Nhật Ký Vô Diện
-
Chương 5
Vì ban ngày đã ngủ nhiều, lúc trời tối tôi an tâm mở to mắt làm nhiệm vụ canh gác của mình. Tôi ngồi ở gần cửa xe, thỉnh thoảng vén rèm nhìn ra bên ngoài. Mấy người tùy tùng gọn gàng chia thành mấy tốp, thay phiên canh gác, đốt lửa nghỉ ngơi, không hề phát ra tiếng ồn ào.
Chỗ cắm trại là một khoảng rừng trống ở lưng chừng núi. Bầu không khí đêm lạnh giá tràn qua từng khe hở trên mặt đất, tràn cả vào trong xe. Từ phía xa xa, thỉnh thoảng vọng tới tiếng thú kêu cùng tiếng gió u u xào xạc. Tuy đoàn của tân hoàng khá đông người, tôi vẫn cảm thấy mối đe dọa từ nơi hoang dã là không lường được. Mười mấy năm tự sinh tự diệt ở cõi trần đã luyện cho tôi năm giác quan vô cùng tinh nhạy. Dĩ nhiên, nếu tôi muốn sống sót ở cõi trần lâu một chút, khả năng sinh tồn không thể quá tồi tàn.
Tôi vừa liếc tân hoàng đang ngủ dưới ánh nến lờ mờ, vừa nắm chặt chiếc túi đựng ngọc trấn yêu trong tay. Xe ngựa tuy to lớn, thế nhưng dù sao cũng kém một căn phòng thật thụ rất nhiều. Tân hoàng có vóc người khá cao, khi nằm trên chiếc giường nhỏ trong xe vẫn còn phải cong người. Tôi cảm thấy dáng vẻ của anh ta khá giống một ma nhân từng quen biết. Suốt quãng thời gian một trăm năm bị nhốt trong hỏa ngục cùng kẻ đó, dáng nằm hay dáng ngồi của anh ta lọt vào mắt tôi cũng đều xiêu vẹo như thế. Chỉ tới thời khắc lửa trời màu vàng kim bừng cháy mãnh liệt nhất, chỉ duy nhất thời khắc đó, anh ta mới đứng thẳng lưng, đỡ hết lửa nóng không để tôi chịu thêm chút tổn thương nào.
Gần tới nửa đêm, từ phía đỉnh núi vọng tới một âm thanh dồn dập. Âm thanh ấy vốn rất nhỏ, nhưng lại lọt hết vào tai tôi. Tôi như con sóc nhảy khỏi xe, áp tai xuống mặt đất nghe ngóng. Dường như có một bầy thú lớn đang tràn xuống núi, số lượng không hề nhỏ.
Tôi cảm thấy đây là vận may từ trên trời rơi xuống.
Trong đám tùy tùng dường có người loáng thoáng nghe thấy âm thanh lạ, vội cảnh báo mấy kẻ còn lại. Mấy chục người vội vã cầm lên vũ khí, căng thẳng hướng về phía đỉnh núi. Tôi nhảy lên xe lay tân hoàng đang ngủ say dậy, lay xong thì quay sang quơ quào mấy món đồ quan trọng.
Tân hoàng nhìn động tác nhanh như chớp của tôi, nheo mắt hỏi: “Cô làm gì thế?” Tôi vừa tiếp tục đặt mấy vật thiết yếu vào chiếc bao to tướng, vừa đáp: “Bệ hạ, trên núi có thú dữ tràn xuống, chúng ta phải bỏ xe ngựa lại thôi. Ngài mau truyền lệnh cho thị vệ gấp rút cưỡi ngựa chạy ra khỏi rừng, nếu không sẽ không kịp!”
Tân hoàng dường như chưa tỉnh hẳn, vẫn còn hơi tư lự. Tôi vội giục: “Bệ hạ, không có nhiều thời gian đâu!” Tân hoàng nghe thế thì khoác áo lông ra ngoài xe. Tôi vội đi theo, thì thấy anh ta nói chuyện với tổng quản Phụng ca. Phụng ca nói: “Bệ hạ, thú dữ rất sợ lửa. Thần đã cho bọn họ gom thêm củi đốt thành đống lớn, chắn hẳn không có vấn đề gì.” Tôi tức tới nghiến răng, giậm chân nói: “Anh có chắc chắn loài thú dữ đó không phải yêu quái? Nếu chúng là yêu quái, một đống lửa thì tính là gì?” Tôi nói tới đây, sắc mặt của tân hoàng lập tức trở nên tái nhợt. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt âm trầm thường lệ, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.
Tôi thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ đã quên chuyện mình bị yêu quái ghé thăm mỗi đêm? Ngài có chắc lần này không phải là chúng lại đến tìm ngài chứ?” Phụng ca ngây thơ hỏi: “Yêu quái cũng đi thành đàn như thế sao?” Tôi ảo não lắc đầu: “Xem ra, xem ra anh chẳng biết tí ti gì về yêu quái hết.”
Lúc này giọng tân hoàng vang lên: “Tất cả, mau mau thu dọn lên ngựa. Ngay lập tức khởi hành.” Đoàn tùy tùng hô một tiếng dạ, chỉ trong chớp mắt mỗi người đã cầm trong tay một ngọn đuốc, ngồi yên trên con ngựa của mình. Riêng tôi không có ngựa, được đặt cách ngồi chung với Phụng ca. Anh ta căng thẳng nói: “Vô Diện, cô có chắc bầy thú kia là yêu quái? Nếu chúng không phải yêu quái, nửa đêm để bệ hạ chạy tới chạy lui như vậy, ngài hẳn không hài lòng đâu!” Tôi khâm phục trình độ trung thành đã tới mức chuyên nghiệp của anh chàng này, liền thờ ơ đáp: “Chẳng phải ngày mai quay lại là biết ngay sao?” Chẳng qua là trong đám người quay lại ấy, hẳn sẽ không có mặt tôi.
Một đoàn nhân mã vội vã nối đuôi nhau xuống núi, kéo theo ánh lửa lập lòe như ma trơi đỏ trong đêm. Ngoài mấy người tùy tùng mở đường, tân hoàng luôn ở vị trí đứng đầu, theo sát là con ngựa của Phụng ca và tôi. Nhưng vừa mới chạy được một chút, từ phía sau chợt có một tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếp đó, đoàn người ngựa phía sau bắt đầu rối loạn. Mấy con ngựa vừa chạy vừa lồng lộn tìm cách hất người trên lưng nó xuống, ngay cả con ngựa đen vạm vỡ của tân hoàng cũng bắt đầu có biểu hiện bất an. Phụng ca ở sau lưng tôi vừa khó nhọc kiềm cương vừa gấp gáp nói: “Âm thanh vừa nãy dường như là từ một thị vệ bị rơi khỏi ngựa?” Đáp lại anh ta là thêm vài tiếng la hét hoảng sợ từ phía sau. Chợt có người gào lên: “Yêu quái! Yêu quái!”
Tôi cảm giác thân hình Phụng ca sau lưng cứng lại. Thế nhưng anh ta là một tùy tùng vừa trung thành vừa chuyên nghiệp, vội gân cổ rống: “Bảo vệ bệ hạ! Mau bảo vệ bệ hạ!” Tôi vỗ vỗ lên cánh tay anh ta nói: “Bảo bọn họ tản ra đi, một đoàn dính cục như thế này rất khó hành động!”
Mặc trong hoàn cảnh gấp gáp khiến người ta không kịp suy nghĩ kỹ này, mỗi lời tôi nói ra đều có vẻ đang chú trọng tới đại cục, thế nhưng thật ra lại xuất phát từ tư tâm của tôi. Có thể khiến thị vệ được đào tạo bài bản của tân hoàng phải hét lên thất thanh, đàn yêu quái đang đuổi theo chúng tôi hẳn chẳng phải hạng tiểu yêu tầm thường. Nếu nhân tình huống nguy cấp này khiến đoàn người phân tán ra, tôi mới có cơ may trốn thoát.
Phụng ca không mảy may hay biết ý đồ của tôi, nhưng lòng trung thành chuyên nghiệp đã ăn sâu vào máu, thế nên giọng hô hoán của anh ta trở thành: “Phía sau tản ra ngăn chặn yêu quái, phía trên tiến lên hộ tống bệ hạ!” Lúc này tôi thật muốn hất anh chàng sau lưng xuống ngựa ngay lập tức. Tuy nhiên hiện tại xung quanh chưa hỗn loạn tới mức hành động của tôi chưa bị phát hiện, tôi đành kiềm xuống.
Giữa lúc đầu tôi xoay chuyển tìm cách bỏ lại đám người này, Phụng ca sau lưng tôi chợt lo lắng nói: “Vô Diện, phải làm sao đây? Chúng ta thật sự bị yêu quái đuổi theo...” Giọng anh ta trở thành giọng rên rỉ: “Nếu không phải nhờ cô, e rằng tình huống còn tệ hại hơn. Vô Diện, mau nghĩ cách cắt đuôi bọn yêu quái, bệ hạ sau này nhất định sẽ trọng dụng cô!” Anh chàng này trong lúc hoảng sợ còn không quên nghĩ tới tiền đồ của tôi. Tôi trong lòng cười lạnh, miệng bình tĩnh nói: “Cứ chạy đã. Bệ hạ mệnh lớn, chắc chắn sẽ không sao.” Nói xong thì dáo dát nhìn ngó địa hình xung quanh.
Con đường mà chúng tôi đang chạy khá thoải, cây cối hai bên cũng không quá chằng chịt. Tuy nhiên phía bên trái không xa là bờ vực, thoạt nhìn cũng khá sâu. Không ít thân cây mọc vươn ra bên ngoài khoảng vực, mấy bóng cây phủ dây leo hiện lên ma quái dưới bầu trời đêm mịt mờ.
Âm thanh náo loạn ở phía sau càng ngày càng lớn. Ngoài tiếng vó ngựa bộp bộp cùng tiếng la hét của thị vệ, tiếng gầm gừ của loài thú dữ vang lên càng ngày càng gần. Phụng ca vừa thúc ngựa chạy như điên vừa ngoáy đầu nhìn phía sau, mỗi lần nhìn xong thì cơn run rẩy càng ngày càng dữ dội. Tôi bèn hỏi: “Bọn chúng đáng sợ thế sao?” Phụng ca đáp: “Thân hình cực kỳ to lớn, đôi mắt đỏ ngầu giống như từ địa ngục chui lên... Yêu quái trước đây tuy gớm ghiếc nhưng đưa đến nỗi như thế.”
Tân hoàng đang chạy ngay phía trước chúng tôi, lúc này cũng vừa vặn ngoáy đầu nhìn lại. Tôi nhìn rõ trong mắt anh ta hình ảnh phản chiếu của ánh lửa lập lòe. Tân hoàng nghiến răng ra lệnh: “Phóng hỏa, chặn bọn thú lại!” Mệnh lệnh của tân hoàng lập tức được thi hành. Chẳng mấy chốc khoảng rừng phía sau lưng đã ngập tràn sắc đỏ diễm lệ. Chúng tôi thúc ngựa chạy thêm một quãng, hơi nóng từ phía sau lưng vẫn còn phừng phực đuổi tới. Tôi trầm giọng nói: “Đây chỉ là giải pháp tạm thời.” Tôi vừa nói xong, tiếng gầm rú của bọn thú dữ đột ngột cất lên, vang dội hơn bao giờ hết.
Tân hoàng hô: “Khốn kiếp!” Sau đó anh ta rút thanh kiếm nạm ngọc đen ở bên hông ra, đột ngột quay đầu ngựa chạy về phía sau. Lúc con ngựa của tân hoàng chạy lướt qua, tôi nhìn thấy ánh mắt đang nhìn thẳng của anh ta ngập tràn ánh lửa đỏ rực. Phụng ca hoảng hốt la lên: “Bệ hạ, mau chạy đi!” Tân hoàng quay đầu nhìn xoáy về phía tôi và Phụng ca, trầm giọng nói: “Nghe lệnh, nghênh chiến!” Phụng ca không còn cách nào, run rẩy quay đầu ngựa, run rẩy hô với mấy thị vệ nhễ nhạy mồ hôi phía sau: “Nghênh... nghênh chiến!”
Tôi cảm thấy bọn họ điên rồi.
Tôi chọc chọc Phụng ca, nghiêm túc nói: “Mau cho tôi xuống ngựa. Có tôi sẽ làm anh vướng víu.” Phụng ca hơi chững lại, tôi liền mạnh mẽ hất cánh tay trái đang cầm cương của anh ta, tung người nhảy xuống đất. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó giục ngựa đuổi theo tân hoàng.
Lúc này đội hình của tân hoàng thật sự rơi vào hỗn loạn, không có thị vệ nào rảnh rỗi để ý tới tôi. Tôi đứng lọt thỏm giữa vô số chân ngựa vạm vỡ, hết tránh bên trái tới né bên phải, cuối cùng cũng đến được một thân cây cổ thụ hơi nghiêng ra mép vực. Tôi sờ sờ thân cây sần sùi tìm chỗ leo lên, quang cảnh bên dưới nhanh chóng lọt vào tầm mắt.
Tôi cho rằng, tình hình của bọn người tân hoàng đang không mấy khả quan.
Chỗ cắm trại là một khoảng rừng trống ở lưng chừng núi. Bầu không khí đêm lạnh giá tràn qua từng khe hở trên mặt đất, tràn cả vào trong xe. Từ phía xa xa, thỉnh thoảng vọng tới tiếng thú kêu cùng tiếng gió u u xào xạc. Tuy đoàn của tân hoàng khá đông người, tôi vẫn cảm thấy mối đe dọa từ nơi hoang dã là không lường được. Mười mấy năm tự sinh tự diệt ở cõi trần đã luyện cho tôi năm giác quan vô cùng tinh nhạy. Dĩ nhiên, nếu tôi muốn sống sót ở cõi trần lâu một chút, khả năng sinh tồn không thể quá tồi tàn.
Tôi vừa liếc tân hoàng đang ngủ dưới ánh nến lờ mờ, vừa nắm chặt chiếc túi đựng ngọc trấn yêu trong tay. Xe ngựa tuy to lớn, thế nhưng dù sao cũng kém một căn phòng thật thụ rất nhiều. Tân hoàng có vóc người khá cao, khi nằm trên chiếc giường nhỏ trong xe vẫn còn phải cong người. Tôi cảm thấy dáng vẻ của anh ta khá giống một ma nhân từng quen biết. Suốt quãng thời gian một trăm năm bị nhốt trong hỏa ngục cùng kẻ đó, dáng nằm hay dáng ngồi của anh ta lọt vào mắt tôi cũng đều xiêu vẹo như thế. Chỉ tới thời khắc lửa trời màu vàng kim bừng cháy mãnh liệt nhất, chỉ duy nhất thời khắc đó, anh ta mới đứng thẳng lưng, đỡ hết lửa nóng không để tôi chịu thêm chút tổn thương nào.
Gần tới nửa đêm, từ phía đỉnh núi vọng tới một âm thanh dồn dập. Âm thanh ấy vốn rất nhỏ, nhưng lại lọt hết vào tai tôi. Tôi như con sóc nhảy khỏi xe, áp tai xuống mặt đất nghe ngóng. Dường như có một bầy thú lớn đang tràn xuống núi, số lượng không hề nhỏ.
Tôi cảm thấy đây là vận may từ trên trời rơi xuống.
Trong đám tùy tùng dường có người loáng thoáng nghe thấy âm thanh lạ, vội cảnh báo mấy kẻ còn lại. Mấy chục người vội vã cầm lên vũ khí, căng thẳng hướng về phía đỉnh núi. Tôi nhảy lên xe lay tân hoàng đang ngủ say dậy, lay xong thì quay sang quơ quào mấy món đồ quan trọng.
Tân hoàng nhìn động tác nhanh như chớp của tôi, nheo mắt hỏi: “Cô làm gì thế?” Tôi vừa tiếp tục đặt mấy vật thiết yếu vào chiếc bao to tướng, vừa đáp: “Bệ hạ, trên núi có thú dữ tràn xuống, chúng ta phải bỏ xe ngựa lại thôi. Ngài mau truyền lệnh cho thị vệ gấp rút cưỡi ngựa chạy ra khỏi rừng, nếu không sẽ không kịp!”
Tân hoàng dường như chưa tỉnh hẳn, vẫn còn hơi tư lự. Tôi vội giục: “Bệ hạ, không có nhiều thời gian đâu!” Tân hoàng nghe thế thì khoác áo lông ra ngoài xe. Tôi vội đi theo, thì thấy anh ta nói chuyện với tổng quản Phụng ca. Phụng ca nói: “Bệ hạ, thú dữ rất sợ lửa. Thần đã cho bọn họ gom thêm củi đốt thành đống lớn, chắn hẳn không có vấn đề gì.” Tôi tức tới nghiến răng, giậm chân nói: “Anh có chắc chắn loài thú dữ đó không phải yêu quái? Nếu chúng là yêu quái, một đống lửa thì tính là gì?” Tôi nói tới đây, sắc mặt của tân hoàng lập tức trở nên tái nhợt. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt âm trầm thường lệ, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.
Tôi thêm dầu vào lửa: “Bệ hạ đã quên chuyện mình bị yêu quái ghé thăm mỗi đêm? Ngài có chắc lần này không phải là chúng lại đến tìm ngài chứ?” Phụng ca ngây thơ hỏi: “Yêu quái cũng đi thành đàn như thế sao?” Tôi ảo não lắc đầu: “Xem ra, xem ra anh chẳng biết tí ti gì về yêu quái hết.”
Lúc này giọng tân hoàng vang lên: “Tất cả, mau mau thu dọn lên ngựa. Ngay lập tức khởi hành.” Đoàn tùy tùng hô một tiếng dạ, chỉ trong chớp mắt mỗi người đã cầm trong tay một ngọn đuốc, ngồi yên trên con ngựa của mình. Riêng tôi không có ngựa, được đặt cách ngồi chung với Phụng ca. Anh ta căng thẳng nói: “Vô Diện, cô có chắc bầy thú kia là yêu quái? Nếu chúng không phải yêu quái, nửa đêm để bệ hạ chạy tới chạy lui như vậy, ngài hẳn không hài lòng đâu!” Tôi khâm phục trình độ trung thành đã tới mức chuyên nghiệp của anh chàng này, liền thờ ơ đáp: “Chẳng phải ngày mai quay lại là biết ngay sao?” Chẳng qua là trong đám người quay lại ấy, hẳn sẽ không có mặt tôi.
Một đoàn nhân mã vội vã nối đuôi nhau xuống núi, kéo theo ánh lửa lập lòe như ma trơi đỏ trong đêm. Ngoài mấy người tùy tùng mở đường, tân hoàng luôn ở vị trí đứng đầu, theo sát là con ngựa của Phụng ca và tôi. Nhưng vừa mới chạy được một chút, từ phía sau chợt có một tiếng hét thất thanh vang lên. Tiếp đó, đoàn người ngựa phía sau bắt đầu rối loạn. Mấy con ngựa vừa chạy vừa lồng lộn tìm cách hất người trên lưng nó xuống, ngay cả con ngựa đen vạm vỡ của tân hoàng cũng bắt đầu có biểu hiện bất an. Phụng ca ở sau lưng tôi vừa khó nhọc kiềm cương vừa gấp gáp nói: “Âm thanh vừa nãy dường như là từ một thị vệ bị rơi khỏi ngựa?” Đáp lại anh ta là thêm vài tiếng la hét hoảng sợ từ phía sau. Chợt có người gào lên: “Yêu quái! Yêu quái!”
Tôi cảm giác thân hình Phụng ca sau lưng cứng lại. Thế nhưng anh ta là một tùy tùng vừa trung thành vừa chuyên nghiệp, vội gân cổ rống: “Bảo vệ bệ hạ! Mau bảo vệ bệ hạ!” Tôi vỗ vỗ lên cánh tay anh ta nói: “Bảo bọn họ tản ra đi, một đoàn dính cục như thế này rất khó hành động!”
Mặc trong hoàn cảnh gấp gáp khiến người ta không kịp suy nghĩ kỹ này, mỗi lời tôi nói ra đều có vẻ đang chú trọng tới đại cục, thế nhưng thật ra lại xuất phát từ tư tâm của tôi. Có thể khiến thị vệ được đào tạo bài bản của tân hoàng phải hét lên thất thanh, đàn yêu quái đang đuổi theo chúng tôi hẳn chẳng phải hạng tiểu yêu tầm thường. Nếu nhân tình huống nguy cấp này khiến đoàn người phân tán ra, tôi mới có cơ may trốn thoát.
Phụng ca không mảy may hay biết ý đồ của tôi, nhưng lòng trung thành chuyên nghiệp đã ăn sâu vào máu, thế nên giọng hô hoán của anh ta trở thành: “Phía sau tản ra ngăn chặn yêu quái, phía trên tiến lên hộ tống bệ hạ!” Lúc này tôi thật muốn hất anh chàng sau lưng xuống ngựa ngay lập tức. Tuy nhiên hiện tại xung quanh chưa hỗn loạn tới mức hành động của tôi chưa bị phát hiện, tôi đành kiềm xuống.
Giữa lúc đầu tôi xoay chuyển tìm cách bỏ lại đám người này, Phụng ca sau lưng tôi chợt lo lắng nói: “Vô Diện, phải làm sao đây? Chúng ta thật sự bị yêu quái đuổi theo...” Giọng anh ta trở thành giọng rên rỉ: “Nếu không phải nhờ cô, e rằng tình huống còn tệ hại hơn. Vô Diện, mau nghĩ cách cắt đuôi bọn yêu quái, bệ hạ sau này nhất định sẽ trọng dụng cô!” Anh chàng này trong lúc hoảng sợ còn không quên nghĩ tới tiền đồ của tôi. Tôi trong lòng cười lạnh, miệng bình tĩnh nói: “Cứ chạy đã. Bệ hạ mệnh lớn, chắc chắn sẽ không sao.” Nói xong thì dáo dát nhìn ngó địa hình xung quanh.
Con đường mà chúng tôi đang chạy khá thoải, cây cối hai bên cũng không quá chằng chịt. Tuy nhiên phía bên trái không xa là bờ vực, thoạt nhìn cũng khá sâu. Không ít thân cây mọc vươn ra bên ngoài khoảng vực, mấy bóng cây phủ dây leo hiện lên ma quái dưới bầu trời đêm mịt mờ.
Âm thanh náo loạn ở phía sau càng ngày càng lớn. Ngoài tiếng vó ngựa bộp bộp cùng tiếng la hét của thị vệ, tiếng gầm gừ của loài thú dữ vang lên càng ngày càng gần. Phụng ca vừa thúc ngựa chạy như điên vừa ngoáy đầu nhìn phía sau, mỗi lần nhìn xong thì cơn run rẩy càng ngày càng dữ dội. Tôi bèn hỏi: “Bọn chúng đáng sợ thế sao?” Phụng ca đáp: “Thân hình cực kỳ to lớn, đôi mắt đỏ ngầu giống như từ địa ngục chui lên... Yêu quái trước đây tuy gớm ghiếc nhưng đưa đến nỗi như thế.”
Tân hoàng đang chạy ngay phía trước chúng tôi, lúc này cũng vừa vặn ngoáy đầu nhìn lại. Tôi nhìn rõ trong mắt anh ta hình ảnh phản chiếu của ánh lửa lập lòe. Tân hoàng nghiến răng ra lệnh: “Phóng hỏa, chặn bọn thú lại!” Mệnh lệnh của tân hoàng lập tức được thi hành. Chẳng mấy chốc khoảng rừng phía sau lưng đã ngập tràn sắc đỏ diễm lệ. Chúng tôi thúc ngựa chạy thêm một quãng, hơi nóng từ phía sau lưng vẫn còn phừng phực đuổi tới. Tôi trầm giọng nói: “Đây chỉ là giải pháp tạm thời.” Tôi vừa nói xong, tiếng gầm rú của bọn thú dữ đột ngột cất lên, vang dội hơn bao giờ hết.
Tân hoàng hô: “Khốn kiếp!” Sau đó anh ta rút thanh kiếm nạm ngọc đen ở bên hông ra, đột ngột quay đầu ngựa chạy về phía sau. Lúc con ngựa của tân hoàng chạy lướt qua, tôi nhìn thấy ánh mắt đang nhìn thẳng của anh ta ngập tràn ánh lửa đỏ rực. Phụng ca hoảng hốt la lên: “Bệ hạ, mau chạy đi!” Tân hoàng quay đầu nhìn xoáy về phía tôi và Phụng ca, trầm giọng nói: “Nghe lệnh, nghênh chiến!” Phụng ca không còn cách nào, run rẩy quay đầu ngựa, run rẩy hô với mấy thị vệ nhễ nhạy mồ hôi phía sau: “Nghênh... nghênh chiến!”
Tôi cảm thấy bọn họ điên rồi.
Tôi chọc chọc Phụng ca, nghiêm túc nói: “Mau cho tôi xuống ngựa. Có tôi sẽ làm anh vướng víu.” Phụng ca hơi chững lại, tôi liền mạnh mẽ hất cánh tay trái đang cầm cương của anh ta, tung người nhảy xuống đất. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó giục ngựa đuổi theo tân hoàng.
Lúc này đội hình của tân hoàng thật sự rơi vào hỗn loạn, không có thị vệ nào rảnh rỗi để ý tới tôi. Tôi đứng lọt thỏm giữa vô số chân ngựa vạm vỡ, hết tránh bên trái tới né bên phải, cuối cùng cũng đến được một thân cây cổ thụ hơi nghiêng ra mép vực. Tôi sờ sờ thân cây sần sùi tìm chỗ leo lên, quang cảnh bên dưới nhanh chóng lọt vào tầm mắt.
Tôi cho rằng, tình hình của bọn người tân hoàng đang không mấy khả quan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook