Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
-
Chương 127: Yêu hận thuộc về nơi này
Edit: Chang Phi
Beta: Vân Chiêu Nghi
Thiên Hữu Quốc năm thứ mười, vào sinh thần hai mươi chín tuổi của Đại Yến Đế, Trung Nhạc Vương thượng tấu, hi vọng có thể tiến vào Hoàng thành chầu mừng. Có đại thần mãnh liệt phản đối, sợ Trung Nhạc Vương tâm hoài bất quỹ, Ôn tướng lại lực bài chúng nghị: "Trung Nhạc vương là đại ca của Hoàng Thượng, hổ dữ cũng không ăn thịt con, với lại binh mã của Trung Nhạc vương nhỏ yếu, mọi người chính là đã quá mức nghi ngờ rồi."
Đại Yến Đế cũng vô tình cười cười, ánh mắt đen tối, mang theo một tia hoài niệm: "Cũng đúng, kể từ khi đại ca được phong vương, tự mình có đất phong tới nay. Từ lúc trẫm đăng cơ làm Đế tới giờ, đã có hơn mười năm, trẫm còn chưa bao giờ truyền gặp qua hắn, Hoàng thành dù gì cũng là cố thổ của đại hoàng huynh, hoàng huynh nhớ nhà sốt ruột, ngược lại trẫm làm hoàng đệ lại thiếu suy xét. Chuyện này, chuẩn."
Trung Nhạc Vương mang theo tùy tùng thị vệ vào Hoàng thành, thị vệ binh mã chờ trú đóng quân ở bên ngoài vài dặm. Chỉ có mấy thiếp thân thị vệ cởi bội đao, đi theo Trung Nhạc Vương, tiến vào hoàng cung.
Cung đình thịnh yến, Đại Yến Đế cố ý chuẩn bị chỗ ngồi, để cho Trung Nhạc vương ngồi ở phía dưới.
Đại Yến Đế nâng chén với hắn, cười nói: "Hoàng huynh, trẫm đã mười năm chưa có gặp ngươi, một chén này trẫm mời ngươi."
Trung Nhạc vương cùng Đại Yến Đế tướng mạo có năm phần tương tự, chỉ là trên người nhiều hơn sự tang thương của năm tháng, có vẻ già dặn, trong mắt ẩn giấu sự ẩn nhẫn vận sức chờ phát động.
Hắn cười giơ ly rượu lên, trả lời: "Hoàng Thượng, một tiếng hoàng huynh này làm cho thần thấy thẹn không dám nhận. Trung Nhạc đường xá xa xôi, cho nên thần không trở về Hoàng thành thăm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chớ trách mới phải. Một chén này là hạ thần đến kính Hoàng Thượng."
Dứt lời, hai người giơ chén lên với nhau, uống một hơi cạn sạch. Cúi đầu, trong mắt đều có tinh quang thoáng hiện lên.
Chúng đại thần khi rảnh rỗi có người hướng Trung Nhạc vương mời rượu. Đến lượt Ôn Dương Vinh, ánh mắt hai người thoáng giao nhau, ý truyền đạt chỉ có đối phương mới hiểu, sau đó chính là một phen nghi thức xã giao khách sáo. Mà động tác này của hai người tất cả đã rơi vào trong mắt Đại Yến Đế, trong lòng không khỏi một mảnh lạnh băng, hướng về phía Cổ Mặc Ngân nhìn, Cổ Mặc Ngân khẽ gật đầu.
Trong sân ca múa không ngừng, yến hội đã qua hơn phân nửa, Trung Nhạc vương Tề Thiên Trạch không hiểu sao bật cười ra tiếng. Ở trong điện có vẻ thật đột ngột, trong sân an tĩnh lại một chút.
"Hoàng huynh đây là sao, vì sao đột nhiên bật cười?" Đại Yến Đế cố làm ra vẻ khó hiểu, nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Tề Thiên Trạch âm trầm nhìn hắn, thanh âm chậm dãi trầm thấp: "Thưa Hoàng Thượng, thần chỉ là trong lúc vô tình nhớ tới một chuyện buồn cười mà thôi."
"A? Là chuyện gì tốt như vậy lại làm cho hoàng huynh phải thất lễ cười ra tiếng." Khóe miệng Đại Yến Đế vẽ lên một độ cong ưu nhã mà mê hoặc.
Hai tay Tề Thiên Trạch nắm chặt, trong lòng là hận ý nồng đậm. Rõ ràng, rõ ràng là người này đã đoạt tất cả của mình, vì sao hắn (ĐYĐ) có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói móc hắn!
"Ha ha, hồi bẩm hoàng thượng, là như vậy..." Tề Thiên Trạch cười nhạt nói xong cả chuyện, thở dài lắc đầu: "Hoàng Thượng cảm thấy hoàng tử này có phải quá mức đáng thương hay không, rõ ràng tất cả đều nên là của hắn, lại đơn giản chỉ là vì hoàng đệ của hắn có một mẫu hậu thủ đoạn lợi hại cùng một Đại tướng quân có tư tình với mẫu hậu hắn, cho nên ngôi vị hoàng đế của hắn cứ như vậy bị hoàng đệ cướp đi! Hoàng hậu kia trở thành thái hậu, cùng Đại tướng quân đem di chiếu tiên hoàng lưu lại di chiếu dấu đi, phạm phải tội khi quân, đẩy hoàng đệ hắn lên ngôi vị hoàng đế, hai người bọn họ thật là đáng chết! Bất quá thiên lý sáng tỏ báo ứng khó chịu, hai người kia cũng coi như ác giả ác báo, đều đến Địa ngục gặp Diêm La Vương!" Tề Thiên Trạch giọng nói càng ngày càng xúc động phẫn nộ, nhìn qua nam tử ngồi trên ghế rồng.
Các đại thần đang ngồi càng nghe càng kinh hãi, người bị đoạt chính tranh giành này đó chính là chỉ Trung Nhạc vương đi.
Hoàng tử bị đoạt ngôi vị hoàng đế đúng là hắn Tề Thiên Trạch, mà vị hoàng hậu lừa dối cùng Đại tướng quân dĩ nhiên là Phùng hoàng hậu thủ đoạn ngoan lệ cùng Hoa đại tướng quân được tiên hoàng coi trọng nhất. Chẳng lẽ tiên hoàng trước khi lâm chung thật sự có để lại một đạo di chiếu, mà Phùng hoàng hậu cùng Hoa tướng quân đem việc này lừa gạt giấu đi?
Nhưng mà, Hoa tướng quân tính tình không những ngoan cố, lại càng trung quân ái quốc, làm sao có thể làm ra loại chuyện khi quân phạm thượng này được.
Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Trung Nhạc vương ở trước mặt Đại Yến Đế nói ra việc này, quả nhiên là thật quá ngu xuẩn.
Đại Yến Đế nghe xong chuyện xưa của hắn, sự vui vẻ ở khóe miệng càng sâu hơn mấy phần, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, thản nhiên nói: "Hoàng huynh, bất quá cũng chỉ là chuyện xưa của người ngoài tạo ra mà thôi, không thể coi là thật được."
Tề Thiên Trạch ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Đủ loại dấu hiệu đã tỏ rõ, đây hết thảy đều là thật, chính miệng cung nữ bên cạnh thái hậu đã đem việc này nói cho bản vương!"
Giọng nói tạm ngừng, khí thế toàn thân lập tức bén nhọn hơn gấp mấy lần, thẳng đứng bật dậy, cùng hắn mặt đối mặt.
"Hoàng Thượng, ngươi nói, hắn rốt cuộc có nên đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình, kể cả ngôi vị hoàng đế này hay không!"
"Người hạ tiện nói, không thể dễ tin, hoàng huynh có khi bị người khác che mắt rồi." Đại Yến Đế thản nhiên nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại hắn.
Tề Thiên Trạch ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Đúng vậy, bản vương đích thực là bị người che mắt! Là bị Phùng thái hậu che mắt, bị Hoa tướng quân che mắt, bây giờ còn bị cả Hoàng Thượng ngươi che mắt nữa!"
"Trung Nhạc vương, ngươi làm càn!" Cổ Mặc Ngân nổi giận nói. "Thánh thượng ở trước mặt ai cho ngươi dám làm loạn!"
"Hoàng Thượng, người vô lễ như thế nên bị bắt giám!" Lý Tiền Phong cũng tức giận đứng dậy.
Tề Thiên Trạch quét mắt qua mấy người, trên mặt lộ vẻ khinh thường, giọng điệu mỉa mai: "Một đám tay sai!"
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, cái cằm giương cao, kiêu căng hung hăng ngang ngược nhìn về phía Đại Yến Đế: "Hoàng đệ, ngôi vị Hoàng Đế mà ngươi đang ngồi mười năm nay vốn nên là của bản vương, là bản vương!"
"Nghịch tặc to gan!" Lý Tiền Phong quát to, vội vàng nhìn sang phía Đại Yến Đế: "Thỉnh Hoàng Thượng mau mau bắt lại tên nghịch thần tặc tử này lại!"
Đại Yến Đế vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm những trò khôi hài này. Nhìn về phía Trung Nhạc vương Tề Thiên Trạch, khóe miệng vi cong lên, thanh âm giống như xối một tầng nước đá, lạnh lẽo đến tận trong lòng: "Hoàng huynh đây là đang... Quang minh chính đại ngấp nghé ngôi vị hoàng đế của trẫm?"
"Hoàng đệ, hôm nay người đang ngồi trên hoàng vị nên là bản vương! Là ngươi lừa gạt mọi người! Là Phùng hoàng hậu nữ nhân vô sỉ kia cấu kết với Hoa tướng quân đoạt tất cả những thứ bản vương nên, bọn họ đều đáng chết!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt chúng thần đều biến đổi lớn.
"Người đâu, đem kẻ loạn thần tặc tử nay lôi đi xuống!" Đại Yến Đế trầm mặt, nghiêm nghị phân phó.
Nhưng Tề Thiên Trạch lại chỉ lành lạnh càn rỡ cười to: "Hôm nay đã là quá chậm rồi!"
Đang khi nói chuyện hắn giơ cao chén rượu trên bàn lên, mạnh mẽ ném xuống, chén rượu vỡ tan, mảnh vụn văng khắp nơi.
Mọi người bị tiếng vang thanh thúy bén nhọn làm cả kinh trong lòng, mà sau một tiếng này, cửa đại điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân huyên náo, ngoài cửa có hai tiếng kêu rên vang lên, dĩ nhiên là tiểu thái giám giữ của bị chặt đầu, máu tươi tựa như từ ngưỡng cửa kia chảy vào. Mấy chục binh sĩ võ trang đầy đủ đeo đao xâm nhập vào đại điện, gần một nửa áp chế các đại thần đang xao động cùng tướng sĩ, còn dư lại tất cả đồng loạt đem đao kiếm chỉ thẳng hướng Đại Yến Đế.
Bên cạnh Đại Yến Đế chỉ có mấy hộ vệ, lúc người ở bên ngoài vừa mới xâm nhập vào nhanh chóng rút đao vây ở trước người Đại Yến Đế. Vài tên tiểu thái giám cũng đang ngăn cản ở phía trước, ít người như vậy căn bản không đủ để chống lại mấy chục hộ vệ sau lưng Trung Nhạc vương.
Tề Thiên Trạch cười lạnh liên tục, "Hoàng đệ, bản vương chưa bao giờ nghĩ muốn đối địch với ngươi, vì sao ngươi lại muốn cướp đi tất cả những thứ thuộc về bản vương? Khi còn bé, phụ hoàng chỉ sủng ái ngươi, không đếm xỉa đến cố gắng cùng phấn đấu của ta. Đến lúc phụ hoàng trước khi lâm chung, trên di chiếu kia rõ ràng là để cho ta đăng cơ làm đế, Phùng hoàng hậu lại khi quân phạm thượng để cho ngươi làm hoàng đế, các ngươi một người hại chết mẫu phi của bản vương mẫu phi, một người lại đoạt ngôi vị hoàng đế của bản vương, các ngươi đều đáng chết!"
Đại Yến Đế sắc mặt không thay đổi nhìn hắn, từ trên ngôi vị hoàng đế đứng lên. Thi vệ bên ngoài cả kinh, gấp rút tiến sát vài phần: "Hoàng Thượng không nên tùy tiện rời đi khỏi chỗ bọn thuộc hạ."
Đại Yến Đế chỉ là đứng lên, cũng không rời khỏi long ỷ, như vậy có thể dùng ánh mắt bễ nghễ liếc nhìn mọi người, kể cả Tề Thiên Trạch đang trợn mắt trừng hắn cùng một ít binh sĩ đang rút đao khiêu chiến.
"Phụ hoàng ra đi vội vàng, chuyện di chiếu chỉ là giả dối hư ảo. Cho dù phụ hoàng thực sự để lại di chiếu, ngươi cho rằng bằng sự yêu thương của phụ hoàng đối với trẫm, hắn sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi?" Đại Yến Đế ánh mắt nhìn thẳng hoàng huynh của mình Tề Thiên Trạch, lạnh mặt giọng mỉa mai.
Tề Thiên Trạch giận, vô ý thức quét qua Ôn tướng một cái, kiên định trả lời: "Trước kia bản vương có lẽ không tin, nhưng là... " khóe miệng bỗng dưng nhếch lên "Hôm nay bản vương lại biết rõ tung tích của bản di chiếu kia, chính miệng Đại cung nữ Lạc Mai bên cạnh Thái Hậu nói, tuyệt đối không giả bộ, hoàng đệ ngươi có dám ở lúc này, chỗ này, lập tức sai người đi Phúc Thọ cung lục soát không? Di chiếu kia đang ở... trong góc tối dưới sập ngủ của Thái hậu!"
Nghe nói nói thế, hai mắt Đại Yến Đế đột nhiên lạnh lẽo, giống như hai thanh đao trừng nhìn về hắn: "Phúc Thọ cung chính là nơi trước kia Thái hậu nghỉ ngơi, há lại cho ngươi muốn lục soát liền lục soát, trẫm vì sao phải nghe lời ăn nói bừa bãi của ngươi!"
"Như thế nào, hoàng đệ ngươi sợ?" Tề Thiên Trạch trầm thấp cười ra tiếng: "Bất quá ngươi không cần phải lo lắng, bản vương đã sai người đi rồi, rất nhanh sẽ mang vào, đến lúc đó, hoàng đệ ngươi cũng không nên nhìn di chiếu mà trợn mắt nói dối!"
Đôi mắt Đại Yến Đế vào lúc này phá lệ sáng sủa, lại mang theo hung quang, đột nhiên hắn lạnh lùng cười một tiếng: "Hoàng huynh, ngươi đây là muốn bức trẫm thoái vị, chính ngươi lại chuẩn bị tốt lên làm Hoàng Thượng sao?"
Tề Thiên Trạch đỏ mắt trừng trừng mắt khóa chặt ở trên trang phục uy nghiêm của hắn: "Chỉ cần hoàng đệ ngươi chịu ở trước mặt chúng đại thần cởi xuống này một thân long bào cùng long miện này xuống, sau đó viết xuống thánh chỉ nhường ngôi. Hoàng huynh ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi, mười năm này bản vương ở đất Trung Nhạc rét lạnh cằn cỗi kia nếm đủ các loại tư vị khó tả rồi, bản vương muốn cho hoàng đệ ngươi cũng đi nếm thử, không biết hoàng đệ ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Hoàng huynh, trẫm nhắc lại ngươi một câu, ngươi đây là đang... Bức vua thoái vị." Đại Yến Đế nhìn hắn nói, trong ánh mắt không có nửa điểm sợ hãi, Tề Thiên Trạch đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
Các vị đại thần bị kèm hai bên một mảnh trầm mặc, Ôn tướng đột nhiên mở miệng, đứng lên hướng Đại Yến Đế làm một lạy dài, bi thiết trầm thống nói: "Hoàng Thượng, theo cựu thần thấy, nếu là tiên hoàng thực có lưu lại di chiếu, di chiếu lại là truyền ngôi cho Trung Nhạc vương, Hoàng Thượng ngài... Xác thực cần phải nhường ngôi. Mặc dù cựu thần đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, trung thành và tận tâm, đúng là cựu thần là cựu thần trợ giúp của tiên hoàng, cho dù tiên hoàng đi về cõi tiên, ý chỉ của tiên hoàng cựu thần cũng không dám cãi lời."
Lời này vừa nói ra, có cựu thần khác tự định giá một lát, cũng phụ họa lên tiếng.
"Một đám hạng người ham sống sợ chết mà thôi, lại còn dám tự đem mình nói cao như thế!" Hình bộ thượng thư hữu thị lang mắng chửi.
Trung Nhạc vương cho thị vệ bên cạnh một ánh mắt, binh lính kia vung trường đao lên. Hữu thị lang vừa lên tiếng lập tức máu tươi ba thước, tê liệt ngã xuống ở trên bàn, các đại thần ở hai bên cạnh đại thần bị máu bắn ra dính vào quan bào, trong nháy mắt vẻ mặt biến thành trắng bệch, thân thể run rẩy.
Cổ Mặc Ngân khẽ biến sắc, nhìn lướt qua cửa đại điện.
"Ôn tướng, ngươi thật đúng là một trang tuấn kiệt thức thời." Đại Yến Đế châm biếm nhấn mạnh hai chữ tuấn kiệt, lại nói: "Kỳ thật, Ôn Dương Vinh ngươi cùng hoàng huynh của trẫm đã sớm cấu kết với nhau, ngươi đều đã để lộ ra đuôi cáo rồi, sao không dứt khoát lộ ra hết luôn?"
Ôn Dương Vinh biến sắc, nhưng nghĩ đến tất cả chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay mình rồi, không khỏi lộ ra vài phần đắc ý của tiểu nhân: "Hoàng Thượng, chuyện này sao lại là cấu kết, cựu thần làm như vậy là để Đại Yến quốc tư căn cơ vững chắc, nếu tiên hoàng đã để lại di chiếu, mà người trên di chiếu cũng không phải Hoàng Thượng ngươi, cựu thần tự nhiên muốn sớm một chút phối hợp với Trung Nhạc vương.
Thì ra là, Ôn tướng cùng Trung Nhạc vương sớm có cấu kết với nhau!
Chúng thần thoáng cái hiểu được, khó trách Ôn tướng tích cực đồng ý để Trung Nhạc vương tiến vào Hoàng thành như vậy, hoá ra sớm đã là cùng một giuộc.
"Hoàng huynh, ngươi nhất định phải trở thành loạn thần tặc tử sao?" Đại Yến Đế chuyển hướng Tề Thiên Trạch, ánh mắt thay đổi dần dần tĩnh mịch, không chuyển nhìn thẳng hắn.
Mí mắt Tề Thiên Trạch giựt giựt, lại cười to với hắn: "Tề Thiên Hựu, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn dùng loại tư thái cao cao tại thượng này nói chuyện cùng bản vương sao! Ngươi bây giờ đã là cá trong chậu của bản vương, đội binh đóng ở vài dặm bên ngoài Hoàng thành hôm nay đã đem Hoàng thành bao vây lại, mà Thống lĩnh đại nội thị vệ của ngươi đã sớm quy thuận bản vương, nếu không, ngươi cho rằng vì sao bây giờ không có ai nghe lời ngươi nói tới đây hộ giá?"
Khoé miệng Đại Yến Đế chậm rãi câu dẫn ra một độ cong trào phúng: "Hoàng huynh chẳng lẽ không có phát hiện thiếp thân thị vệ Trương thị vệ không có bảo vệ trẫm sao, ngươi nói... " thân thể nghiêng về phía trước, cười nhìn về phía hắn: "Trương Tử Nghi thân là Phó thống lĩnh đại nội thị vệ, không ở chỗ này sẽ ở nơi nào đây?"
Tề Thiên Trạch cùng Ôn Dương Vinh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là sự kinh hoảng, Tề Thiên Trạch ha ha cười nhạo nói: "Cho dù hoàng đệ ngươi sớm có chuẩn bị, nhưng cũng chỉ là một Phó thống lĩnh đại nội thị vệ mà thôi, ngươi nói, nội thị vệ là nghe Thống lĩnh tướng quân, hay là Phó thống lĩnh?"
"Ồ..., vậy chúng ta không ngại thử xem đi." Đại Yến Đế cười đến ý vị thâm trường, sau đó ánh mắt lười biếng nhìn tới cửa đại điện, Tề Thiên Trạch cùng Ôn tướng theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp, tiến đến. Các đại thần bị chấn trụ cũng rối rít len lén ngẩng đầu nhìn hướng cửa.
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, là bộ binh!
"Hoàng Thượng, thuộc hạ tới chậm, xin hoàng thượng thứ tội!" Trương Tử Nghi lưng đeo bội đao, bước dài bước tiến đến, khí thế hung hăng dẫn thị vệ bao vây người của Trung Nhạc vương, sau đó quỳ xuống trước mặt Đại Yến Đế, hắng giọng trả lời.
"Thứ cho ngươi vô tội, đứng dậy." Đại Yến Đế khóe miệng hơi nâng, nói.
Tề Thiên Trạch cùng Ôn Dương Vinh quá sợ hãi, Ôn Vinh Dương lại càng khó có thể tin lắc lắc đầu: "Không thể nào, Trương thống lĩnh đâu? Trương thống lĩnh đi nơi nào?"
"Ôn Dương, hắn ở kia?" Trương Tử Nghi cười, chỉ chỉ bộ binh cái chắn ở giữa lui ra phía sau lộ ra một người, người này tóc tai bù xù không phải là Trương thống lĩnh thì là ai?
Lý Tiền Phong thấy thế, giận dữ, chỉ vào hắn tức miệng chửi ầm lên: "Trương thống lĩnh, ngươi cái đồ lang tâm cẩu phế này, ta và ngươi đã là quan đồng liêu vài năm, Hoàng Thượng tín nhiệm chúng ta, mới đưa binh quyền phân giao cho ta và ngươi. Đã vậy còn đem cái vị trí trọng yếu như vậy giao cho ngươi, không nghĩ tới không những không tri ân báo đáp, còn lấy oán trả ơn, muốn hại Hoàng Thượng!"
Trương thống lĩnh cúi đầu, sớm bị đánh mặt mũi bầm dập. Là hắn tham đồ phú quý, thu vài rương lớn vàng bạc châu báu của Ôn Dư Vinh, càng bị Trung Nhạc vương hứa hẹn chuyện về sau phong làm khai quốc đại thần, hôm nay thất bại, tất cả mộng đẹp đều tan vỡ, chính hắn cũng không thể nói gì hơn.
Tề Thiên Trạch vô ý thức lui về phía sau một bước, cận vệ vây quanh hắn bảo vệ, tình thế lúc trước đã bị nghịch chuyển.
"Hoàng huynh, ngươi là muốn hiện tại buông tay chịu trói, hay là muốn trẫm giết chết toàn bộ thủ hạ hộ vệ của ngươi, sau đó đem ngươi dẫn đi?" Đại Yến Đế rời khỏi long ỷ, từng bước một đi về phía hắn, mặt lạnh như băng. Thị vệ che chở ở xung quanh thì theo sát bên người Đại Yến Đế.
Tề Thiên Trạch yên lặng nhìn hắn đi tới phía mình, trên người kiêu căng không giảm, hắn chỉ cần chờ một chút, người của hắn có thể đánh vào Hoàng thành, mấy năm này hắn âm thầm thu binh mua ngựa, mà Đại Yến Đế ham an nhàn, căn bản không có chú ý huấn luyện quân đội, hắn không tin chính mình nỗ lực vài năm như vậy còn không phá được Hoàng thành này!
Phảng phất nhìn ra tính toán của hắn, Đại Yến Đế thản nhiên cười với hắn một tiếng: "Hoàng huynh, ngươi đúng là đang đợi ngươi binh sĩ đóng quân bên ngoài hoàng thành công tiến Hoàng thành sao?"
Tề Thiên Trạch đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt hắn.
"Báo... " ngoài cửa một tiểu tướng báo một tiếng, chạy vào, thần sắc kích động, ôm quyền trả lời: "Bẩm báo Hoàng Thượng, phiêu kỵ tướng quân đã dẫn đầu binh lính tiêu diệt binh mã đóng quân bên ngoài hoàng thành của Trung Nhạc vương! Quân địch toàn quân bị diệt!"
"Ha ha... Tốt, tốt! Diệp tướng quân quả nhiên không phụ hi vọng của trẫm hi vọng của mọi người!" Đại Yến Đế ngửa đầu cười ha hả.
Trung Nhạc vương chỉ nhìn chằm chằm Cổ Mặc Ngấn cùng Lý Tiền Phong bình thường hắn coi trọng, thế nào cũng không có ngờ tới Hoàng Thượng lại âm thầm để cho người không quá bị người để ý chính là Diệp Hào mai phục bên ngoài hoàng thành, làm cho binh lính của hắn trở thành cá trong chậu!
Toàn quân bị diệt, toàn quân bị diệt! Ha ha, Tề Thiên Trạch một chút xụi lơ trên mặt đất, xung quanh hơn mười thị vệ nghe được tin tức này hai mặt nhìn nhau.
"Bỏ vũ khí xuống, trẫm tha cho các ngươi vô tội." Đại Yến Đế hai tay đặt ở phía sau lưng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, quét qua vài tuỳ tùng thi vệ ở bên cạnh Trung Nhạc vương, khí thế uy nghiêm của vương giả lộ rõ, thanh âm boong boong.
Thị vệ bên cạnh Tề Thiên Trạch trầm mặc một lúc, binh khí liên tiếp bị vứt bỏ xuống mặt đất, quỳ lạy trên mặt đất, Đại Yến Đế cho người dẫn bọn hắn đi xuống.
Trung Nhạc vương một mình xụi lơ ngồi dưới đất, đau khổ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế cách mình chỉ có vài bước, trong mắt không cam lòng nồng nặc ngập trời: "Ha ha, chúc mừng a, hoàng đệ, ngươi lại thắng. Người thắng làm vua người thua làm giặc, bản vương không có lời nào để nói. Đúng vậy, bản vương không cam lòng, ngôi vị hoàng đế này phải là của ta, là các ngươi vô sỉ đoạt đi ngôi vị hoàng đế của bản vương!"
Trong mắt Đại Yến Đế đen nhánh không đáy, bễ nghễ của hắn, thản nhiên nói: "Hoàng huynh cũng nói, người thắng làm vua người thua làm giặc. Người đâu, đem Trung Nhạc vương bắt giam, nghe trẫm xử lý."
"Không cần!" Tề Thiên Trạch nghiêm nghị ngăn cản, từ trên mặt đất bắt lấy một đao thị vệ vừa vứt bỏ, đao phong lạnh như băng đưa lên cổ mình, hướng Đại Yến Đế nhếch miệng cười một tiến: "Bản vương cho dù chết, cũng sẽ không làm tù nhân của hoàng đệ ngươi!"
Cánh khẽ tay vung, máu tươi ồ ồ theo mũi đao chảy xuống. Hắn khó khăn thở hổn hển mấy hơi, nằm trong vũng máu, không cam lòng mà oán hận trừng mắt Đại Yến Đế cùng ngôi vị hoàng đế phía sau hắn. Nếu như, hắn không có từ Ôn tướng biết chuyện mình bị đoạt ngôi vị hoàng đế, cho dù hắn không cam lòng cũng sẽ không có quyết tâm tử chiến đến cùng này. Nhưng mà hắn nếu đã biết rồi, hắn tuyệt không cho phép người luôn mồm gọi hắn hoàng huynh này bá chiếm tất cả của hắn! Hắn Tề Thiên Hựu mới là cường đạo, mới là loạn thần tặc tử!
Đại Yến Đế trơ mắt nhìn hắn nằm trong vũng máu giãy giụa, sau đó hơi thở càng ngày càng yếu, cặp mắt tràn trề hận ý liên tục trừng hắn, cuối cùng tiếc nuối đóng lại.
Mắt thấy Trung Nhạc vương gặp nạn, Ôn Dương Vinh hai chân giống như đóng đinh bất động đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ngốc trệ, hắn tỉ mỉ bày ra hết thảy cứ như vậy... Kết thúc?
Đại Yến Đế quay đầu nhìn hắn, như cười như không. "Ôn tướng mưu phản, chứng cớ vô cùng xác thực, đưa vào đại lao. Ba ngày sau... Cả nhà xử trảm!"
Chuyện Trung Nhạc vương tạo phản bị truyền đi rộng rãi, dân chúng cùng sục sôi, Hoàng Thượng lòng dạ rộng lớn mới để hắn vào cung chúc thọ. Nhưng Trung Nhạc vương đúng là loại loạn thần tặc tử lòng lang dạ thú, mà Ôn tướng làm như ái tử yêu dân, ai ngờ lại cùng Trung Nhạc vương cấu kết với nhau làm việc xấu.
Hoàng Thượng thực không nên hậu táng Trung Nhạc vương, nên để cho hài cốt của hắn phơi ngoài hoang giao dã ngoại. Trung Nhạc vương cùng Ôn tướng theo như lời của dân chúng dân gian, từ đó để lại tiếng xấu muôn đời.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đan Nguyệt cung.
Ôn quý phi cười nhăn nhở, đang nhìn ba thước lụa trắng trước mặt mình, đưa tay ra chạm vào lụa trắng, cho dù sớm có chuẩn bị cũng không nhịn được đầu quả tim đều đang run rẩy sợ hãi.
"Nương nương, Ôn tướng mưu phản, phạm vào tội tru di cửu tộc, Hoàng Thượng niệm tình ngày xưa, cho nên để cho nương nương dùng cách có thể diện này mà đi." Lý Phúc Thăng đứng ở một bên, giải thích.
Ôn quý phi nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, đem thứ màu trắng chói mắt kia nâng ở trên tay, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng: "Lý công công, thay bản cung cám ơn Hoàng Thượng ban tặng... Ân tình. Mấy năm này, bản cung sớm đã trải qua cuộc sống sống không bằng chết, tạ Hoàng Thượng rốt cục cũng để cho bản cung giải thoát, ha... ha ha..."
Thấy oán hận trong mắt nàng, Lý Phúc Thăng nhíu mày, có chút không vui: "Ôn quý phi, không phải là ta đây lắm miệng, Hoàng Thượng xác thực đã thập phần tha thứ rồi, ngươi cho rằng Hoàng Thượng không biết ngươi cùng Ôn tướng ra tay ở trong nước trà hay sao?"
Ôn quý phi có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thật lâu lại chậm rãi cúi thấp xuống, cười lạnh nói: "Vậy thì như thế nào, Hoàng Thượng cho dù biết trong lá trà có độc, hoàng hậu mỗi ngày đưa nước trà hắn còn không phải vẫn uống sao. Các ngươi cho rằng... Hoàng hậu nàng khéo hiểu lòng người như vậy, đoan trang động lòng người như vậy, ha ha... Ha ha, nếu chuyện này đã không thể gạt được Hoàng Thượng thì như thế nào có thể giấu được nàng, tai mắt của nàng so với Hoàng Thượng cũng không thiếu!"
"Câm miệng! Ôn quý phi, ngươi đã chết đến nơi còn muốn vu oan Diệp hoàng hậu, ngươi có ý gì!" Lý Phúc Thăng nhìn qua hai tên tiểu thái giám ở sau lưng, hai tên tiểu thái giám lập tức tiến lên, làm bộ liền muốn động thủ.
"Không cần những thứ cẩu nô tài các ngươi động thủ, bản cung tự mình đến!" Ôn quý phi quát bảo ngưng lại, đẩy hai tên tiểu thái giám vừa đi lên ra, cầm lấy ba thước lụa trắng trong tay, từ từ đi đến đứng chỗ cao nhất trong điện, ống tay áo vung lên, đem kia lụa trắng vòng qua xà ngang, động tác ưu nhã buộc lại. Cho dù nàng chết, cũng muốn cao cao tại thượng, quan sát mọi người!
Trong Thần Hi cung, Ngạn phi có chút mệt mỏi dựa nửa đầu nghỉ ngơi. Xuân Đào để sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Nương nương, Ôn quý phi bị ban chết."
Trong mắt Ngạn phi có một tia sâng loé lên, rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống, nàng khẽ ngồi dậy, chỉnh lại áo choàng trên người, đi đến phía trước cửa sổ: "Chết thì đã có sao đây, trước kia, bản cung ngóng trông nàng chết, nhưng đến cùng lại phát hiện, Ôn quý phi chết, bản cung về sau ngay cả bạn để đọ sức cũng bị mất, mà hoàng hậu nàng cùng bản cung căn bản không phải cùng một loại người... Hậu cung này lục đục với nhau, ngay cả bản cung cũng đều ngán..."
Nàng hết than lại thở, nằm lại trên nhuyễn tháp: "Xuân Đào, bản cung muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi lát nữa có việc lại gọi bản cung..."
Xuân Đào đáp lời, suy nghĩ một chút, lại hạ giọng nói: "Nương nương, nghe nói phụ thân Trân tần lần này sửa lại án xử sai lập công, Trân tần được Hoàng Thượng phong làm Trân phi."
Con ngươi vừa đóng lại của Ngạn phi lại hơi mở ra một chút, vô thần nhìn ra xa xa, sau đó tiếp tục đóng lại, lông mi cong mà dài khẽ run rẩy. Lúc Xuân Đào cho rằng nàng sẽ không nói gì, môi nhẹ nhàng mở ra, thanh âm giống như từ giữa hàm răng thoát ra, giống như lão giả tang thương nhìn thấu thế: "Bất quá là nhiều hơn một cái hư danh thôi, Trân tần cũng chỉ là người đáng thương..."
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
"Sương nhi, đều kết thúc rồi. Ván cờ trẫm bày ra ba, Ôn tướng cùng Trung Nhạc vương đều bị trẫm bắt hết, về sau sẽ không có người có thể gây hại đến giang sơn của trẫm nữa." Đại Yến Đế ha ha cười nói, từ phía sau ôm eo của nàng, hai người dính sát cùng một chỗ.
"Sương nhi, về sau cùng với trẫm cùng nhau trông coi giang sơn này, được không?"
Diệp Linh Sương khóe miệng chứa cười: "Nếu như nếu có thể, đương nhiên tốt."
Nàng rúc vào trong ngực của hắn, hai người thân mật như lúc ban đầu. Chỉ là, trong mắt hai người đều đều tự trộn lẫn tạp chất bất đồng, làm cho trong mắt kia ánh lên sự cô lẻ tịch mịch, ám trầm hơn mấy phần.
Nàng tự mình rót nước trà đưa cho hắn, trên mặt là sự vui vẻ nhẹ nhàng: "Đây là trà hoa nhài ta đích thân pha, uống có thể nâng cao tinh thần."
Đại Yến Đế uống, cười nói: "Uống xong nước trà Sương nhi pha, trẫm quả nhiên thấy tinh thần trở nên sảng khoái hơn rất nhiều."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, yên lặng không nói gì.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, chợt nhớ tới cái gì, nói: "Trẫm đi xem Thụy nhi cùng Cẩm nhi một chút, hai đứa bé này chắc lại đang dày vò các ma ma cùng Hòa công công đi. Đợi buổi tối, trẫm lại đến sang đây xem ngươi. Sương nhi, nếu như cảm thấy buồn chán thì để cho bọn hạ nhân cùng ngươi đi ra ngoài đi lại một chút, không cần phải ở trong phòng buồn bực." Dứt lời, cúi người ở khóe miệng nàng hôn nhẹ một cái, chỉ là trong lúc dán sát vào khóe miệng nàng hơi cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
"Nhớ kỹ, không được để cho chính mình quá mệt mỏi, trẫm cho ngươi làm hoàng hậu, là vì để ngươi hưởng phúc chứ không phải để ngươi vất vả." Đại Yến Đế nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, dặn dò.
Diệp Linh Sương cười gật gật đầu, "Thiên Hựu yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán, chính ngươi cũng không cần quá vất vả."
Đại Yến Đế khóe miệng giật giật, xoay người mà đi, cước bộ từ chậm đến nhanh, càng lúc càng nhanh, thật giống như chợt nhớ tới chuyện gì nên vội vàng rời đi.
Diệp Linh Sương lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, bóng lưng của hắn thon dài và cao ngất, như tùng như trúc.
"Hoàng Thượng!" Mắt thấy hắn sẽ bước ra cửa điện, Diệp Linh Sương đột nhiên gọi hắn lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này đây nàng không có kêu tên của hắn, hắn chỉ là Hoàng Thượng.
Bước chân Đại Yến Đế mạnh dừng lại, như tiếng đàn im bặt đình chỉ, hắn không có lập tức quay đầu lại, chỉ là đôi tay phía dưới hết nắm lấy lại buông ra, toàn thân cũng giống như trong nháy mắt căng thẳng.
"Hoàng Thượng, không cần lại lừa mình dối người nữa, ngươi... Cũng cần phải biết đi..." Ngữ điệu của nàng trầm trầm, giọng nói nhàn nhạt.
Đại Yến Đế quay đầu lại một chút, nhìn nàng, đột nhiên lại cười một tiếng: "Sương nhi, trẫm không hiểu ngươi đang nói cái gì. Canh giờ không còn sớm, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi." Một câu cuối cùng giống như là không thể chờ đợi được nói ra.
Diệp Linh Sương lại đuổi theo, đi tới chỗ hắn, con ngươi đen nhánh sáng ngời giống như nhiễm một lớp bụi, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, cho đến khi đến trước mặt hắn mới đứng lại, đưa tay phải ra vuốt ve gương mặt của hắn, cười nói: "Hoàng Thượng, không cần phải miễn cưỡng chính mình, có một số việc một khi phát sinh sẽ không có khả năng trở lại như lúc ban đầu, giống như ta, vĩnh viễn cũng không có khả năng trở lại năm mười sáu tuổi."
Đại Yến Đế nhìn thẳng nàng, lông mày nhăn lại một chút, hai đầu lông mày tạo thành một chữ xuyên: "Vì cái gì?"
Hắn vô lực hỏi, đột nhiên giơ tay lên cầm bàn tay mảnh mai như bạch ngọc của nàng: "Vì cái gì?"
Hắn lại hỏi một câu, trong mắt che dấu sự bi thống cùng bị thương, lời nói ngắn nhưng dồn dập, giống như đao kiếm ra khỏi vỏ, keng một tiếng hàn quang chói mắt.
"Sương nhi, tại sao phải hại trẫm? Vì sao biết rõ trong trà có độc còn muốn mỗi ngày tự mình đưa tới cho trẫm? Tại sao phải hạ độc trẫm, nếu đã hạ độc, vì sao không độc chết trẫm luôn, vì sao phải dừng thuốc? Đây tất cả đều là vì cái gì, vì cái gì?" Hắn không ngừng lay bả vai của nàng, vẻ mặt trầm thống.
"Trẫm đối với ngươi không tốt sao? Có chỗ nào không tốt? Tất cả tình yêu của trẫm đều cho ngươi a..." nói xong lời cuối cùng, cổ họng của hắn giống như bị một thứ gì đó chặn lại, ngay cả nói ra một chữ cũng khó khăn như vậy, chặn ở cổ họng hắn thật đau.
Nàng nhìn qua bộ dạng hắn cực kỳ bi ai, trên mặt không chút động dung, môi hồng khẽ mở, bổ sung thêm đến: "Hoàng Thượng, không chỉ là những thứ này, là thần thiếp giả truyền khẩu dụ của ngươi, để cho những người âm thầm theo dõi Lạc Mai rút về, cho nên Trung Nhạc vương cùng Ôn tướng mới rất dễ dàng tìm được nàng, còn từ trong miệng nàng biết được chỗ cất giấu di chiếu của tiên hoàng. Còn có, Hoàng Thượng có lẽ không biết."
Nàng ghé sát vào tai của hắn, nói nhỏ: "Bản đồ bố cục thị vệ phòng thủ trong hoàng cung, thần thiếp cũng nặc danh đưa cho Ôn tướng. Nếu không phải Hoàng Thượng ngươi đạo cao một thước, không chừng hôm nay Hoàng Thượng đã mất này giang sơn Đại Yến quốc này rồi..."
Thân thể Đại Yến Đế chấn động, chậm rãi nhìn gò má của nàng, nàng còn ở bên tai của hắn nói nhỏ, thân mật giống như trước kia, nhưng mà trong mắt nàng lại là một mảnh trống rỗng, thậm chí lóe ra quang mang mà hắn xem không hiểu.
"Sương nhi, ngươi vì sao... Vì sao? Ngươi đây là đang muốn trẫm chết, ngươi có biết hay không!"
Diệp Linh Sương động tác dịu dàng lại kiên định kéo tay hắn để ở bả vai mình ra, lui cách hai bước, nhìn hắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp tuyệt đối không muốn ngươi chết, nói cách khác thần thiếp sao lại ngừng lại độc dược mạn tính kia? Thần thiếp muốn chỉ là... giang sơn của ngươi mà thôi."
"Giang sơn của trẫm?" Đại Yến Đế thì thầm một câu, không khỏi cười khổ: "Sương nhi, ngươi cũng là hoàng hậu rồi, giang sơn này là của trẫm, cũng là của ngươi."
Nàng lắc lắc đầu, cười khẽ: "Không, thần thiếp không yêu thích giang sơn của hoàng thượng, thần thiếp là muốn cho Hoàng Thượng mất đi giang sơn này. Hoàng Thượng, ngươi đã từng nói với thần thiếp, giang sơn Đại Yến quốc này giống như là dung nhập vào máu của ngươi, không thể phân cách, nếu như ngươi mất đi nó, có phải cũng thống khổ giống như muốn mạng của ngươi hay không?"
"Vậy ngươi vì sao không trực tiếp lấy mạng của trẫm?" Đại Yến Đế tiến về phía trước một bước lớn, hung hăng nhìn chằm chằm nàng: "Sương nhi ngươi sao không trực tiếp lấy mạng trẫm?"
Con ngươi Diệp Linh Sương lạnh lẽo như thế, trong đôi mắt chứa sự yêu hận đan xen, từng chữ từng chữ nói không chút tình cảm: "Thần thiếp không phải là đơn giản muốn một cái mạng của hoàng thượng, thần thiếp là muốn hoàng thượng cả đời sống trong thống khổ hối hận. Nếu như lúc này Trung Nhạc vương tạo phản thành công, Hoàng Thượng chết, thần thiếp sẽ không sống tạm bợ, thần thiếp sẽ đi cùng ngươi. Như vậy cũng không tính là cô phụ sủng ái của Hoàng Thượng đối với thần thiếp."
Đại Yến Đế khó có thể tin nhìn cô gái trước mắt, trong lòng đè nén giống như hô hấp không thông, chậm rãi đưa tay muốn đưa về phía nàng, đưa đến một nửa cuối cùng lại thả trở về, chỉ cúi đầu hỏi một câu: "Sương nhi, vì sao, vì sao lại hận trẫm như vậy?"
Nàng cười cười, cười nhưng chua xót cùng khổ sở trong lòng chỉ có nàng mới hiểu: "Hoàng Thượng không phải cảm thấy từ lúc thần thiếp trở thành hoàng hậu, làm việc càng lúc càng cẩn thận kín đáo giống như... Hoa Hậu trước kia sao? Hoàng thượng cảm giác không có sai, bởi vì thần thiếp chính là Hoa Lê Nguyệt. Ta Hoa Lê Nguyệt mang theo không cam lòng cùng cừu hận, đã trở lại." Thần thái trước kia trong cặp mắt đã biến mất, giờ chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Trong đầu Đại Yến Đế đột nhiên nổ tung một tiếng sấm, ha ha cười ra tiếng: "Hoang đường, hoang đường đến cực điểm!"
Nhưng là, mới nở nụ cười được một lát, trên mặt của hắn lại biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: "Ngươi ở trước mặt trẫm đều là giả sao, đều không phải là thật sự sao? Ngươi nói thích trẫm đều là bịa chuyện sao? Hả? Nếu đây không phải là ngươi chân chính, vậy ngươi thực sự là người như thế nào? Là Hoa hậu đoan trang điềm đạm nho nhã sao? Ha ha, quá buồn cười, trẫm rõ ràng đem ngươi trở thành bảo bối của mình, nhưng ngươi lại chỉ là nữ nhân giỏi diễn trò nhất mà thôi!"
Diệp Linh Sương không quan tâm hắn trào phúng, khóe miệng giương cao tạo thành một nụ cười mà hắn quen thuộc: "Hoàng Thượng, ở trước mặt ngươi đúng là ta, đó chính là ta, chân thật nhất... Hoa Lê Nguyệt, chỉ là ngươi chưa bao giờ hiểu rõ nàng. Mỗi lần đối mặt với ngươi, ta thật sự coi ngươi trở thành trượng phu trong cảm nhận của ta mà đối đãi, ta cũng sẽ làm nũng với hắn, ta cũng sẽ ghen. Chỉ khi có một mình ta cô linh ngây ngốc trong điện, ta mới có thể nhớ tới mình trọng sinh mang theo cừu hận, nghĩ tới nên từng bước một tính kế như thế nào!"
"Ngươi là một tên lừa gạt, ngươi là một tên lừa gạt!" Đại Yến Đế giận dữ hét, cánh tay dài nhấc lên, bóp chặt eo của nàng, hung hăng đẩy nàng lên vách tường, vùi đầu chặn môi của nàng lại, điên cuồng mà gặm nuốt, giống như muốn đem đôi môi hồng kia nuốt vào bụng, mơ hồ không rõ nói: "Ngươi đã hận trẫm như vậy, vậy để cho trẫm bị ngươi độc chết thôi!"
Hôn hồi lâu, nàng cũng không hề động lấy một cái, Đại Yến Đế giận quá thành cười, bỗng dưng buông lỏng ra nàng ra: "Sương nhi, ngươi thật là ác độc, ngươi đối với trẫm thật ác độc. Ngươi nếu là muốn vì Hoa gia báo thù, vậy trẫm chờ ngươi, tùy thời đều chờ ngươi, cho dù là cho trẫm ăn độc dược mà chết, hoặc là một đao đâm vào bụng trẫm cũng được!" Hắn nói xong câu sau tiếp, bước chân mất trật tự rời đi.
Trong nháy mắt thân thể Diệp Linh Sương xụi lơ xuống, mệt mỏi ngồi ở trên giường nệm, trong lòng có sung sướng nhưng lại càng có một loại u sầu không nói ra được. Kết quả đến cuối cùng, nàng vẫn không thể nào cướp đi giang sơn của hắn.
Nàng vốn là mang theo cừu hận mà trọng sinh, có một số việc không phải nói buông có thể để xuống, mặc lòng của hắn ôn nhu cỡ nào, lời tỏ tình của hắn êm tai cỡ nào, những cừu hận kia tựa như một cây đao vượt qua vẫn ở trước mặt bọn họ, không quản xem bọn họ cách nhau gần cỡ nào, trước ngực luôn có một đạo băng hàn lạnh thấu xương.
Tề Thiên Hựu, chúng ta trước kia yêu cũng tốt hận cũng được, để cho ta một lần tính toán rõ ràng đi...
Ánh mắt nàng sâu kín nhìn qua cửa, chỗ đó sớm đã mất bóng dáng của hắn.
Đại Yến Đế chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh nặng nề, giống như vài ngọn núi lớn đè nặng, làm cho hắn thở không được, lắc lư hồi lâu, không ý thức được liền đi tới đại điện lâm triều.
"Hoàng Thượng, trời tối rồi." Sau lưng Lý Phúc Thăng nhỏ giọng nhắc nhở một câu. Từ lúc Hoàng Thượng từ chỗ của hoàng hậu đi ra, trên người phảng phất lộ ra một loại tử khí âm trầm. Trong lòng Lý Phúc Thăng lo lắng lại không dám hỏi nhiều, chỉ một tấc cũng không rời theo sát ở đằng sau.
Cửa điện có thái giám chuyên môn gác đêm, Đại Yến Đế cho bọn họ lui xuống, chỉ để lại một mình Lý Phúc Thăng trông giữ cửa điện to như vật. Sau đó hắn tiếp nhận đèn lồng trong tay Lý Phúc Thăng.
"Lý Phúc Thăng, đóng cửa đại điện lại, trẫm muốn một mình yên lặng một chút."
"Vâng... " Lý Phúc Thăng muốn nói cái gì, nhưng thấy Đại Yến Đế sắc mặt ủ dột như vậy lại nhịn xuống lời khuyên can.
Kẽo kẹt một tiếng, một khăc cánh cửa màu bạc chói lọi đóng lại, tất cả bị ngăn cách bên ngoài, trong đại điện một mảnh đen nhánh, mà lại vắng vẻ không có gì, chỉ có long ỷ ở trên cao nhất hai bên trái phải chiếu rọi xuống một màu vàng kim chói mắt.
Đại Yến Đế híp híp mắt, đi về hướng long ỷ ngay phía trước. Long ỷ lạnh như băng lại cứng rắn, hắn vén long bào màu đỏ sậm thêu Kim Long, ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, một đôi mắt trong bóng đêm giống như dã thú lộ ra ánh mắt sắc bén, bễ nghễ. Dưới ghế rồng là một mảnh đen nhánh không có vật gì trong đại điện, trong cổ đột nhiên tràn ra một tiếng giễu cợt, chậm rãi, hắn cúi đầu hai tay vòng quanh ngực, cúi đầu vùi ở đầu gối, thật lâu, cũng chưa hề động đậy.
Giữ nguyên động tác này hồi lâu, sống lưng khẽ run, cách vật liệu may mặc phát ra một thanh âm ngột ngạt nức nở nghẹn ngào, rốt cục, hắn ngẩng đầu, gào khóc đứng lên, hung hăng cắn chặt quả đấm của mình, phòng ngừa chính mình khóc thành tiếng, cơ hồ cắn ra khỏi máu tươi, thân thể kia lại càng ngày càng run rẩy, một tay nắm thật chặt tay vịn long ỷ, trên tay gân xanh thình thịch nảy lên, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn Tề Thiên Hựu cả đời này đến tột cùng chiếm được cái gì, chẳng lẽ cũng chỉ có ngôi vị hoàng đế lạnh như băng này hay sao...
Ngày hôm sau, trong cung tất cả mọi người đều biết Đại Yến Đế cùng Diệp hoàng hậu xảy ra mâu thuẫn, bởi vì Diệp hoàng hậu từ ngày đó bị Hoàng Thượng cấm túc, tất cả sự vụ trong hậu cung đều giao cho Ngạn phi cùng Trân phi quản lý, buổi tối cũng không đi qua, chỉ một mình nghỉ ở Long Khuyết điện.
Trong nội cung, tất cả đều rất quen thuộc, lại phảng phất như cách rất xa, giống như là cách cả đời.
Diệp Linh Sương đem một phong thư viết xong đưa cho Thúy Hoàn, trong mắt có nàng là sự kiên định: "Thúy Hoàn, phong thư này mấy ngày nữa ngươi thay bản cung giao cho Hoàng Thượng đi."
Trong lòng Thúy Hoàn trong nảy lên, kinh ngạc nhìn nàng: "Hoàng hậu nương nương..."
Diệp Linh Sương nhếch môi một chút: "Không cần kinh ngạc, bản cung đã sớm biết, ngươi là người bên cạnh hoàng thượng rồi."
Vừa nghe lời này, Bội Hoàn mạnh quay đầu lại nhìn Thúy Hoàn, trong mắt có thất vọng cùng hận ý bị lừa gạt. Vân Kiều lại là vẻ mặt hiểu rõ.
"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ xác thực là do Hoàng Thượng phái người tới, nhưng mà nô tỳ chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với nương nương, Hoàng Thượng cũng chỉ là quan tâm nương nương mà thôi!" Thúy Hoàn gập hai đầu gối, lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng.
Diệp Linh Sương phất phất tay: "Đi xuống đi, bản cung cũng không trách ngươi, lúc này đây coi như là một chuyện cuối cùng bản cung giao cho ngươi. Nhớ kỹ, phải đợi một hai ngày nữa mới được đưa."
Thúy Hoàn thần sắc thê lương lui ra ngoài, cúi đầu nhìn nhìn thư trong tay. Trong thư là vài chữ to: Phu quân Thiên Hựu.
Trong điện chỉ còn Bội Hoàn cùng Vân Kiều. Diệp Linh Sương nhìn về phía Bội Hoàn, ánh mắt ôn hoà: "Bội Hoàn, ngươi là nha đầu tốt, chỉ là tâm tư hơi đơn thuần chút ít, bản cung khuyên ngươi nhiều lần, ngươi cũng không đổi được, đây là một lần cuối cùng bản cung nhắc nhở ngươi, phải nhớ, lúc nào cũng phải giữ lại một chút, không phải là ai cũng đều giống như ngươi nghĩ như vậy đâu."
Trong mắt Bội Hoàn nén lệ, gật đầu nói: "Nô tỳ biết rồi. Nương nương, Hoàng Thượng hắn mấy ngày nay chỉ là tức giận một lúc thôi, không lâu sẽ hồi tâm chuyển ý."
Bội Hoàn vừa mới nói xong, An Đức Tử giống như thường ngày, nhận được tin tức từ ngoài điện tiến vào, bẩm báo: "Nương nương, Hoàng Thượng đêm nay lật bài tử của Trân phi."
Thanh âm Diệp Linh Sương nhàn nhạt: "Bản cung biết rồi, An Đức Tử ngươi lui xuống trước đi."
Thất Bội Hoàn trừng lớn mắt, không khỏi cười nói: "Ân ân oán oán ở giưac bản cung cùng Hoàng Thượng, các ngươi không thể hiểu được. Bội Hoàn, ngươi cũng lui xuống đi..."
Bội Hoàn tức giận trừng An Đức Tử một cái, hai người đồng loạt lui ra ngoài.
Đợi vào trong điện chỉ còn lại hai người Vân Kiều cùng Diệp Linh Sương, Vân Kiều từ trong tay áo lấy ra một lá thư đưa cho nàng: "Là Cổ thái phó hồi âm cho nương nương."
Diệp Linh Sương tiếp nhận phong thư, cười nói với nàng: "Vân Kiều, dọc theo con đường này bản cung toàn bộ nhờ vào ngươi tương trợ, ngươi vì bản cung làm như vậy là đủ rồi. Hôm qua ta đã nói với Nội Vụ phủ quản sự công công, hết một năm nay ngươi có thể xuất cung rồi, rốt cuộc không cần phải ngây ngốc ở trong cung này nữa."
Vừa nói liền xé phong thư ra xem, chỉ liếc mắt một cái lại đem phong thư thu vào.
Vân Kiều cả kinh: "Nương nương! Xin cho nô tỳ tiếp tục ở cùng nương nương đi, trước kia đúng là nô tỳ muốn xuất cung, nhưng từ khi đi theo nương nương, nô tỳ tuyệt không hai lòng, chỉ muốn ở lại bên cạnh hoàng hậu nương nương mà thôi."
Diệp Linh Sương cười nhạt: "Kỳ thật, ngươi không cần phải đi theo bản cung, có một số việc bản cung đã sớm muốn chấm dứt."
Thở dài, nói: "Đi ra ngoài đi, bản cung muốn một mình ngây ngốc trong chốc lát. Đúng rồi, lúc rảnh rỗi, ngươi cùng Bội Hoàn và An Đức Tử kêu người làm trong trung cung cùng nội cung đều đi Trường Nhạc cung thu thập một chút, bản cung đột nhiên rất muốn ngây ngốc thêm mấy ngày trong quá khứ. Tốt nhất cả Thúy Hà điện cũng dọn dẹp đi, dù sao đều là chỗ bản cung đã từng ở qua, bản cung không muốn những chỗ kia bị hoang phế."
Khóe miệng nàng vui vẻ lộ ra vài phần nhớ lại, thông minh như Vân Kiều cũng đều từng bị nàng lừa qua.
"Thật tốt, nô tỳ đi quét dọn Trường Nhạc cung còn có Thúy Hà điện, chỉ cần nương nương không đuổi nô tỳ đi, nô tỳ làm chuyện gì cũng được." Vân Kiều cười đáp.
Nàng ngay cả chuyện kịch độc hạt mã tiền cũng dám làm, thì có chuyện gì không dám. Diệp hoàng hậu làm bất cứ chuyện gì đều có nguyên tắc, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta sẽ hồi báo gấp bội, nàng thưởng thức chủ tử như vậy. Cho dù cả đời ngây ngốc ở trong cung giúp nàng làm việc cũng không sao.
Cho tất cả mọi người lui xuống, Diệp Linh Sương lại nhìn kỹ một lần hồi âm của Cổ Mặc Ngân, con mắt của nàng càng sâu càng đen.
"Công công, nô tỳ là thiếp thân cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương, hiện tại có việc gấp muốn gặp Hoàng Thượng!" Thúy Hoàn siết chặt lá thư trong tay, vội vàng nói.
Vài tên tiểu thái giám giữ cửa ngoài Long Khuyết điện vừa nghe là người bên cạnh hoàng hậu, thái độ cung kính hơn rất nhiều, tên cầm đầu chỉ trả lời: "Hoàng Thượng đêm nay đi chỗ Trân phi, nếu có việc gấp thì mau đến đó tìm đi."
"Đa tạ công công." Thúy Hoàn bỏ lại một câu, vội vàng đi. Mặc dù hoàng hậu để cho nàng mấy ngày sau lại mới đem thư giao cho Hoàng Thượng, nhưng trong lòng nàng có dự cảm xấu, đêm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt gì đó.
Liễu Lạc Đan nhìn Đại Yến Đế ngồi ở trước bàn, hắn từ trước đến nay đến trong điện, cũng chưa cùng nàng nói qua một câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia ngẩn người, có đôi khi vẻ mặt đau đớn làm cho nàng cũng không nhịn được nhíu mày.
Từ khi vào cung tới nay, mục đích của nàng đơn giản chỉ là cầu xin một nơi an thân, mới không thể không phụ thuộc Ngạn phi, người khác đều cho rằng nàng là cô gái thích câu dẫn dụ dỗ hoàng thượng. Nhưng chỉ có nàng biết rõ, nàng so với ai khác cũng không muốn vào cung, thời điểm vẫn còn ở Minh Vũ quốc, nàng cũng chỉ giống như những thiếu nữ bình thường khác, nàng cũng có thanh mai trúc mã của nàng. Cho tới bây giờ nàng đều nhớ rõ tên của hắn là Ngô Hạo Hiên, mặt mũi của hắn tuấn mỹ mà cương nghị, hắn là thủ hạ phó tướng của Diệp tướng quân, tiền đồ rực rỡ, quang minh một mảnh. Nhưng mà về sau Minh Vũ quốc chiến bại, chỉ một đạo thánh chỉ, hắn với nàng trở thành người xa lạ, đích thân hắn còn phải đưa nàng vào hậu cung Đại Yến quốc.
"Hoàng Thượng nếu là nghĩ tới hoàng hậu, không bằng đi thăm nàng một chút đi." Liễu Lạc Đan thở dài, nói. Trước kia nàng không tin đế vương hữu tình, nhưng trong lòng Đại Yến Đế xác thực chỉ có một mình Diệp hoàng hậu, nhìn như vô tình kì thực rất thâm tình.
Đại Yến Đế liếc nhìn nàng, thanh âm lạnh nhạt: "Chuyện của trẫm không cần một phi tần nho nhỏ như ngươi đến lắm miệng."
Liễu Lạc Đan ngượng ngùng, ngậm miệng không lại nói nữa.
Ngoài cửa đại điện truyền đến thanh âm huyên náo, Đại Yến Đế đen mặt nhìn ra ngoài.
"Hoàng Thượng, cung nữ Thúy Hoàn bên cạnh Hoàng Hậu có việc gấp cầu kiến." Lý Phúc Thăng thanh âm có chút vội vàng truyền đến, nếu là trong ngày thường, Lý Phúc Thăng tuyệt đối sẽ không quấy rầy Đại Yến Đế nghỉ ngơi trong điện của phi tần, nhưng nếu là chuyện về Diệp hoàng hậu vậy liền lại là chuyện khác.
Con ngươi Đại Yến Đế chợt lóe, hưu đứng dậy đi ra ngoài
Lý Phúc Thăng đang muốn đẩy cửa đi vào nói rõ, không nghĩ tới Đại Yến Đế đã mở cửa đứng ở trước chân, trầm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Phúc Thăng nhìn nhìn Thúy Hoàn đứng ở bên cạnh, Thúy Hoàn gấp rút cầm thư trong tay đưa lên cho Đại Yến Đế.
Ở cửa đại điện đèn lồng phát ra ánh sáng, Đại Yến Đế thấy trên phong thư viết mấy chữ "Phu quân Thiên Hựu.", cả trái tim như nhũn ra, rồi lại cố giả bộ trấn định không muốn mở ra, mới vừa cầm thư lại ném trở về cho Thúy Hoàn, hừ lạnh một tiếng, "Nói cho hoàng hậu, có chuyện gì trực tiếp mở miệng nói với trẫm, nàng là quốc mẫu một quốc gia, không phải là trẫm không đi tìm nàng, thì nàng không thể tìm trẫm! Nàng nếu muốn mạng của trẫm mệnh cũng có thể tùy thời tới lấy!"
Nghe một câu cuối cùng này, Lý Phúc Thăng cùng Thúy Hoàn đều ngẩn ra, còn chưa tới kịp nói cái gì đó, Đại Yến Đế đã xoay người trở về nội điện. Chỉ là kia bước chân mới bước hai bước, rất nhanh lại trở về, cầm thư trong tay Thúy Hoàn lấy lại, một câu cũng không nói bước đi.
Đại Yến Đế cầm lấy thư trong tay, sững sờ nhìn hồi lâu, ngón trỏ vuốt dọc theo phong thư, chậm chạp chưa mở bao bì.
"Hoàng Thượng, mở ra xem một chút thôi, nói không chừng hoàng hậu có chuyện trọng yếu gì nói cho ngài." Liễu Lạc Đan thấy hắn vẻ mặt rối ren thống khổ, nhịn không được khuyên một câu. Loại nam nhân này không động tình thì thôi, vừa động chuyện chính là kiểu dời núi lấp biển, làm cho người ngoài căn bản không thể nào đi vào.
Đại Yến Đế ngại nàng nhiều chuyện, cảnh cáo liếc nàng một cái, sau đó hạ quyết tâm, đem kia phong thư kia xé ra, trong lòng có chút không thể chờ đợi được cũng có chút lo lắng cùng sợ hãi ẩn sâu, sợ hãi phải chứng kiến thứ hắn không muốn nghe thấy.
Những ngày này hắn lăn lộn khó ngủ, suy nghĩ rất nhiều chuyện, nàng là Diệp Linh Sương cũng tốt, là Hoa Lê Nguyệt cũng được. Nàng muốn mạng của hắn cũng tốt, nghĩ đoạt hắn giang sơn cũng được, bốn năm chung đụng này đã giống như giang sơn lạnh như băng kia, sáp nhập vào máu của hắn, muốn quên đi muốn ném đi là chuyện không thể nào. Chuyện hắn có thể làm còn có rất nhiều, hắn có thể châm rãi làm cho nàng quên mất cừu hận trước kia, dùng ôn nhu cùng bao dung của hắn đả động nàng, một ngày nào đó nàng sẽ buoing xuống cừu hận này. Đúng vậy, bọn họ còn có hai hoàng nhi đáng yêu, cho dù là vì hai đứa bé này, nàng cuối cùng cũng sẽ tha thứ lỗi lầm của hắn.
Vừa nghĩ như thế, Đại Yến Đế trong lòng dễ dàng rất nhiều, mặc kệ nàng sẽ nói lời nói cỡ cực đoan cỡ nào, hắn nhất định sẽ dùng thời gian còn lại để mềm hoá lòng của nàng. Nhưng mà, chờ hắn nhìn thấy nội dung trong thơ, trong đầu của hắn trong một cái chớp mắt trống rỗng, tiếp đó là hắn điên cuồng mà cười lớn ra tiếng, cười đến nước mắt giống như bão tố bay ra, sau đó, thân thể của hắn như tên bắn chạy ra khỏi chính điện của Trân phi, cơ hồ muốn đem cửa điện kia đạp nát.
Sương nhi, ngươi dám làm như thế, ngươi dám can đảm!
Đại Yến Đế chạy như bay đến trung cung, Lý Phúc Thăng cùng Thúy Hoàn sợ hãi, cùng một đám tùy tùng thái giám cung nữ tất cả thở phì phò chạy theo phía sau hắn.
"Có ai không, không xong, trung cung đi lấy nước... "
"Dập tắt lửa, mau dập tắt lửa, hoàng hậu nương nương còn ở bên trong!"
Thanh âm huyên náo ở bên tai Đại Yến Đế ong ong vang lên, một khắc này, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có trận lửa lớn trước mắt kia, ngọn lửa ngất trời, tòa cung điện hoa lệ này ở trong lửa từ từ xụp xuống, lagm mơ hồ mắt của hắn.
"Không... " hắn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, thê lương hùng hậu, sau đó phóng tới hỏa hoạn kia, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vài thái giám khỏe mạnh kịp thời kéo lại cánh tay của hắn. Lý Phúc Thăng thở hổn hển liều mạng chạy tới: "Mau ngăn cản Hoàng Thượng lại, ngăn cản lại!"
Lửa càng đốt càng lớn, không ngừng mà dội nước cũng không thể dập tắt kia ngọn lửa ngất trời kia.
Thùng nước trong tay Bội Hoàn rơi xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khóc rống lên, "Nương nương, nương nương ngươi vì sao phải rời khỏi bọn nô tỳ ..."
Mấy nhười Vân Kiều cùng An Đức Tử cũng ngây ngốc nhìn hoả hoạn trước mắt, ánh mắt mờ mịt, không thấy rõ một mảnh lửa đỏ trước mắt.
Đại Yến Đế hai mắt đỏ bừng nhìn ánh lửa trước mắt, thân thể xụi lơ xuống, nửa ngồi trên mặt đất, lại vẫn lớn tiếng gào thét với ánh lửa: "Sương nhi..., Sương nhi ngươi mau ra đây! Đều là trẫm sai, thật sự sai rồi! Ngươi muốn như thế nào cũng được, cầu xin ngươi không cần phải dùng loại phương thức này trả thù trẫm, cầu xin ngươi... "
Lúc này Đại Yến Đế khóc như một hài tử bất lực, chỉ có thể nhìn hoả hoạn ngày càng lớn ngay trước mà bất lực. Hai tay hung hăng nắm trên mặt đất, kéo lê hai vết máu đỏ thẫm.
"Ha ha..." Hắn đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, lẩm bẩm tự nói: "Sương nhi, ngươi thành công, trẫm hiện tại thật sự rất đau lòng chỉ hận không thể đi tìm chết... Nếu như ngươi còn sống, cho dù về sau ngày ngày muốn trẫm nuốt vào độc dược ngươi đưa, trẫm cũng cam lòng, chỉ cần... Ngươi còn sống."
Trong hoàng cung, bãi tha ma chuyên môn vứt bỏ tử thi, hai tiểu thái giám tiện tay quăng bao thi thể cung nữ ra, sau đó xúi quẩy rời đi. Trong hoàng cung mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày có một hai thi thể thái giám cung nữ đã thành một chuyện tập mãi thành quen. Chỉ là bao thi thể kia lại đột nhiên giật giật, chậm rãi thò ra cánh tay cùng đầu.
Xa xa một cái người đánh xe chạy tới, đem kia "Thi thể" kia đỡ dậy, nói: "Cô nương, tiểu nhân là người Cổ đại nhân phái tới đón cô nương."
...
Trung cung lửa không cách nào dập tắt, cháy suốt ba ngày ba đêm. Trong nội cung chuyển ra một khối thi thể của cô gái bị đốt trọi.
Đại Yến Đế không lâm triều, không ăn uống, sắc mặt tái nhợt lộ ra một cổ tử khí, hắn từng lần một nhìn bức thư ở trong tay, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười lạnh.
Thiên Hựu: hôm nay là một lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy.
Phật nói, bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ, đúng là ta nhìn không thấy bờ, hoặc là nói ta không muốn quay đầu lại, bởi vì ta không phải là thánh nhân, không phải là Phật tổ. Có những cừu hận vĩnh viễn không có cách nào để quên, giống như giang sơn Đại Yến quốc đã dung nhập vào máu thịt của ngươi, những thứ hận này cũng đã sớm tan vào máu của ta.
Ví dụ như, phụ thân như thế nào bị ngươi vu hãm tội tư thông với địch, tộc nhân khác của Hoa gia lại bị ngươi lưu vong biên quan như thế nào, rồi lại ở nửa đường biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi có biết, sau khi ta biết rõ Hoa gia bị định tội, một mình ta ở lãnh cung trôi qua như thế nào sao? Ta giống như cái xác không hồn, cái gì cũng không muốn nghe không muốn làm, nản lòng thoái chí tuỳ ý để cho đám nữ nhân hậu cung kia hại ta đến chết.
Nhưng, ông trời đã để cho ta sống lại. Cho nên, sau khi sống lại Hoa Lê Nguyệt chỉ có cừu hận, chỉ biết báo thù, mà người nàng hận nhất chính là ngươi, nàng hận không thể làm cho ngươi cảm nhận được tất cả những đau đớn mà nàng phải chịu lúc trước.
Ta Diệp Linh Sương đối tốt với ngươi tất cả đều là thật, nếu như không phải ngươi là cừu nhân hại chết nàng một nhà nàng, nàng sẽ không giống như hiện tại, liên tục chân tâm thật ý đối đãi với ngươi, cho đến già đi.
Ngươi từng nói, ngoại trừ giang sơn, Diệp Linh Sương là trọng yếu nhất, nếu đã không đoạt được giang sơn của ngươi, vậy thì để cho Diệp Linh Sương ở trước mặt ngươi chết đi thì như thế nào? Ngươi bây giờ có đau lòng hay không, có khổ sở hay không?
Từ đó, hai chúng ta thanh. Ta mang theo cừu hận không có hoàn thành lần nữa chết đi, ngươi tiếp tục an tâm làm Đại Yến Đế của ngươi, từ nay về sau, không ai có thể uy hiếp được địa vị của ngươi nữa.
"A... Ha ha... Sương nhi, lòng của ngươi rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại ác như vậy!" Hắn đem thư của nàng vo thành một nắm, sau một khắc lại trải phẳng ra, trong lòng cũng từng lần một bị nội dung trong thư lăng trì, máu tươi đầm đìa.
Ánh mắt lơ đãng chuyển tới một cái hộp gấm, bật cười ra tiếng, đem di chiếu trong hộp gấm kia lấy ra, cười khổ nói: "Sương nhi, ngươi nói đúng, chỉ cần trẫm phá hủy di chiếu này, từ nay về sau ngôi vị hoàng đế của trẫm sẽ không bị uy hiếp nữa. Đúng vậy, hiện tại trẫm tình nguyện lúc trước không có vì thù riêng cùng ngôi vị hoàng đế mà hại một nhà Hoa thị, càng sẽ không để mặc đám nữ nhân hậu cung kia hại chết ngươi."
Hắn đem di chiếu kia tùy ý mở ra, trên mặt đang cười khổ nhìn đến chữ màu đen trên di chiếu kia lại mạnh cứng đờ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ trên di chiếu một hồi lâu, sau đó điên cuồng bật cười: "Truyền ngôi cho Nhị hoàng tử Tề Thiên Hựu? Buồn cười, quá buồn cười! Trên di chiếu của Phụ hoàng hắn lại là đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta Tề Thiên Hựu, ha ha..."
"A..." Đại Yến Đế gào to lên tiếng, vươn tay điên cuồng mà xé nát thánh chỉ. Tại sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy, hắn vẫn muốn hủy diệt di chiếu. Nhưng trên đó lại là tên của hắn, tại sao phải đùa với hắn như vậy!
Sương nhi, Sương nhi... Trẫm về sau cái gì cũng không cần, ngươi trở lại, ngươi trở lại đi...
- - - - - - - - - - - -
"Trên hoàng bảng nói cái gì?" Dân chúng vây quanh hoàng bảng vừa được dán thông báo, có người dốt đặc cán mai lớn tiếng hỏi.
"Trên hoàng bảng nói: Đại Yến Đế bệnh nặng, Cổ thái phó tế thiên cầu phúc, nhận được chỉ thị, miễn thuế một năm." Có người đọc lên.
"Hoàng Thượng trong đoạn thời gian trước không phải là dẹp loạn phản tặc sao, hôm nay sao nói bệnh liền bị bệnh?"
"Nghe nói là Hoàng Hậu nương nương táng thân trong biển lửa, hoăng. Hoàng Thượng bởi vậy mà bệnh không dậy nổi..."
Một phụ nhân ăn mặc xinh đẹp đi qua chỗ hoàng bảng, dừng lại một lát, sau đó dắt ngựa đi xa.
Tề Thiên Hựu, ta từng nghĩ, nếu như ngươi không phải là cừu nhân diệt tộc của Hoa Lê Nguyệt ta, chúng ta về sau sẽ như thế nào đây? Nhưng là, vĩnh viễn không có nếu như.
Diệp Linh Sương cuối cùng thật sâu nhìn thoáng qua hoàng bảng cùng Hoàng thành nơi xa, không tiếp tục lưu luyến rời đi.
"Thuộc về nơi này thuộc về nơi này, thuộc về nơi này thuộc về nơi này..." Bên cạnh Diệp Linh Sương một lão đạo sĩ đi qua bên cạnh nàng lại đột nhiên nhắc đi nhắc lại một câu, lục lạc trong tay mãnh liệt rung động, thật là dễ nghe, đúng lúc này trong đầu nàng lại là một mảnh choáng váng, trong cơ thể linh hồn phảng phất vặn vẹo, sau đó nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng một vị phụ nhân đang cằn nhằn bên tai, thân thiết và ấm áp.
"Nguyệt Nhi, ngươi tỉnh rồi, hù chết vi nương." Cô gái trên giường chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt là một gương mặt hiền lành.
"Nương?" Diệp Linh Sương ngây ngốc nhìn người phụ nữ trung niên bên giường, hốc mắt ướt át.
"Nguyệt Nhi, thánh chỉ này vừa mới ban xuống, ngươi lại gặp phong hàn, nếu để Hoàng Thượng biết được, còn cho là Hoa gia chúng ta kháng chỉ bất tuân đây." Phụ nhân sờ sờ trán của nàng, thấy không có nóng rần lên, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nương, thật sự là nương?" Diệp Linh Sương duỗi tay sờ mặt của nàng, mừng đến phát khóc.
"Đứa nhỏ ngốc, sắp là nhất quốc chi mẫu rồi, không nên hơi một tí lại chảy nước mắt." Mỹ phụ cười nói, lau đi lệ trên mặt nàng.
"Hiện tại là lúc nào?" Diệp Linh Sương đột nhiên hỏi.
"Tân hoàng mới đăng cơ, là năm Thiên Hựu. Ngươi đứa nhỏ này không phải là bị nóng hỏng đầu rồi đi?" Mỹ phụ cười trêu nói.
Diệp Linh Sương gấp rút từ trên giường đứng dậy, cầm lấy gương đồng chiếu chiếu mặt của mình, là nàng, là mặt của Hoa Lê Nguyệt! Nói như vậy, nàng trở lại chính mình lúc còn chưa tiến cung?
"Nguyệt Nhi." Ngoài cửa, trung niên nam tử mặc khôi giáp phong trần mệt mỏi mà đến.
"Phụ thân?" Hoa Lê Nguyệt vui vẻ nói, phụ thân vẫn còn đây, vẫn còn đây!
"Ta vừa rồi thao luyện binh lính trở lại, nghe nói nữ nhi bảo bối của ta bị bệnh, tất nhiên muốn vội vàng sang đây xem nữ nhi bảo bối của ta." Hoa Thi Vũ hắng giọng cười to: "Nguyệt Nhi, đoán xem phụ thân mang gì về cho ngươi?"
Hoa Lê Nguyệt nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút, cười hơ hớ nói: "Chẳng lẽ là đồ chơi nhỏ bằng đường nữ nhi thích nhất?"
"Ha ha, nữ nhi của ta thật thông minh!" Dứt lời, từ phía sau lấy ra một cái đồ chơi làm bằng đường đưa cho nàng.
"Nguyệt Nhi, nhớ kỹ lời nương nói với ngươi, sau khi tiến vào hoàng cung sau tất cả đều phải theo khuôn phép, không thể xông tới thánh nhan, càng không thể tùy tâm sở dục, còn có..."
"Biết rồi biết rồi..." Hoa Lê Nguyệt gật đầu liên tục, nụ cười trên mặt sáng rỡ như mặt trời tháng ba.
Đại Yến Đế đăng cơ, phong nữ nhi Hoa Lê Nguyệt của Hoa tướng quân làm hoàng hậu, cử hành nghi thức phong hậu long trọng.
Hoa Lê Nguyệt từng bước một đi về phía hắn đang đứng ở giữa cung điện, Đại Yến Đế môi mím thật chặt, khuôn mặt cũng giống như là căng thẳng. Hiển nhiên, hắn đối với lần lập hậu hết sức bất mãn.
Hoa Lê Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, hai người dắt tay nhau cùng đi lên ngồi trên long ỷ cùng phượng ỷ.
Phát giác được tay Đại Yến Đế có chút lạnh, Hoa Lê Nguyệt không khỏi nhẹ nhàng nắm chặt lại, thấy hắn vô ý thức quay đầu lại, nhẹ nhàng nhếch môi cười cười, Đại Yến Đế rõ ràng sững sờ, vội vàng quay đầu.
Lễ nghi kết thúc, Đại Yến Đế cùng quần thần chung yến ẩm rượu, tân hậu ở trong Long Khuyết điện chờ.
Nhìn trong điện một mảnh lửa đỏ, khắp nơi tràn đầy sắc mặt vui mừng, Hoa Lê Nguyệt nhịn không được cười khẽ một tiếng.
"Ngươi đang cười cái gì?" Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh trêu tức.
Hoa Lê Nguyệt mạnh quay đầu lại, đánh ra một quyền, một quyền này lại bị hắn đón trong tay, vững vàng bị lòng bàn tay hắn ôm lấy.
"Không nghĩ tới ngươi còn có thể khoa chân múa tay một chút." Đại Yến Đế có chút kinh ngạc nói, hứng thú nồng đậm nhìn chằm chằm nàng.
"Như thế nào, Hoàng Thượng có nghĩ muốn thử một lần thần thiếp khoa chân múa tay hay không?" Hoa Lê Nguyệt nhíu đôi lông mày lại, khiêu khích nhìn hắn.
"Tốt, trẫm đến xem." Đại Yến Đế cười nói.
"Mã đạp Phi Yến!"
"Gió thu quét lá!"
"Tặc tặc, mới có hai chiêu như vậy..." Đại Yến Đế trêu chọc nói, đem chiêu số của nàng từng cái phá giải.
Hoa Lê Nguyệt đột nhiên hai mắt sáng ngời, như ngôi sao ban đêm, thấy Đại Yến Đế ngây người một lúc, sau đó tiểu nữ nhân giảo hoạt đắc ý nói: "Kỳ thật thần thiếp sở trường nhất chính là một chiêu này."
"Xem chiêu!" Thân thể bay lên trời, lúc sắp đánh tới chỗ Đại Yến Đế, hai tay đột nhiên ôm cổ Đại Yến Đế, chân thon dài cũng đồng thời quấn lên eo hắn.
Đại Yến Đế ngây người, cánh tay dài vô ý thức ôm lấy eo nhỏ của nàng, phòng ngừa nàng trượt ngã, bên tai ửng đỏ, tò mò hỏi: "Chiêu này tên gọi là gì?"
Hoa Lê Nguyệt nháy mắt với hắn mấy cái, đắc ý mà tự hào trả lời: "Là chiêu thức thần thiếp tự nghĩ ra, tên gọi là... con khỉ leo cây."
Đại Yến Đế đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức lại cười ha ha ra tiếng, ôm nàng quay hai vòng.
"Thì ra vậy, hoàng hậu của trẫm là con khỉ a..."
"Nếu như thần thiếp là con khỉ, vậy chẳng phải Hoàng Thượng tự thừa nhận mình là đại thụ sao?"
"Ừ? Ha ha ha... Vậy trẫm coi như là đại thụ cũng tốt lắm..."
——————————————————-
Hoàn chính văn
Beta: Vân Chiêu Nghi
Thiên Hữu Quốc năm thứ mười, vào sinh thần hai mươi chín tuổi của Đại Yến Đế, Trung Nhạc Vương thượng tấu, hi vọng có thể tiến vào Hoàng thành chầu mừng. Có đại thần mãnh liệt phản đối, sợ Trung Nhạc Vương tâm hoài bất quỹ, Ôn tướng lại lực bài chúng nghị: "Trung Nhạc vương là đại ca của Hoàng Thượng, hổ dữ cũng không ăn thịt con, với lại binh mã của Trung Nhạc vương nhỏ yếu, mọi người chính là đã quá mức nghi ngờ rồi."
Đại Yến Đế cũng vô tình cười cười, ánh mắt đen tối, mang theo một tia hoài niệm: "Cũng đúng, kể từ khi đại ca được phong vương, tự mình có đất phong tới nay. Từ lúc trẫm đăng cơ làm Đế tới giờ, đã có hơn mười năm, trẫm còn chưa bao giờ truyền gặp qua hắn, Hoàng thành dù gì cũng là cố thổ của đại hoàng huynh, hoàng huynh nhớ nhà sốt ruột, ngược lại trẫm làm hoàng đệ lại thiếu suy xét. Chuyện này, chuẩn."
Trung Nhạc Vương mang theo tùy tùng thị vệ vào Hoàng thành, thị vệ binh mã chờ trú đóng quân ở bên ngoài vài dặm. Chỉ có mấy thiếp thân thị vệ cởi bội đao, đi theo Trung Nhạc Vương, tiến vào hoàng cung.
Cung đình thịnh yến, Đại Yến Đế cố ý chuẩn bị chỗ ngồi, để cho Trung Nhạc vương ngồi ở phía dưới.
Đại Yến Đế nâng chén với hắn, cười nói: "Hoàng huynh, trẫm đã mười năm chưa có gặp ngươi, một chén này trẫm mời ngươi."
Trung Nhạc vương cùng Đại Yến Đế tướng mạo có năm phần tương tự, chỉ là trên người nhiều hơn sự tang thương của năm tháng, có vẻ già dặn, trong mắt ẩn giấu sự ẩn nhẫn vận sức chờ phát động.
Hắn cười giơ ly rượu lên, trả lời: "Hoàng Thượng, một tiếng hoàng huynh này làm cho thần thấy thẹn không dám nhận. Trung Nhạc đường xá xa xôi, cho nên thần không trở về Hoàng thành thăm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng chớ trách mới phải. Một chén này là hạ thần đến kính Hoàng Thượng."
Dứt lời, hai người giơ chén lên với nhau, uống một hơi cạn sạch. Cúi đầu, trong mắt đều có tinh quang thoáng hiện lên.
Chúng đại thần khi rảnh rỗi có người hướng Trung Nhạc vương mời rượu. Đến lượt Ôn Dương Vinh, ánh mắt hai người thoáng giao nhau, ý truyền đạt chỉ có đối phương mới hiểu, sau đó chính là một phen nghi thức xã giao khách sáo. Mà động tác này của hai người tất cả đã rơi vào trong mắt Đại Yến Đế, trong lòng không khỏi một mảnh lạnh băng, hướng về phía Cổ Mặc Ngân nhìn, Cổ Mặc Ngân khẽ gật đầu.
Trong sân ca múa không ngừng, yến hội đã qua hơn phân nửa, Trung Nhạc vương Tề Thiên Trạch không hiểu sao bật cười ra tiếng. Ở trong điện có vẻ thật đột ngột, trong sân an tĩnh lại một chút.
"Hoàng huynh đây là sao, vì sao đột nhiên bật cười?" Đại Yến Đế cố làm ra vẻ khó hiểu, nhìn về phía hắn.
Ánh mắt Tề Thiên Trạch âm trầm nhìn hắn, thanh âm chậm dãi trầm thấp: "Thưa Hoàng Thượng, thần chỉ là trong lúc vô tình nhớ tới một chuyện buồn cười mà thôi."
"A? Là chuyện gì tốt như vậy lại làm cho hoàng huynh phải thất lễ cười ra tiếng." Khóe miệng Đại Yến Đế vẽ lên một độ cong ưu nhã mà mê hoặc.
Hai tay Tề Thiên Trạch nắm chặt, trong lòng là hận ý nồng đậm. Rõ ràng, rõ ràng là người này đã đoạt tất cả của mình, vì sao hắn (ĐYĐ) có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng mà nói móc hắn!
"Ha ha, hồi bẩm hoàng thượng, là như vậy..." Tề Thiên Trạch cười nhạt nói xong cả chuyện, thở dài lắc đầu: "Hoàng Thượng cảm thấy hoàng tử này có phải quá mức đáng thương hay không, rõ ràng tất cả đều nên là của hắn, lại đơn giản chỉ là vì hoàng đệ của hắn có một mẫu hậu thủ đoạn lợi hại cùng một Đại tướng quân có tư tình với mẫu hậu hắn, cho nên ngôi vị hoàng đế của hắn cứ như vậy bị hoàng đệ cướp đi! Hoàng hậu kia trở thành thái hậu, cùng Đại tướng quân đem di chiếu tiên hoàng lưu lại di chiếu dấu đi, phạm phải tội khi quân, đẩy hoàng đệ hắn lên ngôi vị hoàng đế, hai người bọn họ thật là đáng chết! Bất quá thiên lý sáng tỏ báo ứng khó chịu, hai người kia cũng coi như ác giả ác báo, đều đến Địa ngục gặp Diêm La Vương!" Tề Thiên Trạch giọng nói càng ngày càng xúc động phẫn nộ, nhìn qua nam tử ngồi trên ghế rồng.
Các đại thần đang ngồi càng nghe càng kinh hãi, người bị đoạt chính tranh giành này đó chính là chỉ Trung Nhạc vương đi.
Hoàng tử bị đoạt ngôi vị hoàng đế đúng là hắn Tề Thiên Trạch, mà vị hoàng hậu lừa dối cùng Đại tướng quân dĩ nhiên là Phùng hoàng hậu thủ đoạn ngoan lệ cùng Hoa đại tướng quân được tiên hoàng coi trọng nhất. Chẳng lẽ tiên hoàng trước khi lâm chung thật sự có để lại một đạo di chiếu, mà Phùng hoàng hậu cùng Hoa tướng quân đem việc này lừa gạt giấu đi?
Nhưng mà, Hoa tướng quân tính tình không những ngoan cố, lại càng trung quân ái quốc, làm sao có thể làm ra loại chuyện khi quân phạm thượng này được.
Mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Trung Nhạc vương ở trước mặt Đại Yến Đế nói ra việc này, quả nhiên là thật quá ngu xuẩn.
Đại Yến Đế nghe xong chuyện xưa của hắn, sự vui vẻ ở khóe miệng càng sâu hơn mấy phần, vẻ mặt bình tĩnh ung dung, thản nhiên nói: "Hoàng huynh, bất quá cũng chỉ là chuyện xưa của người ngoài tạo ra mà thôi, không thể coi là thật được."
Tề Thiên Trạch ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Đủ loại dấu hiệu đã tỏ rõ, đây hết thảy đều là thật, chính miệng cung nữ bên cạnh thái hậu đã đem việc này nói cho bản vương!"
Giọng nói tạm ngừng, khí thế toàn thân lập tức bén nhọn hơn gấp mấy lần, thẳng đứng bật dậy, cùng hắn mặt đối mặt.
"Hoàng Thượng, ngươi nói, hắn rốt cuộc có nên đoạt lại tất cả những thứ thuộc về mình, kể cả ngôi vị hoàng đế này hay không!"
"Người hạ tiện nói, không thể dễ tin, hoàng huynh có khi bị người khác che mắt rồi." Đại Yến Đế thản nhiên nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại hắn.
Tề Thiên Trạch ngửa mặt lên trời cười ha hả: "Đúng vậy, bản vương đích thực là bị người che mắt! Là bị Phùng thái hậu che mắt, bị Hoa tướng quân che mắt, bây giờ còn bị cả Hoàng Thượng ngươi che mắt nữa!"
"Trung Nhạc vương, ngươi làm càn!" Cổ Mặc Ngân nổi giận nói. "Thánh thượng ở trước mặt ai cho ngươi dám làm loạn!"
"Hoàng Thượng, người vô lễ như thế nên bị bắt giám!" Lý Tiền Phong cũng tức giận đứng dậy.
Tề Thiên Trạch quét mắt qua mấy người, trên mặt lộ vẻ khinh thường, giọng điệu mỉa mai: "Một đám tay sai!"
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, cái cằm giương cao, kiêu căng hung hăng ngang ngược nhìn về phía Đại Yến Đế: "Hoàng đệ, ngôi vị Hoàng Đế mà ngươi đang ngồi mười năm nay vốn nên là của bản vương, là bản vương!"
"Nghịch tặc to gan!" Lý Tiền Phong quát to, vội vàng nhìn sang phía Đại Yến Đế: "Thỉnh Hoàng Thượng mau mau bắt lại tên nghịch thần tặc tử này lại!"
Đại Yến Đế vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm những trò khôi hài này. Nhìn về phía Trung Nhạc vương Tề Thiên Trạch, khóe miệng vi cong lên, thanh âm giống như xối một tầng nước đá, lạnh lẽo đến tận trong lòng: "Hoàng huynh đây là đang... Quang minh chính đại ngấp nghé ngôi vị hoàng đế của trẫm?"
"Hoàng đệ, hôm nay người đang ngồi trên hoàng vị nên là bản vương! Là ngươi lừa gạt mọi người! Là Phùng hoàng hậu nữ nhân vô sỉ kia cấu kết với Hoa tướng quân đoạt tất cả những thứ bản vương nên, bọn họ đều đáng chết!"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt chúng thần đều biến đổi lớn.
"Người đâu, đem kẻ loạn thần tặc tử nay lôi đi xuống!" Đại Yến Đế trầm mặt, nghiêm nghị phân phó.
Nhưng Tề Thiên Trạch lại chỉ lành lạnh càn rỡ cười to: "Hôm nay đã là quá chậm rồi!"
Đang khi nói chuyện hắn giơ cao chén rượu trên bàn lên, mạnh mẽ ném xuống, chén rượu vỡ tan, mảnh vụn văng khắp nơi.
Mọi người bị tiếng vang thanh thúy bén nhọn làm cả kinh trong lòng, mà sau một tiếng này, cửa đại điện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân huyên náo, ngoài cửa có hai tiếng kêu rên vang lên, dĩ nhiên là tiểu thái giám giữ của bị chặt đầu, máu tươi tựa như từ ngưỡng cửa kia chảy vào. Mấy chục binh sĩ võ trang đầy đủ đeo đao xâm nhập vào đại điện, gần một nửa áp chế các đại thần đang xao động cùng tướng sĩ, còn dư lại tất cả đồng loạt đem đao kiếm chỉ thẳng hướng Đại Yến Đế.
Bên cạnh Đại Yến Đế chỉ có mấy hộ vệ, lúc người ở bên ngoài vừa mới xâm nhập vào nhanh chóng rút đao vây ở trước người Đại Yến Đế. Vài tên tiểu thái giám cũng đang ngăn cản ở phía trước, ít người như vậy căn bản không đủ để chống lại mấy chục hộ vệ sau lưng Trung Nhạc vương.
Tề Thiên Trạch cười lạnh liên tục, "Hoàng đệ, bản vương chưa bao giờ nghĩ muốn đối địch với ngươi, vì sao ngươi lại muốn cướp đi tất cả những thứ thuộc về bản vương? Khi còn bé, phụ hoàng chỉ sủng ái ngươi, không đếm xỉa đến cố gắng cùng phấn đấu của ta. Đến lúc phụ hoàng trước khi lâm chung, trên di chiếu kia rõ ràng là để cho ta đăng cơ làm đế, Phùng hoàng hậu lại khi quân phạm thượng để cho ngươi làm hoàng đế, các ngươi một người hại chết mẫu phi của bản vương mẫu phi, một người lại đoạt ngôi vị hoàng đế của bản vương, các ngươi đều đáng chết!"
Đại Yến Đế sắc mặt không thay đổi nhìn hắn, từ trên ngôi vị hoàng đế đứng lên. Thi vệ bên ngoài cả kinh, gấp rút tiến sát vài phần: "Hoàng Thượng không nên tùy tiện rời đi khỏi chỗ bọn thuộc hạ."
Đại Yến Đế chỉ là đứng lên, cũng không rời khỏi long ỷ, như vậy có thể dùng ánh mắt bễ nghễ liếc nhìn mọi người, kể cả Tề Thiên Trạch đang trợn mắt trừng hắn cùng một ít binh sĩ đang rút đao khiêu chiến.
"Phụ hoàng ra đi vội vàng, chuyện di chiếu chỉ là giả dối hư ảo. Cho dù phụ hoàng thực sự để lại di chiếu, ngươi cho rằng bằng sự yêu thương của phụ hoàng đối với trẫm, hắn sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ngươi?" Đại Yến Đế ánh mắt nhìn thẳng hoàng huynh của mình Tề Thiên Trạch, lạnh mặt giọng mỉa mai.
Tề Thiên Trạch giận, vô ý thức quét qua Ôn tướng một cái, kiên định trả lời: "Trước kia bản vương có lẽ không tin, nhưng là... " khóe miệng bỗng dưng nhếch lên "Hôm nay bản vương lại biết rõ tung tích của bản di chiếu kia, chính miệng Đại cung nữ Lạc Mai bên cạnh Thái Hậu nói, tuyệt đối không giả bộ, hoàng đệ ngươi có dám ở lúc này, chỗ này, lập tức sai người đi Phúc Thọ cung lục soát không? Di chiếu kia đang ở... trong góc tối dưới sập ngủ của Thái hậu!"
Nghe nói nói thế, hai mắt Đại Yến Đế đột nhiên lạnh lẽo, giống như hai thanh đao trừng nhìn về hắn: "Phúc Thọ cung chính là nơi trước kia Thái hậu nghỉ ngơi, há lại cho ngươi muốn lục soát liền lục soát, trẫm vì sao phải nghe lời ăn nói bừa bãi của ngươi!"
"Như thế nào, hoàng đệ ngươi sợ?" Tề Thiên Trạch trầm thấp cười ra tiếng: "Bất quá ngươi không cần phải lo lắng, bản vương đã sai người đi rồi, rất nhanh sẽ mang vào, đến lúc đó, hoàng đệ ngươi cũng không nên nhìn di chiếu mà trợn mắt nói dối!"
Đôi mắt Đại Yến Đế vào lúc này phá lệ sáng sủa, lại mang theo hung quang, đột nhiên hắn lạnh lùng cười một tiếng: "Hoàng huynh, ngươi đây là muốn bức trẫm thoái vị, chính ngươi lại chuẩn bị tốt lên làm Hoàng Thượng sao?"
Tề Thiên Trạch đỏ mắt trừng trừng mắt khóa chặt ở trên trang phục uy nghiêm của hắn: "Chỉ cần hoàng đệ ngươi chịu ở trước mặt chúng đại thần cởi xuống này một thân long bào cùng long miện này xuống, sau đó viết xuống thánh chỉ nhường ngôi. Hoàng huynh ta tất nhiên sẽ không làm khó ngươi, mười năm này bản vương ở đất Trung Nhạc rét lạnh cằn cỗi kia nếm đủ các loại tư vị khó tả rồi, bản vương muốn cho hoàng đệ ngươi cũng đi nếm thử, không biết hoàng đệ ngươi cảm thấy như thế nào?"
"Hoàng huynh, trẫm nhắc lại ngươi một câu, ngươi đây là đang... Bức vua thoái vị." Đại Yến Đế nhìn hắn nói, trong ánh mắt không có nửa điểm sợ hãi, Tề Thiên Trạch đột nhiên cảm giác được có chỗ nào đó không đúng.
Các vị đại thần bị kèm hai bên một mảnh trầm mặc, Ôn tướng đột nhiên mở miệng, đứng lên hướng Đại Yến Đế làm một lạy dài, bi thiết trầm thống nói: "Hoàng Thượng, theo cựu thần thấy, nếu là tiên hoàng thực có lưu lại di chiếu, di chiếu lại là truyền ngôi cho Trung Nhạc vương, Hoàng Thượng ngài... Xác thực cần phải nhường ngôi. Mặc dù cựu thần đi theo Hoàng Thượng nhiều năm, trung thành và tận tâm, đúng là cựu thần là cựu thần trợ giúp của tiên hoàng, cho dù tiên hoàng đi về cõi tiên, ý chỉ của tiên hoàng cựu thần cũng không dám cãi lời."
Lời này vừa nói ra, có cựu thần khác tự định giá một lát, cũng phụ họa lên tiếng.
"Một đám hạng người ham sống sợ chết mà thôi, lại còn dám tự đem mình nói cao như thế!" Hình bộ thượng thư hữu thị lang mắng chửi.
Trung Nhạc vương cho thị vệ bên cạnh một ánh mắt, binh lính kia vung trường đao lên. Hữu thị lang vừa lên tiếng lập tức máu tươi ba thước, tê liệt ngã xuống ở trên bàn, các đại thần ở hai bên cạnh đại thần bị máu bắn ra dính vào quan bào, trong nháy mắt vẻ mặt biến thành trắng bệch, thân thể run rẩy.
Cổ Mặc Ngân khẽ biến sắc, nhìn lướt qua cửa đại điện.
"Ôn tướng, ngươi thật đúng là một trang tuấn kiệt thức thời." Đại Yến Đế châm biếm nhấn mạnh hai chữ tuấn kiệt, lại nói: "Kỳ thật, Ôn Dương Vinh ngươi cùng hoàng huynh của trẫm đã sớm cấu kết với nhau, ngươi đều đã để lộ ra đuôi cáo rồi, sao không dứt khoát lộ ra hết luôn?"
Ôn Dương Vinh biến sắc, nhưng nghĩ đến tất cả chuyện này đều nằm trong lòng bàn tay mình rồi, không khỏi lộ ra vài phần đắc ý của tiểu nhân: "Hoàng Thượng, chuyện này sao lại là cấu kết, cựu thần làm như vậy là để Đại Yến quốc tư căn cơ vững chắc, nếu tiên hoàng đã để lại di chiếu, mà người trên di chiếu cũng không phải Hoàng Thượng ngươi, cựu thần tự nhiên muốn sớm một chút phối hợp với Trung Nhạc vương.
Thì ra là, Ôn tướng cùng Trung Nhạc vương sớm có cấu kết với nhau!
Chúng thần thoáng cái hiểu được, khó trách Ôn tướng tích cực đồng ý để Trung Nhạc vương tiến vào Hoàng thành như vậy, hoá ra sớm đã là cùng một giuộc.
"Hoàng huynh, ngươi nhất định phải trở thành loạn thần tặc tử sao?" Đại Yến Đế chuyển hướng Tề Thiên Trạch, ánh mắt thay đổi dần dần tĩnh mịch, không chuyển nhìn thẳng hắn.
Mí mắt Tề Thiên Trạch giựt giựt, lại cười to với hắn: "Tề Thiên Hựu, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn dùng loại tư thái cao cao tại thượng này nói chuyện cùng bản vương sao! Ngươi bây giờ đã là cá trong chậu của bản vương, đội binh đóng ở vài dặm bên ngoài Hoàng thành hôm nay đã đem Hoàng thành bao vây lại, mà Thống lĩnh đại nội thị vệ của ngươi đã sớm quy thuận bản vương, nếu không, ngươi cho rằng vì sao bây giờ không có ai nghe lời ngươi nói tới đây hộ giá?"
Khoé miệng Đại Yến Đế chậm rãi câu dẫn ra một độ cong trào phúng: "Hoàng huynh chẳng lẽ không có phát hiện thiếp thân thị vệ Trương thị vệ không có bảo vệ trẫm sao, ngươi nói... " thân thể nghiêng về phía trước, cười nhìn về phía hắn: "Trương Tử Nghi thân là Phó thống lĩnh đại nội thị vệ, không ở chỗ này sẽ ở nơi nào đây?"
Tề Thiên Trạch cùng Ôn Dương Vinh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt là sự kinh hoảng, Tề Thiên Trạch ha ha cười nhạo nói: "Cho dù hoàng đệ ngươi sớm có chuẩn bị, nhưng cũng chỉ là một Phó thống lĩnh đại nội thị vệ mà thôi, ngươi nói, nội thị vệ là nghe Thống lĩnh tướng quân, hay là Phó thống lĩnh?"
"Ồ..., vậy chúng ta không ngại thử xem đi." Đại Yến Đế cười đến ý vị thâm trường, sau đó ánh mắt lười biếng nhìn tới cửa đại điện, Tề Thiên Trạch cùng Ôn tướng theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân đều nhịp, tiến đến. Các đại thần bị chấn trụ cũng rối rít len lén ngẩng đầu nhìn hướng cửa.
Thanh âm càng ngày càng rõ ràng, là bộ binh!
"Hoàng Thượng, thuộc hạ tới chậm, xin hoàng thượng thứ tội!" Trương Tử Nghi lưng đeo bội đao, bước dài bước tiến đến, khí thế hung hăng dẫn thị vệ bao vây người của Trung Nhạc vương, sau đó quỳ xuống trước mặt Đại Yến Đế, hắng giọng trả lời.
"Thứ cho ngươi vô tội, đứng dậy." Đại Yến Đế khóe miệng hơi nâng, nói.
Tề Thiên Trạch cùng Ôn Dương Vinh quá sợ hãi, Ôn Vinh Dương lại càng khó có thể tin lắc lắc đầu: "Không thể nào, Trương thống lĩnh đâu? Trương thống lĩnh đi nơi nào?"
"Ôn Dương, hắn ở kia?" Trương Tử Nghi cười, chỉ chỉ bộ binh cái chắn ở giữa lui ra phía sau lộ ra một người, người này tóc tai bù xù không phải là Trương thống lĩnh thì là ai?
Lý Tiền Phong thấy thế, giận dữ, chỉ vào hắn tức miệng chửi ầm lên: "Trương thống lĩnh, ngươi cái đồ lang tâm cẩu phế này, ta và ngươi đã là quan đồng liêu vài năm, Hoàng Thượng tín nhiệm chúng ta, mới đưa binh quyền phân giao cho ta và ngươi. Đã vậy còn đem cái vị trí trọng yếu như vậy giao cho ngươi, không nghĩ tới không những không tri ân báo đáp, còn lấy oán trả ơn, muốn hại Hoàng Thượng!"
Trương thống lĩnh cúi đầu, sớm bị đánh mặt mũi bầm dập. Là hắn tham đồ phú quý, thu vài rương lớn vàng bạc châu báu của Ôn Dư Vinh, càng bị Trung Nhạc vương hứa hẹn chuyện về sau phong làm khai quốc đại thần, hôm nay thất bại, tất cả mộng đẹp đều tan vỡ, chính hắn cũng không thể nói gì hơn.
Tề Thiên Trạch vô ý thức lui về phía sau một bước, cận vệ vây quanh hắn bảo vệ, tình thế lúc trước đã bị nghịch chuyển.
"Hoàng huynh, ngươi là muốn hiện tại buông tay chịu trói, hay là muốn trẫm giết chết toàn bộ thủ hạ hộ vệ của ngươi, sau đó đem ngươi dẫn đi?" Đại Yến Đế rời khỏi long ỷ, từng bước một đi về phía hắn, mặt lạnh như băng. Thị vệ che chở ở xung quanh thì theo sát bên người Đại Yến Đế.
Tề Thiên Trạch yên lặng nhìn hắn đi tới phía mình, trên người kiêu căng không giảm, hắn chỉ cần chờ một chút, người của hắn có thể đánh vào Hoàng thành, mấy năm này hắn âm thầm thu binh mua ngựa, mà Đại Yến Đế ham an nhàn, căn bản không có chú ý huấn luyện quân đội, hắn không tin chính mình nỗ lực vài năm như vậy còn không phá được Hoàng thành này!
Phảng phất nhìn ra tính toán của hắn, Đại Yến Đế thản nhiên cười với hắn một tiếng: "Hoàng huynh, ngươi đúng là đang đợi ngươi binh sĩ đóng quân bên ngoài hoàng thành công tiến Hoàng thành sao?"
Tề Thiên Trạch đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt hắn.
"Báo... " ngoài cửa một tiểu tướng báo một tiếng, chạy vào, thần sắc kích động, ôm quyền trả lời: "Bẩm báo Hoàng Thượng, phiêu kỵ tướng quân đã dẫn đầu binh lính tiêu diệt binh mã đóng quân bên ngoài hoàng thành của Trung Nhạc vương! Quân địch toàn quân bị diệt!"
"Ha ha... Tốt, tốt! Diệp tướng quân quả nhiên không phụ hi vọng của trẫm hi vọng của mọi người!" Đại Yến Đế ngửa đầu cười ha hả.
Trung Nhạc vương chỉ nhìn chằm chằm Cổ Mặc Ngấn cùng Lý Tiền Phong bình thường hắn coi trọng, thế nào cũng không có ngờ tới Hoàng Thượng lại âm thầm để cho người không quá bị người để ý chính là Diệp Hào mai phục bên ngoài hoàng thành, làm cho binh lính của hắn trở thành cá trong chậu!
Toàn quân bị diệt, toàn quân bị diệt! Ha ha, Tề Thiên Trạch một chút xụi lơ trên mặt đất, xung quanh hơn mười thị vệ nghe được tin tức này hai mặt nhìn nhau.
"Bỏ vũ khí xuống, trẫm tha cho các ngươi vô tội." Đại Yến Đế hai tay đặt ở phía sau lưng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, quét qua vài tuỳ tùng thi vệ ở bên cạnh Trung Nhạc vương, khí thế uy nghiêm của vương giả lộ rõ, thanh âm boong boong.
Thị vệ bên cạnh Tề Thiên Trạch trầm mặc một lúc, binh khí liên tiếp bị vứt bỏ xuống mặt đất, quỳ lạy trên mặt đất, Đại Yến Đế cho người dẫn bọn hắn đi xuống.
Trung Nhạc vương một mình xụi lơ ngồi dưới đất, đau khổ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Đại Yến Đế cách mình chỉ có vài bước, trong mắt không cam lòng nồng nặc ngập trời: "Ha ha, chúc mừng a, hoàng đệ, ngươi lại thắng. Người thắng làm vua người thua làm giặc, bản vương không có lời nào để nói. Đúng vậy, bản vương không cam lòng, ngôi vị hoàng đế này phải là của ta, là các ngươi vô sỉ đoạt đi ngôi vị hoàng đế của bản vương!"
Trong mắt Đại Yến Đế đen nhánh không đáy, bễ nghễ của hắn, thản nhiên nói: "Hoàng huynh cũng nói, người thắng làm vua người thua làm giặc. Người đâu, đem Trung Nhạc vương bắt giam, nghe trẫm xử lý."
"Không cần!" Tề Thiên Trạch nghiêm nghị ngăn cản, từ trên mặt đất bắt lấy một đao thị vệ vừa vứt bỏ, đao phong lạnh như băng đưa lên cổ mình, hướng Đại Yến Đế nhếch miệng cười một tiến: "Bản vương cho dù chết, cũng sẽ không làm tù nhân của hoàng đệ ngươi!"
Cánh khẽ tay vung, máu tươi ồ ồ theo mũi đao chảy xuống. Hắn khó khăn thở hổn hển mấy hơi, nằm trong vũng máu, không cam lòng mà oán hận trừng mắt Đại Yến Đế cùng ngôi vị hoàng đế phía sau hắn. Nếu như, hắn không có từ Ôn tướng biết chuyện mình bị đoạt ngôi vị hoàng đế, cho dù hắn không cam lòng cũng sẽ không có quyết tâm tử chiến đến cùng này. Nhưng mà hắn nếu đã biết rồi, hắn tuyệt không cho phép người luôn mồm gọi hắn hoàng huynh này bá chiếm tất cả của hắn! Hắn Tề Thiên Hựu mới là cường đạo, mới là loạn thần tặc tử!
Đại Yến Đế trơ mắt nhìn hắn nằm trong vũng máu giãy giụa, sau đó hơi thở càng ngày càng yếu, cặp mắt tràn trề hận ý liên tục trừng hắn, cuối cùng tiếc nuối đóng lại.
Mắt thấy Trung Nhạc vương gặp nạn, Ôn Dương Vinh hai chân giống như đóng đinh bất động đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ngốc trệ, hắn tỉ mỉ bày ra hết thảy cứ như vậy... Kết thúc?
Đại Yến Đế quay đầu nhìn hắn, như cười như không. "Ôn tướng mưu phản, chứng cớ vô cùng xác thực, đưa vào đại lao. Ba ngày sau... Cả nhà xử trảm!"
Chuyện Trung Nhạc vương tạo phản bị truyền đi rộng rãi, dân chúng cùng sục sôi, Hoàng Thượng lòng dạ rộng lớn mới để hắn vào cung chúc thọ. Nhưng Trung Nhạc vương đúng là loại loạn thần tặc tử lòng lang dạ thú, mà Ôn tướng làm như ái tử yêu dân, ai ngờ lại cùng Trung Nhạc vương cấu kết với nhau làm việc xấu.
Hoàng Thượng thực không nên hậu táng Trung Nhạc vương, nên để cho hài cốt của hắn phơi ngoài hoang giao dã ngoại. Trung Nhạc vương cùng Ôn tướng theo như lời của dân chúng dân gian, từ đó để lại tiếng xấu muôn đời.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Đan Nguyệt cung.
Ôn quý phi cười nhăn nhở, đang nhìn ba thước lụa trắng trước mặt mình, đưa tay ra chạm vào lụa trắng, cho dù sớm có chuẩn bị cũng không nhịn được đầu quả tim đều đang run rẩy sợ hãi.
"Nương nương, Ôn tướng mưu phản, phạm vào tội tru di cửu tộc, Hoàng Thượng niệm tình ngày xưa, cho nên để cho nương nương dùng cách có thể diện này mà đi." Lý Phúc Thăng đứng ở một bên, giải thích.
Ôn quý phi nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn, đem thứ màu trắng chói mắt kia nâng ở trên tay, khóe miệng cong lên một nụ cười trào phúng: "Lý công công, thay bản cung cám ơn Hoàng Thượng ban tặng... Ân tình. Mấy năm này, bản cung sớm đã trải qua cuộc sống sống không bằng chết, tạ Hoàng Thượng rốt cục cũng để cho bản cung giải thoát, ha... ha ha..."
Thấy oán hận trong mắt nàng, Lý Phúc Thăng nhíu mày, có chút không vui: "Ôn quý phi, không phải là ta đây lắm miệng, Hoàng Thượng xác thực đã thập phần tha thứ rồi, ngươi cho rằng Hoàng Thượng không biết ngươi cùng Ôn tướng ra tay ở trong nước trà hay sao?"
Ôn quý phi có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thật lâu lại chậm rãi cúi thấp xuống, cười lạnh nói: "Vậy thì như thế nào, Hoàng Thượng cho dù biết trong lá trà có độc, hoàng hậu mỗi ngày đưa nước trà hắn còn không phải vẫn uống sao. Các ngươi cho rằng... Hoàng hậu nàng khéo hiểu lòng người như vậy, đoan trang động lòng người như vậy, ha ha... Ha ha, nếu chuyện này đã không thể gạt được Hoàng Thượng thì như thế nào có thể giấu được nàng, tai mắt của nàng so với Hoàng Thượng cũng không thiếu!"
"Câm miệng! Ôn quý phi, ngươi đã chết đến nơi còn muốn vu oan Diệp hoàng hậu, ngươi có ý gì!" Lý Phúc Thăng nhìn qua hai tên tiểu thái giám ở sau lưng, hai tên tiểu thái giám lập tức tiến lên, làm bộ liền muốn động thủ.
"Không cần những thứ cẩu nô tài các ngươi động thủ, bản cung tự mình đến!" Ôn quý phi quát bảo ngưng lại, đẩy hai tên tiểu thái giám vừa đi lên ra, cầm lấy ba thước lụa trắng trong tay, từ từ đi đến đứng chỗ cao nhất trong điện, ống tay áo vung lên, đem kia lụa trắng vòng qua xà ngang, động tác ưu nhã buộc lại. Cho dù nàng chết, cũng muốn cao cao tại thượng, quan sát mọi người!
Trong Thần Hi cung, Ngạn phi có chút mệt mỏi dựa nửa đầu nghỉ ngơi. Xuân Đào để sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Nương nương, Ôn quý phi bị ban chết."
Trong mắt Ngạn phi có một tia sâng loé lên, rồi lại nhanh chóng ảm đạm xuống, nàng khẽ ngồi dậy, chỉnh lại áo choàng trên người, đi đến phía trước cửa sổ: "Chết thì đã có sao đây, trước kia, bản cung ngóng trông nàng chết, nhưng đến cùng lại phát hiện, Ôn quý phi chết, bản cung về sau ngay cả bạn để đọ sức cũng bị mất, mà hoàng hậu nàng cùng bản cung căn bản không phải cùng một loại người... Hậu cung này lục đục với nhau, ngay cả bản cung cũng đều ngán..."
Nàng hết than lại thở, nằm lại trên nhuyễn tháp: "Xuân Đào, bản cung muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi lát nữa có việc lại gọi bản cung..."
Xuân Đào đáp lời, suy nghĩ một chút, lại hạ giọng nói: "Nương nương, nghe nói phụ thân Trân tần lần này sửa lại án xử sai lập công, Trân tần được Hoàng Thượng phong làm Trân phi."
Con ngươi vừa đóng lại của Ngạn phi lại hơi mở ra một chút, vô thần nhìn ra xa xa, sau đó tiếp tục đóng lại, lông mi cong mà dài khẽ run rẩy. Lúc Xuân Đào cho rằng nàng sẽ không nói gì, môi nhẹ nhàng mở ra, thanh âm giống như từ giữa hàm răng thoát ra, giống như lão giả tang thương nhìn thấu thế: "Bất quá là nhiều hơn một cái hư danh thôi, Trân tần cũng chỉ là người đáng thương..."
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
"Sương nhi, đều kết thúc rồi. Ván cờ trẫm bày ra ba, Ôn tướng cùng Trung Nhạc vương đều bị trẫm bắt hết, về sau sẽ không có người có thể gây hại đến giang sơn của trẫm nữa." Đại Yến Đế ha ha cười nói, từ phía sau ôm eo của nàng, hai người dính sát cùng một chỗ.
"Sương nhi, về sau cùng với trẫm cùng nhau trông coi giang sơn này, được không?"
Diệp Linh Sương khóe miệng chứa cười: "Nếu như nếu có thể, đương nhiên tốt."
Nàng rúc vào trong ngực của hắn, hai người thân mật như lúc ban đầu. Chỉ là, trong mắt hai người đều đều tự trộn lẫn tạp chất bất đồng, làm cho trong mắt kia ánh lên sự cô lẻ tịch mịch, ám trầm hơn mấy phần.
Nàng tự mình rót nước trà đưa cho hắn, trên mặt là sự vui vẻ nhẹ nhàng: "Đây là trà hoa nhài ta đích thân pha, uống có thể nâng cao tinh thần."
Đại Yến Đế uống, cười nói: "Uống xong nước trà Sương nhi pha, trẫm quả nhiên thấy tinh thần trở nên sảng khoái hơn rất nhiều."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, yên lặng không nói gì.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng hồi lâu, chợt nhớ tới cái gì, nói: "Trẫm đi xem Thụy nhi cùng Cẩm nhi một chút, hai đứa bé này chắc lại đang dày vò các ma ma cùng Hòa công công đi. Đợi buổi tối, trẫm lại đến sang đây xem ngươi. Sương nhi, nếu như cảm thấy buồn chán thì để cho bọn hạ nhân cùng ngươi đi ra ngoài đi lại một chút, không cần phải ở trong phòng buồn bực." Dứt lời, cúi người ở khóe miệng nàng hôn nhẹ một cái, chỉ là trong lúc dán sát vào khóe miệng nàng hơi cứng đờ một chút, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường.
"Nhớ kỹ, không được để cho chính mình quá mệt mỏi, trẫm cho ngươi làm hoàng hậu, là vì để ngươi hưởng phúc chứ không phải để ngươi vất vả." Đại Yến Đế nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, dặn dò.
Diệp Linh Sương cười gật gật đầu, "Thiên Hựu yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán, chính ngươi cũng không cần quá vất vả."
Đại Yến Đế khóe miệng giật giật, xoay người mà đi, cước bộ từ chậm đến nhanh, càng lúc càng nhanh, thật giống như chợt nhớ tới chuyện gì nên vội vàng rời đi.
Diệp Linh Sương lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, bóng lưng của hắn thon dài và cao ngất, như tùng như trúc.
"Hoàng Thượng!" Mắt thấy hắn sẽ bước ra cửa điện, Diệp Linh Sương đột nhiên gọi hắn lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này đây nàng không có kêu tên của hắn, hắn chỉ là Hoàng Thượng.
Bước chân Đại Yến Đế mạnh dừng lại, như tiếng đàn im bặt đình chỉ, hắn không có lập tức quay đầu lại, chỉ là đôi tay phía dưới hết nắm lấy lại buông ra, toàn thân cũng giống như trong nháy mắt căng thẳng.
"Hoàng Thượng, không cần lại lừa mình dối người nữa, ngươi... Cũng cần phải biết đi..." Ngữ điệu của nàng trầm trầm, giọng nói nhàn nhạt.
Đại Yến Đế quay đầu lại một chút, nhìn nàng, đột nhiên lại cười một tiếng: "Sương nhi, trẫm không hiểu ngươi đang nói cái gì. Canh giờ không còn sớm, ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi." Một câu cuối cùng giống như là không thể chờ đợi được nói ra.
Diệp Linh Sương lại đuổi theo, đi tới chỗ hắn, con ngươi đen nhánh sáng ngời giống như nhiễm một lớp bụi, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn, cho đến khi đến trước mặt hắn mới đứng lại, đưa tay phải ra vuốt ve gương mặt của hắn, cười nói: "Hoàng Thượng, không cần phải miễn cưỡng chính mình, có một số việc một khi phát sinh sẽ không có khả năng trở lại như lúc ban đầu, giống như ta, vĩnh viễn cũng không có khả năng trở lại năm mười sáu tuổi."
Đại Yến Đế nhìn thẳng nàng, lông mày nhăn lại một chút, hai đầu lông mày tạo thành một chữ xuyên: "Vì cái gì?"
Hắn vô lực hỏi, đột nhiên giơ tay lên cầm bàn tay mảnh mai như bạch ngọc của nàng: "Vì cái gì?"
Hắn lại hỏi một câu, trong mắt che dấu sự bi thống cùng bị thương, lời nói ngắn nhưng dồn dập, giống như đao kiếm ra khỏi vỏ, keng một tiếng hàn quang chói mắt.
"Sương nhi, tại sao phải hại trẫm? Vì sao biết rõ trong trà có độc còn muốn mỗi ngày tự mình đưa tới cho trẫm? Tại sao phải hạ độc trẫm, nếu đã hạ độc, vì sao không độc chết trẫm luôn, vì sao phải dừng thuốc? Đây tất cả đều là vì cái gì, vì cái gì?" Hắn không ngừng lay bả vai của nàng, vẻ mặt trầm thống.
"Trẫm đối với ngươi không tốt sao? Có chỗ nào không tốt? Tất cả tình yêu của trẫm đều cho ngươi a..." nói xong lời cuối cùng, cổ họng của hắn giống như bị một thứ gì đó chặn lại, ngay cả nói ra một chữ cũng khó khăn như vậy, chặn ở cổ họng hắn thật đau.
Nàng nhìn qua bộ dạng hắn cực kỳ bi ai, trên mặt không chút động dung, môi hồng khẽ mở, bổ sung thêm đến: "Hoàng Thượng, không chỉ là những thứ này, là thần thiếp giả truyền khẩu dụ của ngươi, để cho những người âm thầm theo dõi Lạc Mai rút về, cho nên Trung Nhạc vương cùng Ôn tướng mới rất dễ dàng tìm được nàng, còn từ trong miệng nàng biết được chỗ cất giấu di chiếu của tiên hoàng. Còn có, Hoàng Thượng có lẽ không biết."
Nàng ghé sát vào tai của hắn, nói nhỏ: "Bản đồ bố cục thị vệ phòng thủ trong hoàng cung, thần thiếp cũng nặc danh đưa cho Ôn tướng. Nếu không phải Hoàng Thượng ngươi đạo cao một thước, không chừng hôm nay Hoàng Thượng đã mất này giang sơn Đại Yến quốc này rồi..."
Thân thể Đại Yến Đế chấn động, chậm rãi nhìn gò má của nàng, nàng còn ở bên tai của hắn nói nhỏ, thân mật giống như trước kia, nhưng mà trong mắt nàng lại là một mảnh trống rỗng, thậm chí lóe ra quang mang mà hắn xem không hiểu.
"Sương nhi, ngươi vì sao... Vì sao? Ngươi đây là đang muốn trẫm chết, ngươi có biết hay không!"
Diệp Linh Sương động tác dịu dàng lại kiên định kéo tay hắn để ở bả vai mình ra, lui cách hai bước, nhìn hắn: "Hoàng Thượng, thần thiếp tuyệt đối không muốn ngươi chết, nói cách khác thần thiếp sao lại ngừng lại độc dược mạn tính kia? Thần thiếp muốn chỉ là... giang sơn của ngươi mà thôi."
"Giang sơn của trẫm?" Đại Yến Đế thì thầm một câu, không khỏi cười khổ: "Sương nhi, ngươi cũng là hoàng hậu rồi, giang sơn này là của trẫm, cũng là của ngươi."
Nàng lắc lắc đầu, cười khẽ: "Không, thần thiếp không yêu thích giang sơn của hoàng thượng, thần thiếp là muốn cho Hoàng Thượng mất đi giang sơn này. Hoàng Thượng, ngươi đã từng nói với thần thiếp, giang sơn Đại Yến quốc này giống như là dung nhập vào máu của ngươi, không thể phân cách, nếu như ngươi mất đi nó, có phải cũng thống khổ giống như muốn mạng của ngươi hay không?"
"Vậy ngươi vì sao không trực tiếp lấy mạng của trẫm?" Đại Yến Đế tiến về phía trước một bước lớn, hung hăng nhìn chằm chằm nàng: "Sương nhi ngươi sao không trực tiếp lấy mạng trẫm?"
Con ngươi Diệp Linh Sương lạnh lẽo như thế, trong đôi mắt chứa sự yêu hận đan xen, từng chữ từng chữ nói không chút tình cảm: "Thần thiếp không phải là đơn giản muốn một cái mạng của hoàng thượng, thần thiếp là muốn hoàng thượng cả đời sống trong thống khổ hối hận. Nếu như lúc này Trung Nhạc vương tạo phản thành công, Hoàng Thượng chết, thần thiếp sẽ không sống tạm bợ, thần thiếp sẽ đi cùng ngươi. Như vậy cũng không tính là cô phụ sủng ái của Hoàng Thượng đối với thần thiếp."
Đại Yến Đế khó có thể tin nhìn cô gái trước mắt, trong lòng đè nén giống như hô hấp không thông, chậm rãi đưa tay muốn đưa về phía nàng, đưa đến một nửa cuối cùng lại thả trở về, chỉ cúi đầu hỏi một câu: "Sương nhi, vì sao, vì sao lại hận trẫm như vậy?"
Nàng cười cười, cười nhưng chua xót cùng khổ sở trong lòng chỉ có nàng mới hiểu: "Hoàng Thượng không phải cảm thấy từ lúc thần thiếp trở thành hoàng hậu, làm việc càng lúc càng cẩn thận kín đáo giống như... Hoa Hậu trước kia sao? Hoàng thượng cảm giác không có sai, bởi vì thần thiếp chính là Hoa Lê Nguyệt. Ta Hoa Lê Nguyệt mang theo không cam lòng cùng cừu hận, đã trở lại." Thần thái trước kia trong cặp mắt đã biến mất, giờ chỉ còn lại sự tĩnh mịch.
Trong đầu Đại Yến Đế đột nhiên nổ tung một tiếng sấm, ha ha cười ra tiếng: "Hoang đường, hoang đường đến cực điểm!"
Nhưng là, mới nở nụ cười được một lát, trên mặt của hắn lại biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn nàng: "Ngươi ở trước mặt trẫm đều là giả sao, đều không phải là thật sự sao? Ngươi nói thích trẫm đều là bịa chuyện sao? Hả? Nếu đây không phải là ngươi chân chính, vậy ngươi thực sự là người như thế nào? Là Hoa hậu đoan trang điềm đạm nho nhã sao? Ha ha, quá buồn cười, trẫm rõ ràng đem ngươi trở thành bảo bối của mình, nhưng ngươi lại chỉ là nữ nhân giỏi diễn trò nhất mà thôi!"
Diệp Linh Sương không quan tâm hắn trào phúng, khóe miệng giương cao tạo thành một nụ cười mà hắn quen thuộc: "Hoàng Thượng, ở trước mặt ngươi đúng là ta, đó chính là ta, chân thật nhất... Hoa Lê Nguyệt, chỉ là ngươi chưa bao giờ hiểu rõ nàng. Mỗi lần đối mặt với ngươi, ta thật sự coi ngươi trở thành trượng phu trong cảm nhận của ta mà đối đãi, ta cũng sẽ làm nũng với hắn, ta cũng sẽ ghen. Chỉ khi có một mình ta cô linh ngây ngốc trong điện, ta mới có thể nhớ tới mình trọng sinh mang theo cừu hận, nghĩ tới nên từng bước một tính kế như thế nào!"
"Ngươi là một tên lừa gạt, ngươi là một tên lừa gạt!" Đại Yến Đế giận dữ hét, cánh tay dài nhấc lên, bóp chặt eo của nàng, hung hăng đẩy nàng lên vách tường, vùi đầu chặn môi của nàng lại, điên cuồng mà gặm nuốt, giống như muốn đem đôi môi hồng kia nuốt vào bụng, mơ hồ không rõ nói: "Ngươi đã hận trẫm như vậy, vậy để cho trẫm bị ngươi độc chết thôi!"
Hôn hồi lâu, nàng cũng không hề động lấy một cái, Đại Yến Đế giận quá thành cười, bỗng dưng buông lỏng ra nàng ra: "Sương nhi, ngươi thật là ác độc, ngươi đối với trẫm thật ác độc. Ngươi nếu là muốn vì Hoa gia báo thù, vậy trẫm chờ ngươi, tùy thời đều chờ ngươi, cho dù là cho trẫm ăn độc dược mà chết, hoặc là một đao đâm vào bụng trẫm cũng được!" Hắn nói xong câu sau tiếp, bước chân mất trật tự rời đi.
Trong nháy mắt thân thể Diệp Linh Sương xụi lơ xuống, mệt mỏi ngồi ở trên giường nệm, trong lòng có sung sướng nhưng lại càng có một loại u sầu không nói ra được. Kết quả đến cuối cùng, nàng vẫn không thể nào cướp đi giang sơn của hắn.
Nàng vốn là mang theo cừu hận mà trọng sinh, có một số việc không phải nói buông có thể để xuống, mặc lòng của hắn ôn nhu cỡ nào, lời tỏ tình của hắn êm tai cỡ nào, những cừu hận kia tựa như một cây đao vượt qua vẫn ở trước mặt bọn họ, không quản xem bọn họ cách nhau gần cỡ nào, trước ngực luôn có một đạo băng hàn lạnh thấu xương.
Tề Thiên Hựu, chúng ta trước kia yêu cũng tốt hận cũng được, để cho ta một lần tính toán rõ ràng đi...
Ánh mắt nàng sâu kín nhìn qua cửa, chỗ đó sớm đã mất bóng dáng của hắn.
Đại Yến Đế chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh nặng nề, giống như vài ngọn núi lớn đè nặng, làm cho hắn thở không được, lắc lư hồi lâu, không ý thức được liền đi tới đại điện lâm triều.
"Hoàng Thượng, trời tối rồi." Sau lưng Lý Phúc Thăng nhỏ giọng nhắc nhở một câu. Từ lúc Hoàng Thượng từ chỗ của hoàng hậu đi ra, trên người phảng phất lộ ra một loại tử khí âm trầm. Trong lòng Lý Phúc Thăng lo lắng lại không dám hỏi nhiều, chỉ một tấc cũng không rời theo sát ở đằng sau.
Cửa điện có thái giám chuyên môn gác đêm, Đại Yến Đế cho bọn họ lui xuống, chỉ để lại một mình Lý Phúc Thăng trông giữ cửa điện to như vật. Sau đó hắn tiếp nhận đèn lồng trong tay Lý Phúc Thăng.
"Lý Phúc Thăng, đóng cửa đại điện lại, trẫm muốn một mình yên lặng một chút."
"Vâng... " Lý Phúc Thăng muốn nói cái gì, nhưng thấy Đại Yến Đế sắc mặt ủ dột như vậy lại nhịn xuống lời khuyên can.
Kẽo kẹt một tiếng, một khăc cánh cửa màu bạc chói lọi đóng lại, tất cả bị ngăn cách bên ngoài, trong đại điện một mảnh đen nhánh, mà lại vắng vẻ không có gì, chỉ có long ỷ ở trên cao nhất hai bên trái phải chiếu rọi xuống một màu vàng kim chói mắt.
Đại Yến Đế híp híp mắt, đi về hướng long ỷ ngay phía trước. Long ỷ lạnh như băng lại cứng rắn, hắn vén long bào màu đỏ sậm thêu Kim Long, ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, một đôi mắt trong bóng đêm giống như dã thú lộ ra ánh mắt sắc bén, bễ nghễ. Dưới ghế rồng là một mảnh đen nhánh không có vật gì trong đại điện, trong cổ đột nhiên tràn ra một tiếng giễu cợt, chậm rãi, hắn cúi đầu hai tay vòng quanh ngực, cúi đầu vùi ở đầu gối, thật lâu, cũng chưa hề động đậy.
Giữ nguyên động tác này hồi lâu, sống lưng khẽ run, cách vật liệu may mặc phát ra một thanh âm ngột ngạt nức nở nghẹn ngào, rốt cục, hắn ngẩng đầu, gào khóc đứng lên, hung hăng cắn chặt quả đấm của mình, phòng ngừa chính mình khóc thành tiếng, cơ hồ cắn ra khỏi máu tươi, thân thể kia lại càng ngày càng run rẩy, một tay nắm thật chặt tay vịn long ỷ, trên tay gân xanh thình thịch nảy lên, đầu ngón tay trắng bệch.
Hắn Tề Thiên Hựu cả đời này đến tột cùng chiếm được cái gì, chẳng lẽ cũng chỉ có ngôi vị hoàng đế lạnh như băng này hay sao...
Ngày hôm sau, trong cung tất cả mọi người đều biết Đại Yến Đế cùng Diệp hoàng hậu xảy ra mâu thuẫn, bởi vì Diệp hoàng hậu từ ngày đó bị Hoàng Thượng cấm túc, tất cả sự vụ trong hậu cung đều giao cho Ngạn phi cùng Trân phi quản lý, buổi tối cũng không đi qua, chỉ một mình nghỉ ở Long Khuyết điện.
Trong nội cung, tất cả đều rất quen thuộc, lại phảng phất như cách rất xa, giống như là cách cả đời.
Diệp Linh Sương đem một phong thư viết xong đưa cho Thúy Hoàn, trong mắt có nàng là sự kiên định: "Thúy Hoàn, phong thư này mấy ngày nữa ngươi thay bản cung giao cho Hoàng Thượng đi."
Trong lòng Thúy Hoàn trong nảy lên, kinh ngạc nhìn nàng: "Hoàng hậu nương nương..."
Diệp Linh Sương nhếch môi một chút: "Không cần kinh ngạc, bản cung đã sớm biết, ngươi là người bên cạnh hoàng thượng rồi."
Vừa nghe lời này, Bội Hoàn mạnh quay đầu lại nhìn Thúy Hoàn, trong mắt có thất vọng cùng hận ý bị lừa gạt. Vân Kiều lại là vẻ mặt hiểu rõ.
"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ xác thực là do Hoàng Thượng phái người tới, nhưng mà nô tỳ chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với nương nương, Hoàng Thượng cũng chỉ là quan tâm nương nương mà thôi!" Thúy Hoàn gập hai đầu gối, lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thành khẩn nhìn nàng.
Diệp Linh Sương phất phất tay: "Đi xuống đi, bản cung cũng không trách ngươi, lúc này đây coi như là một chuyện cuối cùng bản cung giao cho ngươi. Nhớ kỹ, phải đợi một hai ngày nữa mới được đưa."
Thúy Hoàn thần sắc thê lương lui ra ngoài, cúi đầu nhìn nhìn thư trong tay. Trong thư là vài chữ to: Phu quân Thiên Hựu.
Trong điện chỉ còn Bội Hoàn cùng Vân Kiều. Diệp Linh Sương nhìn về phía Bội Hoàn, ánh mắt ôn hoà: "Bội Hoàn, ngươi là nha đầu tốt, chỉ là tâm tư hơi đơn thuần chút ít, bản cung khuyên ngươi nhiều lần, ngươi cũng không đổi được, đây là một lần cuối cùng bản cung nhắc nhở ngươi, phải nhớ, lúc nào cũng phải giữ lại một chút, không phải là ai cũng đều giống như ngươi nghĩ như vậy đâu."
Trong mắt Bội Hoàn nén lệ, gật đầu nói: "Nô tỳ biết rồi. Nương nương, Hoàng Thượng hắn mấy ngày nay chỉ là tức giận một lúc thôi, không lâu sẽ hồi tâm chuyển ý."
Bội Hoàn vừa mới nói xong, An Đức Tử giống như thường ngày, nhận được tin tức từ ngoài điện tiến vào, bẩm báo: "Nương nương, Hoàng Thượng đêm nay lật bài tử của Trân phi."
Thanh âm Diệp Linh Sương nhàn nhạt: "Bản cung biết rồi, An Đức Tử ngươi lui xuống trước đi."
Thất Bội Hoàn trừng lớn mắt, không khỏi cười nói: "Ân ân oán oán ở giưac bản cung cùng Hoàng Thượng, các ngươi không thể hiểu được. Bội Hoàn, ngươi cũng lui xuống đi..."
Bội Hoàn tức giận trừng An Đức Tử một cái, hai người đồng loạt lui ra ngoài.
Đợi vào trong điện chỉ còn lại hai người Vân Kiều cùng Diệp Linh Sương, Vân Kiều từ trong tay áo lấy ra một lá thư đưa cho nàng: "Là Cổ thái phó hồi âm cho nương nương."
Diệp Linh Sương tiếp nhận phong thư, cười nói với nàng: "Vân Kiều, dọc theo con đường này bản cung toàn bộ nhờ vào ngươi tương trợ, ngươi vì bản cung làm như vậy là đủ rồi. Hôm qua ta đã nói với Nội Vụ phủ quản sự công công, hết một năm nay ngươi có thể xuất cung rồi, rốt cuộc không cần phải ngây ngốc ở trong cung này nữa."
Vừa nói liền xé phong thư ra xem, chỉ liếc mắt một cái lại đem phong thư thu vào.
Vân Kiều cả kinh: "Nương nương! Xin cho nô tỳ tiếp tục ở cùng nương nương đi, trước kia đúng là nô tỳ muốn xuất cung, nhưng từ khi đi theo nương nương, nô tỳ tuyệt không hai lòng, chỉ muốn ở lại bên cạnh hoàng hậu nương nương mà thôi."
Diệp Linh Sương cười nhạt: "Kỳ thật, ngươi không cần phải đi theo bản cung, có một số việc bản cung đã sớm muốn chấm dứt."
Thở dài, nói: "Đi ra ngoài đi, bản cung muốn một mình ngây ngốc trong chốc lát. Đúng rồi, lúc rảnh rỗi, ngươi cùng Bội Hoàn và An Đức Tử kêu người làm trong trung cung cùng nội cung đều đi Trường Nhạc cung thu thập một chút, bản cung đột nhiên rất muốn ngây ngốc thêm mấy ngày trong quá khứ. Tốt nhất cả Thúy Hà điện cũng dọn dẹp đi, dù sao đều là chỗ bản cung đã từng ở qua, bản cung không muốn những chỗ kia bị hoang phế."
Khóe miệng nàng vui vẻ lộ ra vài phần nhớ lại, thông minh như Vân Kiều cũng đều từng bị nàng lừa qua.
"Thật tốt, nô tỳ đi quét dọn Trường Nhạc cung còn có Thúy Hà điện, chỉ cần nương nương không đuổi nô tỳ đi, nô tỳ làm chuyện gì cũng được." Vân Kiều cười đáp.
Nàng ngay cả chuyện kịch độc hạt mã tiền cũng dám làm, thì có chuyện gì không dám. Diệp hoàng hậu làm bất cứ chuyện gì đều có nguyên tắc, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta sẽ hồi báo gấp bội, nàng thưởng thức chủ tử như vậy. Cho dù cả đời ngây ngốc ở trong cung giúp nàng làm việc cũng không sao.
Cho tất cả mọi người lui xuống, Diệp Linh Sương lại nhìn kỹ một lần hồi âm của Cổ Mặc Ngân, con mắt của nàng càng sâu càng đen.
"Công công, nô tỳ là thiếp thân cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương, hiện tại có việc gấp muốn gặp Hoàng Thượng!" Thúy Hoàn siết chặt lá thư trong tay, vội vàng nói.
Vài tên tiểu thái giám giữ cửa ngoài Long Khuyết điện vừa nghe là người bên cạnh hoàng hậu, thái độ cung kính hơn rất nhiều, tên cầm đầu chỉ trả lời: "Hoàng Thượng đêm nay đi chỗ Trân phi, nếu có việc gấp thì mau đến đó tìm đi."
"Đa tạ công công." Thúy Hoàn bỏ lại một câu, vội vàng đi. Mặc dù hoàng hậu để cho nàng mấy ngày sau lại mới đem thư giao cho Hoàng Thượng, nhưng trong lòng nàng có dự cảm xấu, đêm nay nhất định sẽ phát sinh chuyện không tốt gì đó.
Liễu Lạc Đan nhìn Đại Yến Đế ngồi ở trước bàn, hắn từ trước đến nay đến trong điện, cũng chưa cùng nàng nói qua một câu nào, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia ngẩn người, có đôi khi vẻ mặt đau đớn làm cho nàng cũng không nhịn được nhíu mày.
Từ khi vào cung tới nay, mục đích của nàng đơn giản chỉ là cầu xin một nơi an thân, mới không thể không phụ thuộc Ngạn phi, người khác đều cho rằng nàng là cô gái thích câu dẫn dụ dỗ hoàng thượng. Nhưng chỉ có nàng biết rõ, nàng so với ai khác cũng không muốn vào cung, thời điểm vẫn còn ở Minh Vũ quốc, nàng cũng chỉ giống như những thiếu nữ bình thường khác, nàng cũng có thanh mai trúc mã của nàng. Cho tới bây giờ nàng đều nhớ rõ tên của hắn là Ngô Hạo Hiên, mặt mũi của hắn tuấn mỹ mà cương nghị, hắn là thủ hạ phó tướng của Diệp tướng quân, tiền đồ rực rỡ, quang minh một mảnh. Nhưng mà về sau Minh Vũ quốc chiến bại, chỉ một đạo thánh chỉ, hắn với nàng trở thành người xa lạ, đích thân hắn còn phải đưa nàng vào hậu cung Đại Yến quốc.
"Hoàng Thượng nếu là nghĩ tới hoàng hậu, không bằng đi thăm nàng một chút đi." Liễu Lạc Đan thở dài, nói. Trước kia nàng không tin đế vương hữu tình, nhưng trong lòng Đại Yến Đế xác thực chỉ có một mình Diệp hoàng hậu, nhìn như vô tình kì thực rất thâm tình.
Đại Yến Đế liếc nhìn nàng, thanh âm lạnh nhạt: "Chuyện của trẫm không cần một phi tần nho nhỏ như ngươi đến lắm miệng."
Liễu Lạc Đan ngượng ngùng, ngậm miệng không lại nói nữa.
Ngoài cửa đại điện truyền đến thanh âm huyên náo, Đại Yến Đế đen mặt nhìn ra ngoài.
"Hoàng Thượng, cung nữ Thúy Hoàn bên cạnh Hoàng Hậu có việc gấp cầu kiến." Lý Phúc Thăng thanh âm có chút vội vàng truyền đến, nếu là trong ngày thường, Lý Phúc Thăng tuyệt đối sẽ không quấy rầy Đại Yến Đế nghỉ ngơi trong điện của phi tần, nhưng nếu là chuyện về Diệp hoàng hậu vậy liền lại là chuyện khác.
Con ngươi Đại Yến Đế chợt lóe, hưu đứng dậy đi ra ngoài
Lý Phúc Thăng đang muốn đẩy cửa đi vào nói rõ, không nghĩ tới Đại Yến Đế đã mở cửa đứng ở trước chân, trầm mặt hỏi: "Chuyện gì?"
Lý Phúc Thăng nhìn nhìn Thúy Hoàn đứng ở bên cạnh, Thúy Hoàn gấp rút cầm thư trong tay đưa lên cho Đại Yến Đế.
Ở cửa đại điện đèn lồng phát ra ánh sáng, Đại Yến Đế thấy trên phong thư viết mấy chữ "Phu quân Thiên Hựu.", cả trái tim như nhũn ra, rồi lại cố giả bộ trấn định không muốn mở ra, mới vừa cầm thư lại ném trở về cho Thúy Hoàn, hừ lạnh một tiếng, "Nói cho hoàng hậu, có chuyện gì trực tiếp mở miệng nói với trẫm, nàng là quốc mẫu một quốc gia, không phải là trẫm không đi tìm nàng, thì nàng không thể tìm trẫm! Nàng nếu muốn mạng của trẫm mệnh cũng có thể tùy thời tới lấy!"
Nghe một câu cuối cùng này, Lý Phúc Thăng cùng Thúy Hoàn đều ngẩn ra, còn chưa tới kịp nói cái gì đó, Đại Yến Đế đã xoay người trở về nội điện. Chỉ là kia bước chân mới bước hai bước, rất nhanh lại trở về, cầm thư trong tay Thúy Hoàn lấy lại, một câu cũng không nói bước đi.
Đại Yến Đế cầm lấy thư trong tay, sững sờ nhìn hồi lâu, ngón trỏ vuốt dọc theo phong thư, chậm chạp chưa mở bao bì.
"Hoàng Thượng, mở ra xem một chút thôi, nói không chừng hoàng hậu có chuyện trọng yếu gì nói cho ngài." Liễu Lạc Đan thấy hắn vẻ mặt rối ren thống khổ, nhịn không được khuyên một câu. Loại nam nhân này không động tình thì thôi, vừa động chuyện chính là kiểu dời núi lấp biển, làm cho người ngoài căn bản không thể nào đi vào.
Đại Yến Đế ngại nàng nhiều chuyện, cảnh cáo liếc nàng một cái, sau đó hạ quyết tâm, đem kia phong thư kia xé ra, trong lòng có chút không thể chờ đợi được cũng có chút lo lắng cùng sợ hãi ẩn sâu, sợ hãi phải chứng kiến thứ hắn không muốn nghe thấy.
Những ngày này hắn lăn lộn khó ngủ, suy nghĩ rất nhiều chuyện, nàng là Diệp Linh Sương cũng tốt, là Hoa Lê Nguyệt cũng được. Nàng muốn mạng của hắn cũng tốt, nghĩ đoạt hắn giang sơn cũng được, bốn năm chung đụng này đã giống như giang sơn lạnh như băng kia, sáp nhập vào máu của hắn, muốn quên đi muốn ném đi là chuyện không thể nào. Chuyện hắn có thể làm còn có rất nhiều, hắn có thể châm rãi làm cho nàng quên mất cừu hận trước kia, dùng ôn nhu cùng bao dung của hắn đả động nàng, một ngày nào đó nàng sẽ buoing xuống cừu hận này. Đúng vậy, bọn họ còn có hai hoàng nhi đáng yêu, cho dù là vì hai đứa bé này, nàng cuối cùng cũng sẽ tha thứ lỗi lầm của hắn.
Vừa nghĩ như thế, Đại Yến Đế trong lòng dễ dàng rất nhiều, mặc kệ nàng sẽ nói lời nói cỡ cực đoan cỡ nào, hắn nhất định sẽ dùng thời gian còn lại để mềm hoá lòng của nàng. Nhưng mà, chờ hắn nhìn thấy nội dung trong thơ, trong đầu của hắn trong một cái chớp mắt trống rỗng, tiếp đó là hắn điên cuồng mà cười lớn ra tiếng, cười đến nước mắt giống như bão tố bay ra, sau đó, thân thể của hắn như tên bắn chạy ra khỏi chính điện của Trân phi, cơ hồ muốn đem cửa điện kia đạp nát.
Sương nhi, ngươi dám làm như thế, ngươi dám can đảm!
Đại Yến Đế chạy như bay đến trung cung, Lý Phúc Thăng cùng Thúy Hoàn sợ hãi, cùng một đám tùy tùng thái giám cung nữ tất cả thở phì phò chạy theo phía sau hắn.
"Có ai không, không xong, trung cung đi lấy nước... "
"Dập tắt lửa, mau dập tắt lửa, hoàng hậu nương nương còn ở bên trong!"
Thanh âm huyên náo ở bên tai Đại Yến Đế ong ong vang lên, một khắc này, phảng phất như cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có trận lửa lớn trước mắt kia, ngọn lửa ngất trời, tòa cung điện hoa lệ này ở trong lửa từ từ xụp xuống, lagm mơ hồ mắt của hắn.
"Không... " hắn ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, thê lương hùng hậu, sau đó phóng tới hỏa hoạn kia, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, vài thái giám khỏe mạnh kịp thời kéo lại cánh tay của hắn. Lý Phúc Thăng thở hổn hển liều mạng chạy tới: "Mau ngăn cản Hoàng Thượng lại, ngăn cản lại!"
Lửa càng đốt càng lớn, không ngừng mà dội nước cũng không thể dập tắt kia ngọn lửa ngất trời kia.
Thùng nước trong tay Bội Hoàn rơi xuống, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, khóc rống lên, "Nương nương, nương nương ngươi vì sao phải rời khỏi bọn nô tỳ ..."
Mấy nhười Vân Kiều cùng An Đức Tử cũng ngây ngốc nhìn hoả hoạn trước mắt, ánh mắt mờ mịt, không thấy rõ một mảnh lửa đỏ trước mắt.
Đại Yến Đế hai mắt đỏ bừng nhìn ánh lửa trước mắt, thân thể xụi lơ xuống, nửa ngồi trên mặt đất, lại vẫn lớn tiếng gào thét với ánh lửa: "Sương nhi..., Sương nhi ngươi mau ra đây! Đều là trẫm sai, thật sự sai rồi! Ngươi muốn như thế nào cũng được, cầu xin ngươi không cần phải dùng loại phương thức này trả thù trẫm, cầu xin ngươi... "
Lúc này Đại Yến Đế khóc như một hài tử bất lực, chỉ có thể nhìn hoả hoạn ngày càng lớn ngay trước mà bất lực. Hai tay hung hăng nắm trên mặt đất, kéo lê hai vết máu đỏ thẫm.
"Ha ha..." Hắn đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, lẩm bẩm tự nói: "Sương nhi, ngươi thành công, trẫm hiện tại thật sự rất đau lòng chỉ hận không thể đi tìm chết... Nếu như ngươi còn sống, cho dù về sau ngày ngày muốn trẫm nuốt vào độc dược ngươi đưa, trẫm cũng cam lòng, chỉ cần... Ngươi còn sống."
Trong hoàng cung, bãi tha ma chuyên môn vứt bỏ tử thi, hai tiểu thái giám tiện tay quăng bao thi thể cung nữ ra, sau đó xúi quẩy rời đi. Trong hoàng cung mỗi ngày đều có người chết, mỗi ngày có một hai thi thể thái giám cung nữ đã thành một chuyện tập mãi thành quen. Chỉ là bao thi thể kia lại đột nhiên giật giật, chậm rãi thò ra cánh tay cùng đầu.
Xa xa một cái người đánh xe chạy tới, đem kia "Thi thể" kia đỡ dậy, nói: "Cô nương, tiểu nhân là người Cổ đại nhân phái tới đón cô nương."
...
Trung cung lửa không cách nào dập tắt, cháy suốt ba ngày ba đêm. Trong nội cung chuyển ra một khối thi thể của cô gái bị đốt trọi.
Đại Yến Đế không lâm triều, không ăn uống, sắc mặt tái nhợt lộ ra một cổ tử khí, hắn từng lần một nhìn bức thư ở trong tay, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng cười lạnh.
Thiên Hựu: hôm nay là một lần cuối cùng ta gọi ngươi như vậy.
Phật nói, bể khổ vô biên quay đầu lại là bờ, đúng là ta nhìn không thấy bờ, hoặc là nói ta không muốn quay đầu lại, bởi vì ta không phải là thánh nhân, không phải là Phật tổ. Có những cừu hận vĩnh viễn không có cách nào để quên, giống như giang sơn Đại Yến quốc đã dung nhập vào máu thịt của ngươi, những thứ hận này cũng đã sớm tan vào máu của ta.
Ví dụ như, phụ thân như thế nào bị ngươi vu hãm tội tư thông với địch, tộc nhân khác của Hoa gia lại bị ngươi lưu vong biên quan như thế nào, rồi lại ở nửa đường biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi có biết, sau khi ta biết rõ Hoa gia bị định tội, một mình ta ở lãnh cung trôi qua như thế nào sao? Ta giống như cái xác không hồn, cái gì cũng không muốn nghe không muốn làm, nản lòng thoái chí tuỳ ý để cho đám nữ nhân hậu cung kia hại ta đến chết.
Nhưng, ông trời đã để cho ta sống lại. Cho nên, sau khi sống lại Hoa Lê Nguyệt chỉ có cừu hận, chỉ biết báo thù, mà người nàng hận nhất chính là ngươi, nàng hận không thể làm cho ngươi cảm nhận được tất cả những đau đớn mà nàng phải chịu lúc trước.
Ta Diệp Linh Sương đối tốt với ngươi tất cả đều là thật, nếu như không phải ngươi là cừu nhân hại chết nàng một nhà nàng, nàng sẽ không giống như hiện tại, liên tục chân tâm thật ý đối đãi với ngươi, cho đến già đi.
Ngươi từng nói, ngoại trừ giang sơn, Diệp Linh Sương là trọng yếu nhất, nếu đã không đoạt được giang sơn của ngươi, vậy thì để cho Diệp Linh Sương ở trước mặt ngươi chết đi thì như thế nào? Ngươi bây giờ có đau lòng hay không, có khổ sở hay không?
Từ đó, hai chúng ta thanh. Ta mang theo cừu hận không có hoàn thành lần nữa chết đi, ngươi tiếp tục an tâm làm Đại Yến Đế của ngươi, từ nay về sau, không ai có thể uy hiếp được địa vị của ngươi nữa.
"A... Ha ha... Sương nhi, lòng của ngươi rốt cuộc là cái gì? Vì sao lại ác như vậy!" Hắn đem thư của nàng vo thành một nắm, sau một khắc lại trải phẳng ra, trong lòng cũng từng lần một bị nội dung trong thư lăng trì, máu tươi đầm đìa.
Ánh mắt lơ đãng chuyển tới một cái hộp gấm, bật cười ra tiếng, đem di chiếu trong hộp gấm kia lấy ra, cười khổ nói: "Sương nhi, ngươi nói đúng, chỉ cần trẫm phá hủy di chiếu này, từ nay về sau ngôi vị hoàng đế của trẫm sẽ không bị uy hiếp nữa. Đúng vậy, hiện tại trẫm tình nguyện lúc trước không có vì thù riêng cùng ngôi vị hoàng đế mà hại một nhà Hoa thị, càng sẽ không để mặc đám nữ nhân hậu cung kia hại chết ngươi."
Hắn đem di chiếu kia tùy ý mở ra, trên mặt đang cười khổ nhìn đến chữ màu đen trên di chiếu kia lại mạnh cứng đờ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy chữ trên di chiếu một hồi lâu, sau đó điên cuồng bật cười: "Truyền ngôi cho Nhị hoàng tử Tề Thiên Hựu? Buồn cười, quá buồn cười! Trên di chiếu của Phụ hoàng hắn lại là đem ngôi vị hoàng đế truyền cho ta Tề Thiên Hựu, ha ha..."
"A..." Đại Yến Đế gào to lên tiếng, vươn tay điên cuồng mà xé nát thánh chỉ. Tại sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy, hắn vẫn muốn hủy diệt di chiếu. Nhưng trên đó lại là tên của hắn, tại sao phải đùa với hắn như vậy!
Sương nhi, Sương nhi... Trẫm về sau cái gì cũng không cần, ngươi trở lại, ngươi trở lại đi...
- - - - - - - - - - - -
"Trên hoàng bảng nói cái gì?" Dân chúng vây quanh hoàng bảng vừa được dán thông báo, có người dốt đặc cán mai lớn tiếng hỏi.
"Trên hoàng bảng nói: Đại Yến Đế bệnh nặng, Cổ thái phó tế thiên cầu phúc, nhận được chỉ thị, miễn thuế một năm." Có người đọc lên.
"Hoàng Thượng trong đoạn thời gian trước không phải là dẹp loạn phản tặc sao, hôm nay sao nói bệnh liền bị bệnh?"
"Nghe nói là Hoàng Hậu nương nương táng thân trong biển lửa, hoăng. Hoàng Thượng bởi vậy mà bệnh không dậy nổi..."
Một phụ nhân ăn mặc xinh đẹp đi qua chỗ hoàng bảng, dừng lại một lát, sau đó dắt ngựa đi xa.
Tề Thiên Hựu, ta từng nghĩ, nếu như ngươi không phải là cừu nhân diệt tộc của Hoa Lê Nguyệt ta, chúng ta về sau sẽ như thế nào đây? Nhưng là, vĩnh viễn không có nếu như.
Diệp Linh Sương cuối cùng thật sâu nhìn thoáng qua hoàng bảng cùng Hoàng thành nơi xa, không tiếp tục lưu luyến rời đi.
"Thuộc về nơi này thuộc về nơi này, thuộc về nơi này thuộc về nơi này..." Bên cạnh Diệp Linh Sương một lão đạo sĩ đi qua bên cạnh nàng lại đột nhiên nhắc đi nhắc lại một câu, lục lạc trong tay mãnh liệt rung động, thật là dễ nghe, đúng lúc này trong đầu nàng lại là một mảnh choáng váng, trong cơ thể linh hồn phảng phất vặn vẹo, sau đó nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng một vị phụ nhân đang cằn nhằn bên tai, thân thiết và ấm áp.
"Nguyệt Nhi, ngươi tỉnh rồi, hù chết vi nương." Cô gái trên giường chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt là một gương mặt hiền lành.
"Nương?" Diệp Linh Sương ngây ngốc nhìn người phụ nữ trung niên bên giường, hốc mắt ướt át.
"Nguyệt Nhi, thánh chỉ này vừa mới ban xuống, ngươi lại gặp phong hàn, nếu để Hoàng Thượng biết được, còn cho là Hoa gia chúng ta kháng chỉ bất tuân đây." Phụ nhân sờ sờ trán của nàng, thấy không có nóng rần lên, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nương, thật sự là nương?" Diệp Linh Sương duỗi tay sờ mặt của nàng, mừng đến phát khóc.
"Đứa nhỏ ngốc, sắp là nhất quốc chi mẫu rồi, không nên hơi một tí lại chảy nước mắt." Mỹ phụ cười nói, lau đi lệ trên mặt nàng.
"Hiện tại là lúc nào?" Diệp Linh Sương đột nhiên hỏi.
"Tân hoàng mới đăng cơ, là năm Thiên Hựu. Ngươi đứa nhỏ này không phải là bị nóng hỏng đầu rồi đi?" Mỹ phụ cười trêu nói.
Diệp Linh Sương gấp rút từ trên giường đứng dậy, cầm lấy gương đồng chiếu chiếu mặt của mình, là nàng, là mặt của Hoa Lê Nguyệt! Nói như vậy, nàng trở lại chính mình lúc còn chưa tiến cung?
"Nguyệt Nhi." Ngoài cửa, trung niên nam tử mặc khôi giáp phong trần mệt mỏi mà đến.
"Phụ thân?" Hoa Lê Nguyệt vui vẻ nói, phụ thân vẫn còn đây, vẫn còn đây!
"Ta vừa rồi thao luyện binh lính trở lại, nghe nói nữ nhi bảo bối của ta bị bệnh, tất nhiên muốn vội vàng sang đây xem nữ nhi bảo bối của ta." Hoa Thi Vũ hắng giọng cười to: "Nguyệt Nhi, đoán xem phụ thân mang gì về cho ngươi?"
Hoa Lê Nguyệt nghiêng cái đầu suy nghĩ một chút, cười hơ hớ nói: "Chẳng lẽ là đồ chơi nhỏ bằng đường nữ nhi thích nhất?"
"Ha ha, nữ nhi của ta thật thông minh!" Dứt lời, từ phía sau lấy ra một cái đồ chơi làm bằng đường đưa cho nàng.
"Nguyệt Nhi, nhớ kỹ lời nương nói với ngươi, sau khi tiến vào hoàng cung sau tất cả đều phải theo khuôn phép, không thể xông tới thánh nhan, càng không thể tùy tâm sở dục, còn có..."
"Biết rồi biết rồi..." Hoa Lê Nguyệt gật đầu liên tục, nụ cười trên mặt sáng rỡ như mặt trời tháng ba.
Đại Yến Đế đăng cơ, phong nữ nhi Hoa Lê Nguyệt của Hoa tướng quân làm hoàng hậu, cử hành nghi thức phong hậu long trọng.
Hoa Lê Nguyệt từng bước một đi về phía hắn đang đứng ở giữa cung điện, Đại Yến Đế môi mím thật chặt, khuôn mặt cũng giống như là căng thẳng. Hiển nhiên, hắn đối với lần lập hậu hết sức bất mãn.
Hoa Lê Nguyệt đi đến bên cạnh hắn, hai người dắt tay nhau cùng đi lên ngồi trên long ỷ cùng phượng ỷ.
Phát giác được tay Đại Yến Đế có chút lạnh, Hoa Lê Nguyệt không khỏi nhẹ nhàng nắm chặt lại, thấy hắn vô ý thức quay đầu lại, nhẹ nhàng nhếch môi cười cười, Đại Yến Đế rõ ràng sững sờ, vội vàng quay đầu.
Lễ nghi kết thúc, Đại Yến Đế cùng quần thần chung yến ẩm rượu, tân hậu ở trong Long Khuyết điện chờ.
Nhìn trong điện một mảnh lửa đỏ, khắp nơi tràn đầy sắc mặt vui mừng, Hoa Lê Nguyệt nhịn không được cười khẽ một tiếng.
"Ngươi đang cười cái gì?" Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh trêu tức.
Hoa Lê Nguyệt mạnh quay đầu lại, đánh ra một quyền, một quyền này lại bị hắn đón trong tay, vững vàng bị lòng bàn tay hắn ôm lấy.
"Không nghĩ tới ngươi còn có thể khoa chân múa tay một chút." Đại Yến Đế có chút kinh ngạc nói, hứng thú nồng đậm nhìn chằm chằm nàng.
"Như thế nào, Hoàng Thượng có nghĩ muốn thử một lần thần thiếp khoa chân múa tay hay không?" Hoa Lê Nguyệt nhíu đôi lông mày lại, khiêu khích nhìn hắn.
"Tốt, trẫm đến xem." Đại Yến Đế cười nói.
"Mã đạp Phi Yến!"
"Gió thu quét lá!"
"Tặc tặc, mới có hai chiêu như vậy..." Đại Yến Đế trêu chọc nói, đem chiêu số của nàng từng cái phá giải.
Hoa Lê Nguyệt đột nhiên hai mắt sáng ngời, như ngôi sao ban đêm, thấy Đại Yến Đế ngây người một lúc, sau đó tiểu nữ nhân giảo hoạt đắc ý nói: "Kỳ thật thần thiếp sở trường nhất chính là một chiêu này."
"Xem chiêu!" Thân thể bay lên trời, lúc sắp đánh tới chỗ Đại Yến Đế, hai tay đột nhiên ôm cổ Đại Yến Đế, chân thon dài cũng đồng thời quấn lên eo hắn.
Đại Yến Đế ngây người, cánh tay dài vô ý thức ôm lấy eo nhỏ của nàng, phòng ngừa nàng trượt ngã, bên tai ửng đỏ, tò mò hỏi: "Chiêu này tên gọi là gì?"
Hoa Lê Nguyệt nháy mắt với hắn mấy cái, đắc ý mà tự hào trả lời: "Là chiêu thức thần thiếp tự nghĩ ra, tên gọi là... con khỉ leo cây."
Đại Yến Đế đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lập tức lại cười ha ha ra tiếng, ôm nàng quay hai vòng.
"Thì ra vậy, hoàng hậu của trẫm là con khỉ a..."
"Nếu như thần thiếp là con khỉ, vậy chẳng phải Hoàng Thượng tự thừa nhận mình là đại thụ sao?"
"Ừ? Ha ha ha... Vậy trẫm coi như là đại thụ cũng tốt lắm..."
——————————————————-
Hoàn chính văn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook