Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà
-
Chương 47: Hài hòa về kì quái
"Phá hỏng nhân duyên của người khác đáng bị bò đá" - BY Nguyễn Thần
Sau khi Nguyễn Thần về nhà, cả người đầy mồ hôi.
Dạo này thời tiết không quá nóng, nhưng trên người cô luôn dính dính nhớp nháp cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa cô còn thường xuyên phải vào nhà vệ sinh, cũng may là Nguyễn Thần không phải đứng lớp, nếu không thì bứt rứt kìm nén không chịu nổi.
Nhưng may mà khẩu vị của cô rất tốt, cô vừa về nhà đưa tay lau mồ hồi, Triệu Thiên Cảnh đã đi xả nước nóng để Nguyễn Thần tắm.
Chỉ là sau khi anh cầm áo ngủ và khăn mặt đến thì không đi ra giống như lúc trước, mà đỡ Nguyễn Thần ngồi ở trên bồn tắm.
"Em làm không tiện, để anh tắm giúp em."
Nguyễn Thần đỏ mặt, bởi vì bụng quá lớn, bây giờ cô cúi đầu xuống còn không nhìn thấy mũi chân của mình, tắm quả thật là rất khó khăn.
Nhưng mà phòng tắm đèn sáng trưng như vậy, cô lại trần truồng đứng đấy để Triệu Thiên Cảnh giúp mình tắm, dù sao cũng cảm thấy xấu hổ.
Triệu Thiên Cảnh vẻ mặt nghiêm túc, cầm khăn giúp Nguyễn Thần tắm sạch phía sau lưng —— bình thường cô với không tới, lúc nào cũng tùy tiện lau sơ qua vài cái là thôi.
Bây giờ được anh dùng khăn ướt lau từng chút một, Nguyễn Thần thoải mái than nhẹ một tiếng.
Chân của cô hơi sưng, cũng may là không quá nghiêm trọng, nhưng mà đứng lâu quá sẽ vừa sưng phù vừa đau nhức.
Triệu Thiên Cảnh rửa sạch chân cho cô, lại nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân, chậm rãi giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu.
Chờ đến lúc lau rửa xong, mới để cho Nguyễn Thần ngâm mình trong bồn tắm, sau đó Triệu Thiên Cảnh sang bên cạnh, tắm qua loa rồi đỡ cô ra ngoài.
Dù thế nào cũng đang mang thai, tắm lâu quá cũng không tốt.
Nguyễn Thần ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng liếc nhìn ti vi, đôi khi lại liếc trộm phòng bếp.
Triệu Thiên Cảnh mặc tạp dề bận bịu trong bếp, cảm nhận được ánh mắt của cô, lúc rảnh sẽ quay đầu lại nhìn cô cười.
Nguyễn Thần bị bắt gặp thường xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi tiếp tục giả vờ bình tĩnh.
Tuy rằng hai người cách nhau một tấm cửa kính phòng bếp, cũng không mở miệng nói chuyện, thế nhưng đôi khi ánh mắt giao nhau, mỉm cười, yên tĩnh mà ấm áp.
Cuộc sống như thế này, quả thật là vô cùng hạnh phúc!
Nguyễn Thần sờ sờ bụng, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đang chuyển động. Mới đầu còn cho rằng mình đói bụng, ai ngờ từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác từng đợt rung động nhẹ nhàng.
Cô ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng - cục cưng đang duỗi chân duỗi tay, đúng là máy thai rồi!
Triệu Thiên Cảnh vừa bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Nguyễn Thần cau mày, vỗi vã đi đến: "Em sao thế?"
Nguyễn Thần ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: "Cục cưng đang động đậy, lạ thật đấy."
Triệu Thiên Cảnh trừng mắt, ngay lập tức quỳ một chân trên sàn nhà, tai dán lên bụng cô.
"... Đúng là đang động đậy này, đây là tay hay chân nhỉ?"
Trong bụng phát ra vài tiếng động, Triệu Thiên Cảnh nghe thấy được phấn khích vội vàng hỏi cô: "Cảm thấy thế nào?"
Nguyễn Thần nhìn vào mắt anh: "Bụng giống như bể cá, bên trong có mấy con cá đang bơi qua bơi lại..."
Khóe mắt Triệu Thiên Cảnh giật giật mấy cái, đây là kiểu ví von gì vậy!
Cục cưng của anh lại giống cá... nên nói là bọn chúng quá nhỏ, hay là đôi mắt quá to... còn có đuôi nữa à?
Vậy nên người sắp làm bố nghĩ rằng người chuẩn bị làm mẹ này vì đang rất vui nên không thể tin tưởng được.
"Cục cưng dừng lại rồi," Nguyễn Thần vuốt ve bụng mình, bên trong lại yên lặng, không khỏi khẽ cười: "Chẳng nhẽ chơi đùa mệt rồi nên đi ngủ sao?"
"Có lẽ thế," Triệu Thiên Cảnh đồng ý gật đầu, còn chưa từ bỏ ý định sờ bụng cô một lúc, xác nhận không còn động tĩnh gì nữa mới kéo cô đứng lên.
"Ăn cơm thôi, cục cưng xem ra cũng đói bụng rồi."
Nguyễn Thần liếc nhìn năm món ăn một món canh trên bàn ăn, khóe miệng giật giật.
Bây giờ Triệu Thiên Cảnh coi cô là heo mẹ sao, nhiều đồ ăn như vậy, bốn người lớn ăn cũng còn thừa.
ads by ants
"Nào, ăn nhiều một chút." Triệu Thiên Cảnh mỗi một món đều gắp một ít, bát của Nguyễn Thần chẳng mấy chốc đã đầy giống một ngọn núi nhỏ, còn lung lay như muốn đổ ập xuống.
Cô híp mắt một cái, nếu còn ăn như vậy nữa, cô thật sẽ trở thành heo mẹ mất.
Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo giờ đây không chỉ có mình cô ăn, mà trong bụng còn có hai cái miệng đòi ăn này nữa.
Vì vậy Nguyễn Thần nhìn Triệu Thiên Cảnh cười, bắt đầu miệt mài cố gắng ăn uống.
Ăn uống no đủ, Triệu Thiên Cảnh kéo Nguyễn Thần ngồi xuống bên giường, để cô nghiêng người tựa lên gối mềm, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp vùng thắt lưng.
Bào thai song sinh trọng lượng không hề nhẹ, thắt lưng của cô phải chịu sức ép rất nặng.
Triệu Thiên Cảnh tìm Ngô Vận hỏi phương pháp mát xa, cẩn thận xoa bóp thắt lưng Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần thoải mái chợp mắt, chẳng bảo lâu thì dựa trên gối mềm ngủ quên mất.
Triệu Thiên Cảnh ở sau lưng cô bỗng nhiên mở miệng: "Hôm nay giáo viên mới đưa em ra ngoài... hình như rất quan tâm đến em?"
Nguyễn Thần giật mình tỉnh lại, nhíu mày quay đầu: "Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh ta, Vệ Sênh đúng là hơi quá nhiệt tình."
Không nghĩ đến ngay cả Triệu Thiên Cảnh cũng chú ý đến việc này, bọn họ mới gặp mặt một lần, có thể thấy được Vệ Sênh thể hiện quá rõ ràng.
"Em cũng không biết anh ta muốn làm gì, nhưng mà Vệ Sênh là giáo viên mới Hiệu trưởng muốn em hướng dẫn, em cũng không thể thái độ với anh ta."
Triệu Thiên Cảnh hiểu rõ gật đầu: "Không có chuyện gì quan trọng thì đừng ở gần anh ta quá."
Anh luôn cảm thấy người tên Vệ Sênh kia có gì đó rất kỳ lạ, rõ ràng Nguyễn Thần là vợ của người khác, còn thân mật và quan tâm đến cô như vậy.
Chắc chắn là chồn chúc tết gà - trong lòng lo lắng không yên.
Triệu Thiên Cảnh ngẩng đầu, thấy Nguyễn Thần cười híp mắt nhìn mình, buồn cười hỏi: "Em nhìn gì?"
"Anh đang ghen đúng không?" Nguyễn Thần đến gần, hôn lên mặt anh một cái.
Triệu Thiên Cảnh tiện tay ôm cô, trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lại như không có việc gì: "Nói lung tung cái gì thế, không phải chỉ là một thầy giáo trẻ tuổi làm việc ở vườn trẻ thôi sao!"
Nguyễn Thần thấy anh như vậy liền mỉm cười, Triệu Thiên Cảnh xấu hổ sờ sờ mũi: "Là có hơi để ý, nhưng nếu anh ta là do Hiệu trưởng giao cho, em cũng không thể mặc kệ để anh ta một bên được, đúng không?"
"Cảm ơn đã hiểu rõ." Nguyễn Thần lại hôn anh một cái, Triệu Thiên Cảnh không vui cúi đầu hôn lên môi cô, mập mờ nói.
"Muốn hôn cũng phải hôn ở đây..."
Hai người quấn lấy nhau, rồi lại nói chuyện một lúc cho đến khi Nguyễn Thần mệt đến mức không mở nổi mắt nữa, Triệu Thiên Cảnh mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Nguyễn Thần đến vườn trẻ với tâm trạng không tệ, trước khi xuống xe còn hôn Triệu Thiên Cảnh một chút, người sắp làm bố kia còn nhẹ nhàng sờ bụng cô, cùng hai cục cưng chào hỏi, rồi mới tươi cười rời đi.
Nguyễn Thần vừa mới bước vào phòng làm việc thoáng nhìn thấy hai cô giáo trẻ đang dựa sát vào người Vệ Sênh nhỏ giọng nói gì đấy, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Quả nhiên vườn trẻ luôn âm thịnh dương suy, đột nhiên có một thầy giáo đẹp trai mới đến, sức sống và vẻ ngoài của các cô giáo lập tức tăng vọt lên hai trăm phần trăm.
Vệ Sênh quay lại nhìn thấy Nguyễn Thần, ngay lập tức nói đôi lời cùng hai cô giáo kia, rồi xoay người đi lại gần.
"Tiểu Nguyễn, hôm nay chúng ta phải làm gì?"
Ngày hôm qua đi quan sát vườn trẻ, giới thiệu sơ qua cách chia lớp và vị trí sắp đặt các trang thiết bị, Nguyễn Thần không muốn lại một mình ở cùng anh ta nữa.
Vệ Sênh vừa nhìn thấy cô đã qua đây, hai cô giáo kia sắc mặt trở lên khó coi, nhìn cô trách móc...
Nguyễn Thần không chịu nổi, định bụng hôm nay tìm cô giáo Lương cứu mạng, giao Vệ Sênh cho cô ấy dẫn đi học hỏi.
Cô quyết tâm tránh xa Vệ Sênh, khóe miệng hơi cong lên: "Hôm nay anh cùng cô giáo Lương đứng lớp trước đi, dù thế nào tôi cũng không dạy học, không có gì để hướng dẫn anh hết."
Vệ Sênh nhíu mày: "Tôi vừa mới đến, cũng chưa hiểu rõ về vườn trẻ, ngày hôm qua chỉ đi được nửa buổi, vẫn còn mấy nơi chưa đến."
Dù thế nào anh ta đứng lớp cũng đã thông thạo, một hai ngày nữa là có thể bắt đầu làm việc, trong lòng cũng không có một chút nôn nóng.
Nguyễn Thần đã nhận ra, liếc mắt nhìn anh ta: "Cô giáo Trương đột ngột xin nghỉ việc, các giáo viên đứng lớp bị quá tải, đúng lúc anh là người có kinh nghiệm, đứng lớp sớm một chút, mọi người cũng đỡ vất vả."
Đã nhận tiền lương, tốt xấu gì cũng phải làm việc chứ?
Vệ Sênh còn chưa lên tiếng, hai cô giáo kia không biết lại gần từ lúc nào, hoàn toàn đồng ý gật đầu: "Đúng thế, cô giáo Trương nói đi là đi, để lại hai lớp lớn, chúng tôi thiếu nhân viên, lúc ăn cơm bọn nhỏ rất loạn."
"Đúng là như vậy," Nguyễn Thần tranh thủ lúc lửa nóng để rèn thép, ba người hợp sức đem Vệ Sênh từ bên người cô đẩy ra: "Bụng tôi bây giờ cũng lớn, không tiện đứng lớp, các giáo viên khác vì suy nghĩ cho tôi, trong thời gian này cũng rất vất vả rồi."
Hai cô giáo trẻ lại gật đầu, Vệ Sênh không còn câu nào phản đối, bất đắc dĩ nhận lời.
Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, len lén nhìn về phía hai cô giáo kia nháy mắt, hai người lại lập tức lôi kéo Vệ Sênh tiếp tục chuyện trò náo nhiệt.
Còn nói chuyện gì, Nguyễn Thần không cần nghe cũng biết, nhất định là hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Vệ Sênh, bao gồm tình trạng hôn nhân của người đó, chiều cao cân nặng, số đo ba vòng, lịch sử tình trường, bằng cấp và những thói quen tốt...
Các giáo viên trẻ cả ngày chơi đùa cùng các bạn nhỏ, độ kiên nhẫn so với người bình thường cũng hơn rất nhiều lần, xem chừng ngay cả buổi tối đi ngủ nếu không ngáy ngủ hay nghiến răng cũng bị hỏi đến, Vệ Sênh tạm thời sẽ không có thời gian đến làm phiền cô.
Nguyễn Thần lén thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc cô giáo Lương ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được bật cười: "Nhìn bộ dạng của em kìa, giống như sợ Tiểu Vệ ăn thịt em ấy?"
Dáng vẻ khờ khờ chậm chạp của Vệ Sênh, quả thật là làm cô thấy sợ...
Vẻ mặt Nguyễn Thần có chút xấu hổ: "Cô giáo Lương, ngày hôm nay đành làm phiền chị vậy."
"Không sao, hướng dẫn đứng lớp một hai ngày cũng không vất vả gì. Chờ Tiểu Vệ quen việc, sẽ lập tức đẩy lên trên, bọn chị một người dạy hai lớp, sắp không chịu nổi nữa rồi." Cô giáo Lương khoát tay, dù là không vì giúp Nguyễn Thần, các cô cũng muốn nhanh một chút có người hỗ trợ giảm bớt khối lượng công việc.
Nguyễn Thần cũng nghĩ không ra, phụ nữ có thai như cô đâu có thể so sánh được với hai thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, sao Vệ Sênh lại thích tiếp cận cô như thế?
Cô buồn bực hỏi: "Vệ Sênh này có chuyện gì vậy, cô giáo Lương có biết không?"
Cô giáo Lương kề lại gần, nhỏ giọng như muốn dán vào bên tai Nguyễn Thần nói: "Nghe nói là người quen của Hiệu trưởng giới thiệu đến, ở vườn trẻ trước kia không tiếp tục làm việc được nữa."
Nguyễn Thần hiếm khi tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vệ Sênh không thể ở lại nhà trẻ lúc trước?
Nếu là xảy ra sự cố ở trường học, Vệ Sênh căn bản không thể tiếp tục làm giáo viên ở vườn trẻ, nhưng mà nếu là một chuyện bình thường, cũng không đến mức phải từ chức...
Chuyện cũng không có gì, nhưng lại ảnh hưởng tương đối lớn - nhất là người hay buôn chuyện thích gây sự nghe được một nửa, đúng là không tốt.
Cô giáo Lương cũng chỉ biết một nửa, nhưng ấn tượng của cô với Vệ Sênh không được tốt, Nguyễn Thần đã kết hôn cũng đang mang thai, cậu ta lại là thanh niên trẻ tuổi chưa lập gia đình ở ngay bên cạnh, vội vã lên tiếng nhắc nhở cô: "Sau này em đừng ở một mình với cậu ta, nếu chị không ở trong phòng làm việc thì gọi Tiểu Quế."
Dáng vẻ nghiêm túc của cô làm Nguyễn Thần cảm thấy sợ: "Không đến mức ấy chứ, nhìn anh ta cũng không giống như làm trò xằng bậy?"
Cô giáo Lương vốn đang khẩn trương căng thẳng, lại bị Nguyễn Thần chọc cười: "Nói gì vậy, em xem các cô giáo chưa lập gia đình hai mắt sáng quắc, em lại cùng đi với cậu ta, cướp hết sự nổi bật của bọn họ, cẩn thận người ta lại oán hận em, sau đó lại gây khó dễ cho em đấy."
Nguyễn Thần không nói gì, quả nhiên cổ đại là hồng nhan gây họa, hiện đại lại thành lam nhan gây họa...
"Em biết rồi," Nguyễn Thần sợ phá hỏng nhân duyên của người khác, đến lúc đó ở trong phòng làm việc cũng sẽ rất khó xử.
Sau khi Nguyễn Thần về nhà, cả người đầy mồ hôi.
Dạo này thời tiết không quá nóng, nhưng trên người cô luôn dính dính nhớp nháp cực kỳ khó chịu.
Hơn nữa cô còn thường xuyên phải vào nhà vệ sinh, cũng may là Nguyễn Thần không phải đứng lớp, nếu không thì bứt rứt kìm nén không chịu nổi.
Nhưng may mà khẩu vị của cô rất tốt, cô vừa về nhà đưa tay lau mồ hồi, Triệu Thiên Cảnh đã đi xả nước nóng để Nguyễn Thần tắm.
Chỉ là sau khi anh cầm áo ngủ và khăn mặt đến thì không đi ra giống như lúc trước, mà đỡ Nguyễn Thần ngồi ở trên bồn tắm.
"Em làm không tiện, để anh tắm giúp em."
Nguyễn Thần đỏ mặt, bởi vì bụng quá lớn, bây giờ cô cúi đầu xuống còn không nhìn thấy mũi chân của mình, tắm quả thật là rất khó khăn.
Nhưng mà phòng tắm đèn sáng trưng như vậy, cô lại trần truồng đứng đấy để Triệu Thiên Cảnh giúp mình tắm, dù sao cũng cảm thấy xấu hổ.
Triệu Thiên Cảnh vẻ mặt nghiêm túc, cầm khăn giúp Nguyễn Thần tắm sạch phía sau lưng —— bình thường cô với không tới, lúc nào cũng tùy tiện lau sơ qua vài cái là thôi.
Bây giờ được anh dùng khăn ướt lau từng chút một, Nguyễn Thần thoải mái than nhẹ một tiếng.
Chân của cô hơi sưng, cũng may là không quá nghiêm trọng, nhưng mà đứng lâu quá sẽ vừa sưng phù vừa đau nhức.
Triệu Thiên Cảnh rửa sạch chân cho cô, lại nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân, chậm rãi giúp cô giảm bớt cảm giác khó chịu.
Chờ đến lúc lau rửa xong, mới để cho Nguyễn Thần ngâm mình trong bồn tắm, sau đó Triệu Thiên Cảnh sang bên cạnh, tắm qua loa rồi đỡ cô ra ngoài.
Dù thế nào cũng đang mang thai, tắm lâu quá cũng không tốt.
Nguyễn Thần ngồi trên ghế sofa, thỉnh thoảng liếc nhìn ti vi, đôi khi lại liếc trộm phòng bếp.
Triệu Thiên Cảnh mặc tạp dề bận bịu trong bếp, cảm nhận được ánh mắt của cô, lúc rảnh sẽ quay đầu lại nhìn cô cười.
Nguyễn Thần bị bắt gặp thường xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi tiếp tục giả vờ bình tĩnh.
Tuy rằng hai người cách nhau một tấm cửa kính phòng bếp, cũng không mở miệng nói chuyện, thế nhưng đôi khi ánh mắt giao nhau, mỉm cười, yên tĩnh mà ấm áp.
Cuộc sống như thế này, quả thật là vô cùng hạnh phúc!
Nguyễn Thần sờ sờ bụng, bỗng nhiên cảm thấy dạ dày đang chuyển động. Mới đầu còn cho rằng mình đói bụng, ai ngờ từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác từng đợt rung động nhẹ nhàng.
Cô ngẩn người một lúc mới kịp phản ứng - cục cưng đang duỗi chân duỗi tay, đúng là máy thai rồi!
Triệu Thiên Cảnh vừa bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Nguyễn Thần cau mày, vỗi vã đi đến: "Em sao thế?"
Nguyễn Thần ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: "Cục cưng đang động đậy, lạ thật đấy."
Triệu Thiên Cảnh trừng mắt, ngay lập tức quỳ một chân trên sàn nhà, tai dán lên bụng cô.
"... Đúng là đang động đậy này, đây là tay hay chân nhỉ?"
Trong bụng phát ra vài tiếng động, Triệu Thiên Cảnh nghe thấy được phấn khích vội vàng hỏi cô: "Cảm thấy thế nào?"
Nguyễn Thần nhìn vào mắt anh: "Bụng giống như bể cá, bên trong có mấy con cá đang bơi qua bơi lại..."
Khóe mắt Triệu Thiên Cảnh giật giật mấy cái, đây là kiểu ví von gì vậy!
Cục cưng của anh lại giống cá... nên nói là bọn chúng quá nhỏ, hay là đôi mắt quá to... còn có đuôi nữa à?
Vậy nên người sắp làm bố nghĩ rằng người chuẩn bị làm mẹ này vì đang rất vui nên không thể tin tưởng được.
"Cục cưng dừng lại rồi," Nguyễn Thần vuốt ve bụng mình, bên trong lại yên lặng, không khỏi khẽ cười: "Chẳng nhẽ chơi đùa mệt rồi nên đi ngủ sao?"
"Có lẽ thế," Triệu Thiên Cảnh đồng ý gật đầu, còn chưa từ bỏ ý định sờ bụng cô một lúc, xác nhận không còn động tĩnh gì nữa mới kéo cô đứng lên.
"Ăn cơm thôi, cục cưng xem ra cũng đói bụng rồi."
Nguyễn Thần liếc nhìn năm món ăn một món canh trên bàn ăn, khóe miệng giật giật.
Bây giờ Triệu Thiên Cảnh coi cô là heo mẹ sao, nhiều đồ ăn như vậy, bốn người lớn ăn cũng còn thừa.
ads by ants
"Nào, ăn nhiều một chút." Triệu Thiên Cảnh mỗi một món đều gắp một ít, bát của Nguyễn Thần chẳng mấy chốc đã đầy giống một ngọn núi nhỏ, còn lung lay như muốn đổ ập xuống.
Cô híp mắt một cái, nếu còn ăn như vậy nữa, cô thật sẽ trở thành heo mẹ mất.
Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo giờ đây không chỉ có mình cô ăn, mà trong bụng còn có hai cái miệng đòi ăn này nữa.
Vì vậy Nguyễn Thần nhìn Triệu Thiên Cảnh cười, bắt đầu miệt mài cố gắng ăn uống.
Ăn uống no đủ, Triệu Thiên Cảnh kéo Nguyễn Thần ngồi xuống bên giường, để cô nghiêng người tựa lên gối mềm, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp vùng thắt lưng.
Bào thai song sinh trọng lượng không hề nhẹ, thắt lưng của cô phải chịu sức ép rất nặng.
Triệu Thiên Cảnh tìm Ngô Vận hỏi phương pháp mát xa, cẩn thận xoa bóp thắt lưng Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần thoải mái chợp mắt, chẳng bảo lâu thì dựa trên gối mềm ngủ quên mất.
Triệu Thiên Cảnh ở sau lưng cô bỗng nhiên mở miệng: "Hôm nay giáo viên mới đưa em ra ngoài... hình như rất quan tâm đến em?"
Nguyễn Thần giật mình tỉnh lại, nhíu mày quay đầu: "Hôm nay là lần đầu tiên em gặp anh ta, Vệ Sênh đúng là hơi quá nhiệt tình."
Không nghĩ đến ngay cả Triệu Thiên Cảnh cũng chú ý đến việc này, bọn họ mới gặp mặt một lần, có thể thấy được Vệ Sênh thể hiện quá rõ ràng.
"Em cũng không biết anh ta muốn làm gì, nhưng mà Vệ Sênh là giáo viên mới Hiệu trưởng muốn em hướng dẫn, em cũng không thể thái độ với anh ta."
Triệu Thiên Cảnh hiểu rõ gật đầu: "Không có chuyện gì quan trọng thì đừng ở gần anh ta quá."
Anh luôn cảm thấy người tên Vệ Sênh kia có gì đó rất kỳ lạ, rõ ràng Nguyễn Thần là vợ của người khác, còn thân mật và quan tâm đến cô như vậy.
Chắc chắn là chồn chúc tết gà - trong lòng lo lắng không yên.
Triệu Thiên Cảnh ngẩng đầu, thấy Nguyễn Thần cười híp mắt nhìn mình, buồn cười hỏi: "Em nhìn gì?"
"Anh đang ghen đúng không?" Nguyễn Thần đến gần, hôn lên mặt anh một cái.
Triệu Thiên Cảnh tiện tay ôm cô, trong lòng có chút khó chịu, trên mặt lại như không có việc gì: "Nói lung tung cái gì thế, không phải chỉ là một thầy giáo trẻ tuổi làm việc ở vườn trẻ thôi sao!"
Nguyễn Thần thấy anh như vậy liền mỉm cười, Triệu Thiên Cảnh xấu hổ sờ sờ mũi: "Là có hơi để ý, nhưng nếu anh ta là do Hiệu trưởng giao cho, em cũng không thể mặc kệ để anh ta một bên được, đúng không?"
"Cảm ơn đã hiểu rõ." Nguyễn Thần lại hôn anh một cái, Triệu Thiên Cảnh không vui cúi đầu hôn lên môi cô, mập mờ nói.
"Muốn hôn cũng phải hôn ở đây..."
Hai người quấn lấy nhau, rồi lại nói chuyện một lúc cho đến khi Nguyễn Thần mệt đến mức không mở nổi mắt nữa, Triệu Thiên Cảnh mới ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Nguyễn Thần đến vườn trẻ với tâm trạng không tệ, trước khi xuống xe còn hôn Triệu Thiên Cảnh một chút, người sắp làm bố kia còn nhẹ nhàng sờ bụng cô, cùng hai cục cưng chào hỏi, rồi mới tươi cười rời đi.
Nguyễn Thần vừa mới bước vào phòng làm việc thoáng nhìn thấy hai cô giáo trẻ đang dựa sát vào người Vệ Sênh nhỏ giọng nói gì đấy, trên mặt còn mang theo nụ cười ngọt ngào.
Quả nhiên vườn trẻ luôn âm thịnh dương suy, đột nhiên có một thầy giáo đẹp trai mới đến, sức sống và vẻ ngoài của các cô giáo lập tức tăng vọt lên hai trăm phần trăm.
Vệ Sênh quay lại nhìn thấy Nguyễn Thần, ngay lập tức nói đôi lời cùng hai cô giáo kia, rồi xoay người đi lại gần.
"Tiểu Nguyễn, hôm nay chúng ta phải làm gì?"
Ngày hôm qua đi quan sát vườn trẻ, giới thiệu sơ qua cách chia lớp và vị trí sắp đặt các trang thiết bị, Nguyễn Thần không muốn lại một mình ở cùng anh ta nữa.
Vệ Sênh vừa nhìn thấy cô đã qua đây, hai cô giáo kia sắc mặt trở lên khó coi, nhìn cô trách móc...
Nguyễn Thần không chịu nổi, định bụng hôm nay tìm cô giáo Lương cứu mạng, giao Vệ Sênh cho cô ấy dẫn đi học hỏi.
Cô quyết tâm tránh xa Vệ Sênh, khóe miệng hơi cong lên: "Hôm nay anh cùng cô giáo Lương đứng lớp trước đi, dù thế nào tôi cũng không dạy học, không có gì để hướng dẫn anh hết."
Vệ Sênh nhíu mày: "Tôi vừa mới đến, cũng chưa hiểu rõ về vườn trẻ, ngày hôm qua chỉ đi được nửa buổi, vẫn còn mấy nơi chưa đến."
Dù thế nào anh ta đứng lớp cũng đã thông thạo, một hai ngày nữa là có thể bắt đầu làm việc, trong lòng cũng không có một chút nôn nóng.
Nguyễn Thần đã nhận ra, liếc mắt nhìn anh ta: "Cô giáo Trương đột ngột xin nghỉ việc, các giáo viên đứng lớp bị quá tải, đúng lúc anh là người có kinh nghiệm, đứng lớp sớm một chút, mọi người cũng đỡ vất vả."
Đã nhận tiền lương, tốt xấu gì cũng phải làm việc chứ?
Vệ Sênh còn chưa lên tiếng, hai cô giáo kia không biết lại gần từ lúc nào, hoàn toàn đồng ý gật đầu: "Đúng thế, cô giáo Trương nói đi là đi, để lại hai lớp lớn, chúng tôi thiếu nhân viên, lúc ăn cơm bọn nhỏ rất loạn."
"Đúng là như vậy," Nguyễn Thần tranh thủ lúc lửa nóng để rèn thép, ba người hợp sức đem Vệ Sênh từ bên người cô đẩy ra: "Bụng tôi bây giờ cũng lớn, không tiện đứng lớp, các giáo viên khác vì suy nghĩ cho tôi, trong thời gian này cũng rất vất vả rồi."
Hai cô giáo trẻ lại gật đầu, Vệ Sênh không còn câu nào phản đối, bất đắc dĩ nhận lời.
Nguyễn Thần thở phào nhẹ nhõm, len lén nhìn về phía hai cô giáo kia nháy mắt, hai người lại lập tức lôi kéo Vệ Sênh tiếp tục chuyện trò náo nhiệt.
Còn nói chuyện gì, Nguyễn Thần không cần nghe cũng biết, nhất định là hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Vệ Sênh, bao gồm tình trạng hôn nhân của người đó, chiều cao cân nặng, số đo ba vòng, lịch sử tình trường, bằng cấp và những thói quen tốt...
Các giáo viên trẻ cả ngày chơi đùa cùng các bạn nhỏ, độ kiên nhẫn so với người bình thường cũng hơn rất nhiều lần, xem chừng ngay cả buổi tối đi ngủ nếu không ngáy ngủ hay nghiến răng cũng bị hỏi đến, Vệ Sênh tạm thời sẽ không có thời gian đến làm phiền cô.
Nguyễn Thần lén thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc cô giáo Lương ở bên cạnh nhìn thấy, không nhịn được bật cười: "Nhìn bộ dạng của em kìa, giống như sợ Tiểu Vệ ăn thịt em ấy?"
Dáng vẻ khờ khờ chậm chạp của Vệ Sênh, quả thật là làm cô thấy sợ...
Vẻ mặt Nguyễn Thần có chút xấu hổ: "Cô giáo Lương, ngày hôm nay đành làm phiền chị vậy."
"Không sao, hướng dẫn đứng lớp một hai ngày cũng không vất vả gì. Chờ Tiểu Vệ quen việc, sẽ lập tức đẩy lên trên, bọn chị một người dạy hai lớp, sắp không chịu nổi nữa rồi." Cô giáo Lương khoát tay, dù là không vì giúp Nguyễn Thần, các cô cũng muốn nhanh một chút có người hỗ trợ giảm bớt khối lượng công việc.
Nguyễn Thần cũng nghĩ không ra, phụ nữ có thai như cô đâu có thể so sánh được với hai thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, sao Vệ Sênh lại thích tiếp cận cô như thế?
Cô buồn bực hỏi: "Vệ Sênh này có chuyện gì vậy, cô giáo Lương có biết không?"
Cô giáo Lương kề lại gần, nhỏ giọng như muốn dán vào bên tai Nguyễn Thần nói: "Nghe nói là người quen của Hiệu trưởng giới thiệu đến, ở vườn trẻ trước kia không tiếp tục làm việc được nữa."
Nguyễn Thần hiếm khi tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho Vệ Sênh không thể ở lại nhà trẻ lúc trước?
Nếu là xảy ra sự cố ở trường học, Vệ Sênh căn bản không thể tiếp tục làm giáo viên ở vườn trẻ, nhưng mà nếu là một chuyện bình thường, cũng không đến mức phải từ chức...
Chuyện cũng không có gì, nhưng lại ảnh hưởng tương đối lớn - nhất là người hay buôn chuyện thích gây sự nghe được một nửa, đúng là không tốt.
Cô giáo Lương cũng chỉ biết một nửa, nhưng ấn tượng của cô với Vệ Sênh không được tốt, Nguyễn Thần đã kết hôn cũng đang mang thai, cậu ta lại là thanh niên trẻ tuổi chưa lập gia đình ở ngay bên cạnh, vội vã lên tiếng nhắc nhở cô: "Sau này em đừng ở một mình với cậu ta, nếu chị không ở trong phòng làm việc thì gọi Tiểu Quế."
Dáng vẻ nghiêm túc của cô làm Nguyễn Thần cảm thấy sợ: "Không đến mức ấy chứ, nhìn anh ta cũng không giống như làm trò xằng bậy?"
Cô giáo Lương vốn đang khẩn trương căng thẳng, lại bị Nguyễn Thần chọc cười: "Nói gì vậy, em xem các cô giáo chưa lập gia đình hai mắt sáng quắc, em lại cùng đi với cậu ta, cướp hết sự nổi bật của bọn họ, cẩn thận người ta lại oán hận em, sau đó lại gây khó dễ cho em đấy."
Nguyễn Thần không nói gì, quả nhiên cổ đại là hồng nhan gây họa, hiện đại lại thành lam nhan gây họa...
"Em biết rồi," Nguyễn Thần sợ phá hỏng nhân duyên của người khác, đến lúc đó ở trong phòng làm việc cũng sẽ rất khó xử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook