6.

Tôi có chút mong chờ lời cảm ơn của sếp, sau đó nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, đầu óc thức suốt đêm đến nỗi hồ đồ chợt từ từ tỉnh táo lại.

Cái đồ gì nhỉ, đồ vật thường mua khi đến bệnh viện thăm bệnh nhân tên là gì?



Hình như gọi là bó hoa.

Thế tôi đã gửi gì cho Tiết Nghễ Văn nhỉ? Tôi ôm chút tâm lý may mắn cuối cùng, run rẩy nhìn lại, “Vòng hoa”.

Hai chữ này đập vào mắt tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, định thu hồi.

Không thu hồi được.

Tôi quỳ trên giường, tìm chỗ đẹp để treo cổ, sau đó điên cuồng gửi tin nhắn cho Tiết Nghễ Văn, “Sếp ơi, vừa nãy em gõ nhầm, ý em là, em muốn tặng bó hoa cho anh mà không phải loại vòng hoa đó đâu, em không có ý trù anh chế.t. Đương nhiên cũng không phải là em muốn trù anh chế.t là anh sẽ chế.t, vậy nên anh đừng sợ, cái này là đồ vật tồn tại mang tính khách quan…”

Sau hồi lâu, Tiết Nghễ Văn nhắn: “Không sao.”

Không sao của sếp chính là có sao.

Tôi nghĩ đến tiền lương của mình, nghĩ đến công việc chính thức tôi phải vất vả mới có được, khẽ cắn răng, xách túi đến cửa hỏi thăm, đi đến xin tạ tội với anh.

Tiết Nghễ Văn mở cửa, thấy tôi.

Thở hổn hển, vừa định cúi đầu 90 độ với anh, lại thấy gương mặt vô cảm của Tiết Nghễ Văn bắt đầu run rẩy, run run, gương mặt đẹp trai bí hiểm, từ từ chống tay lên khung cửa sau đó cả người từ từ tiến sát lại gần khung cửa.

Anh đứng nghiêng nghiêng, chỉ nhìn vào tư thế này, rất giống như bị người ta đánh một phát, hoặc là người đã chịu đựng sự đả kích gì đó mạnh mẽ, mệt mỏi dựa vào tường,

Nhưng mà, tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhìn đời bằng nửa con mắt của Tiết Nghễ Văn, cảm thấy khí thế của anh càng giống như đang bày tỏ sự kiêu căng:

“Đây là?”

Tiết Nghễ Văn khẽ hít một hơi, “Em chờ chút”.

Sau đó chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi màu đen, nhét giấy vào mũi, giống như một u hồn, yếu ớt đóng cửa.

Khoảnh khắc đóng cửa, tôi ảo giác nghe thấy tiếng giẫm chân mạnh mẽ như bay của vận động viên quốc gia chạy cự ly ngắn đang gấp rút về đích.

Mấy phút sau, Tiết Nghễ Văn mặc áo sơ mi và quần tây ra mở cửa.

Anh hỏi tôi tới làm gì.

Tôi nói trong lòng mình lo lắng cho sếp, sự an nguy của sếp chính là sự an nguy của công ty, sự an nguy của công ty chính là sự an nguy của tôi.

Tiết Nghễ Văn ngồi trên ghế sô pha và lại bắt đầu rung chân, tôi chỉ có thể nhìn từ đôi mắt lộ ra của anh ấy rằng có lẽ anh đang cười nhưng cũng có khả năng anh đang cong mắt, im lặng ngáp một tiếng.

Tiết Nghễ Văn đặt hai nắm đấm lên đầu gối, nói nhẹ nhàng: “Muộn thế này rồi, mau về đi, con gái ở nhà người khác không hay lắm, tôi không giận em, gõ nhầm chữ mà thôi, rất bình thường.”

Tôi nhìn Tiết Nghễ Văn, trong lòng khẽ chảy một dòng nước ấm áp.

Thật ra tôi biết anh ấy là người tốt, cho dù lần đầu tiên gặp anh, tôi đã ngáng chân khiến anh ngã sấp mặt ngay trước mặt mọi người trong ba giây, sau đó anh cũng không hề trách móc tôi cũng không truy cứu chuyện này.

Anh là người sếp tốt.

Tôi từ từ suy nghĩ tới mấy quy luật câu cá* mà bác thư ký đã nói với tôi, có lẽ Tiết Nghễ Văn đã biết từ lâu, nhưng anh ấy cảm thấy không quan trọng mà thôi. Mặc dù trông anh rất lạnh lùng, nhưng đối đãi với cấp dưới vô cùng khoan dung, rộng lượng.

*lười biếng trong thời gian làm việc

Ai mà không thích sếp như vậy chứ?

Trong lòng tôi cảm thán, nhưng đang cảm thán lông mi run run chớp mắt, không biết tại sao khi nghĩ đến hai chữ “thích”, tim tôi không khỏi đập nhanh.

(喜欢: thích trong tiếng Trung là 2 chữ)

Không thể nào…

Tiết Nghễ Văn đeo khẩu trang, đúng lúc đẩy đ ĩa trái cây về phía tôi, “Nào, ăn đi.”

Tôi hé miệng, nhìn Tiết Nghễ Văn.

Hàng lông mày rậm của anh đẹp như thanh kiếm lóa mắt và đôi mắt sâu thẳm dưới xương mày giống như hồ nước lạnh lẽo màu xám.

Tôi nhìn anh ấy, vô thức đặt tay lên lồ ng ngực, định đè ép nhịp tim đập nhanh loạn xạ không sao giải thích được.

Tiết Nghễ Văn không nghĩ ra nhìn tôi, sau đó chợt tỉnh ngộ.

Tôi hoảng hốt cúi đầu xuống.

Anh thông minh như vậy, không lẽ phát hiện rồi ư.

Tiết Nghễ Văn nói: “À, anh đã test rồi, chỉ là cảm thông thường thôi.”

7.

Mặc dù tôi là gái thẳng, không có năng lực phân biệt cảm tình lắm.

Nhưng mà lần này, hình như rất thật.

Bởi vì……

Ngày hôm sau, tôi buồn khổ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời một cách mệt mỏi và cay đắng.

Tôi nằm mơ, mơ thấy Tiết Nghễ Văn.

Trong mơ, anh mặc chiếc quần đùi đen đó, nằm trên chiếc ghế sô pha màu trắng cực rộng và cực dài trong nhà, nhướng mày, giống như mấy anh chàng con lai đẹp trai đang chụp chân dung quảng cáo vừa kiêu căng lại vừa có ý câu dẫn rõ ràng.

“Anh sốt rồi.”

Trong giấc mơ, tôi đến gần anh ấy và ngồi xổm xuống.

Anh ngẩng đầu lên, ngón tay quấy lấy tóc của tôi, dọc theo ngọn tóc sờ tới cằm tôi, vị cấp trên chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng lại tỏ vẻ không hài lòng làm nũng như thú cưng vậy.

“Anh sốt rồi.” Anh ấy lặp lại lần nữa.

Trong mơ tôi chơi rất bạo, động tác mượt như lụa, tôi cười nắm tay Tiết Nghễ Văn, “Để em xem nào.”

Sau đó, tôi chống một tay lên lưng sofa, một chân để trên ghế sofa, hơi cúi người xuống.

Tiết Nghễ Văn tay dài chân dài, không còn nhiều chỗ cho tôi nữa, chen chen chúc chúc, gần như nằm trên người anh.

Tôi hôn anh, đầu lưỡi đo nhiệt độ trong miệng anh.

Ừm, quả nhiên nóng thật.

Sau khi tỉnh dậy, tôi nằm lặng lặng trên giường, không còn gì để lưu luyến này nữa, gắng sức ôm lấy đầu mình.

Tôi thật đáng chế.t! Tại sao tôi lại nảy sinh mơ mộng xấu xa với đấng cha mẹ, cơm áo đáng kính, dễ gần của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương