Bởi vì tin nhắn Wechat của Tô Yến mà một nồi lẩu này, Đông Tâm ăn như ăn rơm. Sau khi ăn xong, Đông Tâm đi tiễn đôi vợ chồng son Văn Tử. Thừa dịp Trình Nham đi lấy xe, Văn Tử liền lôi kéo Đông Tâm nói: "Nói đi, sao vậy?"

Đông Tâm vẻ mặt vô tội hỏi lại: "Cái gì sao cơ?"

Văn Tử chỉ hận rèn sắt không thành thép véo Đông Tâm, nghiến răng nói: "Đại tỷ, nhìn vẻ mặt cậu chỉ hận không thể viết ba chữ "tôi có chuyện" trên trán mà còn dám hỏi tớ cái gì sao sao?"

Đông Tâm im lặng, lúc này mới đem chuyện tin nhắn của Tô Yến kể lại hết ra, cũng đem sự việc lúc chiều gặp Tô Yến ở quán cafe kể hết một lượt. "Cậu thấy hai việc này có liên quan gì đến nhau không? Tớ cảm thấy, Tô Yến đột nhiên hẹn tớ cùng với việc buổi chiều tớ gặp cậu ấy nhất định có quan hệ với nhau."

Văn Tử trầm ngâm: "Có quan hệ hay không tớ không biết. Nhưng có một chuyện tớ rất chắc chắn."

"Chuyện gì?"

Văn Tử nói: "Đó là chuyện này tuyệt đối không được lừa Tô Lịch."

Nghe vậy, Đông Tâm hơi sửng sốt, mắt nhìn phía trước lâm vào suy tư.

Văn Tử gõ gõ đầu Đông Tâm nói: "Cậu đó, nghĩ lại cho thật kĩ đi. Việc này đến tớ cậu cũng không giấu được thì nói gì đến Tô Lịch. Tớ khuyên cậu nên thẳng thắn để được hưởng khoan hồng." Nói đến đây, Trình Nham đã lái xe tới, Văn Tử liền vỗ vỗ vai Đông Tâm, để lại câu nói: "Tự cậu hãy giải quyết cho tốt!" sau đó liền lên xe.

--------------

Sau khi tiễn vợ chồng Văn Tử, Đông Tâm đi bộ hai vòng trong hoa viên ở tiểu khu rồi mới lên nhà. Vừa bước vào phòng, liền thấy Tô Lịch đang dựa lưng vào ghế sofa, một tay ôm gối, một tay chống lên trán, vẻ mặt trâm tư. Đông Tâm líu lưỡi: không phải chứ? Chỉ uống có một chén đã say rồi? Tửu lượng kém đến thế sao?

Dậm chân đi đến trước mặt Tô Lịch, Đông Tâm trêu chọc: "Đại ca, anh ngàn vạn lần đừng nói với tôi là anh say rồi nhé."

Tô Lịch ngẩng đầu, vẻ mặt tràn đầy khinh bỉ liếc nhìn Đông Tâm.

"Không say?" Đông Tâm tự động bỏ qua ánh mắt khinh bỉ của Tô Lịch, tự mình ngồi xuống nói: "Vậy thì tốt. Đúng lúc tôi đang có chuyện muốn nói với anh."

Tô Lịch hất cằm: "Liên quan đến hai tin nhắn Wechat nhận được lúc nãy?"

Nghe vậy Đông Tâm nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ thiếu điều không quỳ xuống mà hô lên "Đại vương anh minh." Văn Tử nói quả nhiên không sai, giấu ai cũng có thể chỉ trừ Tô Lịch! Sự thật đúng là từ khi cô nhận được hai tin nhắn Wechat kia liền cảm thấy khó xử không thôi.

Hừ, đây là do biểu hiện của mình quá rõ ràng hay là do Tô Lịch quá nhạy cảm đây?

Đông Tâm gật đầu, từ từ kể: "Wechat là của Tô Yến gửi. Cậu ấy muốn hẹn tôi ngày mai gặp mặt...." Đông Tâm còn chưa nói xong, Tô Lịch bên kia đã không chút do dự ngắt lời: "Không được đi.

Đông Tâm hừ hừ bất mãn: "Tôi còn chưa nói xong mà. Anh có biết lịch........."

Ai ngờ lần này cũng vẫn chưa kịp nói hết lại bị Tô Lịch cắt ngang một lần nữa: "Không cần thương lượng."

Đông Tâm lần đầu tiên gặp được người ngang ngược vô lí như vậy, chỉ hận không thể lấy gạch đập chết anh ta. Cùng người này nói chuyện sao lại khó khăn như thế chứ! Anh ta không nói chuyện tử tế được cũng thôi đi, bây giờ đến nghe người ta nói một cách tử tế cũng không luôn sao? Hơn nữa, cô chỉ là đi gặp người ta thôi, cũng không phải hẹn mảnh, anh ta phản ứng lớn như thế làm gì chứ? Trừ khi---------

Nghĩ đến khả năng này, Đông Tâm lại giật mình kinh ngạc, líu lưỡi: "Anh biết việc ái muội của tôi với Tô Yến? Tôi tự mình kể cho anh?"

Tô Lịch bày ra vẻ mặt thối hoắc, giọng nói lạnh lùng: "Lại là ai kể cho em vậy? Văn Tử à?"

Đông Tâm đang muốn mở miệng, Tô Lịch liền xua tay nói: "Dừng, không cần nói nữa. Tóm lại, em chỉ cần nhớ rõ ba chữ "không được đi" là được rồi."

Nghe vậy, trong lòng Đông Tâm như có hàng vạn con thảo nê mã chạy qua. Anh ta cho rằng anh ta là ai chứ? Quản trời quản đất còn muốn quản cả thần tiên đánh rắm sao? Đông Tâm cười ha ha hai tiếng, cũng học theo giọng nói của Tô Lịch: "Có phải ba chữ tiếp theo chính là "không thương lượng" không? Hừ, hình như Tô tiên sinh hiểu lầm một chuyện rồi thì phải, việc này ngay từ đầu vốn không có ai tìm Tô tiên sinh để thương lượng nha?"

Tô Lịch nhíu mày, nhìn Đông Tâm.

Đông Tâm hất cằm kiêu ngạo, đón lấy ánh mắt của Tô Lịch: "Tô Lịch, tôi tôn trọng anh là chồng hợp pháp của tôi, không muốn giữa hôn nhân của chúng ta tồn tại hiểu lầm, cho nên, khi nhận được tin nhắn của người khác phái, sắp đi gặp đối tượng đó, mới nói cho anh. Đây là quyền được biết rõ mọi chuyện của anh."

"Nhưng, đồng thời, tôi, Đông Tâm cũng là người tự do. Tôi chẳng sợ phải kết hôn lại một trăm lần, một vạn lần. Cơ thể là của tôi, tôi muốn đi chỗ nào thì đi, đây là tự do của tôi, ai cũng không ngăn được. Cho nên, Tô tiên sinh, anh có hiểu không? Tôi đây chỉ là đang thông báo với anh....ngày mai tôi đi gặp Tô Yến chứ không phải là xin phép anh ngày mai cho tôi đi gặp Tô Yến."

Nói xong, Đông Tâm mới phát hiện ra Tô Lịch đang dùng vẻ mặt tràn ngập hứng thù mà nhìn mình. Trong nháy mắt, tất cả tự tin ban nãy của Đông Tâm liền rụng sạch không còn chút gì. Thực ra.........từ góc độ của Tô Lịch mà nói, anh ta không hy vọng vợ mình đi gặp Tô Yến là hợp lý. Người cũ rất khó dây dưa, đặc biệt là đối tượng ái muội trước kia. Ai mà biết hai người trước khi tiến vào mối quan hệ "người cũ" đã làm cái chuyện gì rồi chứ. Nhưng Đông Tâm thực sự rất tò mò muốn biết Tô Yến muốn gặp mình nói gì, hơn nữa Tô Lịch vừa mở miệng liền không đồng ý một cách dứt khoát như vậy càng khiến cô tò mò hơn. Nhưng, cũng đồng thời, Đông Tâm mới nhận ra một chuyện.........

Hình như, mấy lời nói lúc nãy của mình.....có vẻ...ừm.....cũng đại khái....thấy chút xanh xanh* nha.........

*xanh: ý chế là cảm thấy có vẻ như chính mình cũng đang muốn cho Tô Lịch đội nón xanh ấy mà:))))

Nghĩ đến đây, Đông Tâm đang muốn nói gì đó để cứu vãn lại cục diện hồi nãy thì lại nghe Tô Lịch gằn từng chứ: "Quyền, tự, do, muốn, làm, gì, thì, làm, ư?"

Đông Tâm nghe Tô Lịch cười lạnh ra tiếng, cho rằng tiếp theo anh ta ắt hẳn sẽ ra đại chiêu, không ngờ, Tô Lịch lại đổi giọng nói: "Em nói đúng! Sao anh lại có thể tùy tiện can thiệp vào quyền tự do của em chứ? Trước kia là anh sơ sót rồi. Anh xin lỗi!"

Hả??? Đông Tâm trợn lớn mắt, quả thực không thể tin được vào lỗ tai mình,

Emma, trời định đổ cơn mưa máu sao?? Tô Lịch lại có thể xin lỗi cô.

Từ khi nào Tô đại thiếu gia lại có thể dễ nói chuyện như thế được chứ?

Đông Tâm kinh ngạc: "Tô Lịch, đầu óc anh ổn không?"

Tô Lịch liếc xéo Đông Tâm một cái, sau đó mới từ tốn nói tiếp: "Nhưng, nếu em đã nói anh có quyền được biết mọi chuyện, vậy anh có thể yêu cầu xem lịch sử trò chuyện của em và Tô Yến không? Điều này cũng không quá đáng chứ?"

"Xem lịch sử trò chuyện ư?" Nhịn nụ cười vô hại của Tô Lịch, Đông Tâm cảm thấy có chỗ không thích hợp lắm, nhưng không thích hợp chỗ nào lại không nói rõ ra được. Khụ, khụ, cũng chỉ là một cái lịch sử trò chuyện thôi mà, anh ta muốn xem thì để anh ta xem, dù sao mình cũng chẳng làm gì khuất tất cả.

Nghĩ đến đây, Đông Tâm liền mở khóa túi áo khoác, lấy điện thoại từ trong túi áo ra. Nhưng mọi chuyện nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Đông Tâm vừa mới cầm điện thoại ra chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái, điện thoại trên tay liền...... không.....không....không thấy rồi!!!!

Trong khoảnh khắc, Đông Tâm chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp hai tiếng, thầm kêu không tốt. Vừa nhấc đầu lên, quả nhiên thấy Tô Lịch đang bấm bấm gì đó lia lịa trên điện thoại của mình.

"Tô! Lịch!!!!" Đông Tâm tức giận đến nghiến răng kèn kẹt, tiến lên muốn giật lại điện thoại. Nhưng cô người thấp tay cũng ngắn, Tô Lịch lại giơ cao điện thoại qua tận đỉnh đầu anh ta, cho nên đừng nói có cướp lại hay không, cô có với tới hay không cũng là cả một vấn đề rồi. Nhất thời, Đông Tâm tức giận đến nỗi giậm chân bình bịch, gào thét không thôi, nhảy lên như con choi choi cả nửa ngày, Tô Lịch mới trả lại điện thoại cho cô.

Đông Tâm cầm lấy điện thoại, lo lắng mở ra. Nhưng không ngờ trên giao diện màn hình lại nhảy ra một khung thoại, ở chính giữa có sáu cái ô vuông nho nhỏ, bên dưới cũng có một hàng chữ nho nhỏ: Nhập mật khẩu. Thấy thế, đầu óc Đông Tâm là một mảnh mông lung: thế này là thế nào? Cô đâu có cài đặt mật khẩu gì đâu nhỉ? Đông Tâm hít sâu một hơi, bấm rồi bấm, rồi lại bấm. Một tiếng "đing" giòn dã lại vang lên, một khung thoại nữa lại nhảy ra.

Cắn răng nhịn, cắn răng nhịn, nhịn không được Đông Tâng ngẩng đầu, giận dữ rít gào lên: "Tô Lịch, đồ vương bát đản!!! Anh đặt mật khẩu làm gì? Anh bị điên à??!!!!!!"

Không ngờ, Tô Lịch nghe xong chỉ không nhanh không chậm nói: "Đặt mật khẩu là quyền tự do của anh. Đông tiểu thư, anh tôn trọng em là vợ hợp pháp của anh, nhưng đồng thời, anh cũng là một người tự do. Anh chẳng sợ phải kết hôn lại một trăm lần, một vạn lần. Cơ thể của anh, anh muốn cài mật khẩu thế nào là quyền của anh."

Đông Tâm nghe Tô Lịch cố tình nhại lại lời nói của mình, giận đến mức ném cả cái điện thoại vào mặt anh ta: "Nhưng anh lại đặt mật khẩu vào máy tôi!! Máy! Điện! Thoại! Của! Tôi!!!!!!!!!!"

Tô Lịch nhẹ nhàng tránh thoát, điện thoại liền rơi vào ghế sofa đằng sau. Anh ta chớp chớp mắt, vẻ mặt thuần lương nói: "Bởi vì chỉ có làm như vậy, em mới không có cách nào liên lạc với Tô Yến được." Dứt lời, Tô Lịch lại giả bộ đầu hàng buông tay nói: "Nha, Đông Tâm, em xem, anh đâu có làm gì mờ ám trước mặt em đâu. Anh chỉ..........đặt mật mã cho điện thoại của em mà thôi. Đây là để bảo vệ quyền được biết của em."

"Anh.........." Đông Tâm phát điên mất thôi, lại không có cách nào làm gì tên Tô Lịch này. Vô lại! Tên này từ đầu đến cuối chính là một tên vô lại! Đáng lẽ cô nên sớm nghĩ ra mới phải, sao có thể ngay thơ tin người đến thế cơ chứ!! Đúng là đáng giận mà! Lần trước ở hôn lễ của Văn Tử cô đã từng chứng kiến qua một lần rồi! Con hàng này trong đầu căn bản chính là không có cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ cả! Sao cô lại có thể ngu xuẩn nói cái gì mà quyền tự do, rồi thì quyền được biết gì gì đó với anh ta chứ!!

Từ từ, quyền được biết sao?

Xoay một vòng, trong đầu Đông Tâm linh quang chợt lóe, mắt hạnh bỗng dưng sáng bừng. Đúng vậy! Sao vừa nãy cô lại không nghĩ tới chứ? Hắng giọng, Đông Tâm nói: "Được, tôi có quyền được biết. Đâu là anh nói đúng không?"

Tô Lịch cong môi, không nói gì.

Thấy vậy, Đông Tâm không nhịn được nhếch miệng nở một nụ cười tươi tắn. Oa hahaha! Tô vô lại, anh cho rằng chỉ anh mới có thể đào hố lão nương thôi sao? Lão nương cũng có thể đào hồ ngược lại anh nhá!! Đông Tâm cất cao giọng nói: "Đã như vậy thì, để tôi biết mật khẩu hình như cũng nằm trong phạm vi quyền được biết của tôi đúng không? Tô tiên sinh, nếu anh không nói cho tôi thì có vẻ không tốt lắm nhỉ?" Dứt lời, Đông Tâm liền chống nạnh cười to, đắc ý dào dạt duỗi tay nói: "Nhanh nhanh, giao mật khẩu ra đây!"

Ai ngờ, đối phương lại đứng lù lù bất động.

Đông Tâm hừ hừ: "Sao? Không phải Tô tiên sinh định quỵt nợ chứ?"

Tô Lịch nhìn cô nhoẻn miệng cười, chậm rãi nói: "Đông tiểu thư, anh quên nói với em một điều, đó là ngoài quyền được biết, thì còn một thứ gọi là quyền riêng tư đó. Mật khẩu, loại đồ vật này, là thuộc về "kẻ hèn" này, cho nên, anh có quyền không nói cho em biết." Dứt lời, liền đứng dậy xoay người trở về thư phòng, trước khi đi còn thuận tiện vỗ vỗ vai an ủi Đông Tâm nữa.

Đến tận lúc này, mắt nhìn thấy Tô Lịch xoay người vào phòng, đóng "rầm" cửa một cái mới giật mình, giật mình, rồi lại giật mình. Cuối cùng rít lên: "Tô vô lại!!!! Anh chờ đó cho tôi!!!!!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương