Nhất Nộ Bạt Kiếm
-
Chương 25: Thực Nhân Gian Yên Hỏa
Nhậm Oán cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ một bước đã đến trước mặt Triệu Thiên Dung.
Giữa họ vốn cách đến mấy người, cự ly khoảng mấy bước.
Nhưng Nhậm Oán có thể một bước đã đến trước mặt Triệu Thiên Dung.
Y đi cứ như lướt vậy, ngoại trừ đầu gối hơi cử động, toàn thân hầu như chẳng nhúc nhích gì.
Triệu Thiên Dung đột nhiên rút ra một thanh đao, xoay ngược mũi dao đâm vào bụng mình!
Nhậm Oán giơ tay, tóm được thanh đao của y, nhẹ nhàng cứ như hái quả cây. Sau đó bàn tay tựa như ngắt hoa của y mau chóng điểm mấy huyệt đạo của Triệu Thiên Dung, rồi vỗ tay, lập tức có mấy đại hán bước ra.
“Cầm máu cho hắn rồi tính tiếp.” Nhậm Oán nói thêm một câu: “Dùng loại thuốc kim sang tốt nhất.”
Bọn đại hán đều dạ ran như sấm.
Điều đó không những khiến Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát ngạc nhiên, ngay cả Nhậm Lao cũng lấy làm lạ lùng. Tam đại hộ pháp của Phát Mộng nhị đảng dẫu sao cũng là những người lăn lộn trong giang hồ, đã trải qua dông tố bão bùng, Ngô Nhất Sương lên tiếng trước: “Mèo khóc chuột, không biết có ý đồ gì!”
Long Nhất Bi nói: “Triệu Thiên Dung, dẫu sao ngươi cũng đã làm hán tử một lần rồi, việc trước đây sẽ xóa bỏ tất cả, cho dù chuyện lớn bằng trời, Phát Mộng nhị đảng bọn ta cũng chống lưng cho ngươi, ngươi đừng gây ra chuyện xấu hổ nữa.”
Hoắc Nhất Tưởng nói: “Kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, có ngon thì giết chết bọn ta, anh hùng hảo hán trong thiên hạ sẽ không tha cho bọn ngươi!”
Triệu Thiên Dung đã đau đến nỗi không biết có nghe được lời của họ hay không, dù có nghe thấy, miệng cũng không trả lời được nữa rồi.
Nhậm Oán nhướng mày, quay đầu lại nhìn Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng và Ngô Nhất Sương, mặt lộ vẻ khâm phục: “Ba vị đúng là hảo hán tử!”
Ba người cười lạnh, hừ lạnh, lạnh lùng chẳng thèm nhìn y.
Nhậm Oán chép miệng: “Đáng tiếc, hắn chảy nhiều máu quá, lại đau như thế, vậy mà các ngươi còn ép hắn làm hảo hán, thế… chẳng phải là quá ích kỷ sao?”
Tam đại hộ pháp đã quyết tâm không trả lời y.
Nhậm Oán đành thở dài nói: “Các ngươi có biết đau là thế nào không?”
Đây là một câu hỏi quái lạ.
Cho dù Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương muốn trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
Thế nhưng Nhậm Oán lại tự hỏi tự đáp.
“Các ngươi không biết sao? Ta thì biết đấy. Các ngươi chỉ cần đau một chút là biết mùi ngay.”
Nói xong, Tam đại hộ pháp của Phát Mộng nhị đảng, Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương đều trở thành tàn phế.
Sự việc xảy ra quá nhanh.
Ai cũng đề phòng Nhậm Oán sẽ ra tay, nhưng không biết Nhậm Oán ra tay lại quá bất ngờ, lại nhanh như thế.
Cho dù họ đã phòng bị, cho dù họ có thể vận công tự nhiên, cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Bởi vì Nhậm Oán xuất thủ quá nhanh, quá bất ngờ.
Một nhát đao của y đã cứa đứt thanh quản của Ngô Nhất Sương, khoét rỗng đôi mắt của Hoắc Nhất Tưởng.
Trong tiếng kêu hoảng gào thét, Ngô Nhất Sương và Hoắc Nhất Tưởng đã trúng đao.
Nhậm Oán sử dụng cây trủy thủ của Triệu Thiên Dung.
Long Nhất Bi nạt lớn: “Ngươi… dám đả thương huynh đệ của ta….” Ngay lúc này y cảm thấy hạ bàn nóng rát.
Lúc nãy khi Nhậm Oán xuất đao với Hoắc Nhất Tưởng và Ngô Nhất Sương, y đã thấy trước mắt mình dậy lên một mảng đao quang.
Đao quang vừa loáng lên trước mắt.
Nhưng y lại không cảm thấy đau đớn, cũng chẳng có cảm giác trúng đao.
Nhưng các huynh đệ nhiều năm sánh vai tác chiến với y thì: Ngô Nhất Sương thành người câm, Hoắc Nhất Tưởng thành kẻ mù.
Trong lúc y đang nổi giận quát mắng, đột nhiên cảm thấy dưới hông mình phun ra một số thứ gì đó.
Y cúi đầu nhìn: thì ra là máu!
Tại sao lại có máu?
Máu từ đâu chảy ra.
Ngay trong lúc kinh ngạc, y bất giác toan di chuyển.
Y đã trúng Ngũ Mã Dạng, tay vốn không thể cử động được nữa.
Có điều thân người vẫn có thể cử động nhẹ.
Y vừa động thì đã hoàn toàn mất trọng tâm…
Bởi vì đôi chân đã rời khỏi thân xác của y.
Máu từ đó chảy ra!
Đôi chân của y bị chặt đứt rồi!
Một nhát đao nhẹ nhàng hờ hững của Nhậm Oán, đồng thời đã hủy ba con người:
Khiến Hoắc Nhất Tưởng thành kẻ mù.
Khiến Ngô Nhất Sương thành kẻ câm.
Khiến Long Nhất Bi biến thành kẻ cụt.
Tất cả những người có mặt ở đây thảy đều chấn động!
Nhậm Oán thong thả thu đao, căn dặn: “Bôi thuốc cho họ, dùng loại thuốc cầm máu tốt nhất!”
Bọn đại hán dạ ran như sấm: “Tuân lệnh!”
Đột nhiên có người tức giận mắng lớn: “Tuân lệnh cái rắm con mẹ ngươi!”
Ai nấy đều sững người.
Chỉ thấy một người giống như một con chim trắng, nhẹ nhàng hờ hững mà lại nhanh nhẹn cực kỳ, lướt qua đỉnh đầu mọi người, chỉ nghe “soạt” một tiếng, một chiêu vỗ thẳng xuống mặt Nhậm Oán!
Phen này Nhậm Oán thật sự cả kinh.
Y không ngờ có người đã trúng Ngũ Mã Dạng mà còn có thể động thủ với y.
Hơn nữa kẻ này còn có võ công bất phàm.
Xuất thủ cũng nhanh đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng phản ứng của Nhậm Oán cũng nhanh đến lòng khó tưởng tượng.
Hai người mau chóng đổi nhau mấy chiêu, những nhân vật có vai vế trong giang hồ đều không nhìn thấy rõ, trong khoảnh khắc chỉ như điện chớp lửa xẹt ấy, ai đã công về phía ai những chiêu gì, ai đã thua thiệt, ai đã đắc thủ.
Chỉ có bản thân hai người này là biết rõ sự việc.
Người xuất thủ đương nhiên là Phương Hận Thiểu.
Y mải tranh biện với Ôn Nhu, sau lại không hiểu: Triệu Thiên Dung rốt cuộc là trung thành, hay gian xảo; Trương Thuận Thái là người tốt hay kẻ xấu.
Biến hóa sự việc càng thêm khó lường: Triệu Thiên Dung đột nhiên giết Trương Thuận Thái càng khiến y kinh ngạc, trong nhất thời đầu óc cứ ong ong cả lên, không thể nào phân biệt nổi ai trung ai gian, ai đúng ai sai.
Sau đó, cục diện chuyển ngoặt, Tiêu Sát xuất đao, Triệu Thiên Dung trọng thương, Phương Hận Thiểu vẫn đứng ngây ra, nhất thời quên cả ra tay.
Không ngờ Nhậm Oán bước ra, trị thương cho Triệu Thiên Dung, y tưởng có người tốt ra tay chủ trì chính nghĩa rồi, bèn nghĩ bụng xem rồi hãy tính.
Không ngờ, Nhậm Oán vừa ra tay, liền đả thương Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương.
Đến đó thì y không thể nhịn được nữa.
Thật quá tàn nhẫn!
Cho đến khi Ôn Nhu dùng cùi chỏ thúc cho Phương Hận Thiểu một cái, nói: “Huynh… sao huynh vẫn chưa ngăn cản bọn chúng?”
Phương Hận Thiểu hào khí trỗi dậy, chẳng còn sợ chi, lao ra phía trước, vừa ngoác miệng mắng đã lao tới, vừa xuất thủ đã dùng Tình Phương trảo do Phương Thí Trang sáng chế năm xưa, cây quạt mỏng cánh ve trong tay, vỗ thẳng xuống mặt Nhậm Oán.
Chiêu này vừa công ra, một thanh trủy thủ không hiểu bằng cách nào đã phá vỡ sự phòng thủ của cây quạt, công thẳng vào trung môn, đâm xuống bụng y!
Nhậm Oán không hề né tránh!
Y phản công!
Ngay lập tức phản công!
Phương Hận Thiểu không muốn ôm nhau cùng chết với y.
Y không ngờ đối phương chẳng né tránh, ngược lại còn tấn công.
Thân người của Phương Hận Thiểu tựa như một con cá chạch, trong khoảng sát na ngàn cân treo sợi tóc ấy, đã lách qua lưỡi đao. Cây quạt của y, lật một cái, lưng quạt xoay qua vỗ vào lưng Nhậm Oán.
Chiêu này thật tuyệt diệu, cho dù Nhậm Oán võ công có cao hơn nữa, khi đâm một đao không trúng, cho dù thu thế lại kịp, nhưng lưng cũng phải trúng chiêu!
Nhưng Nhậm Oán không hề xoay người, y vung tay, cây đao rời khỏi tay bay vút ra, cắm thẳng vào cổ họng Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu kinh hoảng quát lớn một tiếng, kịp thời rút quạt về chặn lại, chỉ nghe “binh” một tiếng, mũi đao bắn vào mặt quạt, bay xéo ra, bắn về phía Nhậm Lao!
Nhậm Lao vẫn lạnh lùng, đảo người, lùi bước, rùn vai mượn thế đẩy một cái, thanh đao ấy bắn ngược trở ra, cắm vào ngực Độc Cô Kiếm Sa Lão Điền!
Đáng thương cho Sa Lão Điền cũng là một nhân vật thành danh trên võ lâm, chỉ vì trúng dạng độc, không thể cử động được, thế là vô tình một mạng ô hô.
Nhậm Oán chuyển thủ thành công, giành được tiên cơ, liền gấp rút tấn công. Hai chưởng của y hơi khép lại như chiếc lá trúc, ngón tay tựa như hạc trảo, đang định xuất chiêu công kích, chợt thấy trên mặt quạt của Phương Hận Thiểu có viết năm chữ:
“Thực nhân gian yên hỏa.”
Quạt của Phương Hận Thiểu một mặt thêu bức tranh sơn thủy, đường nét tú lệ thanh thoát, nhưng trong đợt tấn công lần thứ hai đã quay ngược lại, mặt này chỉ viết năm chữ, góc bên phải phía dưới có một con dấu đỏ.
Nhậm Oán trông thấy mặt quạt ấy, liền hơi ngẩn người, Phương Hận Thiểu đã biến chiêu thật nhanh, cây quạt khép lại, đổi thành đâm vào cổ họng Nhậm Oán.
Nhậm Oán hú lên một tiếng, Trúc Diệp thủ đã mổ vào hai huyệt thái dương của Phương Hận Thiểu.
Nhậm Oán trông thấy mặt quạt ấy, liền hơi ngẩn người, Phương Hận Thiểu đã biến chiêu thật nhanh, cây quạt khép lại, đổi thành đâm vào cổ họng Nhậm Oán.
Nhậm Oán hú lên một tiếng, Trúc Diệp thủ đã mổ vào hai huyệt thái dương của Phương Hận Thiểu.
Nhậm Oán trông có vẻ lịch lãm hòa nhã, thậm chí còn hơi rụt rè, nhưng một khi xuất kích, chẳng có một chiêu nào phòng thủ!
Nhưng Phương Hận Thiểu không muốn liều mạng với Nhậm Oán.
Phương Hận Thiểu xưa nay rất xem trọng mạng sống của mình!
Mạng chỉ có một.
Phương Hận Thiểu sợ chết.
Y chỉ đành thu chiêu.
Đúng trong thời khắc sinh tử tồn vong ấy, y đột nhiên giống như bị đá trúng một cước ngay ngực, phải lùi ra phía sau, vừa khéo tránh được đòn tấn công của Nhậm Oán.
Mặt Nhậm Oán xanh mét.
Có những người uống rượu, mặt không đỏ, trái lại còn chuyển thành màu xanh… tái xanh!
Sắc mặt của Nhậm Oán là như thế!
Y không hề ngừng nghỉ, tựa như một con bạch hạc.
Trong một sát na ngắn ngủi, y đã tấn công Phương Hận Thiểu ba chiêu.
Nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Hận Thiểu lại tựa như bị người ta “đá” bổng lên, tựa như bị người ta “quăng” ra, rồi tựa như bị người ta “ném” đi. Cho dù là lăn đi, hay té bật ngửa, trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, vẫn có thể tránh được đòn tấn công của Nhậm Oán.
Nhậm Oán đánh hụt ba chiêu, lại công tiếp ba chiêu, ba chiêu không được, lại công tiếp ba chiêu.
Ba chiêu thất bại, lại công tiếp ba chiêu nữa.
Lúc này, Phương Hận Thiểu đã hoàn toàn chẳng còn sức trả đòn.
Có điều y vẫn có cách khiến cho thế công của Nhậm Oán không chạm được vào mình.
Cả gấu áo cũng không chạm được.
Nhậm Oán đột nhiên thu chiêu, hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu cũng thở phào, lè lưỡi rụt vai, nói: “Nguy hiểm thật! Thì ra ngươi dùng Hạc Lập Sương Điền Trúc Diệp Tam!”
Y nheo mắt nhìn Nhậm Lao, cười nói: “Còn ngươi thì chắc là dùng Long Hành Tuyết Địa Mai Hoa Ngũ rồi.”
Nhậm Lao cười gằn hiểm độc.
Phương Hận Thiểu nói: “Lúc nãy trong lúc nguy cấp, ta mắng mấy câu thô tục, thật là bất lịch sự, nói ra thật là xấu hổ.” Không ngờ y vẫn còn nhớ câu mắng người lúc nãy, nhưng nói đến đây lại nhìn thấy Hoắc Nhất Tưởng, Long Nhất Bi, Ngô Nhất Sương ở gần đấy. Chỉ thấy Ngô Nhất Sương bị thương ở cổ họng, vết đao cực nhỏ, nhưng vừa khéo cắt đứt thanh quản, Long Nhất Bi càng thảm hơn, chân cụt từ đầu gối trở xuống, máu chảy đầm đìa, còn Hoắc Nhất Tưởng thì bị móc mất đôi mắt, nhãn cầu nằm ở dưới đất, vẫn mở thao láo, gân máu vẫn còn dính trên mặt, máu thịt bầy nhầy!
Ba người đều đau đớn tột cùng.
Nhậm Oán một đao phế ba người, tuy nói ba người không thể tránh đòn, nhưng lực đạo hoàn toàn khác nhau: chém chân thì phải dùng sức, cứa cổ thì phải lướt nhẹ, móc mắt thì phải dùng kỹ xảo khéo léo.
Nhậm Oán chỉ hờ hững xuất đao, nhưng đã vận dụng ba loại đao kình khác nhau.
Nhưng thật là tàn nhẫn!
Y chẳng xem con người là người!
Phương Hận Thiểu nộ khí xung thiên, đột nhiên phát hiện lúc nãy mình đỡ một đao, đã ngộ sát một đệ tử của Phát Mộng nhị đảng, lại như đổ dầu vào lửa mắng: “Quân rùa đen! Con bà ngươi, các ngươi rốt cuộc có phải là con người hay không?”
Lúc nãy y còn xin lỗi vì mình đã thất lễ lỡ lời, giờ đây lại ngoác mồm chửi rủa.
Nhậm Oán chỉ cây quạt của y, nói: “Thiền Dực phiến?”
Phương Hận Thiểu mở cây quạt ra, phe phẩy mấy cái, thong thả nói: “Tinh mắt đấy!”
Nhậm Oán chỉ vào chân của y, nói: “Bạch Câu Quá Liêu bộ pháp?”
Phương Hận Thiểu vắt tay trái ra phía sau, đôi chân mày dãn ra, hít hơi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Có hiểu biết đấy!”
Nhậm Oán chỉ y, nói: “Thư Đáo Dụng Thời Phương Hận Thiểu?”
“Xưa nay ta rất khiêm nhường, tự mãn có thể gây tổn hại cho mình, khiêm nhường sẽ thu được lợi ích.” Phương Hận Thiểu từ tốn nói: “Thật ra, ta đọc sách không nhiều.”
Ôn Nhu vẹt đám đông bước ra, nói: “Tên mọt sách, huynh tán gẫu gì với bọn chúng vậy? Sao không mau bắt bọn người này? Buộc chúng đưa thuốc giải cho người ta!”
Lúc này Phương Hận Thiểu mới bừng tỉnh.
Nhậm Oán vẫn lạnh lùng.
Nhìn y.
Phương Hận Thiểu chủ động cười với y.
Nhậm Oán không cười.
Người trẻ tuổi trông có vẻ rụt rè này, khi không cười thập phần đáng sợ, như một quả núi băng, nhưng trên núi dường như có ngọn yêu hỏa đang bừng cháy.
Phương Hận Thiểu chỉ đành nói: “Ngươi có chú ý tới không?”
Nhậm Oán nhìn y đầy địch ý.
Phương Hận Thiểu chỉ răng mình nói: “Răng của ta rất trắng.”
Nhậm Oán càng không hiểu.
Trên thực tế, không ai ở đây có thể hiểu được lời của Phương Hận Thiểu, kể cả Ôn Nhu.
Phương Hận Thiểu lại chỉ môi của Nhậm Oán: “Môi của ngươi rất đỏ,” rồi bổ sung: “nhưng đáng tiếc, răng rất vàng, sau này ngươi nên chú ý vệ sinh một chút.”
Rồi y nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta hàn huyên đã xong, chúng ta coi như là bằng hữu, ngươi có thể đưa thuốc giải cho ta được rồi.”
Phương Hận Thiểu nói như thế, cả Ôn Nhu cũng ngẩn người.
Nhậm Oán có câu trả lời.
Y trả lời Phương Hận Thiểu bằng một phản ứng mãnh liệt nhất.
Không chỉ một mình y.
Còn có Tiêu Sát!
Còn có Tiêu Bạch nữa!
Giữa họ vốn cách đến mấy người, cự ly khoảng mấy bước.
Nhưng Nhậm Oán có thể một bước đã đến trước mặt Triệu Thiên Dung.
Y đi cứ như lướt vậy, ngoại trừ đầu gối hơi cử động, toàn thân hầu như chẳng nhúc nhích gì.
Triệu Thiên Dung đột nhiên rút ra một thanh đao, xoay ngược mũi dao đâm vào bụng mình!
Nhậm Oán giơ tay, tóm được thanh đao của y, nhẹ nhàng cứ như hái quả cây. Sau đó bàn tay tựa như ngắt hoa của y mau chóng điểm mấy huyệt đạo của Triệu Thiên Dung, rồi vỗ tay, lập tức có mấy đại hán bước ra.
“Cầm máu cho hắn rồi tính tiếp.” Nhậm Oán nói thêm một câu: “Dùng loại thuốc kim sang tốt nhất.”
Bọn đại hán đều dạ ran như sấm.
Điều đó không những khiến Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát ngạc nhiên, ngay cả Nhậm Lao cũng lấy làm lạ lùng. Tam đại hộ pháp của Phát Mộng nhị đảng dẫu sao cũng là những người lăn lộn trong giang hồ, đã trải qua dông tố bão bùng, Ngô Nhất Sương lên tiếng trước: “Mèo khóc chuột, không biết có ý đồ gì!”
Long Nhất Bi nói: “Triệu Thiên Dung, dẫu sao ngươi cũng đã làm hán tử một lần rồi, việc trước đây sẽ xóa bỏ tất cả, cho dù chuyện lớn bằng trời, Phát Mộng nhị đảng bọn ta cũng chống lưng cho ngươi, ngươi đừng gây ra chuyện xấu hổ nữa.”
Hoắc Nhất Tưởng nói: “Kẻ sĩ có thể chết chứ không chịu nhục, có ngon thì giết chết bọn ta, anh hùng hảo hán trong thiên hạ sẽ không tha cho bọn ngươi!”
Triệu Thiên Dung đã đau đến nỗi không biết có nghe được lời của họ hay không, dù có nghe thấy, miệng cũng không trả lời được nữa rồi.
Nhậm Oán nhướng mày, quay đầu lại nhìn Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng và Ngô Nhất Sương, mặt lộ vẻ khâm phục: “Ba vị đúng là hảo hán tử!”
Ba người cười lạnh, hừ lạnh, lạnh lùng chẳng thèm nhìn y.
Nhậm Oán chép miệng: “Đáng tiếc, hắn chảy nhiều máu quá, lại đau như thế, vậy mà các ngươi còn ép hắn làm hảo hán, thế… chẳng phải là quá ích kỷ sao?”
Tam đại hộ pháp đã quyết tâm không trả lời y.
Nhậm Oán đành thở dài nói: “Các ngươi có biết đau là thế nào không?”
Đây là một câu hỏi quái lạ.
Cho dù Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương muốn trả lời, cũng không biết trả lời thế nào.
Thế nhưng Nhậm Oán lại tự hỏi tự đáp.
“Các ngươi không biết sao? Ta thì biết đấy. Các ngươi chỉ cần đau một chút là biết mùi ngay.”
Nói xong, Tam đại hộ pháp của Phát Mộng nhị đảng, Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương đều trở thành tàn phế.
Sự việc xảy ra quá nhanh.
Ai cũng đề phòng Nhậm Oán sẽ ra tay, nhưng không biết Nhậm Oán ra tay lại quá bất ngờ, lại nhanh như thế.
Cho dù họ đã phòng bị, cho dù họ có thể vận công tự nhiên, cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Bởi vì Nhậm Oán xuất thủ quá nhanh, quá bất ngờ.
Một nhát đao của y đã cứa đứt thanh quản của Ngô Nhất Sương, khoét rỗng đôi mắt của Hoắc Nhất Tưởng.
Trong tiếng kêu hoảng gào thét, Ngô Nhất Sương và Hoắc Nhất Tưởng đã trúng đao.
Nhậm Oán sử dụng cây trủy thủ của Triệu Thiên Dung.
Long Nhất Bi nạt lớn: “Ngươi… dám đả thương huynh đệ của ta….” Ngay lúc này y cảm thấy hạ bàn nóng rát.
Lúc nãy khi Nhậm Oán xuất đao với Hoắc Nhất Tưởng và Ngô Nhất Sương, y đã thấy trước mắt mình dậy lên một mảng đao quang.
Đao quang vừa loáng lên trước mắt.
Nhưng y lại không cảm thấy đau đớn, cũng chẳng có cảm giác trúng đao.
Nhưng các huynh đệ nhiều năm sánh vai tác chiến với y thì: Ngô Nhất Sương thành người câm, Hoắc Nhất Tưởng thành kẻ mù.
Trong lúc y đang nổi giận quát mắng, đột nhiên cảm thấy dưới hông mình phun ra một số thứ gì đó.
Y cúi đầu nhìn: thì ra là máu!
Tại sao lại có máu?
Máu từ đâu chảy ra.
Ngay trong lúc kinh ngạc, y bất giác toan di chuyển.
Y đã trúng Ngũ Mã Dạng, tay vốn không thể cử động được nữa.
Có điều thân người vẫn có thể cử động nhẹ.
Y vừa động thì đã hoàn toàn mất trọng tâm…
Bởi vì đôi chân đã rời khỏi thân xác của y.
Máu từ đó chảy ra!
Đôi chân của y bị chặt đứt rồi!
Một nhát đao nhẹ nhàng hờ hững của Nhậm Oán, đồng thời đã hủy ba con người:
Khiến Hoắc Nhất Tưởng thành kẻ mù.
Khiến Ngô Nhất Sương thành kẻ câm.
Khiến Long Nhất Bi biến thành kẻ cụt.
Tất cả những người có mặt ở đây thảy đều chấn động!
Nhậm Oán thong thả thu đao, căn dặn: “Bôi thuốc cho họ, dùng loại thuốc cầm máu tốt nhất!”
Bọn đại hán dạ ran như sấm: “Tuân lệnh!”
Đột nhiên có người tức giận mắng lớn: “Tuân lệnh cái rắm con mẹ ngươi!”
Ai nấy đều sững người.
Chỉ thấy một người giống như một con chim trắng, nhẹ nhàng hờ hững mà lại nhanh nhẹn cực kỳ, lướt qua đỉnh đầu mọi người, chỉ nghe “soạt” một tiếng, một chiêu vỗ thẳng xuống mặt Nhậm Oán!
Phen này Nhậm Oán thật sự cả kinh.
Y không ngờ có người đã trúng Ngũ Mã Dạng mà còn có thể động thủ với y.
Hơn nữa kẻ này còn có võ công bất phàm.
Xuất thủ cũng nhanh đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Nhưng phản ứng của Nhậm Oán cũng nhanh đến lòng khó tưởng tượng.
Hai người mau chóng đổi nhau mấy chiêu, những nhân vật có vai vế trong giang hồ đều không nhìn thấy rõ, trong khoảnh khắc chỉ như điện chớp lửa xẹt ấy, ai đã công về phía ai những chiêu gì, ai đã thua thiệt, ai đã đắc thủ.
Chỉ có bản thân hai người này là biết rõ sự việc.
Người xuất thủ đương nhiên là Phương Hận Thiểu.
Y mải tranh biện với Ôn Nhu, sau lại không hiểu: Triệu Thiên Dung rốt cuộc là trung thành, hay gian xảo; Trương Thuận Thái là người tốt hay kẻ xấu.
Biến hóa sự việc càng thêm khó lường: Triệu Thiên Dung đột nhiên giết Trương Thuận Thái càng khiến y kinh ngạc, trong nhất thời đầu óc cứ ong ong cả lên, không thể nào phân biệt nổi ai trung ai gian, ai đúng ai sai.
Sau đó, cục diện chuyển ngoặt, Tiêu Sát xuất đao, Triệu Thiên Dung trọng thương, Phương Hận Thiểu vẫn đứng ngây ra, nhất thời quên cả ra tay.
Không ngờ Nhậm Oán bước ra, trị thương cho Triệu Thiên Dung, y tưởng có người tốt ra tay chủ trì chính nghĩa rồi, bèn nghĩ bụng xem rồi hãy tính.
Không ngờ, Nhậm Oán vừa ra tay, liền đả thương Long Nhất Bi, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương.
Đến đó thì y không thể nhịn được nữa.
Thật quá tàn nhẫn!
Cho đến khi Ôn Nhu dùng cùi chỏ thúc cho Phương Hận Thiểu một cái, nói: “Huynh… sao huynh vẫn chưa ngăn cản bọn chúng?”
Phương Hận Thiểu hào khí trỗi dậy, chẳng còn sợ chi, lao ra phía trước, vừa ngoác miệng mắng đã lao tới, vừa xuất thủ đã dùng Tình Phương trảo do Phương Thí Trang sáng chế năm xưa, cây quạt mỏng cánh ve trong tay, vỗ thẳng xuống mặt Nhậm Oán.
Chiêu này vừa công ra, một thanh trủy thủ không hiểu bằng cách nào đã phá vỡ sự phòng thủ của cây quạt, công thẳng vào trung môn, đâm xuống bụng y!
Nhậm Oán không hề né tránh!
Y phản công!
Ngay lập tức phản công!
Phương Hận Thiểu không muốn ôm nhau cùng chết với y.
Y không ngờ đối phương chẳng né tránh, ngược lại còn tấn công.
Thân người của Phương Hận Thiểu tựa như một con cá chạch, trong khoảng sát na ngàn cân treo sợi tóc ấy, đã lách qua lưỡi đao. Cây quạt của y, lật một cái, lưng quạt xoay qua vỗ vào lưng Nhậm Oán.
Chiêu này thật tuyệt diệu, cho dù Nhậm Oán võ công có cao hơn nữa, khi đâm một đao không trúng, cho dù thu thế lại kịp, nhưng lưng cũng phải trúng chiêu!
Nhưng Nhậm Oán không hề xoay người, y vung tay, cây đao rời khỏi tay bay vút ra, cắm thẳng vào cổ họng Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu kinh hoảng quát lớn một tiếng, kịp thời rút quạt về chặn lại, chỉ nghe “binh” một tiếng, mũi đao bắn vào mặt quạt, bay xéo ra, bắn về phía Nhậm Lao!
Nhậm Lao vẫn lạnh lùng, đảo người, lùi bước, rùn vai mượn thế đẩy một cái, thanh đao ấy bắn ngược trở ra, cắm vào ngực Độc Cô Kiếm Sa Lão Điền!
Đáng thương cho Sa Lão Điền cũng là một nhân vật thành danh trên võ lâm, chỉ vì trúng dạng độc, không thể cử động được, thế là vô tình một mạng ô hô.
Nhậm Oán chuyển thủ thành công, giành được tiên cơ, liền gấp rút tấn công. Hai chưởng của y hơi khép lại như chiếc lá trúc, ngón tay tựa như hạc trảo, đang định xuất chiêu công kích, chợt thấy trên mặt quạt của Phương Hận Thiểu có viết năm chữ:
“Thực nhân gian yên hỏa.”
Quạt của Phương Hận Thiểu một mặt thêu bức tranh sơn thủy, đường nét tú lệ thanh thoát, nhưng trong đợt tấn công lần thứ hai đã quay ngược lại, mặt này chỉ viết năm chữ, góc bên phải phía dưới có một con dấu đỏ.
Nhậm Oán trông thấy mặt quạt ấy, liền hơi ngẩn người, Phương Hận Thiểu đã biến chiêu thật nhanh, cây quạt khép lại, đổi thành đâm vào cổ họng Nhậm Oán.
Nhậm Oán hú lên một tiếng, Trúc Diệp thủ đã mổ vào hai huyệt thái dương của Phương Hận Thiểu.
Nhậm Oán trông thấy mặt quạt ấy, liền hơi ngẩn người, Phương Hận Thiểu đã biến chiêu thật nhanh, cây quạt khép lại, đổi thành đâm vào cổ họng Nhậm Oán.
Nhậm Oán hú lên một tiếng, Trúc Diệp thủ đã mổ vào hai huyệt thái dương của Phương Hận Thiểu.
Nhậm Oán trông có vẻ lịch lãm hòa nhã, thậm chí còn hơi rụt rè, nhưng một khi xuất kích, chẳng có một chiêu nào phòng thủ!
Nhưng Phương Hận Thiểu không muốn liều mạng với Nhậm Oán.
Phương Hận Thiểu xưa nay rất xem trọng mạng sống của mình!
Mạng chỉ có một.
Phương Hận Thiểu sợ chết.
Y chỉ đành thu chiêu.
Đúng trong thời khắc sinh tử tồn vong ấy, y đột nhiên giống như bị đá trúng một cước ngay ngực, phải lùi ra phía sau, vừa khéo tránh được đòn tấn công của Nhậm Oán.
Mặt Nhậm Oán xanh mét.
Có những người uống rượu, mặt không đỏ, trái lại còn chuyển thành màu xanh… tái xanh!
Sắc mặt của Nhậm Oán là như thế!
Y không hề ngừng nghỉ, tựa như một con bạch hạc.
Trong một sát na ngắn ngủi, y đã tấn công Phương Hận Thiểu ba chiêu.
Nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Hận Thiểu lại tựa như bị người ta “đá” bổng lên, tựa như bị người ta “quăng” ra, rồi tựa như bị người ta “ném” đi. Cho dù là lăn đi, hay té bật ngửa, trong khoảnh khắc sinh tử tồn vong, vẫn có thể tránh được đòn tấn công của Nhậm Oán.
Nhậm Oán đánh hụt ba chiêu, lại công tiếp ba chiêu, ba chiêu không được, lại công tiếp ba chiêu.
Ba chiêu thất bại, lại công tiếp ba chiêu nữa.
Lúc này, Phương Hận Thiểu đã hoàn toàn chẳng còn sức trả đòn.
Có điều y vẫn có cách khiến cho thế công của Nhậm Oán không chạm được vào mình.
Cả gấu áo cũng không chạm được.
Nhậm Oán đột nhiên thu chiêu, hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Phương Hận Thiểu.
Phương Hận Thiểu cũng thở phào, lè lưỡi rụt vai, nói: “Nguy hiểm thật! Thì ra ngươi dùng Hạc Lập Sương Điền Trúc Diệp Tam!”
Y nheo mắt nhìn Nhậm Lao, cười nói: “Còn ngươi thì chắc là dùng Long Hành Tuyết Địa Mai Hoa Ngũ rồi.”
Nhậm Lao cười gằn hiểm độc.
Phương Hận Thiểu nói: “Lúc nãy trong lúc nguy cấp, ta mắng mấy câu thô tục, thật là bất lịch sự, nói ra thật là xấu hổ.” Không ngờ y vẫn còn nhớ câu mắng người lúc nãy, nhưng nói đến đây lại nhìn thấy Hoắc Nhất Tưởng, Long Nhất Bi, Ngô Nhất Sương ở gần đấy. Chỉ thấy Ngô Nhất Sương bị thương ở cổ họng, vết đao cực nhỏ, nhưng vừa khéo cắt đứt thanh quản, Long Nhất Bi càng thảm hơn, chân cụt từ đầu gối trở xuống, máu chảy đầm đìa, còn Hoắc Nhất Tưởng thì bị móc mất đôi mắt, nhãn cầu nằm ở dưới đất, vẫn mở thao láo, gân máu vẫn còn dính trên mặt, máu thịt bầy nhầy!
Ba người đều đau đớn tột cùng.
Nhậm Oán một đao phế ba người, tuy nói ba người không thể tránh đòn, nhưng lực đạo hoàn toàn khác nhau: chém chân thì phải dùng sức, cứa cổ thì phải lướt nhẹ, móc mắt thì phải dùng kỹ xảo khéo léo.
Nhậm Oán chỉ hờ hững xuất đao, nhưng đã vận dụng ba loại đao kình khác nhau.
Nhưng thật là tàn nhẫn!
Y chẳng xem con người là người!
Phương Hận Thiểu nộ khí xung thiên, đột nhiên phát hiện lúc nãy mình đỡ một đao, đã ngộ sát một đệ tử của Phát Mộng nhị đảng, lại như đổ dầu vào lửa mắng: “Quân rùa đen! Con bà ngươi, các ngươi rốt cuộc có phải là con người hay không?”
Lúc nãy y còn xin lỗi vì mình đã thất lễ lỡ lời, giờ đây lại ngoác mồm chửi rủa.
Nhậm Oán chỉ cây quạt của y, nói: “Thiền Dực phiến?”
Phương Hận Thiểu mở cây quạt ra, phe phẩy mấy cái, thong thả nói: “Tinh mắt đấy!”
Nhậm Oán chỉ vào chân của y, nói: “Bạch Câu Quá Liêu bộ pháp?”
Phương Hận Thiểu vắt tay trái ra phía sau, đôi chân mày dãn ra, hít hơi ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Có hiểu biết đấy!”
Nhậm Oán chỉ y, nói: “Thư Đáo Dụng Thời Phương Hận Thiểu?”
“Xưa nay ta rất khiêm nhường, tự mãn có thể gây tổn hại cho mình, khiêm nhường sẽ thu được lợi ích.” Phương Hận Thiểu từ tốn nói: “Thật ra, ta đọc sách không nhiều.”
Ôn Nhu vẹt đám đông bước ra, nói: “Tên mọt sách, huynh tán gẫu gì với bọn chúng vậy? Sao không mau bắt bọn người này? Buộc chúng đưa thuốc giải cho người ta!”
Lúc này Phương Hận Thiểu mới bừng tỉnh.
Nhậm Oán vẫn lạnh lùng.
Nhìn y.
Phương Hận Thiểu chủ động cười với y.
Nhậm Oán không cười.
Người trẻ tuổi trông có vẻ rụt rè này, khi không cười thập phần đáng sợ, như một quả núi băng, nhưng trên núi dường như có ngọn yêu hỏa đang bừng cháy.
Phương Hận Thiểu chỉ đành nói: “Ngươi có chú ý tới không?”
Nhậm Oán nhìn y đầy địch ý.
Phương Hận Thiểu chỉ răng mình nói: “Răng của ta rất trắng.”
Nhậm Oán càng không hiểu.
Trên thực tế, không ai ở đây có thể hiểu được lời của Phương Hận Thiểu, kể cả Ôn Nhu.
Phương Hận Thiểu lại chỉ môi của Nhậm Oán: “Môi của ngươi rất đỏ,” rồi bổ sung: “nhưng đáng tiếc, răng rất vàng, sau này ngươi nên chú ý vệ sinh một chút.”
Rồi y nghiêm mặt nói: “Được rồi, chúng ta hàn huyên đã xong, chúng ta coi như là bằng hữu, ngươi có thể đưa thuốc giải cho ta được rồi.”
Phương Hận Thiểu nói như thế, cả Ôn Nhu cũng ngẩn người.
Nhậm Oán có câu trả lời.
Y trả lời Phương Hận Thiểu bằng một phản ứng mãnh liệt nhất.
Không chỉ một mình y.
Còn có Tiêu Sát!
Còn có Tiêu Bạch nữa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook