Nhật Ký Vô Diện
-
Chương 2
Trước đây rất lâu, từng có kẻ nói với tôi rằng: Nếu tôi muốn người khác theo ý mình, trước hết phải làm theo ý họ. Ngược lại, nếu không muốn người đó làm một việc, tôi phải để họ thấy được cái hại của nó đối với bản thân. Từ lúc thấm nhuần tư tưởng này, tôi vẫn luôn tìm cách ứng dụng vào cuộc sống ở cõi phàm.
Lại nói về kẻ đã dạy điều ấy cho tôi, quan hệ sau này của chúng tôi trở nên không mấy khả quan. Mặc dù tôi cho rằng phần lớn nguyên do đều nằm ở tôi, thế nhưng là kẻ tự bao che khuyết điểm của mình, tôi luôn có cách khiến anh ta cảm thấy bản thân mới là người có lỗi.
Lúc tôi còn chưa được sinh ra trên cõi trần, trong một lần đến thăm tôi, kẻ đó tặng cho tôi một sợi dây đeo tay rất đẹp. Sợi dây đó được kết từ mấy chục sợi tơ mảnh màu trắng, sợi nào cũng vừa mềm mại vừa óng ánh như tơ lửa dưới ánh mặt trời. Anh ta khoe rằng sợi dây này thật ra được làm từ lông bờm quý giá của anh ta, chỉ cần tôi vuốt vài cái dọc theo nó, anh ta nhất định xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vốn cho rằng khi mình đầu thai làm một người phàm, sợi dây đeo tay đó sẽ theo tiên thể nằm lại cõi trời. Thế nhưng không hiểu sao tôi vừa sinh ra không bao lâu thì nó lại chiễm chệ vòng quanh cổ tay trái của tôi, tôi lớn thì nó cũng lớn, gỡ cũng không ra. Trước đây tôi cũng không nghĩ sẽ cần dùng, thế nhưng hôm nay quả đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi chà chà lên nó liền mấy lượt.
Lúc đó tôi chưa được tân hoàng triệu kiến, vẫn còn đeo mặt nạ, mặc áo đỏ, ung dung ngồi khoanh chân trên chiếc giường gỗ trong quán trọ. Trên chiếc ghế vốn trống không trước mặt bất chợt hiện ra bóng người mờ mờ. Không lâu sau đó, một người thành niên mặc áo choàng đen đã ngồi khoanh tay, gác chân chữ ngũ trước mặt tôi.
Đó là một người cực kỳ nam tính theo tiêu chuẩn của con người: vóc dáng rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt có chút tà mị. Mặc dù anh ta đang đeo một nụ cười mỉm nghiêm túc, thế nhưng lại mang cho tôi linh cảm rằng từ miệng anh ta sắp sửa phun ra một câu trêu chọc không đứng đắn nào đấy.
Người thanh niên nói: “Thật khó tin, cuối cùng Thịt Viên cũng đã chịu vuốt mấy sợi lông bờm của ta. Làm ta cứ tưởng rằng lông bờm của mình quá cứng, con bé chê rát tay nên không thèm sờ vào chứ.”
Trong trời đất, kẻ gọi tôi là “thịt viên” quả thật chỉ có vị này thôi. Lúc mới bị ví như món ăn, tôi từng bất bình nói: “Anh thấy tôi có chỗ nào giống thịt viên? Tôi là để ăn chắc?” Anh ta liền tỉnh bơ đáp: “Ta là loài ăn thịt, ăn thịt lâu quá nên cứ thấy con là nghĩ đến món thịt viên.” Sau này có nhiều chuyện xảy ra, tôi cảm thấy cách suy nghĩ của bản thân và anh ta quá khác nhau. Vốn dĩ, chúng tôi là tiên yêu khác biệt, thật chẳng thể trông đợi chung sống hài hòa như những kẻ cùng loài.
Anh chàng kia có một chức vị cao kinh thiên động địa trong cõi yêu, đến nỗi các yêu quái cấp thấp mỗi lần nhắc đến anh ta đều dùng giọng run rẩy sợ hãi. Lúc còn chưa gặp, tôi cũng nghĩ anh ta hẳn là một nhân vật vô cùng ghê gớm, đáng sợ. Thế nhưng vì từ nhỏ tôi đã được anh ta cho cưỡi lên cổ, lại được anh ta cõng đi ngao du qua không biết bao nhiêu sông núi biển đầm ở tiên giới lẫn yêu giới, cảm giác kính sợ ban đầu đã biến mất từ lâu.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh Châu, có một kẻ buổi tối thường bị tiểu yêu tìm đến bắt nạt, điều đó có nghĩa là gì?”
Cảnh Châu cười nói: “Kẻ đó là ai, lại khiến Thịt Viên quan tâm như vậy?”
Tôi giải thích ngắn gọn sự tình, anh ta mới thủng thẳng đáp: “Yêu quái thường bị kích thích bởi nhiều thứ, ví như, pháp bảo làm tăng công lực, ví như, linh hồn thần tiên đang lịch kiếp.”
Tôi nói: “Tôi cũng nghi ngờ anh chàng kia là thần tiên chuyển thế, nhưng hiện tại không có tu vi, không có cách nào xác minh được.”
Nụ cười của Cảnh Châu càng ngày càng rộng: “Con bảo ta đến đây chỉ để xác minh việc này? Yêu Hoàng ta trông thì rảnh rỗi nhưng thật ra có rất nhiều việc cần giải quyết lắm nhé.”
Cảnh Châu thật sự là Yêu Hoàng, thế nhưng nếu nói anh ta có nhiều việc để làm thì thật sự phải xem lại. Tôi đoán anh ta đang cố tình làm khó, vì vậy bình tĩnh đáp: “Thật ra thân phận thật của anh ta thế nào không quan trọng, đều tôi cần là anh ta không bị bọn tiểu yêu quấy nhiễu nữa. Mạng sống hiện tại của tôi nằm trong tay anh ta, chỉ có cách đó mới sống yên ổn được.”
Cảnh Châu liền hào sảng khoát tay: “Như vậy thì quá dễ dàng, ta chỉ cần ra lệnh toàn bộ yêu quái không được quấy rầy kẻ đó là được.”
Tôi nghi hoặc nói: “Thế nhưng lỡ như có yêu quái nằm ngoài sự quản lý của anh đến làm phiền, tôi phải làm sao đây?”
Cảnh Châu hơi nhíu mày, tôi vội nói thêm: “Mấy chục năm phàm thế thật không đáng bao nhiêu, thế nhưng cũng cần quý trọng mạng của mình.”
Yêu Hoàng Cảnh Châu lục lọi trong tay áo một chút, khuôn mặt lộ vẻ tổn thương. Sau đó anh ta tìm được một viên đá màu trắng bé tí, đưa cho tôi nói: “Miếng ngọc trấn yêu này vốn là vật của cõi trời, may mà ta thấy thú vị nên lưu lại. Con đưa cho kẻ đó đeo, bọn tiểu yêu nhất định phải tránh xa.” Tôi một mặt chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra, một mặt cảm thán Cảnh Châu thật sự xứng danh với chữ “không tầm thường”.
Nghe nói từ mấy chục vạn năm trước, lúc cõi trời và cõi yêu lần lượt được sinh ra, mối quan hệ giữa các giống loài khác nhau hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều. Ban đầu Phụ Thần sáng lập nên cõi trời, đã ban phát cho cõi trời tất cả tinh túy của Ngài. Cõi yêu tuy vẫn vớt vát được đáng kể so với cõi phàm hiếm hoi nguồn năng lượng pháp thuật, thế nhưng con đường tu luyện của thần dân cõi yêu lại chông gai hơn thần tiên gấp mấy lần. Mười mấy vạn năm trời như thế, lại thiếu sự quản lý nghiêm ngặt từ kẻ đứng đầu, loài yêu quái dần dần quen việc sử dụng bạo lực cùng thủ đoạn lừa lọc để sinh tồn. Cùng lúc đó, càng ngày càng có nhiều Thần trở về Hư Vô. Nếu tính luôn những Thần có thói quen ngủ vùi ngàn vạn năm, số lượng Thần trên cõi trời hiện tại chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Trái lại, lực lượng kế thừa thần là loài tiên lại đang phát triển hết sức khả quan. Tuy nhiên dù loài tiên có khả năng sinh sôi lớn hơn Thần rất nhiều, sức mạnh của họ nếu so sánh với Thần thì thật đáng hổ thẹn. Phụ Thần dù đã về Hư Vô từ hơn mười một vạn năm trước, nhưng Ngài vốn là Thần có tầm nhìn xa trông rộng, cho nên đã tính tới việc để lại cho đời sau biện pháp đề phòng những yêu quái có ý định làm tổn hại con cháu loài tiên. Thứ đó chính là ngọc trấn yêu mà các tiên thường mang theo mỗi lần đi lịch kiếp, cũng là lúc tiên suy yếu nhất.
Ngọc trấn yêu này đối với thần tiên hay con người thì chỉ là loại đá hơi đẹp mắt một chút, thế nhưng nó lại là khắc tinh của loài yêu. Một con yêu quái hùng mạnh có thể vì một một viên ngọc trấn yêu nho nhỏ mà ê ẩm mình mẩy, pháp lực giảm sút nghiêm trọng trong suốt thời gian dài. Thứ như vậy, tất cả yêu quái vốn nên tránh xa, vậy mà Cảnh Châu lại mang theo một mảnh ngọc trấn yêu bên mình suốt ngần ấy năm, chỉ vì cảm thấy nó hay ho. Tôi không biết nên mắng thần kinh anh ta có vấn đề, hay khâm phục yêu lực của anh ta quá sức mạnh mẽ.
Cảnh Châu đi rồi, mùi yêu quái hăng hăng của anh ta còn lảng vảng khắp căn phòng nhỏ. Tôi mở tung cửa sở, bất gặp mấy vầng sao thưa lấp lánh, lấp lánh trên bầu trời tối đen.
Không biết người tùy tùng của tân hoàng đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Tôi nghe giọng anh ta nói: “Vô Diện, Vô Diện? Cô có nghe tôi nói không?” Tôi quay lại nhìn anh ta.
Trong mấy chục người đi theo tân hoàng, tôi chỉ thấy anh ta là quen mắt nhất. Hình như mấy lần nói chuyện trước, tôi đã từng hỏi tên anh ta là gì. Thế nhưng bây giờ cái tên ấy như bị rơi rớt vào hố sâu không đáy, tôi cũng không tiện hỏi thêm lần nữa.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì sao?” Anh ta ngoắc ngoắc tay, cười gượng gạo: “Tôi chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, cô dùng thử xem!” Tôi ngó lên bàn, nhìn thấy một tô mỳ nóng hổi, một chén thịt viên, một đĩa rau xào cùng một đĩa bánh. Anh ta lại gượng gạo nói: “Thật ra cũng còn đạm bạc, tuy nhiên mấy ngày trước chắc cô chưa được ăn tử tế. Nếu quá nhiều thịt mỡ e rằng không tốt cho sức khỏe.”
Tôi nhìn anh ta một lúc, chợt nhớ ra rằng anh ta chẳng thể thấy được biểu cảm trên mặt tôi, thế là lại yên tâm nhìn. Tôi hỏi: “Anh tên gì vậy?” Anh ta liền gãi đầu: “Tôi đã nói với cô mấy lần rồi, lại quên sao? Tôi tên là Lâm Phụng, là đại tổng quản trong cung.” Thì ra anh chàng vốn là thái giám. Tôi lại nói: “Sao anh không hỏi tên tôi là gì? Anh cũng không thể gọi tôi bằng cái tên yêu quái Vô Diện mãi có phải không?” Anh ta vội mở miệng: “Đúng là tôi sơ suất. Tên cô là gì vậy?” Tôi đáp: “Vô Diện.”
Lâm Phụng: “...”
Nhân lúc anh chàng kia còn đang đực mặt ta, tôi hướng về phía chiếc bàn, lấy muỗng xắn một cái, mấy viên thịt liền bị chia làm đôi. Tôi nói: “Này Lâm Phụng, anh nghĩ tôi nhất định sẽ chết dưới tay bệ hạ, cho nên bữa cơm này coi như anh thương xót tôi có phải không?” Anh ta cười cười, không đáp.
Cha tôi có lần nói rằng, lòng thương hại có đôi khi lại là con dao hai lưỡi. Nếu kẻ được nhận lòng thương hại là một kẻ bất tài vô dụng, hắn sẽ dần dần có thói quen ỷ lại vào người khác. Còn nếu kẻ ấy có tâm khí cao ngạo, lòng thương hại sẽ nhắc nhở hắn rằn hắn thật sự vô dụng biết bao nhiêu. Cha tôi còn không quên nói rằng, lòng thương hại khi đặt vào kẻ không đáng để thương hại, tình huống sẽ lại phát triển theo chiều huống đầy tính mỉa mai. Lúc này tôi cảm thấy mình đã bị thương hại oan uổng, ít ra nếu Lâm Phụng chờ thêm vài canh giờ nữa, anh ta sẽ sâu sắc nhận ra người đáng thương hại nhất thật ra không phải là tôi.
Lại nói về kẻ đã dạy điều ấy cho tôi, quan hệ sau này của chúng tôi trở nên không mấy khả quan. Mặc dù tôi cho rằng phần lớn nguyên do đều nằm ở tôi, thế nhưng là kẻ tự bao che khuyết điểm của mình, tôi luôn có cách khiến anh ta cảm thấy bản thân mới là người có lỗi.
Lúc tôi còn chưa được sinh ra trên cõi trần, trong một lần đến thăm tôi, kẻ đó tặng cho tôi một sợi dây đeo tay rất đẹp. Sợi dây đó được kết từ mấy chục sợi tơ mảnh màu trắng, sợi nào cũng vừa mềm mại vừa óng ánh như tơ lửa dưới ánh mặt trời. Anh ta khoe rằng sợi dây này thật ra được làm từ lông bờm quý giá của anh ta, chỉ cần tôi vuốt vài cái dọc theo nó, anh ta nhất định xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vốn cho rằng khi mình đầu thai làm một người phàm, sợi dây đeo tay đó sẽ theo tiên thể nằm lại cõi trời. Thế nhưng không hiểu sao tôi vừa sinh ra không bao lâu thì nó lại chiễm chệ vòng quanh cổ tay trái của tôi, tôi lớn thì nó cũng lớn, gỡ cũng không ra. Trước đây tôi cũng không nghĩ sẽ cần dùng, thế nhưng hôm nay quả đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi chà chà lên nó liền mấy lượt.
Lúc đó tôi chưa được tân hoàng triệu kiến, vẫn còn đeo mặt nạ, mặc áo đỏ, ung dung ngồi khoanh chân trên chiếc giường gỗ trong quán trọ. Trên chiếc ghế vốn trống không trước mặt bất chợt hiện ra bóng người mờ mờ. Không lâu sau đó, một người thành niên mặc áo choàng đen đã ngồi khoanh tay, gác chân chữ ngũ trước mặt tôi.
Đó là một người cực kỳ nam tính theo tiêu chuẩn của con người: vóc dáng rắn rỏi, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt có chút tà mị. Mặc dù anh ta đang đeo một nụ cười mỉm nghiêm túc, thế nhưng lại mang cho tôi linh cảm rằng từ miệng anh ta sắp sửa phun ra một câu trêu chọc không đứng đắn nào đấy.
Người thanh niên nói: “Thật khó tin, cuối cùng Thịt Viên cũng đã chịu vuốt mấy sợi lông bờm của ta. Làm ta cứ tưởng rằng lông bờm của mình quá cứng, con bé chê rát tay nên không thèm sờ vào chứ.”
Trong trời đất, kẻ gọi tôi là “thịt viên” quả thật chỉ có vị này thôi. Lúc mới bị ví như món ăn, tôi từng bất bình nói: “Anh thấy tôi có chỗ nào giống thịt viên? Tôi là để ăn chắc?” Anh ta liền tỉnh bơ đáp: “Ta là loài ăn thịt, ăn thịt lâu quá nên cứ thấy con là nghĩ đến món thịt viên.” Sau này có nhiều chuyện xảy ra, tôi cảm thấy cách suy nghĩ của bản thân và anh ta quá khác nhau. Vốn dĩ, chúng tôi là tiên yêu khác biệt, thật chẳng thể trông đợi chung sống hài hòa như những kẻ cùng loài.
Anh chàng kia có một chức vị cao kinh thiên động địa trong cõi yêu, đến nỗi các yêu quái cấp thấp mỗi lần nhắc đến anh ta đều dùng giọng run rẩy sợ hãi. Lúc còn chưa gặp, tôi cũng nghĩ anh ta hẳn là một nhân vật vô cùng ghê gớm, đáng sợ. Thế nhưng vì từ nhỏ tôi đã được anh ta cho cưỡi lên cổ, lại được anh ta cõng đi ngao du qua không biết bao nhiêu sông núi biển đầm ở tiên giới lẫn yêu giới, cảm giác kính sợ ban đầu đã biến mất từ lâu.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh Châu, có một kẻ buổi tối thường bị tiểu yêu tìm đến bắt nạt, điều đó có nghĩa là gì?”
Cảnh Châu cười nói: “Kẻ đó là ai, lại khiến Thịt Viên quan tâm như vậy?”
Tôi giải thích ngắn gọn sự tình, anh ta mới thủng thẳng đáp: “Yêu quái thường bị kích thích bởi nhiều thứ, ví như, pháp bảo làm tăng công lực, ví như, linh hồn thần tiên đang lịch kiếp.”
Tôi nói: “Tôi cũng nghi ngờ anh chàng kia là thần tiên chuyển thế, nhưng hiện tại không có tu vi, không có cách nào xác minh được.”
Nụ cười của Cảnh Châu càng ngày càng rộng: “Con bảo ta đến đây chỉ để xác minh việc này? Yêu Hoàng ta trông thì rảnh rỗi nhưng thật ra có rất nhiều việc cần giải quyết lắm nhé.”
Cảnh Châu thật sự là Yêu Hoàng, thế nhưng nếu nói anh ta có nhiều việc để làm thì thật sự phải xem lại. Tôi đoán anh ta đang cố tình làm khó, vì vậy bình tĩnh đáp: “Thật ra thân phận thật của anh ta thế nào không quan trọng, đều tôi cần là anh ta không bị bọn tiểu yêu quấy nhiễu nữa. Mạng sống hiện tại của tôi nằm trong tay anh ta, chỉ có cách đó mới sống yên ổn được.”
Cảnh Châu liền hào sảng khoát tay: “Như vậy thì quá dễ dàng, ta chỉ cần ra lệnh toàn bộ yêu quái không được quấy rầy kẻ đó là được.”
Tôi nghi hoặc nói: “Thế nhưng lỡ như có yêu quái nằm ngoài sự quản lý của anh đến làm phiền, tôi phải làm sao đây?”
Cảnh Châu hơi nhíu mày, tôi vội nói thêm: “Mấy chục năm phàm thế thật không đáng bao nhiêu, thế nhưng cũng cần quý trọng mạng của mình.”
Yêu Hoàng Cảnh Châu lục lọi trong tay áo một chút, khuôn mặt lộ vẻ tổn thương. Sau đó anh ta tìm được một viên đá màu trắng bé tí, đưa cho tôi nói: “Miếng ngọc trấn yêu này vốn là vật của cõi trời, may mà ta thấy thú vị nên lưu lại. Con đưa cho kẻ đó đeo, bọn tiểu yêu nhất định phải tránh xa.” Tôi một mặt chìa bàn tay trắng trẻo của mình ra, một mặt cảm thán Cảnh Châu thật sự xứng danh với chữ “không tầm thường”.
Nghe nói từ mấy chục vạn năm trước, lúc cõi trời và cõi yêu lần lượt được sinh ra, mối quan hệ giữa các giống loài khác nhau hỗn loạn hơn bây giờ rất nhiều. Ban đầu Phụ Thần sáng lập nên cõi trời, đã ban phát cho cõi trời tất cả tinh túy của Ngài. Cõi yêu tuy vẫn vớt vát được đáng kể so với cõi phàm hiếm hoi nguồn năng lượng pháp thuật, thế nhưng con đường tu luyện của thần dân cõi yêu lại chông gai hơn thần tiên gấp mấy lần. Mười mấy vạn năm trời như thế, lại thiếu sự quản lý nghiêm ngặt từ kẻ đứng đầu, loài yêu quái dần dần quen việc sử dụng bạo lực cùng thủ đoạn lừa lọc để sinh tồn. Cùng lúc đó, càng ngày càng có nhiều Thần trở về Hư Vô. Nếu tính luôn những Thần có thói quen ngủ vùi ngàn vạn năm, số lượng Thần trên cõi trời hiện tại chỉ còn đếm được trên đầu ngón tay. Trái lại, lực lượng kế thừa thần là loài tiên lại đang phát triển hết sức khả quan. Tuy nhiên dù loài tiên có khả năng sinh sôi lớn hơn Thần rất nhiều, sức mạnh của họ nếu so sánh với Thần thì thật đáng hổ thẹn. Phụ Thần dù đã về Hư Vô từ hơn mười một vạn năm trước, nhưng Ngài vốn là Thần có tầm nhìn xa trông rộng, cho nên đã tính tới việc để lại cho đời sau biện pháp đề phòng những yêu quái có ý định làm tổn hại con cháu loài tiên. Thứ đó chính là ngọc trấn yêu mà các tiên thường mang theo mỗi lần đi lịch kiếp, cũng là lúc tiên suy yếu nhất.
Ngọc trấn yêu này đối với thần tiên hay con người thì chỉ là loại đá hơi đẹp mắt một chút, thế nhưng nó lại là khắc tinh của loài yêu. Một con yêu quái hùng mạnh có thể vì một một viên ngọc trấn yêu nho nhỏ mà ê ẩm mình mẩy, pháp lực giảm sút nghiêm trọng trong suốt thời gian dài. Thứ như vậy, tất cả yêu quái vốn nên tránh xa, vậy mà Cảnh Châu lại mang theo một mảnh ngọc trấn yêu bên mình suốt ngần ấy năm, chỉ vì cảm thấy nó hay ho. Tôi không biết nên mắng thần kinh anh ta có vấn đề, hay khâm phục yêu lực của anh ta quá sức mạnh mẽ.
Cảnh Châu đi rồi, mùi yêu quái hăng hăng của anh ta còn lảng vảng khắp căn phòng nhỏ. Tôi mở tung cửa sở, bất gặp mấy vầng sao thưa lấp lánh, lấp lánh trên bầu trời tối đen.
Không biết người tùy tùng của tân hoàng đã đứng sau lưng tôi từ lúc nào. Tôi nghe giọng anh ta nói: “Vô Diện, Vô Diện? Cô có nghe tôi nói không?” Tôi quay lại nhìn anh ta.
Trong mấy chục người đi theo tân hoàng, tôi chỉ thấy anh ta là quen mắt nhất. Hình như mấy lần nói chuyện trước, tôi đã từng hỏi tên anh ta là gì. Thế nhưng bây giờ cái tên ấy như bị rơi rớt vào hố sâu không đáy, tôi cũng không tiện hỏi thêm lần nữa.
Tôi hỏi: “Có chuyện gì sao?” Anh ta ngoắc ngoắc tay, cười gượng gạo: “Tôi chuẩn bị một ít đồ ăn ngon, cô dùng thử xem!” Tôi ngó lên bàn, nhìn thấy một tô mỳ nóng hổi, một chén thịt viên, một đĩa rau xào cùng một đĩa bánh. Anh ta lại gượng gạo nói: “Thật ra cũng còn đạm bạc, tuy nhiên mấy ngày trước chắc cô chưa được ăn tử tế. Nếu quá nhiều thịt mỡ e rằng không tốt cho sức khỏe.”
Tôi nhìn anh ta một lúc, chợt nhớ ra rằng anh ta chẳng thể thấy được biểu cảm trên mặt tôi, thế là lại yên tâm nhìn. Tôi hỏi: “Anh tên gì vậy?” Anh ta liền gãi đầu: “Tôi đã nói với cô mấy lần rồi, lại quên sao? Tôi tên là Lâm Phụng, là đại tổng quản trong cung.” Thì ra anh chàng vốn là thái giám. Tôi lại nói: “Sao anh không hỏi tên tôi là gì? Anh cũng không thể gọi tôi bằng cái tên yêu quái Vô Diện mãi có phải không?” Anh ta vội mở miệng: “Đúng là tôi sơ suất. Tên cô là gì vậy?” Tôi đáp: “Vô Diện.”
Lâm Phụng: “...”
Nhân lúc anh chàng kia còn đang đực mặt ta, tôi hướng về phía chiếc bàn, lấy muỗng xắn một cái, mấy viên thịt liền bị chia làm đôi. Tôi nói: “Này Lâm Phụng, anh nghĩ tôi nhất định sẽ chết dưới tay bệ hạ, cho nên bữa cơm này coi như anh thương xót tôi có phải không?” Anh ta cười cười, không đáp.
Cha tôi có lần nói rằng, lòng thương hại có đôi khi lại là con dao hai lưỡi. Nếu kẻ được nhận lòng thương hại là một kẻ bất tài vô dụng, hắn sẽ dần dần có thói quen ỷ lại vào người khác. Còn nếu kẻ ấy có tâm khí cao ngạo, lòng thương hại sẽ nhắc nhở hắn rằn hắn thật sự vô dụng biết bao nhiêu. Cha tôi còn không quên nói rằng, lòng thương hại khi đặt vào kẻ không đáng để thương hại, tình huống sẽ lại phát triển theo chiều huống đầy tính mỉa mai. Lúc này tôi cảm thấy mình đã bị thương hại oan uổng, ít ra nếu Lâm Phụng chờ thêm vài canh giờ nữa, anh ta sẽ sâu sắc nhận ra người đáng thương hại nhất thật ra không phải là tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook