10,
Trên đường về Thượng Hải, tôi càng oán giận Trần Nam hơn.

Giả vờ như đang buồn ngủ, sau đó tôi thật sự ngả vào lưng ghế ngủ mất.


Mãi cho đến khi về nhà, tôi mới bị Trần Nam đánh thức.

Đèn đường hắt vào từ cửa sổ xe, vạch ra bóng người trước mặt.

Giữa hai đường lông mày còn có chút mỏi mệt nhưng đáy mắt lại dịu dàng.


“Đến nhà rồi.


Tôi xách theo vali quay đầu, bước đi kiêu ngạo, cũng không thèm nhìn “Đường Tăng tái thế” phía sau.

Hừ, bà đây sẽ chỉ chuyên tâm vào việc học!
Tôi cũng không tin, tình trường không như ý muốn, chẳng lẽ tôi còn không thể tự hào về con đường học tập của mình?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương