Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà
-
Chương 22: Hài hòa về đau lòng
"Anh muốn bù đắp vết thương sâu trong lòng cô, cho dù phải mất bao lâu đi nữa" – BY Triệu Thiên Cảnh.
Lý Tịch đến thăm, khiến tâm trạng của Nguyễn Thần nặng nề phiền muộn mấy ngày, dù đám bánh bao nhỏ dễ thương trắng mịn ở vườn trẻ cũng không thể làm cô vui vẻ.
Tiểu Quế nhìn thấy Nguyễn Thần chán chường, cho rằng cô và Triệu Thiên Cảnh cãi nhau, kéo cô đến một góc lén lút khuyên nhủ: "Đều nói hai vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, không có hố sâu nào là không vượt qua được! Chị Nguyễn cố lên nhé!"
Nhìn Tiểu Quế ra vẻ người từng trải, lớn giọng vỗ ngực cam đoan, Nguyễn Thần quả thực dở khóc dở cười. Con nhóc này còn chưa tìm được đối tượng, cũng biết chuyện vợ chồng phải giải quyết ở trên giường.
Cô sờ sờ mặt, hóa ra tâm trạng không tốt, ngay cả Tiểu Quế thần kinh cục mịch thô lỗ cũng nhìn ra.
Nghĩ đến Triệu Thiên Cảnh hai ngày nay hành động cẩn thận, trêu đùa để cô vui lòng, không nhắc lại một chữ chuyện Lý Tịch đến nhà hôm đó, trong lòng Nguyễn Thần ấm áp, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình một chút.
Triệu tiên sinh cố gắng như vậy, đêm nay cô sao có thể không chứng tỏ mình?
Buổi chiều trên đường đi Nguyễn Thần tính toán muốn ra tay nấu một bàn toàn đồ ăn ngon cho Triệu Thiên Cảnh, đang vừa đi vừa nghĩ đến đồ ăn, ai ngờ vừa ra khỏi vườn trẻ liền gặp phải người không muốn gặp nhất.
Cô không chút do dự xoay người rời đi, tiếc là đối phương đã sớm thấy Nguyễn Thần, vội vàng bước lên ngăn cô lại.
"Tiểu Thần, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Vẻ mặt Lâm Hưởng rất thành khẩn, đúng là đã sớm chờ ở chỗ này, rõ ràng không muốn để cho Nguyễn Thần từ chối, làm tâm trạng người khác rất khó chịu.
"Giữa chúng ta không còn gì để nói." Sắc mặt Nguyễn Thần so với bình thường còn muốn lạnh lùng hơn, thế nhưng Lâm Hưởng nhất định không chịu buông tha.
"Mười phút là đủ rồi... Em không muốn biết gần đây công ty của Triệu tiên sinh xảy ra vấn đề gì sao?"
Nguyễn Thần vừa nghe xong, mới đưa mắt nhìn người đứng trước mặt.
Cô nghe lão Cung nhắc qua công ty của Triệu Thiên Cảnh mất trộm, mặc dù đối phương nói nhẹ nhàng,thế nhưng Nguyễn Thần biết thứ mất đi không phải là bình thường.
"... Là anh làm à?"
Lâm Hưởng nhíu mày, lập tức lên tiếng phủ nhận: "Anh ở "Khánh Dung" trơ ra cũng rất tốt, không cần thiết phải làm chuyện như thế."
Anh ta cho đến giờ vẫn luôn tự cao tự đại, quả thực sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Chẳng qua người kia của mấy năm trước cô đã không nhìn rõ nữa rồi, bây giờ Lâm Hưởng thay đổi cô sao có thể nhận ra nữa?
Nguyễn Thần không muốn tiếp tục cùng anh ta nói chuyện, quay đầu rời đi: "Chuyện này tự bản thân Thiên Cảnh biết giải quyết, không đến lượt anh xen vào chuyện của người khác."
Lâm Hưởng lại lần nữa vươn tay cản cô lại, ánh mắt sáng rực: "Em không muốn biết đầu đuôi chuyện này, không sợ công ty của Triệu tiên sinh vì vậy mà phá sản sao? Lời nói của anh ở "Khánh Dung" cũng xem như là có trọng lượng, có thể giúp được em mà."
Nguyễn Thần gạt tay hắn ra, bất vi sở động(*): "Em muốn biết, tất nhiên sẽ trực tiếp đi hỏi Thiên Cảnh, không cần thiết phải hỏi người ngoài như anh."
(*bất vi sở động: không có hành động nào)
Hai chữ "người ngoài", giọng nói của cô thật sự rất nặng nề, sắc mặt Lâm Hưởng lập tức trắng bệch, khóe miệng hiện lên nụ cười chua xót.
"Tiểu Thần, em cần gì phải từ chối người cách vạn dặm, anh cũng chỉ muốn giúp em..."
"Không cần, ai biết được trong lòng anh lại muốn bày ra trò gì?" Cô bị lừa một lần, cũng không dám tin tưởng người đàn ông trước mặt này nữa.
Từ xa nhìn thấy Tiểu Quế và mấy giáo viên vừa đi ra vừa cười, Nguyễn Thần không muốn bị mọi người nhìn thấy cô và Lâm Hưởng ở cùng một chỗ, vươn tay vẫy taxi bỏ mặc Lâm Hưởng nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Thần nói không lo lắng cũng là giả, mấy hôm nay Triệu Thiên Cảnh bận rộn trong thư phòng, liên tục mấy đêm liền, cô nằm trên giường lớn của hai người, cảm giác một bên vừa lạnh vừa trống vắng.
Không nghĩ đến công ty của anh bị rơi vào cạm bẫy lớn như vậy, đáng thương rằng người cuối cùng biết đến tin này lại là người bên gối như cô.
Trong lòng Nguyễn Thần có phần không vui, thế nhưng Triệu Thiên Cảnh đang trong cảnh sứt đầu mẻ trán, cô cũng không muốn thêm phiền phức cho anh vào lúc này.
Cô dùng dằng mãi mới về đến nhà, lặng lẽ nầu một bàn đồ ăn bổ dưỡng thanh đạm.
Cái mà Triệu Thiên Cảnh cần lúc này không phải là lời chất vấn của mình, càng không phải là sự quan tâm không đến nơi đến chốn.
Nguyễn Thần không hiểu biết ngành điện tử này, cũng không có năng lực thay anh làm việc, cũng chỉ có thể chăm sóc tốt thân thể anh, khiến Triệu Thiên Cảnh có thể yên tâm giải quyết vấn đề.
Triệu Thiên Cảnh vẫn như cũ, trước bảy giờ trở về nhà, sau khi ăn cơm xong tắm qua nước nóng, lập tức chui vào thư phòng bận bịu với công việc.
Anh biết mấy hôm nay vắng vẻ Nguyễn Thần, thế nhưng bản kế hoạch phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, nếu không sẽ để cho đối phương đoạt trước cơ hội.
Triệu Thiên Cảnh vốn sợ Nguyễn Thần không vui, thậm chí buổi tối sẽ náo loạn mà quấn lấy anh, tuy rằng cô không nói, nhưng Triệu Thiên Cảnh biết Nguyễn Thần không thích ngủ một mình, bình thường bên cạnh không có ai sẽ bị mất ngủ.
Nghĩ đến những điều này, anh chỉ biết cố gắng tập trung mười phần sức lực vùi đầu vào công việc, chỉ hận không thể lập tức hoàn thành mọi chuyện trong tay, bay đến bên người Nguyễn Thần.
Vượt ra ngoài dự đoán của Triệu Thiên Cảnh, Nguyễn Thần vẫn giống như trước, thậm chí so với lúc trước lại càng thêm trầm mặc và yên tĩnh, dường như là đang sợ làm phiền đến chính mình, làm anh nhìn thấy mà thêm đau lòng.
Nhưng mà anh chỉ có thể sau khi ăn xong cho cô một nụ hôn nhẹ, liền vội vã vào thư phòng.
Đêm nay Triệu Thiên Cảnh rất tập trung, lúc ngẩng đầu lên xem giờ, kim đồng hồ treo tường đã chỉ về hai giờ sáng.
Anh chợt thấy bình giữ nhiệt bên tay, sau khi mở ra là mùi sữa ngào ngạt và vị trà nhàn nhạt.
Mùi hương quen thuộc này, là Nguyễn Thần tự tay pha trà sữa.
Có lẽ vì đã quá khuya, lượng sữa so với hồng trà nhiều hơn một chút.
Triệu Thiên Cảnh chìm trong mùi thơm của trà sữa mà cảm giác mệt mỏi rã rời tan đi không ít, cúi đầu uống một ngụm, không nóng không lạnh, âm ấm vừa miệng.
Anh híp mắt một cái, cả người ấm áp, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều, liền bỏ qua ý định trở về phòng ngủ trong đầu, nhân lúc tinh thần còn hăng hái đêm nay đem phần còn lại của bản kế hoạch hoàn thành.
Để Nguyễn Thần đơn độc một mình trong phòng, hình như là hơi quá lâu.
Khoản nợ này, Triệu Thiên Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại!
Lúc tỉnh lại Nguyễn Thần mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy được giọng nói của Triệu Thiên Cảnh đang nói chuyện với người khác.
Cô lắc đầu, thấy chỗ trống bên người vẫn đang gọn gàng, cũng biết Triệu Thiên Cảnh tối hôm qua làm việc suốt đêm không về ngủ.
Không có anh ở cạnh, Nguyễn Thần trằn trọc khó ngủ, mãi đến lúc ba bốn giờ mới mệt mỏi mà chậm rãi ngủ thiếp đi.
Liên tục mấy ngày ngủ không ngon, sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt vương đầy tơ máu.
Nguyễn Thần chậm chạp ngồi dậy, xoa nhẹ huyệt Thái Dương đang đau nhói, liền thấy Triệu Thiên Cảnh mang theo một cằm đầy râu mới mọc trở lại.
"Hôm nay là thứ bảy, ngủ nhiều thêm một chút nhé."
Nguyễn Thần cười muốn đứng lên: "Anh chuẩn bị đến công ty sao, em đi nấu bữa sáng cho anh."
Triệu Thiên Cảnh đem cô đè xuống giường lần nữa, sờ sờ cằm nở nụ cười: "Công việc đã xong rồi, vừa để lão Cung đưa tài liệu đi, ngủ cùng anh thêm lúc nữa đi mà?"
"Được," Nguyễn Thần thấy vẻ mặt anh thoải mái, thầm nghĩ Lâm Hưởng nói nghiêm trọng như thế, Triệu Thiên Cảnh cứ vậy mà giải quyết xong rồi sao?
"Thật ra, anh không cần phải ở nhà với em đâu. Vốn là em muốn tìm Trác Linh đi dạo phố, chủ nhật lại hẹn Tiểu Quế đi ăn rồi đi hát KTV mà."
Nguyễn Thần luôn cảm thấy Triệu Thiên Cảnh chiều theo ý cô, không khỏi kéo cánh tay anh mà nói.
Triệu Thiên Cảnh nhéo nhéo gò má cô, không vui: "Lùi tất cả lại, cuối tuần em chỉ có thể ở cùng anh thôi."
Nguyễn Thần sững sờ, nhìn anh vào phòng tắm, không lâu sau đã cạo sạch râu, mặc áo ngủ, sắc mặt nhẹ nhàng khoan khoái mà bước ra ngoài.
Triệu Thiên Cảnh ôm cô lăn hai vòng trên giường, nhân cơ hội hôn trộm mấy cái, cảm thán mà nói: "Thật mệt, đã lâu không thức khuya. Mấy thằng nhóc kia ném hết công việc lên người anh, sau này anh cũng mặc kệ."
"Bảo bối, em nói xem sắp tới anh nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng thì thế nào?"
Được cái ôm ấm áp quen thuộc sưởi ấm, cơn ngủ đã chạy trốn từ xa của Nguyễn Thần dần trở lại, mí mắt cũng dính lại không mở ra được, miễn cưỡng, miễn cưỡng híp mắt bĩu môi trách móc: "Quản lý Cung phải chuẩn bị tiệc cưới, những người khác sẽ phát điên mất."
Nhìn lão Cung chỉ hận không thể đem Lí Khiết Nhi cung phụng, tiệc cưới chắc chắn sẽ không tổ chức qua loa cho có, đương nhiên muốn mặc kệ ông chủ, đem sự tình ném hết lên người người khác.
Bây giờ ngay cả Triệu Thiên Cảnh cũng lười biếng, những người quản lý khác bận rộn đến phát khùng, xem chừng muốn xông đến cửa bắt người.
"Bà xã là lớn nhất, ai bảo ngoại trừ lão Cung, những người khác đều còn độc thân." Triệu Thiên Cảnh ôm cô ngáp một cái, đã lâu không ôm Nguyễn Thần ngủ, hài lòng nhắm hai mắt lại.
Hai người ngủ một giấc đến giữa trưa, Triệu Thiên Cảnh muốn vào phòng bếp, liền đem Nguyễn Thần đẩy vào phòng tắm, nói anh muốn trổ tài, để cho cô ngâm nước nóng cho thoải mái, lúc ra sẽ có đồ ăn.
Nguyễn Thần ngoan ngoãn đi tắm, dùng sức xoa mặt, nhìn không còn tái nhợt mới bước ra ngoài.
Triệu Thiên Cảnh nói được thì làm được, trên bàn bày ba bốn đĩa thức ăn, đều là món Nguyễn Thần thích ăn.
Cô vươn tay lấy một miếng ăn vụng, cười híp mắt lại lấy một miếng nhét vào miệng Triệu Thiên Cảnh đang ở trong phòng bếp xào rau mồ hôi đầm đìa.
"Ừ, mùi vị cũng không tệ." Anh quay đầu liếm liếm đầu ngón tay của Nguyễn Thần, sau đó đem món ăn cuối cùng bày lên bàn.
Ăn lưng bụng, tốc độ của hai người chậm lại, Triệu Thiên Cảnh bỗng dưng mở miệng.
"Công ty bị mất trộm, bản kế hoạch bị mất, có điều là bán thành phẩm, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn."
Nguyễn Thần gật gật đầu, biết anh đang cố gắng giải thích chuyện gần đây: "...Em chỉ là có chút lo lắng."
Cô cũng không muốn can thiệp vào công việc ở công ty của Triệu Thiên Cảnh, nói chi đến việc bới móc mọi chuyện.
"Anh hiểu mà," Triệu Thiên Cảnh ôm vai Nguyễn Thần cười: "Nếu như bảo bối không phải thích công việc ở vườn trẻ, anh nhất định sẽ đưa em đến công ty làm thư ký của Tổng giám đốc."
Đến lúc đó, hai người có thể mỗi ngày dính lấy nhau ở cùng một chỗ.
Nguyễn Thần buốn cười lắc đầu: "Nếu từ sáng đến tối đều ở cùng nhau, anh sẽ nhanh chóng ghét nhìn thấy mặt khuôn mặt này của em thôi."
Thời gian ở cùng quá lâu, hai bên sẽ thấy rõ khuyết điểm của đối phương, ai biết được có thể bắt đầu chán ghét, hối hận để người kia tham gia vào công việc của mình không?
Triệu Thiên Cảnh nhéo mũi cô, cười mắng một câu: "Cô nhỏ ngốc này."
Trong lòng anh thầm thở dài, đã sớm phát hiện Nguyễn Thần nhạy cảm và bất an, cô luôn lo lắng làm hỏng mọi chuyện, đối với bản thân mình cũng không đủ tự tin, đối với hôn nhân càng có sự bi quan không nói ra được.
Có thể là chuyện của bố mẹ làm Nguyễn Thần chịu ảnh hưởng, cũng có thể trong lòng cô có một vết thương, chỉ là ẩn dấu quá sâu mà thôi.
Cho dù như thế nào, Triệu Thiên Cảnh sẵn lòng từng chút từng chút một bù đắp chỗ trống trong lòng cô, hồi phục lại những vết thương, làm Nguyễn Thần từ từ tin tưởng anh, và hôn nhân của hai người bọn họ sẽ kéo dài thật lâu.
Lý Tịch đến thăm, khiến tâm trạng của Nguyễn Thần nặng nề phiền muộn mấy ngày, dù đám bánh bao nhỏ dễ thương trắng mịn ở vườn trẻ cũng không thể làm cô vui vẻ.
Tiểu Quế nhìn thấy Nguyễn Thần chán chường, cho rằng cô và Triệu Thiên Cảnh cãi nhau, kéo cô đến một góc lén lút khuyên nhủ: "Đều nói hai vợ chồng đầu giường đánh nhau cuối giường làm hòa, không có hố sâu nào là không vượt qua được! Chị Nguyễn cố lên nhé!"
Nhìn Tiểu Quế ra vẻ người từng trải, lớn giọng vỗ ngực cam đoan, Nguyễn Thần quả thực dở khóc dở cười. Con nhóc này còn chưa tìm được đối tượng, cũng biết chuyện vợ chồng phải giải quyết ở trên giường.
Cô sờ sờ mặt, hóa ra tâm trạng không tốt, ngay cả Tiểu Quế thần kinh cục mịch thô lỗ cũng nhìn ra.
Nghĩ đến Triệu Thiên Cảnh hai ngày nay hành động cẩn thận, trêu đùa để cô vui lòng, không nhắc lại một chữ chuyện Lý Tịch đến nhà hôm đó, trong lòng Nguyễn Thần ấm áp, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm tình một chút.
Triệu tiên sinh cố gắng như vậy, đêm nay cô sao có thể không chứng tỏ mình?
Buổi chiều trên đường đi Nguyễn Thần tính toán muốn ra tay nấu một bàn toàn đồ ăn ngon cho Triệu Thiên Cảnh, đang vừa đi vừa nghĩ đến đồ ăn, ai ngờ vừa ra khỏi vườn trẻ liền gặp phải người không muốn gặp nhất.
Cô không chút do dự xoay người rời đi, tiếc là đối phương đã sớm thấy Nguyễn Thần, vội vàng bước lên ngăn cô lại.
"Tiểu Thần, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?"
Vẻ mặt Lâm Hưởng rất thành khẩn, đúng là đã sớm chờ ở chỗ này, rõ ràng không muốn để cho Nguyễn Thần từ chối, làm tâm trạng người khác rất khó chịu.
"Giữa chúng ta không còn gì để nói." Sắc mặt Nguyễn Thần so với bình thường còn muốn lạnh lùng hơn, thế nhưng Lâm Hưởng nhất định không chịu buông tha.
"Mười phút là đủ rồi... Em không muốn biết gần đây công ty của Triệu tiên sinh xảy ra vấn đề gì sao?"
Nguyễn Thần vừa nghe xong, mới đưa mắt nhìn người đứng trước mặt.
Cô nghe lão Cung nhắc qua công ty của Triệu Thiên Cảnh mất trộm, mặc dù đối phương nói nhẹ nhàng,thế nhưng Nguyễn Thần biết thứ mất đi không phải là bình thường.
"... Là anh làm à?"
Lâm Hưởng nhíu mày, lập tức lên tiếng phủ nhận: "Anh ở "Khánh Dung" trơ ra cũng rất tốt, không cần thiết phải làm chuyện như thế."
Anh ta cho đến giờ vẫn luôn tự cao tự đại, quả thực sẽ không dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy.
Chẳng qua người kia của mấy năm trước cô đã không nhìn rõ nữa rồi, bây giờ Lâm Hưởng thay đổi cô sao có thể nhận ra nữa?
Nguyễn Thần không muốn tiếp tục cùng anh ta nói chuyện, quay đầu rời đi: "Chuyện này tự bản thân Thiên Cảnh biết giải quyết, không đến lượt anh xen vào chuyện của người khác."
Lâm Hưởng lại lần nữa vươn tay cản cô lại, ánh mắt sáng rực: "Em không muốn biết đầu đuôi chuyện này, không sợ công ty của Triệu tiên sinh vì vậy mà phá sản sao? Lời nói của anh ở "Khánh Dung" cũng xem như là có trọng lượng, có thể giúp được em mà."
Nguyễn Thần gạt tay hắn ra, bất vi sở động(*): "Em muốn biết, tất nhiên sẽ trực tiếp đi hỏi Thiên Cảnh, không cần thiết phải hỏi người ngoài như anh."
(*bất vi sở động: không có hành động nào)
Hai chữ "người ngoài", giọng nói của cô thật sự rất nặng nề, sắc mặt Lâm Hưởng lập tức trắng bệch, khóe miệng hiện lên nụ cười chua xót.
"Tiểu Thần, em cần gì phải từ chối người cách vạn dặm, anh cũng chỉ muốn giúp em..."
"Không cần, ai biết được trong lòng anh lại muốn bày ra trò gì?" Cô bị lừa một lần, cũng không dám tin tưởng người đàn ông trước mặt này nữa.
Từ xa nhìn thấy Tiểu Quế và mấy giáo viên vừa đi ra vừa cười, Nguyễn Thần không muốn bị mọi người nhìn thấy cô và Lâm Hưởng ở cùng một chỗ, vươn tay vẫy taxi bỏ mặc Lâm Hưởng nghênh ngang rời đi.
Nguyễn Thần nói không lo lắng cũng là giả, mấy hôm nay Triệu Thiên Cảnh bận rộn trong thư phòng, liên tục mấy đêm liền, cô nằm trên giường lớn của hai người, cảm giác một bên vừa lạnh vừa trống vắng.
Không nghĩ đến công ty của anh bị rơi vào cạm bẫy lớn như vậy, đáng thương rằng người cuối cùng biết đến tin này lại là người bên gối như cô.
Trong lòng Nguyễn Thần có phần không vui, thế nhưng Triệu Thiên Cảnh đang trong cảnh sứt đầu mẻ trán, cô cũng không muốn thêm phiền phức cho anh vào lúc này.
Cô dùng dằng mãi mới về đến nhà, lặng lẽ nầu một bàn đồ ăn bổ dưỡng thanh đạm.
Cái mà Triệu Thiên Cảnh cần lúc này không phải là lời chất vấn của mình, càng không phải là sự quan tâm không đến nơi đến chốn.
Nguyễn Thần không hiểu biết ngành điện tử này, cũng không có năng lực thay anh làm việc, cũng chỉ có thể chăm sóc tốt thân thể anh, khiến Triệu Thiên Cảnh có thể yên tâm giải quyết vấn đề.
Triệu Thiên Cảnh vẫn như cũ, trước bảy giờ trở về nhà, sau khi ăn cơm xong tắm qua nước nóng, lập tức chui vào thư phòng bận bịu với công việc.
Anh biết mấy hôm nay vắng vẻ Nguyễn Thần, thế nhưng bản kế hoạch phải hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, nếu không sẽ để cho đối phương đoạt trước cơ hội.
Triệu Thiên Cảnh vốn sợ Nguyễn Thần không vui, thậm chí buổi tối sẽ náo loạn mà quấn lấy anh, tuy rằng cô không nói, nhưng Triệu Thiên Cảnh biết Nguyễn Thần không thích ngủ một mình, bình thường bên cạnh không có ai sẽ bị mất ngủ.
Nghĩ đến những điều này, anh chỉ biết cố gắng tập trung mười phần sức lực vùi đầu vào công việc, chỉ hận không thể lập tức hoàn thành mọi chuyện trong tay, bay đến bên người Nguyễn Thần.
Vượt ra ngoài dự đoán của Triệu Thiên Cảnh, Nguyễn Thần vẫn giống như trước, thậm chí so với lúc trước lại càng thêm trầm mặc và yên tĩnh, dường như là đang sợ làm phiền đến chính mình, làm anh nhìn thấy mà thêm đau lòng.
Nhưng mà anh chỉ có thể sau khi ăn xong cho cô một nụ hôn nhẹ, liền vội vã vào thư phòng.
Đêm nay Triệu Thiên Cảnh rất tập trung, lúc ngẩng đầu lên xem giờ, kim đồng hồ treo tường đã chỉ về hai giờ sáng.
Anh chợt thấy bình giữ nhiệt bên tay, sau khi mở ra là mùi sữa ngào ngạt và vị trà nhàn nhạt.
Mùi hương quen thuộc này, là Nguyễn Thần tự tay pha trà sữa.
Có lẽ vì đã quá khuya, lượng sữa so với hồng trà nhiều hơn một chút.
Triệu Thiên Cảnh chìm trong mùi thơm của trà sữa mà cảm giác mệt mỏi rã rời tan đi không ít, cúi đầu uống một ngụm, không nóng không lạnh, âm ấm vừa miệng.
Anh híp mắt một cái, cả người ấm áp, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều, liền bỏ qua ý định trở về phòng ngủ trong đầu, nhân lúc tinh thần còn hăng hái đêm nay đem phần còn lại của bản kế hoạch hoàn thành.
Để Nguyễn Thần đơn độc một mình trong phòng, hình như là hơi quá lâu.
Khoản nợ này, Triệu Thiên Cảnh sớm muộn gì cũng sẽ đòi lại!
Lúc tỉnh lại Nguyễn Thần mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy được giọng nói của Triệu Thiên Cảnh đang nói chuyện với người khác.
Cô lắc đầu, thấy chỗ trống bên người vẫn đang gọn gàng, cũng biết Triệu Thiên Cảnh tối hôm qua làm việc suốt đêm không về ngủ.
Không có anh ở cạnh, Nguyễn Thần trằn trọc khó ngủ, mãi đến lúc ba bốn giờ mới mệt mỏi mà chậm rãi ngủ thiếp đi.
Liên tục mấy ngày ngủ không ngon, sắc mặt cô trắng bệch, hai mắt vương đầy tơ máu.
Nguyễn Thần chậm chạp ngồi dậy, xoa nhẹ huyệt Thái Dương đang đau nhói, liền thấy Triệu Thiên Cảnh mang theo một cằm đầy râu mới mọc trở lại.
"Hôm nay là thứ bảy, ngủ nhiều thêm một chút nhé."
Nguyễn Thần cười muốn đứng lên: "Anh chuẩn bị đến công ty sao, em đi nấu bữa sáng cho anh."
Triệu Thiên Cảnh đem cô đè xuống giường lần nữa, sờ sờ cằm nở nụ cười: "Công việc đã xong rồi, vừa để lão Cung đưa tài liệu đi, ngủ cùng anh thêm lúc nữa đi mà?"
"Được," Nguyễn Thần thấy vẻ mặt anh thoải mái, thầm nghĩ Lâm Hưởng nói nghiêm trọng như thế, Triệu Thiên Cảnh cứ vậy mà giải quyết xong rồi sao?
"Thật ra, anh không cần phải ở nhà với em đâu. Vốn là em muốn tìm Trác Linh đi dạo phố, chủ nhật lại hẹn Tiểu Quế đi ăn rồi đi hát KTV mà."
Nguyễn Thần luôn cảm thấy Triệu Thiên Cảnh chiều theo ý cô, không khỏi kéo cánh tay anh mà nói.
Triệu Thiên Cảnh nhéo nhéo gò má cô, không vui: "Lùi tất cả lại, cuối tuần em chỉ có thể ở cùng anh thôi."
Nguyễn Thần sững sờ, nhìn anh vào phòng tắm, không lâu sau đã cạo sạch râu, mặc áo ngủ, sắc mặt nhẹ nhàng khoan khoái mà bước ra ngoài.
Triệu Thiên Cảnh ôm cô lăn hai vòng trên giường, nhân cơ hội hôn trộm mấy cái, cảm thán mà nói: "Thật mệt, đã lâu không thức khuya. Mấy thằng nhóc kia ném hết công việc lên người anh, sau này anh cũng mặc kệ."
"Bảo bối, em nói xem sắp tới anh nghỉ ngơi khoảng mười ngày nửa tháng thì thế nào?"
Được cái ôm ấm áp quen thuộc sưởi ấm, cơn ngủ đã chạy trốn từ xa của Nguyễn Thần dần trở lại, mí mắt cũng dính lại không mở ra được, miễn cưỡng, miễn cưỡng híp mắt bĩu môi trách móc: "Quản lý Cung phải chuẩn bị tiệc cưới, những người khác sẽ phát điên mất."
Nhìn lão Cung chỉ hận không thể đem Lí Khiết Nhi cung phụng, tiệc cưới chắc chắn sẽ không tổ chức qua loa cho có, đương nhiên muốn mặc kệ ông chủ, đem sự tình ném hết lên người người khác.
Bây giờ ngay cả Triệu Thiên Cảnh cũng lười biếng, những người quản lý khác bận rộn đến phát khùng, xem chừng muốn xông đến cửa bắt người.
"Bà xã là lớn nhất, ai bảo ngoại trừ lão Cung, những người khác đều còn độc thân." Triệu Thiên Cảnh ôm cô ngáp một cái, đã lâu không ôm Nguyễn Thần ngủ, hài lòng nhắm hai mắt lại.
Hai người ngủ một giấc đến giữa trưa, Triệu Thiên Cảnh muốn vào phòng bếp, liền đem Nguyễn Thần đẩy vào phòng tắm, nói anh muốn trổ tài, để cho cô ngâm nước nóng cho thoải mái, lúc ra sẽ có đồ ăn.
Nguyễn Thần ngoan ngoãn đi tắm, dùng sức xoa mặt, nhìn không còn tái nhợt mới bước ra ngoài.
Triệu Thiên Cảnh nói được thì làm được, trên bàn bày ba bốn đĩa thức ăn, đều là món Nguyễn Thần thích ăn.
Cô vươn tay lấy một miếng ăn vụng, cười híp mắt lại lấy một miếng nhét vào miệng Triệu Thiên Cảnh đang ở trong phòng bếp xào rau mồ hôi đầm đìa.
"Ừ, mùi vị cũng không tệ." Anh quay đầu liếm liếm đầu ngón tay của Nguyễn Thần, sau đó đem món ăn cuối cùng bày lên bàn.
Ăn lưng bụng, tốc độ của hai người chậm lại, Triệu Thiên Cảnh bỗng dưng mở miệng.
"Công ty bị mất trộm, bản kế hoạch bị mất, có điều là bán thành phẩm, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng quá lớn."
Nguyễn Thần gật gật đầu, biết anh đang cố gắng giải thích chuyện gần đây: "...Em chỉ là có chút lo lắng."
Cô cũng không muốn can thiệp vào công việc ở công ty của Triệu Thiên Cảnh, nói chi đến việc bới móc mọi chuyện.
"Anh hiểu mà," Triệu Thiên Cảnh ôm vai Nguyễn Thần cười: "Nếu như bảo bối không phải thích công việc ở vườn trẻ, anh nhất định sẽ đưa em đến công ty làm thư ký của Tổng giám đốc."
Đến lúc đó, hai người có thể mỗi ngày dính lấy nhau ở cùng một chỗ.
Nguyễn Thần buốn cười lắc đầu: "Nếu từ sáng đến tối đều ở cùng nhau, anh sẽ nhanh chóng ghét nhìn thấy mặt khuôn mặt này của em thôi."
Thời gian ở cùng quá lâu, hai bên sẽ thấy rõ khuyết điểm của đối phương, ai biết được có thể bắt đầu chán ghét, hối hận để người kia tham gia vào công việc của mình không?
Triệu Thiên Cảnh nhéo mũi cô, cười mắng một câu: "Cô nhỏ ngốc này."
Trong lòng anh thầm thở dài, đã sớm phát hiện Nguyễn Thần nhạy cảm và bất an, cô luôn lo lắng làm hỏng mọi chuyện, đối với bản thân mình cũng không đủ tự tin, đối với hôn nhân càng có sự bi quan không nói ra được.
Có thể là chuyện của bố mẹ làm Nguyễn Thần chịu ảnh hưởng, cũng có thể trong lòng cô có một vết thương, chỉ là ẩn dấu quá sâu mà thôi.
Cho dù như thế nào, Triệu Thiên Cảnh sẵn lòng từng chút từng chút một bù đắp chỗ trống trong lòng cô, hồi phục lại những vết thương, làm Nguyễn Thần từ từ tin tưởng anh, và hôn nhân của hai người bọn họ sẽ kéo dài thật lâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook