Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân
-
Quyển 1 - Chương 3: Có một người tên Tiểu Thảo
Edit: Mèo Gà
Beta: Tình
Cầm lấy chén trà nhấp một ngụm trà xanh, ta miễn cưỡng ngáp một cái, Thánh Môn thật sự là một nơi nằm ăn chờ chết hoàn hảo.
Bởi bị phiền không thoải mái mà nhất thời quật khởi nói đùa, cũng không biết Thánh Môn môn chủ này năm nay đã bao nhiêu xuân xanh, là nam hay là nữ, là yêu hay là quái?
Bất quá cũng chỉ là tùy tiện hù dọa hồng đai nam tử cùng cây gậy trúc kia thôi. Thánh Môn thánh tôn giả đến vô ảnh đi vô tung, làm sao có thể nhàn rỗi quản ngàn vạn đệ tử mỗi ngày ăn cái gì, nói cái gì. Ta cũng là không nghĩ tới lời nói đại nghịch bất đạo kia sẽ rơi vào tai thánh tôn giả cao cao tại thượng không biết đang rong ruổi nơi nào. Bất quá nếu thánh tôn giả nghe được, cũng sẽ rất thú vị.
Lời vui đùa nổi lên tác dụng, từ ngày đó về sau, cây gậy trúc cùng hồng đai nam tử không có lại đến quấy rầy ta nữa, ta cũng vui vẻ thanh nhàn, dần dần bình thản tự do sống qua ngày, sáng sớm đứng lên cũng sẽ luyện một bộ quyền pháp lúc trước từng học. Thân thể này không bằng trước, đơn bạc lại không có sức mạnh, chân lại bị tật, nếu không luyện sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng.
Ta còn chờ ăn không uống không của Thánh Môn vài năm, không thể lãng phí a.
“Sầu đại ca, lại đang luyện quyền?” Xa xa truyền đến một thanh âm thanh thúy, một nam tử trẻ tuổi đem vạt áo dài cuốn đến bên hông làm cho bước đi càng lưu loát, ba bước thành hai chạy lại, trên tay còn cầm cái rổ.
Người này chính là tiểu Thảo, cùng ta giống nhau cũng là đệ tử Thánh Môn Nhất Trọng Môn, bất quá hắn so với ta tốt hơn rất nhiều, nghe tiểu Hoa nói, tiểu Thảo tuy thế nhưng là đệ tử Nhất Trọng Môn có nguy cơ cao nhất tranh đoạt chức tiền ngũ tịch đứng đầu, sớm đã nhận qua năm lần thiên lôi oanh kích, so sánh với ta, ta chính là cặn bã dưới ba tầng địa vật còn tiểu Thảo là mầm xanh đại thụ sắp trưởng thành.
Tiểu Thảo lớn lên cũng thực không sai, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt to sáng ngời, tính cách cũng tốt, sáng sủa hướng ngoại, thường xuyên lại đây cùng ta nói chuyện phiếm giải buồn, hơn nữa ba bữa ăn mỗi ngày của ta đều là tiểu Thảo phụ trách, làm tiểu Hoa hâm mộ ghen tị không thôi. Còn ta vui tươi hớn hở, có một người dễ thương ưa nhìn mỗi ngày đưa cơm cho ta, thật tốt. Tiểu Thảo tay nghề cũng không tồi, thật hảo.
Chỉ tiếc hôm nay không thể so với ngày xưa, ta một người què xấu xí không có tư cách đi theo người tốt bụng dễ nhìn, thôi, làm bằng hữu ái ái muội muội cũng không được, không nên chậm trễ tiền đồ của người ta, người ta nhất định cũng không thể coi trọng ta. Nếu để tiểu Hoa biết ta đang nghĩ ăn đậu hủ của tiểu Thảo, tiểu Hoa khẳng định chém rụng phế nhân là ta, về sau sẽ không nhận giúp ta giặt quần áo.
“Tiểu Thảo, hôm nay ăn gì?” Tiểu Thảo vừa đến, ta cũng có chút đói bụng.
Kéo một chân tật, ta khập khiễng hướng tiểu Thảo đi đến, tiểu Thảo ôm theo cái rổ, giống một chú thỏ to bự chạy tới ta bên cạnh, thập phần nhiệt tình cho ta một cái ôm. Tiểu tử này trong ngực ta dụi qua dụi lại, quả nhiên là đệ tử Thánh Môn được coi trọng, thân thể hắn luyện thực tốt.
Vào phòng, ta ngồi bên bàn cầm bát lớn mau lẹ ăn. Mĩ thực như này nếu có thêm rượu có phải càng ngon miệng không, chỉ tiếc tiểu Thảo không cho ta uống, nói thân thể hiện tại của ta nếu uống rượu vào sẽ hoàn toàn phế đi. Vốn là một phế nhân, kỳ thật phế thêm một chút cũng không có gì.
“Sầu đại ca, tháng sau là Nhất Trọng Môn ghế chi tranh, đến lúc đó ngươi đến cổ vũ ta đi, nếu giành được thứ tự cao ta có thể lấy một ít hảo dược liệu, giúp thương thế của ngươi cũng mau tốt một ít.”
Ta đang ăn cơm ngẩng đầu, tiểu Thảo ngồi đối diện nhìn ta ăn cơm, gương mặt tuấn lãng lộ vẻ tươi cười. Thương thế có thể hảo là tốt, nếu không thể hảo, đối với ta cũng không sao.
Uống miếng nước, ta hỏi: “Tiểu Thảo, nhất trọng môn ghế chi tranh là cái gì?” Việc này ta đã sớm nghe tiểu Hoa đề cập qua vài lần, nhưng rốt cuộc là cái gì, ta cũng không biết.
Lần này nghe tiểu Thảo nhắc tới, ta cũng thuận tiện hỏi luôn.
Beta: Tình
Cầm lấy chén trà nhấp một ngụm trà xanh, ta miễn cưỡng ngáp một cái, Thánh Môn thật sự là một nơi nằm ăn chờ chết hoàn hảo.
Bởi bị phiền không thoải mái mà nhất thời quật khởi nói đùa, cũng không biết Thánh Môn môn chủ này năm nay đã bao nhiêu xuân xanh, là nam hay là nữ, là yêu hay là quái?
Bất quá cũng chỉ là tùy tiện hù dọa hồng đai nam tử cùng cây gậy trúc kia thôi. Thánh Môn thánh tôn giả đến vô ảnh đi vô tung, làm sao có thể nhàn rỗi quản ngàn vạn đệ tử mỗi ngày ăn cái gì, nói cái gì. Ta cũng là không nghĩ tới lời nói đại nghịch bất đạo kia sẽ rơi vào tai thánh tôn giả cao cao tại thượng không biết đang rong ruổi nơi nào. Bất quá nếu thánh tôn giả nghe được, cũng sẽ rất thú vị.
Lời vui đùa nổi lên tác dụng, từ ngày đó về sau, cây gậy trúc cùng hồng đai nam tử không có lại đến quấy rầy ta nữa, ta cũng vui vẻ thanh nhàn, dần dần bình thản tự do sống qua ngày, sáng sớm đứng lên cũng sẽ luyện một bộ quyền pháp lúc trước từng học. Thân thể này không bằng trước, đơn bạc lại không có sức mạnh, chân lại bị tật, nếu không luyện sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng.
Ta còn chờ ăn không uống không của Thánh Môn vài năm, không thể lãng phí a.
“Sầu đại ca, lại đang luyện quyền?” Xa xa truyền đến một thanh âm thanh thúy, một nam tử trẻ tuổi đem vạt áo dài cuốn đến bên hông làm cho bước đi càng lưu loát, ba bước thành hai chạy lại, trên tay còn cầm cái rổ.
Người này chính là tiểu Thảo, cùng ta giống nhau cũng là đệ tử Thánh Môn Nhất Trọng Môn, bất quá hắn so với ta tốt hơn rất nhiều, nghe tiểu Hoa nói, tiểu Thảo tuy thế nhưng là đệ tử Nhất Trọng Môn có nguy cơ cao nhất tranh đoạt chức tiền ngũ tịch đứng đầu, sớm đã nhận qua năm lần thiên lôi oanh kích, so sánh với ta, ta chính là cặn bã dưới ba tầng địa vật còn tiểu Thảo là mầm xanh đại thụ sắp trưởng thành.
Tiểu Thảo lớn lên cũng thực không sai, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt to sáng ngời, tính cách cũng tốt, sáng sủa hướng ngoại, thường xuyên lại đây cùng ta nói chuyện phiếm giải buồn, hơn nữa ba bữa ăn mỗi ngày của ta đều là tiểu Thảo phụ trách, làm tiểu Hoa hâm mộ ghen tị không thôi. Còn ta vui tươi hớn hở, có một người dễ thương ưa nhìn mỗi ngày đưa cơm cho ta, thật tốt. Tiểu Thảo tay nghề cũng không tồi, thật hảo.
Chỉ tiếc hôm nay không thể so với ngày xưa, ta một người què xấu xí không có tư cách đi theo người tốt bụng dễ nhìn, thôi, làm bằng hữu ái ái muội muội cũng không được, không nên chậm trễ tiền đồ của người ta, người ta nhất định cũng không thể coi trọng ta. Nếu để tiểu Hoa biết ta đang nghĩ ăn đậu hủ của tiểu Thảo, tiểu Hoa khẳng định chém rụng phế nhân là ta, về sau sẽ không nhận giúp ta giặt quần áo.
“Tiểu Thảo, hôm nay ăn gì?” Tiểu Thảo vừa đến, ta cũng có chút đói bụng.
Kéo một chân tật, ta khập khiễng hướng tiểu Thảo đi đến, tiểu Thảo ôm theo cái rổ, giống một chú thỏ to bự chạy tới ta bên cạnh, thập phần nhiệt tình cho ta một cái ôm. Tiểu tử này trong ngực ta dụi qua dụi lại, quả nhiên là đệ tử Thánh Môn được coi trọng, thân thể hắn luyện thực tốt.
Vào phòng, ta ngồi bên bàn cầm bát lớn mau lẹ ăn. Mĩ thực như này nếu có thêm rượu có phải càng ngon miệng không, chỉ tiếc tiểu Thảo không cho ta uống, nói thân thể hiện tại của ta nếu uống rượu vào sẽ hoàn toàn phế đi. Vốn là một phế nhân, kỳ thật phế thêm một chút cũng không có gì.
“Sầu đại ca, tháng sau là Nhất Trọng Môn ghế chi tranh, đến lúc đó ngươi đến cổ vũ ta đi, nếu giành được thứ tự cao ta có thể lấy một ít hảo dược liệu, giúp thương thế của ngươi cũng mau tốt một ít.”
Ta đang ăn cơm ngẩng đầu, tiểu Thảo ngồi đối diện nhìn ta ăn cơm, gương mặt tuấn lãng lộ vẻ tươi cười. Thương thế có thể hảo là tốt, nếu không thể hảo, đối với ta cũng không sao.
Uống miếng nước, ta hỏi: “Tiểu Thảo, nhất trọng môn ghế chi tranh là cái gì?” Việc này ta đã sớm nghe tiểu Hoa đề cập qua vài lần, nhưng rốt cuộc là cái gì, ta cũng không biết.
Lần này nghe tiểu Thảo nhắc tới, ta cũng thuận tiện hỏi luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook