Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ
-
Chương 68: Truyền thừa
Lâu Nguyệt Đồng giống một bông hoa độc
xinh đẹp, chỉ cần bị nàng hấp dẫn, chạm vào một cái liền biến thành con
mồi của nàng, vĩnh viễn đừng mong chạy thoát.
Tính tình nàng tuy thô bạo nhưng lại rất có kiên nhẫn - - Trình Tử Xuyên phá trận pháp mất hơn nửa tháng, Lâu Nguyệt Đồng cũng yên lặng ở bên cạnh hắn hơn nửa tháng, liên tục quan sát thăm dò.
Một bên phá trận một bên ứng phó tiểu ma nữ, tuy Trình Tử Xuyên không biểu hiện ra những cũng có chút cảm thấy mệt mỏi.
“ Gần đây ta xem thiên tượng, tối nay là thời cơ tốt nhất để phá trận. Uyên Vu, Lan Tự, các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
“ Ngươi yên tâm.” Uyên Vu và Lan Tự cùng gật đầu.
Trình Tử Xuyên hai tay kết ấn chỉ lên trên, nóc nhà thoáng chốc trở nên trong suốt, bầu trời đêm huyền bí, những ngôi sao nhỏ lóe lên, dấu hiệu khả quan. Hắn quay đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Lâu Nguyệt Đồng.
Lâu Nguyệt Đồng sờ cằm, mở trừng hai mắt: “ Muốn ta hỗ trợ?”
Trình Tử Xuyên mặt không thay đổi gật đầu.
“ Có thể.” Lâu Nguyệt Đồng cười xấu xa quan sát hắn, “ Ngươi thỉnh cầu ta đi.”
Trình Tử Xuyên không cảm thấy chút thẹn thùng nào, lạnh nhạt nói: “ Nhờ ngươi hỗ trợ.”
“ Đây là thái độ thỉnh cầu ta?” Lâu Nguyệt Đồng nhấn mạnh vào hai chữ “thỉnh cầu”.
“ Không.” Trình Tử Xuyên nói, “ Ngươi làm mẫu một lần?”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, đi tới kéo dây lưng rũ xuống trên áo hắn: “ Làm mẫu à...” Vừa cười ngọt ngào liền lập tức lạnh mặt: “ Nghĩ hay lắm!”
Không giúp thì thôi, Trình Tử Xuyên kéo lại y phục, sớm đã đoán được phản ứng này của tiểu ma nữ, vừa rồi hắn hỏi cũng chỉ thuận miệng, cũng không lộ vẻ thất vọng.
Lâu Nguyệt Đồng thấy hắn ngồi xuống tĩnh tọa liền lười nhác dựa vào cạnh tường, phát giác ánh mắt Lan Tự đang nhìn qua liền lơ đãng hỏi: “ Tiểu nha đầu, ngươi nhìn cái gì?”
Lan Tự sợ hết hồn, cầm lấy cánh tay Uyên Vu trốn ra phía sau hắn, ý là - - Ta không nhìn ngươi!
Uyên Vu: “...”
Đợi đến khi Lâu Nguyệt Đồng thu hồi ánh mắt, Lan Tự mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết rõ vì sao, từ lần gặp mặt đầu tiên nàng đã rất sợ vị tỷ tỷ này, về sau biết được Lâu Nguyệt Đồng là người trong ma đạo lại càng sợ. Nhưng trong thâm tâm, Lan Tự vẫn rất thích Lâu Nguyệt Đồng, vì nàng cảm thấy Lâu Nguyệt Đồng đặc biệt lợi hại, hơn nữa còn là người tiêu sái nhất mà nàng gặp qua, vô cùng khiến người ta hâm mộ.
Đêm khuya, trăng khuất, tinh tượng hội tụ.
Trình Tử Xuyên sau khi khống chế Hổ yêu liền bắt hắn ra ngoài phá trận. Hổ yêu khóc không ra nước mắt, trận pháp khổ sở nhọc nhằn lắm mới bày ra được, còn chưa giết được kẻ thù đã bị ép gỡ xuống, dù sao cũng phải cho hắn biết uy lực đã chứ!
Cũng không biết có phải nghe được tiếng lòng Hổ yêu hay không, Trình Tử Xuyên bắt Hổ yêu thực hiện chưởng lực đầu tiên, chuyện này khiến Hổ yêu muốn khóc cũng khóc không được.
” Uyên Vu!”
Ngón tay Trình Tử Xuyên có ánh sao chói lóa, hướng lên trời điểm một cái, dẫn động quỹ đạo của tinh tượng. Vô số ánh sao chiếu xuống, cùng lúc đó, Uyên Vu động thủ, cố gắng điều khiển để Lan Tự có thể thấy dễ chịu nhất.
Đại trận Chu Thiên vốn là lợi dụng lực tinh tú, Hổ yêu bày trận vì không rõ điểm này nên có thể coi đây là điểm yếu.
Đột nhiên, Lâu Nguyệt Đồng đứng lên: “ Tinh tượng loạn.” Điều đó cũng có nghĩa là trận pháp loạn.
Trình Tử Xuyên cầm Tru Tà Kiếm, cắn ngón tay nhỏ máu vào thân kiếm, sau đó cực nhanh kết ấn, kiếm chỉ thẳng lên trời, trong tích tắc, tất cả ánh sao đều như bị hắn dẫn dắt, hội tụ về phía Uyên Vu.
“ Bùm!” Một kiện hung khí bị phá hủy.
Uyên Vu nhân cơ hội chụp lấy, phá được một cái khe, dùng toàn bộ sức lực chống đỡ: “ Lan Tự, ngươi ra ngoài trước!”
”Uyên Vu đại nhân!”
“ Đi!”
Lan Tự sợ hãi cắn chặt môi nhưng không hề do dự nữa, xoay người nhảy ra ngoài. Uyên Vu tăng thêm một phần sức lực, phun ra một búng máu.
“ Uyên Vu đại nhân!” Ngực Lan Tự bỗng chốc đau nhói, nước mắt ào ào chảy ra.
Trình Tử Xuyên thấy vậy, bàn tay lại điểm một cái lên thân kiếm, chuyển toàn bộ lực lượng xung quanh Uyên Vu về phía mình.
“ Vật đổi sao dời... Thanh Gia, ngươi không muốn sống nữa rồi!” Thần sắc Lâu Nguyệt Đồng cuối cùng cũng thay đổi, Thanh Gia đang lợi dụng lực tinh tú của trận pháp, hoàn toàn chuyển dời lực lượng về phía bản thân, nếu quá giới hạn chịu đựng, nàng nhất định sẽ bị nghiền nát!
Trình Tử Xuyên giương mắt, vết rách kia càng lúc càng lớn: “ Uyên Vu, ngươi cũng ra!”
“ Có thể ngươi sẽ...”
“ Mau!” Trình Tử Xuyên mới chỉ phun ra một chữ, khóe miệng đã có tia máu tràn ra, sắc mặt nghiêm nghị, hiển nhiên rất bất mãn với sự chần chừ của hắn.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, thấp giọng nói một câu “Phiền toái”, lách mình đến, xích đen vung ra biến thành bản trạng đỡ lấy lực lượng trên đầu Uyên Vu, hắn lập tức nhảy từ trong trận ra.
Trình Tử Xuyên đưa mắt nhìn Lâu Nguyệt Đồng, tựa hồ nhàn nhạt cười một cái.
Sau đó, Lâu Nguyệt Đồng và những người khác chỉ cảm nhận những lực lượng vừa rồi dần dần biến mất, thứ có thể nhìn thấy cuối cùng là hình ảnh Thanh Gia cầm kiếm, quanh thân mơ hồ có một pháp lực huyền diệu dâng lên, một kiếm đánh xuống lực tinh tú vừa dẫn động xung quanh đại trận Chu Thiên, ánh sao mênh mông tràn ra như nước biển, dường như muốn cắt ngang bầu trời đêm.
Pháp lực đó là... Đạo lực sao?
Cách quá xa, khó thể phân biệt.
Lâu Nguyệt Đồng trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: “ Thanh Gia...”
Đến khi hết thảy ánh sao đều biến mất, nơi đây đã trở thành một đống hoang tàn. Động tĩnh lớn như vậy không chỉ làm kinh động đến Hoàng đế mà còn làm kinh động đến tất cả dân chúng thành Trường An, đêm đó, tất cả mọi người đều chứng kiến được ánh sao ngút trời, không gì xinh đẹp bằng, cũng không gì đáng sợ bằng.
Bên dưới chân núi ngoài thành, Hổ yêu ngã xuống đất thở phì phò, yêu lực mất hết, hắn không thể duy trì hình người, bỗng chốc hóa nguyên hình.
Uyên Vu che chở cho Lan Tự, tiêu hao một lượng lớn yêu lực, nhưng hắn mạnh hơn Hổ yêu nên vẫn có thể duy trì hình người.
Lan Tự nhìn về một hướng, khóc lớn: “ Thanh Gia đại nhân tại sao còn chưa ra? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên nói: “ Nàng có suy tính, sẽ không làm nếu không nắm chắc.” Nói xong liền ngồi xuống tĩnh tọa tại chỗ, chờ Thanh Gia đuổi theo.
Quả nhiên, sáng hôm sau, thân ảnh Thanh Gia hiện ra trong nắng sớm.
“ Thanh Gia đại nhân!” Lan Tự chạy đến đầu tiên.
Lâu Nguyệt Đồng nhìn nhìn: “ Ta còn tưởng ngươi chết ở bên trong rồi.”
Trình Tử Xuyên không nói gì, nếu đã dám phá trận, đương nhiên hắn đã nắm chắc. Dừng một chút, hắn nói: “ Còn phải đa tạ ngươi giúp đỡ.”
“ Ta không giúp ngươi.” Lâu Nguyệt Đồng lười biếng nằm sưởi nắng, “ Chỉ là hiếu kỳ uy lực của trận pháp kia thôi, ai ngờ lại không ra gì thế này.”
Trước sau như một khẩu thị tâm phi.
Trình Tử Xuyên liếc qua Hổ yêu và Uyên Vu: “ Tối hôm qua gây ra động tĩnh quá lớn, cần tìm một nơi...”
“ Đến Thiên Lâm Thành đi.” Lâu Nguyệt Đồng đã hoàn toàn biến Phi Diêm Các của Tô Duyên thành chỗ nghỉ ngơi.
Trình Tử Xuyên gật đầu, đưa tay thả ra linh khí bay trong không trung, hướng Thiên Lâm Thành mà đi.
Từ khi Lâu Nguyệt Đồng nhìn ra được thân phận của Tô Duyên, Thương Nhai đã truyền tin nhắc nhở, nhưng đến khi nàng gặp lại Lâu Nguyệt Đồng vẫn tươi cười nhẹ nhàng, không có chút sợ hãi nào. Đối với chuyện này, Lâu Nguyệt Đồng vẫn rất thưởng thức.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Uyên Vu, Trình Tử Xuyên bảo Lan Tự ra vườn, vứt Hổ yêu xuống bên cạnh nàng: “ Đây là đầu sỏ gây nên chuyện năm đó tại thôn Bích Liễu, giao hắn cho ngươi xử lí, cũng là xử lí tâm ma trong lòng ngươi.”
Lan Tự ban đầu còn không hiểu, sau khi nghe xong liền sững sờ, sắc mặt trắng bệch.
Lâu Nguyệt Đồng ngồi một bên, cũng không quản chuyện này có phải chuyện nàng nên nghe không, phối hợp rót một chén trà, chậm chạp nhấm nháp.
Hổ yêu biến thành hình người khóc lóc: “ Tối hôm qua ta đã giúp ngươi, ngươi không thể lấy oán trả ơn như thế!”
“ Sát trận vốn là do ngươi bày ta, nếu không phải Thanh Gia đại nhân thu phục ngươi, ngươi sẽ gấp rút giúp chúng ta phá trận sao?” Lan Tự oán hận trừng mắt hắn, “ Năm đó mấy trăm mạng người của thôn Bích Liễu, ngươi giải thích thế nào?”
“ Ngươi muốn trách thì hãy trách Uyên Vu!” Hổ yêu bị Trình Tử Xuyên trói chặt, muốn chạy trốn cũng không được, vội la lên, “ Nếu không phải muốn ép hắn xuất hiện, ta cũng sẽ không ra lệnh cho thuộc hạ tàn sát thôn!”
“ Ngươi... Lạm sát kẻ vô tội còn ngụy biện!”
Lan Tự tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, Trình Tử Xuyên hất tay đem Tru Tà Kiếm ném cho nàng, không nói một câu.
Lan Tự nhận lấy, bàn tay run rẩy tuốt vỏ kiếm, hồi tưởng lại những người năm đó chết thảm trước mặt nàng, hốc mắt lập tức ửng đỏ: “ Ta... ta đã từng thề nhất định phải báo thù, hôm nay, ngươi nợ máu thì hãy trả bằng máu đi!”
“ Không, đừng giết ta!”
Lan Tự trợn mắt, hung hăng vung kiếm chém xuống. Hổ yêu vốn là nỏ mạnh hết đà, một kiếm này, vậy mà lại không chém xuống người hắn.
” Ngươi khóc cái gì?” Trình Tử Xuyên hỏi.
“ Con có thể báo thù, nhưng người đã chết không thể quay về.” Lan Tự buông kiếm ngã ngồi xuống đất, khóc đến tê tâm liệt phế, “ Một chút ý nghĩa cũng không có!”
Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy đột nhiên ngẩn ra, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc có chút khẽ hoảng hốt.
“ Chưởng môn từng nói với ta, trong lòng ngươi có tâm ma, trở ngại việc tu luyện của ngươi, nếu ngươi không thể vượt qua sẽ chỉ có thể dừng bước tại đây.” Trình Tử Xuyên đi tới, nhẹ giọng nói, “ Lan Tự, có thể biến tâm ma trở thành xiềng xích của ngươi, vậy ngươi hẳn là chưa từng có quyết tâm từ trước đến nay.”
Lan Tự ngẩng đầu lên nhìn qua khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng có chút buông lỏng, cuối cùng sa vào một trạng thái kì diệu khiến nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và an bình đến thế.
“ Tỉnh ngộ?” Lâu Nguyệt Đồng thấy Trình Tử Xuyên thiết hạ kết giới liền cười cười, “ Không nghĩ đến nha đầu mềm yếu này vẫn có chút tính kiên nghị.”
“ Nàng không mềm yếu, là thiện tâm.”
“ Ồ? Ngươi để nàng tự mình giải quyết kẻ thù là đang khảo nghiệm nàng?” Lâu Nguyệt Đồng nói trúng tim đen, “ Ngươi còn cho nàng mượn Tru Tà Kiếm, thế nào, muốn tiểu nha đầu này gánh vác tương lai Cửu Nguyên Sơn sao?”
Trình Tử Xuyên ngẩng đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, từ chối cho ý kiến.
“ Ý thức trách nhiệm thật cao, ngươi đã nhọc lòng rồi, không hổ là Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn nha.” Lâu Nguyệt Đồng như chế giễu lại không phải chế giễu, nàng đã đoán trúng tâm tư Trình Tử Xuyên - - cho dù Cửu Nguyên Sơn có bị Trình Diệu chơi đùa đến chán, có đệ tử như Lan Tự ở đây, sự truyền thừa vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Trình Tử Xuyên không thèm để ý sự châm chọc khiêu khích của nàng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn Tru Tà Kiếm. Thanh kiếm này không thể vĩnh viễn đi theo Thanh Gia, vì Thanh Gia đến bây giờ chưa từng tồn tại, cũng nhất định sẽ biến mất. Vì thế, hãy để một Thanh Gia khác thay thế đi.
Thân kiếm khẽ run như đang khóc ròng, có lẽ cảm nhận được tâm ý của chủ nhân.
Thánh tôn khi xưa sinh ra vì lục giới, không phải vĩnh viễn gánh trách nhiệm trên vai đó sao? Cho dù lạc hạ, hắn cũng muốn bảo vệ trật tự lục giới, thiên hạ an bình.
Lâu Nguyệt Đồng trầm mặc một hồi, đột nhiên đưa tay lên mặt “Thanh Gia” Trình Tử Xuyên lôi kéo vài cái.
“ Ngươi làm gì thế?” Trình Tử Xuyên nhíu mày, ngăn tay nàng lại.
Lâu Nguyệt Đồng nhìn thật sâu vào mắt hắn, nàng nghĩ, vì sao đến bây giờ nàng vẫn chưa thể nghiêm túc ngắm nhìn đôi mắt này? Không có mặt nạ che, mặt đối mặt, hết thảy đều không thể che giấu, nhưng nàng vẫn vô pháp xác định đáp án.
Tĩnh lặng như mặt hồ nhưng phảng phất cất giấu một ngọn núi lửa, có thể vĩnh viễn không bộc phát, cũng có thể lập tức bùng nổ.
Lâu Nguyệt Đồng hờ hững tựa người vào bàn đá, cực kỳ thong thả hỏi: “ Thanh Gia, hiện tại đối mặt với ta, thực sự là ngươi sao?”
Tính tình nàng tuy thô bạo nhưng lại rất có kiên nhẫn - - Trình Tử Xuyên phá trận pháp mất hơn nửa tháng, Lâu Nguyệt Đồng cũng yên lặng ở bên cạnh hắn hơn nửa tháng, liên tục quan sát thăm dò.
Một bên phá trận một bên ứng phó tiểu ma nữ, tuy Trình Tử Xuyên không biểu hiện ra những cũng có chút cảm thấy mệt mỏi.
“ Gần đây ta xem thiên tượng, tối nay là thời cơ tốt nhất để phá trận. Uyên Vu, Lan Tự, các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
“ Ngươi yên tâm.” Uyên Vu và Lan Tự cùng gật đầu.
Trình Tử Xuyên hai tay kết ấn chỉ lên trên, nóc nhà thoáng chốc trở nên trong suốt, bầu trời đêm huyền bí, những ngôi sao nhỏ lóe lên, dấu hiệu khả quan. Hắn quay đầu, ánh mắt rơi xuống trên người Lâu Nguyệt Đồng.
Lâu Nguyệt Đồng sờ cằm, mở trừng hai mắt: “ Muốn ta hỗ trợ?”
Trình Tử Xuyên mặt không thay đổi gật đầu.
“ Có thể.” Lâu Nguyệt Đồng cười xấu xa quan sát hắn, “ Ngươi thỉnh cầu ta đi.”
Trình Tử Xuyên không cảm thấy chút thẹn thùng nào, lạnh nhạt nói: “ Nhờ ngươi hỗ trợ.”
“ Đây là thái độ thỉnh cầu ta?” Lâu Nguyệt Đồng nhấn mạnh vào hai chữ “thỉnh cầu”.
“ Không.” Trình Tử Xuyên nói, “ Ngươi làm mẫu một lần?”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, đi tới kéo dây lưng rũ xuống trên áo hắn: “ Làm mẫu à...” Vừa cười ngọt ngào liền lập tức lạnh mặt: “ Nghĩ hay lắm!”
Không giúp thì thôi, Trình Tử Xuyên kéo lại y phục, sớm đã đoán được phản ứng này của tiểu ma nữ, vừa rồi hắn hỏi cũng chỉ thuận miệng, cũng không lộ vẻ thất vọng.
Lâu Nguyệt Đồng thấy hắn ngồi xuống tĩnh tọa liền lười nhác dựa vào cạnh tường, phát giác ánh mắt Lan Tự đang nhìn qua liền lơ đãng hỏi: “ Tiểu nha đầu, ngươi nhìn cái gì?”
Lan Tự sợ hết hồn, cầm lấy cánh tay Uyên Vu trốn ra phía sau hắn, ý là - - Ta không nhìn ngươi!
Uyên Vu: “...”
Đợi đến khi Lâu Nguyệt Đồng thu hồi ánh mắt, Lan Tự mới thở phào nhẹ nhõm. Không biết rõ vì sao, từ lần gặp mặt đầu tiên nàng đã rất sợ vị tỷ tỷ này, về sau biết được Lâu Nguyệt Đồng là người trong ma đạo lại càng sợ. Nhưng trong thâm tâm, Lan Tự vẫn rất thích Lâu Nguyệt Đồng, vì nàng cảm thấy Lâu Nguyệt Đồng đặc biệt lợi hại, hơn nữa còn là người tiêu sái nhất mà nàng gặp qua, vô cùng khiến người ta hâm mộ.
Đêm khuya, trăng khuất, tinh tượng hội tụ.
Trình Tử Xuyên sau khi khống chế Hổ yêu liền bắt hắn ra ngoài phá trận. Hổ yêu khóc không ra nước mắt, trận pháp khổ sở nhọc nhằn lắm mới bày ra được, còn chưa giết được kẻ thù đã bị ép gỡ xuống, dù sao cũng phải cho hắn biết uy lực đã chứ!
Cũng không biết có phải nghe được tiếng lòng Hổ yêu hay không, Trình Tử Xuyên bắt Hổ yêu thực hiện chưởng lực đầu tiên, chuyện này khiến Hổ yêu muốn khóc cũng khóc không được.
” Uyên Vu!”
Ngón tay Trình Tử Xuyên có ánh sao chói lóa, hướng lên trời điểm một cái, dẫn động quỹ đạo của tinh tượng. Vô số ánh sao chiếu xuống, cùng lúc đó, Uyên Vu động thủ, cố gắng điều khiển để Lan Tự có thể thấy dễ chịu nhất.
Đại trận Chu Thiên vốn là lợi dụng lực tinh tú, Hổ yêu bày trận vì không rõ điểm này nên có thể coi đây là điểm yếu.
Đột nhiên, Lâu Nguyệt Đồng đứng lên: “ Tinh tượng loạn.” Điều đó cũng có nghĩa là trận pháp loạn.
Trình Tử Xuyên cầm Tru Tà Kiếm, cắn ngón tay nhỏ máu vào thân kiếm, sau đó cực nhanh kết ấn, kiếm chỉ thẳng lên trời, trong tích tắc, tất cả ánh sao đều như bị hắn dẫn dắt, hội tụ về phía Uyên Vu.
“ Bùm!” Một kiện hung khí bị phá hủy.
Uyên Vu nhân cơ hội chụp lấy, phá được một cái khe, dùng toàn bộ sức lực chống đỡ: “ Lan Tự, ngươi ra ngoài trước!”
”Uyên Vu đại nhân!”
“ Đi!”
Lan Tự sợ hãi cắn chặt môi nhưng không hề do dự nữa, xoay người nhảy ra ngoài. Uyên Vu tăng thêm một phần sức lực, phun ra một búng máu.
“ Uyên Vu đại nhân!” Ngực Lan Tự bỗng chốc đau nhói, nước mắt ào ào chảy ra.
Trình Tử Xuyên thấy vậy, bàn tay lại điểm một cái lên thân kiếm, chuyển toàn bộ lực lượng xung quanh Uyên Vu về phía mình.
“ Vật đổi sao dời... Thanh Gia, ngươi không muốn sống nữa rồi!” Thần sắc Lâu Nguyệt Đồng cuối cùng cũng thay đổi, Thanh Gia đang lợi dụng lực tinh tú của trận pháp, hoàn toàn chuyển dời lực lượng về phía bản thân, nếu quá giới hạn chịu đựng, nàng nhất định sẽ bị nghiền nát!
Trình Tử Xuyên giương mắt, vết rách kia càng lúc càng lớn: “ Uyên Vu, ngươi cũng ra!”
“ Có thể ngươi sẽ...”
“ Mau!” Trình Tử Xuyên mới chỉ phun ra một chữ, khóe miệng đã có tia máu tràn ra, sắc mặt nghiêm nghị, hiển nhiên rất bất mãn với sự chần chừ của hắn.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, thấp giọng nói một câu “Phiền toái”, lách mình đến, xích đen vung ra biến thành bản trạng đỡ lấy lực lượng trên đầu Uyên Vu, hắn lập tức nhảy từ trong trận ra.
Trình Tử Xuyên đưa mắt nhìn Lâu Nguyệt Đồng, tựa hồ nhàn nhạt cười một cái.
Sau đó, Lâu Nguyệt Đồng và những người khác chỉ cảm nhận những lực lượng vừa rồi dần dần biến mất, thứ có thể nhìn thấy cuối cùng là hình ảnh Thanh Gia cầm kiếm, quanh thân mơ hồ có một pháp lực huyền diệu dâng lên, một kiếm đánh xuống lực tinh tú vừa dẫn động xung quanh đại trận Chu Thiên, ánh sao mênh mông tràn ra như nước biển, dường như muốn cắt ngang bầu trời đêm.
Pháp lực đó là... Đạo lực sao?
Cách quá xa, khó thể phân biệt.
Lâu Nguyệt Đồng trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: “ Thanh Gia...”
Đến khi hết thảy ánh sao đều biến mất, nơi đây đã trở thành một đống hoang tàn. Động tĩnh lớn như vậy không chỉ làm kinh động đến Hoàng đế mà còn làm kinh động đến tất cả dân chúng thành Trường An, đêm đó, tất cả mọi người đều chứng kiến được ánh sao ngút trời, không gì xinh đẹp bằng, cũng không gì đáng sợ bằng.
Bên dưới chân núi ngoài thành, Hổ yêu ngã xuống đất thở phì phò, yêu lực mất hết, hắn không thể duy trì hình người, bỗng chốc hóa nguyên hình.
Uyên Vu che chở cho Lan Tự, tiêu hao một lượng lớn yêu lực, nhưng hắn mạnh hơn Hổ yêu nên vẫn có thể duy trì hình người.
Lan Tự nhìn về một hướng, khóc lớn: “ Thanh Gia đại nhân tại sao còn chưa ra? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lâu Nguyệt Đồng thản nhiên nói: “ Nàng có suy tính, sẽ không làm nếu không nắm chắc.” Nói xong liền ngồi xuống tĩnh tọa tại chỗ, chờ Thanh Gia đuổi theo.
Quả nhiên, sáng hôm sau, thân ảnh Thanh Gia hiện ra trong nắng sớm.
“ Thanh Gia đại nhân!” Lan Tự chạy đến đầu tiên.
Lâu Nguyệt Đồng nhìn nhìn: “ Ta còn tưởng ngươi chết ở bên trong rồi.”
Trình Tử Xuyên không nói gì, nếu đã dám phá trận, đương nhiên hắn đã nắm chắc. Dừng một chút, hắn nói: “ Còn phải đa tạ ngươi giúp đỡ.”
“ Ta không giúp ngươi.” Lâu Nguyệt Đồng lười biếng nằm sưởi nắng, “ Chỉ là hiếu kỳ uy lực của trận pháp kia thôi, ai ngờ lại không ra gì thế này.”
Trước sau như một khẩu thị tâm phi.
Trình Tử Xuyên liếc qua Hổ yêu và Uyên Vu: “ Tối hôm qua gây ra động tĩnh quá lớn, cần tìm một nơi...”
“ Đến Thiên Lâm Thành đi.” Lâu Nguyệt Đồng đã hoàn toàn biến Phi Diêm Các của Tô Duyên thành chỗ nghỉ ngơi.
Trình Tử Xuyên gật đầu, đưa tay thả ra linh khí bay trong không trung, hướng Thiên Lâm Thành mà đi.
Từ khi Lâu Nguyệt Đồng nhìn ra được thân phận của Tô Duyên, Thương Nhai đã truyền tin nhắc nhở, nhưng đến khi nàng gặp lại Lâu Nguyệt Đồng vẫn tươi cười nhẹ nhàng, không có chút sợ hãi nào. Đối với chuyện này, Lâu Nguyệt Đồng vẫn rất thưởng thức.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Uyên Vu, Trình Tử Xuyên bảo Lan Tự ra vườn, vứt Hổ yêu xuống bên cạnh nàng: “ Đây là đầu sỏ gây nên chuyện năm đó tại thôn Bích Liễu, giao hắn cho ngươi xử lí, cũng là xử lí tâm ma trong lòng ngươi.”
Lan Tự ban đầu còn không hiểu, sau khi nghe xong liền sững sờ, sắc mặt trắng bệch.
Lâu Nguyệt Đồng ngồi một bên, cũng không quản chuyện này có phải chuyện nàng nên nghe không, phối hợp rót một chén trà, chậm chạp nhấm nháp.
Hổ yêu biến thành hình người khóc lóc: “ Tối hôm qua ta đã giúp ngươi, ngươi không thể lấy oán trả ơn như thế!”
“ Sát trận vốn là do ngươi bày ta, nếu không phải Thanh Gia đại nhân thu phục ngươi, ngươi sẽ gấp rút giúp chúng ta phá trận sao?” Lan Tự oán hận trừng mắt hắn, “ Năm đó mấy trăm mạng người của thôn Bích Liễu, ngươi giải thích thế nào?”
“ Ngươi muốn trách thì hãy trách Uyên Vu!” Hổ yêu bị Trình Tử Xuyên trói chặt, muốn chạy trốn cũng không được, vội la lên, “ Nếu không phải muốn ép hắn xuất hiện, ta cũng sẽ không ra lệnh cho thuộc hạ tàn sát thôn!”
“ Ngươi... Lạm sát kẻ vô tội còn ngụy biện!”
Lan Tự tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, Trình Tử Xuyên hất tay đem Tru Tà Kiếm ném cho nàng, không nói một câu.
Lan Tự nhận lấy, bàn tay run rẩy tuốt vỏ kiếm, hồi tưởng lại những người năm đó chết thảm trước mặt nàng, hốc mắt lập tức ửng đỏ: “ Ta... ta đã từng thề nhất định phải báo thù, hôm nay, ngươi nợ máu thì hãy trả bằng máu đi!”
“ Không, đừng giết ta!”
Lan Tự trợn mắt, hung hăng vung kiếm chém xuống. Hổ yêu vốn là nỏ mạnh hết đà, một kiếm này, vậy mà lại không chém xuống người hắn.
” Ngươi khóc cái gì?” Trình Tử Xuyên hỏi.
“ Con có thể báo thù, nhưng người đã chết không thể quay về.” Lan Tự buông kiếm ngã ngồi xuống đất, khóc đến tê tâm liệt phế, “ Một chút ý nghĩa cũng không có!”
Lâu Nguyệt Đồng nghe vậy đột nhiên ngẩn ra, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc có chút khẽ hoảng hốt.
“ Chưởng môn từng nói với ta, trong lòng ngươi có tâm ma, trở ngại việc tu luyện của ngươi, nếu ngươi không thể vượt qua sẽ chỉ có thể dừng bước tại đây.” Trình Tử Xuyên đi tới, nhẹ giọng nói, “ Lan Tự, có thể biến tâm ma trở thành xiềng xích của ngươi, vậy ngươi hẳn là chưa từng có quyết tâm từ trước đến nay.”
Lan Tự ngẩng đầu lên nhìn qua khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng có chút buông lỏng, cuối cùng sa vào một trạng thái kì diệu khiến nàng chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và an bình đến thế.
“ Tỉnh ngộ?” Lâu Nguyệt Đồng thấy Trình Tử Xuyên thiết hạ kết giới liền cười cười, “ Không nghĩ đến nha đầu mềm yếu này vẫn có chút tính kiên nghị.”
“ Nàng không mềm yếu, là thiện tâm.”
“ Ồ? Ngươi để nàng tự mình giải quyết kẻ thù là đang khảo nghiệm nàng?” Lâu Nguyệt Đồng nói trúng tim đen, “ Ngươi còn cho nàng mượn Tru Tà Kiếm, thế nào, muốn tiểu nha đầu này gánh vác tương lai Cửu Nguyên Sơn sao?”
Trình Tử Xuyên ngẩng đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, từ chối cho ý kiến.
“ Ý thức trách nhiệm thật cao, ngươi đã nhọc lòng rồi, không hổ là Thanh Gia tiểu sư thúc của Cửu Nguyên Sơn nha.” Lâu Nguyệt Đồng như chế giễu lại không phải chế giễu, nàng đã đoán trúng tâm tư Trình Tử Xuyên - - cho dù Cửu Nguyên Sơn có bị Trình Diệu chơi đùa đến chán, có đệ tử như Lan Tự ở đây, sự truyền thừa vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Trình Tử Xuyên không thèm để ý sự châm chọc khiêu khích của nàng, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn Tru Tà Kiếm. Thanh kiếm này không thể vĩnh viễn đi theo Thanh Gia, vì Thanh Gia đến bây giờ chưa từng tồn tại, cũng nhất định sẽ biến mất. Vì thế, hãy để một Thanh Gia khác thay thế đi.
Thân kiếm khẽ run như đang khóc ròng, có lẽ cảm nhận được tâm ý của chủ nhân.
Thánh tôn khi xưa sinh ra vì lục giới, không phải vĩnh viễn gánh trách nhiệm trên vai đó sao? Cho dù lạc hạ, hắn cũng muốn bảo vệ trật tự lục giới, thiên hạ an bình.
Lâu Nguyệt Đồng trầm mặc một hồi, đột nhiên đưa tay lên mặt “Thanh Gia” Trình Tử Xuyên lôi kéo vài cái.
“ Ngươi làm gì thế?” Trình Tử Xuyên nhíu mày, ngăn tay nàng lại.
Lâu Nguyệt Đồng nhìn thật sâu vào mắt hắn, nàng nghĩ, vì sao đến bây giờ nàng vẫn chưa thể nghiêm túc ngắm nhìn đôi mắt này? Không có mặt nạ che, mặt đối mặt, hết thảy đều không thể che giấu, nhưng nàng vẫn vô pháp xác định đáp án.
Tĩnh lặng như mặt hồ nhưng phảng phất cất giấu một ngọn núi lửa, có thể vĩnh viễn không bộc phát, cũng có thể lập tức bùng nổ.
Lâu Nguyệt Đồng hờ hững tựa người vào bàn đá, cực kỳ thong thả hỏi: “ Thanh Gia, hiện tại đối mặt với ta, thực sự là ngươi sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook