Nhất Phẩm Giang Sơn
-
Quyển 7 - Chương 370-2: Mai phục (2)
Lũ binh lính câm như hến, không ngờ vứt bỏ ý niệm bám theo, nhìn ba người khuất bóng...
Đi xa khỏi thôn trấn, thấy không có người đuổi theo, Trần Hi Lượng mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lục Lang sao con lỗ mãng thế, cha chỉ bảo con làm rõ thân phận...
- Không dạy dỗ tên súc sinh này!
Trần Tháo không thèm đẻ ý nói:
- Chúng đắc tội với Lưu tam ca như vậy!
Lưu tam ca chính là tên của gã thợ săn.
- Cha thấy họ cầm cung tên mà sợ hết hồn, nếu họ làm con bị thương hì làm thế nào?
Trần hi Lượng lắc đầu nói.
- Ha ha ha...
Trần Tháo cười ầm lên nói:
- Đây gọi là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, cha càng yếu đuối thì họ càng hung hãn, ngược lại nếu mình cứng rắn thì chúng càng yếu đuối!
- Cũng đúng,
Trâng Hi Lượng nghĩ một lúc, chuyện lúc nãy đúng là không thể nói đạo lí được, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Với mấy anh em con, cha chỉ là con mọt sách.
- Tam ca nói rồi, cha là người thánh hiền, thuật mà không làm, con thì làm mà không thuật, chỉ là kẻ hạ lưu.
Trần Tháo cười nói:
- Nhà chúng ta cũng cần có một hung ác chứ?
Rồi vỗ đùi nói:
- Chết rồi!
- Sao vậy?
Trần Hi Lượng kinh ngạc hỏi.
- Mải đánh nhau, quên mua lương thực rồi.
Trần Tháo chán nản nói:
- Hại cha phải nhịn đói rồi...
- Ha ha...
Trần Hi Lượng cười hiền từ nói:
- Nho gia cũng có cái hay của nho gia, đó là cẩn thận.
Nói xong lấy trong hầu bao ra hai cái bánh nhân thịt nói:
- Trong lúc con trói người, ta đã mua ở hàng bên cạnh rồi.
- Ha ha...
Trần Tháo quá đỗi vui mừng, cầm lấy bánh vừa vui như tết vừa ăn ngấu nghiến. Đột nhiên sắc mặt thay đổi nói:
- Không hay rồi!
- Lại sao thế!
- Phía trước có mai phục!
- Hả!
Trần Hi Lượng nhìn về phía trước, chỉ thấy ngoài hai mươi dặm là một ngọn núi, không nhận ra có điều gì không ổn, nhưng nghe Trần Tháo nói vậy, liền cảm thấy lo lắng.
- Thấy trên núi có bụi đất bay lên, chim bay ráo rác, chắc chắn có hơn trăm người mại phục ở đó.
Rồi nói nhỏ:
- Nhưng lại không hề có tiếng động gì, không phải là binh lính gì thì là gì?
Trần Hi Lượng thấy lo lắng nói:
- Làm thế nào bây giờ?
- Quay về trấn...
Trần Tháo vỗ đùi, nói lớn:
-Trời ơi, cha, con thật là hồ đồ, đã để quên cái bao có chứa quyển sổ ghi chép ở trấn mất rồi!
- Hả!
Trần Hi Lượng tức giận nói:
- Ngu xuẩn, sao con không vứt con luôn đi!
- Lúc đó vội đi...
Trần Tháo nói nhỏ.
- Còn không mau quay về tìm!
Trần Hi Lượng mắng, hai cha con họ lai dắt lừa quay về, Trần Hi Lượng không ngớt lời nói:
- Nhanh lên nhanh lên, nếu như không tìm thấy thì ta lột da ngươi!
Quân mai phục trong sơn cốc thấy hai cha con đi tới nơi lại quay đầu, nhất thời không biết nên làm thế nào, một tên đầu mục nhìn Triệu Tông Hán dán bộ râu dài:
- Lão đại, làm thế nào bây giờ?
- Mẹ nó, muốn chạy à!
Triệu Tông Hán nhổ nhánh cỏ trong miệng, rút đao ở lưng ra nói:
- Đuổi theo!
- Mau chạy!
Trần Tháo luôn để ý phía sau, thấy trong sơn cốc có bóng người, không để ý tới chú lừa nữa, dẫn cha chạy bán sống bán chết về trấn.
- Đuổi theo, đuổi theo được bọn họ lấy hai trăm lượng bạc tiền thưởng!
Thấy bọn họ bắt đầu chạy, người của Triệu Tông Hán đằng đằng sát khí,
- Không được để bọn họ chạy thoát!
Trần Hi Lượng dù sao cũng nhiều tuổi rồi, chạy được hai dặm thì thở không ra hơi, chân cũng bắt đầu chuếnh choáng. Trần Tháo thấy thế, vội kéo cha lên lưng chạy như điên.
- Lục Lang, mau đặt cha xuống.
Trần Hi Lượng quay lại nhìn, thấy quân đuổi theo càng ngày càng gần, vội nói:
- Nều không cả hai đều không chạy thoát!
- Vậy thì cùng chết!
Trần tháo nghiến răng nghiến lợi nói, chưa dứt lời thì nghe thấy một tiếng vèo bên tai, tiếng mũi tên bay vèo vèo, rồi hàng ngàn mũi tên bay tới.
Xem ra đối phương thực sự có ý muốn giết người nên mới đến. Lại còn mang theo cả cung tên nữa!
Nếu vừa nãy mà nửa tỉnh nửa mê đi vào sơn cốc thì hai người đã bị bắn thành nhím rồi!
Trần Tháo sợ chúng bắn trúng cha, tức giận gầm lên một tiếng, đưa phụ thân ra đằng trước, hai tay ôm lấy ông, từ cõng chuyển thành ôm, tiếp tục chạy.
Mắt thấy sắp qua triền núi, Trần Tháo đột nhiên thấy chao đảo, đùi y đã trúng một mũi tên!
Cậu không ngờ dũng mãnh khác thường, sau khi bị trúng tên, vẫn ôm phụ thân chạy không ngừng, máu tươi chảy khắp dọc đường, nhìn thấy mà phát hoảng.
- Nó trúng tên rồi, không chạy được xa nữa đâu!
Bọn sát thủ vui mừng, càng đuổi nhanh hơn. Tốc độ của Trần Tháo đúng là bị ảnh hưởng, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần. Một tên sát thủ đứng lại. Y điều hòa hơi thở, giương cung, ngắm đúng vào phần lưng Trần Tháo, định bắn.
Khoảng cách giữa hai bên không đến mười dặm, thường là trăm phát trăm trúng!
Liền nghe tiếng dây cung vang lên, một tia máu bắn ra, Trần Tháo vẫn đang chạy bán sống bán chết. Tên sát thủ bị trúng một mũi tên vào ngực, mặt trắng bệch sợ hãi ngã xuống...
Mấy tên sát thủ còn lại chưa kịp phản ứng gì, lại một trận tên nữa bay tới, mười mấy tên bị trúng tên ngã xuống. Rồi lại mười mấy tên ngã xuống.
- Có mai phục!
Nhìn thấy mấy chục thanh niên, từ lưng núi đánh xuống, bọn sát thủ mới bừng tỉnh. Chưa kịp đuổi theo mục tiêu. Lại phải đứng đó đối phó với kẻ địch bất ngờ xuất hiện này!
Thấy có cứu binh Trần Tháo cắn răng chạy lên triền núi, y thực sự không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, đôi chân mềm nhũn ngã gục xuống.
Trần Hi Lượng bị văng ra xa, không để ý tới mình toàn thân đau nhức, ông vội bò dậy xem vết thương cho con trai.
- Thúc thúc, mau dời khỏi đây trước đã!
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Hi Lượng ngẩng đầu nhìn, bèn thấy Tống Đoan Bình trang phục chỉnh tề, mặt đầy bụi từ trên sườn núi xuống!
- Đoan Bình, sao cháu lại ở đây?
Trần Hi Lượng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
- Chuyện dài lắm.
Tống Đoan Bình kiểm tra vết thương cho Trần Tháo, rồi vòng tay qua eo ôm lấy cậu, dẫn theo Trần Hi Lượng lên sườn núi.
Cha của Tống Đoan Bình y thuật rất cao cường, tuy anh ta mới chỉ học được đôi chút nhưng để trị vết thương ngoài da là chuyện nhỏ. Trần Tháo đã hôn mê, nên anh ta không phải gây tê nữa. Tống Đoan Bình vung đao chém đứt phần trên của mũi tên, dùng cái kẹp gắp mũi tên ra, nhìn mũi tên nhăn mặt nói:
- Tên có độc!
- Làm sao bây giờ?
Trần Hi Lượng kinh hãi nói.
- May mà cháu có mang theo sừng tê giác, cái này trị độc rất linh nghiệm.
Tống Đoan Bình cuống quýt lo trị vết thương cho Trần Tháo, nhỏ nhẹ an ủi:
- Với lại Trần Tháo khỏe như trâu, nhất định sẽ nhanh khỏi thôi.
Trần Hi Lượng cảm thấy đỡ lo lắng đôi chút, cầm tay Trần Tháo thở dài nói:
- Là do ta làm liên lụy tới nó!
- Là do chúng cháu tới quá trễ.
Tống Đoan Bình xấu hổ nói:
- Suýt chút nữa thì bá bá và Lục Lang mất mạng!
- Sao cháu biết chúng ta gặp nguy hiểm?
Trần Hi Lượng hỏi.
- Tam Lang vẫn luôn canh chừng Triệu Tông Thực, giống như là sợ y vượt tường chạy mất.
Tống Đoan Bình nói:
- Sau này phát hiện thấy Triệu Tông Hán dẫn thuộc hạ đi về hướng đông, đoán là để đối phó với bá phụ.
- Điên cuồng!
Trần Hi Lượng căm hận nói.
- Vốn dĩ y định đến sớm nhưng bận việc không đến được,
Tống Đoan Bình nói:
- Cháu chủ động xin dẫn người tới bảo vệ bá phụ...
Rồi ngượng ngùng nói,
- Hôm kia chúng cháu tới Tề Châu, vốn nghĩ là chỉ cần theo sát bang hội đó là được, nhưng cháu lo bọn họ có độc chiêu, nên lần theo ám hiệu Lục Lang để lại, tìm đến đây, ai ngờ suýt chút nữa thì bị bọn họ đi trước một bước.
- Thì ra là như vậy.
Trần Hi Lượng gật gật đầu, quay sang nhìn chiến trường dưới sườn núi, mới phát hiện tiếng kết thúc của cuộc chiến... Tuy thuộc hạ của Tống Đoan Bình ít, nhưng người nào người nấy võ nghệ cao cường, khiến giặc chết như ngả rạ, chỉ có mấy tên chạy thoát thôi.
Lúc đó hai tên thuộc hạ áp tải một tên tù binh lên, nói với Tống Đoan Bình:
- Đại ca, xem gã này là ai?
Nói rồi hất cằm cho gã đó ngẩng mặt lên.
Tống Đoan Bình nhìn cái mặt đầy vết máu, vẻ mặt đầy căm hận nói:
- Chẳng phải là Thập lục ca ư?
Triệu Tông Hán nhỏ nước bọt đầy máu nói:
- Tên họ Tống kia, ngươi biết ta là long tử long tôn mà còn giám giết thuộc hạ của ta?!
- Ha ha.
Tống Đoan Bình cười nhạt nói:
- Chỉ có ngươi mới được giết người, người khác không được giết ngươi ư, đây là thứ đạo lý gì?
- ...
Triệu Tông Hán đột nhiên im lặng cúi gằm mặt xuống, nói:
- Lần này ta nhận thua, ngươi thả ta về, sau này ta sẽ không giúp Thập tam đối đầu với ngươi nữa.
- Ha ha, ngươi nói dễ nghe nhỉ...
Tống Đoan Bình giống như là nghe được chuyện cười, cười lớn nói:
- Ngươi nghĩ đây là trò đùa ư!
Nói rồi mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Đã tham gia thì nhất định phải trả giá!
- Tất nhiên, ngươi muốn gì cũng được!
Triệu Tông Hán vội nói:
- Luật này ta hiểu.
- Nói, các ngươi tiếp theo định sẽ làm gì?
Tống Đoan Bình lạnh lùng hỏi:
- Không được giấu ta!
- Ta nói ra ngươi có tha cho ta không?
Triệu Tông Hán hỏi.
- Ngươi nói trước đi, chuyện đó tính sau.
Tống Đoan Bình hạ giọng nói.
- Được, ta nói, bọn họ định hành thích Triệu Thự, giết chết y là xong mọi chuyện.
Triệu Tông Hán nói:
- Ta có thể đi được rồi.
- Đi?
Vẻ mặt Tống Đoan Bình hung giữ, rút đao từ bên hông ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Triệu Tông Hán vẻ mặt sợ hãi nói:
- Nói lời phải giữ lấy lời!
- Nhưng ta chưa hề nói tha cho ngươi!
Tống Đoan Bình nói xong đột nhiên xuất đao, đâm mạnh vào lồng ngực y, đâm xuyên ra đằng sau một nửa, máu tươi bắn ra!
Đi xa khỏi thôn trấn, thấy không có người đuổi theo, Trần Hi Lượng mới thở phào nhẹ nhõm nói:
- Lục Lang sao con lỗ mãng thế, cha chỉ bảo con làm rõ thân phận...
- Không dạy dỗ tên súc sinh này!
Trần Tháo không thèm đẻ ý nói:
- Chúng đắc tội với Lưu tam ca như vậy!
Lưu tam ca chính là tên của gã thợ săn.
- Cha thấy họ cầm cung tên mà sợ hết hồn, nếu họ làm con bị thương hì làm thế nào?
Trần hi Lượng lắc đầu nói.
- Ha ha ha...
Trần Tháo cười ầm lên nói:
- Đây gọi là kẻ mạnh ức hiếp kẻ yếu, cha càng yếu đuối thì họ càng hung hãn, ngược lại nếu mình cứng rắn thì chúng càng yếu đuối!
- Cũng đúng,
Trâng Hi Lượng nghĩ một lúc, chuyện lúc nãy đúng là không thể nói đạo lí được, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Với mấy anh em con, cha chỉ là con mọt sách.
- Tam ca nói rồi, cha là người thánh hiền, thuật mà không làm, con thì làm mà không thuật, chỉ là kẻ hạ lưu.
Trần Tháo cười nói:
- Nhà chúng ta cũng cần có một hung ác chứ?
Rồi vỗ đùi nói:
- Chết rồi!
- Sao vậy?
Trần Hi Lượng kinh ngạc hỏi.
- Mải đánh nhau, quên mua lương thực rồi.
Trần Tháo chán nản nói:
- Hại cha phải nhịn đói rồi...
- Ha ha...
Trần Hi Lượng cười hiền từ nói:
- Nho gia cũng có cái hay của nho gia, đó là cẩn thận.
Nói xong lấy trong hầu bao ra hai cái bánh nhân thịt nói:
- Trong lúc con trói người, ta đã mua ở hàng bên cạnh rồi.
- Ha ha...
Trần Tháo quá đỗi vui mừng, cầm lấy bánh vừa vui như tết vừa ăn ngấu nghiến. Đột nhiên sắc mặt thay đổi nói:
- Không hay rồi!
- Lại sao thế!
- Phía trước có mai phục!
- Hả!
Trần Hi Lượng nhìn về phía trước, chỉ thấy ngoài hai mươi dặm là một ngọn núi, không nhận ra có điều gì không ổn, nhưng nghe Trần Tháo nói vậy, liền cảm thấy lo lắng.
- Thấy trên núi có bụi đất bay lên, chim bay ráo rác, chắc chắn có hơn trăm người mại phục ở đó.
Rồi nói nhỏ:
- Nhưng lại không hề có tiếng động gì, không phải là binh lính gì thì là gì?
Trần Hi Lượng thấy lo lắng nói:
- Làm thế nào bây giờ?
- Quay về trấn...
Trần Tháo vỗ đùi, nói lớn:
-Trời ơi, cha, con thật là hồ đồ, đã để quên cái bao có chứa quyển sổ ghi chép ở trấn mất rồi!
- Hả!
Trần Hi Lượng tức giận nói:
- Ngu xuẩn, sao con không vứt con luôn đi!
- Lúc đó vội đi...
Trần Tháo nói nhỏ.
- Còn không mau quay về tìm!
Trần Hi Lượng mắng, hai cha con họ lai dắt lừa quay về, Trần Hi Lượng không ngớt lời nói:
- Nhanh lên nhanh lên, nếu như không tìm thấy thì ta lột da ngươi!
Quân mai phục trong sơn cốc thấy hai cha con đi tới nơi lại quay đầu, nhất thời không biết nên làm thế nào, một tên đầu mục nhìn Triệu Tông Hán dán bộ râu dài:
- Lão đại, làm thế nào bây giờ?
- Mẹ nó, muốn chạy à!
Triệu Tông Hán nhổ nhánh cỏ trong miệng, rút đao ở lưng ra nói:
- Đuổi theo!
- Mau chạy!
Trần Tháo luôn để ý phía sau, thấy trong sơn cốc có bóng người, không để ý tới chú lừa nữa, dẫn cha chạy bán sống bán chết về trấn.
- Đuổi theo, đuổi theo được bọn họ lấy hai trăm lượng bạc tiền thưởng!
Thấy bọn họ bắt đầu chạy, người của Triệu Tông Hán đằng đằng sát khí,
- Không được để bọn họ chạy thoát!
Trần Hi Lượng dù sao cũng nhiều tuổi rồi, chạy được hai dặm thì thở không ra hơi, chân cũng bắt đầu chuếnh choáng. Trần Tháo thấy thế, vội kéo cha lên lưng chạy như điên.
- Lục Lang, mau đặt cha xuống.
Trần Hi Lượng quay lại nhìn, thấy quân đuổi theo càng ngày càng gần, vội nói:
- Nều không cả hai đều không chạy thoát!
- Vậy thì cùng chết!
Trần tháo nghiến răng nghiến lợi nói, chưa dứt lời thì nghe thấy một tiếng vèo bên tai, tiếng mũi tên bay vèo vèo, rồi hàng ngàn mũi tên bay tới.
Xem ra đối phương thực sự có ý muốn giết người nên mới đến. Lại còn mang theo cả cung tên nữa!
Nếu vừa nãy mà nửa tỉnh nửa mê đi vào sơn cốc thì hai người đã bị bắn thành nhím rồi!
Trần Tháo sợ chúng bắn trúng cha, tức giận gầm lên một tiếng, đưa phụ thân ra đằng trước, hai tay ôm lấy ông, từ cõng chuyển thành ôm, tiếp tục chạy.
Mắt thấy sắp qua triền núi, Trần Tháo đột nhiên thấy chao đảo, đùi y đã trúng một mũi tên!
Cậu không ngờ dũng mãnh khác thường, sau khi bị trúng tên, vẫn ôm phụ thân chạy không ngừng, máu tươi chảy khắp dọc đường, nhìn thấy mà phát hoảng.
- Nó trúng tên rồi, không chạy được xa nữa đâu!
Bọn sát thủ vui mừng, càng đuổi nhanh hơn. Tốc độ của Trần Tháo đúng là bị ảnh hưởng, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần. Một tên sát thủ đứng lại. Y điều hòa hơi thở, giương cung, ngắm đúng vào phần lưng Trần Tháo, định bắn.
Khoảng cách giữa hai bên không đến mười dặm, thường là trăm phát trăm trúng!
Liền nghe tiếng dây cung vang lên, một tia máu bắn ra, Trần Tháo vẫn đang chạy bán sống bán chết. Tên sát thủ bị trúng một mũi tên vào ngực, mặt trắng bệch sợ hãi ngã xuống...
Mấy tên sát thủ còn lại chưa kịp phản ứng gì, lại một trận tên nữa bay tới, mười mấy tên bị trúng tên ngã xuống. Rồi lại mười mấy tên ngã xuống.
- Có mai phục!
Nhìn thấy mấy chục thanh niên, từ lưng núi đánh xuống, bọn sát thủ mới bừng tỉnh. Chưa kịp đuổi theo mục tiêu. Lại phải đứng đó đối phó với kẻ địch bất ngờ xuất hiện này!
Thấy có cứu binh Trần Tháo cắn răng chạy lên triền núi, y thực sự không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, đôi chân mềm nhũn ngã gục xuống.
Trần Hi Lượng bị văng ra xa, không để ý tới mình toàn thân đau nhức, ông vội bò dậy xem vết thương cho con trai.
- Thúc thúc, mau dời khỏi đây trước đã!
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Hi Lượng ngẩng đầu nhìn, bèn thấy Tống Đoan Bình trang phục chỉnh tề, mặt đầy bụi từ trên sườn núi xuống!
- Đoan Bình, sao cháu lại ở đây?
Trần Hi Lượng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
- Chuyện dài lắm.
Tống Đoan Bình kiểm tra vết thương cho Trần Tháo, rồi vòng tay qua eo ôm lấy cậu, dẫn theo Trần Hi Lượng lên sườn núi.
Cha của Tống Đoan Bình y thuật rất cao cường, tuy anh ta mới chỉ học được đôi chút nhưng để trị vết thương ngoài da là chuyện nhỏ. Trần Tháo đã hôn mê, nên anh ta không phải gây tê nữa. Tống Đoan Bình vung đao chém đứt phần trên của mũi tên, dùng cái kẹp gắp mũi tên ra, nhìn mũi tên nhăn mặt nói:
- Tên có độc!
- Làm sao bây giờ?
Trần Hi Lượng kinh hãi nói.
- May mà cháu có mang theo sừng tê giác, cái này trị độc rất linh nghiệm.
Tống Đoan Bình cuống quýt lo trị vết thương cho Trần Tháo, nhỏ nhẹ an ủi:
- Với lại Trần Tháo khỏe như trâu, nhất định sẽ nhanh khỏi thôi.
Trần Hi Lượng cảm thấy đỡ lo lắng đôi chút, cầm tay Trần Tháo thở dài nói:
- Là do ta làm liên lụy tới nó!
- Là do chúng cháu tới quá trễ.
Tống Đoan Bình xấu hổ nói:
- Suýt chút nữa thì bá bá và Lục Lang mất mạng!
- Sao cháu biết chúng ta gặp nguy hiểm?
Trần Hi Lượng hỏi.
- Tam Lang vẫn luôn canh chừng Triệu Tông Thực, giống như là sợ y vượt tường chạy mất.
Tống Đoan Bình nói:
- Sau này phát hiện thấy Triệu Tông Hán dẫn thuộc hạ đi về hướng đông, đoán là để đối phó với bá phụ.
- Điên cuồng!
Trần Hi Lượng căm hận nói.
- Vốn dĩ y định đến sớm nhưng bận việc không đến được,
Tống Đoan Bình nói:
- Cháu chủ động xin dẫn người tới bảo vệ bá phụ...
Rồi ngượng ngùng nói,
- Hôm kia chúng cháu tới Tề Châu, vốn nghĩ là chỉ cần theo sát bang hội đó là được, nhưng cháu lo bọn họ có độc chiêu, nên lần theo ám hiệu Lục Lang để lại, tìm đến đây, ai ngờ suýt chút nữa thì bị bọn họ đi trước một bước.
- Thì ra là như vậy.
Trần Hi Lượng gật gật đầu, quay sang nhìn chiến trường dưới sườn núi, mới phát hiện tiếng kết thúc của cuộc chiến... Tuy thuộc hạ của Tống Đoan Bình ít, nhưng người nào người nấy võ nghệ cao cường, khiến giặc chết như ngả rạ, chỉ có mấy tên chạy thoát thôi.
Lúc đó hai tên thuộc hạ áp tải một tên tù binh lên, nói với Tống Đoan Bình:
- Đại ca, xem gã này là ai?
Nói rồi hất cằm cho gã đó ngẩng mặt lên.
Tống Đoan Bình nhìn cái mặt đầy vết máu, vẻ mặt đầy căm hận nói:
- Chẳng phải là Thập lục ca ư?
Triệu Tông Hán nhỏ nước bọt đầy máu nói:
- Tên họ Tống kia, ngươi biết ta là long tử long tôn mà còn giám giết thuộc hạ của ta?!
- Ha ha.
Tống Đoan Bình cười nhạt nói:
- Chỉ có ngươi mới được giết người, người khác không được giết ngươi ư, đây là thứ đạo lý gì?
- ...
Triệu Tông Hán đột nhiên im lặng cúi gằm mặt xuống, nói:
- Lần này ta nhận thua, ngươi thả ta về, sau này ta sẽ không giúp Thập tam đối đầu với ngươi nữa.
- Ha ha, ngươi nói dễ nghe nhỉ...
Tống Đoan Bình giống như là nghe được chuyện cười, cười lớn nói:
- Ngươi nghĩ đây là trò đùa ư!
Nói rồi mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Đã tham gia thì nhất định phải trả giá!
- Tất nhiên, ngươi muốn gì cũng được!
Triệu Tông Hán vội nói:
- Luật này ta hiểu.
- Nói, các ngươi tiếp theo định sẽ làm gì?
Tống Đoan Bình lạnh lùng hỏi:
- Không được giấu ta!
- Ta nói ra ngươi có tha cho ta không?
Triệu Tông Hán hỏi.
- Ngươi nói trước đi, chuyện đó tính sau.
Tống Đoan Bình hạ giọng nói.
- Được, ta nói, bọn họ định hành thích Triệu Thự, giết chết y là xong mọi chuyện.
Triệu Tông Hán nói:
- Ta có thể đi được rồi.
- Đi?
Vẻ mặt Tống Đoan Bình hung giữ, rút đao từ bên hông ra.
- Ngươi muốn làm gì?
Triệu Tông Hán vẻ mặt sợ hãi nói:
- Nói lời phải giữ lấy lời!
- Nhưng ta chưa hề nói tha cho ngươi!
Tống Đoan Bình nói xong đột nhiên xuất đao, đâm mạnh vào lồng ngực y, đâm xuyên ra đằng sau một nửa, máu tươi bắn ra!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook