Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà
-
Chương 11: Ta nhớ hắn
"Ca ca... Ngươi lại thua nữa rồi!"
Tử Dạ thu tay về lại. Cười nói.
Người thanh niên đứng dậy, khẽ phẩy hết toàn bộ tro bụi trên người mình, xoa đầu nàng, nói với giọng ấm áp.
"Chà... Ta lại thua nữa. Đúng là Tiểu Dạ ngày càng mạnh mẽ hơn mà!"
Nghe anh trai của nàng nói thế, Tử Dạ nhăn nhó hất bàn tay của ca ca nàng ra. Phồng má nói:
"Ca ca! Ta đã lớn! Không cần phải xoa đầu như thế nữa!"
"Haha! Ta biết chứ! Ngươi lớn đến mức cao ngang ngực ta mà!!!"
Nhìn thấy anh trai nàng ôm bụng ra cười, Tử Dạ nổi giận chạy ra ngoài:
"Ca ca lại chọc ta! Ta không cần ca ca nữa!"
"A! Tiểu Dạ đừng chạy!"
Cứ việc người thanh niên đó lại yếu hơn bất cứ người nào mà mình quen biết. Nhưng hắn lại là người đem lại cho Tử Dạ nhiều hạnh phúc nhất.
Hắn không tinh thông Phật pháp như là anh cả, không thành lập được Thiên Đình như anh hai, bất cứ người nào hắn cũng không bằng. Nhưng với nàng, hắn là người quan trọng nhất.
Vào lúc đó, thời gian trôi qua một cách êm ả. Không có ầm ầm sống dậy, không có gì nổi bật. Chỉ là một quãng thời gian yên ả, nhưng đối với nàng, đó là những kỷ niệm đáng nhớ nhất.
- --
"Ca ca!"
Nghe thấy Tử Dạ gọi như thế, anh trai nàng tò mò nhìn nàng.
"Lại gì thế? Tiểu Dạ?"
Tử Dạ chỉ tay vào một trong bức tranh mà người đàn ông đang không ngừng chảy nước ra từ mắt. Nàng tò mò hỏi:
"Làm sao hắn có thể chảy nước ra từ mắt vậy ca ca? Hay là hắn đang tu luyện công pháp gì?"
Anh trai nàng xoa đầu nàng, cho dù đây không phải là người có chung dòng máu với nàng, nhưng Tử Dạ lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ahaha! Tiểu Dạ cho ta xoa đầu rồi! Ha Ha"
Nhưng anh trai nàng không hề trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cười phá lên.
"Đồ đáng ghét! Ngươi lại chọc ta!"
Tử Dạ đỏ bừng mặt lên hất tay của hắn ra, nhăn nhó.
Không để ý đến khuôn mặt đầy tức giận của nàng, hắn cầm bức tranh lên xem một lúc. Ngạc nhiên hỏi Tử Dạ:
"Hắn ta đang khóc thôi, chả lẽ ngươi đến giờ vẫn không biết khóc là gì?"
"Khóc? Đó là gì?"
Một lúc lâu sau, thấy anh trai vẫn nhìn nàng với khuôn mặt "Ngươi đang đùa ta?", Tử Dạ không nhìn được mà nói:
"Ngươi nhìn ta làm gì? Mau nói đi chứ!"
Khi đã chắc chắn rằng nàng không biết khóc là gì, anh trai nàng lại thuận tay xoa đầu nàng, nói với giọng đầy ấm áp:
"Khóc ư? Cứ coi là một cách giải tỏa cảm xúc đi. Chúng ta sẽ khóc khi có chuyện gì đó xảy ra, khi sự lo lắng và cơn đau được đẩy lên cao trào, và sau đó là những khoảnh khắc bình tâm, nhẹ nhàng."
"Khóc kỳ diệu như vậy ư?"
Nghe thấy anh trai nàng nói như thế, nàng lại mơ màng hỏi.
Anh trai nàng tiếp tục xoa đầu nàng, khẽ nói:
"Ai ai sẽ cũng rơi nước mắt vì một điều gì đó. Đến cả ta cũng vậy..."
Hoàng hôn chiếu lên những bông hoa, những hạt sương long lanh lóe sáng khắp cả khu vườn.
- --
"Ca ca! Ngươi lừa ta!"
Tử Dạ tức giận chạy vào nói với anh trai nàng. Không kịp cho anh trai mình nói gì, nàng lại nói tiếp:
"Tam ca đã nói rằng khóc là sự yếu đuối. Ngũ ca cũng như vậy! Thậm chí là đến cả Tứ sư tỷ cũng nói giống như hai người trên!"
Anh trai nàng khẽ bối rối nhìn lên bầu trời, nói:
"A ha ha... Trăng đêm nay đẹp thật!"
"Ca ca! Hôm nay rõ ràng là mây mù! Ngươi không thể lấy cớ nào tốt hơn sao?"
- --
"Tử Dạ... Ngươi muốn tự do sao?"
Anh trai nàng mỉm cười nhìn nàng, hỏi.
Tử Dạ lưỡng lự nói:
"Tự do... Chúng ta còn có thể sao?"
"Nhất định!"
"Ta muốn tự do!"
Tử Dạ kiên định nói, làm ra một lựa chọn mà cho đến sau này nàng đã phải hối hận rất nhiều khi nghĩ đến ngày hôm nay.
- --
"Tử Dạ... Ca ca chỉ có thể bảo vệ ngươi đến đây rồi... Sống tốt."
Anh trai nàng thân hình chằng chịt vết thương, cưỡng ép dùng trận pháp phong ấn nàng.
Không được... Đừng bỏ ta...
"Ca ca lại thất hứa rồi. Không biết Tiểu Dạ có giận không đây?"
Ta không giận ca ca! Ca ca đừng bỏ ta mà...
"Tạm biệt... Ta..."
Nhưng không đợi anh trai nàng nói gì thêm. Thiên Kiếp đã đánh xuống, xóa sổ hoàn toàn vết tích của hắn.
Anh trai nàng từ bây giờ đã chết.
Không được gặp hắn nữa rồi...
- --
"Về phần bản tin thời sự hôm nay..."
Tử Dạ mở hai mắt ra bừng tỉnh.
Trước mặt nàng, màn hình tivi chiếu sáng khắp cả căn phòng. Tiếng nói từ nó phát ra đã làm cho nàng tỉnh dậy.
Nàng khẽ đưa tay lên sờ khuôn mặt mình.
Ấm thật... Đây là lần thứ bao nhiêu nàng khóc trong khi mơ thấy hắn rồi?
Ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời mây mù, như là cái ngày mà hắn đã nói cho nàng rằng khóc là gì.
Tử Dạ lấy tay quẹt nước mắt đi, bước chân đi ra gần sát cửa sổ. Khuôn mặt của nàng phản chiếu ở trên kính.
"Quả nhiên... Vẫn là không thể nào quên hắn được..."
Cầm cây dù cán gỗ lên, giọng của anh trai nàng lại hiện lên:
"Tiểu Dạ! Ngươi mau tới đây xem! Cây dù này rất hợp với ngươi nha!"
Tử Dạ thở dài. Nhưng nàng lại nói tiếp với giọng kiên định.
"Bồi dưỡng ra một người có thể đánh bại Thiên Đạo! Nhất định!"
Tử Dạ thu tay về lại. Cười nói.
Người thanh niên đứng dậy, khẽ phẩy hết toàn bộ tro bụi trên người mình, xoa đầu nàng, nói với giọng ấm áp.
"Chà... Ta lại thua nữa. Đúng là Tiểu Dạ ngày càng mạnh mẽ hơn mà!"
Nghe anh trai của nàng nói thế, Tử Dạ nhăn nhó hất bàn tay của ca ca nàng ra. Phồng má nói:
"Ca ca! Ta đã lớn! Không cần phải xoa đầu như thế nữa!"
"Haha! Ta biết chứ! Ngươi lớn đến mức cao ngang ngực ta mà!!!"
Nhìn thấy anh trai nàng ôm bụng ra cười, Tử Dạ nổi giận chạy ra ngoài:
"Ca ca lại chọc ta! Ta không cần ca ca nữa!"
"A! Tiểu Dạ đừng chạy!"
Cứ việc người thanh niên đó lại yếu hơn bất cứ người nào mà mình quen biết. Nhưng hắn lại là người đem lại cho Tử Dạ nhiều hạnh phúc nhất.
Hắn không tinh thông Phật pháp như là anh cả, không thành lập được Thiên Đình như anh hai, bất cứ người nào hắn cũng không bằng. Nhưng với nàng, hắn là người quan trọng nhất.
Vào lúc đó, thời gian trôi qua một cách êm ả. Không có ầm ầm sống dậy, không có gì nổi bật. Chỉ là một quãng thời gian yên ả, nhưng đối với nàng, đó là những kỷ niệm đáng nhớ nhất.
- --
"Ca ca!"
Nghe thấy Tử Dạ gọi như thế, anh trai nàng tò mò nhìn nàng.
"Lại gì thế? Tiểu Dạ?"
Tử Dạ chỉ tay vào một trong bức tranh mà người đàn ông đang không ngừng chảy nước ra từ mắt. Nàng tò mò hỏi:
"Làm sao hắn có thể chảy nước ra từ mắt vậy ca ca? Hay là hắn đang tu luyện công pháp gì?"
Anh trai nàng xoa đầu nàng, cho dù đây không phải là người có chung dòng máu với nàng, nhưng Tử Dạ lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Ahaha! Tiểu Dạ cho ta xoa đầu rồi! Ha Ha"
Nhưng anh trai nàng không hề trả lời câu hỏi của nàng, chỉ cười phá lên.
"Đồ đáng ghét! Ngươi lại chọc ta!"
Tử Dạ đỏ bừng mặt lên hất tay của hắn ra, nhăn nhó.
Không để ý đến khuôn mặt đầy tức giận của nàng, hắn cầm bức tranh lên xem một lúc. Ngạc nhiên hỏi Tử Dạ:
"Hắn ta đang khóc thôi, chả lẽ ngươi đến giờ vẫn không biết khóc là gì?"
"Khóc? Đó là gì?"
Một lúc lâu sau, thấy anh trai vẫn nhìn nàng với khuôn mặt "Ngươi đang đùa ta?", Tử Dạ không nhìn được mà nói:
"Ngươi nhìn ta làm gì? Mau nói đi chứ!"
Khi đã chắc chắn rằng nàng không biết khóc là gì, anh trai nàng lại thuận tay xoa đầu nàng, nói với giọng đầy ấm áp:
"Khóc ư? Cứ coi là một cách giải tỏa cảm xúc đi. Chúng ta sẽ khóc khi có chuyện gì đó xảy ra, khi sự lo lắng và cơn đau được đẩy lên cao trào, và sau đó là những khoảnh khắc bình tâm, nhẹ nhàng."
"Khóc kỳ diệu như vậy ư?"
Nghe thấy anh trai nàng nói như thế, nàng lại mơ màng hỏi.
Anh trai nàng tiếp tục xoa đầu nàng, khẽ nói:
"Ai ai sẽ cũng rơi nước mắt vì một điều gì đó. Đến cả ta cũng vậy..."
Hoàng hôn chiếu lên những bông hoa, những hạt sương long lanh lóe sáng khắp cả khu vườn.
- --
"Ca ca! Ngươi lừa ta!"
Tử Dạ tức giận chạy vào nói với anh trai nàng. Không kịp cho anh trai mình nói gì, nàng lại nói tiếp:
"Tam ca đã nói rằng khóc là sự yếu đuối. Ngũ ca cũng như vậy! Thậm chí là đến cả Tứ sư tỷ cũng nói giống như hai người trên!"
Anh trai nàng khẽ bối rối nhìn lên bầu trời, nói:
"A ha ha... Trăng đêm nay đẹp thật!"
"Ca ca! Hôm nay rõ ràng là mây mù! Ngươi không thể lấy cớ nào tốt hơn sao?"
- --
"Tử Dạ... Ngươi muốn tự do sao?"
Anh trai nàng mỉm cười nhìn nàng, hỏi.
Tử Dạ lưỡng lự nói:
"Tự do... Chúng ta còn có thể sao?"
"Nhất định!"
"Ta muốn tự do!"
Tử Dạ kiên định nói, làm ra một lựa chọn mà cho đến sau này nàng đã phải hối hận rất nhiều khi nghĩ đến ngày hôm nay.
- --
"Tử Dạ... Ca ca chỉ có thể bảo vệ ngươi đến đây rồi... Sống tốt."
Anh trai nàng thân hình chằng chịt vết thương, cưỡng ép dùng trận pháp phong ấn nàng.
Không được... Đừng bỏ ta...
"Ca ca lại thất hứa rồi. Không biết Tiểu Dạ có giận không đây?"
Ta không giận ca ca! Ca ca đừng bỏ ta mà...
"Tạm biệt... Ta..."
Nhưng không đợi anh trai nàng nói gì thêm. Thiên Kiếp đã đánh xuống, xóa sổ hoàn toàn vết tích của hắn.
Anh trai nàng từ bây giờ đã chết.
Không được gặp hắn nữa rồi...
- --
"Về phần bản tin thời sự hôm nay..."
Tử Dạ mở hai mắt ra bừng tỉnh.
Trước mặt nàng, màn hình tivi chiếu sáng khắp cả căn phòng. Tiếng nói từ nó phát ra đã làm cho nàng tỉnh dậy.
Nàng khẽ đưa tay lên sờ khuôn mặt mình.
Ấm thật... Đây là lần thứ bao nhiêu nàng khóc trong khi mơ thấy hắn rồi?
Ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời mây mù, như là cái ngày mà hắn đã nói cho nàng rằng khóc là gì.
Tử Dạ lấy tay quẹt nước mắt đi, bước chân đi ra gần sát cửa sổ. Khuôn mặt của nàng phản chiếu ở trên kính.
"Quả nhiên... Vẫn là không thể nào quên hắn được..."
Cầm cây dù cán gỗ lên, giọng của anh trai nàng lại hiện lên:
"Tiểu Dạ! Ngươi mau tới đây xem! Cây dù này rất hợp với ngươi nha!"
Tử Dạ thở dài. Nhưng nàng lại nói tiếp với giọng kiên định.
"Bồi dưỡng ra một người có thể đánh bại Thiên Đạo! Nhất định!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook