Nhất Phẩm Giang Sơn
-
Quyển 1 - Chương 14: Chém đứt ruột
Trần Tam Lang dọc đường tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, hỏi cái này cái kia. Gặp được chỗ hứng thú, còn chạy tới gần cẩn thận quan sát. Nhị Lang không biết thúc dục hắn bao nhiêu lần mới không để hắn lạc mất.
Dọc theo ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải mới tới tòa nhà mà Khâu lão nhân nhắc tới. Vừa mở cửa nhìn, là tòa tiểu viện tứ hợp ba hướng đều có phòng. Trong nhà trống rỗng, dụng cụ gia đình cũng không có một cái. Khâu lão nhân đưa bọn họ tiến vào nhà chính, lấy ra cây nến, dùng dao chà sát vào đá để lấy lửa. Thắp xong nến, Khâu lão nhân xin lỗi nói:
- Lâu lắm không có người đến, nên dọn dẹp một chút.
Trần Khác nương theo ánh sáng mờ mờ, liền thấy cửa sổ đã cũ nát, vôi tường đã bong ra thành từng mảng. Quả thực chính là một căn nhà hoang! Chẳng trách lão tiểu tử nhiệt tình như vậy. Còn hỏi cha hờ có phải người đọc sách hay không. Chắc cho rằng người đọc sách mặt non não tàn, thấy người khác nhiệt tình thì không biết làm thế nào để từ chối.
Còn đợi đến tối mới xem nhà, thật sự là giảo hoạt.
Nhưng Trần Hi Lượng lại cảm thấy rất tốt. Chủ yếu là thoáng mát, một nhà năm người là không có vấn đề. Hơi có chút cũ nát thì tính cái gì? Dọn dẹp một chút là được, liền nói với Khâu lão nhân:
- Phòng ở này, ta thuê.
- Quan nhân thật sự là sảng khoái.
Khâu lão nhân vui mừng quá đỗi, lại hơi ngại ngùng nói:
- Tiểu lão nhân cũng không thể nhỏ nhen. Trong phòng còn thiếu đồ gia dụng, lão sẽ miễn cho quan nhân một tháng tiền thuê nhà, như thế nào?
- Cảm tạ ý tốt của lão trượng.
Trần Hi Lượng lúc này mới nhớ tới, liền hỏi:
- Vậy tiền thuê nhà một tháng hết bao nhiêu?
- Tám trăm văn…
Khâu lão nhân rõ ràng nói:
- Quan nhân xem là trả một năm hay nửa năm?
- A…
Trần Hi Lượng nhất thời đổ mồ hôi. Trên người ông ta chỉ còn ít tiền chỉ để nộp trước nửa năm tiền phòng. Nhưng cả nhà còn phải sống nữa chứ…Không khỏi cứng họng nói:
- Đắt quá.
- Đắt? Chắc quan nhân nói giỡn.
Khâu lão nhân nói:
- Đây là thị trấn, quan nhân thuê một người thợ xây, một ngày còn mất trăm văn nữa là. Quan nhân không ngại hỏi thăm quanh đây, không đến một quan (một ngàn tiền) mà có thể thuê được một tòa nhà lớn như vậy. Kiếm đâu giá tiền hời như thế?
- Chậc…
Khiến người đọc sách cò kè mặc cả, thật sự là quá khó khăn, sẽ biết nhất định là như vậy.
- Con muốn đi vệ sinh chút…
Đang lúc Trần Hi Lượng không biết trả lời như thế nào, Tiểu Lục Lang đột nhiên ồn ào nói.
- Nhị Lang, mang đệ đệ con đi đi…
Trần Hi Lượng thuận miệng nói.
- Không, con muốn phụ thân dẫn đi, phải phụ thân dẫn…
Từ trước đến nay Tiểu Lục Lang ngoan ngoãn tự nhiên lại bướng bỉnh.
Trần Hi Lượng bất đắc dĩ, đành phải hỏi hướng nhà vệ sinh, rồi dẫn Tiểu Lục Lang đi.
Ông ta vừa đi, Ngũ Lang liền lắc mình đóng cửa lại. Điều này làm cho Khâu lão nhân không hiểu:
- Này này, các cháu làm gì vậy?
Lão nhìn về đứa lớn nhất Nhị Lang, đã thấy đối phương cũng không hiểu ra sao.
- Lão trượng.
Lúc này, Trần Tam Lang lên tiếng nói:
- Phòng ở này của lão, một tháng nhiều nhất là một trăm văn.
Tuy rằng là tiếng trẻ con, nhưng ngữ điệu có vẻ người lớn.
- Đứa nhỏ này, nói bậy nói bạ.
Khâu lão nhân không hài lòng nói:
- Khu viện lớn như vậy…
- Đi trên đường, ta hết nhìn đông lại nhìn tây.
Trần Tam Lang ha hả cười nói:
- Lão đoán ta nhìn thấy cái gì?
- Cái gì?
Hai con ngươi của Khâu lão nhân co rút lại, trong lòng nghĩ chả nhẽ nó nhìn thấy môi giới của nhà này?
- Người môi giới nhà đất.
Trần Tam Lang cười lạnh nói:
- Chả trách lão trượng muốn kiên trì buổi tối đến xem phòng. Lão tưởng phụ thân của ta là Dương Hỗ chắc!
- Người môi giới nhà đất là cái gì?
Khâu lão nhân kỳ quái nói.
- Chắc tên không phải thế, nhưng cái này không trọng yếu. Lão chỉ cần biết rằng, cửa hàng bên ngoài kia có biển báo là được rồi.
Trần Tam Lang khoa tay múa chân nói:
- Trên biển viết có nhà cho thuê, có nhà bán. Không biết cái cửa hàng kia tên là gì nhỉ, lão trượng?
- Người môi giới…
Khâu lão nhân nhất thời lỡ miệng nói
- Người môi giới, ồ, ta có nghe qua tên này. Tóm lại, ta nhìn lướt qua, đủ loại kiểu phòng ốc cho thuê.
Trần Tam Lang gằn từng tiếng nói:
- Giá cả phổ biến là vào khoảng bốn năm trăm văn!
- Xem như ta xui xẻo…
Khâu lão nhân thật sự buồn bực. Hôm nay đúng là tà môn. Khó khăn lắm mới gặp được con mọt sách dễ dụ. Còn tưởng rằng có thể quăng đi một nỗi lo lắng, còn có thể kiếm thêm chút tiền phi nghĩa chứ.
Ai biết thư sinh này còn có đứa con dính thêm bộ lông vào còn láu cá hơn so với khỉ còn …
- Năm trăm văn thì năm trăm văn.
Trong lòng Khâu lão nhân tự nhủ, đành phải ăn chút thiệt thòi.
- Ta nói rồi, chúng ta chỉ ra một trăm văn.
Trần Tam Lang cười lạnh nói:
- Nhiều hơn cũng không có.
Nói xong lại nhấn mạnh ngữ khí:
- Lão ngẩng đầu nhìn xem, có thể nhìn thấy cái gì?
- Cái gì?
Lão trượng ngẩng đầu hỏi.
- Sao trên trời! Ở trong phòng cũng có thể thấy được!
Trần Tam Lang xuất ra công phu chém giá ở kiếp trước, liền cướp luôn lời nói:
- Lão lại nhìn xung quanh đi. Toàn bộ cửa sổ đều bị phá hư. Dụng cụ trong phòng lại không có một cái. Mặt đất thì gồ ghề, thế này lão cũng kêu là phòng à? Nhà hoang thì có! Thảo nào tìm không được người môi giới. Chỉ sợ người môi giới căn bản không tiếp đơn của lão!
- Ta không nói với ngươi, ta nói với người lớn.
Khâu lão nhân bị hắn bắn cho một tràng khiến cho mặt đỏ tía tai.
- Cha ta vừa vào, huynh đệ chúng ta cùng nhau khóc náo lên đòi đi, để xem lão có thể ngăn được.
Trần Tam Lang giận quá cười lên:
- Chỉ có điều không biết. Lão trượng phải đợi bao lâu, mới có thể kiếm trong một thời gian thích hợp như thế, gặp được người thích hợp như thế.
Những lời này đánh trúng vào tim đen của Khâu lão nhân. Ông ta sở dĩ muốn hiện tại dẫn bọn hắn đi xem phòng ở nhằm dựa vào đêm tối che dấu phòng ở rách nát. Càng trọng yếu là không muốn họ thấy giá thuê thị trường. Nghĩ đến buổi tối người môi giới đóng cửa, tối om, người tú tài nhẹ dạ kia sẽ không chú ý. Kết quả là tú tài ngốc không chú ý, nhưng con của ông ta lại chú ý…
Lúc này, Trần Nhị Lang mới phản ứng. Đứng một bên quát nói:
- Đúng, đánh chết cũng không thuê phòng ở của lão!
- Cứ từ từ rồi thương lượng lại mà.
Khâu lão nhân cuối cùng nuốt cục giận:
- Nhưng một trăm văn thì quá rẻ, khắp thiên hạ kiếm đâu giá hời như vậy…
- Lão cứ nhìn trước đi đã, khắp thiên hạ kiếm đâu ra phòng ở rách nát như ở đây!
Trần Tam Lang thừa thắng xông lên, nói nhanh hơn:
- Thuê phòng ở của lão, chúng ta phải gọi người quét lại tường, dán lại cửa sổ, trên mặt đất cũng phải lát lại gạch. Lão tính ba gian phòng ở tốn bao nhiêu tiền? Còn phải mua bàn ghế, nồi bát, bồn gáo, cái nào chả cần tiền? Chúng ta ở được một năm, phòng ở trả lại cho lão, đồ đạc bên trong đều là của lão. Tương đương với chúng ta tự mình bỏ tiền, đem phòng ở rách này sửa chữa lại hoàn toàn. Lão tính xem chúng ta mất bao nhiêu tiền?
- …
Khâu lão nhân không nói, trong lòng lại đang tính toán.
- Kỳ thật cho dù không trả tiền, ở không một năm, lão cũng kiếm được tiền.
Trần Tam Lang đưa ra ý kiến cuối cùng:
- Bằng cái phòng rách nát này của lão, vài năm cũng không ai thuê. Hiện tại tự nhiên được một món tiền, còn đem phòng sửa chữa. Chuyện tốt như vậy tìm đâu ra được?
Trần Khác nói vừa dứt, Ngũ Lang đã gấp giọng nói:
- Phụ thân đã trở lại.
- Một trăm văn, có đáp ứng hay không, lão xem đi còn xử lý.
Tam Lang nói xong, Trần Hi Lượng mở cửa tiến vào. Hắn liền sửa lại bộ mặt trẻ con.
Chính mắt thấy tiểu tử này thay đổi sắc mặt, trong lòng Khâu lão nhân không khỏi rét lạnh. Tự nhủ tương lai đứa nhỏ này sẽ thành dạng gì? Ăn thịt người không nhả xương chăng…Tóm lại là tuyệt đối không thể đắc tội.
- Lão trượng…
Không biết đã phát sinh chuyện gì, Trần Hi Lượng rốt cục hạ quyết tâm phải cùng đối phương thương lượng lại giá cả:
- Ta nghĩ, vẫn là hơi đắt…
- Quả thật hơi đắt…
Khâu lão nhân cũng gật đầu nói.
- Chà…
Trần Hi Lượng trừng to mắt. Trong lòng tự nhủ sao đã đổi tính rồi? Ông ta có chút không hiểu ra làm sao, dừng một chút mới hỏi dò:
- Nếu không, giảm giá đi một chút nhé?
- Ừ, giảm giá, giảm giá.
Khâu lão nhân vẫn như cũ gật đầu.
- Vậy giảm đi bao nhiêu?
- Một trăm văn đi.
- Như vậy là còn bảy trăm văn… Có thể giảm thêm được không?
Trần Hi Lượng cảm giác ái ngại nói.
- Quan nhân hiểu lầm…
Khâu lão nhân cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Ta chỉ cần một trăm văn…
- Chậc…Lão đang đùa ta phải không?
Trần Hi Lượng liền phản ứng.
- Không cần nói thêm…
Lão trượng cảm thấy có chút vô lực. Lão nhìn khuôn mặt của Trần Tam Lang lộ ra vẻ tươi cười bí hiểm, cắn răng một cái nói:
- Viết giấy biên nhận thôi.
- Lão trượng, lão thật sự là người tốt…
Trần Hi Lượng lòng đầy cảm kích:
- Ngày mai ta cùng lão lập khế ước!
Hai người liền viết trước một phần khế ước. Thời gian thuê là một năm, mỗi tháng là một trăm văn. Trong đó tiền sửa chữa, mua dụng cụ, chủ nhà không hề phụ trách.
Trần Hi Lượng mở hòm xiểng lấy ra một tờ tiền giấy đưa cho đối phương. Điều này làm cho Trần Khác mở to hai mắt. Cái này, Đời Tống đã có tiền giấy rồi sao? Hay đây là thứ mà trong sách lịch sử hay nói ‘Giao tử’ (Một loại tiền giấy cổ).
Còn lại hai trăm văn, Trần Hi Lượng đếm sáu mươi sáu đồng tiền sắt ‘Đương thập’ để trả. Văn là đơn vị tiền đồng, khi dùng tiền sắt để trả, phải lấy mười chống ba để qui đổi.
Hẹn xong sáng sớm ngày mai đến huyện nha lập khế ước, Khâu lão nhân liền cầm tiền rời đi. Đi ra xong quay đầu nhìn lại, trong lòng vẫn không thể nào hiểu nổi… Nhà này của mình thật sự kém như vậy sao?
Cả ngày mệt mỏi muốn chết, Trần Hi Lượng và bọn nhỏ ăn qua loa chút lương khô rồi để Nhị Lang và Tam Lang thu dọn qua loa giường chiếu, trải chăn đệm lên. Ông ta thì đi xách nước cho mấy đứa rửa mặt rồi cả nhà cùng đi ngủ.
Đợi phụ thân đã phát ra tiếng ngáy, Nhị Lang Trần Thầm nhẹ giọng hỏi Trần Khác:
- Ngủ chưa?
- Chưa.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Đệ sao lại dám ép giá như vậy?
Trần Thầm nhỏ giọng nói:
- Không sợ lão trượng kia trở mặt à?
- Sợ cái gì? Phòng ở của lão ấy nếu có người thuê thì chả phải khẩn trương như thế?
Trần Khác nhẹ giọng giải thích:
- Mà lão ấy biết phòng ở không dễ có người thuê, còn muốn lừa gạt người bên ngoài thuê. Điều này chứng tỏ, trong lòng lão ấy nghĩ chi phí sửa phòng ốc còn đắt hơn tiền thuê nhà một năm. Kết quả càng kéo phòng càng cũ nát, càng không ai thuê. Quả thực là đã thành tâm bệnh của lão ấy…
Trần Thầm có chút minh bạch:
- Đệ chính là bắt bài được điểm này nên mới trả giá thấp như thế.
- Đúng vậy.
Trần Khác gật gật đầu, mí mắt có chút nặng nề.
- Chúng ta thật sự phải bỏ tiền sửa chữa sao?
Trần Thầm có chút lo lắng nói:
- Lão ấy không muốn sửa, chứng tỏ tiền sửa rất đắt?
- Cố chịu đựng, chỉ sửa chữa một chút thôi.
Trần Khác cười cười nói:
- Yên tâm, nếu sau một năm mà chúng ta vẫn còn ở đây thì đúng là thất bại a…
Nói xong hắn ngáp một cái:
- Ngủ đi…
- Còn một vấn đề cuối cùng…
Trần Thầm nói tiếp:
- Đệ sao trở nên lợi hại như vậy?
- Trời biết…
Trần Khác hàm hồ trả lời một câu rồi nhắm nghiền mắt ngủ.
Dọc theo ngõ nhỏ rẽ trái rẽ phải mới tới tòa nhà mà Khâu lão nhân nhắc tới. Vừa mở cửa nhìn, là tòa tiểu viện tứ hợp ba hướng đều có phòng. Trong nhà trống rỗng, dụng cụ gia đình cũng không có một cái. Khâu lão nhân đưa bọn họ tiến vào nhà chính, lấy ra cây nến, dùng dao chà sát vào đá để lấy lửa. Thắp xong nến, Khâu lão nhân xin lỗi nói:
- Lâu lắm không có người đến, nên dọn dẹp một chút.
Trần Khác nương theo ánh sáng mờ mờ, liền thấy cửa sổ đã cũ nát, vôi tường đã bong ra thành từng mảng. Quả thực chính là một căn nhà hoang! Chẳng trách lão tiểu tử nhiệt tình như vậy. Còn hỏi cha hờ có phải người đọc sách hay không. Chắc cho rằng người đọc sách mặt non não tàn, thấy người khác nhiệt tình thì không biết làm thế nào để từ chối.
Còn đợi đến tối mới xem nhà, thật sự là giảo hoạt.
Nhưng Trần Hi Lượng lại cảm thấy rất tốt. Chủ yếu là thoáng mát, một nhà năm người là không có vấn đề. Hơi có chút cũ nát thì tính cái gì? Dọn dẹp một chút là được, liền nói với Khâu lão nhân:
- Phòng ở này, ta thuê.
- Quan nhân thật sự là sảng khoái.
Khâu lão nhân vui mừng quá đỗi, lại hơi ngại ngùng nói:
- Tiểu lão nhân cũng không thể nhỏ nhen. Trong phòng còn thiếu đồ gia dụng, lão sẽ miễn cho quan nhân một tháng tiền thuê nhà, như thế nào?
- Cảm tạ ý tốt của lão trượng.
Trần Hi Lượng lúc này mới nhớ tới, liền hỏi:
- Vậy tiền thuê nhà một tháng hết bao nhiêu?
- Tám trăm văn…
Khâu lão nhân rõ ràng nói:
- Quan nhân xem là trả một năm hay nửa năm?
- A…
Trần Hi Lượng nhất thời đổ mồ hôi. Trên người ông ta chỉ còn ít tiền chỉ để nộp trước nửa năm tiền phòng. Nhưng cả nhà còn phải sống nữa chứ…Không khỏi cứng họng nói:
- Đắt quá.
- Đắt? Chắc quan nhân nói giỡn.
Khâu lão nhân nói:
- Đây là thị trấn, quan nhân thuê một người thợ xây, một ngày còn mất trăm văn nữa là. Quan nhân không ngại hỏi thăm quanh đây, không đến một quan (một ngàn tiền) mà có thể thuê được một tòa nhà lớn như vậy. Kiếm đâu giá tiền hời như thế?
- Chậc…
Khiến người đọc sách cò kè mặc cả, thật sự là quá khó khăn, sẽ biết nhất định là như vậy.
- Con muốn đi vệ sinh chút…
Đang lúc Trần Hi Lượng không biết trả lời như thế nào, Tiểu Lục Lang đột nhiên ồn ào nói.
- Nhị Lang, mang đệ đệ con đi đi…
Trần Hi Lượng thuận miệng nói.
- Không, con muốn phụ thân dẫn đi, phải phụ thân dẫn…
Từ trước đến nay Tiểu Lục Lang ngoan ngoãn tự nhiên lại bướng bỉnh.
Trần Hi Lượng bất đắc dĩ, đành phải hỏi hướng nhà vệ sinh, rồi dẫn Tiểu Lục Lang đi.
Ông ta vừa đi, Ngũ Lang liền lắc mình đóng cửa lại. Điều này làm cho Khâu lão nhân không hiểu:
- Này này, các cháu làm gì vậy?
Lão nhìn về đứa lớn nhất Nhị Lang, đã thấy đối phương cũng không hiểu ra sao.
- Lão trượng.
Lúc này, Trần Tam Lang lên tiếng nói:
- Phòng ở này của lão, một tháng nhiều nhất là một trăm văn.
Tuy rằng là tiếng trẻ con, nhưng ngữ điệu có vẻ người lớn.
- Đứa nhỏ này, nói bậy nói bạ.
Khâu lão nhân không hài lòng nói:
- Khu viện lớn như vậy…
- Đi trên đường, ta hết nhìn đông lại nhìn tây.
Trần Tam Lang ha hả cười nói:
- Lão đoán ta nhìn thấy cái gì?
- Cái gì?
Hai con ngươi của Khâu lão nhân co rút lại, trong lòng nghĩ chả nhẽ nó nhìn thấy môi giới của nhà này?
- Người môi giới nhà đất.
Trần Tam Lang cười lạnh nói:
- Chả trách lão trượng muốn kiên trì buổi tối đến xem phòng. Lão tưởng phụ thân của ta là Dương Hỗ chắc!
- Người môi giới nhà đất là cái gì?
Khâu lão nhân kỳ quái nói.
- Chắc tên không phải thế, nhưng cái này không trọng yếu. Lão chỉ cần biết rằng, cửa hàng bên ngoài kia có biển báo là được rồi.
Trần Tam Lang khoa tay múa chân nói:
- Trên biển viết có nhà cho thuê, có nhà bán. Không biết cái cửa hàng kia tên là gì nhỉ, lão trượng?
- Người môi giới…
Khâu lão nhân nhất thời lỡ miệng nói
- Người môi giới, ồ, ta có nghe qua tên này. Tóm lại, ta nhìn lướt qua, đủ loại kiểu phòng ốc cho thuê.
Trần Tam Lang gằn từng tiếng nói:
- Giá cả phổ biến là vào khoảng bốn năm trăm văn!
- Xem như ta xui xẻo…
Khâu lão nhân thật sự buồn bực. Hôm nay đúng là tà môn. Khó khăn lắm mới gặp được con mọt sách dễ dụ. Còn tưởng rằng có thể quăng đi một nỗi lo lắng, còn có thể kiếm thêm chút tiền phi nghĩa chứ.
Ai biết thư sinh này còn có đứa con dính thêm bộ lông vào còn láu cá hơn so với khỉ còn …
- Năm trăm văn thì năm trăm văn.
Trong lòng Khâu lão nhân tự nhủ, đành phải ăn chút thiệt thòi.
- Ta nói rồi, chúng ta chỉ ra một trăm văn.
Trần Tam Lang cười lạnh nói:
- Nhiều hơn cũng không có.
Nói xong lại nhấn mạnh ngữ khí:
- Lão ngẩng đầu nhìn xem, có thể nhìn thấy cái gì?
- Cái gì?
Lão trượng ngẩng đầu hỏi.
- Sao trên trời! Ở trong phòng cũng có thể thấy được!
Trần Tam Lang xuất ra công phu chém giá ở kiếp trước, liền cướp luôn lời nói:
- Lão lại nhìn xung quanh đi. Toàn bộ cửa sổ đều bị phá hư. Dụng cụ trong phòng lại không có một cái. Mặt đất thì gồ ghề, thế này lão cũng kêu là phòng à? Nhà hoang thì có! Thảo nào tìm không được người môi giới. Chỉ sợ người môi giới căn bản không tiếp đơn của lão!
- Ta không nói với ngươi, ta nói với người lớn.
Khâu lão nhân bị hắn bắn cho một tràng khiến cho mặt đỏ tía tai.
- Cha ta vừa vào, huynh đệ chúng ta cùng nhau khóc náo lên đòi đi, để xem lão có thể ngăn được.
Trần Tam Lang giận quá cười lên:
- Chỉ có điều không biết. Lão trượng phải đợi bao lâu, mới có thể kiếm trong một thời gian thích hợp như thế, gặp được người thích hợp như thế.
Những lời này đánh trúng vào tim đen của Khâu lão nhân. Ông ta sở dĩ muốn hiện tại dẫn bọn hắn đi xem phòng ở nhằm dựa vào đêm tối che dấu phòng ở rách nát. Càng trọng yếu là không muốn họ thấy giá thuê thị trường. Nghĩ đến buổi tối người môi giới đóng cửa, tối om, người tú tài nhẹ dạ kia sẽ không chú ý. Kết quả là tú tài ngốc không chú ý, nhưng con của ông ta lại chú ý…
Lúc này, Trần Nhị Lang mới phản ứng. Đứng một bên quát nói:
- Đúng, đánh chết cũng không thuê phòng ở của lão!
- Cứ từ từ rồi thương lượng lại mà.
Khâu lão nhân cuối cùng nuốt cục giận:
- Nhưng một trăm văn thì quá rẻ, khắp thiên hạ kiếm đâu giá hời như vậy…
- Lão cứ nhìn trước đi đã, khắp thiên hạ kiếm đâu ra phòng ở rách nát như ở đây!
Trần Tam Lang thừa thắng xông lên, nói nhanh hơn:
- Thuê phòng ở của lão, chúng ta phải gọi người quét lại tường, dán lại cửa sổ, trên mặt đất cũng phải lát lại gạch. Lão tính ba gian phòng ở tốn bao nhiêu tiền? Còn phải mua bàn ghế, nồi bát, bồn gáo, cái nào chả cần tiền? Chúng ta ở được một năm, phòng ở trả lại cho lão, đồ đạc bên trong đều là của lão. Tương đương với chúng ta tự mình bỏ tiền, đem phòng ở rách này sửa chữa lại hoàn toàn. Lão tính xem chúng ta mất bao nhiêu tiền?
- …
Khâu lão nhân không nói, trong lòng lại đang tính toán.
- Kỳ thật cho dù không trả tiền, ở không một năm, lão cũng kiếm được tiền.
Trần Tam Lang đưa ra ý kiến cuối cùng:
- Bằng cái phòng rách nát này của lão, vài năm cũng không ai thuê. Hiện tại tự nhiên được một món tiền, còn đem phòng sửa chữa. Chuyện tốt như vậy tìm đâu ra được?
Trần Khác nói vừa dứt, Ngũ Lang đã gấp giọng nói:
- Phụ thân đã trở lại.
- Một trăm văn, có đáp ứng hay không, lão xem đi còn xử lý.
Tam Lang nói xong, Trần Hi Lượng mở cửa tiến vào. Hắn liền sửa lại bộ mặt trẻ con.
Chính mắt thấy tiểu tử này thay đổi sắc mặt, trong lòng Khâu lão nhân không khỏi rét lạnh. Tự nhủ tương lai đứa nhỏ này sẽ thành dạng gì? Ăn thịt người không nhả xương chăng…Tóm lại là tuyệt đối không thể đắc tội.
- Lão trượng…
Không biết đã phát sinh chuyện gì, Trần Hi Lượng rốt cục hạ quyết tâm phải cùng đối phương thương lượng lại giá cả:
- Ta nghĩ, vẫn là hơi đắt…
- Quả thật hơi đắt…
Khâu lão nhân cũng gật đầu nói.
- Chà…
Trần Hi Lượng trừng to mắt. Trong lòng tự nhủ sao đã đổi tính rồi? Ông ta có chút không hiểu ra làm sao, dừng một chút mới hỏi dò:
- Nếu không, giảm giá đi một chút nhé?
- Ừ, giảm giá, giảm giá.
Khâu lão nhân vẫn như cũ gật đầu.
- Vậy giảm đi bao nhiêu?
- Một trăm văn đi.
- Như vậy là còn bảy trăm văn… Có thể giảm thêm được không?
Trần Hi Lượng cảm giác ái ngại nói.
- Quan nhân hiểu lầm…
Khâu lão nhân cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Ta chỉ cần một trăm văn…
- Chậc…Lão đang đùa ta phải không?
Trần Hi Lượng liền phản ứng.
- Không cần nói thêm…
Lão trượng cảm thấy có chút vô lực. Lão nhìn khuôn mặt của Trần Tam Lang lộ ra vẻ tươi cười bí hiểm, cắn răng một cái nói:
- Viết giấy biên nhận thôi.
- Lão trượng, lão thật sự là người tốt…
Trần Hi Lượng lòng đầy cảm kích:
- Ngày mai ta cùng lão lập khế ước!
Hai người liền viết trước một phần khế ước. Thời gian thuê là một năm, mỗi tháng là một trăm văn. Trong đó tiền sửa chữa, mua dụng cụ, chủ nhà không hề phụ trách.
Trần Hi Lượng mở hòm xiểng lấy ra một tờ tiền giấy đưa cho đối phương. Điều này làm cho Trần Khác mở to hai mắt. Cái này, Đời Tống đã có tiền giấy rồi sao? Hay đây là thứ mà trong sách lịch sử hay nói ‘Giao tử’ (Một loại tiền giấy cổ).
Còn lại hai trăm văn, Trần Hi Lượng đếm sáu mươi sáu đồng tiền sắt ‘Đương thập’ để trả. Văn là đơn vị tiền đồng, khi dùng tiền sắt để trả, phải lấy mười chống ba để qui đổi.
Hẹn xong sáng sớm ngày mai đến huyện nha lập khế ước, Khâu lão nhân liền cầm tiền rời đi. Đi ra xong quay đầu nhìn lại, trong lòng vẫn không thể nào hiểu nổi… Nhà này của mình thật sự kém như vậy sao?
Cả ngày mệt mỏi muốn chết, Trần Hi Lượng và bọn nhỏ ăn qua loa chút lương khô rồi để Nhị Lang và Tam Lang thu dọn qua loa giường chiếu, trải chăn đệm lên. Ông ta thì đi xách nước cho mấy đứa rửa mặt rồi cả nhà cùng đi ngủ.
Đợi phụ thân đã phát ra tiếng ngáy, Nhị Lang Trần Thầm nhẹ giọng hỏi Trần Khác:
- Ngủ chưa?
- Chưa.
Trần Khác hạ giọng nói.
- Đệ sao lại dám ép giá như vậy?
Trần Thầm nhỏ giọng nói:
- Không sợ lão trượng kia trở mặt à?
- Sợ cái gì? Phòng ở của lão ấy nếu có người thuê thì chả phải khẩn trương như thế?
Trần Khác nhẹ giọng giải thích:
- Mà lão ấy biết phòng ở không dễ có người thuê, còn muốn lừa gạt người bên ngoài thuê. Điều này chứng tỏ, trong lòng lão ấy nghĩ chi phí sửa phòng ốc còn đắt hơn tiền thuê nhà một năm. Kết quả càng kéo phòng càng cũ nát, càng không ai thuê. Quả thực là đã thành tâm bệnh của lão ấy…
Trần Thầm có chút minh bạch:
- Đệ chính là bắt bài được điểm này nên mới trả giá thấp như thế.
- Đúng vậy.
Trần Khác gật gật đầu, mí mắt có chút nặng nề.
- Chúng ta thật sự phải bỏ tiền sửa chữa sao?
Trần Thầm có chút lo lắng nói:
- Lão ấy không muốn sửa, chứng tỏ tiền sửa rất đắt?
- Cố chịu đựng, chỉ sửa chữa một chút thôi.
Trần Khác cười cười nói:
- Yên tâm, nếu sau một năm mà chúng ta vẫn còn ở đây thì đúng là thất bại a…
Nói xong hắn ngáp một cái:
- Ngủ đi…
- Còn một vấn đề cuối cùng…
Trần Thầm nói tiếp:
- Đệ sao trở nên lợi hại như vậy?
- Trời biết…
Trần Khác hàm hồ trả lời một câu rồi nhắm nghiền mắt ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook