Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
-
Chương 78: Kiếp phù du (hạ)
Lục giới đều biết, Thánh tôn sống trên
Thiên Ngoại Thiên rất ít khi hiện thế, một khi hiện thế, nhất định có
người đang gặp nạn. Nhưng từ khi hắn thu tiểu ma nữ làm đồ đệ, lại không biết đã phá mất bao nhiêu quy củ do ước định mà thành.
Trên đường phố nhân gian phồn thịnh, hai đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện, rõ ràng đều mang tư dung tuyệt thế không phải của người phàm, nhưng một khi nhìn qua sẽ chỉ cảm thấy điều đó như một đám mây, hoàn toàn mơ hồ xem nhẹ.
Thánh tôn không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào náo động xung quanh, mắt không hề liếc, chỉ đi thẳng về phía trước.
Lâu Nguyệt Đồng duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn, bĩu môi: “ Sư tôn, ngươi thật sự... rất không thú vị! Người phàm có thất tình lục dục, chẳng lẽ ngươi không chút nào hiếu kì muốn xem sao?”
Thánh tôn đáp: “ Đạo tâm thanh tịnh, ngoại vật bất xâm. Tâm tính ngươi không bình ổn, vì thế mới liên tục ngây ngốc ở Thiên Ngoại Thiên.”
“ Tâm tính không bình ổn? Hừ, ta mà như ngươi chắc chắn sẽ thành kẻ ngốc.” Một khi tính tình bộc lộ rõ, tiểu ma nữ mặc kệ lễ nghi, người nào cũng dám mắng, thuận miệng diễn giải, “ Ngươi cũng thường nói, Thiên Đạo có quy tắc nhất định, thực lực người phàm dù yếu nhưng trí tuệ và tình cảm của họ phong phú nhất lục giới, từ xưa đến nay, ta gặp phải bao nhiêu cảnh thần tiên yêu ma vì người phàm mà liều lĩnh, hoặc bị hãm sâu trong tình kiếp, hoặc xả thân mặc kệ sống chết, hoặc nghịch thiên mà đi... Ta hết sức hiếu kì, vì thế liền tìm rất nhiều người phàm đến để nghiên cứu nhưng không tìm được nguyên do, nghĩ tới nghĩ lui, sợ cũng chỉ có thể dùng ‘Thiên đạo có quy tắc nhất định’ để giải thích.”
Nói rồi, Lâu Nguyệt Đồng như cười mà không cười nói thêm: “ Sư tôn, tiên phàm lộ cách (cõi tiên và cõi đời cách xa nhau), người yêu yêu đương cũng là xúc phạm quy tắc, tại sao cho đến bây giờ không thấy ngươi quản?”
Thánh tôn nhìn nàng một cái: “ Đây là quy tắc của các giới, không phải quy tắc của thiên địa, ta không quan tâm.”
Quy tắc của các giới nằm trong ba nghìn quy tắc trên Thiên Bi, từ đó trải rộng. Thánh tôn không chõ mõm vào những quy tắc này, trừ phi có chuyện lớn xảy ra như Lâu Nguyệt Đồng đảo loạn Ma giới, Minh giới và nhân giới gặp họa hay những chuyện người bình thường không giải quyết được, khi đó hắn mới nhúng tay xử lí.
Hắn không phải người quản lí lục giới, càng không phải bảo mẫu của lục giới, mà hắn là một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu của lục giới.
Thiên Đạo không có trí tuệ, nói trắng ra, Thánh tôn chính là đại não và trí tuệ của Thiên Đạo.
“ Vậy à...” Lâu Nguyệt Đồng kéo dài âm cuối, không cho là đúng, “ Ngươi thật sự không có chút ý chí tiến thủ nào, nếu là ta, ta đã sớm trở thành chí tôn của lục giới, muốn cái gì có cái đó, cầm trong tay tôn vinh và quyền lực tối cao, thật uy phong nha!”
Nàng vừa nói xong, gáy liền bị đập một cái không nặng cũng không nhẹ, Thánh tôn đang nhìn nàng bằng ánh mắt không đồng ý.
Lâu Nguyệt Đồng: “ Này, không động pháp lực liền động thủ, ngươi dạy người quả thật không có chút khách khí nào.”
Hai người đi qua một quán ăn nhỏ trên vỉa hè, Lâu Nguyệt Đồng thuận tay cầm lấy một cái bánh đường, người bán hàng không một chút phát giác.
Thánh tôn tuy không hiểu lắm nhân sự nhưng chút chuyện cơ bản nhất biết đôi chút: “ Phải trả tiền.”
Lâu Nguyệt Đồng vừa cắn cái bánh vừa liếc xéo hắn một cái, rất có điểm giống một thiếu nữ bất lương: “ Đồ nhi nào có tiền của người phàm? Chuyện này không phải trách nhiệm của sư tôn ngươi hay sao.”
Thánh tôn: “...”
Đường đường là Thánh tôn lại mang trong người tiền của người phàm? Không thể vận dụng pháp lực nghĩa là không thể đổi tiền, không thể đổi tiền nghĩa là không thể thanh toán, không thể thanh toán nghĩa là ăn trộm này nọ... Mới đến nhân gian, tiểu ma nữ vậy mà không khách khí chút nào, ngay lập tức đào hầm.
Trên mặt Thánh tôn lộ ra một chút ngây ngốc, nhìn thấy Lâu Nguyệt Đồng thổi phù một tiếng, ăn xong cái bánh đường liền chạy tới ôm tay hắn, cười cười dựa vào người hắn dụi dụi. Thánh tôn lại ngẩn ra, trước kia xung quanh hắn luôn có tiên khí hộ thủ, người sống không thể lại gần, lần này không sử dụng pháp lực, Lâu Nguyệt Đồng liền trở thành người đầu tiên và duy nhất dựa vào gần hắn.
Tiểu đồ đệ đang làm nũng sao? Cảm giác... có chút kì quái.
Thiên Ngoại Thiên không phân ngày đêm, nhưng ở nhân gian, trời tối rất nhanh.
Nhưng phố xá phồn thịnh, khi trời tối mới là lúc náo nhiệt nhất.
Lâu Nguyệt Đồng ngồi bên bờ sông, thả một đống đèn hoa sen. Lúc chiều, Lâu Nguyệt Đồng thông minh thu liễm hơi thở, khoe ra dung mạo tuyệt đẹp, nhanh chóng câu được vài thiếu gia nhà giàu, họ tranh nhau mua cho nàng cái này cái nọ, nàng vừa cầm xong liền lẩn mất, đối với tiểu ma nữ mà nói, sắc đẹp là một vũ khí rất tốt.
Thánh tôn đứng một bên lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc lãnh đạm xa xôi, không hợp chút nào với phàm trần thế tục.
“ Làm sao? Không quen nhìn ta lợi dụng nhan sắc à?”
Thánh tôn nói: “ Nên quay về rồi.”
Tiểu ma nữ ngước mắt lên, lộ ra nụ cười hoa xuân rực rỡ, trong ngọn đèn mờ ảo trở nên xinh đẹp vô cùng. Trong nháy mắt, xung quanh liên tục vang lên âm thanh hít khí lạnh. Nàng cười một tiếng, xoay người nhảy vào trong nước, ngay sau đó, một đám nam nhân bị mê hoặc đến hồn bay phách lạc theo nàng nhảy xuống.
Thánh tôn nhớ lại tiếng cười kia của nàng, tiếng cười đó không mang ý câu dẫn mà như muốn khiêu khích, có ý muốn nói: còn chưa phân thắng bại, gấp cái gì?
Phải một mình xử lí đám người đang ào ào vây quanh, đột nhiên, Thánh tôn nhíu mày, nhìn thẳng vào giữa dòng sông - - Một thứ pháp lực cường đại không thuộc về nhân gian chậm rãi nổi lên, trong tiếng gào thét sợ hãi, một dòng nước xoáy khổng lồ ập đến.
Lâu Nguyệt Đồng không chịu nhận thua nên chắc chắn sẽ không dùng đến pháp lực, nàng lúc này đang gặp nguy hiểm!
Thánh tôn than nhẹ một tiếng, sương mù dâng lên từ dưới chân. Hắn đáp ứng ước pháp tam chương vốn vì phối hợp với tính khí trẻ con của Lâu Nguyệt Đồng, nếu xảy ra chuyện ngoài dự liệu, hắn sẽ không chấp nhất thắng thua.
Tay áo vung lên, dòng nước xoáy chẳng mấy chốc bị dẹp loạn, một thân ảnh gầy yếu lảo đảo hiện lên, tóc dài che khuất khuôn mặt như quỷ ảnh, âm thanh phát ra như u hồn kêu khóc: “ Giết! Giết! Giết!”
Nước sông đột nhiên biến thành màu đỏ tươi như máu chảy.
“ Á! Có quỷ!”
“ Cứu mạng!!”
“ Máu, máu! Chạy mau!”
Thánh tôn vừa liếc đã nhận ra lai lịch của con quỷ. Dòng sông này vốn tích góp vô số hồn phách không thể siêu thoát, nhưng ngày thường vốn bị nhân khí trấn áp nên không gây ra chuyện gì lớn. Lâu Nguyệt Đồng vừa nhảy xuống nước, ma khí thoát ra từ người nàng là thức ăn đại bổ cho oan hồn khiến chúng hội tụ thành hình, phá tan trấn áp mà bay lên.
“ Ha ha...” Tiếng cười vang lên từ trong nước, thiếu nữ váy đen ló đầu ra, toàn thân ướt đẫm, “ Sư tôn, ngươi thua.”
Sắc mặt Thánh tôn không đổi, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng trói chặt Lâu Nguyệt Đồng, bóng dáng hai người biến mất trong nháy mắt.
Tiếng kêu của quỷ ảnh ngừng lại, không tiếng động tiêu tán. Nước sông khôi phục lại trạng thái ban đầu, trở nên trong suốt và tĩnh lặng, những người bị nước cuốn đi cũng một lần nữa quay lại trên bờ, sự loạn lạc lúc trước dường như là một giấc mộng.
“ Thua liền trói người, có nói đạo lý hay không?” Lâu Nguyệt Đồng giãy giụa, bất mãn nói.
Thánh tôn thản nhiên đáp: “ Vì thắng thua mà nhiễu loạn nhân gian, hại nhiều mạng người, là ai không nói đạo lý? Ma tính khó sửa đổi.”
“ Ta chưa dùng đến pháp lực đã có thể làm được như thế, ta mạnh, đó chính là đạo lý.”
Dây thừng siết chặt, Lâu Nguyệt đau đớn kêu ra tiếng, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, khóe miệng mím lại, bộ dạng đáng thương khiến người ta đau lòng: “ Ngươi đã nói, nếu ta bái ngươi làm sư phụ ngươi sẽ bảo vệ ta, nhưng ngươi lại đang khi dễ ta! Ma tính khó sửa đổi thì sao, ta vốn là một ma nữ, ngươi mong ta sẽ không làm loạn, trách trời thương dân sao? Nếu ngươi không thích ta thì hãy giết ta đi, cần gì giả mù sa mưa thu ta làm đồ đệ!”
Thánh tôn biết rõ nàng chỉ đang giả bộ đáng thương, nhưng đúng như nàng nói, hắn vừa thu nàng làm đồ đệ, tốt xấu gì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Dây thừng trói nàng nhanh chóng rút đi.
Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi, thở phì phì bay xuống mặt đất, không thèm nhìn hắn mà mạnh mẽ đi về phía trước.
Thánh tôn giữ chặt nàng, xoay nàng lại đối diện với hắn, nhìn thẳng vào mắt nàng: “ Ta không mong ngươi có thể trách trời thương dân, chỉ mong ngươi không giết hại sinh linh vô tội.”
“ Dối trá!”
“ Ngươi cứ như vậy, không chỉ hại người khác, sớm muộn có ngày cũng sẽ hại chính mình.”
Lâu Nguyệt Đồng nói hắn dối trá nhưng không tìm được chút hư tình giả ý nào trong mắt hắn, chỉ có sự lãnh đạm nhưng ôn nhu động lòng người.
Lâu Nguyệt Đồng mím môi, hỏi: “ Cả lục giới đều nói ngươi công bằng chính trực vô tư, tại sao khi đó không giết ta?”
Thánh tôn đáp: “... Không rõ.”
Lâu Nguyệt Đồng: “... Trên đời này còn có chuyện ngươi không rõ?”
Thánh tôn không đáp, chuyện trên đời luôn có thứ gọi là nhân quả, nếu coi chuyện không giết Lâu Nguyệt Đồng là “quả”, hắn vậy mà lại không tìm được “nhân”. Thứ có thể khiến hắn không thể đoán ra, chỉ có thể là chuyện liên quan đến hắn.
Cả lục giới đều nói hắn công bằng chính trực vô tư, thật ra nếu không nói vậy, hắn cũng vẫn sẽ chỉ tuân theo quy tắc làm việc của chính mình, không để ý đến ánh mắt của người khác.
Vì vậy, hắn thuận theo ý muốn của mình, không giết Lâu Nguyệt Đồng mà hóa giải nghiệt chướng của nàng, thậm chí còn cho nàng sống trên Thiên Ngoại Thiên, thu nàng làm đồ đệ.
Một trận gió lạnh thổi qua, cây cối rào rạc lay động, trăng trong như nước, bóng đêm trải dài.
Lâu Nguyệt Đồng đang nhìn sâu vào đôi mắt thanh minh thông thấu của hắn bỗng giật mình, nàng là ai? Từ đâu mà đến?
Nàng là Lâu Nguyệt Đồng của bảy trăm năm trước, hay là Nguyệt ma quân bảy trăm năm sau?
Đây là bảy trăm năm trước trong mơ, hay là ảo cảnh của bảy trăm năm sau?
Không thể phân rõ, vậy mà lại không thể phân rõ.
Tru Tà Kiếm, ha, thủ đoạn này, quả nhiên là sư tôn của nàng.
Lâu Nguyệt Đồng cười chế giễu một tiếng, một cánh tay lạnh lẽo đặt lên đầu nàng. Nàng mở to hai mắt, làm nũng nói: “ Sư tôn, ta lạnh quá.”
Sau đó nàng nắm chặt lấy quần áo hắn, vùi đầu vào lòng hắn, mặc dù như vậy... còn lạnh hơn.
Thánh tôn tùy ý để nàng dựa sát vào, nhàn nhạt nói: “ Tự làm tự chịu.”
“ Hừ!”
Thánh tôn vỗ đầu nàng, làm hơi nước trên người nàng tản đi: “ Về sau... đừng náo loạn nữa.”
“ Hừm.”
Hắn dừng một chút: “ Thiên Ngoại Thiên không tốt sao?”
“ Chậc.”
Thánh tôn: “...”
Sau khi khiến hắn nghẹn lời, Lâu Nguyệt Đồng vui vẻ cười ha hả: “ Thiên Ngoại Thiên rất tốt, ngươi cũng rất tốt, thật đấy. Sư tôn, ta chưa từng nói với ngươi, thật ra ta rất thích Thiên Ngoại Thiên, vì có ngươi ở đó.” Lời nói này, vốn là lời Lâu Nguyệt Đồng bảy trăm năm sau muốn nói với Thánh tôn bảy trăm năm trước.
Tiểu đồ đệ nhu thuận như vậy, thật sự là bách niên gian ngộ.
Thánh tôn tuy không thay đổi sắc mặt nhưng ánh mắt đã trở nên trầm tĩnh hơn: “ Ước pháp tam chương, ngươi thắng, muốn cái gì?”
Lâu Nguyệt Đồng ngây thơ cười nói: “ Nghe nói trên Thiên Ngoại Thiên có một thứ, gọi là Thiên Bi?”
Trên đường phố nhân gian phồn thịnh, hai đạo thân ảnh lặng lẽ xuất hiện, rõ ràng đều mang tư dung tuyệt thế không phải của người phàm, nhưng một khi nhìn qua sẽ chỉ cảm thấy điều đó như một đám mây, hoàn toàn mơ hồ xem nhẹ.
Thánh tôn không bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào náo động xung quanh, mắt không hề liếc, chỉ đi thẳng về phía trước.
Lâu Nguyệt Đồng duỗi tay quơ quơ trước mặt hắn, bĩu môi: “ Sư tôn, ngươi thật sự... rất không thú vị! Người phàm có thất tình lục dục, chẳng lẽ ngươi không chút nào hiếu kì muốn xem sao?”
Thánh tôn đáp: “ Đạo tâm thanh tịnh, ngoại vật bất xâm. Tâm tính ngươi không bình ổn, vì thế mới liên tục ngây ngốc ở Thiên Ngoại Thiên.”
“ Tâm tính không bình ổn? Hừ, ta mà như ngươi chắc chắn sẽ thành kẻ ngốc.” Một khi tính tình bộc lộ rõ, tiểu ma nữ mặc kệ lễ nghi, người nào cũng dám mắng, thuận miệng diễn giải, “ Ngươi cũng thường nói, Thiên Đạo có quy tắc nhất định, thực lực người phàm dù yếu nhưng trí tuệ và tình cảm của họ phong phú nhất lục giới, từ xưa đến nay, ta gặp phải bao nhiêu cảnh thần tiên yêu ma vì người phàm mà liều lĩnh, hoặc bị hãm sâu trong tình kiếp, hoặc xả thân mặc kệ sống chết, hoặc nghịch thiên mà đi... Ta hết sức hiếu kì, vì thế liền tìm rất nhiều người phàm đến để nghiên cứu nhưng không tìm được nguyên do, nghĩ tới nghĩ lui, sợ cũng chỉ có thể dùng ‘Thiên đạo có quy tắc nhất định’ để giải thích.”
Nói rồi, Lâu Nguyệt Đồng như cười mà không cười nói thêm: “ Sư tôn, tiên phàm lộ cách (cõi tiên và cõi đời cách xa nhau), người yêu yêu đương cũng là xúc phạm quy tắc, tại sao cho đến bây giờ không thấy ngươi quản?”
Thánh tôn nhìn nàng một cái: “ Đây là quy tắc của các giới, không phải quy tắc của thiên địa, ta không quan tâm.”
Quy tắc của các giới nằm trong ba nghìn quy tắc trên Thiên Bi, từ đó trải rộng. Thánh tôn không chõ mõm vào những quy tắc này, trừ phi có chuyện lớn xảy ra như Lâu Nguyệt Đồng đảo loạn Ma giới, Minh giới và nhân giới gặp họa hay những chuyện người bình thường không giải quyết được, khi đó hắn mới nhúng tay xử lí.
Hắn không phải người quản lí lục giới, càng không phải bảo mẫu của lục giới, mà hắn là một thanh kiếm treo trên đỉnh đầu của lục giới.
Thiên Đạo không có trí tuệ, nói trắng ra, Thánh tôn chính là đại não và trí tuệ của Thiên Đạo.
“ Vậy à...” Lâu Nguyệt Đồng kéo dài âm cuối, không cho là đúng, “ Ngươi thật sự không có chút ý chí tiến thủ nào, nếu là ta, ta đã sớm trở thành chí tôn của lục giới, muốn cái gì có cái đó, cầm trong tay tôn vinh và quyền lực tối cao, thật uy phong nha!”
Nàng vừa nói xong, gáy liền bị đập một cái không nặng cũng không nhẹ, Thánh tôn đang nhìn nàng bằng ánh mắt không đồng ý.
Lâu Nguyệt Đồng: “ Này, không động pháp lực liền động thủ, ngươi dạy người quả thật không có chút khách khí nào.”
Hai người đi qua một quán ăn nhỏ trên vỉa hè, Lâu Nguyệt Đồng thuận tay cầm lấy một cái bánh đường, người bán hàng không một chút phát giác.
Thánh tôn tuy không hiểu lắm nhân sự nhưng chút chuyện cơ bản nhất biết đôi chút: “ Phải trả tiền.”
Lâu Nguyệt Đồng vừa cắn cái bánh vừa liếc xéo hắn một cái, rất có điểm giống một thiếu nữ bất lương: “ Đồ nhi nào có tiền của người phàm? Chuyện này không phải trách nhiệm của sư tôn ngươi hay sao.”
Thánh tôn: “...”
Đường đường là Thánh tôn lại mang trong người tiền của người phàm? Không thể vận dụng pháp lực nghĩa là không thể đổi tiền, không thể đổi tiền nghĩa là không thể thanh toán, không thể thanh toán nghĩa là ăn trộm này nọ... Mới đến nhân gian, tiểu ma nữ vậy mà không khách khí chút nào, ngay lập tức đào hầm.
Trên mặt Thánh tôn lộ ra một chút ngây ngốc, nhìn thấy Lâu Nguyệt Đồng thổi phù một tiếng, ăn xong cái bánh đường liền chạy tới ôm tay hắn, cười cười dựa vào người hắn dụi dụi. Thánh tôn lại ngẩn ra, trước kia xung quanh hắn luôn có tiên khí hộ thủ, người sống không thể lại gần, lần này không sử dụng pháp lực, Lâu Nguyệt Đồng liền trở thành người đầu tiên và duy nhất dựa vào gần hắn.
Tiểu đồ đệ đang làm nũng sao? Cảm giác... có chút kì quái.
Thiên Ngoại Thiên không phân ngày đêm, nhưng ở nhân gian, trời tối rất nhanh.
Nhưng phố xá phồn thịnh, khi trời tối mới là lúc náo nhiệt nhất.
Lâu Nguyệt Đồng ngồi bên bờ sông, thả một đống đèn hoa sen. Lúc chiều, Lâu Nguyệt Đồng thông minh thu liễm hơi thở, khoe ra dung mạo tuyệt đẹp, nhanh chóng câu được vài thiếu gia nhà giàu, họ tranh nhau mua cho nàng cái này cái nọ, nàng vừa cầm xong liền lẩn mất, đối với tiểu ma nữ mà nói, sắc đẹp là một vũ khí rất tốt.
Thánh tôn đứng một bên lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc lãnh đạm xa xôi, không hợp chút nào với phàm trần thế tục.
“ Làm sao? Không quen nhìn ta lợi dụng nhan sắc à?”
Thánh tôn nói: “ Nên quay về rồi.”
Tiểu ma nữ ngước mắt lên, lộ ra nụ cười hoa xuân rực rỡ, trong ngọn đèn mờ ảo trở nên xinh đẹp vô cùng. Trong nháy mắt, xung quanh liên tục vang lên âm thanh hít khí lạnh. Nàng cười một tiếng, xoay người nhảy vào trong nước, ngay sau đó, một đám nam nhân bị mê hoặc đến hồn bay phách lạc theo nàng nhảy xuống.
Thánh tôn nhớ lại tiếng cười kia của nàng, tiếng cười đó không mang ý câu dẫn mà như muốn khiêu khích, có ý muốn nói: còn chưa phân thắng bại, gấp cái gì?
Phải một mình xử lí đám người đang ào ào vây quanh, đột nhiên, Thánh tôn nhíu mày, nhìn thẳng vào giữa dòng sông - - Một thứ pháp lực cường đại không thuộc về nhân gian chậm rãi nổi lên, trong tiếng gào thét sợ hãi, một dòng nước xoáy khổng lồ ập đến.
Lâu Nguyệt Đồng không chịu nhận thua nên chắc chắn sẽ không dùng đến pháp lực, nàng lúc này đang gặp nguy hiểm!
Thánh tôn than nhẹ một tiếng, sương mù dâng lên từ dưới chân. Hắn đáp ứng ước pháp tam chương vốn vì phối hợp với tính khí trẻ con của Lâu Nguyệt Đồng, nếu xảy ra chuyện ngoài dự liệu, hắn sẽ không chấp nhất thắng thua.
Tay áo vung lên, dòng nước xoáy chẳng mấy chốc bị dẹp loạn, một thân ảnh gầy yếu lảo đảo hiện lên, tóc dài che khuất khuôn mặt như quỷ ảnh, âm thanh phát ra như u hồn kêu khóc: “ Giết! Giết! Giết!”
Nước sông đột nhiên biến thành màu đỏ tươi như máu chảy.
“ Á! Có quỷ!”
“ Cứu mạng!!”
“ Máu, máu! Chạy mau!”
Thánh tôn vừa liếc đã nhận ra lai lịch của con quỷ. Dòng sông này vốn tích góp vô số hồn phách không thể siêu thoát, nhưng ngày thường vốn bị nhân khí trấn áp nên không gây ra chuyện gì lớn. Lâu Nguyệt Đồng vừa nhảy xuống nước, ma khí thoát ra từ người nàng là thức ăn đại bổ cho oan hồn khiến chúng hội tụ thành hình, phá tan trấn áp mà bay lên.
“ Ha ha...” Tiếng cười vang lên từ trong nước, thiếu nữ váy đen ló đầu ra, toàn thân ướt đẫm, “ Sư tôn, ngươi thua.”
Sắc mặt Thánh tôn không đổi, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng trói chặt Lâu Nguyệt Đồng, bóng dáng hai người biến mất trong nháy mắt.
Tiếng kêu của quỷ ảnh ngừng lại, không tiếng động tiêu tán. Nước sông khôi phục lại trạng thái ban đầu, trở nên trong suốt và tĩnh lặng, những người bị nước cuốn đi cũng một lần nữa quay lại trên bờ, sự loạn lạc lúc trước dường như là một giấc mộng.
“ Thua liền trói người, có nói đạo lý hay không?” Lâu Nguyệt Đồng giãy giụa, bất mãn nói.
Thánh tôn thản nhiên đáp: “ Vì thắng thua mà nhiễu loạn nhân gian, hại nhiều mạng người, là ai không nói đạo lý? Ma tính khó sửa đổi.”
“ Ta chưa dùng đến pháp lực đã có thể làm được như thế, ta mạnh, đó chính là đạo lý.”
Dây thừng siết chặt, Lâu Nguyệt đau đớn kêu ra tiếng, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, khóe miệng mím lại, bộ dạng đáng thương khiến người ta đau lòng: “ Ngươi đã nói, nếu ta bái ngươi làm sư phụ ngươi sẽ bảo vệ ta, nhưng ngươi lại đang khi dễ ta! Ma tính khó sửa đổi thì sao, ta vốn là một ma nữ, ngươi mong ta sẽ không làm loạn, trách trời thương dân sao? Nếu ngươi không thích ta thì hãy giết ta đi, cần gì giả mù sa mưa thu ta làm đồ đệ!”
Thánh tôn biết rõ nàng chỉ đang giả bộ đáng thương, nhưng đúng như nàng nói, hắn vừa thu nàng làm đồ đệ, tốt xấu gì hắn cũng phải chịu trách nhiệm.
Dây thừng trói nàng nhanh chóng rút đi.
Lâu Nguyệt Đồng bĩu môi, thở phì phì bay xuống mặt đất, không thèm nhìn hắn mà mạnh mẽ đi về phía trước.
Thánh tôn giữ chặt nàng, xoay nàng lại đối diện với hắn, nhìn thẳng vào mắt nàng: “ Ta không mong ngươi có thể trách trời thương dân, chỉ mong ngươi không giết hại sinh linh vô tội.”
“ Dối trá!”
“ Ngươi cứ như vậy, không chỉ hại người khác, sớm muộn có ngày cũng sẽ hại chính mình.”
Lâu Nguyệt Đồng nói hắn dối trá nhưng không tìm được chút hư tình giả ý nào trong mắt hắn, chỉ có sự lãnh đạm nhưng ôn nhu động lòng người.
Lâu Nguyệt Đồng mím môi, hỏi: “ Cả lục giới đều nói ngươi công bằng chính trực vô tư, tại sao khi đó không giết ta?”
Thánh tôn đáp: “... Không rõ.”
Lâu Nguyệt Đồng: “... Trên đời này còn có chuyện ngươi không rõ?”
Thánh tôn không đáp, chuyện trên đời luôn có thứ gọi là nhân quả, nếu coi chuyện không giết Lâu Nguyệt Đồng là “quả”, hắn vậy mà lại không tìm được “nhân”. Thứ có thể khiến hắn không thể đoán ra, chỉ có thể là chuyện liên quan đến hắn.
Cả lục giới đều nói hắn công bằng chính trực vô tư, thật ra nếu không nói vậy, hắn cũng vẫn sẽ chỉ tuân theo quy tắc làm việc của chính mình, không để ý đến ánh mắt của người khác.
Vì vậy, hắn thuận theo ý muốn của mình, không giết Lâu Nguyệt Đồng mà hóa giải nghiệt chướng của nàng, thậm chí còn cho nàng sống trên Thiên Ngoại Thiên, thu nàng làm đồ đệ.
Một trận gió lạnh thổi qua, cây cối rào rạc lay động, trăng trong như nước, bóng đêm trải dài.
Lâu Nguyệt Đồng đang nhìn sâu vào đôi mắt thanh minh thông thấu của hắn bỗng giật mình, nàng là ai? Từ đâu mà đến?
Nàng là Lâu Nguyệt Đồng của bảy trăm năm trước, hay là Nguyệt ma quân bảy trăm năm sau?
Đây là bảy trăm năm trước trong mơ, hay là ảo cảnh của bảy trăm năm sau?
Không thể phân rõ, vậy mà lại không thể phân rõ.
Tru Tà Kiếm, ha, thủ đoạn này, quả nhiên là sư tôn của nàng.
Lâu Nguyệt Đồng cười chế giễu một tiếng, một cánh tay lạnh lẽo đặt lên đầu nàng. Nàng mở to hai mắt, làm nũng nói: “ Sư tôn, ta lạnh quá.”
Sau đó nàng nắm chặt lấy quần áo hắn, vùi đầu vào lòng hắn, mặc dù như vậy... còn lạnh hơn.
Thánh tôn tùy ý để nàng dựa sát vào, nhàn nhạt nói: “ Tự làm tự chịu.”
“ Hừ!”
Thánh tôn vỗ đầu nàng, làm hơi nước trên người nàng tản đi: “ Về sau... đừng náo loạn nữa.”
“ Hừm.”
Hắn dừng một chút: “ Thiên Ngoại Thiên không tốt sao?”
“ Chậc.”
Thánh tôn: “...”
Sau khi khiến hắn nghẹn lời, Lâu Nguyệt Đồng vui vẻ cười ha hả: “ Thiên Ngoại Thiên rất tốt, ngươi cũng rất tốt, thật đấy. Sư tôn, ta chưa từng nói với ngươi, thật ra ta rất thích Thiên Ngoại Thiên, vì có ngươi ở đó.” Lời nói này, vốn là lời Lâu Nguyệt Đồng bảy trăm năm sau muốn nói với Thánh tôn bảy trăm năm trước.
Tiểu đồ đệ nhu thuận như vậy, thật sự là bách niên gian ngộ.
Thánh tôn tuy không thay đổi sắc mặt nhưng ánh mắt đã trở nên trầm tĩnh hơn: “ Ước pháp tam chương, ngươi thắng, muốn cái gì?”
Lâu Nguyệt Đồng ngây thơ cười nói: “ Nghe nói trên Thiên Ngoại Thiên có một thứ, gọi là Thiên Bi?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook