Nhất Phẩm Giang Sơn
Quyển 7 - Chương 377-1: Như kẻ mất hồn (1)

- Nàng làm sao vậy?

- Thực ra ta cũng không muốn như vậy…
Trần Khác vỗ nhẹ sau lưng nàng. Tiêu Quan Âm lại khóc nức nở lên:
- Mười bốn năm gả cho y, ta chưa bao giờ không toàn tâm toàn ý tới cuối cùng. Nhưng y lại chỉ vui thú săn bắn du sơn ngoạn thủy, thực chất chưa bao giờ đặt ta ở trong tim, chỉ biết ngày ngày săn bắn. Ta mang thai vô cùng vất vả gian nan, nhưng y vẫn ở trên thảo nguyên bắn diều hâu, lúc sinh y lại vào rừng săn hổ… Con sinh được ba tháng, y mới quay về, chỉ nhìn thấy y cùng các đại thần uống rượu… Ta hi vọng biết nhường nào có được một người có thể trân trọng ta, săn sóc ta!

- Đáng tiếc ta cũng không thể làm được.
Trần Khác thở dài một tiếng.

- Ai làm cũng không được, ai cũng muốn ta là Yên thị của nước Liêu…
Tiêu Quan Âm thở dài ngao ngán, đôi mắt ngấn lệ, ngẩng đầu lên nói:
- Bài thơ của chàng, bài thơ ngẫu hứng của chàng đêm hôm đó, lúc nào cũng vang vọng trong lòng ta. Mỗi lần nghĩ đến những lời tình tứ đó của chàng, âu yếm của chàng, nụ hôn của chàng, ta luôn có cảm giác người mình nóng ran, trong lòng không cảm thấy đau khổ như vậy. Kim long ngọc lộ nhất tương phùng, vượt qua vô số nhân gian… Bởi vì chàng mãi mãi trong lòng ta… Hôn ta.

Chưa dứt lời đã bị Trần Khác hôn thắm thiết vào môi, Tiêu Quan Âm dần dần nhắm mắt lại, cũng đáp lại vô cùng mãnh liệt, rồi bất chợt mở to mắt chăm chú nhìn Trần Khác.

- Làm sao vậy…
Trần Khác vội buông tay nàng ra.

- Tiếp tục, ta muốn ghi nhớ dáng vẻ này của chàng…
Tiêu Quan Âm chủ động thơm lên môi, cởi áo của hắn ra, thở gấp nói:
- Chàng cũng phải nhớ ta, không được quên, ngay cả thư cũng không gửi cho ta…

- Ta làm sao có thể quên được nàng…
Trần Khác cũng tháo thắt lưng, cởi chiếc áo của nàng xuống, một làn da trắng nõn nà lộ ra trước mắt, nhìn những đường cong trên thân thể đầy mê lực của nàng, cổ họng hắn như cháy khô:
- Quan Âm nàng đẹp đến nỗi không có gì có thể lột tả được.

- Tú tài à, chàng làm thơ đi.
Hai mắt Tiêu Quan Âm long lanh như hai giọt nước nhìn hắn.

- Tháo dải thắt lưng mà đã run lên, chạm tay lòng càng hồi hộp; trong chiếc quần lụa kia, tỏa mùi hương đặc biệt.
Trần Khác liền thò tay rút dây yếm đằng sau lưng nàng xuống, chiếc yếm màu hồng cánh sen liền trượt xuống, đôi thỏ ngọc lộ ra, hai điểm hồng dựng lên, hắn tiếp tục làm thơ:
- Một mảnh lụa đỏ hồng, che hờ đôi bạch ngọc; thử đưa tay chạm vào, thơm mềm hơn cả bơ.

- Chàng đúng là tên tú tài xấu xa.
Tiêu Quan Âm đẩy mạnh hắn xuống mặt thảm dày, rồi xoay người ngồi lên người hắn, giọng hồi hộp nói:
- Nhưng ta lại yêu chết mê chết mệt tên tú tài xấu xa này.

Trần Khác nắm lấy hai cánh tay nhỏ bé của nàng:
- Đã có rừng hoa thơm, lại hôn thêm dâu vườn. Trở về tay nắm lấy, măng xuân đậm tiếng thơm.
Rồi cởi vớ lụa của nàng ra, vuốt đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, nói:
- Giày phượng cũng đã tháo, vớ lụa lộ khinh sương; ai đem bạch ngọc ấm, khắc thành nhuyễn câu hương…

- Tóc đen bảy tấc dài, búi gọn trên mái đầu; chẳng hay xõa lên gối, còn thơm đến nhường nào.

Nghe thơ tình của hắn, cảm nhận được sự yêu thương vuốt ve của hắn, Tiêu Quan Âm toàn thân như có lửa đốt. Nàng lần tay ra phía sau đầu rút trâm cài, lập tức mái tóc dài đen tuyền buông xuống, nàng cúi người xuống, thân hình mềm mại áp lên người hắn, nghe thấy Trần Khác thủ thỉ bên tai:
- Mỹ nhân tựa ngàn hoa, làn da như bách hợp. Nhìn qua làn nước sâu, bẩm sinh thân ngát hương…

- Nơi cổ kia thì sao? Thon gọn tựa phượng hoàng; hôm qua vờn trên tay, hương thơm ám bên cổ.
Tiêu Quan Âm cũng hát hai câu, rồi hôn thắm thiết hắn:
- Hương hoa mai thơm ngát, cất lời thành tiếng ca; vị đọng nơi khóe miệng, thật ấm áp ngọt ngào.

- Không phải là mùi rượu, càng không phải hương son; lại nghi hoa giải ngữ, gió đưa lại hương thơm…

Hơi thở của hai người dường như gấp gáp hơn, không thể xuất khẩu thành thơ được nữa, thay vào đó là tiếng nũng nịu và tiếng thở dốc…

Chẳng biết từ lúc nào, những tia nắng vào hạ ấm áp xuyên vào căn nhà nhỏ chiếu qua lên trần nhà gỗ lấp lánh như một bầu trời sao. Hàng vạn vệt nắng vàng cam rọi trên chiếc thảm Ba Tư, khiến cho cảnh tượng mị hoặc thêm chút thanh khiết.

Tiêu Quan Âm chân tay bủn rủn cuộn tròn trong lòng Trần Khác, hai người trần như nhộng nằm trên đống quần áo vứt ngổn ngang. Trần Khác khẽ chạm nhẹ vào làn da trắng nõn nà sau lưng nàng, mãn nguyện không muốn nói gì nữa.

- Trần Lang
Tiêu Quan Âm đổi lại tư thế cho thoải mái, làn da ngọc ngà cọ sát vào ngực tình lang, miệng thủ thỉ:
- Ta không muốn làm hoàng hậu nữa, ta muốn ở bên chàng, cho dù làm tì thiếp ta cũng cam tâm tình nguyện.

- Ừ…
Trần Khác cũng đáp lại một tiếng, nam nhân lúc tỉnh táo nhất cũng chính là sau khi đánh trận. Điểm này trái ngược hoàn toàn với nữ giới.

- Ta cũng biết rõ chàng không có gan thừa nhận.
Tiêu Quan Âm hờn dỗi nói:
- Chính lúc này đây, chính tại căn phòng này đây… Chàng có thể quên đi những ràng buộc khác, ân cần dỗ dành để ta vui không?

- Ừ…
Trần Khác nhẹ nhàng đáp,
- Chỉ sợ khi rời khỏi căn phòng này đây, nàng lại càng thêm đau khổ.

- Ta mặc kệ, chỉ cần chàng bây giờ,
Tiêu Quan Âm lẩm bẩm nói:
- Tên thư sinh đánh cắp trái tim nhà ngươi, hoặc là giao cho ta trái tim, hoặc là phải chịu trách nhiệm…

- Như vậy cũng được,
Trần Khác nhẹ nhàng nâng đôi chân thon nhỏ của nàng lên, Tiêu Quan Âm đẹp hoàn mĩ, mặc dù không bó chân, nhưng đôi chân của nàng gầy gầy thon thon, vô cùng xinh đẹp. Lòng bàn chân phớt hồng, da chân trắng mịn như tuyết, năm ngón chân nhỏ nhắn thuôn về một phía, móng chân sáng bóng.

- Thật đẹp.
Trần Khác không kìm nổi lòng mình hôn lấy hôn để đôi chân của nàng, sau đó dùng một sợi dây đỏ buộc hai cổ chân của hai người lại, thỏ thẻ nói:

- Sợi dây đỏ này, là sự ràng buộc giữa vợ và chồng, cùng vào sinh ra tử, cho dù trở thành oan gia địch thủ, cho dù phải cách xa thế nào, hoạn nạn rình rập, Ngô Sở tha hương, sợi dây này không bao giờ cởi được…

Lời thề cho mối tình cổ đại này chẳng thua gì những bản tình ca của phương Tây sau này. Tiêu Quan Âm ngây người ra, mắt ngấn lệ nói:
- Không cần phải chờ tới khi giàu sang phú quý mới kết mối tơ duyên, chỉ cần mỗi sợi dây buộc chân hai ta thế này là đủ.

- Nương tử.

- Dạ.

- Để ta hầu hạ nàng tắm rửa.

- Làm phiền tướng công rồi…

….

Trong căn phòng nhỏ có một bồn tắm kiểu Ả Rập đẹp vô cùng, nước tắm trong bồn âm ấm mà không nóng chút nào.

Trần Khác vì nữ nhân yêu dấu mà kì cọ từng li từng tí. Trong làn hơi nước, thân thể mềm mại của Tiêu Quan Âm hòa vào không có gì sánh được sự mê hoặc chết người đó, nhưng lúc này hai người không có chút ý nghĩ tà dâm nào. Thay vào đó là sự quyến luyến, buồn bã của hai người, sắp phải từ biệt. Hôm nay từ biệt, là cách xa nhau trăm núi nghìn sông, chỉ sợ rằng kiếp này khó có thể gặp lại…

Sau khi người đẹp tắm xong, Trần Khác đã giúp nàng mặc vân y, quần gấm, giày vải… Đợi cho nàng đi đôi giày vải thêu hoa, Trần Khác hôn Tiêu Quan Âm, nàng ta chẳng khác gì những người con gái Hán, rồi dịu dàng nói:
- Nương tử, ta cõng nàng ra ngoài.

Tiêu Quan Âm trên lưng hắn, hai tay ôm cổ hắn, hai mắt nhắm chặt lại, nàng ghì mỗi lúc một chặt… Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng tắm, lúc mở mắt ra đã thấy mình đang đứng trước bàn trang điểm.

Nhìn thấy mình trong gương đang mặc chiếc áo gấm thêu phượng vờn mây, cùng chiếc váy đỏ, trên đầu trùm khăn đỏ, Tiêu Quan Âm nước mắt lưng tròng nói:
- Chẳng khác gì một tân nương cả.

- Lại còn không giống à.
Trần Khác âu yếm nói:
- Nào lại đây, để ta kẻ mày cho.

Tiêu Quan Âm ngồi xuống, Trần Khác khẽ vén mái tóc bồng bềnh như thác nước của nàng lên, ôn tồn nói:
- Ở đất Hán, con trai phải làm vừa lòng người con gái mà mình yêu mến.
Nói xong liền cột mái tóc của nàng lại, rồi đội lên đầu nàng mũ Bát Bảo, dùng hai cây trâm khảm ngọc cố định lại, cẩn thận vén tóc mai nói:
- Không ngờ rằng, lúc này có thể đích thân cài chúng lên đầu nàng.

- Đừng nói nữa, bằng không trang điểm như thế này đều là uổng phí…
Nước mắt Tiêu Quan Âm không ngăn lại nổi.

- Tiểu nương tử vốn đã xinh đẹp, cần gì phải dùng đến phấn trang điểm?
Trần Khác cười nói, giơ cái gương lên, để nàng có thể nhìn thấy đằng sau mình:
- Tân nương mới đẹp biết bao.

Trong gương là người con gái mặt hoa da phấn, ngọc ngà kiều diễm, Tiêu Quan Âm đúng lúc đó xúc động nói:
- Đẹp thì đẹp, muội cũng không muốn bước ra khỏi căn phòng này.

- …
Trần Khác bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hụt hẫng.

Tiêu Quan Âm đột nhiên đứng dậy, siết thật chặt cổ hắn, hôn thắm thiết, rất lâu rất lâu sau đó mới từ từ mở mắt ra nói:
- Muội nghĩ trong ký ức của chàng, muội mãi mãi là nương tử xinh đẹp, cho nên chàng hãy rời xa đây đi.

……..

Mặt trời đã ngả về tây, người Liêu cũng đã tỉnh lại từ trong cơn say. Sau khi cảm tạ chủ nhân đã thiết đãi nhiệt tình, họ liền vây quanh xe của vương gia để trở về.

Trần Khác sắc mặt âu sầu đứng ở trên ban công, nhìn những cô gái Liêu đầu đội mạng che mặt, trong đó dường như có một người tháo mạng che mặt xuống, quay đầu lại về phía chòi hóng mát nhìn hắn thật lâu.

Cánh tay nàng giơ lên, khiến ống tay áo trượt xuống đến khuỷu tay, để lộ ra làn da trắng muốt. Mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng lại nhìn thấy rất rõ, cổ tay nàng còn buộc một sợi dây màu đỏ, một màu đỏ tươi!

Trần Khác cũng giơ tay lên, trên tay hắn cũng buộc một sợi dây tương tự, sợi dây màu đỏ tươi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương