Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp
-
Chương 40: Gặp riêng
Edit: Yuurei Bana.
Lúc ăn sáng, Dư Quỳnh Hoa liên tục khen cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới tiểu khu có tiến bộ.
Bà gắp bánh trẻo rán cho Giang Hạ, nói với ba Giang: “Giang Văn Nhạc, ông ăn rồi có cảm thấy bánh trẻo rán này giống bánh trẻo bán trước cửa công viên mười mấy năm trước không, cùng một hương vị.”
Giang Văn Nhạc gắp một miếng bánh trẻo rán, cắn một miếng chậm rãi thưởng thức, “Ý, bà không nói tôi không nhớ ra được, hương vị này không khác biệt lắm đâu. Bánh trẻo nhà khác đều là bánh nhân thịt thuần khiết, bánh nhà kia có thêm chân giò đông lạnh, cắn một miếng đều là nước canh.” nói xong lại nói với Giang Hạ: “Hạ Hạ, trước đây con thích ăn bánh trẻo nhà kia nhất, mỗi lần ăn có thể ăn cả bàn lớn. Mẹ con sợ con ăn nhiều quá đau bụng, còn khuyên bảo con, con nhớ không?”
Giang Hạ lắc đầu, cô chỉ nhớ rõ bữa sáng nhà kia ăn rất ngon, còn chi tiết khác không nhớ rõ, dù sao thời gian cũng quá lâu rồi.
Ba Giang lại nói: “Tôi còn nhớ ông chủ nhà kia là một lão gia tử, còn mang theo đứa cháu, lớn hơn Hạ Hạ vài tuổi. Mỗi lần Hạ Hạ đến, tiểu tử kia dường như không thích con bé, khuôn mặt nhỏ nhắn còn trừng con bé nữa đấy. Khi đó tôi còn tưởng tiểu tử này ghét Hạ Hạ ăn quá nhiều. Ha ha ha…”
Giang Hạ: …
Nhưng mà, vì sao Trình Dật Tu làm bảnh trẻo rán, sẽ giống hương vị cô ăn nhiều năm trước chứ? cô quyết định có cơ hội nhất định phải hỏi anh một chút.
Dư Quỳnh Hoa gật đầu, “Đây là mua nhà ai, ngày mai lại mua nhiều hơn chút.”
Ở thôn Long Tuyền kia, mua không được bữa sáng, mỗi ngày chỉ có thể ăn bữa sáng do ba Giang làm - - cháo với trứng luộc. Bà thật sự ăn chán rồi.
Ba Giang nghe vậy nhìn thoáng qua Giang Hạ, nói ra: “Nhà kia làm ăn rất ngon, không biết ngày mai còn có thể mua được nữa không.”
Giang Hạ nhận được tín hiệu của cha, vội hỏi: “Có thể, sáng mai con sẽ xếp hàng, nhất định sẽ mua về cho mẹ!”
Con gái hiếu thuận tất nhiên Dư Quỳnh Hoa cao hứng, mặt mày đều mang theo cười, nói: “Con có tâm là đủ rồi, chân còn chưa khỏi đâu đấy, đừng ra ngoài chạy loạn. Đúng rồi, con xin nghỉ chưa, hôm nay có cần đi làm không?”
Giang Hạ ồ một tiếng, nói chuyện mình đã tìm được công việc mới.
Ba Giang nghe xong: “Nếu đã mất hứng, từ chức cũng tốt. Vừa đúng lúc con có thể ở nhà nghỉ vài ngày, cha sẽ đi siêu thị mua giò heo, làm canh bồi bổ cho con.”
Giang Hạ ăn bánh trẻo trong miệng còn chưa nuốt xuống, nghe ba Giang nói thiếu chút nữa nghẹn. “không cần đâu ba, chân của con sắp khỏi rồi, không cần bồi bổ nữa.” Mấy ngày nay ăn quen đồ Trình Dật Tu nấu, cô sợ đến lúc cha nấu canh cô không uống nổi một ngụm.
Ba Giang hiển nhiên không có hiểu ý nghĩ của con gái, chỉ nghĩ con gái sợ ông mệt mỏi, vui tươi hớn hở nói: “Dù sao cha cũng không có việc gì làm, hầm canh cũng chỉ là tiện tay.”
Giang Hạ: …
******
Cơm nước xong không có việc gì, Dư Quỳnh Hoa đuổi ba Giang về thôn lấy hành lý. Giang Hạ trốn vào phòng gửi tin cho Trình Dật Tu: Mẹ em nói bánh trẻo rán ăn rất ngon, ngày mai còn muốn mua.
Trình Dật Tu gửi lại rất nhanh: sẽ có đầy đủ!
Giang Hạ: Có chuyện này rất lạ, vì sao ba mẹ em đều nói hương vị bánh trẻo rán giống hương vị quán ăn nhỏ trước cửa công viên nhiều năm trước, lần đầu tiên em ăn cũng cảm thấy như thế.
Bên kia di động, Trình Dật Tu đang ở trong phòng bếp sắp xếp thực đơn mới ra hôm nay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Giang Hạ, giao mọi chuyện lại cho bếp trưởng, xoay người quay về phòng làm việc.
Có nên nói cho cô biết không? Sau khi nói cho cô biết, tất nhiên cô sẽ hỏi nhiều chuyện hơn. không nói với cô, trong lòng anh lại có hơi mất mát.
Giang Hạ đợi đã lâu mà chưa có tin nhắn hồi âm, cho rằng anh đang bận. Ném di động lên giường đi đến phòng bếp rót nước, lúc đi qua phòng khách bị mẹ gọi lại.
“Hạ Hạ, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giang Hạ bưng cái ly ngồi xuống ghế sô pha, “Có chuyện gì ạ?”
Dư Quỳnh Hoa cầm lấy điều khiển tắt ti vi, hỏi: “Tiểu tử kia bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Cha mẹ cậu ta làm gì? Con nói cho mẹ một chút.”
Giang Hạ kịp phản ứng, bà nói ‘tiểu tử kia’ có phải là chỉ Trình Dật Tu, bỏ cái ly xuống, trong đầu sắp xếp từ ngữ, nghĩ xem nên nói thế nào để thay anh chiếm được hảo cảm.
“anh ấy lớn hơn con ba tuổi, là đầu bếp. anh ấy rất lợi hại, là đồ đệ chính của Đường Nhất, hơn nữa bây giờ anh là quản lý phòng bếp của khách sạn, thu nhập không tồi. Có xe, có nhà, chính là tiểu khu bên kia Bình Hồ, là biệt thự nhỏ, anh ấy nói dùng để làm nhà cưới. Hơn nữa anh ấy không có cha mẹ, sau này mẹ không cần lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt. Mẹ, kỳ thật anh ấy đối với con rất tốt, không phải là tất cả đàn ông có bộ dáng đẹp trai đều không đáng tin cậy.”
Nghe nói làm mẹ đều để ý đến kinh tế của đối phương, có nhà có xe ắt là điều kiện không thể thiếu. Cho nên Giang Hạ đem hết ‘Ưu điểm’ của Trình Dật Tu nói ra.
Chỉ tiếc Dư Quỳnh Hoa không phải là người dễ lừa gạt như vậy, rất nhanh bắt lấy mấu chốt trong lời nói của cô: “Cậu ta không có cha mẹ sao? Qua đời rồi à?”
Giang Hạ lắc đầu, “không phải, anh ấy là cô nhi, được ông nội nuôi dưỡng. Mấy năm trước ông nội cũng qua đời, cho nên bây giờ anh ấy chỉ có một mình.”
Dư Quỳnh Hoa nhíu mày, “nói như thế, một người thân cậu ta cũng không có. Nhỡ đâu sau này gặp chuyện gì, chẳng phải không có người thương lượng sao? không được không được, chỉ với điều này cậu ta đã không đủ tư cách. Hơn nữa, cậu ta không có ba không có mẹ, ông nội lại qua đời sớm, không có người quản thúc, tính tình chắc chắn lỗ mãng, Hạ Hạ con lại quá ngoan ngoãn, đến lúc đó có tranh chấp, con sẽ bị thiệt thòi!”
Giang Hạ vội la lên: “sẽ không, anh ấy rất tốt với người khác, có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, hơn nữa quen biết lâu như thế, tới bây giờ anh ấy chưa nói một lời nặng với con. Mẹ, mẹ đồng ý đi, ở chung vài ngày mẹ sẽ biết, anh ấy thực sự rất tốt.”
Dư Quỳnh Hoa thở dài, “Hạ Hạ à, con còn trẻ tuổi. Bây giờ hai người nói chuyện yêu đương, cậu ta dĩ nhiên tốt với con, nhưng mà cậu ta có mục đích. Ví dụ như tối hôm qua, nếu mẹ và ba con không trở về, nói không chừng con bị cậu ta…” nói đến đây bà dừng lại một lát, tiếp tục nói: “Tóm lại, trước hôn nhân người đàn ông muốn nhúng chàm, tuyệt đối không phải là người tốt. Cho nên lần này con nghe mẹ, mấy ngày nữa mẹ tụ họp với vài người bạn cũ, thay con giới thiệu người tốt.”
Giang Hạ cúi đầu, cô không dám nói bọn họ đã sớm làm chuyện đó, nhưng mà lại không thể để mẹ giới thiệu người khác. “Mẹ, dù sao con thích anh ấy, nếu mẹ không đồng ý thì coi như xong, cũng không cần giới thiệu cho con người khác. Sau này con không lấy chồng, ở nhà cùng ba và mẹ.”
Giang Hạ nói xong đứng dậy trở về phòng, Dư Quỳnh Hoa thấy vẻ mặt cô cô đơn, cũng không nói được lời gì nặng.
Giang Hạ quay về phòng, thấy di động lóe sáng, mở ra nhìn, là tin nhắn của Trình Dật Tu.
Hạ Hạ, kỳ thật anh thích em đã lâu rồi, lâu đến nỗi em quên anh năm đó.
cô mở tin nhắn ra coi, rõ ràng là hỏi anh về chuyện bánh trẻo, anh lại gửi như vậy, có ý gì. cô nhìn lại tin nhắn một lần.
Lâu đến nỗi em quên anh năm đó… Đột nhiên Giang Hạ nhớ ra, lúc ăn sáng cha có nhắc tới, đứa bé nam lúc nào cũng nghiêm mặt trừng cô, cháu nội ông lão quán ăn nhỏ kia, lớn hơn cô vài tuổi…
Trình Dật Tu theo ông nội lớn lên, bảy tuổi chuyển đến thành phố T, ông nội anh cũng là đầu bếp…
Trái tim Giang Hạ thoáng dừng lại, chẳng lẽ?
cô nhắn rất nhanh, gửi nghi vấn mình qua: Quán ăn nhỏ năm đó, là ông nội anh mở sao? anh chính là đứa bé trai kia?
Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: Cuối cùng em cũng nhớ tới anh.
“A!” Giang Hạ che miệng, không để tiếng kêu của mình truyền ra khỏi phòng. Đây, đây là chuyện rất khó tin, sao lại khéo như vậy, hóa ra rất lâu trước kia, bọn họ đã quen biết.
cô lại gửi tin nhắn: Có phải anh đã sớm nhận ra em rồi không?
Trình Dật Tu: anh chưa từng quên em.
Giang Hạ: Vậy vì sao lại không nói cho em?
Trình Dật Tu: không cần nói cho em biết, anh tự mình biết anh thích em là đủ rồi.
Giang Hạ: Vậy nếu như em không thích anh thì sao? anh cũng không nói à?
Trình Dật Tu: Ừm, không nói.
Giang Hạ: anh là đồ bại hoại, vậy mà không nói cho em! nói, còn có chuyện gì gạt em, em muốn biết toàn bộ!
Đầu bên kia di động, Trình Dật Tu suy nghĩ một lát, trả lời: không có.
Giang Hạ: Sao có thể, anh không muốn nói với em là anh nhỏ tuổi như vậy đã thích em, khi đó anh mới khoảng mười tuổi nhỉ!
Trình Dật Tu: anh trưởng thành sớm không được sao?
Giang Hạ: …
Trình Dật Tu: Nhớ em, buổi tối có thể ra gặp mặt được không? Hoặc là anh đến nhà em, tăng thiện cảm?”
Giang Hạ nhớ tới lời mẹ vừa nói, trả lời: Tạm thời anh đừng tới đây, bây giờ mẹ em có định kiến rất lớn với anh. Buổi tối có cơ hội, em xuống lầu tìm anh.
Trình Dật Tu: Đợi em hôn môi hôn môi.
Giang Hạ nhìn hai cái icon hôn môi, mặt lại đỏ. Người này đúng là không đứng đắn!
Ngã xuống giường, Giang Hạ nhìn tin nhắn lại lần nữa. Hóa ra trước đây bọn họ đã sớm quen nhau. Quanh đi quẩn lại nhiều năm như thế, vậy mà gặp lại nhau, thích nhau. không khỏi cảm thán, vận mệnh, thật sự là rất kỳ diệu.
********
Buổi trưa ba Giang từ trong thôn trở về, vừa mới làm xong cơm. Dư Quỳnh Hoa nhận được điện thoại của em gái, hẹn cả nhà bọn họ tham gia buổi tiệc chiêu đãi buổi tối.
Tối hôm qua Giang Hạ đã biết, lần này ba mẹ trở về chính là vì tham gia hôn lễ của em họ Tần Chân. Tần Chân còn nhỏ hơn cô hai tuổi, lại kết hôn trước cô, nghe nói là phụng tử thành hôn. cô nghĩ, nếu như mẹ mình cũng sáng suốt như dì thì tốt rồi, cô cũng sẽ lấy cớ phụng tử thành hôn.
Nhưng mà nghĩ đến kết quả khi mình làm thế, đành phải buông tha cho chuyện này. cô sợ mẹ tức giận tái phát bệnh tim.
Hôn lễ định vào ngày mai, hôm nay mời người thân trong nhà đi ăn, đây là tập tục của thành phố T, trước hôn lễ một ngày, mời bà mối hai bên đi ăn cơm, để cảm ơn bà mối đã làm mối.
Chỉ là bây giờ đều tự do yêu đương, nào có bà mối nữa. Nhưng mà tập tục của thế hệ trước không thể thay đổi. Cho nên hai bên mời người nhà đến, đảm nhận nhân vật bà mối. Tần Chân mời bà mối chính là ba Giang.
Ăn xong cơm chưa, Dư Quỳnh Hoa đi thu dọn quần áo lấy từ trong thôn, ba Giang kích động lựa chọn quần áo mặc buổi tối. Đêm nay ông là nhân vật chính, nên phải ăn mặc chỉnh tề, không thể làm nhà gái mất mặt. Ông vui vẻ vì ông mai mối thành công, còn nhận được hồng bao lớn.
Hơn năm giờ chiều, ba Giang và mẹ Giang ra cửa, Giang Hạ lấy cớ chân không tiện, không đi cùng mọi người.
Dù sao hôm nay cũng không phải là hôn lễ chính thức, cô không đến cũng không sao. Cho nên Dư Quỳnh Hoa đồng ý, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi. Ba Giang sợ cô đói bụng, trước khi ra cửa vội vàng hầm xong canh, để cô làm cơm tối.
Sau khi Giang Hạ đưa ba mẹ ra cửa, ngửi móng heo ba hầm cách thủy. Dường như không cho gừng, mùi tanh nồng đậm, ngửi mùi thiếu chút nữa cô nôn ra.
May mà cha không có ở nhà, bằng không là sẽ nhìn chằm chằm cô uống canh.
Tìm chút trái cây và đồ ăn vặt làm cơm tối, sắp đến tám giờ, xem chừng Trình Dật Tu sắp tan làm. Giang Hạ gửi tin nhắn cho anh: Ba mẹ em ra ngoài rồi.
Nhưng mà đợi rất lâu không thấy tin nhắn trả lời, cho rằng đêm nay anh có việc bận. Mới vừa thả xuống chuẩn bị tìm thêm chút đồ ăn vặt, lại nghe cửa bị gõ vang.
Giang Hạ bị thương ở chân không thể quá dùng sức, nhảy lò cò đến cạnh cửa, nhìn qua mắt mèo, dĩ nhiên là Trình Dật Tu.
cô mở cửa cho anh vào, “Sao anh đến nhanh như vậy…”
âm thanh dần nhỏ, người bị anh ôm vào trong lòng, môi cũng bị chiếm lĩnh.
Chỉ mới không gặp một ngày mà thôi, mà anh đã nhớ cô đến phát điên. Hận không thể giấu cô vào trong túi áo mang theo bên người mới tốt.
Giang Hạ bị anh hôn hít thở sắp không thông, kéo tay anh đang chui vào trong quần áo cô. anh nhất quyết không tha cho tay đi vào, hơn nữa còn lớn mật hơn vừa rồi đánh tới ngực cô.
“anh rất nhớ em…” anh khẽ nỉ non.
Giang Hạ ừm một tiếng, tránh đi cái hôn của anh, thở gấp nói: “Mẹ của em sắp trở về rồi, nhỡ đâu bị bắt gặp nữa, anh chết chắc đấy…”
Lúc ăn sáng, Dư Quỳnh Hoa liên tục khen cửa hàng bán đồ ăn sáng dưới tiểu khu có tiến bộ.
Bà gắp bánh trẻo rán cho Giang Hạ, nói với ba Giang: “Giang Văn Nhạc, ông ăn rồi có cảm thấy bánh trẻo rán này giống bánh trẻo bán trước cửa công viên mười mấy năm trước không, cùng một hương vị.”
Giang Văn Nhạc gắp một miếng bánh trẻo rán, cắn một miếng chậm rãi thưởng thức, “Ý, bà không nói tôi không nhớ ra được, hương vị này không khác biệt lắm đâu. Bánh trẻo nhà khác đều là bánh nhân thịt thuần khiết, bánh nhà kia có thêm chân giò đông lạnh, cắn một miếng đều là nước canh.” nói xong lại nói với Giang Hạ: “Hạ Hạ, trước đây con thích ăn bánh trẻo nhà kia nhất, mỗi lần ăn có thể ăn cả bàn lớn. Mẹ con sợ con ăn nhiều quá đau bụng, còn khuyên bảo con, con nhớ không?”
Giang Hạ lắc đầu, cô chỉ nhớ rõ bữa sáng nhà kia ăn rất ngon, còn chi tiết khác không nhớ rõ, dù sao thời gian cũng quá lâu rồi.
Ba Giang lại nói: “Tôi còn nhớ ông chủ nhà kia là một lão gia tử, còn mang theo đứa cháu, lớn hơn Hạ Hạ vài tuổi. Mỗi lần Hạ Hạ đến, tiểu tử kia dường như không thích con bé, khuôn mặt nhỏ nhắn còn trừng con bé nữa đấy. Khi đó tôi còn tưởng tiểu tử này ghét Hạ Hạ ăn quá nhiều. Ha ha ha…”
Giang Hạ: …
Nhưng mà, vì sao Trình Dật Tu làm bảnh trẻo rán, sẽ giống hương vị cô ăn nhiều năm trước chứ? cô quyết định có cơ hội nhất định phải hỏi anh một chút.
Dư Quỳnh Hoa gật đầu, “Đây là mua nhà ai, ngày mai lại mua nhiều hơn chút.”
Ở thôn Long Tuyền kia, mua không được bữa sáng, mỗi ngày chỉ có thể ăn bữa sáng do ba Giang làm - - cháo với trứng luộc. Bà thật sự ăn chán rồi.
Ba Giang nghe vậy nhìn thoáng qua Giang Hạ, nói ra: “Nhà kia làm ăn rất ngon, không biết ngày mai còn có thể mua được nữa không.”
Giang Hạ nhận được tín hiệu của cha, vội hỏi: “Có thể, sáng mai con sẽ xếp hàng, nhất định sẽ mua về cho mẹ!”
Con gái hiếu thuận tất nhiên Dư Quỳnh Hoa cao hứng, mặt mày đều mang theo cười, nói: “Con có tâm là đủ rồi, chân còn chưa khỏi đâu đấy, đừng ra ngoài chạy loạn. Đúng rồi, con xin nghỉ chưa, hôm nay có cần đi làm không?”
Giang Hạ ồ một tiếng, nói chuyện mình đã tìm được công việc mới.
Ba Giang nghe xong: “Nếu đã mất hứng, từ chức cũng tốt. Vừa đúng lúc con có thể ở nhà nghỉ vài ngày, cha sẽ đi siêu thị mua giò heo, làm canh bồi bổ cho con.”
Giang Hạ ăn bánh trẻo trong miệng còn chưa nuốt xuống, nghe ba Giang nói thiếu chút nữa nghẹn. “không cần đâu ba, chân của con sắp khỏi rồi, không cần bồi bổ nữa.” Mấy ngày nay ăn quen đồ Trình Dật Tu nấu, cô sợ đến lúc cha nấu canh cô không uống nổi một ngụm.
Ba Giang hiển nhiên không có hiểu ý nghĩ của con gái, chỉ nghĩ con gái sợ ông mệt mỏi, vui tươi hớn hở nói: “Dù sao cha cũng không có việc gì làm, hầm canh cũng chỉ là tiện tay.”
Giang Hạ: …
******
Cơm nước xong không có việc gì, Dư Quỳnh Hoa đuổi ba Giang về thôn lấy hành lý. Giang Hạ trốn vào phòng gửi tin cho Trình Dật Tu: Mẹ em nói bánh trẻo rán ăn rất ngon, ngày mai còn muốn mua.
Trình Dật Tu gửi lại rất nhanh: sẽ có đầy đủ!
Giang Hạ: Có chuyện này rất lạ, vì sao ba mẹ em đều nói hương vị bánh trẻo rán giống hương vị quán ăn nhỏ trước cửa công viên nhiều năm trước, lần đầu tiên em ăn cũng cảm thấy như thế.
Bên kia di động, Trình Dật Tu đang ở trong phòng bếp sắp xếp thực đơn mới ra hôm nay, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Giang Hạ, giao mọi chuyện lại cho bếp trưởng, xoay người quay về phòng làm việc.
Có nên nói cho cô biết không? Sau khi nói cho cô biết, tất nhiên cô sẽ hỏi nhiều chuyện hơn. không nói với cô, trong lòng anh lại có hơi mất mát.
Giang Hạ đợi đã lâu mà chưa có tin nhắn hồi âm, cho rằng anh đang bận. Ném di động lên giường đi đến phòng bếp rót nước, lúc đi qua phòng khách bị mẹ gọi lại.
“Hạ Hạ, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giang Hạ bưng cái ly ngồi xuống ghế sô pha, “Có chuyện gì ạ?”
Dư Quỳnh Hoa cầm lấy điều khiển tắt ti vi, hỏi: “Tiểu tử kia bao nhiêu tuổi, làm nghề gì? Cha mẹ cậu ta làm gì? Con nói cho mẹ một chút.”
Giang Hạ kịp phản ứng, bà nói ‘tiểu tử kia’ có phải là chỉ Trình Dật Tu, bỏ cái ly xuống, trong đầu sắp xếp từ ngữ, nghĩ xem nên nói thế nào để thay anh chiếm được hảo cảm.
“anh ấy lớn hơn con ba tuổi, là đầu bếp. anh ấy rất lợi hại, là đồ đệ chính của Đường Nhất, hơn nữa bây giờ anh là quản lý phòng bếp của khách sạn, thu nhập không tồi. Có xe, có nhà, chính là tiểu khu bên kia Bình Hồ, là biệt thự nhỏ, anh ấy nói dùng để làm nhà cưới. Hơn nữa anh ấy không có cha mẹ, sau này mẹ không cần lo lắng quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt. Mẹ, kỳ thật anh ấy đối với con rất tốt, không phải là tất cả đàn ông có bộ dáng đẹp trai đều không đáng tin cậy.”
Nghe nói làm mẹ đều để ý đến kinh tế của đối phương, có nhà có xe ắt là điều kiện không thể thiếu. Cho nên Giang Hạ đem hết ‘Ưu điểm’ của Trình Dật Tu nói ra.
Chỉ tiếc Dư Quỳnh Hoa không phải là người dễ lừa gạt như vậy, rất nhanh bắt lấy mấu chốt trong lời nói của cô: “Cậu ta không có cha mẹ sao? Qua đời rồi à?”
Giang Hạ lắc đầu, “không phải, anh ấy là cô nhi, được ông nội nuôi dưỡng. Mấy năm trước ông nội cũng qua đời, cho nên bây giờ anh ấy chỉ có một mình.”
Dư Quỳnh Hoa nhíu mày, “nói như thế, một người thân cậu ta cũng không có. Nhỡ đâu sau này gặp chuyện gì, chẳng phải không có người thương lượng sao? không được không được, chỉ với điều này cậu ta đã không đủ tư cách. Hơn nữa, cậu ta không có ba không có mẹ, ông nội lại qua đời sớm, không có người quản thúc, tính tình chắc chắn lỗ mãng, Hạ Hạ con lại quá ngoan ngoãn, đến lúc đó có tranh chấp, con sẽ bị thiệt thòi!”
Giang Hạ vội la lên: “sẽ không, anh ấy rất tốt với người khác, có quan hệ rất tốt với đồng nghiệp, hơn nữa quen biết lâu như thế, tới bây giờ anh ấy chưa nói một lời nặng với con. Mẹ, mẹ đồng ý đi, ở chung vài ngày mẹ sẽ biết, anh ấy thực sự rất tốt.”
Dư Quỳnh Hoa thở dài, “Hạ Hạ à, con còn trẻ tuổi. Bây giờ hai người nói chuyện yêu đương, cậu ta dĩ nhiên tốt với con, nhưng mà cậu ta có mục đích. Ví dụ như tối hôm qua, nếu mẹ và ba con không trở về, nói không chừng con bị cậu ta…” nói đến đây bà dừng lại một lát, tiếp tục nói: “Tóm lại, trước hôn nhân người đàn ông muốn nhúng chàm, tuyệt đối không phải là người tốt. Cho nên lần này con nghe mẹ, mấy ngày nữa mẹ tụ họp với vài người bạn cũ, thay con giới thiệu người tốt.”
Giang Hạ cúi đầu, cô không dám nói bọn họ đã sớm làm chuyện đó, nhưng mà lại không thể để mẹ giới thiệu người khác. “Mẹ, dù sao con thích anh ấy, nếu mẹ không đồng ý thì coi như xong, cũng không cần giới thiệu cho con người khác. Sau này con không lấy chồng, ở nhà cùng ba và mẹ.”
Giang Hạ nói xong đứng dậy trở về phòng, Dư Quỳnh Hoa thấy vẻ mặt cô cô đơn, cũng không nói được lời gì nặng.
Giang Hạ quay về phòng, thấy di động lóe sáng, mở ra nhìn, là tin nhắn của Trình Dật Tu.
Hạ Hạ, kỳ thật anh thích em đã lâu rồi, lâu đến nỗi em quên anh năm đó.
cô mở tin nhắn ra coi, rõ ràng là hỏi anh về chuyện bánh trẻo, anh lại gửi như vậy, có ý gì. cô nhìn lại tin nhắn một lần.
Lâu đến nỗi em quên anh năm đó… Đột nhiên Giang Hạ nhớ ra, lúc ăn sáng cha có nhắc tới, đứa bé nam lúc nào cũng nghiêm mặt trừng cô, cháu nội ông lão quán ăn nhỏ kia, lớn hơn cô vài tuổi…
Trình Dật Tu theo ông nội lớn lên, bảy tuổi chuyển đến thành phố T, ông nội anh cũng là đầu bếp…
Trái tim Giang Hạ thoáng dừng lại, chẳng lẽ?
cô nhắn rất nhanh, gửi nghi vấn mình qua: Quán ăn nhỏ năm đó, là ông nội anh mở sao? anh chính là đứa bé trai kia?
Trình Dật Tu trả lời rất nhanh: Cuối cùng em cũng nhớ tới anh.
“A!” Giang Hạ che miệng, không để tiếng kêu của mình truyền ra khỏi phòng. Đây, đây là chuyện rất khó tin, sao lại khéo như vậy, hóa ra rất lâu trước kia, bọn họ đã quen biết.
cô lại gửi tin nhắn: Có phải anh đã sớm nhận ra em rồi không?
Trình Dật Tu: anh chưa từng quên em.
Giang Hạ: Vậy vì sao lại không nói cho em?
Trình Dật Tu: không cần nói cho em biết, anh tự mình biết anh thích em là đủ rồi.
Giang Hạ: Vậy nếu như em không thích anh thì sao? anh cũng không nói à?
Trình Dật Tu: Ừm, không nói.
Giang Hạ: anh là đồ bại hoại, vậy mà không nói cho em! nói, còn có chuyện gì gạt em, em muốn biết toàn bộ!
Đầu bên kia di động, Trình Dật Tu suy nghĩ một lát, trả lời: không có.
Giang Hạ: Sao có thể, anh không muốn nói với em là anh nhỏ tuổi như vậy đã thích em, khi đó anh mới khoảng mười tuổi nhỉ!
Trình Dật Tu: anh trưởng thành sớm không được sao?
Giang Hạ: …
Trình Dật Tu: Nhớ em, buổi tối có thể ra gặp mặt được không? Hoặc là anh đến nhà em, tăng thiện cảm?”
Giang Hạ nhớ tới lời mẹ vừa nói, trả lời: Tạm thời anh đừng tới đây, bây giờ mẹ em có định kiến rất lớn với anh. Buổi tối có cơ hội, em xuống lầu tìm anh.
Trình Dật Tu: Đợi em hôn môi hôn môi.
Giang Hạ nhìn hai cái icon hôn môi, mặt lại đỏ. Người này đúng là không đứng đắn!
Ngã xuống giường, Giang Hạ nhìn tin nhắn lại lần nữa. Hóa ra trước đây bọn họ đã sớm quen nhau. Quanh đi quẩn lại nhiều năm như thế, vậy mà gặp lại nhau, thích nhau. không khỏi cảm thán, vận mệnh, thật sự là rất kỳ diệu.
********
Buổi trưa ba Giang từ trong thôn trở về, vừa mới làm xong cơm. Dư Quỳnh Hoa nhận được điện thoại của em gái, hẹn cả nhà bọn họ tham gia buổi tiệc chiêu đãi buổi tối.
Tối hôm qua Giang Hạ đã biết, lần này ba mẹ trở về chính là vì tham gia hôn lễ của em họ Tần Chân. Tần Chân còn nhỏ hơn cô hai tuổi, lại kết hôn trước cô, nghe nói là phụng tử thành hôn. cô nghĩ, nếu như mẹ mình cũng sáng suốt như dì thì tốt rồi, cô cũng sẽ lấy cớ phụng tử thành hôn.
Nhưng mà nghĩ đến kết quả khi mình làm thế, đành phải buông tha cho chuyện này. cô sợ mẹ tức giận tái phát bệnh tim.
Hôn lễ định vào ngày mai, hôm nay mời người thân trong nhà đi ăn, đây là tập tục của thành phố T, trước hôn lễ một ngày, mời bà mối hai bên đi ăn cơm, để cảm ơn bà mối đã làm mối.
Chỉ là bây giờ đều tự do yêu đương, nào có bà mối nữa. Nhưng mà tập tục của thế hệ trước không thể thay đổi. Cho nên hai bên mời người nhà đến, đảm nhận nhân vật bà mối. Tần Chân mời bà mối chính là ba Giang.
Ăn xong cơm chưa, Dư Quỳnh Hoa đi thu dọn quần áo lấy từ trong thôn, ba Giang kích động lựa chọn quần áo mặc buổi tối. Đêm nay ông là nhân vật chính, nên phải ăn mặc chỉnh tề, không thể làm nhà gái mất mặt. Ông vui vẻ vì ông mai mối thành công, còn nhận được hồng bao lớn.
Hơn năm giờ chiều, ba Giang và mẹ Giang ra cửa, Giang Hạ lấy cớ chân không tiện, không đi cùng mọi người.
Dù sao hôm nay cũng không phải là hôn lễ chính thức, cô không đến cũng không sao. Cho nên Dư Quỳnh Hoa đồng ý, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi. Ba Giang sợ cô đói bụng, trước khi ra cửa vội vàng hầm xong canh, để cô làm cơm tối.
Sau khi Giang Hạ đưa ba mẹ ra cửa, ngửi móng heo ba hầm cách thủy. Dường như không cho gừng, mùi tanh nồng đậm, ngửi mùi thiếu chút nữa cô nôn ra.
May mà cha không có ở nhà, bằng không là sẽ nhìn chằm chằm cô uống canh.
Tìm chút trái cây và đồ ăn vặt làm cơm tối, sắp đến tám giờ, xem chừng Trình Dật Tu sắp tan làm. Giang Hạ gửi tin nhắn cho anh: Ba mẹ em ra ngoài rồi.
Nhưng mà đợi rất lâu không thấy tin nhắn trả lời, cho rằng đêm nay anh có việc bận. Mới vừa thả xuống chuẩn bị tìm thêm chút đồ ăn vặt, lại nghe cửa bị gõ vang.
Giang Hạ bị thương ở chân không thể quá dùng sức, nhảy lò cò đến cạnh cửa, nhìn qua mắt mèo, dĩ nhiên là Trình Dật Tu.
cô mở cửa cho anh vào, “Sao anh đến nhanh như vậy…”
âm thanh dần nhỏ, người bị anh ôm vào trong lòng, môi cũng bị chiếm lĩnh.
Chỉ mới không gặp một ngày mà thôi, mà anh đã nhớ cô đến phát điên. Hận không thể giấu cô vào trong túi áo mang theo bên người mới tốt.
Giang Hạ bị anh hôn hít thở sắp không thông, kéo tay anh đang chui vào trong quần áo cô. anh nhất quyết không tha cho tay đi vào, hơn nữa còn lớn mật hơn vừa rồi đánh tới ngực cô.
“anh rất nhớ em…” anh khẽ nỉ non.
Giang Hạ ừm một tiếng, tránh đi cái hôn của anh, thở gấp nói: “Mẹ của em sắp trở về rồi, nhỡ đâu bị bắt gặp nữa, anh chết chắc đấy…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook