Mễ Khâu Khâu và Kim Ba lần đầu tiên quen biết là vào một ngày cuối thu tháng chín mát mẻ.

Đây là thời điểm khi bọn họ học năm nhất đại học, đại hội thể dục thể thao mùa thu đang được tổ chức. Tân sinh viên của hệ tiếng Trung và hệ Cơ điện chỉ vì tranh giành nhau chỗ ngồi ở khu khán đài phía nam Lam Cầu mà xảy ra xung đột, lấy tư cách là người mới nhậm chức lớp trưởng của lớp Hai hệ tiếng Trung, Mễ Khâu Khâu hấp ta hấp tấp lao vọt vào khu ngồi hệ Cơ điện, tùy tiện túm được bạn Kim Ba áo sơ mi trắng sáng sạch sẽ của chúng ta.

“Tôi là Mễ Khâu Khâu, lớp trưởng lớp Hai hệ tiếng Trung. Sáng sớm nay chủ nhiệm hệ tôi rõ ràng đã xác nhận khu khán đài phía Nam là vị trí của lớp bọn tôi, thầy ấy nói rõ ràng rồi, tất cả từ chỗ đó đến đây đều là chỗ ngồi của lớp, đúng bốn mươi chỗ ngồi, vừa vặn đủ cho bốn mươi người của lớp. Có phải các bạn nhầm hay không, nếu có nhầm thật xin phiền các bạn liên lạc với chủ nhiệm hệ các bạn cho. Cảm ơn.”

Mễ Khâu Khâu ưỡn cao ngực đứng trước mặt Kim Ba, đùng đùng không dứt nói xong, thế mà Kim Ba chỉ thản nhiên tủm tỉm cười, rất có kiên nhẫn lẳng lặng nghe cô “bắn liên thanh” hết sau đó mới khách khí nói: “Mười phút trước chủ nhiệm hệ mình thông báo vị trí khán đài có một chút thay đổi, chỗ ngồi của hệ tiếng Trung chuyển sang bên cạnh đó, ừm, bên kia, cũng vừa đúng bốn mươi chỗ.”

Mễ Khâu Khâu trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới nói: “Ôi, thật là ngại quá. Cảm ơn bạn.”

Kim Ba vẫn là khuôn mặt hòa nhã, mỉm cười ấm áp với cô.

Khi Mễ Khâu Khâu hùng dũng dẫn đội quân nữ sinh hệ tiếng Trung đi qua trước mặt hệ Cơ điện, các nam sinh hệ Cơ điện đều xì xào nói nhỏ: “Bạn trưởng lớp đó đó, đúng thật là có cá tính nha.”

Riêng Kim Ba cảm thấy cô nữ sinh tóc thật dài kia, có hơi hấp tấp, cũng có hơi kì lạ, nói năng thì có chút nhanh và lớn tiếng, còn nữa, chẳng lẽ lúc nào cô ấy nói chuyện cùng với người khác cũng nhìn chằm chằm vào mắt của người ta sao? So với các nữ sinh khác dường như có điểm hơi khác biệt, nhưng cũng không thể xác định cụ thể là ở đâu.

Mễ Khâu Khâu hướng dẫn cả lớp ngồi vào chỗ của mình trên khán đài, nghe thấy mấy cô bạn đang bình luận lung tung về cậu lớp trưởng hệ Cơ điện ôn hòa nhã nhặn kia: “Khuôn mặt đẹp trai kìa, vóc dáng cũng được quá chứ, ừm, ánh mắt cũng thật mê người nữa…”

Mễ Khâu Khâu không thể ngăn cản được hai tai mình vì những lời bình phẩm này mà dựng đứng lên, cậu ta rất tuấn tú ấy hả? Chợt vô tình nhìn sang khu khán đài phía Nam, ánh mắt cô vừa vặn giao nhau với một đôi mắt có con ngươi đen nhánh, ánh mắt của cậu ta thực sự rất tinh khiết, tinh khiết tựa như mây trắng trên trời vậy. Mễ Khâu Khâu tự đánh vào đầu mình, mây trắng có thể tinh khiết được không, nghe nói trong những đám mây lơ lửng kia thậm chí còn có rất nhiều khí bụi nữa kìa, tinh khiết thế nào được?

Trời ạ, cái này cùng với ánh mắt cậu ta có liên quan gì chứ, sao cô lại cứ suy nghĩ linh tinh gì vậy? Nhớ ra thế nên cô quay về hướng của đối phương, nở một nụ cười rực rỡ, mỗi khi cô cười đều có hai chiếc răng khểnh lấp ló, mẹ nói hai chiếc răng này của cô hết sức đáng yêu à, nghĩ đến đây cô lại cười càng tươi tắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương