Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
-
Quyển 1 - Chương 55: Khiêu khích
Edit: Tình
Beta: jungjenny
“Oa!”
“Oa oa!”
“Oa oa oa oa a – Đẹp, thật sự rất đẹp, cảnh đẹp như thế này chỉ có trên trời mới có a! A – Ta, ta quả thật không thể diễn tả bằng ngôn từ.”
Rất xa chợt nghe tiếng khen không dứt của Triệu Thiệu, con người này vẫn phiền nháo như trẻ con vậy.
“Không biết các hạ quang lâm hàn xá có việc gì sao, hay là công tử tới lấy lại mười hai vạn bạc trắng kia?” Gom tất cả giấy nợ thả vào ngăn kéo khóa kỹ, ta ngẩng đầu nhìn Triệu Thiệu vừa đi vào từ cửa.
Vẻ mặt Triệu Thiệu ngơ ngác, trong mắt tràn đầy kinh diễm, cũng giống như bộ dáng của mọi người lần đầu vào khách điếm Nhất song nhân vậy, thấy cái này sợ hãi than một chút, thấy cái kia liền cảm thán một chút, liên tục sợ hãi than, liên tục ca ngợi.
Không phải không khiếm tốn mà đó là sự thật, ta cùng Bộ Phong Trần cũng xem như nhân vật thứ nhất, thứ nhì trên thế gian, khách điếm của chúng ta thiết kế làm thế nào có thể không hấp dẫn chứ?
Ta biết rõ người đời rất thích “Đẹp”, lại là người trí tuệ bậc nhất thiên hạ ở hoàng cung hơn ba mươi năm, không nói là đi khắp thiên hạ, cũng coi như là người cưỡi ngựa đạp nửa thiên hạ; mà Bộ Phong Trần vốn là không vướng bụi trần, Thánh môn môn chủ cao cao tại thượng, ánh mắt tự nhiên kiêu ngạo.
“Đừng đừng đừng! Đứng nói như vậy, Triệu Thiệu ta đâu thể nào làm ra loại chuyện lật lọng này, ai nha, còn chưa tự giới thiệu, tại hạ là một khách tha phương, yêu thích du ngoạn non cao biển rộng, họ Triệu tên Thiệu, chẳng hay nên xưng hô với bằng hữu thế nào?” Triệu Thiệu đi đến, thập phần tự giác kéo ghế dựa ngồi xuống.
Danh tính của ta sao? Nếu trực tiếp nói cho đối phương ta gọi “Sầu Thiên Ca” đại khái sẽ đưa tới không ít phiền toái, mặc kệ thế nào ta cùng Bộ Phong Trần ở hội đấu giá đã gây không ít sự chú ý.
Có thể đoán được mấy ngày nay chắc chắn có không ít người điều tra bối cảnh của ta cùng với Bộ Phong Trần, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại Thánh môn, hiện giờ đang ở thế gian cũng phải dùng danh tính mới.
Ta ở trong lòng cân nhắc một chút, đối Triệu Thiệu mỉm cười nói: “Thu Thiên Ca.”
Sầu Thiên Ca, thay đổi một chữ, chính là Thu Thiên Ca, nhưng lại cảm thấy tên này không hề dễ nghe.
“A, ta hiểu được, Thu đại ca muốn có kỳ lân ngọc bội, nhất định là bởi vì tên của Thu đại ca cùng chủ nhân của ngọc bội kỳ lân giống nhau!” Triệu Thiệu tự cho là đúng giống như cùng ta thân quen mà xưng huynh gọi đệ.
Ta nhíu mày, Triệu Thiệu này, lần đầu tiên nhìn đến ta là luôn mồm kêu “Thúc thúc”, hừ, khi đó ta cũng chỉ hơn ba mươi, Triệu Thiệu tuy rằng mới mười sáu mà thôi nhưng cũng không cần gọi ta “thúc thúc”.
Hiện giờ ta hơn ba mươi, Triệu Thiệu cũng đã hơn hai mươi, một tiếng “ca”, nghe còn dễ nghe, đại khái năm đó bị “thúc thúc” này đánh vào mông, Triệu tiểu tử đã học ngoan.
Như thế nào không nghĩ đến khách điểm còn chưa mở cửa, Triệu Thiệu tiểu tử này thành khách nhân đầu tiên của Nhất song nhân khách điếm.
Từ ngày Triệu Thiệu chạy đến bắt đầu cùng ta nhận quan hệ, một ngụm “Thu đại ca” kêu hăng say, mặt dày mày dạn ở Nhất song nhân khách điếm, không có việc gì, liền ở lại nhưng phải trả thù lao chứ, khách điếm của ta đẹp đẽ như vậy cũng không phải là miễn phí, Triệu Thiệu cũng không phải người nghèo, tuy rằng mười vạn lượng bạc trắng hiện tại đang ở chỗ ta.
…..
…..
“Thu? Ngươi sửa họ khi nào?” Triệu Thiệu bắt đầu đi lại xung quanh ở Nhất song nhân khách điếm, ngẫu nhiên cũng sẽ lạc đường rồi gặp được Bộ Phong Trần, sau đó ngẫu nhiên vì một ít chuyện nhỏ bị Bộ Phong Trần đá một cước, Triệu Thiệu chính là bầm tím một mảng mông, mạng nhỏ còn giữ được, Bộ Phong Trần xem như thập phần khắc chế rồi.
Vì chuyện này, Triệu Thiệu không ngừng ở bên tai ta lải nhại kể khổ, ta có chút đau đầu, Triệu Thiệu thật sự xem ta là đại ca hắn? Việc này cũng không vấn đề gì, chỉ là mỗi lần hắn đến trước mặt ta mà bắt đầu nói làm cho ta cảm thấy chán ghét.
Lúc thì:
“Thu đại ca, Thu đại ca, mông ta đều bầm tím, nam nhân của ngươi đánh ta a -“
Lúc thì:
“Đại tẩu, đại tẩu, Bộ đại ca nói ngươi qua cho hắn hôn hai cái, hắn liền đem mười vạn lượng bạc đưa ta – Ôi! Đại tẩu, ngươi đừng đuổi ta, các ngươi hai người đều đuổi ta! Còn đuổi nữa tháng sau liền miễn tiền thuê phòng a…….”
Tiểu tử này, ta còn muốn giẫm nát hai chân hắn.
“Cao hứng.” Bộ Phong Trần cư nhiên bảo Triệu Thiệu gọi ta là cái gì “đại tẩu” cũng không đi nhìn gương một cái, Sầu Thiên Ca ta với Bộ Phong Trần hắn, ai giống nữ nhân hưn, ai khoác khăn voan lụa hồng thì hợp hơn, ai giống trụ cột của gia đình hơn.
Bộ Phong Trần thấp giọng cười khẽ, loại cười khẽ trầm thấp này giống như từ trong hang đá vọng lại, làm cho người ta cảm thấy xương cốt rã rời, có chút khó chịu, tính cách giả nhân giả nghĩa quả nhiên so với ngụy thánh còn âm trầm hơn một chút.
“Không có tâm sầu, chỉ có cái lạnh lẽo của mùa thu, ân -” Bộ Phong Trần kéo dài thanh âm cuối, có ý tức hàm súc trầm ngâm nói “Hay cho một một thu thê lương, làm gì lại sầu như thế, cho dù là không có tâm, ngươi cũng có thể sửa họ Bộ, Bộ Thiên Ca, tên này hay, so với Thu Thiên Ca khí khái hơn nhiều.”
“Thu Thiên Ca, Thu Thiên Ca, tên thê lương thế này không xứng với ngươi.” Bộ Phong Trần thật sâu nhìn ta liếc mắt một cái, trong mất mang theo một ít chế nhạo, hắn thấp giọng cười nói “Ngươi cũng không phải là loại nam nhân đa sầu đa cảm, cho dù hôm nay tất cả mọi người đều bị gục ngã, ngươi cũng vẫn là ngươi.”
“Bộ Phong Trần, nhàn nhã không có việc gì làm thì đi dạy nữ nhân kia khiêu vũ đi.” Đừng ở chỗ này thật chướng mắt…
“Nga, ghen tị.” Bộ Phong Trần nói.
Hiện tại ta hiểu được, càng cùng Bộ Phong Trần đấu võ mồm, lại càng rơi vào bẫy của hắn, nam nhân nhàn nhã này luôn không có việc gì liền tìm việc, ta xem như đã hiểu vì sao ở Thánh môn, Bộ Phong Trần luôn đến phiền toái ta.
Mặc kệ là Bộ Phong Trần nào, chung quy đều cô độc tịch mịch.
“Thật sự đáng thương, cô độc tịch mịch khổ sở đi?” Ta nhẹ nhàng liếc Bộ Phong Trần một cái, kéo khóe miệng “Đối mặt với nhân sinh vô tận, đối mặt với thế gian không đối thủ, chung quy có một ngày sẽ bị cái lạnh như băng của chính mình đông chết.”
Ta thừa nhận, ta là cố ý kích thích nam nhân này.
Bộ Phong Trần nhìn thấu ta, ta chẳng lẽ không có cái nhìn sâu xa?
Bộ Phong Trần hơi hơi nheo ánh mắt, mắt phượng hẹp dài toát ra một tia nguy hiểm.
Không xong, có lẽ lời ta vừa nói quá mức?
“Lão gia, tiên sinh, ngoài cửa có một vị công tử họ Bạch cầu kiến.”
Cơ hội đào thoát cực tốt, vừa nghe đến thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, ta lập tức đứng lên, bằng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi phòng. Ta chưa bao giờ có mong ước bức thiết muốn thoát khỏi Bộ Phong Trần như lúc này.
Beta: jungjenny
“Oa!”
“Oa oa!”
“Oa oa oa oa a – Đẹp, thật sự rất đẹp, cảnh đẹp như thế này chỉ có trên trời mới có a! A – Ta, ta quả thật không thể diễn tả bằng ngôn từ.”
Rất xa chợt nghe tiếng khen không dứt của Triệu Thiệu, con người này vẫn phiền nháo như trẻ con vậy.
“Không biết các hạ quang lâm hàn xá có việc gì sao, hay là công tử tới lấy lại mười hai vạn bạc trắng kia?” Gom tất cả giấy nợ thả vào ngăn kéo khóa kỹ, ta ngẩng đầu nhìn Triệu Thiệu vừa đi vào từ cửa.
Vẻ mặt Triệu Thiệu ngơ ngác, trong mắt tràn đầy kinh diễm, cũng giống như bộ dáng của mọi người lần đầu vào khách điếm Nhất song nhân vậy, thấy cái này sợ hãi than một chút, thấy cái kia liền cảm thán một chút, liên tục sợ hãi than, liên tục ca ngợi.
Không phải không khiếm tốn mà đó là sự thật, ta cùng Bộ Phong Trần cũng xem như nhân vật thứ nhất, thứ nhì trên thế gian, khách điếm của chúng ta thiết kế làm thế nào có thể không hấp dẫn chứ?
Ta biết rõ người đời rất thích “Đẹp”, lại là người trí tuệ bậc nhất thiên hạ ở hoàng cung hơn ba mươi năm, không nói là đi khắp thiên hạ, cũng coi như là người cưỡi ngựa đạp nửa thiên hạ; mà Bộ Phong Trần vốn là không vướng bụi trần, Thánh môn môn chủ cao cao tại thượng, ánh mắt tự nhiên kiêu ngạo.
“Đừng đừng đừng! Đứng nói như vậy, Triệu Thiệu ta đâu thể nào làm ra loại chuyện lật lọng này, ai nha, còn chưa tự giới thiệu, tại hạ là một khách tha phương, yêu thích du ngoạn non cao biển rộng, họ Triệu tên Thiệu, chẳng hay nên xưng hô với bằng hữu thế nào?” Triệu Thiệu đi đến, thập phần tự giác kéo ghế dựa ngồi xuống.
Danh tính của ta sao? Nếu trực tiếp nói cho đối phương ta gọi “Sầu Thiên Ca” đại khái sẽ đưa tới không ít phiền toái, mặc kệ thế nào ta cùng Bộ Phong Trần ở hội đấu giá đã gây không ít sự chú ý.
Có thể đoán được mấy ngày nay chắc chắn có không ít người điều tra bối cảnh của ta cùng với Bộ Phong Trần, cũng không biết khi nào mới có thể trở lại Thánh môn, hiện giờ đang ở thế gian cũng phải dùng danh tính mới.
Ta ở trong lòng cân nhắc một chút, đối Triệu Thiệu mỉm cười nói: “Thu Thiên Ca.”
Sầu Thiên Ca, thay đổi một chữ, chính là Thu Thiên Ca, nhưng lại cảm thấy tên này không hề dễ nghe.
“A, ta hiểu được, Thu đại ca muốn có kỳ lân ngọc bội, nhất định là bởi vì tên của Thu đại ca cùng chủ nhân của ngọc bội kỳ lân giống nhau!” Triệu Thiệu tự cho là đúng giống như cùng ta thân quen mà xưng huynh gọi đệ.
Ta nhíu mày, Triệu Thiệu này, lần đầu tiên nhìn đến ta là luôn mồm kêu “Thúc thúc”, hừ, khi đó ta cũng chỉ hơn ba mươi, Triệu Thiệu tuy rằng mới mười sáu mà thôi nhưng cũng không cần gọi ta “thúc thúc”.
Hiện giờ ta hơn ba mươi, Triệu Thiệu cũng đã hơn hai mươi, một tiếng “ca”, nghe còn dễ nghe, đại khái năm đó bị “thúc thúc” này đánh vào mông, Triệu tiểu tử đã học ngoan.
Như thế nào không nghĩ đến khách điểm còn chưa mở cửa, Triệu Thiệu tiểu tử này thành khách nhân đầu tiên của Nhất song nhân khách điếm.
Từ ngày Triệu Thiệu chạy đến bắt đầu cùng ta nhận quan hệ, một ngụm “Thu đại ca” kêu hăng say, mặt dày mày dạn ở Nhất song nhân khách điếm, không có việc gì, liền ở lại nhưng phải trả thù lao chứ, khách điếm của ta đẹp đẽ như vậy cũng không phải là miễn phí, Triệu Thiệu cũng không phải người nghèo, tuy rằng mười vạn lượng bạc trắng hiện tại đang ở chỗ ta.
…..
…..
“Thu? Ngươi sửa họ khi nào?” Triệu Thiệu bắt đầu đi lại xung quanh ở Nhất song nhân khách điếm, ngẫu nhiên cũng sẽ lạc đường rồi gặp được Bộ Phong Trần, sau đó ngẫu nhiên vì một ít chuyện nhỏ bị Bộ Phong Trần đá một cước, Triệu Thiệu chính là bầm tím một mảng mông, mạng nhỏ còn giữ được, Bộ Phong Trần xem như thập phần khắc chế rồi.
Vì chuyện này, Triệu Thiệu không ngừng ở bên tai ta lải nhại kể khổ, ta có chút đau đầu, Triệu Thiệu thật sự xem ta là đại ca hắn? Việc này cũng không vấn đề gì, chỉ là mỗi lần hắn đến trước mặt ta mà bắt đầu nói làm cho ta cảm thấy chán ghét.
Lúc thì:
“Thu đại ca, Thu đại ca, mông ta đều bầm tím, nam nhân của ngươi đánh ta a -“
Lúc thì:
“Đại tẩu, đại tẩu, Bộ đại ca nói ngươi qua cho hắn hôn hai cái, hắn liền đem mười vạn lượng bạc đưa ta – Ôi! Đại tẩu, ngươi đừng đuổi ta, các ngươi hai người đều đuổi ta! Còn đuổi nữa tháng sau liền miễn tiền thuê phòng a…….”
Tiểu tử này, ta còn muốn giẫm nát hai chân hắn.
“Cao hứng.” Bộ Phong Trần cư nhiên bảo Triệu Thiệu gọi ta là cái gì “đại tẩu” cũng không đi nhìn gương một cái, Sầu Thiên Ca ta với Bộ Phong Trần hắn, ai giống nữ nhân hưn, ai khoác khăn voan lụa hồng thì hợp hơn, ai giống trụ cột của gia đình hơn.
Bộ Phong Trần thấp giọng cười khẽ, loại cười khẽ trầm thấp này giống như từ trong hang đá vọng lại, làm cho người ta cảm thấy xương cốt rã rời, có chút khó chịu, tính cách giả nhân giả nghĩa quả nhiên so với ngụy thánh còn âm trầm hơn một chút.
“Không có tâm sầu, chỉ có cái lạnh lẽo của mùa thu, ân -” Bộ Phong Trần kéo dài thanh âm cuối, có ý tức hàm súc trầm ngâm nói “Hay cho một một thu thê lương, làm gì lại sầu như thế, cho dù là không có tâm, ngươi cũng có thể sửa họ Bộ, Bộ Thiên Ca, tên này hay, so với Thu Thiên Ca khí khái hơn nhiều.”
“Thu Thiên Ca, Thu Thiên Ca, tên thê lương thế này không xứng với ngươi.” Bộ Phong Trần thật sâu nhìn ta liếc mắt một cái, trong mất mang theo một ít chế nhạo, hắn thấp giọng cười nói “Ngươi cũng không phải là loại nam nhân đa sầu đa cảm, cho dù hôm nay tất cả mọi người đều bị gục ngã, ngươi cũng vẫn là ngươi.”
“Bộ Phong Trần, nhàn nhã không có việc gì làm thì đi dạy nữ nhân kia khiêu vũ đi.” Đừng ở chỗ này thật chướng mắt…
“Nga, ghen tị.” Bộ Phong Trần nói.
Hiện tại ta hiểu được, càng cùng Bộ Phong Trần đấu võ mồm, lại càng rơi vào bẫy của hắn, nam nhân nhàn nhã này luôn không có việc gì liền tìm việc, ta xem như đã hiểu vì sao ở Thánh môn, Bộ Phong Trần luôn đến phiền toái ta.
Mặc kệ là Bộ Phong Trần nào, chung quy đều cô độc tịch mịch.
“Thật sự đáng thương, cô độc tịch mịch khổ sở đi?” Ta nhẹ nhàng liếc Bộ Phong Trần một cái, kéo khóe miệng “Đối mặt với nhân sinh vô tận, đối mặt với thế gian không đối thủ, chung quy có một ngày sẽ bị cái lạnh như băng của chính mình đông chết.”
Ta thừa nhận, ta là cố ý kích thích nam nhân này.
Bộ Phong Trần nhìn thấu ta, ta chẳng lẽ không có cái nhìn sâu xa?
Bộ Phong Trần hơi hơi nheo ánh mắt, mắt phượng hẹp dài toát ra một tia nguy hiểm.
Không xong, có lẽ lời ta vừa nói quá mức?
“Lão gia, tiên sinh, ngoài cửa có một vị công tử họ Bạch cầu kiến.”
Cơ hội đào thoát cực tốt, vừa nghe đến thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, ta lập tức đứng lên, bằng tốc độ nhanh nhất biến mất khỏi phòng. Ta chưa bao giờ có mong ước bức thiết muốn thoát khỏi Bộ Phong Trần như lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook