Nhật Ký Theo Đuổi Vợ Của Chàng Đầu Bếp
Chương 1: Quần lót đắt tiền

Sáng sớm tháng tư, ánh nắng tươi sáng.

Sáng sớm Giang Hạ đeo tai nghe chạy bộ dọc theo bờ hồ công viên, nhân tiện thưởng thức cảnh đẹp say lòng người.

Không ngờ rằng, cô thưởng thức mùa xuân và cảnh vật, người khác cũng đang đang thưởng thức cô.

Hôm nay Giang Hạ mặc bộ quần áo thể thao màu xám tro mỏng, tóc buộc tùy tiện sau gáy thành đuôi ngựa. Kiên trì rèn luyện chạy bộ lâu dài, làm cho dáng người cô trở nên thon thả, bên hông không có một chút thịt thừa, chỗ cần béo cũng không gầy một chút nào. Cho dù cô mua quần áo thể thao một trăm đồng, cũng làm cô mặc vào trước – lồi – sau – vểnh hiệu quả rất tốt.

Chạy xong một vòng, Giang Hạ dừng lại nghỉ ngơi, theo thói quen lấy điện thoại di động ra tự sướng. Có rất nhiều người chạy bộ vào buổi sáng, lúc cô chụp tấm hình đã có mấy người chạy tới bên người cô, nhưng mà cô không biết, những người đó đã cùng chạy phía sau cô.

Đã bảy giờ, nghĩ đến trong phòng vệ sinh còn một đống quần áo bẩn, Giang Hạ quyết định hôm nay chỉ chạy đến đây thôi.

Trước khi chạy về, Giang Hạ cúi đầu để điện thoại di động vào túi xách ở cổ tay, không cẩn thận đụng vào người từ đối diện chạy tới, di động bốp một tiếng rơi xuống mặt đất.

Vóc dáng đối phương rất cao, Giang Hạ cao 1m68 đầu đụng vào ngực anh, mũi bị đụng đau nhức.

“Anh đi đường không nhìn…” Cô bịt mũi nhìn về phía người gây ra họa, không đề phòng đối mặt với đôi mắt sâu thẳm, nửa câu sau kịp thời nuốt trở vào.

Người đàn ông trước mắt có thân hình rắn chắc, không mềm mại giống tiểu thịt tươi đang thịnh hành, mày rậm khẽ nhíu lại, mũi cao, đúng là loại hình con người rắn rỏi mà Giang Hạ thích.

Đúng như người ta nói, khuôn mặt dễ nhìn có thể giành được rất nhiều ưu đãi. Lửa giận của Giang Hạ bởi vì người đàn ông trước mắt có khuôn mặt dễ nhìn, trong nháy mắt tiêu tán.

“Không sao chứ?” Người đàn ông nhặt di động lên đưa trả lại cho Giang Hạ, ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt cô, cũng không dừng lại.

Ngón tay anh sạch sẽ thon dài, lúc Giang Hạ nhận lấy điện thoại không cẩn thận đụng phải, trên mặt khẽ nóng lên. Lắc đầu nói: “Không sao.”

May mắn cô bịt mũi, mặt đỏ chắc là cũng nhìn không ra.

“Vậy thì tạm biệt.” Nói xong tiếp tục chạy về phía trước, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Tâm tình Giang Hạ không tệ, cũng không tính toán về việc anh không nói xin lỗi. Trên đường trở về tiểu khu cô ghé vào cửa tiệm bánh bao mua hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành, vừa đi vừa ăn.

Cô làm việc ở khách sạn có ký túc xá cho nhân viên, dựa vào chức vị của cô có thể phân một phòng. Nhưng mà cô thích tiểu khu nhà mình chỉ cách công viên một bức tường, cho nên thà rằng mỗi ngày tốn thêm hai mươi phút ngồi xe, cũng muốn ở nhà.

Hơn nữa kể từ khi cha mẹ đến nông thôn định cư, rất cao hứng với hoa quả rau củ mình trồng được ở vườn, căn bản không có dự định trở về. Trong nhà cần có người ở mới có sức sống.

Nhà Giang Hạ ở tầng sáu, lúc vào cửa đồ ăn sáng trong tay đã gần ăn xong. Quần áo bẩn thay tối hôm qua đều ở trong phòng vệ sinh, áo khoác đều đã ném vào trong máy giặt, nội y, khăn mặt và bít tất chia ra để giặt.

Lúc giặt nội y Giang Hạ mới nhớ tới, mấy ngày hôm trước cùng Hứa Lôi đi dạo phố mua nội y mới còn chưa có mở ra, thừa dịp hôm nay còn sớm lôi ra giặt sạch.

Nói đến bộ nội y này, Giang Hạ thật sự rất đau. Nếu không phải ngày đó uống chút rượu, Hứa Lôi lại mạnh mẽ giáo huấn cô phụ nữ phải đối với mình tốt một chút, không được quan niệm tiết kiệm đối với ví tiền, Giang Hạ cũng sẽ không choáng váng đầu óc mua bộ nội y bằng nửa tháng tiền lương của cô. Đợi ngày hôm sau cô tỉnh táo lại muốn mang đi trả, mới phát hiện trên hóa đơn in “Hàng hóa đặc biệt, không thể trả lại”.

Cẩn thận cắt mác treo trong nội y, cầm lên nhìn trước sau. Đường viền ren màu đen quấn quanh ngực, còn có quần lót ren màu đen mỏng gần như trong suốt. Vài miếng vải màu hồng phấn, làm hại cô tháng này ngay cả quả táo cũng ăn không nổi!

Giang Hạ hối hận oa một tiếng, “Cũng không phải làm bằng vàng, sao lại quý như thế!”

Hơn nữa, bạn trai cô đều không có, vì sao Hứa Lôi lại phải giúp cô chọn loại gợi cảm như này chứ?

Oán hận thì oán hận, đều đã mua về rồi, cô cũng không thể vứt bỏ. Cẩn thận giặt sạch sau đó cầm đến sân thượng phơi khô.

Nhà Giang Hạ là tiểu khu cũ, sân thượng không có khép kín. Bởi vì là tầng cao nhất, cũng không sợ trên mặt sẽ có cái gì bẩn rớt xuống. Cho nên Giang Hạ đều ở bên ngoài lan can phơi quần áo.

Hôm nay có gió, Giang Hạ sợ mắc áo sẽ bị thổi xuống, vì vậy đi vào nhà cầm cái kẹp cố định. Nhưng mà đen đủi như vậy, lúc cô cầm kẹp đi ra chứng kiến quần lót nhẹ nhàng từ từ rơi xuống.

“A!” Theo bản năng Giang Hạ với tay bắt lấy, lại bắt hụt. Cúi đầu nhìn xuống, trên ban công lầu năm một cái đầu thò ra, sau đó… Vải ren không nghiêng không lệch, vừa đúng lúc rơi trên mặt người kia!

Trình Dật Tu ở trên sân thượng tưới hoa, nghe trên lầu truyền đến tiếng kêu sợ hãi, duỗi đầu nhìn lên trên, chỉ thấy một thứ gì đó màu đen rơi xuống mặt mình. Anh cho là trên lầu bỏ xuống rác gì đó, lấy từ trên mặt xuống, vừa hay nhìn thấy người lầu trên rụt trở về.

Khuôn mặt hoảng hốt kia dường như rất quen thuộc? Đợi anh thấy rõ đồ trong tay là gì, cả người không được tốt…

Giang Hạ không nghĩ tới người lầu dưới sẽ nhìn lên trên, không hề nghĩ ngợi lùi về ban công.

A a! Thật sự là xấu hổ chết mất! Vì sao hết lần này tới lần khác là chiếc quần gợi cảm kia rớt xuống! Vì sao!

Đồ đắt tiền như vậy cô còn chưa mặc một lần, làm sao bây giờ? Đi xuống lầu đòi, hay là không cần nữa?

Đòi, cô không còn mặt mũi. Không cần, cô sẽ đau lòng!

Giang Hạ liên tục rối rắm có nên ra ngoài đi làm, cuối cùng vẫn nhịn đau buông tha cho quần lót đắt đỏ kia.

Cô còn nhớ gia đình lầu dưới mấy tháng trước đã chuyển đi, bây giờ ở đây hẳn là khách thuê, không biết gốc rễ, ai biết là ai. Hơn nữa bây giờ biến thái nhiều như vậy, cho dù lấy về cô cũng không dám mặc.

Nhưng mà cô tiếc cái quần đấy, nếu chiết khấu, tấm vải kia cũng đáng giá vài trăm. Thật sự là đau lòng!

Giang Hạ thay quần áo, đem chìa khóa di động ví tiền bỏ vào trong túi xách cầm trên tay, nhíu mày ra cửa. Lại phát hiện ngoài cửa treo một cái túi giấy, vừa mở ra nhìn, dĩ nhiên là chiếc quần làm cô đau lòng đến bây giờ!

Người lầu dưới trả lại sao?

Giang Hạn ló đầu ra nhìn hành lang, không nhìn thấy người. Xem ra túi giấy này đã để ở đây được một lúc rồi.

Đột nhiên Giang Hạ hơi áy náy, người ta đã sớm trả lại cho cô, còn săn sóc bỏ vào túi giấy treo lên. Vậy mà cô còn suy nghĩ người lầu dưới có phải là biến thái hay không.

Mất mà được lại tâm tình thật tốt. Lúc xuống lầu Giang Hạ liếc mắt nhìn căn nhà ở tầng năm. Cửa đóng chặt, không nhìn thấy được gì.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giang Hạ làm việc lúc chín giờ, cô có thói quen đến sớm mười phút, đúng tám giờ năm mươi phút quẹt thẻ.

Lúc vào phòng thay quần áo đổi quần áo làm việc, phát hiện Hứa Lôi đã ở đây rồi.

“Ồ, hôm Hứa đại quản lý sao lại đi làm đúng giờ như vậy!”

Hứa Lôi ở bộ phận tiêu thụ, làm việc ở khách sạn trước, Giang Hạ cũng không biết hóa ra khách sạn cũng có bộ phận tiêu thụ. Công việc của bọn họ chủ yếu là lôi kéo khách, cho nên thời gian làm việc tương đối co dãn, không cần quẹt thẻ đúng hạn.

Tình huống bình thường, không đến lúc nghỉ ăn trưa, Hứa Lôi sẽ không đi làm. Cho nên hôm nay sớm như vậy gặp được cô, thật sự làm Giang Hạ ngạc nhiên.

Vẻ mặt Hứa Lôi nhìn Giang Hạ như nhìn người ngoài hành tinh.

“Hôm nay toàn bộ nhân viên nữ chắc là chỉ có mình cậu đến muộn!”

“A, nghỉ du lịch không phải là sớm quá sao?” Vẻ mặt Giang Hạ mê mang.

Khách sạn sẽ an bày cho nhân viên nữ đi du lịch, buổi sáng bảy giờ tập hợp, cho nên mọi người đều đến rất sớm.

Hứa Lôi lấy ra hộp trang điểm, soi gương cẩn thận đánh son. Ngũ quan cô vốn xinh đẹp, khóe mắt hơi xếch lên, dùng chì khẽ tô lại mắt, tô lên mascara dày. Giang Hạ cảm thấy cô giống như minh tinh trong quảng cáo, ánh mắt Hứa Lôi có thể câu dẫn người.

“Cậu chưa xem tin tức sao?” Hứa Lôi vừa bôi son vừa hỏi.

“Không có, buổi sáng chạy xong giặt một đống quần áo, không rảnh nhìn di động.” Giang Hạ lấy đồng phục từ trong tủ ra thay. Đồng phục khách sạn đều là liền thân, nhưng mà Giang Hạ cảm thấy hơi chật. Nhất là váy, chật căng, hại cô bình thường không dám tùy tiện ngồi xổm xuống, chỉ sợ không cẩn thận đứt chỉ.

Hứa Lôi quăng cho cô ánh mắt tớ cũng biết là như vậy mà.

Giang Hạ cầm tất chân mặc đến đủi, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hứa Lôi trang điểm xong, hôn gió với Giang Hạ. “Tiểu Hạ Hạ thân ái của tớ, cậu cảm thấy kiếp này ngoại trừ tiền ra, còn có thứ gì có thể làm cho Hứa Lôi tớ buông tha cho thời gian ngủ nướng?”

“Đàn ông.” Giang Hạ không lưỡng lự trả lời.

“Sai, là đàn ông đẹp trai!”

Giang Hạ:…

Hứa Lôi khóa tủ thay quần áo, ôm cánh tay tựa vào cửa tủ nhìn Giang Hạ mặc tất chân. Bởi vì thiết kế bên trong là áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo vest nhỏ. Lúc cô cúi xuống mặc tất chân, cảnh xuân trước ngực hơi lộ ra.

“Tiểu Hạ Hạ, nếu tớ là đàn ông, tớ nhất định sẽ đụng ngã cậu!”

Giang Hạ đi tất xong, tức giận lườm cô một cái, “Vậy cậu nhanh chuyển giới tính đi, tớ đợi cậu!”

Đợi Giang Hạ mặc đồng phục xong, Hứa Lôi không thể đợi được nữa kéo cô lên lầu, đi thẳng đến bộ phận nhà hàng Trung Quốc.

“Cậu không đi nhìn trai đẹp, chạy đến nhà hàng Trung Quốc làm gì?” Giang Hạ khó hiểu hỏi. Lập tức hiểu được, không lẽ trai đẹp ở khu nhà hàng Trung Quốc?”

Nhưng mà cô thân là quản lý bộ phận nhà hàng Trung Quốc, nếu như có nhân vật mới sao cô lại không biết?

“Anh ấy có thể coi là người bộ phận ăn uống, nhưng mà không phải do cậu quản.”

Giang Hạ hơi nghĩ cũng biết, đầu bếp Vu phải về thành phố S chăm sóc vợ hoài song thai, cho nên mời tiểu sư đệ của anh ta đến. Nghe nói tiểu sư đệ này là nhân vật khó lường, nguyên thủ ngoại quốc đều đã nếm thử món ăn anh ta làm.

Đương nhiên, tiền lương không phải bình thường. Vì mời anh ta đến, Mã tổng hạ vốn gốc, điều kiện so với đầu bếp Vu còn lớn hơn.

Nhưng mà, chỉ cần nghĩ đến đầu bếp, trước mắt Giang Hạ liền hiện ra đầu bếp Vu ưỡn cái bụng nhỏ.

Khi nào thì Hứa Lôi thay đổi khẩu vị như vậy?

Lúc đến nhà hàng Trung Quốc, Giang Hạ phát hiện cả tầng lầu không có thân ảnh nhân viên phục vụ. Nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, đã chín giờ năm phút, không thể nào mà tất cả mọi người đều đi muộn.

Hứa Lôi kéo cô đi đến hành lang bên tay phải, cuối khúc quẹo hành lang có một cái cửa, chính là phòng bếp, đó là phòng làm việc của đầu bếp Vu. Từ xa Giang Hạ đã nhìn thấy một đám người chen lấn ở cửa.

Hóa ra nhân viên phục vụ biến mất toàn bộ chạy tới đây.

“Đều chen lấn ở chỗ này làm gì, không cần đi làm sao?” Giang Hạ dùng uy nghiêm của quản lý hỏi đám người.

Nhưng mà không có ai để ý đến cô, liền nghe có người kêu lên: “Mau nhìn, đến rồi!”

Vì vậy một đám người chen nhau tới trước, “Thật sự là đẹp trai!”

Giang Hạ hắng giọng một cái, “Trước khi diễn ra cuộc họp thường kì sẽ kiểm tra vệ sinh, không đủ tiêu chuẩn sẽ phạt tiền!”

Đám người mới phát hiện ra quản lý đến, hơn nữa muốn nhìn người đã tiến vào phòng làm việc, vì vậy không đến một giây tất cả mọi người đều rời đi không thấy tung tích.

Giang Hạ nghĩ, quả nhiên không thể quá lương thiện.

Không biết Hứa Lôi lấy từ đâu ra một phần văn kiện, kéo Giang Hạ vào phòng đầu bếp.

Giang Hạ hỏi cô: “Đi đâu thế?”

“Tớ vừa viết tiếp thực đơn bữa tiệc, tìm đầu bếp mới thương lượng thực đơn.”

“Cậu thương lượng thực đơn kéo tớ đi làm gì?”

Hứa Lôi nhướn mày nhìn về phía Giang Hạ, “Tớ đây là nước phù sa không thể chảy ruộng ngoài, anh ta chướng mắt tớ, cũng phải vừa ý cậu. Dù gì chị em chúng ta cũng phải có một người tóm được anh ta, không thể để Hạ Bạch Tuyết hưởng mất!”

Đây là logic gì vậy, Giang Hạ muốn thoát khỏi tay cô, “Sớm tinh mơ tớ đã gặp nhiều chuyện rồi, cậu tự mình đi bắt đi.”

“Không được, chị em tốt phải có phúc cùng hưởng, có đàn ông cùng chia!” Nói xong từ phía sau đẩy Giang Hạ vào phòng làm việc.

Hai người một người giãy giụa một người đẩy, không để ý, Giang Hạ liền đụng vào người đi ra từ phòng làm việc. Buổi sáng mũi vừa mới bị đụng vào, bây giờ lại bị đụng đau nước mắt chảy ròng.

Giang Hạ bịt mũi nước mắt chảy ra, sau khi thấy rõ người gây ra họa không tránh khỏi ngây ngốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương