện mặt quần áo bỏ chạy trở về, quên cả mang giày, để chân không giẫm lên đá sỏi một đường trở về phòng.

“Phanh —” Về tới phòng, ta gắt gao đóng kín cửa, người tựa vào trên cửa, ta nhắm mắt lại hít sâu, Bộ Phong Trần kia thật là điên rồi.

Bàn tay đặt trên ngực trái đang đập tựa như đánh trống, ta không biết ta đây là làm sao nữa, là bởi vì người đó giống với Bộ Phong Trần nhà ta như đúc nên ta động tâm sao?

Như vậy có phải là quá buồn cười rồi hay không?

Không có khả năng đâu, hết thảy đều là giả, đều là ta nhất thời xúc động thôi.

Tỉnh táo lại, ta phải tỉnh táo lại…

Hít thở sâu từng ngụm, từng ngụm, ta nhắm mắt lại, cố gắng làm cho trái tim đang kích động không thôi dần dần bình tĩnh, nhưng ngay sau đó ta đột nhiên cảm thấy từ phía sau có một lực đánh úp lại.

“Phanh” Cánh cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

Mà ta, bởi vì tựa trên cửa mà bị lực đạo này đẩy về phía trước, ngã nhào một cái thật mạnh xuống đất, đầu rạp xuống đất, thật đủ mất mặt.

“Sầu Thiên Ca? Sao ngươi lại ở đây, không có việc gì chứ?” Thanh âm này quả nhiên là ngụy thánh Bộ Phong Trần.

Đây là trả thù, tuyệt đối chính là trả thù đi?!

“Ngươi…” Hai tay ta chống lên mặt đất miễn cưỡng nâng người lên, ta quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân, sau đó, ngay cả lời mắng hắn cũng đều không nói được.

“Ha hả…” Đầu tiên là một bộ dáng quan tâm, sau đó thấy được dáng vẻ của ta rồi ngụy thánh liền nhịn không được bật cười, rõ ràng là lỗi của hắn, thế nhưng lại vui sướng khi người gặp họa.

Liếc hắn một cái, ta nhìn đôi giày trong tay ngụy thánh Bộ Phong Trần, đó là vừa rồi ta bỏ lại ở bên bể tắm.

………..

………..

“Chịu đựng một chút, xoa rượu thuốc vào sẽ đỡ hơn.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần vừa nói vừa chấm một ít rượu thuốc xoa lên cánh tay ta.

Vừa rồi ngã xuống đất không cẩn thận làm trầy da, nhưng chỉ một chút thương tổn nho nhỏ mà thôi, ngụy thánh Bộ Phong Trần lại vội vội vàng vàng lấy rượu thuốc đến, có nói thế nào cũng phải giúp ta xoa thuốc.

“Cũng không phải là thương tích gì lớn, vết thương nhỏ như vậy với ta mà nói có tính là gì đâu.” Ngồi ở bên giường, ta cau mày nhìn động tác giúp ta xoa thuốc thật cẩn thận của ngụy thánh Bộ Phong Trần, giống như đối đãi với bảo bối trân quý vậy, cẩn thận của hắn làm cho ta có chút khó hiểu.

Dựa vào cái gì lại đối với ta tốt như vậy?

Chúng ta chính là kẻ thù a.

Quay đầu đi, ta không nhìn nam nhân này nữa.

Ta thực đáng giận đi? Ngụy thánh Bộ Phong Trần rõ ràng tốt với ta từ tận đáy lòng, chỉ là, vì người ta yêu, ta đành phải nhắm mắt đâm lưỡi dao sắc bén vào thân thể nam nhân này.

Từng nhân từ với Bạch Hà khiến ta vạn kiếp bất phục, mà nay, ta chỉ có thể cương quyết, cố ý quên đi một tia rung động không hiểu trong tận đáy lòng, ta lại muốn gặp người kia nhà ta.

Lúc màn đêm buông xuống, ta nằm trên giường nghỉ ngơi, phòng rất lớn, nhưng chỉ có một chiếc giường, chiếc giường cũng rất lớn, chỉ có một mình ta mà thôi.

Ngụy thánh Bộ Phong Trần vẫn như cũ ngồi ở trên ghế dựa, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn thản nhiên, tựa hồ là đang nhắm mắt, hắn đang nghỉ ngơi sao? Đêm hôm trước, ngụy thánh Bộ Phong Trần chính là ngồi như vậy suốt một đêm, hôm nay, hắn lại muốn cứ nghỉ ngơi như vậy?

“Còn chưa ngủ thì lên đây đi, giường lớn như vậy, hai nam nhân ngủ cùng cũng không đến nỗi.” Nhẹ giọng, ta nói một câu, tâm ý nửa thật nửa giả.

“Ừ.” Cũng không có chối từ hoặc cự tuyệt, ngụy thánh quả nhiên không có ngủ, hắn mở mắt đứng lên, rồi sau đó đi về phía giường.

Ta dịch vào bên trong cho hắn khoảng trống rất lớn.

Bên người trầm xuống, sau đó một cỗ hơi thở quen thuộc đến gần, làm cho ta cảm thấy hơi thở hỗn loạn, phân không rõ rốt cuộc là ngụy thánh hay người kia nhà ta, chỉ là vẫn như cũ làm người ta cảm thấy an tâm.

Ngụy thánh Bộ Phong Trần nằm ở bên cạnh ta, ta ngước mắt nhìn lên trần nhà, hắn đột nhiên xoay người vươn tay kéo ta lại, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, dù sao đã là đêm cuối cùng, sau này chúng ta cũng sẽ không ở chung như hiện tại, ta cũng không có cự tuyệt, tiếp nhận hắn ôm như vậy.

“Chỉ trong chốc lát thôi, lập tức sẽ tốt lên.” Than khẽ, giống như mỗi cái ôm như vậy đều rất xa xỉ, Bộ Phong Trần nhẹ nhàng hôn tóc ta.

Đêm thực tĩnh lặng, gió không biết từ lúc nào đột nhiên trở mạnh.

“Ào” một tiếng, cửa sổ bị gió thổi tung.

Hơi thở quen thuộc theo gió mà đến, ngụy thánh Bộ Phong Trần rất nhanh đứng lên khỏi giường, ta mở mắt nhìn trần nhà, dáng vẻ lạnh lùng bệ vệ như vậy ngoại trừ hắn thì còn có ai?

Ta biết, Bộ Phong Trần nhà ta rốt cuộc tới đón ta.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương