Cả ngày hôm nay, Tiêu Sinh đến Công ty với sắc mặt vô cùng khó coi.

Thư ký La Sơn nhìn thấy dáng vẻ lạnh như băng của hắn, run càng thêm run.

Thường ngày hắn đã khó ở, hay cáu gắt vô lý, hôm nay dường như tâm trạng hắn lại đặc biệt xấu thì phải.
"Nhìn cái gì? Còn không mau làm việc?" Vừa thấy bóng dáng La Sơn, Tiêu Sinh đã gắt gỏng.

"Dạ dạ, em… em đi làm việc ngay ạ!"
La Sơn hoảng hốt, co giò chạy biến đi.

Anh ta biết rõ vấn đề nằm ở đâu, chỉ là… anh ta không dám nói.

Tiêu Sinh đã hơn ba mươi tuổi, bên cạnh lại không có bóng hồng nào.

Nói hắn yếu sinh lý cũng có thể không sai, mà bảo hắn không thích đàn bà cũng có điểm có lý.
Thế mới biết ba năm qua Cao Hy Hy vốn chưa từng đặt chân đến Công ty của Tiêu Sinh, cũng không một ai biết đến sự tồn tại của cô ở nhà họ Tiêu.
Quả thực Tiêu Sinh đang vô cùng bất mãn.


Hơn ba mươi tuổi rồi, hắn chưa một lần nếm trải mùi vị của đàn bà, chủ yếu là hắn muốn đợi Lạc Gia Hân quay về để trao lần đầu tiên của hắn cho cô.

Thế nhưng, Cao Hy Hy đáng ghét kia lại cướp mất lần đầu của hắn.

Đó là chưa kể, Tiêu Sinh là người theo chủ nghĩa sạch sẽ tuyệt đối, vậy mà hôm qua Cao Hy Hy còn để lại trên áo sơ mi của hắn vài vệt đỏ tươi chói mắt.
Thật đáng sợ!
“Tổng giám đốc, phu nhân đến tìm anh ạ.”
La Sơn run rẩy thò đầu vào phòng làm việc của Tiêu Sinh, nuốt nước bọt một cái rồi báo cho hắn biết mẹ của hắn đã đến.

Tiêu Sinh trợn mắt nhìn La Sơn, ánh mắt vô cùng hung hãn, khiến La Sơn chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.
“Cao Hy Hy! Quả nhiên là cô tìm đến mẹ tôi cáo trạng!”
Tiêu Sinh cảm thấy ức chế sắp chết rồi! Hắn còn chưa đòi Cao Hy Hy “đền” lần đầu tiên cho hắn, cô ta còn mặt dày đến tìm Tiêu phu nhân? Chưa kể Cao Hy Hy đã ẵm trọn mười tỷ của hắn, thế mà vẫn bám dính lấy hắn không buông.
"Sinh, chuyện con và Hy Hy ly hôn, mẹ không thể can thiệp vì đây là ý muốn của con bé.

Nhưng chuyện con qua lại với Lạc Gia Hân thì mẹ tuyệt đối không đồng ý."
Tiêu Sinh bất mãn trong lòng nhưng không dám nói thành tiếng.

Mẹ hắn có bệnh tim, hễ kích động thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Khổ nỗi bà chỉ thích Cao Hy Hy, ngoài ra không chấp nhận đứa con dâu nào khác.
“Con không hiểu vì sao mẹ luôn ngăn cản con và Gia Hân đến với nhau, cô ấy có gì không tốt, có gì thua Cao Hy Hy chứ? Thậm chí Cao Hy Hy còn không bằng một góc Gia Hân.”
Bà Tiêu thở dài ngao ngán nhìn Tiêu Sinh với ánh mắt như của Pháp Hải đại sư nhìn Bạch nương tử, trên mặt hiện rõ bốn chữ “chấp mê bất ngộ”.

“Chuyện này tạm thời không bàn tới.

Mẹ đến đây là để tuyên bố với con, bố và mẹ tuổi cao sức yếu rồi, mấy chuyện tranh đấu thương trường không còn phù hợp với bố mẹ nữa.

Ở Công ty này, mẹ cũng có phần vốn góp, mẹ đã tìm một người đại diện cho mẹ làm việc ở Công ty.

Từ tuần sau, người này sẽ đến đây làm việc.”
Tiêu Sinh nhướng mày, lắng nghe mẹ mình một hồi rồi gật đầu đồng ý.

Chuyện đại diện phần vốn góp của cổ đông trong Công ty chẳng hiếm lạ gì.


Hơn nữa, bố mẹ hắn thực sự đã lớn tuổi, để ông bà an hưởng tuổi già cũng tốt.
“Vậy cũng được ạ.

Con không có ý kiến gì.”
“Tốt lắm!” Bà Tiêu tủm tỉm cười, không hiểu sao Tiêu Sinh cảm thấy trong mắt bà có một chút đắc ý.

Tiễn bà Tiêu ra khỏi cửa, Tiêu Sinh vừa quay lưng vào văn phòng đã nhận được cuộc gọi của Lạc Gia Hân.

Không hiểu vì sao trải qua một đêm với Cao Hy Hy, hắn cảm thấy bản thân như đã phản bội Lạc Gia Hân, dù Lạc Gia Hân chưa hề đồng ý quay lại với hắn.
“Tiêu Sinh, em muốn mời anh ăn một bữa, trưa nay em có thể đến Công ty đón anh không?”
Nhận được lời mời ăn trưa của Lạc Gia Hân, Tiêu Sinh vô cùng sung sướng.

Hắn không ngần ngại mà đáp:
“Để anh đến đón em.”
Ở bên kia đầu dây, Lạc Gia Hân vô cùng vui mừng.
Buổi trưa, đúng giờ hẹn, Tiêu Sinh lái siêu xe đến chung cư nơi Lạc Gia Hân đang ở đến đón cô nàng đi ăn trưa.

Lạc Gia Hân mặc chiếc váy bó sát, khoe đường cong vô cùng khiêu gợi.

Cô nàng uyển chuyển bước đi trên đôi giày cao gót mảnh khảnh, lập tức thu hút ánh nhìn nóng bỏng của Tiêu Sinh.
Hai người bọn họ hẹn nhau ở một quán ăn thoáng đãng.


Vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp gọi món ăn, Tiêu Sinh đã nghe thấy âm thanh quen thuộc từ sau lưng mình.
“Nếu tớ nhớ không nhầm, hắn chỉ được hai phút thôi.

Đúng là một tên yếu sinh lý!”
Tiêu Sinh giật nảy mình, khóe miệng giật giật, giọng nói kia không phải của Cao Hy Hy thì hắn nhất định đi đầu xuống đất! Tiêu Sinh lén lút liếc nhìn về phía sau, quả nhiên nhìn thấy Cao Hy Hy đang khua tay múa chân với hai cô gái khác.
“Tiêu Sinh? Tiêu Sinh?”
Thấy sắc mặt Tiêu Sinh khó coi, Lạc Gia Hân vội gọi hắn.

Tiêu Sinh một lần nữa giật mình, hắn nhìn Lạc Gia Hân với đôi mắt phức tạp.
“Chưa hết đâu, hắn ta cực kỳ xấu tính! Đó là lí do vì sao tớ không thể phải lòng hắn dù ở cùng hắn những ba năm.”
Giọng nói của Cao Hy Hy vẫn văng vẳng đằng sau Tiêu Sinh, khiến hắn khó chịu và tức tối vô cùng.

Cứ cho là đêm qua hắn say rượu không làm chủ được bản thân, thì làm sao thanh niên cường tráng như hắn lại yếu đến mức chỉ được hai phút?
Nhất định là Cao Hy Hy điêu toa láo toét!
Mặc dù tự trấn an chính mình như vậy, nhưng suốt cả buổi trưa và nhiều ngày sau đó, trong đầu Tiêu Sinh lại bị ám ảnh bởi chuyện “hai phút” kia.

Cơm ăn không ngon, đến nhìn Lạc Gia Hân hắn cũng chẳng còn hứng thú..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương