Hai năm sau, lớp Hai hệ tiếng Trung tổ chức buổi họp lớp.

Mễ Khâu Khâu tốt nghiệp thạc sĩ chính quy, đã bỏ hoàn toàn sự ngượng ngùng ngây thơ ngày xưa. Bây giờ cô đã được nhà trường giữ lại làm một trợ giáo, hỗ trợ giảng dạy. Mặc dù thần thái trưởng thành chín chắn dần dần lộ rõ, nhưng trên gương mặt cô vẫn là nụ cười tươi tựa ánh mặt trời như vậy, cười một cái còn có hai chiếc răng khểnh dễ thương, khiến cho người ta cảm tưởng như cô còn là cô gái hồn nhiên, trong sáng chất phác, cũng vẫn là lớp trưởng hấp tấp của hệ tiếng Trung ngày nào.

Chỉ là, cô gái đáng yêu này không dễ theo đuổi nha.

Là yêu cầu quá cao? Tại sao tất cả nam sinh đều nhìn không hợp mắt chứ?

Mỗi khi có người hỏi Mễ Khâu Khâu vấn đề này, cô cũng chỉ biết dùng chân của mình, trên đất nguệch ngoạc mấy vòng tròn.

Không biết, chính cô cũng không biết.

Có lẽ, trong lòng còn có thứ chưa hoàn toàn chết hẳn; có lẽ, buông tha, so với chờ đợi, càng khó khăn hơn.

Ở buổi họp lớp, cô gặp lại Hà Hiểu Linh.

Nghe nói, Hà Hiểu Linh sắp kết hôn. Chỉ là, chú rể lại không phải Kim Ba.

“Làm sao như vậy được chứ?”, Mễ Khâu Khâu nở nụ cười với cô ấy, “Thật là kì quái quá đi thôi, các cậu vẫn làm cho mọi người hết sức hâm mộ ấy. Có phải cậu ta không đối xử tốt với cậu không? Tớ sẽ giúp cậu đánh cậu ta luôn.”

Cô, làm thế nào đánh anh được đây?

Ba năm qua, liên lạc giữa bọn họ càng ngày càng ít dần, cô ngay cả mặt anh còn khó thấy, làm thế nào đánh anh được đây?

Đã từng nói là hữu nghị dài lâu, nhưng là tình hữu nghị của bọn họ cũng bay đi theo gió rồi.

Không phải là không muốn thấy mặt anh, chỉ là không dám thấy.

“Duyên phận quá mỏng thôi.” Hà Hiểu Linh thản nhiên nói, “Anh ấy rốt cục không phải là người thích hợp nhất đối với tớ. Thứ tớ muốn anh ấy không cho được.”

Mễ Khâu Khâu không hỏi tới thứ mà cô ấy muốn. Chỉ là nhìn vẻ hạnh phúc của Hà Hiểu Linh, Mễ Khâu Khâu biết là Hà Hiểu Linh không có gì oán hận với Kim Ba, cô ấy thật sự đã tìm thấy hạnh phúc thuộc về mình rồi.

Thế còn… cô? Hạnh phúc của cô đang còn ở nơi nào?

“Kim Ba, anh ấy vẫn thường nhắc đến cậu, anh ấy vẫn luôn rất nhớ cậu.” Hà Hiểu Linh sâu kín nói.

“Tớ cũng như thế, rất nhớ cậu ấy à.” Mễ Khâu Khâu hết sức nói thật nhẹ nhàng, cô có cảm thấy ánh mắt Hà Hiểu Linh dường như rất có ngụ ý, nhưng ngụ ý này rốt cục là gì?

Cô đã đã từng tiến về phía anh, nhưng anh, lại chưa từng bao giờ bước một bước về phía cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương