Nhất Ngôn Thông Thiên
-
Chương 1071: Chớ có biếng nhác
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Một câu chớ có biếng nhác vang lên bên tai khiến đồng tử Từ Ngôn phải co rút lại, tay thoắt hiện một vầng sáng, thiếu chút nữa đã chộp thanh đao Giao Nha cầm trong tay.
Phải đến khi nhận ra đó là truyền âm, hắn mới âm trầm nhìn nhìn xung quanh.
Ngoại trừ môn nhân Địa Kiếm tông đang ra sức kéo xích sắt ra, xung quanh trống không hoàn toàn không có người khác.
"Khỏi, ngươi không tìm thấy ta đâu. Phát hiện ngươi khí lực cực khỏe nên nhắc nhở ngươi chớ có biếng nhác."
Giọng nói đó lại xuất hiện, không chỉ già nua mà còn mang đầy vẻ yếu ớt vô lực như thể là mấy lời di ngôn của người sắp chết già nào đó.
Không tìm ra giọng nói đến từ đâu, Từ Ngôn cảm thấy hoài nghi phân thân Mộc nhân ma phía trước nhất. Nhưng vừa rồi Lam Ngọc Thư còn cao giọng nói, âm thanh khác hẳn với giọng nói già nua này.
Nếu không phải là Lam Ngọc Thư... Từ Ngôn bèn đưa mắt nhìn qua Trình Vũ Đức và Phó Ngọc. Hai người kia đang mướt mồ hôi ra sức kéo xích sắt, đừng nói truyền âm mà có muốn nói chuyện bình thường cũng không nói nổi nữa ấy chứ.
"Đã nói ngươi không tìm thấy. Nhanh lên, lão phu không còn bao nhiêu thời gian..."
Lần truyền âm thứ ba đã mang thêm cảm giác tử khí nặng nề. Nghe thấy vậy, Từ Ngôn ngẩng phắt đầu lên nhìn mặt trăng tròn trên cao. Trung tâm mặt trăng, điểm đen như con ngươi mắt theo đó mà run run.
"Được rồi, ngươi tìm được ta rồi..."
Tiếng truyền âm có hơi bất đắc dĩ: "Tiểu gia hỏa rất thông minh. Nếu ngươi không muốn chết ở chỗ này thì nên gắng sức thêm đi. Tính mạng của chín trăm chín mươi chín Trúc Cơ mới đánh đổi được cơ hội long thiệt đằng không. Nếu còn không mở thông được con đường đi tới Tam Tài điện thì nơi này sẽ nhanh chóng bị lão gia hỏa kia đốt sạch không còn gì, chỉ còn tử địa thôi."
"Ông là ai?"
Từ Ngôn hạ giọng nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được hỏi, đồng thời cầm xích sắt lên, vận chuyển ba phần sức lực kéo về phía sau. Có hắn gia nhập, sợi xích đã bị kéo căng hơn, tảng đá chặn kín cửa ra cũng được nâng lên vài phần.
"Lão phu Phùng Nhất Nguyên, xếp hạng thứ ba trong các trưởng lão Hóa Thần của Địa Kiếm tông."
Trong lúc Từ Ngôn vận dụng ra lực lượng nhục thân của mình, tiếng truyền âm già nua cũng đã nói ra thân phận của mình. Quả đúng như Từ Ngôn suy đoán. Phần cuối băng lộ đúng là nơi vây khốn lấy cường giả Hóa Thần.
"Hóa ra là Tam trưởng lão. Thứ cho đệ tử lãnh đạm, nhưng đây là đã vận dụng toàn lực rồi." Từ Ngôn trầm thấp nói, tự biến mình thành đệ tử Địa Kiếm tông chân chính, đồng thời cũng ra tay vận sức xuất ra một nửa lực lượng nhục thân.
"Không tồi. Cảnh giới Trúc Cơ lại có được một thân man lực như vậy, hiếm có, hiếm có a. Đáng tiếc ngươi không kéo long thiệt ra được...."
Giọng truyền âm nhỏ dần đi như thể lão ta chỉ đang tự nói rồi cuối cùng biến mất không còn gì nữa. Vầng trăng tròn trên đỉnh đầu đã biến hóa lại thành vầng trăng lưỡi liềm, như thể một cánh cung bạc giương cao. Ngoại trừ Từ Ngôn, không ai ở đây phát hiện ra giọng truyền âm ngắn gọn và vầng trăng đã biến hóa kia cả.
"Phùng Nhất Nguyên, trưởng lão Hóa Thần của Địa Kiếm tông, cư trú trong dị bảo. Xem ra sinh cơ của ông ta không còn nhiều."
Từ Ngôn vừa kéo xích sắt, lòng thầm suy đoán nhiều chuyện, phân tích tình cảnh của người vừa truyền âm kia, nhất là câu nói không kéo ra được long thiệt đầy cổ quái.
Từ Ngôn có thể chắc chắn giọng truyền âm là từ vầng trăng truyền đến.
Vầng trăng kia tuyệt không phải là vầng trăng thật sự mà là một kiện dị bảo rất có khả năng đạt đến cảnh giới linh bảo. Kim Đan có thể dùng bản thể truyền âm đi, nhưng dùng được dị bảo truyền âm thì chỉ có thể đưa thần hồn cư trú trong dị bảo đó mới thực hiện được. Hành động như vậy có nghĩa là Phùng Nhất Nguyên đã đến lúc sắp chết, hoặc đã chết rồi, chỉ còn lại một đám tàn hồn lưu lại trong dị bảo mà thôi.
"Con đường này là tử lộ. Nghĩ lại hơn ngàn Trúc Cơ lúc trước vừa vào đây đã toi mạng, linh khí và khí huyết của đám Trúc Cơ đó bị dị bảo của Phùng Nhất Nguyên hấp thu đi, nên mới đánh thức vầng trăng này. Có vầng trăng này thì mới có thể đi qua băng lộ được. Nếu nói vậy, một khi vầng trăng này biến mất, băng lộ ắt sẽ bị biến thành tử địa..."
Từ Ngôn đã phân tích ra được tình cảnh lúc này. Kỳ thật Băng Hỏa lộ không phải là hai con đường mà là kết quả sinh ra trước lúc hai Hóa Thần tranh đấu với nhau sắp chết. Hóa Thần bên hỏa lộ dùng Pháp lực phong ấn băng lộ ngăn cản người ngoài đi qua và ngược lại, Hóa Thần bên băng lộ cũng ngăn cản con đường bên hỏa lộ.
Hai ngàn Trúc Cơ chính là một phần của ngòi dẫn, không khác gì với huyết tế.
Dùng tính mạng hai ngàn Trúc Cơ đốt lên Băng Hỏa lộ, làm thức tỉnh thần hồn và chí bảo của hai vị cường giả Hóa Thần mới ngăn cản được sát cơ qua lại lẫn nhau của đối phương, khiến cho Băng Hỏa lộ thật sự được thông suốt.
"Khó trách tông chủ nói là thắp sáng Băng Hỏa lộ mà không phải là mở thông..."
Ánh mắt Từ Ngôn trở nên lạnh lẽo. Từ kết quả này suy ra tông chủ và toàn bộ cường giả Nguyên Anh kia hẳn đã biết hai ngàn Trúc Cơ này, chẳng qua chỉ là vật thí mạng mà thôi.
Thật ra việc dùng tính mạng hai ngàn đệ tử Trúc Cơ thức tỉnh hai vị Hóa Thần không tính là kỳ lạ quý hiếm. Nếu đánh đổi được cơ hội để cường giả Hóa Thần trở về hoặc lấy được linh bảo cấp bậc dị bảo ra thì đừng nói hai ngàn đệ tử Trúc Cơ, có thí mạng đến hai vạn đệ tử Trúc Cơ thiên phú bình thường thì Địa Kiếm tông sẽ chấp nhận không chút do dự.
Tông môn càng to lớn lại càng có khát vọng mãnh liệt với cường giả, như vậy mới có thể khôi phục lại vinh quang khi xưa của tông môn, bảo trụ cơ nghiệp truyền thừa nhiều năm. Bởi chỉ có chí cường tọa trấn, tông môn mới có thể phồn vinh hưng thịnh, nếu không thì chỉ có thể suy tàn đi.
Từ Ngôn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tông chủ Địa Kiếm tông, cũng chẳng có thương cảm gì với tình cảnh phải chịu chết của hai ngàn đệ tử kia. Hiện tại hắn chỉ để ý đến một điều duy nhất, đó là làm cách nào thoát thân khỏi hiểm địa này!
Từ Ngôn căn bản không nghĩ tới vừa mới đến Địa Kiếm tông đã bị cuốn vào hành trình hóa cảnh nguy hiểm thế này, đương nhiên hắn càng không hề có chuẩn bị gì!
Ầm!
Ầm!
Tảng đá to lớn được chậm rãi nâng lên, hiện ra cửa động bị che kín.
"Theo ta vào núi! Ai đi vào đc thì tranh thủ vào, nhanh!"
Sơn động vừa xuất hiện, Lam Ngọc Thư đứng trước nhất vội cao giọng gào to rồi buông xích sắt, nhảy thẳng vào bên trong. Sau lưng y là Trình Vũ Đức, Phó Ngọc cùng hơn mười Kim Đan nhanh chóng vọt vào theo. Những Kim Đan khác có muốn xông vào đã không có cơ hội. Mất đi khống chế, tảng đá ầm ầm rơi xuống, nện trúng một Kim Đan muốn mạo hiểm nhảy vào cửa động thành thịt nát.
Tảng đá bình thường, rơi xuống đất lại bộc phát tiếng kim loại trầm đục, cát bụi mù mịt cả chân núi.
"Chúng ta không vào được rồi, làm sao bây giờ?"
"Đừng nóng vội, cứ chờ ở đây. Tông chủ đã dặn không đi qua được Băng Hỏa lộ thì cứ chờ một chỗ, sẽ có người mở cửa đón chúng ta ra khỏi hóa cảnh."
"Hy vọng là vậy, đừng có kết cục giống hai ngàn Trúc Cơ kia là được...."
"Nói bậy bạ gì thế, chúng ta là Kim Đan đấy!"
"vì đại kế của tông môn, có chôn vùi một ít Kim Đan có làm sao nào? Chẳng lẽ tông môn không bỏ nổi mấy trăm Kim Đan?"
"Không thể nào..."
Trong bụi mù truyền ra tiếng thì tầm của vài tu sĩ Kim Đan. Từ Ngôn đã sớm lẩn vào trong đám người nên loáng thoáng nghe thấy mấy lời lo âu của đám tu sĩ Kim Đan này.
Bụi mù tản đi, một tu sĩ Kim Đan lớn tuổi ra lệnh cho đám đệ tử Trúc Cơ nghỉ ngơi tại chỗ. Đám người bắt đầu tản ra, Kim Đan chiếm giữ khu vực quanh tảng đá, đệ tử Trúc Cơ thì phân tán riêng ngồi xếp bằng mỗi người một chỗ nơi chân núi.
Từ Ngôn chọn lấy một nơi vắng vẻ không ai chú ý, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết.
Tia sáng trắng trong mắt hắn lóe lên, Tiên Mi Quỷ Nhãn được vận dụng. Sau một hồi xem xét tỉ mỉ vầng trăng màu bạc kia, sắc mặt Từ Ngôn đã trở nên không tốt.
Trên vầng trăng kia đã không còn khí tức chấn động nào nữa, điểm đen như con ngươi lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thần hồn Phùng Nhất Nguyên đã rời khỏi vầng trăng... Bản thể ông ta vẫn chưa chết!"
Lúc này có hơn mười môn nhân xông qua được băng lộ, chắc hẳn Phùng Nhất Nguyên đã đưa Nguyên Thần trở về cơ thể để có thể dặn dò gì đó, hoặc là để lại truyền thừa.
Từ Ngôn đoán bản thể Phùng Nhất Nguyên hẳn vẫn còn. Hắn đưa mắt nhìn hơn trăm Kim Đan nơi xa, phát hiện đa số họ đều có thân thể to lớn, không có bao nhiêu nữ mà chủ yếu chỉ toàn nam tu sĩ có thân thể khoẻ mạnh.
"Hỏng bét..."
Vẻ mặt Từ Ngôn biến sắc, thầm nghĩ không ổn. Hắn đoán hai ngàn Trúc Cơ kia bị thí mạng, hiện tại xem chừng năm trăm Kim Đan này cũng sẽ là những môn nhân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Biên: Spring_bird
***
Một câu chớ có biếng nhác vang lên bên tai khiến đồng tử Từ Ngôn phải co rút lại, tay thoắt hiện một vầng sáng, thiếu chút nữa đã chộp thanh đao Giao Nha cầm trong tay.
Phải đến khi nhận ra đó là truyền âm, hắn mới âm trầm nhìn nhìn xung quanh.
Ngoại trừ môn nhân Địa Kiếm tông đang ra sức kéo xích sắt ra, xung quanh trống không hoàn toàn không có người khác.
"Khỏi, ngươi không tìm thấy ta đâu. Phát hiện ngươi khí lực cực khỏe nên nhắc nhở ngươi chớ có biếng nhác."
Giọng nói đó lại xuất hiện, không chỉ già nua mà còn mang đầy vẻ yếu ớt vô lực như thể là mấy lời di ngôn của người sắp chết già nào đó.
Không tìm ra giọng nói đến từ đâu, Từ Ngôn cảm thấy hoài nghi phân thân Mộc nhân ma phía trước nhất. Nhưng vừa rồi Lam Ngọc Thư còn cao giọng nói, âm thanh khác hẳn với giọng nói già nua này.
Nếu không phải là Lam Ngọc Thư... Từ Ngôn bèn đưa mắt nhìn qua Trình Vũ Đức và Phó Ngọc. Hai người kia đang mướt mồ hôi ra sức kéo xích sắt, đừng nói truyền âm mà có muốn nói chuyện bình thường cũng không nói nổi nữa ấy chứ.
"Đã nói ngươi không tìm thấy. Nhanh lên, lão phu không còn bao nhiêu thời gian..."
Lần truyền âm thứ ba đã mang thêm cảm giác tử khí nặng nề. Nghe thấy vậy, Từ Ngôn ngẩng phắt đầu lên nhìn mặt trăng tròn trên cao. Trung tâm mặt trăng, điểm đen như con ngươi mắt theo đó mà run run.
"Được rồi, ngươi tìm được ta rồi..."
Tiếng truyền âm có hơi bất đắc dĩ: "Tiểu gia hỏa rất thông minh. Nếu ngươi không muốn chết ở chỗ này thì nên gắng sức thêm đi. Tính mạng của chín trăm chín mươi chín Trúc Cơ mới đánh đổi được cơ hội long thiệt đằng không. Nếu còn không mở thông được con đường đi tới Tam Tài điện thì nơi này sẽ nhanh chóng bị lão gia hỏa kia đốt sạch không còn gì, chỉ còn tử địa thôi."
"Ông là ai?"
Từ Ngôn hạ giọng nhỏ đến mức khó mà nghe thấy được hỏi, đồng thời cầm xích sắt lên, vận chuyển ba phần sức lực kéo về phía sau. Có hắn gia nhập, sợi xích đã bị kéo căng hơn, tảng đá chặn kín cửa ra cũng được nâng lên vài phần.
"Lão phu Phùng Nhất Nguyên, xếp hạng thứ ba trong các trưởng lão Hóa Thần của Địa Kiếm tông."
Trong lúc Từ Ngôn vận dụng ra lực lượng nhục thân của mình, tiếng truyền âm già nua cũng đã nói ra thân phận của mình. Quả đúng như Từ Ngôn suy đoán. Phần cuối băng lộ đúng là nơi vây khốn lấy cường giả Hóa Thần.
"Hóa ra là Tam trưởng lão. Thứ cho đệ tử lãnh đạm, nhưng đây là đã vận dụng toàn lực rồi." Từ Ngôn trầm thấp nói, tự biến mình thành đệ tử Địa Kiếm tông chân chính, đồng thời cũng ra tay vận sức xuất ra một nửa lực lượng nhục thân.
"Không tồi. Cảnh giới Trúc Cơ lại có được một thân man lực như vậy, hiếm có, hiếm có a. Đáng tiếc ngươi không kéo long thiệt ra được...."
Giọng truyền âm nhỏ dần đi như thể lão ta chỉ đang tự nói rồi cuối cùng biến mất không còn gì nữa. Vầng trăng tròn trên đỉnh đầu đã biến hóa lại thành vầng trăng lưỡi liềm, như thể một cánh cung bạc giương cao. Ngoại trừ Từ Ngôn, không ai ở đây phát hiện ra giọng truyền âm ngắn gọn và vầng trăng đã biến hóa kia cả.
"Phùng Nhất Nguyên, trưởng lão Hóa Thần của Địa Kiếm tông, cư trú trong dị bảo. Xem ra sinh cơ của ông ta không còn nhiều."
Từ Ngôn vừa kéo xích sắt, lòng thầm suy đoán nhiều chuyện, phân tích tình cảnh của người vừa truyền âm kia, nhất là câu nói không kéo ra được long thiệt đầy cổ quái.
Từ Ngôn có thể chắc chắn giọng truyền âm là từ vầng trăng truyền đến.
Vầng trăng kia tuyệt không phải là vầng trăng thật sự mà là một kiện dị bảo rất có khả năng đạt đến cảnh giới linh bảo. Kim Đan có thể dùng bản thể truyền âm đi, nhưng dùng được dị bảo truyền âm thì chỉ có thể đưa thần hồn cư trú trong dị bảo đó mới thực hiện được. Hành động như vậy có nghĩa là Phùng Nhất Nguyên đã đến lúc sắp chết, hoặc đã chết rồi, chỉ còn lại một đám tàn hồn lưu lại trong dị bảo mà thôi.
"Con đường này là tử lộ. Nghĩ lại hơn ngàn Trúc Cơ lúc trước vừa vào đây đã toi mạng, linh khí và khí huyết của đám Trúc Cơ đó bị dị bảo của Phùng Nhất Nguyên hấp thu đi, nên mới đánh thức vầng trăng này. Có vầng trăng này thì mới có thể đi qua băng lộ được. Nếu nói vậy, một khi vầng trăng này biến mất, băng lộ ắt sẽ bị biến thành tử địa..."
Từ Ngôn đã phân tích ra được tình cảnh lúc này. Kỳ thật Băng Hỏa lộ không phải là hai con đường mà là kết quả sinh ra trước lúc hai Hóa Thần tranh đấu với nhau sắp chết. Hóa Thần bên hỏa lộ dùng Pháp lực phong ấn băng lộ ngăn cản người ngoài đi qua và ngược lại, Hóa Thần bên băng lộ cũng ngăn cản con đường bên hỏa lộ.
Hai ngàn Trúc Cơ chính là một phần của ngòi dẫn, không khác gì với huyết tế.
Dùng tính mạng hai ngàn Trúc Cơ đốt lên Băng Hỏa lộ, làm thức tỉnh thần hồn và chí bảo của hai vị cường giả Hóa Thần mới ngăn cản được sát cơ qua lại lẫn nhau của đối phương, khiến cho Băng Hỏa lộ thật sự được thông suốt.
"Khó trách tông chủ nói là thắp sáng Băng Hỏa lộ mà không phải là mở thông..."
Ánh mắt Từ Ngôn trở nên lạnh lẽo. Từ kết quả này suy ra tông chủ và toàn bộ cường giả Nguyên Anh kia hẳn đã biết hai ngàn Trúc Cơ này, chẳng qua chỉ là vật thí mạng mà thôi.
Thật ra việc dùng tính mạng hai ngàn đệ tử Trúc Cơ thức tỉnh hai vị Hóa Thần không tính là kỳ lạ quý hiếm. Nếu đánh đổi được cơ hội để cường giả Hóa Thần trở về hoặc lấy được linh bảo cấp bậc dị bảo ra thì đừng nói hai ngàn đệ tử Trúc Cơ, có thí mạng đến hai vạn đệ tử Trúc Cơ thiên phú bình thường thì Địa Kiếm tông sẽ chấp nhận không chút do dự.
Tông môn càng to lớn lại càng có khát vọng mãnh liệt với cường giả, như vậy mới có thể khôi phục lại vinh quang khi xưa của tông môn, bảo trụ cơ nghiệp truyền thừa nhiều năm. Bởi chỉ có chí cường tọa trấn, tông môn mới có thể phồn vinh hưng thịnh, nếu không thì chỉ có thể suy tàn đi.
Từ Ngôn có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tông chủ Địa Kiếm tông, cũng chẳng có thương cảm gì với tình cảnh phải chịu chết của hai ngàn đệ tử kia. Hiện tại hắn chỉ để ý đến một điều duy nhất, đó là làm cách nào thoát thân khỏi hiểm địa này!
Từ Ngôn căn bản không nghĩ tới vừa mới đến Địa Kiếm tông đã bị cuốn vào hành trình hóa cảnh nguy hiểm thế này, đương nhiên hắn càng không hề có chuẩn bị gì!
Ầm!
Ầm!
Tảng đá to lớn được chậm rãi nâng lên, hiện ra cửa động bị che kín.
"Theo ta vào núi! Ai đi vào đc thì tranh thủ vào, nhanh!"
Sơn động vừa xuất hiện, Lam Ngọc Thư đứng trước nhất vội cao giọng gào to rồi buông xích sắt, nhảy thẳng vào bên trong. Sau lưng y là Trình Vũ Đức, Phó Ngọc cùng hơn mười Kim Đan nhanh chóng vọt vào theo. Những Kim Đan khác có muốn xông vào đã không có cơ hội. Mất đi khống chế, tảng đá ầm ầm rơi xuống, nện trúng một Kim Đan muốn mạo hiểm nhảy vào cửa động thành thịt nát.
Tảng đá bình thường, rơi xuống đất lại bộc phát tiếng kim loại trầm đục, cát bụi mù mịt cả chân núi.
"Chúng ta không vào được rồi, làm sao bây giờ?"
"Đừng nóng vội, cứ chờ ở đây. Tông chủ đã dặn không đi qua được Băng Hỏa lộ thì cứ chờ một chỗ, sẽ có người mở cửa đón chúng ta ra khỏi hóa cảnh."
"Hy vọng là vậy, đừng có kết cục giống hai ngàn Trúc Cơ kia là được...."
"Nói bậy bạ gì thế, chúng ta là Kim Đan đấy!"
"vì đại kế của tông môn, có chôn vùi một ít Kim Đan có làm sao nào? Chẳng lẽ tông môn không bỏ nổi mấy trăm Kim Đan?"
"Không thể nào..."
Trong bụi mù truyền ra tiếng thì tầm của vài tu sĩ Kim Đan. Từ Ngôn đã sớm lẩn vào trong đám người nên loáng thoáng nghe thấy mấy lời lo âu của đám tu sĩ Kim Đan này.
Bụi mù tản đi, một tu sĩ Kim Đan lớn tuổi ra lệnh cho đám đệ tử Trúc Cơ nghỉ ngơi tại chỗ. Đám người bắt đầu tản ra, Kim Đan chiếm giữ khu vực quanh tảng đá, đệ tử Trúc Cơ thì phân tán riêng ngồi xếp bằng mỗi người một chỗ nơi chân núi.
Từ Ngôn chọn lấy một nơi vắng vẻ không ai chú ý, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết.
Tia sáng trắng trong mắt hắn lóe lên, Tiên Mi Quỷ Nhãn được vận dụng. Sau một hồi xem xét tỉ mỉ vầng trăng màu bạc kia, sắc mặt Từ Ngôn đã trở nên không tốt.
Trên vầng trăng kia đã không còn khí tức chấn động nào nữa, điểm đen như con ngươi lúc trước đã biến mất không thấy gì nữa.
"Thần hồn Phùng Nhất Nguyên đã rời khỏi vầng trăng... Bản thể ông ta vẫn chưa chết!"
Lúc này có hơn mười môn nhân xông qua được băng lộ, chắc hẳn Phùng Nhất Nguyên đã đưa Nguyên Thần trở về cơ thể để có thể dặn dò gì đó, hoặc là để lại truyền thừa.
Từ Ngôn đoán bản thể Phùng Nhất Nguyên hẳn vẫn còn. Hắn đưa mắt nhìn hơn trăm Kim Đan nơi xa, phát hiện đa số họ đều có thân thể to lớn, không có bao nhiêu nữ mà chủ yếu chỉ toàn nam tu sĩ có thân thể khoẻ mạnh.
"Hỏng bét..."
Vẻ mặt Từ Ngôn biến sắc, thầm nghĩ không ổn. Hắn đoán hai ngàn Trúc Cơ kia bị thí mạng, hiện tại xem chừng năm trăm Kim Đan này cũng sẽ là những môn nhân có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook