Nhất Niệm Thiên Chủ
-
Chương 47: Muốn chết thế nào
“Ha ha, rất có ý tứ tiểu tử.” Thác Bàng nghe Lạc Thiên nói không giận mà bình tĩnh cười một tiếng, đến Tôn Chủ bọn hắn đã rất hiếm thấy có cái gì có thể làm cho hắn tức giận, miệng lưỡi chi tranh chỉ là tiểu đạo mà thôi, hắn không còn đến nỗi ở đây cùng cãi nhau với một cái tiểu bối.
“Hừ.” Tằng Vân Sơn lại không như Thác Nhạc, hắn đã từng là đế vương, tu luyện là Đế Vương chi đạo, không thể để kẻ khác khinh nhờn được. Một tiếng hừ chậm rãi vang lên, tiếng hừ như chấn vỡ lên hà, cửu nhật trầm thiên, một tiếng hừ như trọng chùy gõ vào lòng người.
“Tiểu đạo cũng muốn giết bản thiếu, nếu các ngươi muốn đánh vậy lên thiên ngoại đánh đi.” Nói xong Lạc Thiên biến mất tại chỗ, hắn không muốn mình đánh nhau mà chết đi những người vô tội nên không để ý hai người trực tiếp bay ra thiên ngoại.
“Như ngươi mong muốn.” Thác Bàng hai người nhìn nhau một cái rồi cũng biến mất tại chỗ.
Thiên Ngoại là một mảnh tinh không bao la, ở đây chỉ có Tôn Chủ mới có thể tới, không gian ở đây rất chắc chắn cùng rộng rãi, có thể chịu được Tôn Chủ đánh nhau nên rất nhiều người thường ra thiên ngoại đánh nhau.
Phía dưới tất cả mọi người từ Vũ Đế trở lên trực tiếp mở thiên nhãn nhìn lên thiên ngoại, bọn họ cũng muốn nhìn một trận chiến có một không hai của Kim Ngọc Vực.
Tại thiên ngoại trong Lạc Thiên nhìn hai người không khỏi nở nụ cười, hắn trực tiếp xuất thủ, ở thiên ngoại trong tinh hà uốn lượn thành một cái vòng xoáy xoay quanh Lạc Thiên như hắn là Tinh Không Chi Chủ một dạng.
“Oành.” Những tinh thạch trở nên sáng chói, chúng như trở nên có sinh mạng, hóa thành từng cái mũi tên phá không tới hai Thác Bàng cùng Tằng Vân Sơn. “Oanh oanh oanh.” Từng tiếng như thiên địa gào thét, những tinh hà vẫn thạch khóa chặt tọa độ của hai người, trực tiếp đánh vỡ không gian thành bột mịn mà tới.
Nhìn thấy Lạc Thiên vừa xuất thủ đã là trấn áp thời không, oánh sát vạn vực kia Thác Bàng cùng Tằng Vân Sơn lập tức biết đá trúng thiết bản.
“Mở.” Cả hai cuồng hống, khí huyết bọn họ trực tiếp bạo phát, thiên ngoại bị khí huyết của bọn họ bao phủ, tại khí huyết gia tăng đó kèm theo tám cái Chân Ngã Thần Hỏa. Một đóa Thần Hòa như Đế Diễm, một đóa còn lại như Kim Diễm.
Mỗi một đóa như triền miên qua thiên địa, chúng chung quanh tản mát hào quang như đủ chiếu sáng thiên địa, mỗi một đóa đều trần ngập khí huyết cùng đại đạo pháp tắc. Mà hai đầu này đại đạo như nối thẳng thương khung, trấn như thiên ngoại, tựa như được cái cự thuẫn che chắn.
Tôn Chủ chiến đấu không nhất định phải sử dụng Phá Diệt, bởi vì Phá Diệt chẳng qua chỉ là một kích để tượng trưng cho thân phận của họ mà thôi, nó không phải là toàn bộ của Tôn Chủ.
Tôn Chủ cùng Thánh Tôn khác nhau chính là một cái vẫn còn đang vận dụng thô sơ sức mạnh, mà một cái thì đã có thể vận dụng đại đạo pháp tắc. Hai thứ này là khác biệt về chất, cho nên rất ít người có thể vượt cấp chiến đấu giữa Thánh Tôn và Tôn Chủ, năm đó Lạc Thiên có thể vượt cấp một phần nào cũng là nhờ Thời Không Chi Thư từ Hư Vô Thiên Kinh diễn hóa mà ra.
“Tranh tranh.” Từng âm thanh va lên như đại địa nổ vang, thiên không rung chuyển, những tinh hà mũi tên như trường hà vỡ đê lao tới cự thuẫn do đại diễn hóa. “Oành Oanh Oanh” Thiên không một mảnh khói lửa như Thập Thiên luân hãm, cửu nhật trầm luân.
Quản chi hai đầu đại đạo diễn hóa thành cự thuẫn cũng không thể ngăn cản được vô cùng vô tận tinh thạch lao tới.
“Tiểu bối làm càn.” Nhìn cự thuẫn vỡ nát Thác Bàng cùng Tằng Vân Sơn cuồng hống,”Oành.” Thôi động mạnh nhất trạng thái chém ra nhất kiếm.
Thác Bàng chém ra nhất kiếm, thiên địa đều quay cuồng, những nơi kiếm mang đi qua tinh thạch trực tiếp vỡ thành bột mịn, một kiếm này có thể trực tiếp diệt một cái Tinh Vực.
Tằng Vân Sơn cũng chém qua nhất kiếm, một kiếm này vạn vật triều bái, vạn thế phù binh đều phải nhượng bộ lui binh tựa như đối mặt với cao cao tại thượng Đế Vương.
“Oành.” Nhị kiếm trực tiếp chém ngang thiên địa, tinh thạch trực chỉ làm đôi.
“Pằng.” Âm thanh rất nhỏ vang lên, Lạc Thiên nhất niệm thành kiếm, một kiếm thành hai như Minh Ngục hiện thế, Thiên Đường giáng lâm, hai loại thái cực tín ngưỡng dây dưa tương dung chém về hai bên.
Nhìn thấy ba người đánh nhau phía dưới những người có thể mở ra thiên nhãn xem cuộc chiến không khỏi rùng mình, một người nhất niệm điều khiển tinh hà, hai người nhất kiếm phá vạn đạo, đây quả thật không khác gì tận thế, cũng may họ không đánh ở Ngọc San Thành.
“Vèo vèo vèo.” Bỗng nhiên nhất kiếm hóa hai kiếm của Lạc Thiên vậy mà hóa thành mười kiếm chiêu, chúng tách ra rồi vòng qua theo mỗi tọa độ lao về hai người.
Nhanh, nhanh tới bọn họ không kịp xuất thủ đón đỡ, chỉ có thể tế ra chân khí bảo hộ, tại Tôn Chủ thôi động chân khí lúc đã vượt qua Thánh Tôn vận dụng Tôn Chủ Chân Khí rất nhiều.
“Cốp Cốp-.” Kiếm chiêu như chém qua vạn vật, năm trực tiếp xuyên qua chân khí hai người lao vào thân thể .”Oành.” Thiên không bạo tạc, nhị kiếm hóa thành mười kiếm thay nhau oanh sát trên thân của hai người, lấy bọn họ làm tung tâm nổ vang một tiếng như sấm sét, thanh âm như trấn áp sơn hà, làm cho Kim Ngọc Vực cùng mấy Vực xung quanh mọi người khí huyết loạn lạc.
Cũng không bao lâu, bụi bặm tán đi, ở tại chỗ hai người Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng vậy mà biến mất, chỉ còn lại một cái lỗ hổng không gian, tựa hồ kiếm chiêu kia oanh sát bọn họ về hư không.
Nhưng nhìn cái kia lỗ hổng không gian Lạc Thiên biết hai người kia đã tránh được, Tôn Chủ dù sao vẫn là Tôn Chủ, phản ứng nhanh hơn Thánh Tôn rất nhiều.
“Tranh.” Một tiếng vang lên cực kỳ đột ngột, không gian chỗ sau trong vậy mà bay ra hai kiếm, một trước một sau giáp công đâm hướng Lạc Thiên. Chúng được quấn quanh lấy pháp tắc, như được đại đạo gia cố.
Tiền kiếm như muốn đâm xuyên yết hầu Lạc Thiên, còn hậu kiếm như muốn đâm thủng tim của hắn, chúng lấy tuyệt luân vô bỉ tốc độ mà tới.
Nhìn bỗng nhiên xuất hiện hai kiếm từ hư không lao ra kia phía dưới mở thiên nhãn mọi người tim không khỏi nhảy lên cổ họng, mặc dù bọn họ biết Nhân Tôn là không thể đánh thắng được Tôn Chủ nhưng mà đối với thủ đoạn quỷ dị của Lạc Thiên bọn họ vẫn muốn tìm một kỳ tích sinh ra. Nhân tính là vậy, khi mọi người cho rằng không thể thì bọn họ lại hi vọng kỳ tích thành có thể.
Nhìn hai kiếm kia Lạc Thiên bình tĩnh cười nhạt rồi hai mắt dâng trào thao thao quang mang, không gian xung quanh hắn vậy là trực tiếp thành chất lỏng, tựa hồ không gian muốn thay đổi tọa độ một dạng.
Tại cái này không gian hóa lỏng trước, mọi tọa độ như nối liền nhau, chúng như được trồng lên nhau như thành một không gian điệp gia.
“Phốc.” Hai kiếm đâm vào Lạc Thiên yết hầu cùng trái tim. Dưới một kiếm này dù là Bất Diệt Chi Thể không chết e rằng cũng trọng thương.
Người phía dưới không khỏi rùng mình một cái, mặc dù nhị kiếm quấn quanh pháp tắc kia không đâm vào bọn họ nhưng bọn họ cảm giác như có một thanh kiếm đâm vào bọn họ vậy. Nhìn Lạc Thiên kết quả mọi người không khỏi thở dài một hơi, khuôn mặt trần đầy tiếc hận, cũng không biết bọn họ tiếc hận Lạc Thiên chết hay là không sáng tạo được kỳ tích.
“Không đúng, mau nhìn.” Bỗng nhiên có một tu sĩ thông qua thiên nhãn như nhìn thấy cái gì không tưởng tượng nổi kêu lên.
Mọi người đang tiếc nuối nghe vậy ngẩng đầu lên thiên ngoại xem, mới nhìn thì không sao nhưng nếu nhìn kỹ thì bọn họ không khỏi trợn mắt há mồm, chủ thấy người bị đâm là Lạc Thiên vậy mà không sao, ánh mắt vẫn bình tĩnh, mà người đâm Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng lại bị máu chảy ròng ròng, trước yết hầu cùng tâm của hai người vậy mà có một lỗ hổng.
Nhìn hai lỗ hổng kia mọi người không khỏi nhìn nhau, bọn họ thấy hai thanh kiếm đã đâm trúng Lạc Thiên, vậy mà giờ này người bị thương lại là hai vị Tôn Chủ mà không phải là hắn, cái này trong lúc nhất thời bọn họ không biết phản ứng thế nào.
“Vụt.” Cảm nhận được thân thể đau đớn hai người Tằng Vân Sơn lui ra một bước, một bước cách nhau ức vạn dặm, bọn họ muốn dữ một khoảng cách nhất định với Lạc Thiên.
Thương thế trên người họ cấp tốc khép lại, dù sao Tôn Chủ nếu không thể đánh nát thân thể thì bọn họ vẫn có thể nhờ vào đại đạo câu thông thiên địa chữa thương. Cái này theo một ý nghĩa nào đó bọn họ đã là bất diệt, bởi vì rất ít người có thể đánh cho một Tôn Chủ thành cặn bã không còn để họ không thể phục sinh.
Chỉ là bọn họ bị thương không như bề ngoài mà thôi, vừa rồi Lạc Thiên có truyền tới một vài tia không gian chi lực thông qua hai thanh kiếm truyền vào cơ thể bọn họ, bây giờ trong cơ thể bọn họ đang bị không gian chi lực vận dụng thành không gian liệt phùng tàn phá trong cơ thể.
“Các ngươi muốn một cái chết như nào đây, là tự sát?, là muốn ta đánh nát đại đạo các ngươi hay là đem thân thể các người đánh thành hư vô đây?.” Lạc Thiên vẫn đứng bình tĩnh ở đó nhàn nhã nhìn hai người nói, thần thái như Tôn Chủ trong mắt hắn là gà đất chó sanh tùy ý tàn sát như vậy.
Giờ khắc này không ai cảm thấy tiểu tử này lớn lối nữa, mà là hắn có năng lực như vậy, mọi người sẽ không nghi ngờ tiểu tử chỉ mới Nhân Tôn này.
“Tiểu tử càn rỡ, chỉ là tà thuật gì đù thành đạo.” Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng nghe Lạc Thiên vậy mà dùng giọng nói ý hệt lần trước mình nói hắn không khỏi khuôn mặt đỏ lên.
“Lộc cộc---.” Từng tiếng như ma âm gõ vào lòng người, tại Tằng Vân Sơn xung quanh bán kính trăm vạn dặm nổi lên một cái hư ảnh thần triều, cái này thần triều đứng tại thiên không như một cái Vương Triều biết bay, nó tỏa ra Đế Vương chi uy tàn phá bừa bãi như muốn khiến vạn linh quỳ lạy.
Tại giữa, Tằng Vân Sơn đứng tại trên đỉnh một tòa hư ảnh cung điện trong vương triều, giờ khắc này hắn như Đế Vương chi uy quân lâm thiên hạ, hắn có thể hiệu lệnh Tiên Thần. Yêu Thần cùng Ma Thần đều phải chờ nghe lệnh của hắn, lúc này hắn như nắm lấy toàn bộ sức mạnh của Vương Triều một dạng.
Đây là Lĩnh Vực mà đột phá tới Tôn Chủ mới có thể làm được, Tôn Chủ khác biệt với Thánh Tôn trở xuống không chỉ vì bọn họ có thể sáng tạo ra đại đạo của mình mà họ còn có thể tạo ra Lĩnh Vực, tại cái này Lĩnh Vực trong bọn họ chính là thần, một lời của bọn họ tại đây đều có thể nói là chân ngôn pháp chỉ.
Tại Lĩnh Vực trong chỉ cần đối thủ không mạnh hơn họ quá nhiều như vậy đối thủ đều bị trực tiếp áp chế hai tới năm phần chiến lực, mà muốn phá giải áp chế vậy chỉ có thể sử dụng sức mạnh mạnh hơn Lĩnh Vực hoặc là vận dụng Lĩnh Vực của chính mình để chống lại.
Từ đó có thể thấy được năm đó Lạc Thiên trấn giết Tôn Chủ trong trận chiến cuối cùng là cỡ nào bễ nghễ cùng thế hệ.
Nhìn thấy Tằng Vân Sơn sử dụng Lĩnh Vực lúc Thác Bàng cũng không do dự chuẩn bị vận dụng Lĩnh Vực của hắn.
“Phốc—phốc.” Không gian xung quanh bỗng nhiên phá toái, chúng như bị thứ gì kiên cố chấn vỡ. Một đầu Kim Nhân to lớn như có thể chống đỡ thiên địa bỗng nhiên hiện ra, đầu này Kim Nhân mỗi một bước như có thể dẫm nát tinh hà, san bằng vạn vực, quanh thân nó tản mát mà ra từng tia kim quang như muốn chiếu sáng chư thiên lục địa.
“Tôn Chủ Lĩnh Vực.” Nhìn một cái vương triều cùng một đầu Kim Nhân như chống đỡ thiên địa kia mọi người không khỏi ngờ ngác mà nhìn, ở trước mặt hai cái Lĩnh Vực kia bọn họ cảm thấy mình như con kiến đang trông ngóng một đầu Long Tượng vậy, là như vậy nhỏ yếu, là như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đồ sát.
“Lĩnh Vực sao!.” Nhìn hai cái Lĩnh Vực kia Lạc Thiên không khỏi cười nhạt một tiếng, nhất niệm hóa thành Không Gian Nguyên Tố, hai cái kính vô căn cứ mà hiện, hai cái kính như phản chiếu chư thiên, soi sáng hồng trần.
Trong hai kính vậy mà phản chiếu lấy hai cái Lĩnh Vực y hệt Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng.
“Choang choang.” Không Gian Nguyên Tố kính đột nhiên vỡ nát, sau lưng Lạc Thiên đột nhiên xuất hiện một cái Vương Triều cùng một đầu có thể chống đỡ thương khung Kim Nhân, chúng khí thế không kém chút nào Lĩnh Vực trong của Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng.
“Đây là cái gì tà thuật.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà vô căn cứ sử xuất hai cái Lĩnh Vực của họ thì sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ cảm nhận được một cỗ đồng nguyên sức mạnh của bọn họ từ hai cái Lĩnh Vực sau lưng Lạc Thiên, nhưng cùng đồng nguyên sức mạnh vậy mà bọn họ lại không thể liên hệ, tựa hồ bị một bức tường vô hình ngăn cách một dạng.
Bọn họ lập tức ý thức được đây là Lạc Thiên bắt chước Lĩnh Vực của bọn họ thông qua cái gương vừa xuất hiện lại vỡ nát kia. Nhưng cho dù bọn họ biết là bắt chước nhưng sức mạnh từ trong đó vẫn để bọn họ áp lực, nói như vậy dù là bắt chước nhưng hai cái Lĩnh Vực này đều không yếu hơn Lĩnh Vực sau lưng bọn họ, cái này khiến hai người khuôn mặt khó coi vạn phần.
“Hừ.” Tằng Vân Sơn lại không như Thác Nhạc, hắn đã từng là đế vương, tu luyện là Đế Vương chi đạo, không thể để kẻ khác khinh nhờn được. Một tiếng hừ chậm rãi vang lên, tiếng hừ như chấn vỡ lên hà, cửu nhật trầm thiên, một tiếng hừ như trọng chùy gõ vào lòng người.
“Tiểu đạo cũng muốn giết bản thiếu, nếu các ngươi muốn đánh vậy lên thiên ngoại đánh đi.” Nói xong Lạc Thiên biến mất tại chỗ, hắn không muốn mình đánh nhau mà chết đi những người vô tội nên không để ý hai người trực tiếp bay ra thiên ngoại.
“Như ngươi mong muốn.” Thác Bàng hai người nhìn nhau một cái rồi cũng biến mất tại chỗ.
Thiên Ngoại là một mảnh tinh không bao la, ở đây chỉ có Tôn Chủ mới có thể tới, không gian ở đây rất chắc chắn cùng rộng rãi, có thể chịu được Tôn Chủ đánh nhau nên rất nhiều người thường ra thiên ngoại đánh nhau.
Phía dưới tất cả mọi người từ Vũ Đế trở lên trực tiếp mở thiên nhãn nhìn lên thiên ngoại, bọn họ cũng muốn nhìn một trận chiến có một không hai của Kim Ngọc Vực.
Tại thiên ngoại trong Lạc Thiên nhìn hai người không khỏi nở nụ cười, hắn trực tiếp xuất thủ, ở thiên ngoại trong tinh hà uốn lượn thành một cái vòng xoáy xoay quanh Lạc Thiên như hắn là Tinh Không Chi Chủ một dạng.
“Oành.” Những tinh thạch trở nên sáng chói, chúng như trở nên có sinh mạng, hóa thành từng cái mũi tên phá không tới hai Thác Bàng cùng Tằng Vân Sơn. “Oanh oanh oanh.” Từng tiếng như thiên địa gào thét, những tinh hà vẫn thạch khóa chặt tọa độ của hai người, trực tiếp đánh vỡ không gian thành bột mịn mà tới.
Nhìn thấy Lạc Thiên vừa xuất thủ đã là trấn áp thời không, oánh sát vạn vực kia Thác Bàng cùng Tằng Vân Sơn lập tức biết đá trúng thiết bản.
“Mở.” Cả hai cuồng hống, khí huyết bọn họ trực tiếp bạo phát, thiên ngoại bị khí huyết của bọn họ bao phủ, tại khí huyết gia tăng đó kèm theo tám cái Chân Ngã Thần Hỏa. Một đóa Thần Hòa như Đế Diễm, một đóa còn lại như Kim Diễm.
Mỗi một đóa như triền miên qua thiên địa, chúng chung quanh tản mát hào quang như đủ chiếu sáng thiên địa, mỗi một đóa đều trần ngập khí huyết cùng đại đạo pháp tắc. Mà hai đầu này đại đạo như nối thẳng thương khung, trấn như thiên ngoại, tựa như được cái cự thuẫn che chắn.
Tôn Chủ chiến đấu không nhất định phải sử dụng Phá Diệt, bởi vì Phá Diệt chẳng qua chỉ là một kích để tượng trưng cho thân phận của họ mà thôi, nó không phải là toàn bộ của Tôn Chủ.
Tôn Chủ cùng Thánh Tôn khác nhau chính là một cái vẫn còn đang vận dụng thô sơ sức mạnh, mà một cái thì đã có thể vận dụng đại đạo pháp tắc. Hai thứ này là khác biệt về chất, cho nên rất ít người có thể vượt cấp chiến đấu giữa Thánh Tôn và Tôn Chủ, năm đó Lạc Thiên có thể vượt cấp một phần nào cũng là nhờ Thời Không Chi Thư từ Hư Vô Thiên Kinh diễn hóa mà ra.
“Tranh tranh.” Từng âm thanh va lên như đại địa nổ vang, thiên không rung chuyển, những tinh hà mũi tên như trường hà vỡ đê lao tới cự thuẫn do đại diễn hóa. “Oành Oanh Oanh” Thiên không một mảnh khói lửa như Thập Thiên luân hãm, cửu nhật trầm luân.
Quản chi hai đầu đại đạo diễn hóa thành cự thuẫn cũng không thể ngăn cản được vô cùng vô tận tinh thạch lao tới.
“Tiểu bối làm càn.” Nhìn cự thuẫn vỡ nát Thác Bàng cùng Tằng Vân Sơn cuồng hống,”Oành.” Thôi động mạnh nhất trạng thái chém ra nhất kiếm.
Thác Bàng chém ra nhất kiếm, thiên địa đều quay cuồng, những nơi kiếm mang đi qua tinh thạch trực tiếp vỡ thành bột mịn, một kiếm này có thể trực tiếp diệt một cái Tinh Vực.
Tằng Vân Sơn cũng chém qua nhất kiếm, một kiếm này vạn vật triều bái, vạn thế phù binh đều phải nhượng bộ lui binh tựa như đối mặt với cao cao tại thượng Đế Vương.
“Oành.” Nhị kiếm trực tiếp chém ngang thiên địa, tinh thạch trực chỉ làm đôi.
“Pằng.” Âm thanh rất nhỏ vang lên, Lạc Thiên nhất niệm thành kiếm, một kiếm thành hai như Minh Ngục hiện thế, Thiên Đường giáng lâm, hai loại thái cực tín ngưỡng dây dưa tương dung chém về hai bên.
Nhìn thấy ba người đánh nhau phía dưới những người có thể mở ra thiên nhãn xem cuộc chiến không khỏi rùng mình, một người nhất niệm điều khiển tinh hà, hai người nhất kiếm phá vạn đạo, đây quả thật không khác gì tận thế, cũng may họ không đánh ở Ngọc San Thành.
“Vèo vèo vèo.” Bỗng nhiên nhất kiếm hóa hai kiếm của Lạc Thiên vậy mà hóa thành mười kiếm chiêu, chúng tách ra rồi vòng qua theo mỗi tọa độ lao về hai người.
Nhanh, nhanh tới bọn họ không kịp xuất thủ đón đỡ, chỉ có thể tế ra chân khí bảo hộ, tại Tôn Chủ thôi động chân khí lúc đã vượt qua Thánh Tôn vận dụng Tôn Chủ Chân Khí rất nhiều.
“Cốp Cốp-.” Kiếm chiêu như chém qua vạn vật, năm trực tiếp xuyên qua chân khí hai người lao vào thân thể .”Oành.” Thiên không bạo tạc, nhị kiếm hóa thành mười kiếm thay nhau oanh sát trên thân của hai người, lấy bọn họ làm tung tâm nổ vang một tiếng như sấm sét, thanh âm như trấn áp sơn hà, làm cho Kim Ngọc Vực cùng mấy Vực xung quanh mọi người khí huyết loạn lạc.
Cũng không bao lâu, bụi bặm tán đi, ở tại chỗ hai người Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng vậy mà biến mất, chỉ còn lại một cái lỗ hổng không gian, tựa hồ kiếm chiêu kia oanh sát bọn họ về hư không.
Nhưng nhìn cái kia lỗ hổng không gian Lạc Thiên biết hai người kia đã tránh được, Tôn Chủ dù sao vẫn là Tôn Chủ, phản ứng nhanh hơn Thánh Tôn rất nhiều.
“Tranh.” Một tiếng vang lên cực kỳ đột ngột, không gian chỗ sau trong vậy mà bay ra hai kiếm, một trước một sau giáp công đâm hướng Lạc Thiên. Chúng được quấn quanh lấy pháp tắc, như được đại đạo gia cố.
Tiền kiếm như muốn đâm xuyên yết hầu Lạc Thiên, còn hậu kiếm như muốn đâm thủng tim của hắn, chúng lấy tuyệt luân vô bỉ tốc độ mà tới.
Nhìn bỗng nhiên xuất hiện hai kiếm từ hư không lao ra kia phía dưới mở thiên nhãn mọi người tim không khỏi nhảy lên cổ họng, mặc dù bọn họ biết Nhân Tôn là không thể đánh thắng được Tôn Chủ nhưng mà đối với thủ đoạn quỷ dị của Lạc Thiên bọn họ vẫn muốn tìm một kỳ tích sinh ra. Nhân tính là vậy, khi mọi người cho rằng không thể thì bọn họ lại hi vọng kỳ tích thành có thể.
Nhìn hai kiếm kia Lạc Thiên bình tĩnh cười nhạt rồi hai mắt dâng trào thao thao quang mang, không gian xung quanh hắn vậy là trực tiếp thành chất lỏng, tựa hồ không gian muốn thay đổi tọa độ một dạng.
Tại cái này không gian hóa lỏng trước, mọi tọa độ như nối liền nhau, chúng như được trồng lên nhau như thành một không gian điệp gia.
“Phốc.” Hai kiếm đâm vào Lạc Thiên yết hầu cùng trái tim. Dưới một kiếm này dù là Bất Diệt Chi Thể không chết e rằng cũng trọng thương.
Người phía dưới không khỏi rùng mình một cái, mặc dù nhị kiếm quấn quanh pháp tắc kia không đâm vào bọn họ nhưng bọn họ cảm giác như có một thanh kiếm đâm vào bọn họ vậy. Nhìn Lạc Thiên kết quả mọi người không khỏi thở dài một hơi, khuôn mặt trần đầy tiếc hận, cũng không biết bọn họ tiếc hận Lạc Thiên chết hay là không sáng tạo được kỳ tích.
“Không đúng, mau nhìn.” Bỗng nhiên có một tu sĩ thông qua thiên nhãn như nhìn thấy cái gì không tưởng tượng nổi kêu lên.
Mọi người đang tiếc nuối nghe vậy ngẩng đầu lên thiên ngoại xem, mới nhìn thì không sao nhưng nếu nhìn kỹ thì bọn họ không khỏi trợn mắt há mồm, chủ thấy người bị đâm là Lạc Thiên vậy mà không sao, ánh mắt vẫn bình tĩnh, mà người đâm Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng lại bị máu chảy ròng ròng, trước yết hầu cùng tâm của hai người vậy mà có một lỗ hổng.
Nhìn hai lỗ hổng kia mọi người không khỏi nhìn nhau, bọn họ thấy hai thanh kiếm đã đâm trúng Lạc Thiên, vậy mà giờ này người bị thương lại là hai vị Tôn Chủ mà không phải là hắn, cái này trong lúc nhất thời bọn họ không biết phản ứng thế nào.
“Vụt.” Cảm nhận được thân thể đau đớn hai người Tằng Vân Sơn lui ra một bước, một bước cách nhau ức vạn dặm, bọn họ muốn dữ một khoảng cách nhất định với Lạc Thiên.
Thương thế trên người họ cấp tốc khép lại, dù sao Tôn Chủ nếu không thể đánh nát thân thể thì bọn họ vẫn có thể nhờ vào đại đạo câu thông thiên địa chữa thương. Cái này theo một ý nghĩa nào đó bọn họ đã là bất diệt, bởi vì rất ít người có thể đánh cho một Tôn Chủ thành cặn bã không còn để họ không thể phục sinh.
Chỉ là bọn họ bị thương không như bề ngoài mà thôi, vừa rồi Lạc Thiên có truyền tới một vài tia không gian chi lực thông qua hai thanh kiếm truyền vào cơ thể bọn họ, bây giờ trong cơ thể bọn họ đang bị không gian chi lực vận dụng thành không gian liệt phùng tàn phá trong cơ thể.
“Các ngươi muốn một cái chết như nào đây, là tự sát?, là muốn ta đánh nát đại đạo các ngươi hay là đem thân thể các người đánh thành hư vô đây?.” Lạc Thiên vẫn đứng bình tĩnh ở đó nhàn nhã nhìn hai người nói, thần thái như Tôn Chủ trong mắt hắn là gà đất chó sanh tùy ý tàn sát như vậy.
Giờ khắc này không ai cảm thấy tiểu tử này lớn lối nữa, mà là hắn có năng lực như vậy, mọi người sẽ không nghi ngờ tiểu tử chỉ mới Nhân Tôn này.
“Tiểu tử càn rỡ, chỉ là tà thuật gì đù thành đạo.” Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng nghe Lạc Thiên vậy mà dùng giọng nói ý hệt lần trước mình nói hắn không khỏi khuôn mặt đỏ lên.
“Lộc cộc---.” Từng tiếng như ma âm gõ vào lòng người, tại Tằng Vân Sơn xung quanh bán kính trăm vạn dặm nổi lên một cái hư ảnh thần triều, cái này thần triều đứng tại thiên không như một cái Vương Triều biết bay, nó tỏa ra Đế Vương chi uy tàn phá bừa bãi như muốn khiến vạn linh quỳ lạy.
Tại giữa, Tằng Vân Sơn đứng tại trên đỉnh một tòa hư ảnh cung điện trong vương triều, giờ khắc này hắn như Đế Vương chi uy quân lâm thiên hạ, hắn có thể hiệu lệnh Tiên Thần. Yêu Thần cùng Ma Thần đều phải chờ nghe lệnh của hắn, lúc này hắn như nắm lấy toàn bộ sức mạnh của Vương Triều một dạng.
Đây là Lĩnh Vực mà đột phá tới Tôn Chủ mới có thể làm được, Tôn Chủ khác biệt với Thánh Tôn trở xuống không chỉ vì bọn họ có thể sáng tạo ra đại đạo của mình mà họ còn có thể tạo ra Lĩnh Vực, tại cái này Lĩnh Vực trong bọn họ chính là thần, một lời của bọn họ tại đây đều có thể nói là chân ngôn pháp chỉ.
Tại Lĩnh Vực trong chỉ cần đối thủ không mạnh hơn họ quá nhiều như vậy đối thủ đều bị trực tiếp áp chế hai tới năm phần chiến lực, mà muốn phá giải áp chế vậy chỉ có thể sử dụng sức mạnh mạnh hơn Lĩnh Vực hoặc là vận dụng Lĩnh Vực của chính mình để chống lại.
Từ đó có thể thấy được năm đó Lạc Thiên trấn giết Tôn Chủ trong trận chiến cuối cùng là cỡ nào bễ nghễ cùng thế hệ.
Nhìn thấy Tằng Vân Sơn sử dụng Lĩnh Vực lúc Thác Bàng cũng không do dự chuẩn bị vận dụng Lĩnh Vực của hắn.
“Phốc—phốc.” Không gian xung quanh bỗng nhiên phá toái, chúng như bị thứ gì kiên cố chấn vỡ. Một đầu Kim Nhân to lớn như có thể chống đỡ thiên địa bỗng nhiên hiện ra, đầu này Kim Nhân mỗi một bước như có thể dẫm nát tinh hà, san bằng vạn vực, quanh thân nó tản mát mà ra từng tia kim quang như muốn chiếu sáng chư thiên lục địa.
“Tôn Chủ Lĩnh Vực.” Nhìn một cái vương triều cùng một đầu Kim Nhân như chống đỡ thiên địa kia mọi người không khỏi ngờ ngác mà nhìn, ở trước mặt hai cái Lĩnh Vực kia bọn họ cảm thấy mình như con kiến đang trông ngóng một đầu Long Tượng vậy, là như vậy nhỏ yếu, là như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đồ sát.
“Lĩnh Vực sao!.” Nhìn hai cái Lĩnh Vực kia Lạc Thiên không khỏi cười nhạt một tiếng, nhất niệm hóa thành Không Gian Nguyên Tố, hai cái kính vô căn cứ mà hiện, hai cái kính như phản chiếu chư thiên, soi sáng hồng trần.
Trong hai kính vậy mà phản chiếu lấy hai cái Lĩnh Vực y hệt Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng.
“Choang choang.” Không Gian Nguyên Tố kính đột nhiên vỡ nát, sau lưng Lạc Thiên đột nhiên xuất hiện một cái Vương Triều cùng một đầu có thể chống đỡ thương khung Kim Nhân, chúng khí thế không kém chút nào Lĩnh Vực trong của Tằng Vân Sơn cùng Thác Bàng.
“Đây là cái gì tà thuật.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà vô căn cứ sử xuất hai cái Lĩnh Vực của họ thì sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ cảm nhận được một cỗ đồng nguyên sức mạnh của bọn họ từ hai cái Lĩnh Vực sau lưng Lạc Thiên, nhưng cùng đồng nguyên sức mạnh vậy mà bọn họ lại không thể liên hệ, tựa hồ bị một bức tường vô hình ngăn cách một dạng.
Bọn họ lập tức ý thức được đây là Lạc Thiên bắt chước Lĩnh Vực của bọn họ thông qua cái gương vừa xuất hiện lại vỡ nát kia. Nhưng cho dù bọn họ biết là bắt chước nhưng sức mạnh từ trong đó vẫn để bọn họ áp lực, nói như vậy dù là bắt chước nhưng hai cái Lĩnh Vực này đều không yếu hơn Lĩnh Vực sau lưng bọn họ, cái này khiến hai người khuôn mặt khó coi vạn phần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook