Tháng 11, trời đã bắt đầu trở lạnh. Tô Lịch biết Đồng Tâm sợ lạnh nên đối phương vừa lên xe thì liền cẩn thận đóng kín cửa xe. Nhưng mặc dù là như vậy, trong xe vẫn không có lấy nửa phần không khí ấm áp. Trên ghế phó lái, có thể cảm nhận được bầu áp suất thấp vờn xung quanh Đông Tâm. Cô lạnh mặt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không nói câu nào.

Thất bại! Thật sự là quá quá thật bại mà! Đông Tâm cảm thấy, trên trán mình chính là khắc rõ hai chữ "ngu xuẩn." Sao mình lại có thể tin lời Tô Lịch chứ? Sao lại có thể cứ thế mù quáng mà tin lời anh ta đây? Cô hiển nhiên đã quên, thứ tên này am hiểu nhất chính là nói dối.

Nhớ lại dáng vẻ đau đến mồ hôi đầy đầu lúc nãy của Tô Lịch, Đông Tâm liền nhịn không được tặc lưỡi hai tiếng, tên khốn này không đi làm diễn viên thật là đáng tiếc mà, bằng không với trình độ diễn xuất của anh ta, giành giải Oscar không phải cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi sao?

"Còn giận sao?" Đông Tâm còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, liền cảm thấy mặt bị người ta véo, quay lại nhìn thì thấy tên đầu sỏ vẫn đang nhìn mình với vẻ mặt hài hước: "Em không trẻ con đến mức đó chứ?"

Đông Tâm lớn đến bằng này, vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông trêu chọc, trong khoảng thời gian ngắn nhất thời không biết làm gì, mãi một lúc sau mới nhớ ra gạt phăng tay Tô Lịch ra, cả giận nói: "Anh buông tay!"

Nhưng Tô Lịch lại cho rằng Đông Tâm vẫn còn đang giận dỗi nên mới như vậy, giọng nói liền mềm xuống mấy phần: "Anh đều nghe được lời em nói mà. Không phải là anh không muốn tham dự hôn lễ của Liễu Văn, nhưng quả thực dạo này trong viện quá nhiều việc, lại đúng lúc lại có hội nghị trao đổi và đánh giá Trung-Anh khiến anh chỉ hận không thể phân thân ra làm tám mà làm việc, em lại còn nháo với anh thành như vậy...."

Tô Lịch vừa lái xe vừa lảm nhảm không dừng, Đông Tâm giả vờ đang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ không trả lời. AAyda, nói như vậy thì hình như hai người bọn họ vì chuyện này mới cãi nhau sao? Sao nghĩ thế nào cũng cảm thấy, dường như là mình.......chuyện bé xé ra to? Đàn ông công việc bận rộn, không có thời gian đưa mình đi tham dự hôn lễ thì tự mình đi cũng được mà, làm như không có anh ta thì hôn lễ sẽ không cử hành được ấy... Cô lại có thể vì một việc nhỏ như thế này mà giận dỗi chạy về nhà mẹ đẻ? Khụ! Khụ! Mình bắt đầu tự tung tự tác như vậy từ khi nào thế?

Nhưng nói mới để ý, lúc nãy Tô Lịch nói cái gì mà viện, cái gì mà hội nghị giao lưu Trung-Anh... rốt cuộc là anh ta làm cái gì vậy nhỉ? Là bác sĩ? Nghiên cứu sinh? Hay là--------

Đông Tâm chống cằm suy nghĩ, đột nhiên một ý nghĩ xẹt qua trong đầu. Cô kinh ngạc, lúc này mới bất giác túm chặt Tô Lịch nói: "Từ từ đã nào! Lúc nãy, anh nói là hôn lễ của ai cơ??"

Tô Lịch nhíu mày, hiển nhiên là hiểu nhầm ý của Đông Tâm.

"Anh biết anh biết! Liễu Văn là người bạn tốt nhất của em, khi chúng ra kết hôn cô ấy lại giúp đỡ nhiều như vậy.... Cho nên hôn lễ của ai cũng có thể vắng mặt, chỉ trừ hôn lễ của cô ấy, đúng không?"

Tô Lịch nói liền một mạch xong, lúc này mới không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Đông Tâm, "Mấy lời này em cứ luôn lải nhải bên tai anh, nhất định phải nghe anh nói ra em mới hài lòng sao?"

Nghe vậy, Đông Tâm há miệng định nói gì đó lại bị Tô Lịch cắt ngang: "Dừng! Anh sợ em rồi đấy! Hôn lễ ngày mai anh nhất định sẽ đến đúng giờ, không sớm không muộn một phút, được chưa?"

Đông Tâm: "........"

Hai người mắt lớn trừng mắt bé một lúc, Đông Tâm mới như vừa tỉnh ra từ trong mộng. Nói như vậy, cô thực sự không nghe nhầm ------ nha đầu Văn Tử chết tiệt kia thật-sự-muốn-kết-hôn!!! A, Đông Tâm nhớ rõ, trước hôm cô xảy ra chuyện một ngày vẫn còn cũng Văn Tử đi xem mắt, thật không ngờ nháy mắt một cái đã kết hôn rồi??!! Mà từ từ đã, đối tượng kết hôn của Văn Tử sẽ không phải chính là đối tượng xem mắt hôm đó chứ?

Nghĩ đến đây trong đầu đột nhiên nhớ tới anh chàng IT nói lắp kia, Đông Tâm không nhịn được bật cười ra tiếng, tròng mắt xoay chuyển, quay sang Tô Lịch, khách sáo nói: "Tô Lịch, anh nói xem, anh cảm thấy chồng của Văn Tử là người như thế nào?"

"Trình Nham ư?" Tô Lịch không chút để ý nhướng mày, "Khá tốt, con người kiên định, công việc cũng không tệ."

Nghe vậy, Đông Tâm nhíu mày, cái tên Trình Nham này, sao nghe cứ thấy quen quen nhỉ? Sau đó, giây tiếp theo cô liền trợn mắt hít một ngụm khí lạnh.

Là Trình Nham!!!! Trình Nham kia chẳng phải chính là "Trấn sơn thạch" sao? Bảo sao nói đến cái tên Trình Nham này cô đột nhiên lại không nhớ ra. Hồi bọn họ còn đi học, Trình Nham có vô số biệt danh: Mập Mạp, Tên Mập Mạp chết tiệt, Thạch Đầu, Trấn sơn thạch....nên chẳng còn gọi tên thật của cậu ta nữa/

Mà Trình Nham cũng hoàn toàn không cô phụ cái danh hào "Trấn sơn thạch" của cậu ta, vai rộng eo thô, cả người toàn là mỡ. Hơn nữa cậu ta còn cao tận 1m87, vừa cao vừa to như vậy, quả thực như một hòn đá lớn. Nhưng, không ngờ một thiếu niên vừa to vừa béo như vậy lại là người có một trái tim vô cùng mềm mại tinh tế. Lúc ấy cậu ta viết không biết bao nhiêu là thư tình cho Văn Tử, có một số câu thậm chí đến bây giờ Đông Tâm vẫn còn ấn tượng vô cùng sâu đậm...

A! Nếu em là lửa nóng, thì anh muốn nhảy vào;

A! Nếu em là vực sâu, thì anh muốn nhảy xuống;

A! Nếu em là núi đao, thì anh muốn trèo lên;

A! Nếu em là rượu độc, thì anh cũng muốn uống cạn!

Lần đầu tiên Đông Tâm đọc được mấy câu thơ này, đã cười đến rách cả miệng. Sau đó cũng không biết vì sao, bài thơ này liền được chậm rãi lưu truyền trong lớp học. Văn Tử cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúc đó, khi mọi người lại một lần nữa trêu chọc cô ấy với Trình Nham, cô ấy đã thề rằng, cho dù toàn bộ đàn ông trong thế giới này chết sạch thì cô ấy cũng không gả cho Trấn thạch sơn.

Sau đó....... Cho nên.....

Đông Tâm thở dài một hơi. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn của Trình Nham, Đông Tâm liền cảm thấy nhức răng. Rốt cuộc vẫn là vật đổi sao dời, tiêu chuẩn chọn chồng của Văn Tử sao lại xuống thấp như thế chứ, con mắt thẩm mỹ của cô ấy chạy đi đằng nào mất rồi? Sao có thể vừa mắt Trình Nham đây?? Cho dù là dáng người hay khuôn mặt đều không phải là loại mà Văn Tử thích mà. Người mà năm đó Văn Tử thích đến chết đi sống lại rõ ràng là........

Đông Tâm vừa nghĩ vừa ngắm trộm gương mặt nhìn nghiêng của Tô Lịch đang lái xe bên cạnh. Khụ, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng không thể không khen ngợi một cây, Tô Lịch này lớn lên thật đúng là không phải dạng vừa mà. Ngũ quan tinh xảo, sườn mắt cong cong đường nét rõ ràng, ngay lúc này, dưới bóng đêm bên ngoài, đôi mắt anh ta càng trở nên sáng một cách bất thường.

Đông Tâm còn đang nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe Tô Lịch nói: "Ngắm nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa chán sao?"

Đông Tâm đần mặt ra trong chốc lát, rồi chợt cười nhạo ra tiếng: "Anh nói hay nhỉ, Tô tiên sinh? Tôi mà ngắm anh ư? Thực ra tôi-------"

Nhưng Đông Tâm còn chưa nói xong, Tô Lịch liền nghiêng người qua xoa đầu Đông Tâm, nói: "Em yên tâm, bà mai như em không tệ đâu. Trình Nham sẽ đối xử tốt với Liễu Văn mà."

"Anh làm cái gì?!" Đông Tâm cố gắng trốn tránh móng vuốt của Tô Lịch, say nghe được nửa câu đầu liền hóa đá, kinh hô: "Anh nói gì? Tôi làm mai? Trình Nham và Văn Tử ư?"

Tô Lịch dùng ánh mắt kì lạ nhìn Đông Tâm, gật đầu ừ một tiếng.

Khóe miệng Đông Tâm run rẩy, ngồi cứng đờ trên ghế, cảm thấy ba chấm. Ha ha ha, hóa ra người đầu óc có vấn đề không phải là Văn Tử mà là mình ư? Rốt cuộc là cô đứt dây thần kinh nào mà lại muốn giới thiệu "Trấn thạch sơn" cho Văn Tử chứ?

Đông Tâm gần như sụp đổ, đang cố gắng xem xét lại bản thân, xe cũng chậm rãi tiến vào bãi đỗ xe của tiểu khu.

-------------

Phòng tân hôn của Tô Lịch và Đông Tâm mua ở khu Nhị Hoàn, là một căn hộ có ba phòng ngủ. Có thể nhìn ra được đôi vợ chồng son này sống khá hòa thuận, căn nhà được dọn dẹp ngăn nắp đâu ra đấy, thoải mái, sạch sẽ, phong cách cũng là phong cách hiện đại mà đơn giản Đông Tâm yêu thích nhất.

Tô Lịch vừa về đến nhà liền đi thẳng vào thư phòng, nói là vì ngày mai phải tham dự hôn lên nên đêm nay phải thức đêm làm việc. Chân trước Tô Lịch vừa tiến vào thư phòng, chân sau Đông Tâm cũng chui tọt vào phòng ngủ.......khụ khụ, là để chọn lựa "trang bị" cho ngày mai.

Tuy rằng nghĩ trăm ngàn lần vì sao Văn Tử lại tiến tới với Trình Nham, nhưng bạn thân kết hôn, cô nhất định sẽ phải trang điểm thật xinh đẹp mà đi ủng hộ rồi. Vốn Đông Tâm còn đang cân nhắc, cho dù là đi ủng hộ, nhưng ngày mai dù sao Văn Tử cũng mới là chủ, mình cũng thể ăn mặc quá nổi bật đoạt đi hào quang của cô dâu được....

Nhưng vừa mở tủ quần áo ra, Đông Tâm mới đau lòng phát hiện ra... là do mình nghĩ nhiều rồi.

Tủ quần áo của cô, đừng nói là "chiến bào" gì gì đó, ngay cả một bộ quần màu sắc tươi sáng một chút cũng có không đến vài bộ! Quần áo lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo còn chưa tính, nhưng tại sao kiểu dáng lại ít đến thảm thương như vậy chứ? Không phải áo phông thì là áo len, không phải quần bò thì sẽ là đồ ngủ ở nhà. Áo lụa áo sơ mi chiffon áo gió áo lông áo choàng của cô đâu hết rồi? Còn cái váy len lông cừu chữ A bó sát dài quá mông yêu quý của cô đâu rồi???

Đông Tâm quả thực phát điên rồi, quả thực không hiểu mấy năm này rốt cuộc mình sống kiểu gì. Lục tung tủ quần áo cả buổi, lúc này mới miễn cưỡng lôi ra được một bộ váy liền. Đông Tâm cởi quần áo, đang định mặc thử thì liền nghe thấy giọng nói lành lạnh của Tô Lịch vang lên từ phía sau: "Đừng thử, không mặc vừa đâu."

Đầu Đông Tâm oanh một tiếng, sửng sốt quay đầu lại, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong đầu lại rầm rầm hai tiếng, thành một mớ hỗn loạn....

Tô Lịch nửa thân trên ở trần, phía dưới chỉ quấn một cái khăn tắm lỏng lẻo. Anh ta vừa đi vào phòng, vừa dùng khăn lau mái tóc ướt đẫm, nhìn dáng vẻ hiển nhiên là vừa tắm xong.

Thấy thế trong lòng Đông Tâm có cả vạn con thảo nê mã đang rầm rầm chạy qua, hoảng loạn mất 3s, sau đó mới nhớ ra mình chỉ đang mặc nội y, vội vàng túm lấy quần áo trên giường che ngực, hốt hoảng nói: "Lưu manh!"

"Anh lưu manh?" Tô Lịch cười, dường như không để ý, thản nhiên mở tủ quần áo ra, vừa tìm áo ngủ vừa nói, "Đông Tâm, hai người chúng ta, là ai lưu manh em còn rõ hơn anh đó." Nói xong còn quay sang liếc mắt đưa tình với Đông Tâm.

"Anh......" Đông Tâm run rẩy, muốn phản bác nhưng hệ thống tổ chức ngôn ngữ lại đột nhiên đình chỉ. Cùng lúc đó, một vài hình ảnh hạn chế lại thoáng hiện lên trong đầu, chính mình giở trò lưu manh với anh ta ư? Cô rốt cuộc giở trò lưu manh gì với Tô Lịch vậy?? Ngao ngao ngao gào khóc-ing, linh tinh nào, không được suy nghĩ nữa! Ngừng ngay những suy nghĩ đen tối đó lại đi, Đông Tâm!

Đông Tâm lắc đầu, cố gắng cưỡng ép chính mình ngừng suy nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lịch hỏi: "Kể cả chúng ta có là vợ chồng, anh vào phòng cũng phải gõ --------- a a a!!!!" Đông Tâm mới nói được một nửa lời nói liền chuyển thành tiếng hét chói tai, bởi vì, Tô Lịch, tên khốn đó lại dám thả khăn tắm ra ngay trước mặt cô, mà..... Mà..... bên trong tên đó lại không mặc gì!!! Con hàng Tô Lịch này, quả-nhiên-không-biết-xấu-hổ mà!!!!!

Trong phút chốc, mặt Đông Tâm đỏ rực, đang định xoay người sang chỗ khác liền bị Tô Lịch tóm lại. Tô Lịch cưỡng chế kéo Đông Tâm đến trước mặt mình, trán hai người gần như chạm vào nhau. Cảm giác được hô hấp của Tô Lịch nặng nề hơn, Đông Tâm cúi thấp mặt, lắp bắp hỏi: "Anh... anh định làm gì?"

Tô Lịch hơi híp mắt lại, giọng nói khàn khàn quyến rũ: "Giả bộ thiếu nữ thẹn thùng cũng giống ghê."

Nghe giọng Tô Lịch như vậy, trái tim Đông Tâm cơ hồ nhảy vọt lên tận cổ họng, vừa định mở miệng phản bác, Tô Lịch đã buông cô ra, hừ hai tiếng: "Đáng tiếc, bây giờ đại gia đây không rảnh để chơi với em." Dứt lời, Tô Lịch liền nhanh chóng mặc áo ngủ vào, vừa đi ra ngoài vừa dặn dò: "Đêm nay nhất định anh sẽ phải thức khuya, em cứ ngủ trước đi."

Lúc ra đến cửa, Tô Lịch vốn đã khép cửa đột nhiên quay lại, chỉ vào cái váy trên giường: "Đừng cố mặc, bị rách thì phí lắm!"

"Cút!!!"

"Cạch" một tiếng, cửa được đóng lại, phòng ngủ lại yên tĩnh như cũ, nhưng Đông Tâm vẫn đang chìm trong ma chướng lại vẫn đừng sững sờ tại chỗ như cũ.

Mọi thứ đến quá đột ngột, cô hiện tại đang vô cùng hoang mang, rốt cuộc cô nên rối rắm vì mình đã nhìn thấy toàn bộ Tô Lịch, hay là nên rối rắm vì Tô Lịch đã nhìn sạch mình? A, từ từ đã! Hình như cô còn quên mất một chuyện gì đó quan trọng hơn thì phải? Vừa rồi Tô Lịch nói cái gì nhỉ?

Cái gì mà thức khuya, em đi ngủ trước...

Em đi ngủ trước...

Ngủ trước......

Ngủ........

Đúng vậy, sao cô có thể quên một chuyện quan trọng như vậy chứ?? Cư nhiên lại có thể mơ mơ màng màng đi theo Tô Lịch trở về. Là vợ chồng thì sẽ phải ngủ chung a!!!!! Nhỡ may Tô Lịch đòi giở trò lưu manh với cô thì cô phải làm sao bây giờ??

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương