9

Ngoại trừ vằn thắn, còn lại đều là chút đồ ăn thường ngày, cơm nước xong bọn họ liền phải hồi kinh, nội thị kia lại muốn nói riêng với ta vài câu.

Trong phòng chỉ có ông ấy và ta, ông ấy ngồi, ta đứng, ông ấy nhìn ta, ta mặc cho ông ấy nhìn.

“Như Sơ và thánh thượng xem như sư huynh đệ, lúc thánh thượng làm thái tử cũng không được yêu thích, thậm chí có một lần bị trục xuất đến Sơn Tây, thánh thượng liền học ở thư viện Sơn Tây, trừ Như Sơ ra, còn có một tiểu nhi tử Phi Dương nhà Tấu tướng quân, ba người vừa gặp đã thân.”

“Thẳng đến khi thánh thượng được đón về trong cung, ba người viết thư qua lại, chưa từng đoạn tuyệt, Như Sơ có tài năng trị quốc, sau lại liên trúng tam nguyên, vào Hàn lâm viện, Ôn gia gặp nạn, vô số trắc trở trong đó, đều bởi vì thánh nhân, Như Sơ lấy thân mạo hiểm, Phi Dương nuôi dưỡng binh lực giỏi mạnh ở biên quan mới có thánh nhân như bây giờ.”

“Địa vị của hai người ở trong lòng thánh nhân, người khác làm sao có thể so sánh? Con đường làm quan của Như Sơ sau này càng không thể hạn lượng. Tống các lão xin thánh nhân tứ hôn, muốn đem tiểu nữ trong nhà gả cho hắn, thánh nhân hỏi ý kiến của hắn, hắn nói trong nhà còn có một trung bộc, thay hắn chăm sóc ấu muội, hiếu thuận cha nương, năm nay đã là một cô nương hai mươi hai tuổi, nếu hắn không cưới, chẳng phải sẽ là đồ bất nhân bất nghĩa, vong ân phụ nghĩa sao?”

*Trung bộc: Người hầu trung thành.

“Thánh nhân bảo ta đến hỏi một câu, trừ việc gả cho hắn, còn có thể dùng phương thức nào khác để báo đáp ân tình này không?”

Trung bộc? Ngươi xem, ta ở trong lòng hắn chẳng qua chỉ là một người hầu, ngay cả một nữ nương bình thường cũng không được tính. Thánh nhân đã cho ta đủ thể diện, ta còn có thể nói cái gì? Tất nhiên phải có kết cục tất cả đều vui mới được.

“A công lo lắng nhiều rồi, việc ta làm, không bằng Ôn gia năm đó đối đãi với ta, sao có thể nói là ân tình? Cha ta đã định cho ta một mối hôn sự từ khi còn nhỏ, năm ngoái ta về nhà, hắn còn đang chờ để cưới ta, ta và Bảo Châu nương tựa lẫn nhau mấy năm, tất nhiên là không bỏ được nàng, hiện giờ đại lang quân đã trở lại con đường làm quan, ta không có gì không yên lòng, chờ sau khi họ hồi kinh, ta liền phải về quê thành thân. A công chỉ cần mang về cho thánh nhân một câu, Ôn gia không nợ Bảo Ngân cái gì, Bảo Ngân hiện giờ xem như đã trả hết nợ cho Ôn gia, nếu sau này đại lang quân thành thân, Bảo Ngân có thể uống một chén rượu mừng thì còn gì bằng.”

Một lời nói dối đã nói rất nhiều lần, bản thân ta cũng phải coi là thật, giống như thật sự có một Cẩu Đản si tình ở cửa thôn, không tiếc chờ ta về để thành thân.

Ta xuất thân bần hàn, may mắn gặp được Ôn gia, giống như mở ra giác quan thứ bảy, hiểu nhân thế vô thường, cũng biết rõ mình muốn cái gì.

Ta muốn tìm một người yêu thương ta, không chỉ là một nam nhân.

Mà là một người có thể đối xử với ta chân thành, một đời, một kiếp, một tình yêu.

Nếu không thể, dù cho ta yêu hắn sâu đậm thì thế nào? Ta đã yêu được, thì có cái gì mà không buông xuống được?

“Ngươi là nha đầu sáng suốt, tới chỗ nào cũng sẽ sống tốt, đã như vậy, ta liền truyền lại nguyên văn cho thánh nhân. Nếu ngày nào đó ngươi thành thân, vừa hay ta có thời gian rảnh rỗi, nhất định sẽ đích thân đến uống một chén rượu mừng.”

“Chỉ cần thân thể a công khỏe mạnh, tự khắc sẽ có ngày đó.” Ta mỉm cười, đỡ ông ấy ra khỏi cửa phòng.

Chờ người đi hết, ta liền trở về cửa hàng, trong cửa hàng buôn bán bận rộn, lúc về nhà đã là nửa đêm.

A thẩm thắp đèn dầu chờ ta, hôm nay người nào cũng có chuyện nói muốn với ta, nhưng ta lại không muốn nói chuyện.

Trước kia bà ấy nhất định là một người tao nhã, mùa xuân hái hoa đào, hoa lê xuống phơi nắng, để lại làm trà uống trong ba mùa còn lại.

Bà ấy pha trà hoa đào, nước trà màu hồng trong chén sứ trắng, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy hương vị rất thơm ngon.

“Bảo Ngân, mười ngày nữa chúng ta vào kinh, con đi cùng đi! Bây giờ ta vẫn nói câu kia, nếu con bằng lòng, ta liền bảo Túc nhi cưới con, chúng ta sẽ thật sự là người một nhà.”

Không ngờ bà ấy lại nói những lời như vậy, ta nói Ôn gia tốt, một chữ cũng không sai.

Bà ấy có mái tóc hoa râm, gần đây chăm chút bản thân, đã trắng lên và có da có thịt hơn một chút, nhưng so với phu nhân quan gia ôn nhã ngày xưa, đã già đi rất nhiều.

“A thẩm, mấy năm nay hắn là hoàng liên ngâm trong nước, vất vả lắm mới được tự do, để cho hắn làm những thứ mình muốn đi! Hà tất phải ép hắn...”

Ta kéo tay a thẩm, cúi đầu, một chữ cũng không nói ra được. Nếu nói thêm, ta liền không kìm được nước mắt, nhưng ta không muốn rơi nước mắt, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời này.

“Hài tử ngốc, suy cho cùng thì Ôn gia chúng ta vẫn nợ con, sau này ta chính là a nương ruột của con, a thúc con chính là cha ruột của con, con tuyệt đối không thể chặt đứt con đường này, nếu có thời gian rảnh rỗi, về nhà thăm một chút thôi cũng được chứ?”

Ta ngồi bên cửa sổ cả đêm, không biết là ngày mười lăm hay mười sáu, trăng tròn như cái đĩa, phát ra ánh sáng thanh lãnh không hề mờ nhạt, nó chiếu sáng đêm tối, nhưng chính mình lại hoàn toàn không biết.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, trước cửa nhà ngựa xe như nước, ngay cả một chỗ đứng cũng không có.

Ta mang Bảo Châu vào ở trong cửa hàng, ngày thứ năm nhị huynh đến tìm chúng ta, tính tình của hắn hiền lành chậm chạp, chưa từng thấy hắn nổi giận, nhưng hôm nay hắn đến, sắc mặt cũng không tốt, dưới mắt quầng thâm to đến mức kinh người.

Bảo Châu bưng bát vằn thắn cho hắn, hắn ăn ba miếng, lại muốn thêm một bát nữa, giống như mấy ngày chưa được ăn cơm.

“Bảo Ngân, a nương bảo ta gọi muội về nhà, hôm qua bà ấy ngã bệnh, thân thích ngày xưa đoạn tuyệt với nhà ta kéo đến từng đợt, hôm qua cả nhà cữu cữu đến, mắng chửi a nương một hồi, sáng nay Ngọc Nương lại trở về, không biết nói cái gì với cha nương, a nương lại tức đến ngất xỉu, bọn họ cũng không đi, không chịu buông tha mà ở nhà chờ! Cha cầm gậy đuổi bọn họ, hôm nay đau thắt lưng, nằm ở trên giường không nhúc nhích được, ta bảo tam đệ đi mời lang trung, cửa viện trong nhà đều bị chen chúc phá hoại, a nương nói viện này là của muội, bảo muội về làm chủ.”

Ngữ khí của hắn vừa bất đắc dĩ vừa tức giận, ta vốn cảm thấy mình là người ngoài, không tiện nói thêm cái gì, nhưng không muốn người tới đây lại không biết xấu hổ như vậy.

Vốn không định dẫn theo Bảo Châu, nhưng nàng nằng nặc đòi đi cùng, ba người chúng ta đi nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã về đến nhà, không biết hai cánh cửa trong nhà là bị phá hay là bị chen chúc, hiện giờ đã nằm ở đầu ngõ, một đám hạ nhân ngồi ở bên trên cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Xem ra thân thích của Ôn gia cũng không nghèo, đều có thể sai khiến hạ nhân, lúc Ôn gia gặp nạn, không ai đứng ra nói một câu, có lẽ nghe nói đại lang quân bây giờ có tiền đồ, không dám đến kinh thành, liền chạy tới nơi này giương oai.

Trong phòng chính chen chúc, nam nữ già trẻ ngồi không dưới hai mươi người, a thúc thì nằm ở phòng nhị huynh và tam huynh, một đám người đứng trên mặt đất, một hài tử nằm trên giường của ta và Bảo Châu, đại tiểu thư Ôn gia - Ngọc Nương đang thay tã cho hài tử trên giường.

“Các người là ai? Đến nhà ta làm gì? Ai cho ngươi vào phòng của ta và a tỷ?” Bảo Châu không nhịn nổi, xông vào liền kéo Ngọc Nương đang thay tã lên, bộ dạng hung dữ.

Tuy nàng chưa nói, nhưng có lẽ nàng vẫn nhớ rõ Ngọc Nương, dù sao cũng là a tỷ ruột của nàng.

Có thể ban đầu Ngọc Nương quả thật cũng có khổ tâm, nhưng suốt tám năm nay, nàng thật sự không dành được mấy ngày để về thăm sao?

Nàng đã không còn là đại tiểu thư trong trí nhớ của ta, chải tóc tinh xảo, đeo trang sức bằng vàng rực rỡ, dáng người đã thoáng phát tướng, khóe mắt, đuôi lông mày đều cay nghiệt, sớm đã không còn là thiếu nữ kinh diễm năm đó nữa.

10

“Muội là Quỳnh Nương? Ta là a tỷ của muội đây! Sao ngay cả ta cũng không biết? Chẳng lẽ chứng khờ khạo của muội nghiêm trọng hơn rồi sao? Ta đang thay tã cho cháu ngoại trai của muội đấy! Muội kéo ta làm gì?”

Nàng còn muốn quay lại, nhưng Bảo Châu kéo nàng không buông, đôi mắt vừa to vừa tròn tràn đầy nước mắt.

“Ta là Bảo Châu, ngươi là a tỷ của ai chứ? Không để ý đến sự sống c.hết của người nhà, tám năm cũng chưa từng đến một lần, tại sao hôm nay lại đến? Tại sao lại làm cha nương tức giận?”

Thân thể Ngọc Nương cứng đờ, trên mặt chợt bối rối.

“Bảo Châu gì? Muội là Quỳnh Nương, tỷ tỷ mấy năm nay là có nỗi khổ tâm...”

Bảo Châu không muốn nghe nàng nói tiếp, kéo nàng ra ngoài sân, người trong phòng liền đi theo ra xem náo nhiệt, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh, ta bảo tam huynh dẫn lang trung vào khám bệnh.

“Bảo Châu, còn không buông tay?” Mắt thấy hai người sắp cấu xé nhau đến nơi, ta sợ Bảo Châu chịu thiệt, Bảo Châu rưng rưng nước mắt, khóc sướt mướt buông tay, đứng bên cạnh ta đáng thương giống như một con cún con.

Mấy năm đầu kia trải qua rất khổ sở, có bữa ăn bữa không, ta còn để phần nhường cho nàng ăn, nuôi nàng lớn lên trắng trẻo mềm mại, cũng không nỡ để nàng rơi lấy một giọt nước mắt, hôm nay người bên ngoài lại muốn đ.ánh nàng? Bảo ta làm sao mà nhịn?

“Nhà này bây giờ là do ta làm chủ, chư vị có việc thì thì hãy nói với ta.” Ta xoa đầu Bảo Châu, nàng càng ủy khuất hơn, mím môi không ngừng rơi nước mắt.

“Ngươi là ai? Còn dám làm gia chủ nhà cháu ngoại thượng thư của ta? Nói to mà không sợ đứt lưỡi.” Nữ nhân nói lời này khoảng bốn năm mươi tuổi, vòng eo to tròn, có lẽ là người nhà bên nương gia của a thẩm.

Một đám người bắt đầu phụ họa, bảy miệng tám lưỡi ầm ĩ làm ta đau đầu.

“Ngươi là người nào? Dám giương oai ở Ôn gia ta?” Ngọc Nương mở miệng quát lớn, năm đó ta chẳng qua chỉ là một nha đầu thô sử, nàng tất nhiên đã sớm không nhớ rõ.

“Đầu tiên, ta không quen biết thượng thư gì hết, tiếp theo, viện này là ta thuê, khế thư ở trong tủ của ta, ước chừng cái viện này tạm thời chỉ có thể thuộc họ Trần, ta cũng không có thân thích như các ngươi, các ngươi đến nhà ta đã đưa danh thiếp chưa? Có được sự cho phép của ta chưa? Nếu đã không có, ta có thể tới nha môn tố cáo các ngươi xông vào nhà dân hay không?”

“Lùi đi vạn bước mà nói, cho dù hiện tại người nhà Ôn gia ở cùng một chỗ với ta, không cần biết là muốn thăng quan hay muốn phát tài, nếu các ngươi nói thượng thư là đại lang quân Ôn gia, chẳng lẽ không phải nên tới phủ thượng thư ở kinh thành tìm hắn sao? Tới nơi này bức cha nương huynh đệ của hắn thì có ích gì? Tin tức nhạy bén như vậy, có biết Ôn gia năm đó gặp nạn không? Ta biết, tất nhiên đều biết, tất nhiên là mỗi nhà đều có chỗ khó của mình, Ôn gia đều có thể hiểu và thông cảm, nhưng mấy năm nay người của Ôn gia có thể tới cửa nhà các ngươi hay không? Người cần mặt, cây cần da, chạm vào da mặt của các ngươi xem, có dày như gạch xây tường thành không? Nói không chừng sau khi xé hết xuống có thể nâng tường thành cao lên trăm thước đấy. Hôm nay còn dám tới cửa? Ta đã gặp qua nhiều kiểu không biết xấu hổ, kiểu không biết xấu hổ như các ngươi quả thực là lần đầu gặp. Chuyện các ngươi làm trong quá khứ, đại lang Ôn gia nhịn thì thôi, còn nếu không nhịn thì sao?”

“May mà người Ôn gia giáo dưỡng tốt, nếu ta là người nhà Ôn gia, hôm nay mà có quyền thế, nhất định đem những thân thích m.áu lạnh từng tới xem náo nhiệt năm xưa thả vào chảo dầu nóng, nổ vang nghe tiếng tí tách, bằng không cũng bắt vào đại lao ba đến năm năm, có nhà ai chưa từng làm chút chuyện bẩn thỉu nào chư? Tùy tiện tìm ra hai ba người thì có gì khó?”

“Hài tử không hiểu chuyện thì thôi, cả bộ râu cũng sắp mọc dài đến thắt lưng, đất vàng sắp chất đống hết lên người rồi mà cũng không hiểu chuyện? Lúc này chẳng phải nên kẹp cái đuôi lại mà làm người sao? Không biết qua mấy đời Ôn gia mới quên hết chuyện cũ đây? Dù sao cũng phải để lại cho hậu duệ một con đường sống, không phải sao? Các ngươi ngược lại còn tàn nhẫn, chặn lại con đường của chính mình, chặn lại cả con đường của hậu duệ nhà các ngươi.”

“Ta chỉ nghe qua lấy ân báo oán, nhưng chưa từng nghe qua lấy oán báo ân, nếu ta là các ngươi, bây giờ sẽ lập tức về nhà, ngày ngày thắp hương mong mỏi đại lang quân Ôn gia ta quên mất mới phải.”

Ta nói một phen đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, lúc nhỏ ta cãi nhau trong thôn, có thể mắng một canh giờ cũng không cảm thấy mệt mỏi, hiện giờ quả đã lớn tuổi, nói mấy câu này liền cảm thấy mệt.

“Nha đầu ngươi từ đâu ra vậy? Ta là cữu cữu ruột của đại lang, chẳng lẽ ngay cả người nhà của cữu cữu cũng dám sỉ nhục?”

Đây là người có bộ râu dài ta đã nhắc tới.

“Vì là cữu cữu ruột mới càng đáng hận, người sắp bị c.hém đầu năm đó chẳng lẽ không phải muội muội và muội phu của ông sao? Không phải cháu ngoại trai của ông sao? Làm sao ông có thể nhẫn tâm như vậy? Ít nhất tới lao ngục nhìn một cái cũng không thể? Lúc trước để bảo vệ chính mình mà không để ý đến tình thân ruột thịt, hiện giờ càng không nên có mặt mũi mà đứng ở chỗ này làm cữu cữu.”

“Đại lang quân đã không còn là đại lang quân năm đó, nếu còn muốn dùng thân tình huyết thống uy h.iếp hắn, e là không thể nữa. Hắn có thể một mình đi đến ngày hôm nay, ông còn cảm thấy có thể chọc giận hắn sao? Về nhà mà uống chút thuốc thức tỉnh đi!”

Chỉ trong nháy mắt, người trong viện đã rời đi bảy tám phần, mấy người ở lại đều là tới cùng Ngọc Nương, nàng là muội muội ruột của Ôn Túc, dù thế nào cũng là chuyện nhà Ôn gia của hắn, ta không muốn nói thêm nữa. Tóm lại, người vừa không biết xấu hổ vừa cảm thấy mình sẽ không dễ c.hết như nàng, đại khái là vô địch thiên hạ rồi.

Đúng lúc lang trung đi ra, ta hỏi thăm vết thương của a thúc, chỉ là bị hụt hơi, bôi hai lớp thuốc mỡ nghỉ ngơi hai ngày là được, a thẩm thì tức giận công tâm, trước tiên cần uống thuốc điều trị.

Tam huynh đi theo đi lấy thuốc, trong nhà bị giày vò đến không ra hình dạng, tới khi ta, Bảo Châu và nhị huynh dọn dẹp xong, trời cũng đã tối đen, Ngọc Nương đuổi mấy người đi cùng đi, rồi ôm nhi tử đang cho bú vững vàng chiếm giường của ta và Bảo Châu.

Buổi tối nấu cháo, bây giờ mua bánh bao, nàng vẫn ăn mà không kiêng nể gì.

Ta vốn định về cửa hàng, sợ nàng lại làm hai lão nhân gia tức giận, liền chuẩn bị chen một cái giường cùng a thẩm và Bảo Châu, dựng cho tam huynh một tấm ván gỗ trong thư phòng, trải hai tầng đệm, thêm một cái chăn dày.

Nhị huynh và a thúc chen chúc ở trên một cái giường khác.

Không ngờ lúc chúng ta còn chưa đi ngủ, sau khi Ngọc Nương dỗ dành hài tử, nàng lại tới.

Liền quỳ “phịch” một tiếng trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, gọi a nương.

Hẳn là a thúc nghe được động tĩnh, chống thắt lưng dẫn theo nhị huynh và tam huynh đến, ta vốn định tránh ra ngoài, nhưng nhị huynh không cho, bảo ta ngồi ở trên giường.

Cả nhà người đứng, người ngồi, chỉ có một mình Ngọc Nương quỳ, a thúc bảo nhị huynh mang một cái ghế cho nàng, muốn nàng ngồi.

A thúc dựa vào vai tam huynh ngồi, ta và Bảo Châu ngồi quỳ trên giường, y phục còn chưa kịp cởi, a thẩm không đứng dậy nổi, nằm nhắm mắt, trong hốc mắt tràn ra hai dòng lệ, làm cho người nhìn thấy thương xót khôn nguôi.

Bảo Châu lấy khăn tay ra lau nước mắt cho a nương, miệng lẩm bẩm gọi a nương.

11

“Người khác thì thôi, Bảo Ngân đuổi đi rồi, ta cũng không cần nói nữa. A nương ngươi liên tiếp sinh ra ba nhi tử, tới khi ngươi được sinh ra, nương ngươi đối đãi ngươi như châu như bảo, đều cho ngươi những thứ tốt nhất trong nhà, ba huynh trưởng ngươi tới tuổi mười hai lần lượt đều đưa đi Sơn Tây học tập, vì là nhi tử, đương nhiên không thể nuông chiều, ngoại trừ học phí, ta và nương ngươi mỗi năm chỉ cho chúng năm lượng bạc, mỗi lần chúng về nhà, có lần nào mà không mang lễ vật cho người trong nhà? Đó đều là chúng biết tiêu dùng tiết kiệm.”

“Chỉ có ngươi, nói muốn học đàn, cây đàn mấy trăm lượng bạc, vừa mắt là mua, ta và a nương ngươi đã từng nói qua câu nào? Thuê lão sư dạy ngươi học đàn một năm tiêu tốn hết bao nhiều tiền? Mùa nào ngươi cũng phải may y phục, làm trang sức mới, người ngoài đều nói ngươi tri thức hiểu lễ nghĩa, lại không biết ngươi kiêu căng phóng túng, tới khi ta và a nương ngươi phát hiện đã không kịp rồi. Năm đó ta và a nương ngươi xem xét bao nhiêu người mới định ra trung thư lang nội các cho ngươi, người ta có thể đồng ý mối hôn sự này là vì đệ đệ hắn và nhị lang là đồng môn, cảm thấy ba huynh trưởng ngươi nhân phẩm tốt, chứ không phải bởi vì ngươi thật sự tài hoa hơn người, ngươi lại vì dung mạo của người ta xấu xí mà sống c.hết cự tuyệt, cuối cùng lại tự mình định cả đời với Tô gia kia.”

“Cha hắn và ta cùng khoa, cùng là một quan thất phẩm, nhưng ngày ngày lưu luyến Hoa Lâu, chỉ riêng di nương trong nhà đã có bảy tám người, tiểu tử Tô gia ngoại trừ khuôn mặt ra thì còn có cái gì? Cùng tuổi với đại lang, mấy năm chỉ thi tú tài, bà mẫu ngươi nổi danh là một người hồ đồ, khi đó lúc ngươi gả đi ta đã nói với ngươi chưa? Ngươi đã gả đi rồi, lúc trước a nương ngươi khiến trong nhà gần như trống rỗng để lấp đầy của hồi môn cho ngươi, cho dù chịu khổ ngươi cũng phải tự mình sống.”

*Bà mẫu: Mẹ chồng.

“Trong nhà gặp nạn, trừ Quỳnh Nương ra thì cả nhà đều bị bắt, trưởng huynh ngươi khi đó cũng không nhốt cùng một chỗ với chúng ta, a nương ngươi cho rằng nó đã c.hết, mắt đều sắp khóc đến mù, sau này nhận được tin trưởng huynh ngươi còn sống, mới đỡ hơn một chút, ta và a nương ngươi còn lo lắng Quỳnh Nương mới chín tuổi, sợ rằng nó đã sớm bị người ta bán đi, nhị huynh tam huynh ngươi hôm nào cũng bị đ.ánh, mỗi ngày hai bữa, ngươi đã từng ăn bánh bao mốc chưa? Ngươi đã từng uống nước cháo lỏng chưa? Chúng ta ai mà không biết khi Ôn gia bị chịu tội, ngươi ở Tô gia trải qua bao nhiêu vất vả? Không một ai oán trách ngươi.”

“Ngươi hỏi nàng là ai sao? Nàng là người cứu tính mạng cả nhà Ôn gia ta, năm đầu tiên nàng mang theo Quỳnh Nương đến thăm chúng ta, khi đó nàng cũng chỉ là nha đầu mới lớn, sợ có người muốn bắt Quỳnh Nương, liền đổi tên cho nó thành Bảo Châu, người thì gầy như cây trúc, lại nuôi Bảo Châu trắng trẻo mập mạp, còn may cho mỗi người chúng ta một bộ y phục, mang theo rượu, thức ăn, nhét tiền cho đầu lao, bảo hắn mời lang trung khám bệnh cho a nương ngươi, bằng không năm đó a nương ngươi có lẽ đã bệnh c.hết từ lâu.”

“Mấy năm không trở ngại mưa gió, chưa từng thiếu ăn mặc và đồ dùng, ngay cả vỏ gối đầu cũng nhớ rõ, trưởng huynh ngươi cứu mạng chúng ta, nàng lo lắng cơm áo gạo tiền cho chúng ta chu toàn. Suốt sáu năm, ngươi thậm chí còn chưa từng đến thăm lấy một lần, khi trước không đến, hiện tại càng không nên đến. Nếu ngươi đến vì Tô gia, hôm nay ta liền đáp ứng thay đại lang, bất luận là công công ngươi hay là phu quân ngươi, đại lang chỉ tiến cử một người, xem xem là công công ngươi muốn thăng quan hay là phu quân ngươi muốn làm quan, khi nào nghĩ kỹ thì gửi thư đến, sau này ngươi và Ôn gia không còn bất cứ quan hệ gì nữa.”

*Công công: Bố chồng.

“Nếu sau này Trần Bảo Ngân không làm được đại trưởng tức của Ôn gia ta, thì là đại cô nãi nãi duy nhất của Ôn gia ta, bất luận khi nào, chủ của Ôn gia nàng cũng có thể làm. Sáng ngày mai ngươi đi đi! Hôm nay duyên phận của ngươi với Ôn gia đã hết rồi, Ôn gia không nợ gì ngươi, sau này ngươi sống tốt hay không, tất cả đều tùy thuộc vào chính ngươi.”

Trong phòng, ngoại trừ tiếng hô hấp, một cây kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy rõ ràng, yên tĩnh đến quỷ dị.

Ngọc Nương ngã nhào xuống giường, khóc đến tê tâm liệt phế.

“A nương, người nghe cha nói gì chưa? Vậy mà lại không cần nữ nhi ruột thịt, a nương, người nói gì đi!”

“Ý của cha ngươi chính là ý của ta, đi đi! Ta mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Xem ra a thẩm quả thật đã mệt.

Sức lực của Ngọc Nương làm sao khoẻ bằng ta? Ta xuống giường, đỡ nàng lên đưa về phòng, nàng gào khóc kinh thiên động địa, hài tử nằm trên giường khóc cũng mặc kệ.

Hôm nay ta nhịn nàng hết lần này đến lần khác, thật sự là nhịn không nổi, trở tay cho nàng một cái t.át, cuối cùng cũng yên tĩnh.

“Nói nhỏ cho ngươi biết, nếu ngươi còn muốn dựa vào Ôn gia, chuyện a thúc vừa đáp ứng cũng có thể không tính nữa, ngươi có tin không?”

Nàng dường như bị đ.ánh đến choáng ngợp, ta ghé vào bên tai nàng, nói những lời như vậy, nàng đột nhiên tỉnh lại.

Đỏ mắt muốn đ.ánh ta, ta bắt lấy tay nàng.

“Người như ta không chỉ tính tình không tốt, còn luôn thích đối nghịch với người khác, hay là ta tìm người làm thịt phu quân của ngươi trước, thế nào? Đến lúc đó ngươi muốn ở lại Tô gia thủ tiết hay là trở về nương gia? Nhưng khi đó ngươi đã sớm không còn nương gia nữa rồi, ngẫm lại về bà mẫu ngươi, nếu đến lúc đó bà ta biết là ngươi hại c.hết nhi tử của bà ta, bà ta có xé xác ngươi ra hay không? Nếu ta là ngươi, thấy chỗ tốt liền nhận. Trưởng huynh ngươi có thể đi đến bây giờ, người của Ôn gia có thể sống sót, ngươi không biết hắn đã vứt bỏ thứ gì, ngươi chưa từng đau lòng cho hắn, thì có tư cách gì đưa tay đến hái trái cây mà hắn dùng m.áu thịt để trồng ra?” Ta hất tay ra, nàng ngã xuống đất.

Hôm sau, Ngọc Nương đã rời đi từ sáng sớm, ta dậy muộn, thậm chí còn không thấy mặt nàng.

Chăm sóc hơn mười ngày, hai lão nhân gia đều dần dần tốt lên, trong nhà cũng không có ai tới nữa, Ôn Túc phái người đến đón họ, nhi tử mười năm không gặp, sao lại không nhớ được chứ?

Không có gì để mang theo, ngồi xe ngựa là có thể đi.

“Lời ta nói muội đã nhớ hết chưa? Đến kinh thành cũng không thể so với nơi này, nhất định phải nghe lời a nương, đợi a tỷ về quê thành thân, đến Biện Kinh liền qua kinh thành đón muội, muội sẽ ở nhà a tỷ, muốn ở đến khi nào cũng được, a tỷ nuôi muội.”

Đây là lời ta dỗ dành Bảo Châu, nàng khóc không chịu lên xe ngựa, ta liền cười rồi dỗ dành nàng, ta cũng không biết khi nào mới gặp lại nàng, có lẽ ngày đó ta thật sự đã gả cho Cẩu Đản, cuối cùng cũng có thể buông hắn xuống.

Xe ngựa chở người Ôn gia đi xa, dường như mang đi tất cả sức lực của ta.

Ta nằm suốt hai ngày, thu dọn hành lý, ăn một bữa cơm, để lại cửa hàng cho Hà nương tử.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương