Nhất Nộ Bạt Kiếm
-
Chương 15: Muốn Cười Thành Ra Khóc
Ngõ Ngõa Tử đương nhiên không phải là nơi bán ngói 1.
Đây chính là nơi tập trung các trò vui chơi giải trí, “chợ đêm mãi đến canh ba dứt, đến canh năm lại mở, khắp nơi ồn ào từ sáng đến tối”, đúng là “nơi không có ban đêm”, sự náo nhiệt ở đây đã đến mức “xe ngựa chen chúc, không chỗ lèn chân”.
Đến Ngõ Ngõa Tử.
Đến Ngõ Ngõa Tử, tuyết bất ngờ ngừng rơi trước dự liệu, có lẽ một lát nữa sẽ lại đổ xuống!
Vương Tiểu Thạch đoán rằng những kẻ ưa náo nhiệt như Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiểu, Chu Tiểu Yêu, đang xem tuồng.
Ai ngờ không phải!
Bọn Phương Hận Thiểu đang nổi giận.
Nếu Vương Tiểu Thạch đến muộn một bước, họ sẽ gây sự.
Thì ra họ phát hiện trong ngõ hẻm phồn hoa náo nhiệt này những người kinh doanh buôn bán đều không có vẻ vui mừng, hỏi kỹ, mới biết hôm nay là ngày “trừu hàng đầu”.
“Trừu hàng đầu” có nghĩa là nộp tiền!
Đương nhiên không phải là nộp thuế, mà là “tiền đầu người” của nơi này.
Chuyện này chẳng khác gì bọn vô lại cướp đoạt tiền tài của người ta, có điều số tiền này còn nhiều hơn mức bọn lưu manh phố thị đòi hỏi, bởi vì đây là “quan gia” đòi.
Quan gia vốn thu hai loại thuế, mùa hạ và mùa thu, ngoài ra còn lấy những loại tiền lặt vặt, bao gồm tiền môn bài, tiền thuê chỗ, tiền khế ước…, còn loại tiền mới này, họ lại bảo là thu để dùng làm quân phí, chủ sự đương nhiên là đám bộ khoái Lục Phiến môn.
Người trong ngõ Ngõa Tử, mỗi khi đến lúc nộp tiền, đương nhiên mặt ủ mày chau, tiền lời vốn ít, thậm chí có khi còn thua lỗ, nay lại gặp cảnh cưỡng ép bóc lột, tham lam vô độ thế này, việc làm ăn càng lúc càng khó khăn.
“Sao lại có lẽ này!” Phương Hận Thiểu tức giận nói: “Sao lại có loại thương thuế bất thành văn như thế này!”
“Như thế chẳng phải ép người ta làm phản sao?” Đường Bảo Ngưu càng giận hơn.
Vương Tiểu Thạch nói: “Làm sao các ngươi biết đây là thuế mới do Tứ đại danh bổ tự đặt ra?”
“Thông thường người thu thuế đều thuộc thuế vụ, nay lại do người của tam ban bổ phòng thay thế, cho nên càng gắt gao hơn.” Chu Tiểu Yêu nói: “Chúng ta vừa mới hỏi vài người, đích xác không phải là chủ ý của Tứ đại danh bổ, mà là do Thần Hầu phủ sách động, thử hỏi ai dám không nghe?”
Vương Tiểu Thạch nhìn Chu Tiểu Yêu. Chu Tiểu Yêu không hề tránh ánh mắt gã, bạo dạn nhìn lại, ánh mắt toát lên một mê lực lạ kỳ.
Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn hoa, lầu các xung quanh, nét đẹp của Chu Tiểu Yêu thấp thoáng một vẻ yêu mị khó cưỡng.
“Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh, lạc phách giang hồ tái tửu hành 2.” Vương Tiểu Thạch đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan, thậm chí có thể nói là hết sức đường đột: “Cô nương là nữ tử, nhiều năm đội sương gió trên giang hồ, vào sinh ra tử, không thấy mệt sao?”
Đôi mắt đẹp của Chu Tiểu Yêu chớp cũng chẳng hề chớp, vẫn nhìn Vương Tiểu Thạch đăm đăm, đáp lời mà chẳng hề suy nghĩ: “Huynh muốn khuyên ta tìm nhà nào tử tế mà gả vào chứ gì?” Nàng nở nụ cười tựa hồ hơi mệt mỏi: “Thứ nhất, hạng nữ tử như ta, có ai mà dám cưới? Thứ hai, hạng nữ tử như ta, đàn ông thấy được mắt không nhiều. Thứ ba, ai nói nữ nhân nhất định phải lấy chồng? Thứ tư, người ở giang hồ, đương nhiên là mệt; nhưng rời khỏi giang hồ, thì chẳng bằng chết. Nỗi cô đơn có thể giết người, cô độc giết người còn nhanh hơn đao kiếm.”
Sau đó nàng hỏi Vương Tiểu Thạch: “Ý của ta, huynh có hiểu không?”
Ngay lúc này Vương Tiểu Thạch lại hỏi ngược lại một câu chẳng hề liên quan khác: “Ôn Nhu đâu?”
Trong đám bằng hữu, người ưa náo nhiệt nhất, ưa gây sự nhất, ham vui nhất, chính là Ôn Nhu, thế nhưng nãy giờ gã lại chẳng thấy nàng lên tiếng.
Chu Tiểu Yêu thở dài: “Nàng ta đang ở dưới gốc cây trước hàng bán vải.” Chỉ thấy ánh mắt nàng đảo một vòng, rồi bồi thêm một câu: “Ngươi có biết, nàng ta đang khóc không?”
“Khóc?” Vương Tiểu Thạch hơi bất ngờ: “Tại sao?”
“Gặp gỡ dưới trăng nơi lầu tây, lệ nàng chứa chan, ca xong vẫn sầu, hận làn khói che chẳng tỏ tường.” Chu Tiểu Yêu tựa như cười mà không phải cười, chuyển giọng ngâm khẽ một cách đầy ẩn ý: “Chia tay lại nhớ khóm liễu bên lầu, mấy độ xuân qua, chắc chán hồng trần, vẫn nhớ lệ nhân chốn lầu xưa.”
Nàng thấy Vương Tiểu Thạch ngẩn ngơ, bèn dịu dàng nói: “Đi đi, tự cổ đa tình không dư hận, cần gì phải đợi đến mức tình nồng tình nhạt phai?”
Trong khoảnh khắc ấy, lòng Vương Tiểu Thạch chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ánh đèn ngập tràn, tuyết đang muốn rơi, ai nấy xuýt xoa, ồn ào vang trời, người đi chen chúc, cả ánh trăng sao lạnh lẽo cũng trở nên náo nhiệt, nhưng ở chốn ồn ào này, ai mới là người đáng nhớ?
Giả sử thật sự phải hành thích Gia Cát tiên sinh, thành ít bại nhiều, cửu tử nhất sinh, con người sống trên đời, lại chưa từng thổ lộ tâm sự với người mình yêu thương.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên có một ham muốn.
Gã muốn gặp Ôn Nhu.
Hỏi tại sao nàng khóc.
Rồi đem cảm giác của mình nói cho nàng biết.
Trên giang hồ, trong chốn phong trần, có một hồng nhan tri kỷ có thể thổ lộ chân tình, cũng là điều tốt.
Vì thế Vương Tiểu Thạch đi tìm Ôn Nhu.
Nhưng Đường Bảo Ngưu lại không hiểu.
Gã nghe không thông, cũng nhìn không rõ.
“Các người đang nói gì vậy? Hắn đi làm gì thế? Bọn ta đợi ở đây làm gì?” Đường Bảo Ngưu đưa ra một loạt câu hỏi, giọng có vẻ bực bội: “Bọn ta đều khuyên Ôn Nhu không được, hắn đi có ích gì? Chẳng phải chúng ta cần làm việc lớn sao? Sao lại bắt bọn ta ở đây hít gió Tây Bắc?”
“Đừng ồn đừng ồn! Ngươi không thể, làm sao biết người ta cũng không thể?” Phương Hận Thiểu tỏ vẻ hiểu biết, trách rằng: “Đại hoặc giả chung sinh bất giải, đại ngu giả chung sinh bất linh, Lão Nhĩ nói câu này chính là để chỉ những kẻ như ngươi đấy.”
Chu Tiểu Yêu thong thả nói: “Câu này là Trang Tử nói, trong ‘Thiên Địa Thiên’, chẳng liên quan gì đến Lão Tử.”
“Phải phải phải.” Phương Hận Thiểu mặt chẳng hề đỏ, hơi chẳng hề gấp, tai chẳng hề nghiêng, nói: “Ta đã nói rồi, Lão Trang vốn là một nhà.”
“Đúng đúng đúng.” Đường Bảo Ngưu thấy đã đến lúc trả đũa, liền học theo giọng điệu của y, nói: “Ta đã nói rồi, Phương Hận Thiểu và Phương Đường Đa vốn là từ đồng nghĩa mà.”
Phương Hận Thiểu ngẩn người, ngạc nhiên: “Phương Đường Đa?”
Đường Bảo Ngưu gật đầu đầy vẻ khẳng định: “Đúng rồi, đường trong hoang đường ấy!”
Trong lúc họ cãi nhau, Vương Tiểu Thạch đã đi vòng qua hàng bán gừng và bán hoa quả, đến bên cạnh gốc cây, trên cây đang nở hoa, những đóa hoa màu trắng xanh, cánh hoa hẹp và dài, gió thổi tới, mỗi đóa hoa như mỗi chiếc chong chóng xoay rụng dưới trăng, hoa rụng lả tả, đẹp hơn cả hoa tuyết.
Ôn Nhu đang thút thít khóc.
Nàng đứng phía sau gốc cây.
Nơi đây náo nhiệt lạ thường.
Nàng đứng xoay lại như thế, một bên vui cười, một bên khóc lóc, tựa như hai thế giới khác nhau.
Vương Tiểu Thạch đứng sau Ôn Nhu, thấy bờ vai nàng rung rung, khác hẳn với vẻ tinh nghịch ham vui thường ngày, trông thật yếu đuối bơ vơ, khiến gã cảm thấy chẳng biết an ủi thế nào, trong lòng càng thêm xót thương.
Một đóa hoa, đang xoay xoay rơi xuống, Vương Tiểu Thạch khẽ hớt lấy, Ôn Nhu giật mình.
“Huynh đến rồi sao?” Nàng giận dỗi nói: “Nhưng lúc nãy huynh lại định đi.” Nàng quay đầu lại, đôi hàng ngọc châu vẫn còn đọng trên má, thấy Vương Tiểu Thạch, liền ngẩn người ra: “Sao lại là huynh?”
Vương Tiểu Thạch thấy có một cơn ớn lạnh trong người, lạnh đến tận ngón tay.
Nhưng gã lại thấy nước mắt trên má Ôn Nhu, thấy nàng như một đứa trẻ, cõi lòng bỗng chùng xuống.
“Lúc nãy Bạch nhị ca vừa tới à?”
Ôn Nhu cúi đầu, trông rất không vui.
Vương Tiểu Thạch khẽ hỏi: “Thế nào, nhị ca bắt nạt cô nương sao?”
“Huynh ấy đến tìm huynh, không đến tìm ta.” Ôn Nhu buồn bã nói: “Lâu nay huynh ấy vẫn như thế.”
“Nhị ca có nói gì không?” Vương Tiểu Thạch hỏi.
“Huynh ấy chỉ bảo huynh y kế hành sự, không cần lo lắng.” Ôn Nhu dẩu môi lên nói: “Ở tổng đường đã có huynh ấy lo liệu, huynh cứ yên tâm.”
Nàng lại thương tâm nói tiếp: “Huynh ấy không biết ta không yên lòng, xưa nay lòng ta không lúc nào là không lo lắng cả.”
Vương Tiểu Thạch ôn tồn: “Vậy cô nương lo lắng điều gì, sao cả ta cũng không biết?”
“Ta lo lắng cho huynh ấy.”
Ôn Nhu đáp mà lệ tuôn trào: “Huynh ấy chưa bao giờ quan tâm đến ta, huynh nói đi, Tiểu Thạch Đầu, ta đáng ghét đến vậy sao?” nói xong lại bật khóc.
Vương Tiểu Thạch nghe vậy, lòng bỗng xót xa, khẽ vỗ bờ vai nàng: “Đừng khóc đừng khóc, Ôn Nhu đừng khóc.”
Ôn Nhu gục đầu trên vai gã, khóc òa lên, nước mắt ướt đẫm áo gã: “Có phải ta rất đáng ghét không? Ta biết, không ai thích ta… ai cũng bận rộn, chỉ riêng ta là rảnh rỗi, bận rộn không có phần của ta…”
Vương Tiểu Thạch nhất thời không biết thế nào, chỉ đành khẽ ôm nàng, vậy là lại khiến người đi đường để ý: “Thế là thế nào? Giữa ban ngày ban mặt, chẳng để ý đến lễ tiết nam nữ!” “Thân mật cũng phải đến chỗ khác chứ! Bao nhiêu người nhìn vào, thế mà chẳng biết giữ liêm sỉ!” “Chậc chậc, lão Trạch, ở đây có chuyện hay xem đây này!” “Này, tiểu Chung, trò này con không xem được đâu, đi mau! Đi mau!”…
Vương Tiểu Thạch cũng không thèm để ý đến những kẻ vô duyên ấy, chỉ hạ giọng nói: “Ôn Nhu đừng khóc, ta đây chẳng phải đang làm việc lớn sao, cô nương cũng đi cùng nhé.”
Ôn Nhu ngẩng đầu, nước mắt long lanh, vẫn hỏi: “Ta đáng ghét đến vậy sao? Tiểu Thạch Đầu?”
Vương Tiểu Thạch chỉ đành nói: “Ôn Nhu là người đáng yêu nhất, người ta yêu thương còn không kịp nữa là!”
Trong mắt Ôn Nhu lóe lên tia sáng rồi lại tối sầm: “Nhưng… tên Quỷ Kiến Sầu ấy không màng đến ta.”
“Huynh ấy không để ý chưa chắc đã là không thích cô nương.” Vương Tiểu Thạch an ủi: “Mà cũng không phải huynh ấy không để ý, huynh ấy chỉ bận rộn quá mà thôi.”
“Huynh ấy, huynh ấy, cũng thích ta sao?” Đôi mắt Ôn Nhu vẫn long lanh đẫm lệ, nhưng cũng lóe lên tia hy vọng rực rỡ.
“Dĩ nhiên huynh ấy thích cô nương rồi.”
“Thật sao?” Ôn Nhu vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến nỗi bật cười: “Huynh gạt ta, huynh ấy chỉ thích Thuần tỉ, không thích ta…”
“Không phải đâu.” Vương Tiểu Thạch chỉ đành khuyên lơn: “Huynh ấy thường nhắc đến cô nương trước mặt ta mà.”
“Huynh ấy nhắc đến ta?” Đôi mắt Ôn Nhu vẫn đẫm lệ, nhưng đầy vẻ vui mừng: “Huynh ấy nhắc gì đến ta?”
“Huynh ấy bảo cô nương… là một cô gái rất tốt.” Vương Tiểu Thạch cảm thấy mỗi chữ thốt lên như đấm vào lòng mình, nhưng khi nói hết câu, trái lại không cảm thấy đau đớn nữa, gã đã mất hết cảm giác rồi: “Huynh ấy thích cô nương, có điều huynh ấy bận quá, một thời gian nữa sẽ cùng chơi với cô nương thôi.”
“Thật sao?” Ôn Nhu vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Khi yêu thiếu nữ sẽ trở nên xinh đẹp khác thường, giờ thì Vương Tiểu Thạch đã hiểu tại sao lại có câu nói ấy.
“Không cần huynh ấy chơi với ta, huynh nói với huynh ấy, cứ chuyên tâm chuyên ý mà làm việc lớn, ta quyết không cản trở, cũng không… trách huynh ấy.” Không ngờ rằng lại còn nghĩ thay cho cả Bạch Sầu Phi nữa.
“Huynh biết không? Ta ngưỡng mộ huynh ấy lắm… huynh ấy cứ tỏ vẻ hững hờ, ngạo mạn đến nỗi tựa như trong mắt không có người khác, chắc là huynh ấy chỉ coi trọng Tô sư huynh và huynh, cùng với cả Thuần tỉ nữa… May quá, suýt nữa ta đã hiểu lầm Thuần tỉ rồi!” Ôn Nhu thè lưỡi, toàn thân nàng như phát ra ánh sáng, nhất cử nhất động đều khiến Vương Tiểu Thạch đau đớn cõi lòng.
“Điều này ta chưa bao giờ nói với người thứ hai, chỉ nói với huynh…”
Nàng nũng nịu kéo áo Vương Tiểu Thạch nói: “Huynh phải hứa với ta đừng nói cho người khác biết đấy!”
Tại sao lại nói cho ta biết? Cô nương có thể nói cho bất cứ ai, trên đời này chẳng có ai không muốn nghe chuyện này như ta… Nhưng ta sẽ nghe…
Vương Tiểu Thạch cười hoang mang.
“Không được cười.” Ôn Nhu nhoẻn miệng cười.
Vương Tiểu Thạch không cao lớn lắm, nhưng cũng cao hơn nàng một cái đầu, khi nàng cười, khuôn mặt tú lệ vô cùng biểu cảm phong tình.
“Ta muốn huynh phải hứa.”
“Ta hứa.”
“Hứa cái gì?”
“Cái gì?”
“Huynh không được chối.”
Ôn Nhu giậm chân giận dỗi nói: “Hứa với ta là không được nói ra.”
“Ta hứa với cô nương sẽ không nói ra.”
“Không được.” Ôn Nhu vẫn không yên lòng: “Ta muốn huynh… thề.”
Lúc này người đi đường, người rảnh rỗi, người bên cạnh, đều bị cuốn hút bởi một câu chuyện khác, không để ý đến Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch nữa.
Vương Tiểu Thạch đành thề: “Chuyện Ôn Nhu nói với ta, Vương Tiểu Thạch quyết không nói ra, hoàng thiên hậu thổ, trời và người đều chứng giám, nếu Vương Tiểu Thạch trái lời thề, sẽ như…” chưa dứt lời, Ôn Nhu đã đưa năm ngón tay ngà ngọc bịt miệng gã, dịu dàng nói: “Đừng nói nữa.”
Vương Tiểu Thạch thấy nàng lại vui, trêu nàng rằng: “Xem cô nương kìa, vừa khóc vừa cười, ăn mười bát cháo.”
Ôn Nhu nhíu mày nói: “Thật là khó nghe.”
Vương Tiểu Thạch cười: “Lời dễ nghe cũng có.” Nói đoạn, bèn ngâm nga: “Nói vậy mà chẳng phải vậy, muốn khóc lại thành cười.”
Ôn Nhu khẽ vuốt tóc mai Vương Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch Đầu, chỉ có huynh là hiểu ta thôi.” Nàng đứng gần gã, hơi thở thơm tho như lan như huệ, vươn tay là chạm tới, nhưng cũng xa xôi như tận chân trời. Vương Tiểu Thạch bất giác kích động, kìm không được nắm lấy tay của Ôn Nhu, nhưng nhất thời không nói nên lời. Ôn Nhu kêu “ôi” một tiếng, rút tay về: “Sao tay huynh lạnh thế?”
Lúc này, họ nghe tiếng quát tháo của Đường Bảo Ngưu trong đám đông.
Tay Vương Tiểu Thạch đột nhiên chuyển thành đỡ vai Ôn Nhu. Ôn Nhu chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh dịu dàng mà gấp rút đẩy đi, khéo léo luồn trái lách phải, vượt qua đám đông, đến bên cạnh Đường Bảo Ngưu.
Nếu Ôn Nhu tự chen đi, e rằng cũng mất cả buổi.
Họ chỉ muộn thêm nửa bước, Đường Bảo Ngưu sẽ động thủ, mà hậu quả thì không thể tưởng tượng nổi.
Chu Tiểu Yêu cũng đứng bên cạnh Đường Bảo Ngưu, nàng không kiềm chế nổi cơn giận của họ Đường.
Một trong những nguyên nhân chủ yếu nhất là Đường Bảo Ngưu nổi giận là vì nàng.
Bởi vì xung đột cho nên mới nổi giận.
Nguyên nhân xảy ra xung đột là: Chu Tiểu Yêu chọn được một chiếc mũ uyên ương thêu hoa trong tiệm bán mũ, trang trí hoa mỹ, ở giữa có một con phụng hoàng trong mây, miệng ngậm chuỗi ngọc, xung quanh điểm tô thêm lá ngọc phỉ thúy, ngoài ra còn điểm xuyết trân châu Nam Hải, trông thật lung linh thướt tha, mà lại sang trọng tinh tế, Chu Tiểu Yêu vừa nhìn đã thích ngay.
Nàng định mua nhưng tên thương nhân béo ú lại tỏ vẻ ngại ngần, không muốn bán.
Chu Tiểu Yêu tưởng y nghĩ mình không có tiền trả, liền bảo: “Ngươi cứ ra giá.”
Lão chủ béo nhăn nhó mặt mày nói: “Xin khách quan thứ lỗi, tôi không thể bán chiếc mũ này.”
Chu Tiểu Yêu thấy lạ lùng: “Tại sao ta không thể mua được? Có phải có người đã đặt trước rồi không?”
Lão chủ lắc đầu.
Chu Tiểu Yêu đã bắt đầu bực: “Không có ai đặt trước, lại bày ở đây, sao lại không cho người ta mua?”
“Bởi vì chiếc mũ này là chiếc đẹp nhất của chúng tôi, cô nương thật sự rất tinh mắt.” Lão chủ nhăn nhó nói: “Cho nên chúng tôi càng không thể bán.”
“Vậy thì lạ lùng thật.” Đường Bảo Ngưu đứng ra cãi giùm cho Chu Tiểu Yêu: “Người tinh mắt thì không thể bán, nếu người không tinh mắt thì có thể bán được sao?”
“Xin thứ lỗi, bởi vì phàm là món hàng tốt nhất trong tiệm, chúng tôi phải giữ lại cho một người.”
“Chẳng lẽ người này mua tất cả những món đồ tốt nhất trong các tiệm hay sao?”
Chu Tiểu Yêu tò mò.
“Không phải, mà là chúng tôi tặng cho người đó.”
“Chẳng lẽ các người cam tâm tình nguyện làm vậy sao?”
“Không có cái gọi là cam tâm tình nguyện,” lão chủ rầu rĩ nói: “Chẳng lẽ chúng tôi còn có sự chọn lựa khác sao?”
Bây giờ Chu Tiểu Yêu chỉ hỏi một câu: “Người đó là ai?”
“Người đó chính là đương kim đại danh đỉnh đỉnh…” Nói chưa xong, chỉ thấy bốn thiếu niên to khỏe nhanh nhẹn, khiêng một cái kiệu, đến đâu người đi đường cũng dạt ra, lão chủ lo lắng nói: “Mau đặt mũ xuống, người đó… đại gia đến rồi.”
Chu Tiểu Yêu nói: “Chính là hắn sao?”
Lão chủ vội vàng gật đầu.
Đường Bảo Ngưu giữ vai ông chủ, gằn giọng nói: “Hắn là ai?”
Lão chủ không thoát được, chỉ đành trả lời: “Thành đại gia!”
Chu Tiểu Yêu và Đường Bảo Ngưu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà đều buột miệng: “Vô Tình?”
1. “Ngõa tử” có nghĩa là “gạch ngói”.
2. Đây là hai câu trong bài “Khiển Hoài” của Đỗ Mục. Ở đây, tác giả đảo ngược thứ tự của hai câu thơ. Vốn dĩ phải là: “Lạc phách giang hồ tái tửu hành/ Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh.” Thơ dịch rằng: “Vơ vẩn sông hồ nghiêng ngả say/ Lưng thon bé nhỏ nhẹ trong tay.” (Bản dịch Trần Trọng San)
Đây chính là nơi tập trung các trò vui chơi giải trí, “chợ đêm mãi đến canh ba dứt, đến canh năm lại mở, khắp nơi ồn ào từ sáng đến tối”, đúng là “nơi không có ban đêm”, sự náo nhiệt ở đây đã đến mức “xe ngựa chen chúc, không chỗ lèn chân”.
Đến Ngõ Ngõa Tử.
Đến Ngõ Ngõa Tử, tuyết bất ngờ ngừng rơi trước dự liệu, có lẽ một lát nữa sẽ lại đổ xuống!
Vương Tiểu Thạch đoán rằng những kẻ ưa náo nhiệt như Ôn Nhu, Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiểu, Chu Tiểu Yêu, đang xem tuồng.
Ai ngờ không phải!
Bọn Phương Hận Thiểu đang nổi giận.
Nếu Vương Tiểu Thạch đến muộn một bước, họ sẽ gây sự.
Thì ra họ phát hiện trong ngõ hẻm phồn hoa náo nhiệt này những người kinh doanh buôn bán đều không có vẻ vui mừng, hỏi kỹ, mới biết hôm nay là ngày “trừu hàng đầu”.
“Trừu hàng đầu” có nghĩa là nộp tiền!
Đương nhiên không phải là nộp thuế, mà là “tiền đầu người” của nơi này.
Chuyện này chẳng khác gì bọn vô lại cướp đoạt tiền tài của người ta, có điều số tiền này còn nhiều hơn mức bọn lưu manh phố thị đòi hỏi, bởi vì đây là “quan gia” đòi.
Quan gia vốn thu hai loại thuế, mùa hạ và mùa thu, ngoài ra còn lấy những loại tiền lặt vặt, bao gồm tiền môn bài, tiền thuê chỗ, tiền khế ước…, còn loại tiền mới này, họ lại bảo là thu để dùng làm quân phí, chủ sự đương nhiên là đám bộ khoái Lục Phiến môn.
Người trong ngõ Ngõa Tử, mỗi khi đến lúc nộp tiền, đương nhiên mặt ủ mày chau, tiền lời vốn ít, thậm chí có khi còn thua lỗ, nay lại gặp cảnh cưỡng ép bóc lột, tham lam vô độ thế này, việc làm ăn càng lúc càng khó khăn.
“Sao lại có lẽ này!” Phương Hận Thiểu tức giận nói: “Sao lại có loại thương thuế bất thành văn như thế này!”
“Như thế chẳng phải ép người ta làm phản sao?” Đường Bảo Ngưu càng giận hơn.
Vương Tiểu Thạch nói: “Làm sao các ngươi biết đây là thuế mới do Tứ đại danh bổ tự đặt ra?”
“Thông thường người thu thuế đều thuộc thuế vụ, nay lại do người của tam ban bổ phòng thay thế, cho nên càng gắt gao hơn.” Chu Tiểu Yêu nói: “Chúng ta vừa mới hỏi vài người, đích xác không phải là chủ ý của Tứ đại danh bổ, mà là do Thần Hầu phủ sách động, thử hỏi ai dám không nghe?”
Vương Tiểu Thạch nhìn Chu Tiểu Yêu. Chu Tiểu Yêu không hề tránh ánh mắt gã, bạo dạn nhìn lại, ánh mắt toát lên một mê lực lạ kỳ.
Dưới ánh sáng rực rỡ của đèn hoa, lầu các xung quanh, nét đẹp của Chu Tiểu Yêu thấp thoáng một vẻ yêu mị khó cưỡng.
“Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh, lạc phách giang hồ tái tửu hành 2.” Vương Tiểu Thạch đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan, thậm chí có thể nói là hết sức đường đột: “Cô nương là nữ tử, nhiều năm đội sương gió trên giang hồ, vào sinh ra tử, không thấy mệt sao?”
Đôi mắt đẹp của Chu Tiểu Yêu chớp cũng chẳng hề chớp, vẫn nhìn Vương Tiểu Thạch đăm đăm, đáp lời mà chẳng hề suy nghĩ: “Huynh muốn khuyên ta tìm nhà nào tử tế mà gả vào chứ gì?” Nàng nở nụ cười tựa hồ hơi mệt mỏi: “Thứ nhất, hạng nữ tử như ta, có ai mà dám cưới? Thứ hai, hạng nữ tử như ta, đàn ông thấy được mắt không nhiều. Thứ ba, ai nói nữ nhân nhất định phải lấy chồng? Thứ tư, người ở giang hồ, đương nhiên là mệt; nhưng rời khỏi giang hồ, thì chẳng bằng chết. Nỗi cô đơn có thể giết người, cô độc giết người còn nhanh hơn đao kiếm.”
Sau đó nàng hỏi Vương Tiểu Thạch: “Ý của ta, huynh có hiểu không?”
Ngay lúc này Vương Tiểu Thạch lại hỏi ngược lại một câu chẳng hề liên quan khác: “Ôn Nhu đâu?”
Trong đám bằng hữu, người ưa náo nhiệt nhất, ưa gây sự nhất, ham vui nhất, chính là Ôn Nhu, thế nhưng nãy giờ gã lại chẳng thấy nàng lên tiếng.
Chu Tiểu Yêu thở dài: “Nàng ta đang ở dưới gốc cây trước hàng bán vải.” Chỉ thấy ánh mắt nàng đảo một vòng, rồi bồi thêm một câu: “Ngươi có biết, nàng ta đang khóc không?”
“Khóc?” Vương Tiểu Thạch hơi bất ngờ: “Tại sao?”
“Gặp gỡ dưới trăng nơi lầu tây, lệ nàng chứa chan, ca xong vẫn sầu, hận làn khói che chẳng tỏ tường.” Chu Tiểu Yêu tựa như cười mà không phải cười, chuyển giọng ngâm khẽ một cách đầy ẩn ý: “Chia tay lại nhớ khóm liễu bên lầu, mấy độ xuân qua, chắc chán hồng trần, vẫn nhớ lệ nhân chốn lầu xưa.”
Nàng thấy Vương Tiểu Thạch ngẩn ngơ, bèn dịu dàng nói: “Đi đi, tự cổ đa tình không dư hận, cần gì phải đợi đến mức tình nồng tình nhạt phai?”
Trong khoảnh khắc ấy, lòng Vương Tiểu Thạch chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Ánh đèn ngập tràn, tuyết đang muốn rơi, ai nấy xuýt xoa, ồn ào vang trời, người đi chen chúc, cả ánh trăng sao lạnh lẽo cũng trở nên náo nhiệt, nhưng ở chốn ồn ào này, ai mới là người đáng nhớ?
Giả sử thật sự phải hành thích Gia Cát tiên sinh, thành ít bại nhiều, cửu tử nhất sinh, con người sống trên đời, lại chưa từng thổ lộ tâm sự với người mình yêu thương.
Vương Tiểu Thạch đột nhiên có một ham muốn.
Gã muốn gặp Ôn Nhu.
Hỏi tại sao nàng khóc.
Rồi đem cảm giác của mình nói cho nàng biết.
Trên giang hồ, trong chốn phong trần, có một hồng nhan tri kỷ có thể thổ lộ chân tình, cũng là điều tốt.
Vì thế Vương Tiểu Thạch đi tìm Ôn Nhu.
Nhưng Đường Bảo Ngưu lại không hiểu.
Gã nghe không thông, cũng nhìn không rõ.
“Các người đang nói gì vậy? Hắn đi làm gì thế? Bọn ta đợi ở đây làm gì?” Đường Bảo Ngưu đưa ra một loạt câu hỏi, giọng có vẻ bực bội: “Bọn ta đều khuyên Ôn Nhu không được, hắn đi có ích gì? Chẳng phải chúng ta cần làm việc lớn sao? Sao lại bắt bọn ta ở đây hít gió Tây Bắc?”
“Đừng ồn đừng ồn! Ngươi không thể, làm sao biết người ta cũng không thể?” Phương Hận Thiểu tỏ vẻ hiểu biết, trách rằng: “Đại hoặc giả chung sinh bất giải, đại ngu giả chung sinh bất linh, Lão Nhĩ nói câu này chính là để chỉ những kẻ như ngươi đấy.”
Chu Tiểu Yêu thong thả nói: “Câu này là Trang Tử nói, trong ‘Thiên Địa Thiên’, chẳng liên quan gì đến Lão Tử.”
“Phải phải phải.” Phương Hận Thiểu mặt chẳng hề đỏ, hơi chẳng hề gấp, tai chẳng hề nghiêng, nói: “Ta đã nói rồi, Lão Trang vốn là một nhà.”
“Đúng đúng đúng.” Đường Bảo Ngưu thấy đã đến lúc trả đũa, liền học theo giọng điệu của y, nói: “Ta đã nói rồi, Phương Hận Thiểu và Phương Đường Đa vốn là từ đồng nghĩa mà.”
Phương Hận Thiểu ngẩn người, ngạc nhiên: “Phương Đường Đa?”
Đường Bảo Ngưu gật đầu đầy vẻ khẳng định: “Đúng rồi, đường trong hoang đường ấy!”
Trong lúc họ cãi nhau, Vương Tiểu Thạch đã đi vòng qua hàng bán gừng và bán hoa quả, đến bên cạnh gốc cây, trên cây đang nở hoa, những đóa hoa màu trắng xanh, cánh hoa hẹp và dài, gió thổi tới, mỗi đóa hoa như mỗi chiếc chong chóng xoay rụng dưới trăng, hoa rụng lả tả, đẹp hơn cả hoa tuyết.
Ôn Nhu đang thút thít khóc.
Nàng đứng phía sau gốc cây.
Nơi đây náo nhiệt lạ thường.
Nàng đứng xoay lại như thế, một bên vui cười, một bên khóc lóc, tựa như hai thế giới khác nhau.
Vương Tiểu Thạch đứng sau Ôn Nhu, thấy bờ vai nàng rung rung, khác hẳn với vẻ tinh nghịch ham vui thường ngày, trông thật yếu đuối bơ vơ, khiến gã cảm thấy chẳng biết an ủi thế nào, trong lòng càng thêm xót thương.
Một đóa hoa, đang xoay xoay rơi xuống, Vương Tiểu Thạch khẽ hớt lấy, Ôn Nhu giật mình.
“Huynh đến rồi sao?” Nàng giận dỗi nói: “Nhưng lúc nãy huynh lại định đi.” Nàng quay đầu lại, đôi hàng ngọc châu vẫn còn đọng trên má, thấy Vương Tiểu Thạch, liền ngẩn người ra: “Sao lại là huynh?”
Vương Tiểu Thạch thấy có một cơn ớn lạnh trong người, lạnh đến tận ngón tay.
Nhưng gã lại thấy nước mắt trên má Ôn Nhu, thấy nàng như một đứa trẻ, cõi lòng bỗng chùng xuống.
“Lúc nãy Bạch nhị ca vừa tới à?”
Ôn Nhu cúi đầu, trông rất không vui.
Vương Tiểu Thạch khẽ hỏi: “Thế nào, nhị ca bắt nạt cô nương sao?”
“Huynh ấy đến tìm huynh, không đến tìm ta.” Ôn Nhu buồn bã nói: “Lâu nay huynh ấy vẫn như thế.”
“Nhị ca có nói gì không?” Vương Tiểu Thạch hỏi.
“Huynh ấy chỉ bảo huynh y kế hành sự, không cần lo lắng.” Ôn Nhu dẩu môi lên nói: “Ở tổng đường đã có huynh ấy lo liệu, huynh cứ yên tâm.”
Nàng lại thương tâm nói tiếp: “Huynh ấy không biết ta không yên lòng, xưa nay lòng ta không lúc nào là không lo lắng cả.”
Vương Tiểu Thạch ôn tồn: “Vậy cô nương lo lắng điều gì, sao cả ta cũng không biết?”
“Ta lo lắng cho huynh ấy.”
Ôn Nhu đáp mà lệ tuôn trào: “Huynh ấy chưa bao giờ quan tâm đến ta, huynh nói đi, Tiểu Thạch Đầu, ta đáng ghét đến vậy sao?” nói xong lại bật khóc.
Vương Tiểu Thạch nghe vậy, lòng bỗng xót xa, khẽ vỗ bờ vai nàng: “Đừng khóc đừng khóc, Ôn Nhu đừng khóc.”
Ôn Nhu gục đầu trên vai gã, khóc òa lên, nước mắt ướt đẫm áo gã: “Có phải ta rất đáng ghét không? Ta biết, không ai thích ta… ai cũng bận rộn, chỉ riêng ta là rảnh rỗi, bận rộn không có phần của ta…”
Vương Tiểu Thạch nhất thời không biết thế nào, chỉ đành khẽ ôm nàng, vậy là lại khiến người đi đường để ý: “Thế là thế nào? Giữa ban ngày ban mặt, chẳng để ý đến lễ tiết nam nữ!” “Thân mật cũng phải đến chỗ khác chứ! Bao nhiêu người nhìn vào, thế mà chẳng biết giữ liêm sỉ!” “Chậc chậc, lão Trạch, ở đây có chuyện hay xem đây này!” “Này, tiểu Chung, trò này con không xem được đâu, đi mau! Đi mau!”…
Vương Tiểu Thạch cũng không thèm để ý đến những kẻ vô duyên ấy, chỉ hạ giọng nói: “Ôn Nhu đừng khóc, ta đây chẳng phải đang làm việc lớn sao, cô nương cũng đi cùng nhé.”
Ôn Nhu ngẩng đầu, nước mắt long lanh, vẫn hỏi: “Ta đáng ghét đến vậy sao? Tiểu Thạch Đầu?”
Vương Tiểu Thạch chỉ đành nói: “Ôn Nhu là người đáng yêu nhất, người ta yêu thương còn không kịp nữa là!”
Trong mắt Ôn Nhu lóe lên tia sáng rồi lại tối sầm: “Nhưng… tên Quỷ Kiến Sầu ấy không màng đến ta.”
“Huynh ấy không để ý chưa chắc đã là không thích cô nương.” Vương Tiểu Thạch an ủi: “Mà cũng không phải huynh ấy không để ý, huynh ấy chỉ bận rộn quá mà thôi.”
“Huynh ấy, huynh ấy, cũng thích ta sao?” Đôi mắt Ôn Nhu vẫn long lanh đẫm lệ, nhưng cũng lóe lên tia hy vọng rực rỡ.
“Dĩ nhiên huynh ấy thích cô nương rồi.”
“Thật sao?” Ôn Nhu vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến nỗi bật cười: “Huynh gạt ta, huynh ấy chỉ thích Thuần tỉ, không thích ta…”
“Không phải đâu.” Vương Tiểu Thạch chỉ đành khuyên lơn: “Huynh ấy thường nhắc đến cô nương trước mặt ta mà.”
“Huynh ấy nhắc đến ta?” Đôi mắt Ôn Nhu vẫn đẫm lệ, nhưng đầy vẻ vui mừng: “Huynh ấy nhắc gì đến ta?”
“Huynh ấy bảo cô nương… là một cô gái rất tốt.” Vương Tiểu Thạch cảm thấy mỗi chữ thốt lên như đấm vào lòng mình, nhưng khi nói hết câu, trái lại không cảm thấy đau đớn nữa, gã đã mất hết cảm giác rồi: “Huynh ấy thích cô nương, có điều huynh ấy bận quá, một thời gian nữa sẽ cùng chơi với cô nương thôi.”
“Thật sao?” Ôn Nhu vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Khi yêu thiếu nữ sẽ trở nên xinh đẹp khác thường, giờ thì Vương Tiểu Thạch đã hiểu tại sao lại có câu nói ấy.
“Không cần huynh ấy chơi với ta, huynh nói với huynh ấy, cứ chuyên tâm chuyên ý mà làm việc lớn, ta quyết không cản trở, cũng không… trách huynh ấy.” Không ngờ rằng lại còn nghĩ thay cho cả Bạch Sầu Phi nữa.
“Huynh biết không? Ta ngưỡng mộ huynh ấy lắm… huynh ấy cứ tỏ vẻ hững hờ, ngạo mạn đến nỗi tựa như trong mắt không có người khác, chắc là huynh ấy chỉ coi trọng Tô sư huynh và huynh, cùng với cả Thuần tỉ nữa… May quá, suýt nữa ta đã hiểu lầm Thuần tỉ rồi!” Ôn Nhu thè lưỡi, toàn thân nàng như phát ra ánh sáng, nhất cử nhất động đều khiến Vương Tiểu Thạch đau đớn cõi lòng.
“Điều này ta chưa bao giờ nói với người thứ hai, chỉ nói với huynh…”
Nàng nũng nịu kéo áo Vương Tiểu Thạch nói: “Huynh phải hứa với ta đừng nói cho người khác biết đấy!”
Tại sao lại nói cho ta biết? Cô nương có thể nói cho bất cứ ai, trên đời này chẳng có ai không muốn nghe chuyện này như ta… Nhưng ta sẽ nghe…
Vương Tiểu Thạch cười hoang mang.
“Không được cười.” Ôn Nhu nhoẻn miệng cười.
Vương Tiểu Thạch không cao lớn lắm, nhưng cũng cao hơn nàng một cái đầu, khi nàng cười, khuôn mặt tú lệ vô cùng biểu cảm phong tình.
“Ta muốn huynh phải hứa.”
“Ta hứa.”
“Hứa cái gì?”
“Cái gì?”
“Huynh không được chối.”
Ôn Nhu giậm chân giận dỗi nói: “Hứa với ta là không được nói ra.”
“Ta hứa với cô nương sẽ không nói ra.”
“Không được.” Ôn Nhu vẫn không yên lòng: “Ta muốn huynh… thề.”
Lúc này người đi đường, người rảnh rỗi, người bên cạnh, đều bị cuốn hút bởi một câu chuyện khác, không để ý đến Ôn Nhu và Vương Tiểu Thạch nữa.
Vương Tiểu Thạch đành thề: “Chuyện Ôn Nhu nói với ta, Vương Tiểu Thạch quyết không nói ra, hoàng thiên hậu thổ, trời và người đều chứng giám, nếu Vương Tiểu Thạch trái lời thề, sẽ như…” chưa dứt lời, Ôn Nhu đã đưa năm ngón tay ngà ngọc bịt miệng gã, dịu dàng nói: “Đừng nói nữa.”
Vương Tiểu Thạch thấy nàng lại vui, trêu nàng rằng: “Xem cô nương kìa, vừa khóc vừa cười, ăn mười bát cháo.”
Ôn Nhu nhíu mày nói: “Thật là khó nghe.”
Vương Tiểu Thạch cười: “Lời dễ nghe cũng có.” Nói đoạn, bèn ngâm nga: “Nói vậy mà chẳng phải vậy, muốn khóc lại thành cười.”
Ôn Nhu khẽ vuốt tóc mai Vương Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch Đầu, chỉ có huynh là hiểu ta thôi.” Nàng đứng gần gã, hơi thở thơm tho như lan như huệ, vươn tay là chạm tới, nhưng cũng xa xôi như tận chân trời. Vương Tiểu Thạch bất giác kích động, kìm không được nắm lấy tay của Ôn Nhu, nhưng nhất thời không nói nên lời. Ôn Nhu kêu “ôi” một tiếng, rút tay về: “Sao tay huynh lạnh thế?”
Lúc này, họ nghe tiếng quát tháo của Đường Bảo Ngưu trong đám đông.
Tay Vương Tiểu Thạch đột nhiên chuyển thành đỡ vai Ôn Nhu. Ôn Nhu chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh dịu dàng mà gấp rút đẩy đi, khéo léo luồn trái lách phải, vượt qua đám đông, đến bên cạnh Đường Bảo Ngưu.
Nếu Ôn Nhu tự chen đi, e rằng cũng mất cả buổi.
Họ chỉ muộn thêm nửa bước, Đường Bảo Ngưu sẽ động thủ, mà hậu quả thì không thể tưởng tượng nổi.
Chu Tiểu Yêu cũng đứng bên cạnh Đường Bảo Ngưu, nàng không kiềm chế nổi cơn giận của họ Đường.
Một trong những nguyên nhân chủ yếu nhất là Đường Bảo Ngưu nổi giận là vì nàng.
Bởi vì xung đột cho nên mới nổi giận.
Nguyên nhân xảy ra xung đột là: Chu Tiểu Yêu chọn được một chiếc mũ uyên ương thêu hoa trong tiệm bán mũ, trang trí hoa mỹ, ở giữa có một con phụng hoàng trong mây, miệng ngậm chuỗi ngọc, xung quanh điểm tô thêm lá ngọc phỉ thúy, ngoài ra còn điểm xuyết trân châu Nam Hải, trông thật lung linh thướt tha, mà lại sang trọng tinh tế, Chu Tiểu Yêu vừa nhìn đã thích ngay.
Nàng định mua nhưng tên thương nhân béo ú lại tỏ vẻ ngại ngần, không muốn bán.
Chu Tiểu Yêu tưởng y nghĩ mình không có tiền trả, liền bảo: “Ngươi cứ ra giá.”
Lão chủ béo nhăn nhó mặt mày nói: “Xin khách quan thứ lỗi, tôi không thể bán chiếc mũ này.”
Chu Tiểu Yêu thấy lạ lùng: “Tại sao ta không thể mua được? Có phải có người đã đặt trước rồi không?”
Lão chủ lắc đầu.
Chu Tiểu Yêu đã bắt đầu bực: “Không có ai đặt trước, lại bày ở đây, sao lại không cho người ta mua?”
“Bởi vì chiếc mũ này là chiếc đẹp nhất của chúng tôi, cô nương thật sự rất tinh mắt.” Lão chủ nhăn nhó nói: “Cho nên chúng tôi càng không thể bán.”
“Vậy thì lạ lùng thật.” Đường Bảo Ngưu đứng ra cãi giùm cho Chu Tiểu Yêu: “Người tinh mắt thì không thể bán, nếu người không tinh mắt thì có thể bán được sao?”
“Xin thứ lỗi, bởi vì phàm là món hàng tốt nhất trong tiệm, chúng tôi phải giữ lại cho một người.”
“Chẳng lẽ người này mua tất cả những món đồ tốt nhất trong các tiệm hay sao?”
Chu Tiểu Yêu tò mò.
“Không phải, mà là chúng tôi tặng cho người đó.”
“Chẳng lẽ các người cam tâm tình nguyện làm vậy sao?”
“Không có cái gọi là cam tâm tình nguyện,” lão chủ rầu rĩ nói: “Chẳng lẽ chúng tôi còn có sự chọn lựa khác sao?”
Bây giờ Chu Tiểu Yêu chỉ hỏi một câu: “Người đó là ai?”
“Người đó chính là đương kim đại danh đỉnh đỉnh…” Nói chưa xong, chỉ thấy bốn thiếu niên to khỏe nhanh nhẹn, khiêng một cái kiệu, đến đâu người đi đường cũng dạt ra, lão chủ lo lắng nói: “Mau đặt mũ xuống, người đó… đại gia đến rồi.”
Chu Tiểu Yêu nói: “Chính là hắn sao?”
Lão chủ vội vàng gật đầu.
Đường Bảo Ngưu giữ vai ông chủ, gằn giọng nói: “Hắn là ai?”
Lão chủ không thoát được, chỉ đành trả lời: “Thành đại gia!”
Chu Tiểu Yêu và Đường Bảo Ngưu đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà đều buột miệng: “Vô Tình?”
1. “Ngõa tử” có nghĩa là “gạch ngói”.
2. Đây là hai câu trong bài “Khiển Hoài” của Đỗ Mục. Ở đây, tác giả đảo ngược thứ tự của hai câu thơ. Vốn dĩ phải là: “Lạc phách giang hồ tái tửu hành/ Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh.” Thơ dịch rằng: “Vơ vẩn sông hồ nghiêng ngả say/ Lưng thon bé nhỏ nhẹ trong tay.” (Bản dịch Trần Trọng San)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook