Nhất Nộ Bạt Kiếm
-
Chương 28: Khí Kiếm, Thế Kiếm
Địch nhân ở phía sau lưng!
Thì ra địch nhân ở phía sau!
Kiếm khí của mình hoàn toàn bắn vào khoảng không!
Đối phương chưa xuất kiếm, đã hoàn toàn chiếm hết ưu thế!
Đây là kiếm thuật gì?
Đây là kiếm pháp gì?
Đây là kiếm gì?
Thiên Y Hữu Phùng không quay đầu, y không kịp quay đầu.
Cả người y dốc hết toàn lực toàn thân toàn tâm toàn ý toàn thần toàn tốc lao bổ về phía trước. Hai cây kim của y từ hai nách trái phải giao nhau đâm ngược về.
Kiếm khí nở rộ.
Kiếm khí tràn lan!
Sau đó y vẫn lao lên, tám thước, chín thước, mười thước, trượng mốt, trượng hai, trượng ba… sau đó chừng như đã đến lúc phải dừng lại, nhưng y vẫn cố di chuyển thêm vài bước nữa, xem ra tựa như đã vững rồi, nhưng vẫn lắc lư, thoáng sau đó mới đứng yên lại, nhưng rồi y lại tiến về phía trước một bước nữa.
Từ đầu đến cuối y vẫn không hề quay đầu.
Lúc này, trong đám người phía sau lưng y, có một bóng xám, đứng lên.
Bóng xám này từ từ đứng lên.
Người này đứng lên, lúc đầu còn tưởng là y khá cao, nhưng sau khi y đứng hẳn lên, xương cốt tựa như được ghép lại với nhau, thật ra không chỉ cao, mà là một người rất cao, không những cao mà còn gầy.
Mặt mũi âm trầm mà lạnh lẽo.
Bất cứ ai nhìn y một cái, cũng không muốn nhìn thêm cái thứ hai.
Bởi vì lạnh.
Sự tồn tại của y, khiến cho đám hào khách võ lâm đều không lạnh mà run.
Chỉ có Thiên Y Hữu Phùng vẫn không quay đầu lại.
Người cao gầy không có vũ khí.
Chỉ có một tay nải.
Một tay nải vừa cũ kỹ vừa ố vàng lại vừa rách nát.
Hệt như một đống rác.
Tay nải vốn đeo trên vai của y, bây giờ đã gỡ xuống rồi, đang nằm trên tay.
Cánh tay khẳng khiu của y rất mạnh mẽ, rất sạch sẽ.
Khi nhìn thấy đôi tay này, người ta không thể tin rằng, chủ nhân của đôi tay này lại có bộ dạng như thế.
Bộ dạng tựa như một hồn ma lạnh lẽo.
Người này tựa như không hề có sức sống, cả linh hồn cũng như bị đóng thành băng.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, y đã phát ra kiếm khí sắc bén vô song.
Kiếm khí thật đến nỗi đủ đoạt một ngàn sinh mạng căng tràn sức sống!
Kiếm khí xuyên qua tay nải ấy phát ra.
Những người chứng kiến đều không thể quên:
Trong khoảnh khắc phát kiếm, hán tử cao gầy không phải đang xách một tay nải vừa cũ kỹ ố vàng vừa rách nát, mà là vầng thái dương!
Cả nghìn vầng thái dương!
Trong tay.
Đôi kim châm của Thiên Y Hữu Phùng đâm ngược về.
Kiếm khí nở rộ, nhưng hán tử cao gầy ấy bỗng hai chân búng một cái, đầu gối không hề co lại thì đã đá hai người trúng dạng độc ra, chịu hai kiếm ấy cho y.
Thiên Y Hữu Phùng biết Khí kiếm của mình không trúng địch nhân.
Nhưng y đã trúng Thế kiếm của đối phương.
Cũng chỉ có Thế kiếm mới có thể vừa xuất thủ đã đoạt tiên cơ, chiếm hết ưu thế, phá Khí kiếm của y.
Đối phương từ đầu chí cuối vẫn ở trong buổi tiệc.
Nhưng thâm tàng bất lộ.
Vậy mà y lại không hề phát giác ra.
Đối phương lại dịch chuyển sát khí vào sâu tấm màn, dẫn dụ sự chú ý của mình, rồi từ phía sau tung ra một đòn đắc thủ!
Y không quay đầu lại, nhưng cũng biết kẻ đó là ai.
Y vẫn luôn muốn gặp con người này.
Y biết chỉ cần mình vẫn còn ở Kinh thành, sớm muộn gì cũng gặp con người này. Sớm muộn gì cũng sẽ phải phân cao thấp với y.
Chỉ là, y không ngờ, mình lại gặp đối phương trong tình cảnh này.
Hơn nữa, vừa đụng độ, bản thân đã bị thương.
Trọng thương!
Thiên Y Hữu Phùng vẫn không quay đầu lại. Y chỉ hừ một tiếng hỏi: “Thiên Hạ Đệ Thất?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Gặp được ta, ngươi chấp nhận số phận đi!”
Thiên Y Hữu Phùng hỏi: “Chúng ta có oán?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Không oán.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Có thù?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Không thù.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Nhưng ngươi lại dốc hết tâm cơ, ở đây phục kích ta?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Trong năm tháng qua, ta đã theo dõi ngươi bảy mươi ba lần, có hai mươi lăm lần muốn động thủ, nhưng đều không hạ thủ, ngươi có biết tại sao không?”
Thiên Y Hữu Phùng cười khổ: “Đến bây giờ ta mới biết, thì ra kẻ có sát khí đáng sợ, lâu nay theo sát ta, lại chính là ngươi!”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Bởi vì ta không nắm chắc phần thắng!”
Thiên Y Hữu Phùng lại gượng cười, máu tươi rỉ ra khóe miệng của y: “Ngươi xưa nay không làm chuyện không nắm chắc!”
“Đối với Khí kiếm của ngươi, lâu nay ta không hề nắm chắc phần thắng.”
“Nhưng hôm nay ngươi chớp được cơ hội.”
“Ngươi là Thiên Y Hữu Phùng, hôm nay ngươi sơ ý, có thể nói là cơ hội khó gặp.”
Thiên Y Hữu Phùng thở dài, nuốt ngụm máu tươi vừa mới ộc ra miệng: “Chúng ta không oán không thù, tại sao ngươi phải giết ta?”
“Có hai lý do.”
“Ta muốn được nghe.”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Bởi vì ta không muốn chết bất minh bất bạch.”
“Ta phải giết ngươi, ngươi phải chết, ngươi chết minh bạch hay không minh bạch liên quan gì đến ta?” Thiên Hạ Đệ Thất nói như thế, đột nhiên, hai mắt y lộ ra thần sắc kỳ quái, một loại thần sắc không thể tả được bằng lời.
Nhãn thần lâu nay vẫn lạnh lẽo như băng, đột nhiên chuyển thành ánh mắt nuối tiếc anh hùng, thứ ánh mắt chỉ nảy sinh khi một vị anh hùng nhìn một anh hùng khác.
“Bởi vì là ngươi, ta cũng không muốn ngươi chết bất minh bất bạch.” Thiên Hạ Đệ Thất tiếp lời: “Nguyên nhân đầu tiên, vì ngươi chính là Thiên Y Hữu Phùng!”
Thiên Y Hữu Phùng cười thảm nói: “Chẳng lẽ ngoại hiệu của ta cũng có một chữ ‘Thiên’, cho nên đắc tội ngươi sao?”
Thiên Hạ Đệ Thất nghiêm mặt nói: “Bởi vì Thiên Y Hữu Phùng là đệ nhất ái tướng của Đại Tung Dương Thủ Ôn Vãn, muốn giết Ôn Tung Dương, trước phải diệt Thiên Y.”
Thiên Y Hữu Phùng ho lên, vừa ho một tiếng, đã phun ra ngụm máu, khó khăn lắm mới nói: “Ngươi… muốn giết Ôn đại nhân?”
Thiên Hạ Đệ Thất không đáp, chỉ nói: “Nguyên nhân thứ hai, cũng chính vì ngươi là Thiên Y Hữu Phùng.”
Thiên Y Hữu Phùng cười khổ nói: “Lần này lại phạm vào điều gì của ngươi?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Thiên Y Hữu Phùng đã yêu Ôn gia đại tiểu thư, Ôn Nhu.”
Thiên Y Hữu Phùng đột nhiên kích động: “Nói bậy.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng, muốn giết Ôn Vãn, cần phải bắt được Ôn Nhu, nếu không, đừng hòng dụ Ôn Tung Dương ra khỏi sào huyệt!”
Thiên Y Hữu Phùng nổi giận: “Các ngươi…”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Chỉ cần Ôn Nhu rơi vào tay bọn ta, không sợ Ôn Tung Dương bay lên trời.”
Thiên Y Hữu Phùng phẫn nộ đến toàn thân run lên: “Bỉ ổi!”
Thiên Hạ Đệ Thất thản nhiên nói: “Giết người không phải là bỉ ổi, những nhân vật đã thành danh trong võ lâm, ai mà không từng bị người ta giết hoặc giết người khác?”
Thiên Y Hữu Phùng bừng bừng phẫn nộ: “Uổng cho ngươi là nhân vật thành danh, giết người mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi.”
Thiên Hạ Đệ Thất không hề tức giận: “Ta chỉ cần dụ Ôn lão đầu ra khỏi ổ, rồi phân thắng bại với y, ai dám nói ta bỉ ổi?”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Nhưng, ngươi đã bỏ dạng…”
Thiên Hạ Đệ Thất lắc đầu: “Bỏ dạng là công việc của Nhậm Lao, Nhậm Oán, không liên quan đến ta. Ta chỉ chịu trách nhiệm trừ khử ngươi, bởi vì ngươi vẫn âm thầm bảo vệ Ôn Nhu, khiến người của bọn ta không thể nào ra tay được. Lúc ở trên cầu, ngươi phóng phi châm trợ giúp Vương Tiểu Thạch, chẳng phải cũng vì Ôn Nhu đó sao. Tuy Lục Phân Bán đường trọng dụng ngươi, nhưng chí của ngươi không ở đấy, ngươi chỉ muốn đưa Ôn Nhu ra khỏi Kinh thành.”
Khuôn mặt thâm hiểm của y ánh lên một thần sắc kỳ lạ khó tả: “Ngươi đến Kinh thành có thể nói phần lớn là vì Ôn Nhu!”
Thiên Y Hữu Phùng không quay đầu.
Nếu y quay đầu, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Thiên Hạ Đệ Thất sao nói một hồi nét mặt lại bỗng trở nên như thế.
Nét mặt ấy không hề phù hợp với vẻ lạnh lùng, thâm hiểm, ngạo mạn, tàn khốc, vô tình của y.
Một nam tử trẻ tuổi đa tình ghen tuông, có lẽ đôi khi mới xuất hiện nét mặt như thế.
Có lẽ Thiên Y Hữu Phùng cũng nghe ra được điều gì đó trong lời nói của đối phương! Nhưng từ đầu đến cuối y vẫn không quay đầu. Thần sắc ấy chỉ thoáng qua trên khuôn mặt của Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Y Hữu Phùng bỗng cất tiếng cười, y cười một tiếng, ộc ra một ngụm máu, rồi hít một hơi, lại cười một tiếng: “Ta biết rồi.”
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nhìn xoáy vào lưng y.
Thiên Y Hữu Phùng cười đau đớn. Y vẫn xoay lưng về phía Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng mặt vẫn hướng về phía những hán tử giang hồ bị “dạng” khống chế, bất cứ ai cũng nhận ra nụ cười của y dường như rất thống khoái: “Ta biết ngươi là ai rồi…” Thiên Y Hữu Phùng cười.
“Lâu nay ta đang điều tra một người…” Thiên Hạ Đệ Thất nói.
Thiên Y Hữu Phùng khạc máu.
“Ta biết chuyện ngươi làm rồi…” Thiên Y Hữu Phùng thở dốc.
Thiên Hạ Đệ Thất trừng mắt nhìn lom lom vào lưng Thiên Y Hữu Phùng.
Khi một người cứ nhìn lom lom vào lưng của người khác, có thể cảm nhận được, hắn sẽ không để cho đối phương cơ hội sống sót.
Đột nhiên nghe “a ha” một tiếng, một người bật cười bước tới phía trước, đó chính là Phương Hận Thiểu lúc nãy vừa mới lao bổ vào sau tấm màn.
Y lao bổ vào sau tấm màn, chợt thấy Nhậm Lao, Nhậm Oán cũng lướt vào, tưởng rằng họ đối phó với mình, cho nên lập tức phòng bị, không ngờ hai người ấy lại ngã chổng kềnh ra.
Phương Hận Thiểu thấy tình huống bất ngờ, nhất thời cười đến nỗi quên ra tay.
Nhậm Lao, Nhậm Oán lồm cồm bò dậy, nhưng lại thấy Thiên Hạ Đệ Thất đã ra tay. Đại cục đã định, nên hai người họ cũng không vội thu thập tên mọt sách Phương Hận Thiểu!
Phương Hận Thiểu nghe mấy câu đối thoại giữa Thiên Hạ Đệ Thất và Thiên Y Hữu Phùng, ngẩn ngơ hiểu mà tựa như không hiểu.
Y chỉ biết Thiên Y Hữu Phùng luyện Khí kiếm.
Còn Thiên Hạ Đệ Thất dùng Thế kiếm, lúc nãy tựa như Khí kiếm và Thế kiếm chạm nhau một chiêu, có điều không biết ai đã trúng chiêu rồi.
Trong đầu y đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc: nghe nói Vương Tiểu Thạch sử dụng Nhân kiếm, còn trong Kim Phong Tế Vũ lâu, có một người giỏi sử dụng Vô Kiếm chi kiếm là Quách Đông Thần, nghe nói Lạc Dương Ôn Vãn còn tinh thông Cảnh kiếm, nếu Ngũ đại kiếm đọ sức với nhau thì mới thật là náo nhiệt!
Nghĩ đoạn, y đột nhiên thấy phấn khích hẳn lên.
Tựa như cuộc đời phía trước, còn có rất nhiều cảnh tượng kích thích, đang đợi y tham quan thưởng lãm.
Cho nên y ra vẻ thông minh mà nói rằng: “Dạng là do tên lão yêu quái và tiểu yêu quái họ Nhậm bỏ. Vậy ra, thu thập đám giang hồ hảo hán này, chính là chủ ý xấu xa của Hình bộ?”
Thiên Hạ Đệ Thất không trả lời.
Y cũng chẳng thèm nhìn Phương Hận Thiểu một cái.
Y không hề xem Phương Hận Thiểu ra gì.
Sát cơ của y đã động.
Đối thủ của y vẫn còn.
Ở đây, trong hàng trăm người, chỉ có con người trúng một kiếm đang đứng trước mắt này mới xứng là địch thủ của y.
Thiên Hạ Đệ Thất không trả lời, nhưng câu hỏi này cũng là câu hỏi của đám quần hùng, Nhậm Lao, Nhậm Oán, không thể không lên tiếng.
Nhậm Lao lớn giọng nói: “Bọn ta không phải là người của Hình bộ, chưa hề nhậm chức của Hình bộ, chuyện của bọn ta, liên quan gì đến Hình bộ?”
Phương Hận Thiểu mỉm cười: “Ai cũng biết hai con chó quẫy đuôi các ngươi lâu nay vẫn luôn đi theo Chu Nguyệt Minh.”
Nhậm Lao lại nói: “Chu hình tổng là bằng hữu của bọn ta, chẳng lẽ ông ta là bằng hữu của bọn ta, bọn ta làm điều gì phải do ông ta phụ trách sao? Ngươi và Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường cũng từng kết bằng hữu, tất cả mọi việc của Lục Phân Bán đường đều liên quan đến ngươi sao?”
Phương Hận Thiểu chuyện khác thì chẳng biết thế nào, nhưng tài biện giải thì ghê gớm vô cùng: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cá mè một lứa, ai bảo hắn là Chu hình tổng. Một kẻ chấp pháp, suốt ngày cứ đánh đu với lũ gian dương đại đạo, cầm thú không bằng, làm sao có thể phục chúng được? Hình tổng này làm sao có thể khiến người ta phục theo?”
Sau đó, y đắc ý dương dương, vừa đi vừa nói: “Sự thật bày ra trước mắt, đám chuột nhắt các ngươi đừng hòng chối cãi.”
Lúc này, y đã đến bên cạnh Thiên Y Hữu Phùng, đắc ý hỏi: “Ngươi nói có phải hay không?”
Thiên Y Hữu Phùng trầm giọng nạt: “Cút đi!”
Phương Hận Thiểu vốn muốn được Thiên Y Hữu Phùng phụ họa, hoàn toàn không ngờ bị quát như thế, liền sa sầm mặt lại. Y và Thiên Y Hữu Phùng được Địch Phi Kinh coi trọng, đối đãi rất hậu, có điều hai người vẫn chưa chính thức lập công lớn gì cho Lục Phân Bán đường, cũng chưa chính thức gia nhập Lục Phân Bán đường.
Nguyên nhân chủ yếu là: Thiên Y Hữu Phùng là ái tướng của Ôn Vãn, lần này y đến Kinh thành là muốn mời Ôn Nhu về Lạc Dương, nhưng Ôn Nhu vẫn không chịu, nhất định đòi ở lại Kinh thành, Thiên Y Hữu Phùng cũng đành ở lại.
Ôn Vãn và tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường là cố tri, Lôi Tổn mất mạng trong tay của Kim Phong Tế Vũ lâu, theo lý lẽ, Thiên Y Hữu Phùng cũng có trách nhiệm giúp Lục Phân Bán đường chống lại Kim Phong Tế Vũ lâu.
Có điều Ôn Nhu lại ở Kim Phong Tế Vũ lâu.
Thiên Y Hữu Phùng đã thương thầm đại tiểu thư ngang ngạnh này, cho nên cũng không muốn đối địch với Kim Phong Tế Vũ lâu, để tránh đắc tội với Ôn Nhu.
Ngoài việc đối địch với Kim Phong Tế Vũ lâu, Thiên Y Hữu Phùng sẵn sàng ra sức cho Lục Phân Bán đường, cũng là tuân theo lời của Ôn Vãn, giúp Lục Phân Bán đường, mong rằng Lục Phân Bán đường không vì cái chết của Lôi Tổn mà trở nên yếu ớt kém cỏi.
Trường hợp của Phương Hận Thiểu cũng giống như vậy.
Y đến Kinh thành để gặp gỡ nghĩa huynh Đường Bảo Ngưu.
Nhưng Đường Bảo Ngưu đi chung với Ôn Nhu, rất thân thiết với bọn Vương Tiểu Thạch, đã trở thành người của Kim Phong Tế Vũ lâu rồi, Phương Hận Thiểu đương nhiên cũng không thể đối đầu với Kim Phong Tế Vũ lâu. Y cũng giống như Thiên Y Hữu Phùng, đều không muốn gia nhập vào Lục Phân Bán đường làm những chuyện sai trái thị phi.
Nhưng Địch Phi Kinh đối xử tử tế với họ, chưa bao giờ ép họ đối địch với Kim Phong Tế Vũ lâu, vì điểm này, Thiên Y Hữu Phùng và Phương Hận Thiểu càng cảm thấy nợ ân tình của Địch Phi Kinh!
Hán tử giang hồ xem tiền tài là vật ngoài thân, cho nên đều không sợ mắc nợ.
Nhưng chỉ sợ nhất là nợ ân tình.
Tình và nghĩa, đều không thể nợ được.
Hơn nữa “có nợ phải trả”.
Cho nên, trên giang hồ coi trọng: “hoàn ân báo thù”, “khoái ý ân thù”, một khi đã “ân thù chấm dứt” hay “ân đoạn nghĩa tuyệt” rồi thì có thể làm gì cũng được.
Tính tình võ công của Phương Hận Thiểu khác xa Thiên Y Hữu Phùng, nhưng không hiểu sao lại thành bằng hữu. Phương Hận Thiểu ham vui, thích đọc sách, Thiên Y Hữu Phùng chỉ thích may áo. Vì hai người thẳng thắn tương giao, rất gần gũi nhau, nên Phương Hận Thiểu biết rõ lâu nay Thiên Y Hữu Phùng đang thêu thùa may vá, thật ra chí không phải là ở “áo”, mà là ở “võ”.
Thiên Y Hữu Phùng đang khổ luyện Đại Chiết Chi Thủ và Tiểu Khiêu Hoa Thủ.
Hai loại võ công này, một khi luyện thành, còn hơn cả Khí kiếm.
Trước khi luyện thành Cảnh kiếm, Ôn Tung Dương đã từng nổi danh thiên hạ, danh động giang hồ, danh chấn võ lâm, danh lừng hiệp đàn, chính là nhờ hai môn tuyệt kỹ này. Thiên Y Hữu Phùng còn đang bí mật luyện một loại tuyệt kỹ.
Một loại tuyệt kỹ y sáng tạo ra.
Thiên Cơ Nhất Tuyến Khiên.
Phương Hận Thiểu cũng từng nghe nói đến loại tuyệt kỹ chưa từng thấy này.
Y chỉ nghe rằng: năm xưa Triền Ty Thủ Thái Ngọc Đơn cũng biết môn tuyệt kỹ này. Nhưng chưa luyện thành thì đã chết thảm trong tay người bằng hữu Thạch U Minh.
Bất cứ chuyện gì, nếu muốn thành công, thì phải chuyên tâm, toàn lực.
Luyện võ công càng phải tụ tinh hội thần thì mới có thành tựu.
Năm xưa Phương Cự Hiệp mỗi lần gặp địch thủ, rơi vào nguy hiểm thì đẩy võ công tiến lên một bậc, Đại Mộng thần kiếm Phương Giác Hiểu cũng luyện Tuyệt Thế chi kiếm trong giấc mơ, nay Vương Thạch cũng mỗi ngày nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn mà luyện đao thí kiếm, Quan Thất trong cơn mê loạn đã dẫn phát Phá Thể Vô Hình kiếm khí, Thẩm Hổ Thiền ngộ đạo trong lúc ngồi thiền, Bạch Sầu Phi lấy sự thay đổi của thời tiết bốn mùa mà luyện thành Kinh Thần chỉ, tất cả đều dung hòa võ công vào trong cuộc sống, cộng thêm với sự siêng năng, cho nên mới có sự sáng tạo riêng.
Khi Phương Hận Thiểu gặp nguy hiểm, trong lòng cũng không đến nỗi sợ hãi, chủ yếu là vì:
Y có hai cứu tinh.
Một là Vương Tiểu Thạch.
Một là Thiên Y Hữu Phùng.
Vương Tiểu Thạch và y giao thiệp không sâu sắc lắm, nhưng ở Sầu Thạch trai đã gặp mặt, chỉ cần tên Tiểu Thạch Đầu này đến kịp lúc, Phương Hận Thiểu không tin đám yêu ma quỷ quái này làm gì được y.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại đi mà không về.
Ít nhất thì vẫn chưa về.
Còn Thiên Y Hữu Phùng, Phương Hận Thiểu biết, cho dù Ôn Nhu đi đâu, Thiên Y Hữu Phùng cũng đi theo đó, cho nên câu nói: “Nơi nào có Ôn Nhu thì nơi đó có Thiên Y Hữu Phùng”, chẳng sai chút nào.
Thực ra lúc ở trên cầu, Phương Hận Thiểu vừa thấy phi châm, đã biết ngay có Thiên Y Hữu Phùng âm thầm giúp đỡ.
Có điều y thân thiết với Thiên Y Hữu Phùng, mà Ôn Nhu lâu nay không cho Thiên Y Hữu Phùng đi theo nàng, Phương Hận Thiểu cũng không tiện phanh phui.
Phương Hận Thiểu đoán thể nào Thiên Y Hữu Phùng cũng có mặt.
Nếu y gặp nạn, Ôn Nhu không thể nào không ra tay tương trợ.
Nếu Ôn Nhu gặp nguy hiểm, Thiên Y Hữu Phùng quyết không thể nào ngồi yên mà nhìn.
Thiên Y Hữu Phùng đã cứu Ôn Nhu, thì không thể không cứu y.
Cho nên y rất bình tĩnh.
Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên xuất hiện, đọ một chiêu với Thiên Y Hữu Phùng, Phương Hận Thiểu tuy chưa nhìn rõ nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Y có lòng tin đối với Thiên Y Hữu Phùng.
Đáng tiếc, trên đời này không phải cứ có lòng tin là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.
Thiên Y Hữu Phùng quát như thế, Phương Hận Thiểu cũng nổi giận, lại bước thêm, bước về phía Thiên Y Hữu Phùng, nói: “Ngươi nói vậy là thế nào? Muốn trút giận vào ta sao? Ta…” Đột nhiên, ánh mắt y dừng lại trước ngực Thiên Y Hữu Phùng.
Giật mình kinh hãi.
Nhất thời, nửa câu nói còn lại của y, một chữ, một tiếng, đều không phát ra được nữa.
Từ nét mặt trong khoảnh khắc này của Phương Hận Thiểu, ai cũng có thể tưởng tượng được, Thiên Y Hữu Phùng đã bị thương như thế nào!
Thì ra địch nhân ở phía sau!
Kiếm khí của mình hoàn toàn bắn vào khoảng không!
Đối phương chưa xuất kiếm, đã hoàn toàn chiếm hết ưu thế!
Đây là kiếm thuật gì?
Đây là kiếm pháp gì?
Đây là kiếm gì?
Thiên Y Hữu Phùng không quay đầu, y không kịp quay đầu.
Cả người y dốc hết toàn lực toàn thân toàn tâm toàn ý toàn thần toàn tốc lao bổ về phía trước. Hai cây kim của y từ hai nách trái phải giao nhau đâm ngược về.
Kiếm khí nở rộ.
Kiếm khí tràn lan!
Sau đó y vẫn lao lên, tám thước, chín thước, mười thước, trượng mốt, trượng hai, trượng ba… sau đó chừng như đã đến lúc phải dừng lại, nhưng y vẫn cố di chuyển thêm vài bước nữa, xem ra tựa như đã vững rồi, nhưng vẫn lắc lư, thoáng sau đó mới đứng yên lại, nhưng rồi y lại tiến về phía trước một bước nữa.
Từ đầu đến cuối y vẫn không hề quay đầu.
Lúc này, trong đám người phía sau lưng y, có một bóng xám, đứng lên.
Bóng xám này từ từ đứng lên.
Người này đứng lên, lúc đầu còn tưởng là y khá cao, nhưng sau khi y đứng hẳn lên, xương cốt tựa như được ghép lại với nhau, thật ra không chỉ cao, mà là một người rất cao, không những cao mà còn gầy.
Mặt mũi âm trầm mà lạnh lẽo.
Bất cứ ai nhìn y một cái, cũng không muốn nhìn thêm cái thứ hai.
Bởi vì lạnh.
Sự tồn tại của y, khiến cho đám hào khách võ lâm đều không lạnh mà run.
Chỉ có Thiên Y Hữu Phùng vẫn không quay đầu lại.
Người cao gầy không có vũ khí.
Chỉ có một tay nải.
Một tay nải vừa cũ kỹ vừa ố vàng lại vừa rách nát.
Hệt như một đống rác.
Tay nải vốn đeo trên vai của y, bây giờ đã gỡ xuống rồi, đang nằm trên tay.
Cánh tay khẳng khiu của y rất mạnh mẽ, rất sạch sẽ.
Khi nhìn thấy đôi tay này, người ta không thể tin rằng, chủ nhân của đôi tay này lại có bộ dạng như thế.
Bộ dạng tựa như một hồn ma lạnh lẽo.
Người này tựa như không hề có sức sống, cả linh hồn cũng như bị đóng thành băng.
Nhưng trong khoảnh khắc vừa rồi, y đã phát ra kiếm khí sắc bén vô song.
Kiếm khí thật đến nỗi đủ đoạt một ngàn sinh mạng căng tràn sức sống!
Kiếm khí xuyên qua tay nải ấy phát ra.
Những người chứng kiến đều không thể quên:
Trong khoảnh khắc phát kiếm, hán tử cao gầy không phải đang xách một tay nải vừa cũ kỹ ố vàng vừa rách nát, mà là vầng thái dương!
Cả nghìn vầng thái dương!
Trong tay.
Đôi kim châm của Thiên Y Hữu Phùng đâm ngược về.
Kiếm khí nở rộ, nhưng hán tử cao gầy ấy bỗng hai chân búng một cái, đầu gối không hề co lại thì đã đá hai người trúng dạng độc ra, chịu hai kiếm ấy cho y.
Thiên Y Hữu Phùng biết Khí kiếm của mình không trúng địch nhân.
Nhưng y đã trúng Thế kiếm của đối phương.
Cũng chỉ có Thế kiếm mới có thể vừa xuất thủ đã đoạt tiên cơ, chiếm hết ưu thế, phá Khí kiếm của y.
Đối phương từ đầu chí cuối vẫn ở trong buổi tiệc.
Nhưng thâm tàng bất lộ.
Vậy mà y lại không hề phát giác ra.
Đối phương lại dịch chuyển sát khí vào sâu tấm màn, dẫn dụ sự chú ý của mình, rồi từ phía sau tung ra một đòn đắc thủ!
Y không quay đầu lại, nhưng cũng biết kẻ đó là ai.
Y vẫn luôn muốn gặp con người này.
Y biết chỉ cần mình vẫn còn ở Kinh thành, sớm muộn gì cũng gặp con người này. Sớm muộn gì cũng sẽ phải phân cao thấp với y.
Chỉ là, y không ngờ, mình lại gặp đối phương trong tình cảnh này.
Hơn nữa, vừa đụng độ, bản thân đã bị thương.
Trọng thương!
Thiên Y Hữu Phùng vẫn không quay đầu lại. Y chỉ hừ một tiếng hỏi: “Thiên Hạ Đệ Thất?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Gặp được ta, ngươi chấp nhận số phận đi!”
Thiên Y Hữu Phùng hỏi: “Chúng ta có oán?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Không oán.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Có thù?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Không thù.”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Nhưng ngươi lại dốc hết tâm cơ, ở đây phục kích ta?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Trong năm tháng qua, ta đã theo dõi ngươi bảy mươi ba lần, có hai mươi lăm lần muốn động thủ, nhưng đều không hạ thủ, ngươi có biết tại sao không?”
Thiên Y Hữu Phùng cười khổ: “Đến bây giờ ta mới biết, thì ra kẻ có sát khí đáng sợ, lâu nay theo sát ta, lại chính là ngươi!”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Bởi vì ta không nắm chắc phần thắng!”
Thiên Y Hữu Phùng lại gượng cười, máu tươi rỉ ra khóe miệng của y: “Ngươi xưa nay không làm chuyện không nắm chắc!”
“Đối với Khí kiếm của ngươi, lâu nay ta không hề nắm chắc phần thắng.”
“Nhưng hôm nay ngươi chớp được cơ hội.”
“Ngươi là Thiên Y Hữu Phùng, hôm nay ngươi sơ ý, có thể nói là cơ hội khó gặp.”
Thiên Y Hữu Phùng thở dài, nuốt ngụm máu tươi vừa mới ộc ra miệng: “Chúng ta không oán không thù, tại sao ngươi phải giết ta?”
“Có hai lý do.”
“Ta muốn được nghe.”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Bởi vì ta không muốn chết bất minh bất bạch.”
“Ta phải giết ngươi, ngươi phải chết, ngươi chết minh bạch hay không minh bạch liên quan gì đến ta?” Thiên Hạ Đệ Thất nói như thế, đột nhiên, hai mắt y lộ ra thần sắc kỳ quái, một loại thần sắc không thể tả được bằng lời.
Nhãn thần lâu nay vẫn lạnh lẽo như băng, đột nhiên chuyển thành ánh mắt nuối tiếc anh hùng, thứ ánh mắt chỉ nảy sinh khi một vị anh hùng nhìn một anh hùng khác.
“Bởi vì là ngươi, ta cũng không muốn ngươi chết bất minh bất bạch.” Thiên Hạ Đệ Thất tiếp lời: “Nguyên nhân đầu tiên, vì ngươi chính là Thiên Y Hữu Phùng!”
Thiên Y Hữu Phùng cười thảm nói: “Chẳng lẽ ngoại hiệu của ta cũng có một chữ ‘Thiên’, cho nên đắc tội ngươi sao?”
Thiên Hạ Đệ Thất nghiêm mặt nói: “Bởi vì Thiên Y Hữu Phùng là đệ nhất ái tướng của Đại Tung Dương Thủ Ôn Vãn, muốn giết Ôn Tung Dương, trước phải diệt Thiên Y.”
Thiên Y Hữu Phùng ho lên, vừa ho một tiếng, đã phun ra ngụm máu, khó khăn lắm mới nói: “Ngươi… muốn giết Ôn đại nhân?”
Thiên Hạ Đệ Thất không đáp, chỉ nói: “Nguyên nhân thứ hai, cũng chính vì ngươi là Thiên Y Hữu Phùng.”
Thiên Y Hữu Phùng cười khổ nói: “Lần này lại phạm vào điều gì của ngươi?”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Thiên Y Hữu Phùng đã yêu Ôn gia đại tiểu thư, Ôn Nhu.”
Thiên Y Hữu Phùng đột nhiên kích động: “Nói bậy.”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Nhưng, muốn giết Ôn Vãn, cần phải bắt được Ôn Nhu, nếu không, đừng hòng dụ Ôn Tung Dương ra khỏi sào huyệt!”
Thiên Y Hữu Phùng nổi giận: “Các ngươi…”
Thiên Hạ Đệ Thất nói: “Chỉ cần Ôn Nhu rơi vào tay bọn ta, không sợ Ôn Tung Dương bay lên trời.”
Thiên Y Hữu Phùng phẫn nộ đến toàn thân run lên: “Bỉ ổi!”
Thiên Hạ Đệ Thất thản nhiên nói: “Giết người không phải là bỉ ổi, những nhân vật đã thành danh trong võ lâm, ai mà không từng bị người ta giết hoặc giết người khác?”
Thiên Y Hữu Phùng bừng bừng phẫn nộ: “Uổng cho ngươi là nhân vật thành danh, giết người mà lại dùng thủ đoạn bỉ ổi.”
Thiên Hạ Đệ Thất không hề tức giận: “Ta chỉ cần dụ Ôn lão đầu ra khỏi ổ, rồi phân thắng bại với y, ai dám nói ta bỉ ổi?”
Thiên Y Hữu Phùng nói: “Nhưng, ngươi đã bỏ dạng…”
Thiên Hạ Đệ Thất lắc đầu: “Bỏ dạng là công việc của Nhậm Lao, Nhậm Oán, không liên quan đến ta. Ta chỉ chịu trách nhiệm trừ khử ngươi, bởi vì ngươi vẫn âm thầm bảo vệ Ôn Nhu, khiến người của bọn ta không thể nào ra tay được. Lúc ở trên cầu, ngươi phóng phi châm trợ giúp Vương Tiểu Thạch, chẳng phải cũng vì Ôn Nhu đó sao. Tuy Lục Phân Bán đường trọng dụng ngươi, nhưng chí của ngươi không ở đấy, ngươi chỉ muốn đưa Ôn Nhu ra khỏi Kinh thành.”
Khuôn mặt thâm hiểm của y ánh lên một thần sắc kỳ lạ khó tả: “Ngươi đến Kinh thành có thể nói phần lớn là vì Ôn Nhu!”
Thiên Y Hữu Phùng không quay đầu.
Nếu y quay đầu, nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Thiên Hạ Đệ Thất sao nói một hồi nét mặt lại bỗng trở nên như thế.
Nét mặt ấy không hề phù hợp với vẻ lạnh lùng, thâm hiểm, ngạo mạn, tàn khốc, vô tình của y.
Một nam tử trẻ tuổi đa tình ghen tuông, có lẽ đôi khi mới xuất hiện nét mặt như thế.
Có lẽ Thiên Y Hữu Phùng cũng nghe ra được điều gì đó trong lời nói của đối phương! Nhưng từ đầu đến cuối y vẫn không quay đầu. Thần sắc ấy chỉ thoáng qua trên khuôn mặt của Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Y Hữu Phùng bỗng cất tiếng cười, y cười một tiếng, ộc ra một ngụm máu, rồi hít một hơi, lại cười một tiếng: “Ta biết rồi.”
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nhìn xoáy vào lưng y.
Thiên Y Hữu Phùng cười đau đớn. Y vẫn xoay lưng về phía Thiên Hạ Đệ Thất, nhưng mặt vẫn hướng về phía những hán tử giang hồ bị “dạng” khống chế, bất cứ ai cũng nhận ra nụ cười của y dường như rất thống khoái: “Ta biết ngươi là ai rồi…” Thiên Y Hữu Phùng cười.
“Lâu nay ta đang điều tra một người…” Thiên Hạ Đệ Thất nói.
Thiên Y Hữu Phùng khạc máu.
“Ta biết chuyện ngươi làm rồi…” Thiên Y Hữu Phùng thở dốc.
Thiên Hạ Đệ Thất trừng mắt nhìn lom lom vào lưng Thiên Y Hữu Phùng.
Khi một người cứ nhìn lom lom vào lưng của người khác, có thể cảm nhận được, hắn sẽ không để cho đối phương cơ hội sống sót.
Đột nhiên nghe “a ha” một tiếng, một người bật cười bước tới phía trước, đó chính là Phương Hận Thiểu lúc nãy vừa mới lao bổ vào sau tấm màn.
Y lao bổ vào sau tấm màn, chợt thấy Nhậm Lao, Nhậm Oán cũng lướt vào, tưởng rằng họ đối phó với mình, cho nên lập tức phòng bị, không ngờ hai người ấy lại ngã chổng kềnh ra.
Phương Hận Thiểu thấy tình huống bất ngờ, nhất thời cười đến nỗi quên ra tay.
Nhậm Lao, Nhậm Oán lồm cồm bò dậy, nhưng lại thấy Thiên Hạ Đệ Thất đã ra tay. Đại cục đã định, nên hai người họ cũng không vội thu thập tên mọt sách Phương Hận Thiểu!
Phương Hận Thiểu nghe mấy câu đối thoại giữa Thiên Hạ Đệ Thất và Thiên Y Hữu Phùng, ngẩn ngơ hiểu mà tựa như không hiểu.
Y chỉ biết Thiên Y Hữu Phùng luyện Khí kiếm.
Còn Thiên Hạ Đệ Thất dùng Thế kiếm, lúc nãy tựa như Khí kiếm và Thế kiếm chạm nhau một chiêu, có điều không biết ai đã trúng chiêu rồi.
Trong đầu y đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ quặc: nghe nói Vương Tiểu Thạch sử dụng Nhân kiếm, còn trong Kim Phong Tế Vũ lâu, có một người giỏi sử dụng Vô Kiếm chi kiếm là Quách Đông Thần, nghe nói Lạc Dương Ôn Vãn còn tinh thông Cảnh kiếm, nếu Ngũ đại kiếm đọ sức với nhau thì mới thật là náo nhiệt!
Nghĩ đoạn, y đột nhiên thấy phấn khích hẳn lên.
Tựa như cuộc đời phía trước, còn có rất nhiều cảnh tượng kích thích, đang đợi y tham quan thưởng lãm.
Cho nên y ra vẻ thông minh mà nói rằng: “Dạng là do tên lão yêu quái và tiểu yêu quái họ Nhậm bỏ. Vậy ra, thu thập đám giang hồ hảo hán này, chính là chủ ý xấu xa của Hình bộ?”
Thiên Hạ Đệ Thất không trả lời.
Y cũng chẳng thèm nhìn Phương Hận Thiểu một cái.
Y không hề xem Phương Hận Thiểu ra gì.
Sát cơ của y đã động.
Đối thủ của y vẫn còn.
Ở đây, trong hàng trăm người, chỉ có con người trúng một kiếm đang đứng trước mắt này mới xứng là địch thủ của y.
Thiên Hạ Đệ Thất không trả lời, nhưng câu hỏi này cũng là câu hỏi của đám quần hùng, Nhậm Lao, Nhậm Oán, không thể không lên tiếng.
Nhậm Lao lớn giọng nói: “Bọn ta không phải là người của Hình bộ, chưa hề nhậm chức của Hình bộ, chuyện của bọn ta, liên quan gì đến Hình bộ?”
Phương Hận Thiểu mỉm cười: “Ai cũng biết hai con chó quẫy đuôi các ngươi lâu nay vẫn luôn đi theo Chu Nguyệt Minh.”
Nhậm Lao lại nói: “Chu hình tổng là bằng hữu của bọn ta, chẳng lẽ ông ta là bằng hữu của bọn ta, bọn ta làm điều gì phải do ông ta phụ trách sao? Ngươi và Địch Phi Kinh của Lục Phân Bán đường cũng từng kết bằng hữu, tất cả mọi việc của Lục Phân Bán đường đều liên quan đến ngươi sao?”
Phương Hận Thiểu chuyện khác thì chẳng biết thế nào, nhưng tài biện giải thì ghê gớm vô cùng: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, cá mè một lứa, ai bảo hắn là Chu hình tổng. Một kẻ chấp pháp, suốt ngày cứ đánh đu với lũ gian dương đại đạo, cầm thú không bằng, làm sao có thể phục chúng được? Hình tổng này làm sao có thể khiến người ta phục theo?”
Sau đó, y đắc ý dương dương, vừa đi vừa nói: “Sự thật bày ra trước mắt, đám chuột nhắt các ngươi đừng hòng chối cãi.”
Lúc này, y đã đến bên cạnh Thiên Y Hữu Phùng, đắc ý hỏi: “Ngươi nói có phải hay không?”
Thiên Y Hữu Phùng trầm giọng nạt: “Cút đi!”
Phương Hận Thiểu vốn muốn được Thiên Y Hữu Phùng phụ họa, hoàn toàn không ngờ bị quát như thế, liền sa sầm mặt lại. Y và Thiên Y Hữu Phùng được Địch Phi Kinh coi trọng, đối đãi rất hậu, có điều hai người vẫn chưa chính thức lập công lớn gì cho Lục Phân Bán đường, cũng chưa chính thức gia nhập Lục Phân Bán đường.
Nguyên nhân chủ yếu là: Thiên Y Hữu Phùng là ái tướng của Ôn Vãn, lần này y đến Kinh thành là muốn mời Ôn Nhu về Lạc Dương, nhưng Ôn Nhu vẫn không chịu, nhất định đòi ở lại Kinh thành, Thiên Y Hữu Phùng cũng đành ở lại.
Ôn Vãn và tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường là cố tri, Lôi Tổn mất mạng trong tay của Kim Phong Tế Vũ lâu, theo lý lẽ, Thiên Y Hữu Phùng cũng có trách nhiệm giúp Lục Phân Bán đường chống lại Kim Phong Tế Vũ lâu.
Có điều Ôn Nhu lại ở Kim Phong Tế Vũ lâu.
Thiên Y Hữu Phùng đã thương thầm đại tiểu thư ngang ngạnh này, cho nên cũng không muốn đối địch với Kim Phong Tế Vũ lâu, để tránh đắc tội với Ôn Nhu.
Ngoài việc đối địch với Kim Phong Tế Vũ lâu, Thiên Y Hữu Phùng sẵn sàng ra sức cho Lục Phân Bán đường, cũng là tuân theo lời của Ôn Vãn, giúp Lục Phân Bán đường, mong rằng Lục Phân Bán đường không vì cái chết của Lôi Tổn mà trở nên yếu ớt kém cỏi.
Trường hợp của Phương Hận Thiểu cũng giống như vậy.
Y đến Kinh thành để gặp gỡ nghĩa huynh Đường Bảo Ngưu.
Nhưng Đường Bảo Ngưu đi chung với Ôn Nhu, rất thân thiết với bọn Vương Tiểu Thạch, đã trở thành người của Kim Phong Tế Vũ lâu rồi, Phương Hận Thiểu đương nhiên cũng không thể đối đầu với Kim Phong Tế Vũ lâu. Y cũng giống như Thiên Y Hữu Phùng, đều không muốn gia nhập vào Lục Phân Bán đường làm những chuyện sai trái thị phi.
Nhưng Địch Phi Kinh đối xử tử tế với họ, chưa bao giờ ép họ đối địch với Kim Phong Tế Vũ lâu, vì điểm này, Thiên Y Hữu Phùng và Phương Hận Thiểu càng cảm thấy nợ ân tình của Địch Phi Kinh!
Hán tử giang hồ xem tiền tài là vật ngoài thân, cho nên đều không sợ mắc nợ.
Nhưng chỉ sợ nhất là nợ ân tình.
Tình và nghĩa, đều không thể nợ được.
Hơn nữa “có nợ phải trả”.
Cho nên, trên giang hồ coi trọng: “hoàn ân báo thù”, “khoái ý ân thù”, một khi đã “ân thù chấm dứt” hay “ân đoạn nghĩa tuyệt” rồi thì có thể làm gì cũng được.
Tính tình võ công của Phương Hận Thiểu khác xa Thiên Y Hữu Phùng, nhưng không hiểu sao lại thành bằng hữu. Phương Hận Thiểu ham vui, thích đọc sách, Thiên Y Hữu Phùng chỉ thích may áo. Vì hai người thẳng thắn tương giao, rất gần gũi nhau, nên Phương Hận Thiểu biết rõ lâu nay Thiên Y Hữu Phùng đang thêu thùa may vá, thật ra chí không phải là ở “áo”, mà là ở “võ”.
Thiên Y Hữu Phùng đang khổ luyện Đại Chiết Chi Thủ và Tiểu Khiêu Hoa Thủ.
Hai loại võ công này, một khi luyện thành, còn hơn cả Khí kiếm.
Trước khi luyện thành Cảnh kiếm, Ôn Tung Dương đã từng nổi danh thiên hạ, danh động giang hồ, danh chấn võ lâm, danh lừng hiệp đàn, chính là nhờ hai môn tuyệt kỹ này. Thiên Y Hữu Phùng còn đang bí mật luyện một loại tuyệt kỹ.
Một loại tuyệt kỹ y sáng tạo ra.
Thiên Cơ Nhất Tuyến Khiên.
Phương Hận Thiểu cũng từng nghe nói đến loại tuyệt kỹ chưa từng thấy này.
Y chỉ nghe rằng: năm xưa Triền Ty Thủ Thái Ngọc Đơn cũng biết môn tuyệt kỹ này. Nhưng chưa luyện thành thì đã chết thảm trong tay người bằng hữu Thạch U Minh.
Bất cứ chuyện gì, nếu muốn thành công, thì phải chuyên tâm, toàn lực.
Luyện võ công càng phải tụ tinh hội thần thì mới có thành tựu.
Năm xưa Phương Cự Hiệp mỗi lần gặp địch thủ, rơi vào nguy hiểm thì đẩy võ công tiến lên một bậc, Đại Mộng thần kiếm Phương Giác Hiểu cũng luyện Tuyệt Thế chi kiếm trong giấc mơ, nay Vương Thạch cũng mỗi ngày nhìn mặt trời mọc và mặt trời lặn mà luyện đao thí kiếm, Quan Thất trong cơn mê loạn đã dẫn phát Phá Thể Vô Hình kiếm khí, Thẩm Hổ Thiền ngộ đạo trong lúc ngồi thiền, Bạch Sầu Phi lấy sự thay đổi của thời tiết bốn mùa mà luyện thành Kinh Thần chỉ, tất cả đều dung hòa võ công vào trong cuộc sống, cộng thêm với sự siêng năng, cho nên mới có sự sáng tạo riêng.
Khi Phương Hận Thiểu gặp nguy hiểm, trong lòng cũng không đến nỗi sợ hãi, chủ yếu là vì:
Y có hai cứu tinh.
Một là Vương Tiểu Thạch.
Một là Thiên Y Hữu Phùng.
Vương Tiểu Thạch và y giao thiệp không sâu sắc lắm, nhưng ở Sầu Thạch trai đã gặp mặt, chỉ cần tên Tiểu Thạch Đầu này đến kịp lúc, Phương Hận Thiểu không tin đám yêu ma quỷ quái này làm gì được y.
Nhưng Vương Tiểu Thạch lại đi mà không về.
Ít nhất thì vẫn chưa về.
Còn Thiên Y Hữu Phùng, Phương Hận Thiểu biết, cho dù Ôn Nhu đi đâu, Thiên Y Hữu Phùng cũng đi theo đó, cho nên câu nói: “Nơi nào có Ôn Nhu thì nơi đó có Thiên Y Hữu Phùng”, chẳng sai chút nào.
Thực ra lúc ở trên cầu, Phương Hận Thiểu vừa thấy phi châm, đã biết ngay có Thiên Y Hữu Phùng âm thầm giúp đỡ.
Có điều y thân thiết với Thiên Y Hữu Phùng, mà Ôn Nhu lâu nay không cho Thiên Y Hữu Phùng đi theo nàng, Phương Hận Thiểu cũng không tiện phanh phui.
Phương Hận Thiểu đoán thể nào Thiên Y Hữu Phùng cũng có mặt.
Nếu y gặp nạn, Ôn Nhu không thể nào không ra tay tương trợ.
Nếu Ôn Nhu gặp nguy hiểm, Thiên Y Hữu Phùng quyết không thể nào ngồi yên mà nhìn.
Thiên Y Hữu Phùng đã cứu Ôn Nhu, thì không thể không cứu y.
Cho nên y rất bình tĩnh.
Thiên Hạ Đệ Thất đột nhiên xuất hiện, đọ một chiêu với Thiên Y Hữu Phùng, Phương Hận Thiểu tuy chưa nhìn rõ nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Y có lòng tin đối với Thiên Y Hữu Phùng.
Đáng tiếc, trên đời này không phải cứ có lòng tin là có thể giải quyết được tất cả mọi vấn đề.
Thiên Y Hữu Phùng quát như thế, Phương Hận Thiểu cũng nổi giận, lại bước thêm, bước về phía Thiên Y Hữu Phùng, nói: “Ngươi nói vậy là thế nào? Muốn trút giận vào ta sao? Ta…” Đột nhiên, ánh mắt y dừng lại trước ngực Thiên Y Hữu Phùng.
Giật mình kinh hãi.
Nhất thời, nửa câu nói còn lại của y, một chữ, một tiếng, đều không phát ra được nữa.
Từ nét mặt trong khoảnh khắc này của Phương Hận Thiểu, ai cũng có thể tưởng tượng được, Thiên Y Hữu Phùng đã bị thương như thế nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook