Nhất Niệm Thiên Chủ
-
Chương 19: Gặp lại
“ Không rảnh.” Nhìn lấy hai người trước mặt muốn dẫn mình đi chấp pháp sự Lạc Thiên vẫn bình tĩnh nói, Cũng không chờ hai người phản ứng đã quay đầu lại đi tiếp.
“Muốn chết, vậy mà dám không để ý lời của Ngọc Nhan sư tỷ nói.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà không thèm để ý lời của hai người nam tử không giận mà còn vui nói. Hắn còn đang muốn lấy lòng Ngọc Nhan mà tiểu tử này lại đưa đến cửa thì bảo sao hắn không vui được.
Nói không cũng không chờ mọi người phản ứng đã một chưởng hoành không lao tới, thế như lôi đình, lăng lệ mà tàn nhẫn nhằm ngay tâm của Lạc Thiên, Nếu là cùng cảnh giới đón đỡ thì không sao nhưng chỉ là một Phá Cung cảnh tiểu tu sĩ thì e rằng không chết cũng bị phế tu vi.
“Không được.” Ngọc Nhan thấy Trường Phong vì muốn lấy lòng mình mà ra tay tàn nhẫn với người khác như vậy thì biến sắc nói.
Nàng chẳng qua là tò mò với tiểu tu sĩ mà thôi, không ngờ vì mình một lần tò mò mà gây ra án mạng, đang muốn ra tay ngăn cản thì bỗng nhiên khuôn mặt nổi lên không thể tượng tượng nổi dừng lại.
Chỉ thấy đối với một chưởng của Trường Phong đánh tới, Lạc Thiên vậy mà đột nhiên biến mất, xuất hiện lần nữa đã một tay nắm lấy cổ của Trường Phong nhấc lên.
“Ngươi muốn chết như thế nào?.” Lạc Thiên hai mắt lạnh như băng nhìn Trường Phong nói. Hắn xưa nay rất ít tìm người khác gây sự, nhưng nếu có người muốn tìm hắn phiền phức vậy thì hắn sẽ không nương tay, quản chi ngươi là cái gì truyền thừa, hắn xưa nay đều không nương tay qua, chỉ cần kẻ nào phạm hắn đều là kẻ địch của hắn, đối với kẻ địch Lạc Thiên xưa đều chỉ có một chữ ”Giết”.
“Ngươi, ngươi, đây là, ngươi đây là sử dụng yêu thuật.” Trường Phong hoảng sợ nhìn Lạc Thiên lắp bắp nói .
“Đã ngươi không muốn chọn cái chết cho mình vậy thì không cần chọn nữa.” Lạc Thiên thấy Trường Phong vậy mà nói mình sử dụng yêu thuật cười nhạt không thèm để ý nói.
“Không được, môn phái chúng ta không được sát hại đồng môn, nếu ngươi giết hắn vậy sẽ bị phạt.” Ngọc Nhan thấy Lạc Thiên vậy mà muốn giết Trường Phong nên cũng không để ý Lạc Thiên như thế nào bắt được cổ Trường Phong vội vàng nói.
“Nếu đã làm vậy thì chuẩn bị hậu quả đi.” Đối với nữ tử Ngọc Nhan kia nói Lạc Thiên lựa chọn không nhìn.
Chỉ là khi hắn muốn ra tay bóp chết tên này thì bỗng nhiên có một thanh âm run rẩy lại dễ nghe như suối tuyền khiến người mát ruột nói :” Ca ca, là ngươi sao?”.
“Là Lạc Tuyết sư muội.” Mấy tên đệ tử xung quanh mang theo cuồng nhiệt ánh mắt nhìn Lạc Tuyết khẽ hô. Hiển nhiên Lạc Tuyết tại Ngọc Thanh Phái rất được nhiều người mến mộ.
Đang định giết tên phiền toái này bỗng nhiên nghe được thanh âm Lạc Thiên giật mình quay đầu lại. Đập vào mắt là một bạch y nữ tử, nàng khuôn mặt hoàn mỹ như là xuất thủ tử thương thiên chi tác, khí chất lãnh nhược mà điềm đạm, siêu phàm thoát tục tựa như thần nữ hạ phàm.
Khi ngươi nhìn thấy nàng ngươi sẽ cảm giác được nàng như như là thần nữ từ trong mộng đi ra, tựa hồ ngươi có thể nhìn thấy nàng nhưng không thể sờ tới được, tựa hồ chỉ cần ngươi chạm nhẹ vào một cái sẽ khiến mộng ảo vỡ nát như vậy.
“Tuyết nhi, mấy chục năm không gặp không ngờ ngươi đã lớn như vậy rồi.” Nhìn thấy Lạc Tuyết vậy mà đã lớn như vậy rồi Lạc Thiên vứt Trường Phong qua một bên rồi ánh mắt lạnh như băng kia khôi phục lại bình tĩnh mang theo một tia ôn nhu nhìn nàng khẽ nói .
“Ca.” Lạc Tuyết thấy khuôn mặt của hắn lập tức nhận ra, kích động hô một tiếng rồi tiến vào lồng ngực Lạc Thiên.
“Đã lớn như vậy rồi còn giống như lúc nhỏ vậy.” Lạc Thiên thấy nàng vậy mà trước mặt nhiều người như vậy chạy tới ôm mình không khỏi cười khẽ nói.
“Hi hi.” Đối với Lạc Thiên trêu chọc nàng lựa chọn không nhìn rồi cười nói :”Ca, mấy năm nay ngươi trải qua thế nào, tại sao còn sống vậy mà bây giờ mới trở về?.”
“Ha ha, tìm một cái phòng rồi nói đi.” Lạc Thiên nhìn xung quanh mọi người đang nhìn cười khẽ nói. Còn Trường Phong thì không thèm để ý tới nữa, một con kiến mà thôi .
“Được.” Lạc Tuyết nhìn xung quanh mọi người rồi nhìn Ngọc Nhan cười nói:” Ngọc Nhan sư tỷ, lần này ta đã lâu cùng ca ca không gặp nên có việc, không thể đi cùng sư tỷ được, lần sau nhé.”
Hiển nhiên nàng và Ngọc Nhan trước đó đã có ước định, chỉ là lần này gặp lại ca ca của mình nên cười trì hoãn lại ước định.
“Không sao, nếu hắn là ca ca đã biến mất nhiều năm của ngươi vậy thì cứ đi đi.” Ngọc Nhan nhìn Lạc Tuyết rồi ánh mắt không dấu vết nhìn qua Lạc Thiên cười đáp lời. Hiển nhiên nàng cũng từng nghe nói Lạc Tuyết có một vi ca ca đã mất tích rất lâu.
“Ca, chúng ta về thôi, muội đã thông báo với nương cùng phụ thân.” Lạc Tuyết quay mang theo nhàn nhàn hàn quang nhìn Trường Phong rồi lại ôm tay Lạc Thiên cười hì hì nói .
“Được, cũng đã lâu không gặp bọn họ.” Đối với gặp hai người kia Lạc Thiên cười khổ khẽ nói. Cũng không biết lần này gặp mặt sẽ là tình hình như thế nào.
“Nguyên lại đó là ca ca đã mất tích hai mươi mấy năm của Lạc Tuyết sư muội nha.” Có một đệ tử không khỏi hiếu kỳ nhìn Lạc Thiên khẽ nói.
“Đúng vậy, quả nhiên không hổ là ca ca của Lạc Tuyết sư muội, thật quỷ dị, vậy mà dùng Phá Cung cảnh cũng có thể đánh bại Trường Phong sư huynh.” Có một đệ tử cũng cảm khái nhìn bóng lưng Lạc Tuyết cùng Lạc Thiên nói .
Nghe mấy đệ tử nói chuyện Trường Phong khuôn mặt âm trầm rồi phất tay áo rời đi, lần này sỉ nhục hắn còn phải nghĩ biện pháp hoàn trả .
“Ca, năm đó huynh thật đi tới Vấn Thiên Sơn Mạch sao?.” Đi trên đường Lạc Tuyết nhịn không được hiếu kỳ nhìn Lạc Thiên hỏi. Hiển nhiên không ngờ ca ca mình vậy mà có thể còn sống từ Vấn Thiên Sơn Mạch trở về. Mấy năm nay mỗi ngày đều lo nghĩ, nàng sắp phát điên mất rồi.
Mười năm trước đó nàng cùng Nam Cung Vân cùng với Lạc Phong đã từng tới Vấn Thiên Sơn Mạch qua, nhưng không thể tiến vào trong Sơn Mạch nên ở bên ngoài xung quanh tìm kiếm, chỉ là ngoại trừ đã từng xuất hiện một trận đấu vết tích ra không phát hiện gì khác,cuối cùng không có kết quả nên phải trở về.
“Đích thật đã tới qua, hơn nữa còn lấy được vật mà ta muốn.” Lạc Thiên cười khẽ nói. Chỉ là Lạc Tuyết có thể cảm nhận được trong mắt hắn có nhàn nhạt bất dắc dĩ cùng bi thương, Vốn đang định hỏi thì bỗng nhiên nghe được tiếng của Lạc Phong gầm lên.
“Súc sinh, ngươi cuối cùng cũng chịu trở về sao?.” Lạc Phong cùng Nam Cung Vân vừa đi tới biệt viện của Lạc Tuyết đã thấy Lạc Thiên. Tuy rằng lo lắng cho con trai mình nhưng vẫn không hạ xuống được trưởng bối uy nghiêm nên gầm lên. Nếu không mắng chửi thì sau này trong nhà này hắn uy nghiêm còn ở đâu.
Bên kia Nam Cung Van cũng muốn tiến lên hỏi han nhưng nhìn Lạc Phong gầm lên nên không nói. Mặc dù lo lắng nhưng không lên tiếng, bởi vì nàng biết không thể quá cưng chiều hắn, nếu không sau này lại xảy ra chuyện như vậy thì bọn họ hối hận cũng không kịp.
Đối với Lạc Phong chửi mắng Lạc Thiên đôi mắt có chút bất đắc dĩ dữ im lặng, lần này hắn ra đi chỉ để lại lá thư từ biệt mà không được sự cho phép của họ nên đuối lý. Nên khi nghe Lạc Phong mắng chửi hắn không muốn cãi lại, để hắn mắng một trận là qua mà thôi, còn nếu hắn cãi lại sẽ chỉ mang tới vấn đề càng nghiêm trọng hơn, nên giữ im lặng là biện pháp tốt nhất.
“Không nói hả?, đuối lý phải không?, tốt, ngươi rất tốt, một mình chạy ra ngoài, ngươi có biết muội muội cùng nương của ngươi lo lắng thế nào không hả?”. Thấy thằng con trai không nói Lạc Phong tức dận hỏi liên tục.
Mặc dù hắn muốn ai đó quỳ xuống, nhưng mà hình như người nào đó không chịu quỳ, cái này thằng con trai hắn cũng rất hiểu, mắng đôi câu còn được nhưng muốn hắn quỳ vậy thì nói không chừng sẽ trở mặt. Điều này cũng làm hắn cực kỳ biệt khuất, có đứa con nào lại hố cha như vậy chứ.
“Được rồi, vào nhà hãy nói.” Nam Cung Vân nhìn Lạc Phong tức giận dảm xuống nên nói. Mặc dù quyết định phải trừng trị hắn nhưng trong lòng tình thân cuối cùng vẫn không nỡ nhìn con mình bị mắng nên khuyên can.
“Phải đấy phụ thân, có gì vào nhà nói.” Thấy phụ thân mình nguôi giận Lạc Tuyết cũng xen vào khuyên can nói. Hiển nhiên nàng cũng không muốn ca ca bị phụ thân mắng mỏ bên ngoài .
“Hừ.” Đối với hai nữ trong nhà Lạc Phong không tỏ ý kiến rồi đi vào. Hiển nhiên hắn cũng muốn dừng lại nhưng ngại mất đi trưởng bối uy nghiêm nên không dừng được, bây giờ có hai mẹ con cho hắn cái bậc thang sao không dùng .
Tại trong phòng, bốn người ngồi cùng nhau, Nam Cung Vân cùng Lạc Phong khuôn mặt từ đầu không có rời qua Lạc Thiên, người trước mang theo ánh mắt lo lắng, người sau thì dù lo lắng nhưng vẫn phải mang theo khuôn mặt âm u nhìn tới .
“Nói đi, mấy năm nay ngươi đã làm những gì.” Thấy mọi người đã ngồi xuống Lạc Phong âm u nhìn Lạc Thiên hỏi. Hắn rất muốn biết tại sao với thiên phú của Lạc Thiên vậy mà hơn hai mươi năm qua đi vẫn là Phá Cung nhất trọng cảnh, cái này khiến hắn rất tò mò.
“Việc này ta không thể nói được.” Đối với chuyện lần này hắn không thể nói với Nam Cung Vân cùng Lạc Phong được. Chuyện lần này liên quan quá nhiều thứ, với cảnh giới của hai người bọn họ bay giờ biết cũng không giúp được gì, như vậy thà không nói còn hơn.
“Ngươi.” Vốn muốn hỏi một chút mấy năm nay hắn trải qua thế nào, vậy mà vừa mở miệng đã không thể nói. Cái này làm sao khiến hắn không tức giận cho được.
“Được, vậy cảnh giới của ngươi tại sao chỉ mới Phá Cung cảnh?.” Nếu đã không nói mấy năm nay xảy ra chuyện gì vậy thì hỏi cái khác vậy, lạc Phong biệt khuất nghĩ.
“Ta không rảnh tu luyện nên vẫn là Phá Cung cảnh.” Đối với vấn đề này hắn có chút bất đắc dĩ nói thật.
“Ngươi, vậy ngươi có thể nói cho ta cái gì?.” Vốn sẽ được một lý do nào đó rất chính đáng, không ngờ vậy mà chỉ được một câu trả lời như không trả lời, cái này khiến hắn suýt phun ra ngụm máu.
“Sau này nếu các ngươi đủ yêu cầu ta sẽ nói.” Đối với vấn đề này Lạc Thiên khẽ than nói. Hắn vốn dĩ rất không thích dối trá, nhất là đối với người bên cạnh mình, cho nên ngay từ đầu hắn sẽ không nói chuyện liên quan tới chuyến đi lần này.
“Được rồi, vậy say này hãy ở lại đây cùng Tuyết Nhi đi, ngươi là Phá Cung cảnh nên vốn dĩ đã không được ở lại Ngọc Thanh phái, nhưng ta và phụ thân sẽ cố gắng xin phép để ngươi ở lại đây, nhưng ngươi chỉ có thể ở lại đây, dù sao hai huynh muội ở chung cũng không phải việc gì.” Nam Cung Vân có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Phong rồi quay sang nói với Lạc Thiên.
“Được, sau này ta sẽ ở đây.” Đối với chuyện ở đâu Lạc Thiên đều sẽ không quá để ý vì vậy đồng ý nói.
Trở lại bốn người hàn huyên trong chốc lát rồi trở về phòng, Lạc Thiên chọn tùy tiện một cái phòng trong biệt viên của Lạc Tuyết rồi ở. Mỗi đệ tử chỉ khi trở thành đệ tử chân truyền mới được ở một cái biệt viện riêng, nhưng Lạc Tuyết vậy mà lại ở được một cái độc lập biệt viện, cái này có thể tưởng tượng được Lạc Tuyết được tông môn coi trọng như thế nào.
Về tại phòng, Lạc Thiên tiến vào Thiên Tinh Thấp ngồi xếp bằng tu luyện. Bởi vì lần trước tại không gian truyền thừa chỉ có pháp tắc đại đạo mà không có nguyên lực nên hắn cũng bị bất đắc dĩ không thể tu luyện nguyên lực được, cái này khiến hắn cảnh giới vẫn giữ tại Phá Cung Cảnh, chỉ là đối với điều này Lạc Thiên không quá để ý, với hắn mà nói có rất nhiều cách để tăng nhanh cảnh giới, chẳng qua bởi vì thời cơ chưa thích hợp nên không sử dụng mà thôi.
“Muốn chết, vậy mà dám không để ý lời của Ngọc Nhan sư tỷ nói.” Nhìn Lạc Thiên vậy mà không thèm để ý lời của hai người nam tử không giận mà còn vui nói. Hắn còn đang muốn lấy lòng Ngọc Nhan mà tiểu tử này lại đưa đến cửa thì bảo sao hắn không vui được.
Nói không cũng không chờ mọi người phản ứng đã một chưởng hoành không lao tới, thế như lôi đình, lăng lệ mà tàn nhẫn nhằm ngay tâm của Lạc Thiên, Nếu là cùng cảnh giới đón đỡ thì không sao nhưng chỉ là một Phá Cung cảnh tiểu tu sĩ thì e rằng không chết cũng bị phế tu vi.
“Không được.” Ngọc Nhan thấy Trường Phong vì muốn lấy lòng mình mà ra tay tàn nhẫn với người khác như vậy thì biến sắc nói.
Nàng chẳng qua là tò mò với tiểu tu sĩ mà thôi, không ngờ vì mình một lần tò mò mà gây ra án mạng, đang muốn ra tay ngăn cản thì bỗng nhiên khuôn mặt nổi lên không thể tượng tượng nổi dừng lại.
Chỉ thấy đối với một chưởng của Trường Phong đánh tới, Lạc Thiên vậy mà đột nhiên biến mất, xuất hiện lần nữa đã một tay nắm lấy cổ của Trường Phong nhấc lên.
“Ngươi muốn chết như thế nào?.” Lạc Thiên hai mắt lạnh như băng nhìn Trường Phong nói. Hắn xưa nay rất ít tìm người khác gây sự, nhưng nếu có người muốn tìm hắn phiền phức vậy thì hắn sẽ không nương tay, quản chi ngươi là cái gì truyền thừa, hắn xưa nay đều không nương tay qua, chỉ cần kẻ nào phạm hắn đều là kẻ địch của hắn, đối với kẻ địch Lạc Thiên xưa đều chỉ có một chữ ”Giết”.
“Ngươi, ngươi, đây là, ngươi đây là sử dụng yêu thuật.” Trường Phong hoảng sợ nhìn Lạc Thiên lắp bắp nói .
“Đã ngươi không muốn chọn cái chết cho mình vậy thì không cần chọn nữa.” Lạc Thiên thấy Trường Phong vậy mà nói mình sử dụng yêu thuật cười nhạt không thèm để ý nói.
“Không được, môn phái chúng ta không được sát hại đồng môn, nếu ngươi giết hắn vậy sẽ bị phạt.” Ngọc Nhan thấy Lạc Thiên vậy mà muốn giết Trường Phong nên cũng không để ý Lạc Thiên như thế nào bắt được cổ Trường Phong vội vàng nói.
“Nếu đã làm vậy thì chuẩn bị hậu quả đi.” Đối với nữ tử Ngọc Nhan kia nói Lạc Thiên lựa chọn không nhìn.
Chỉ là khi hắn muốn ra tay bóp chết tên này thì bỗng nhiên có một thanh âm run rẩy lại dễ nghe như suối tuyền khiến người mát ruột nói :” Ca ca, là ngươi sao?”.
“Là Lạc Tuyết sư muội.” Mấy tên đệ tử xung quanh mang theo cuồng nhiệt ánh mắt nhìn Lạc Tuyết khẽ hô. Hiển nhiên Lạc Tuyết tại Ngọc Thanh Phái rất được nhiều người mến mộ.
Đang định giết tên phiền toái này bỗng nhiên nghe được thanh âm Lạc Thiên giật mình quay đầu lại. Đập vào mắt là một bạch y nữ tử, nàng khuôn mặt hoàn mỹ như là xuất thủ tử thương thiên chi tác, khí chất lãnh nhược mà điềm đạm, siêu phàm thoát tục tựa như thần nữ hạ phàm.
Khi ngươi nhìn thấy nàng ngươi sẽ cảm giác được nàng như như là thần nữ từ trong mộng đi ra, tựa hồ ngươi có thể nhìn thấy nàng nhưng không thể sờ tới được, tựa hồ chỉ cần ngươi chạm nhẹ vào một cái sẽ khiến mộng ảo vỡ nát như vậy.
“Tuyết nhi, mấy chục năm không gặp không ngờ ngươi đã lớn như vậy rồi.” Nhìn thấy Lạc Tuyết vậy mà đã lớn như vậy rồi Lạc Thiên vứt Trường Phong qua một bên rồi ánh mắt lạnh như băng kia khôi phục lại bình tĩnh mang theo một tia ôn nhu nhìn nàng khẽ nói .
“Ca.” Lạc Tuyết thấy khuôn mặt của hắn lập tức nhận ra, kích động hô một tiếng rồi tiến vào lồng ngực Lạc Thiên.
“Đã lớn như vậy rồi còn giống như lúc nhỏ vậy.” Lạc Thiên thấy nàng vậy mà trước mặt nhiều người như vậy chạy tới ôm mình không khỏi cười khẽ nói.
“Hi hi.” Đối với Lạc Thiên trêu chọc nàng lựa chọn không nhìn rồi cười nói :”Ca, mấy năm nay ngươi trải qua thế nào, tại sao còn sống vậy mà bây giờ mới trở về?.”
“Ha ha, tìm một cái phòng rồi nói đi.” Lạc Thiên nhìn xung quanh mọi người đang nhìn cười khẽ nói. Còn Trường Phong thì không thèm để ý tới nữa, một con kiến mà thôi .
“Được.” Lạc Tuyết nhìn xung quanh mọi người rồi nhìn Ngọc Nhan cười nói:” Ngọc Nhan sư tỷ, lần này ta đã lâu cùng ca ca không gặp nên có việc, không thể đi cùng sư tỷ được, lần sau nhé.”
Hiển nhiên nàng và Ngọc Nhan trước đó đã có ước định, chỉ là lần này gặp lại ca ca của mình nên cười trì hoãn lại ước định.
“Không sao, nếu hắn là ca ca đã biến mất nhiều năm của ngươi vậy thì cứ đi đi.” Ngọc Nhan nhìn Lạc Tuyết rồi ánh mắt không dấu vết nhìn qua Lạc Thiên cười đáp lời. Hiển nhiên nàng cũng từng nghe nói Lạc Tuyết có một vi ca ca đã mất tích rất lâu.
“Ca, chúng ta về thôi, muội đã thông báo với nương cùng phụ thân.” Lạc Tuyết quay mang theo nhàn nhàn hàn quang nhìn Trường Phong rồi lại ôm tay Lạc Thiên cười hì hì nói .
“Được, cũng đã lâu không gặp bọn họ.” Đối với gặp hai người kia Lạc Thiên cười khổ khẽ nói. Cũng không biết lần này gặp mặt sẽ là tình hình như thế nào.
“Nguyên lại đó là ca ca đã mất tích hai mươi mấy năm của Lạc Tuyết sư muội nha.” Có một đệ tử không khỏi hiếu kỳ nhìn Lạc Thiên khẽ nói.
“Đúng vậy, quả nhiên không hổ là ca ca của Lạc Tuyết sư muội, thật quỷ dị, vậy mà dùng Phá Cung cảnh cũng có thể đánh bại Trường Phong sư huynh.” Có một đệ tử cũng cảm khái nhìn bóng lưng Lạc Tuyết cùng Lạc Thiên nói .
Nghe mấy đệ tử nói chuyện Trường Phong khuôn mặt âm trầm rồi phất tay áo rời đi, lần này sỉ nhục hắn còn phải nghĩ biện pháp hoàn trả .
“Ca, năm đó huynh thật đi tới Vấn Thiên Sơn Mạch sao?.” Đi trên đường Lạc Tuyết nhịn không được hiếu kỳ nhìn Lạc Thiên hỏi. Hiển nhiên không ngờ ca ca mình vậy mà có thể còn sống từ Vấn Thiên Sơn Mạch trở về. Mấy năm nay mỗi ngày đều lo nghĩ, nàng sắp phát điên mất rồi.
Mười năm trước đó nàng cùng Nam Cung Vân cùng với Lạc Phong đã từng tới Vấn Thiên Sơn Mạch qua, nhưng không thể tiến vào trong Sơn Mạch nên ở bên ngoài xung quanh tìm kiếm, chỉ là ngoại trừ đã từng xuất hiện một trận đấu vết tích ra không phát hiện gì khác,cuối cùng không có kết quả nên phải trở về.
“Đích thật đã tới qua, hơn nữa còn lấy được vật mà ta muốn.” Lạc Thiên cười khẽ nói. Chỉ là Lạc Tuyết có thể cảm nhận được trong mắt hắn có nhàn nhạt bất dắc dĩ cùng bi thương, Vốn đang định hỏi thì bỗng nhiên nghe được tiếng của Lạc Phong gầm lên.
“Súc sinh, ngươi cuối cùng cũng chịu trở về sao?.” Lạc Phong cùng Nam Cung Vân vừa đi tới biệt viện của Lạc Tuyết đã thấy Lạc Thiên. Tuy rằng lo lắng cho con trai mình nhưng vẫn không hạ xuống được trưởng bối uy nghiêm nên gầm lên. Nếu không mắng chửi thì sau này trong nhà này hắn uy nghiêm còn ở đâu.
Bên kia Nam Cung Van cũng muốn tiến lên hỏi han nhưng nhìn Lạc Phong gầm lên nên không nói. Mặc dù lo lắng nhưng không lên tiếng, bởi vì nàng biết không thể quá cưng chiều hắn, nếu không sau này lại xảy ra chuyện như vậy thì bọn họ hối hận cũng không kịp.
Đối với Lạc Phong chửi mắng Lạc Thiên đôi mắt có chút bất đắc dĩ dữ im lặng, lần này hắn ra đi chỉ để lại lá thư từ biệt mà không được sự cho phép của họ nên đuối lý. Nên khi nghe Lạc Phong mắng chửi hắn không muốn cãi lại, để hắn mắng một trận là qua mà thôi, còn nếu hắn cãi lại sẽ chỉ mang tới vấn đề càng nghiêm trọng hơn, nên giữ im lặng là biện pháp tốt nhất.
“Không nói hả?, đuối lý phải không?, tốt, ngươi rất tốt, một mình chạy ra ngoài, ngươi có biết muội muội cùng nương của ngươi lo lắng thế nào không hả?”. Thấy thằng con trai không nói Lạc Phong tức dận hỏi liên tục.
Mặc dù hắn muốn ai đó quỳ xuống, nhưng mà hình như người nào đó không chịu quỳ, cái này thằng con trai hắn cũng rất hiểu, mắng đôi câu còn được nhưng muốn hắn quỳ vậy thì nói không chừng sẽ trở mặt. Điều này cũng làm hắn cực kỳ biệt khuất, có đứa con nào lại hố cha như vậy chứ.
“Được rồi, vào nhà hãy nói.” Nam Cung Vân nhìn Lạc Phong tức giận dảm xuống nên nói. Mặc dù quyết định phải trừng trị hắn nhưng trong lòng tình thân cuối cùng vẫn không nỡ nhìn con mình bị mắng nên khuyên can.
“Phải đấy phụ thân, có gì vào nhà nói.” Thấy phụ thân mình nguôi giận Lạc Tuyết cũng xen vào khuyên can nói. Hiển nhiên nàng cũng không muốn ca ca bị phụ thân mắng mỏ bên ngoài .
“Hừ.” Đối với hai nữ trong nhà Lạc Phong không tỏ ý kiến rồi đi vào. Hiển nhiên hắn cũng muốn dừng lại nhưng ngại mất đi trưởng bối uy nghiêm nên không dừng được, bây giờ có hai mẹ con cho hắn cái bậc thang sao không dùng .
Tại trong phòng, bốn người ngồi cùng nhau, Nam Cung Vân cùng Lạc Phong khuôn mặt từ đầu không có rời qua Lạc Thiên, người trước mang theo ánh mắt lo lắng, người sau thì dù lo lắng nhưng vẫn phải mang theo khuôn mặt âm u nhìn tới .
“Nói đi, mấy năm nay ngươi đã làm những gì.” Thấy mọi người đã ngồi xuống Lạc Phong âm u nhìn Lạc Thiên hỏi. Hắn rất muốn biết tại sao với thiên phú của Lạc Thiên vậy mà hơn hai mươi năm qua đi vẫn là Phá Cung nhất trọng cảnh, cái này khiến hắn rất tò mò.
“Việc này ta không thể nói được.” Đối với chuyện lần này hắn không thể nói với Nam Cung Vân cùng Lạc Phong được. Chuyện lần này liên quan quá nhiều thứ, với cảnh giới của hai người bọn họ bay giờ biết cũng không giúp được gì, như vậy thà không nói còn hơn.
“Ngươi.” Vốn muốn hỏi một chút mấy năm nay hắn trải qua thế nào, vậy mà vừa mở miệng đã không thể nói. Cái này làm sao khiến hắn không tức giận cho được.
“Được, vậy cảnh giới của ngươi tại sao chỉ mới Phá Cung cảnh?.” Nếu đã không nói mấy năm nay xảy ra chuyện gì vậy thì hỏi cái khác vậy, lạc Phong biệt khuất nghĩ.
“Ta không rảnh tu luyện nên vẫn là Phá Cung cảnh.” Đối với vấn đề này hắn có chút bất đắc dĩ nói thật.
“Ngươi, vậy ngươi có thể nói cho ta cái gì?.” Vốn sẽ được một lý do nào đó rất chính đáng, không ngờ vậy mà chỉ được một câu trả lời như không trả lời, cái này khiến hắn suýt phun ra ngụm máu.
“Sau này nếu các ngươi đủ yêu cầu ta sẽ nói.” Đối với vấn đề này Lạc Thiên khẽ than nói. Hắn vốn dĩ rất không thích dối trá, nhất là đối với người bên cạnh mình, cho nên ngay từ đầu hắn sẽ không nói chuyện liên quan tới chuyến đi lần này.
“Được rồi, vậy say này hãy ở lại đây cùng Tuyết Nhi đi, ngươi là Phá Cung cảnh nên vốn dĩ đã không được ở lại Ngọc Thanh phái, nhưng ta và phụ thân sẽ cố gắng xin phép để ngươi ở lại đây, nhưng ngươi chỉ có thể ở lại đây, dù sao hai huynh muội ở chung cũng không phải việc gì.” Nam Cung Vân có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Phong rồi quay sang nói với Lạc Thiên.
“Được, sau này ta sẽ ở đây.” Đối với chuyện ở đâu Lạc Thiên đều sẽ không quá để ý vì vậy đồng ý nói.
Trở lại bốn người hàn huyên trong chốc lát rồi trở về phòng, Lạc Thiên chọn tùy tiện một cái phòng trong biệt viên của Lạc Tuyết rồi ở. Mỗi đệ tử chỉ khi trở thành đệ tử chân truyền mới được ở một cái biệt viện riêng, nhưng Lạc Tuyết vậy mà lại ở được một cái độc lập biệt viện, cái này có thể tưởng tượng được Lạc Tuyết được tông môn coi trọng như thế nào.
Về tại phòng, Lạc Thiên tiến vào Thiên Tinh Thấp ngồi xếp bằng tu luyện. Bởi vì lần trước tại không gian truyền thừa chỉ có pháp tắc đại đạo mà không có nguyên lực nên hắn cũng bị bất đắc dĩ không thể tu luyện nguyên lực được, cái này khiến hắn cảnh giới vẫn giữ tại Phá Cung Cảnh, chỉ là đối với điều này Lạc Thiên không quá để ý, với hắn mà nói có rất nhiều cách để tăng nhanh cảnh giới, chẳng qua bởi vì thời cơ chưa thích hợp nên không sử dụng mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook