Nhất Phẩm Giang Sơn
-
Quyển 1 - Chương 9: Trần hi lượng
Hai cha con chạy tới bến đò nghe ngóng, chuyến thuyền cuối cùng ngày hôm nay vừa rời bến, muốn đi thuyền về Thanh Thần nhất định phải chờ tới sang ngày mai.
Trần Hi Lượng moi hết xâu tiền trong người ra, hy vọng thuê một chiếc thuyền nhanh chóng trở về Thanh Thần nhưng không biết vì số tiền anhta đưa không đủ, hay đi thuyền buổi tối thực sự nguy hiểm, tóm lại không có người lái thuyền nào chịu nhận chuyến làm ăn này.
- Cha, làm sao bây giờ?
Trần Thầm lo lắng hỏi lại.
- …..
Trần Hi Lượng nhìn Thanh Sơn ở nơi xa, nắm chắc chủ ý nói:
- Nhị Lang, con tá túc lại trên thuyền, ngày mai bắt chuyến thuyền sớm nhất trở về.
- Vậy còn cha?
Trần Hy Lượng ánh mắt kiên định như nước nói:
- Ta đi bộ về!
- Cha, ban đêm trên núi có sói dữ.
Trần Thầm lo lắng nói:
- Hay là chờ tới ngày mai đi cha.
- Không sao, ta có cái này!
Trần Hi Lượng từ đáy hòm sách rút ra một cây côn nói:
- Ta đã từng đánh chết sói.
- Vậy con đi cùng với cha.
- Không được, con đi chậm quá.
Trần Hi Lượng nói:
- Ta phải lập tức quay về, không thể chăm sóc được con!
Nói xong anh ta đậy thùng sách lại rồi ấn vào ngực con nói:
- Ta phải đi cho kịp giờ đóng cửa thành, buổi tối con tự tìm đồ ăn nhé.
Nói xong anh đi mất như một cơn gió.
Sáng hôm sau mặt trời đỏ mới mọc lên, bóng dáng gầy yếu mệt mỏi của Trần Hy Lượng thực sự xuất hiện bên ngoài thôn Thạch Loan. Từ đầu giờ dậu ngày hôm qua đến bây giờ là 5 canh giờ, anh ta đã đi được tròn tám mươi dặm đường núi, vốn ăn vận gọn gàng sạch sẽ, bây giờ trên người trở nên lôi thôi nhếch nhác, cả cái vạt áo giống như tua cờ rách te tua. Đôi dép xăng đan dưới chân… cũng chính là đôi guốc mộc… đôi tất sạch bên trong đã chuyển thành màu xám.
Nhưng tinh thần của anh ta vẫn sôi nổi như cũ, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn bên hồ, nhưng lại không về nhà trước mà đi tới bãi đốt than của nhà mình.
Trong bãi đốt than, nhóm công nhân làm thuê vừa mới dậy, hai hôm nay không có con gà trống gáy gọi buổi sáng, cũng không có tiếng om sòm của lão yêu bà, bọn họ đương nhiên lười biếng một cách vui vẻ. Lúc này đang lười biếng vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài hiển nhiên không thể rời khỏi thảm kịch nhân luân hôm trước.
Có người nói:
- Thấy con cọp cái bị thương rất nặng, dựa vào tính cách không chịu thiệt của bà ta, chắc chắn sẽ báo quan, lần này Trần gia sẽ náo nhiệt đây.
Người Trung Quốc thích đặt biệt danh, chính là được truyền từ thời nhà Tống.
- Báo quan? Đều nói là việc xấu trong nhà thì đậy lại, lẽ nào bà ta thấy vẻ vang lắm sao?
Người đàn ông bị Hắc Ngũ Lang gọi là Hán Tử Đại Thúc tức giận nói:
- Ép bọn nhỏ tới như vậy, trên đời này làm gì có loại thím nào như vậy chứ?
- Ai da, đáng tiếc đứa nhỏ Tam Lang kia, ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao, không phải là bị ép quá thì có thể làm ra chuyện đó không?
- Đứa nhỏ này chính trực.
Lưu Hầu Tử lại biểu thị tán thưởng sâu sắc nói:
- Nhìn thấy hai người em trai đều ngã dưới đất, sống chết còn chưa biết, nó không điên mới lạ.
Nói xong nhìn mọi người rồi lại tiếp:
- Nếu con cọp cái kia mà tố cáo nó, tôi nhất định phải đi nói lý vài câu.
- Chúng ta cùng đi, cùng đi.
Mấy người Lỗ đại thúc cùng hưởng ứng nói:
- Con cọp cái độc ác này phải trừng trị thật mạnh vào!
Mọi người đang nói rất sôi nổi đột nhiên có người nhìn thấy Trần Hi Lượng bước vào, mọi người vội vàng ngừng lại đứng dậy chào hỏi:
- Trần nhị ca tới rồi ạ.
- Chư vị, Hi Lượng chào chư vị.
Trần Hi Lượng chắp tay hướng vào mọi người nói:
- Mọi người chắc cũng đoán được ý đồ của tại hạ tới đây.
Dừng lại một lát nhìn mọi người xung quanh nói:
- Nghe nói chuyện đó xảy ra ở đây, tôi chỉ muốn biết hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì … Mọi người không cần che giấu cho Tam Lang nhà chúng tôi, tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc thôi!
Cặp mắt thường ngày sáng như kiếm của anh ta lúc này sắc như tên, đâm thẳng vào lòng mọi người, khiến mọi người cảm thấy, bất cứ lời nói dối nào đều bị anh ta nhìn xuyên thấu, không chỉ thầm kêu lên: “Đây vẫn là Trần Lão nhị hiền lành thông minh trước đây chứ?”
Quân tử, minh bạch rõ ràng, không ức hiếp, không ngược đãi lại bị người khác coi thường, đây chính là cái được gọi là quân tử có thể bị ức hiếp sao?
Cũng là Hầu thị thường ngày đều đắc tội với mọi người, đám công nhân làm thuê không do dự gì dẫn Trần Hi Lượng tới túp lều kia xem.
- Khi tôi nhìn thấy thì đại tẩu của cậu đã ngã xuống đất rồi, bị Tam Lang nhà cậu đá mạnh.
Mọi người mồm năm miệng mười miêu tả lại cho Trần Hi Lượng:
- Chúng tôi càng hét to dừng lại thì nó lại càng đá mạnh, một đầu gối đè lên người đại tẩu của cậu, đánh cho bà ta ngất xỉu luôn…
- Tam Lang, tại sao nó lại … hành hung vậy?
Sắc mặt Trần Hi Lượng trầm ngâm nói.
- Có thể là vì Ngũ Lang và Lục Lang.
Mọi người nói:
- Khi chúng tôi tới, chỉ thấy Ngũ Lang và Lục Lang ngất xỉu dưới đất, sau đó phải ấn huyệt nhân trung và hất nước lạnh vào thì mới làm cho hai đứa nhỏ đó tỉnh lại.
- Sao bọn chúng lại ở đó?
Trần Hi Lượng hỏi.
- Bởi vì, bọn chúng sống ở đó.
Lão Lỗ chỉ vào túp lều đó nói:
- Chúng đã sống ở đó hơn bốn mươi ngày rồi, trước hôm xảy ra chuyện chúng tôi có tới thăm chúng, chúng ở đó thực sự rất tội nghiệp.
- Cái gì?
Trần Hi Lượng khó tin bước nhanh vào trong túp lều, mở cửa ra nhìn, mặc dù là ban ngày nhưng bên trong lại tối om, ngoài một chiếc giường trúc, vài chiếc bát mẻ thì không có cái gì cả.
Nhìn trên mặt đất thấy một chiếc giầy nhỏ, Trần Hy Lượng cúi người xuống nhặt lên, nhìn kỹ thì phát hiện đây là chiếc giầy mà năm ngoái anh ta mua cho tiểu Lục Lamg ở cửa hàng giầy Vương Xảo Bà ở huyện Thanh Thần.
Sở dĩ vẫn có thể nhận ra không phải là trí nhớ của anh ta tốt mà chỉ là chiếc giầy này ban đầu được thợ làm rất khéo tinh xảo, màu sắc rất đẹp đã rách tứ tung, gót cũng sắp rơi ra, hơn nữa từ lâu đã không còn nhìn ra là màu gì nữa… Anh ta đã cố kìm nén nước mắt, cuối cùng cũng rớt xuống.
Trần Hi Lượng nắm chặt chiếc giầy nhỏ vào, âm thanh lạnh người hỏi:
- Sao bọn chúng lại ở đây, sao không sống ở nhà chứ?
- Chúng tôi đã hỏi đại tẩu của cậu, bà ta nói ba đứa nhỏ phạm lỗi nên trừng phạt bọn chúng một chút.
- Phạm lỗi thế nào mà phải trừng phạt bốn mươi ngày?
Sự phẫn nộ trong đầu Trần Hy Lượng rất mãnh liệt, anh ta phải hết sức mới kiềm chế được kích động không đốt cháy nơi này.
- Cái này thì chúng tôi không biết, tóm lại là từ hôm đó Tam Lang và Ngũ Lang hàng ngày đều phải ghánh nước đủ dùng trong lò mới được ăn cơm, ăn cơm thì ăn giống chúng tôi, không phải bánh bột cám thì là bánh bột ngô, cứ như thế, còn thường xuyên không có cơm ăn.
- Đúng vậy, hai ngày trước khi sự việc xảy ra, Tam Lang đi ghánh nước còn vô ý rơi xuống nước, ngày hôm sau bị ốm, đại tẩu cậu không cho nó ăn cơm. Sáng hôm đó đại tỷ cậu còn làm ầm lên là bị mất gà, sau đó tìm tới đây, chúng tôi không đi theo tới, sau đó cô ta kêu lên thì chúng tôi mới tới thì nhìn thấy chuyện vừa kể lúc nãy.
Mọi người dừng một lát nói:
- Nhưng dưới sàn nhà chính xác là có một cái đùi gà, chắc là không phải đại tẩu của cậu vu oan.
Thần thái Trần Hy Lượng lạnh như băng, nghe xong mọi người nói trầm mặc một lúc lâu mới thở dài nói:
- Các vị đại ca, những lời vừa nói tất cả đều là sự thực chứ?
- Đương nhiên là sự thực, chúng tôi nhiều người thế này cơ mà.
Mọi người gật đầu nói:
- Sao có thể cùng nói dối chứ?
- Vậy tại hạ có thể viết một bản ghi chép rồi các vị ký tên được không?
- Không vấn đề gì.
Mọi người không chút do dự nói, cổ nhân có nói, chịu trách nhiệm với những lời mình nói ra là lẽ dĩ nhiên.
Vì thế mọi người tới phòng thu chi, ở đó có giấy bút sẵn, Trần Hy Lượng có trí nhớ vô cùng tốt, viết nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã viết xong một bản ghi chép. Sau khi viết xong, trong tất cả mọi người ai biết chữ liền nhận lấy rồi đọc, may mà Trần Hy Lượng dùng toàn khẩu ngữ để viết, không có từ nào phức tạp, có thể hiểu được.
Sau khi người kia xem xong, gật gật đầu, liền cầm bút rồi ký tên đồng ý trước… Cái gọi là đồng ý, hay còn là chữ ký, chính là căn cứ vào thói quen và sáng tạo ý mới của cá từng cá nhân, dùng một loại ký hiệu hoặc là tranh vẽ để căn cứ và biểu thị sự tín dụng. Bởi vì chỉ có chính người đó biết là dựa vào gì để viết, cho nên người khác khó có thể giả bộ. Nó có chức năng tạo sự tin tưởng cho con người giống như con dấu.
Chờ sau khi mọi người ký tên xong, Trần Hy Lượng nhẹ nhàng thổi khô vết mực trên tờ giấy, cẩn thận cất vào trong người bèn đứng dậy chắp tay hướng mọi người nói:
- Đa tạ!
Nói xong liền xoay người bước nhanh đi.
Vừa đi ra khỏi cổng bãi đốt than, bước đi của Trần Hy Lượng bỗng khựng lại nhìn bức tường màu trắng quen thuộc từ xa, trong lòng anh ta vô cùng trầm ngâm, hận không thể nằm úp bên bờ hồ mà khóc một trận.
Nhưng tâm trí anh ta lại vô cùng kiên nghị, lấy chiếc giày đầu hổ rách nát từ trong người ra nhìn, liền bước nhanh tới tòa tứ hợp viện không thể quen thuộc hơn.
Trên đường gặp những người hàng xóm đều nhìn hắn bằng ánh mắt thông cảm, mắt Trần Hy Lượng nhìn không chớp lập tức đi vào trước cửa nhà mình.
Cửa lớn của tòa nhà được đóng chặt, anh ta đập cửa thật mạnh.
- Ai đó?
Tiếng của nha hoàn Thúy Hoa được truyền tới.
- Là ta!
Trần Hy Lượng trầm giọng nói.
- Là Nhị ca trở về!
Thúy Hoa khẩn trương chạy vào thông báo.
- Nhanh thế cơ à?
Hai công mẫu liếc nhau một cái đều cảm thấy bất ngờ.
- Chuyện gì phải đến sẽ đến.
Trần Hy Thế nói:
- Cho hắn vào đi.
Cánh cửa đóng chặt mấy ngày cuối cùng cũng mở ra, Trần Hy Lượng nhìn thấy hai đứa cháu mình, cũng là học trò mà mình dạy nhiều năm Trần Du và Trần Thung đang ở hậu viện. Người như thế nào thì dạy ra học trò như thế, Trần Du và Trần Thung không hề giống con của hai người đại ca và đại tẩu, là loại người giống với anh ta hơn.
Hai huynh đệ này đứng chờ ở đây là muốn thông báo với anh ta nhưng Trần Hy Lượng đã hỏi rõ sự tình vụ án rồi, tự nhiên không cần nói nhiều, gật gật đầu với hai đứa rồi đơn giản nói một câu:
- Con trai ta đâu?
- Nhị thúc, ở nhà chứa củi phía sau viện.
Trần Du cung kính đáp.
Trần Hy Lượng liền đi tới hậu viện, anh ta cần phải nhìn thấy tình hình của con trai mới yên tâm.
Trong nhà ngoài người nhà họ Trần chỉ có hai nha hoàn, thấy trong tay anh ta cầm theo côn, đâu dám tiến lên ngăn cản.
Đi vào hậu viện tới trước một nhà chứa củi khóa chặt cửa, Trần Hy Lượng xoay côn một vòng đập mạnh một nhát khóa cửa liền rơi xuống.
Điều này làm cho Trần Hy Thế đang ở trong phòng thăm dò cũng giật mình, bọn họ chưa từng thấy anh ta mạnh mẽ như vậy.
Trần Hy Lượng đẩy cửa phòng chứa củi ra liền nhìn thấy ba đứa con trai của mình quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, thần thái hoảng loạn nằm cuộn tròn ở đó, nước mắt lã chã chảy xuống.
Thực ra Tam Lang đang ôm hai em của mình ngủ, ba huynh đệ bị Trần Hy Lượng làm giật mình hoảng sợ mà thôi.
- Cha …
Nhìn rõ người tới là cha mình, Tiểu Lục Lang và Hắc Ngũ Lang liền khóc lên sà vào lòng cha, khiến Tam Lang vô cùng hổ thẹn.
Trần Hi Lượng moi hết xâu tiền trong người ra, hy vọng thuê một chiếc thuyền nhanh chóng trở về Thanh Thần nhưng không biết vì số tiền anhta đưa không đủ, hay đi thuyền buổi tối thực sự nguy hiểm, tóm lại không có người lái thuyền nào chịu nhận chuyến làm ăn này.
- Cha, làm sao bây giờ?
Trần Thầm lo lắng hỏi lại.
- …..
Trần Hi Lượng nhìn Thanh Sơn ở nơi xa, nắm chắc chủ ý nói:
- Nhị Lang, con tá túc lại trên thuyền, ngày mai bắt chuyến thuyền sớm nhất trở về.
- Vậy còn cha?
Trần Hy Lượng ánh mắt kiên định như nước nói:
- Ta đi bộ về!
- Cha, ban đêm trên núi có sói dữ.
Trần Thầm lo lắng nói:
- Hay là chờ tới ngày mai đi cha.
- Không sao, ta có cái này!
Trần Hi Lượng từ đáy hòm sách rút ra một cây côn nói:
- Ta đã từng đánh chết sói.
- Vậy con đi cùng với cha.
- Không được, con đi chậm quá.
Trần Hi Lượng nói:
- Ta phải lập tức quay về, không thể chăm sóc được con!
Nói xong anh ta đậy thùng sách lại rồi ấn vào ngực con nói:
- Ta phải đi cho kịp giờ đóng cửa thành, buổi tối con tự tìm đồ ăn nhé.
Nói xong anh đi mất như một cơn gió.
Sáng hôm sau mặt trời đỏ mới mọc lên, bóng dáng gầy yếu mệt mỏi của Trần Hy Lượng thực sự xuất hiện bên ngoài thôn Thạch Loan. Từ đầu giờ dậu ngày hôm qua đến bây giờ là 5 canh giờ, anh ta đã đi được tròn tám mươi dặm đường núi, vốn ăn vận gọn gàng sạch sẽ, bây giờ trên người trở nên lôi thôi nhếch nhác, cả cái vạt áo giống như tua cờ rách te tua. Đôi dép xăng đan dưới chân… cũng chính là đôi guốc mộc… đôi tất sạch bên trong đã chuyển thành màu xám.
Nhưng tinh thần của anh ta vẫn sôi nổi như cũ, rửa sạch mồ hôi và bụi bẩn bên hồ, nhưng lại không về nhà trước mà đi tới bãi đốt than của nhà mình.
Trong bãi đốt than, nhóm công nhân làm thuê vừa mới dậy, hai hôm nay không có con gà trống gáy gọi buổi sáng, cũng không có tiếng om sòm của lão yêu bà, bọn họ đương nhiên lười biếng một cách vui vẻ. Lúc này đang lười biếng vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài hiển nhiên không thể rời khỏi thảm kịch nhân luân hôm trước.
Có người nói:
- Thấy con cọp cái bị thương rất nặng, dựa vào tính cách không chịu thiệt của bà ta, chắc chắn sẽ báo quan, lần này Trần gia sẽ náo nhiệt đây.
Người Trung Quốc thích đặt biệt danh, chính là được truyền từ thời nhà Tống.
- Báo quan? Đều nói là việc xấu trong nhà thì đậy lại, lẽ nào bà ta thấy vẻ vang lắm sao?
Người đàn ông bị Hắc Ngũ Lang gọi là Hán Tử Đại Thúc tức giận nói:
- Ép bọn nhỏ tới như vậy, trên đời này làm gì có loại thím nào như vậy chứ?
- Ai da, đáng tiếc đứa nhỏ Tam Lang kia, ngoan ngoãn hiểu chuyện biết bao, không phải là bị ép quá thì có thể làm ra chuyện đó không?
- Đứa nhỏ này chính trực.
Lưu Hầu Tử lại biểu thị tán thưởng sâu sắc nói:
- Nhìn thấy hai người em trai đều ngã dưới đất, sống chết còn chưa biết, nó không điên mới lạ.
Nói xong nhìn mọi người rồi lại tiếp:
- Nếu con cọp cái kia mà tố cáo nó, tôi nhất định phải đi nói lý vài câu.
- Chúng ta cùng đi, cùng đi.
Mấy người Lỗ đại thúc cùng hưởng ứng nói:
- Con cọp cái độc ác này phải trừng trị thật mạnh vào!
Mọi người đang nói rất sôi nổi đột nhiên có người nhìn thấy Trần Hi Lượng bước vào, mọi người vội vàng ngừng lại đứng dậy chào hỏi:
- Trần nhị ca tới rồi ạ.
- Chư vị, Hi Lượng chào chư vị.
Trần Hi Lượng chắp tay hướng vào mọi người nói:
- Mọi người chắc cũng đoán được ý đồ của tại hạ tới đây.
Dừng lại một lát nhìn mọi người xung quanh nói:
- Nghe nói chuyện đó xảy ra ở đây, tôi chỉ muốn biết hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì … Mọi người không cần che giấu cho Tam Lang nhà chúng tôi, tôi chỉ muốn biết chân tướng sự việc thôi!
Cặp mắt thường ngày sáng như kiếm của anh ta lúc này sắc như tên, đâm thẳng vào lòng mọi người, khiến mọi người cảm thấy, bất cứ lời nói dối nào đều bị anh ta nhìn xuyên thấu, không chỉ thầm kêu lên: “Đây vẫn là Trần Lão nhị hiền lành thông minh trước đây chứ?”
Quân tử, minh bạch rõ ràng, không ức hiếp, không ngược đãi lại bị người khác coi thường, đây chính là cái được gọi là quân tử có thể bị ức hiếp sao?
Cũng là Hầu thị thường ngày đều đắc tội với mọi người, đám công nhân làm thuê không do dự gì dẫn Trần Hi Lượng tới túp lều kia xem.
- Khi tôi nhìn thấy thì đại tẩu của cậu đã ngã xuống đất rồi, bị Tam Lang nhà cậu đá mạnh.
Mọi người mồm năm miệng mười miêu tả lại cho Trần Hi Lượng:
- Chúng tôi càng hét to dừng lại thì nó lại càng đá mạnh, một đầu gối đè lên người đại tẩu của cậu, đánh cho bà ta ngất xỉu luôn…
- Tam Lang, tại sao nó lại … hành hung vậy?
Sắc mặt Trần Hi Lượng trầm ngâm nói.
- Có thể là vì Ngũ Lang và Lục Lang.
Mọi người nói:
- Khi chúng tôi tới, chỉ thấy Ngũ Lang và Lục Lang ngất xỉu dưới đất, sau đó phải ấn huyệt nhân trung và hất nước lạnh vào thì mới làm cho hai đứa nhỏ đó tỉnh lại.
- Sao bọn chúng lại ở đó?
Trần Hi Lượng hỏi.
- Bởi vì, bọn chúng sống ở đó.
Lão Lỗ chỉ vào túp lều đó nói:
- Chúng đã sống ở đó hơn bốn mươi ngày rồi, trước hôm xảy ra chuyện chúng tôi có tới thăm chúng, chúng ở đó thực sự rất tội nghiệp.
- Cái gì?
Trần Hi Lượng khó tin bước nhanh vào trong túp lều, mở cửa ra nhìn, mặc dù là ban ngày nhưng bên trong lại tối om, ngoài một chiếc giường trúc, vài chiếc bát mẻ thì không có cái gì cả.
Nhìn trên mặt đất thấy một chiếc giầy nhỏ, Trần Hy Lượng cúi người xuống nhặt lên, nhìn kỹ thì phát hiện đây là chiếc giầy mà năm ngoái anh ta mua cho tiểu Lục Lamg ở cửa hàng giầy Vương Xảo Bà ở huyện Thanh Thần.
Sở dĩ vẫn có thể nhận ra không phải là trí nhớ của anh ta tốt mà chỉ là chiếc giầy này ban đầu được thợ làm rất khéo tinh xảo, màu sắc rất đẹp đã rách tứ tung, gót cũng sắp rơi ra, hơn nữa từ lâu đã không còn nhìn ra là màu gì nữa… Anh ta đã cố kìm nén nước mắt, cuối cùng cũng rớt xuống.
Trần Hi Lượng nắm chặt chiếc giầy nhỏ vào, âm thanh lạnh người hỏi:
- Sao bọn chúng lại ở đây, sao không sống ở nhà chứ?
- Chúng tôi đã hỏi đại tẩu của cậu, bà ta nói ba đứa nhỏ phạm lỗi nên trừng phạt bọn chúng một chút.
- Phạm lỗi thế nào mà phải trừng phạt bốn mươi ngày?
Sự phẫn nộ trong đầu Trần Hy Lượng rất mãnh liệt, anh ta phải hết sức mới kiềm chế được kích động không đốt cháy nơi này.
- Cái này thì chúng tôi không biết, tóm lại là từ hôm đó Tam Lang và Ngũ Lang hàng ngày đều phải ghánh nước đủ dùng trong lò mới được ăn cơm, ăn cơm thì ăn giống chúng tôi, không phải bánh bột cám thì là bánh bột ngô, cứ như thế, còn thường xuyên không có cơm ăn.
- Đúng vậy, hai ngày trước khi sự việc xảy ra, Tam Lang đi ghánh nước còn vô ý rơi xuống nước, ngày hôm sau bị ốm, đại tẩu cậu không cho nó ăn cơm. Sáng hôm đó đại tỷ cậu còn làm ầm lên là bị mất gà, sau đó tìm tới đây, chúng tôi không đi theo tới, sau đó cô ta kêu lên thì chúng tôi mới tới thì nhìn thấy chuyện vừa kể lúc nãy.
Mọi người dừng một lát nói:
- Nhưng dưới sàn nhà chính xác là có một cái đùi gà, chắc là không phải đại tẩu của cậu vu oan.
Thần thái Trần Hy Lượng lạnh như băng, nghe xong mọi người nói trầm mặc một lúc lâu mới thở dài nói:
- Các vị đại ca, những lời vừa nói tất cả đều là sự thực chứ?
- Đương nhiên là sự thực, chúng tôi nhiều người thế này cơ mà.
Mọi người gật đầu nói:
- Sao có thể cùng nói dối chứ?
- Vậy tại hạ có thể viết một bản ghi chép rồi các vị ký tên được không?
- Không vấn đề gì.
Mọi người không chút do dự nói, cổ nhân có nói, chịu trách nhiệm với những lời mình nói ra là lẽ dĩ nhiên.
Vì thế mọi người tới phòng thu chi, ở đó có giấy bút sẵn, Trần Hy Lượng có trí nhớ vô cùng tốt, viết nhanh thoăn thoắt, rất nhanh đã viết xong một bản ghi chép. Sau khi viết xong, trong tất cả mọi người ai biết chữ liền nhận lấy rồi đọc, may mà Trần Hy Lượng dùng toàn khẩu ngữ để viết, không có từ nào phức tạp, có thể hiểu được.
Sau khi người kia xem xong, gật gật đầu, liền cầm bút rồi ký tên đồng ý trước… Cái gọi là đồng ý, hay còn là chữ ký, chính là căn cứ vào thói quen và sáng tạo ý mới của cá từng cá nhân, dùng một loại ký hiệu hoặc là tranh vẽ để căn cứ và biểu thị sự tín dụng. Bởi vì chỉ có chính người đó biết là dựa vào gì để viết, cho nên người khác khó có thể giả bộ. Nó có chức năng tạo sự tin tưởng cho con người giống như con dấu.
Chờ sau khi mọi người ký tên xong, Trần Hy Lượng nhẹ nhàng thổi khô vết mực trên tờ giấy, cẩn thận cất vào trong người bèn đứng dậy chắp tay hướng mọi người nói:
- Đa tạ!
Nói xong liền xoay người bước nhanh đi.
Vừa đi ra khỏi cổng bãi đốt than, bước đi của Trần Hy Lượng bỗng khựng lại nhìn bức tường màu trắng quen thuộc từ xa, trong lòng anh ta vô cùng trầm ngâm, hận không thể nằm úp bên bờ hồ mà khóc một trận.
Nhưng tâm trí anh ta lại vô cùng kiên nghị, lấy chiếc giày đầu hổ rách nát từ trong người ra nhìn, liền bước nhanh tới tòa tứ hợp viện không thể quen thuộc hơn.
Trên đường gặp những người hàng xóm đều nhìn hắn bằng ánh mắt thông cảm, mắt Trần Hy Lượng nhìn không chớp lập tức đi vào trước cửa nhà mình.
Cửa lớn của tòa nhà được đóng chặt, anh ta đập cửa thật mạnh.
- Ai đó?
Tiếng của nha hoàn Thúy Hoa được truyền tới.
- Là ta!
Trần Hy Lượng trầm giọng nói.
- Là Nhị ca trở về!
Thúy Hoa khẩn trương chạy vào thông báo.
- Nhanh thế cơ à?
Hai công mẫu liếc nhau một cái đều cảm thấy bất ngờ.
- Chuyện gì phải đến sẽ đến.
Trần Hy Thế nói:
- Cho hắn vào đi.
Cánh cửa đóng chặt mấy ngày cuối cùng cũng mở ra, Trần Hy Lượng nhìn thấy hai đứa cháu mình, cũng là học trò mà mình dạy nhiều năm Trần Du và Trần Thung đang ở hậu viện. Người như thế nào thì dạy ra học trò như thế, Trần Du và Trần Thung không hề giống con của hai người đại ca và đại tẩu, là loại người giống với anh ta hơn.
Hai huynh đệ này đứng chờ ở đây là muốn thông báo với anh ta nhưng Trần Hy Lượng đã hỏi rõ sự tình vụ án rồi, tự nhiên không cần nói nhiều, gật gật đầu với hai đứa rồi đơn giản nói một câu:
- Con trai ta đâu?
- Nhị thúc, ở nhà chứa củi phía sau viện.
Trần Du cung kính đáp.
Trần Hy Lượng liền đi tới hậu viện, anh ta cần phải nhìn thấy tình hình của con trai mới yên tâm.
Trong nhà ngoài người nhà họ Trần chỉ có hai nha hoàn, thấy trong tay anh ta cầm theo côn, đâu dám tiến lên ngăn cản.
Đi vào hậu viện tới trước một nhà chứa củi khóa chặt cửa, Trần Hy Lượng xoay côn một vòng đập mạnh một nhát khóa cửa liền rơi xuống.
Điều này làm cho Trần Hy Thế đang ở trong phòng thăm dò cũng giật mình, bọn họ chưa từng thấy anh ta mạnh mẽ như vậy.
Trần Hy Lượng đẩy cửa phòng chứa củi ra liền nhìn thấy ba đứa con trai của mình quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, thần thái hoảng loạn nằm cuộn tròn ở đó, nước mắt lã chã chảy xuống.
Thực ra Tam Lang đang ôm hai em của mình ngủ, ba huynh đệ bị Trần Hy Lượng làm giật mình hoảng sợ mà thôi.
- Cha …
Nhìn rõ người tới là cha mình, Tiểu Lục Lang và Hắc Ngũ Lang liền khóc lên sà vào lòng cha, khiến Tam Lang vô cùng hổ thẹn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook