Nhật Ký Thay Đổi Quá Khứ Của Tiện Nữ
-
Chương 2
Rời khỏi phòng tắm nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ nằm trên đầu giường, cũng gần năm giờ rồi đi!
Bây giờ Hạ Nguyệt Tinh cũng chỉ mới là thiếu nữ mười bảy tuổi tất nhiên là cần phải đến trường. Lại nhớ đến trường quý tộc S thành, khóe môi Hạ Nguyệt Tinh không tự chủ được giương lên.
“Tiểu thư… tiểu thư” bên ngoài phòng ngủ tiếng vú Trương gọi nhẹ vọng vào. Hôm nay là thứ hai nên ông chủ nói hai tiểu thư có lịch học từ rất sớm.
Nghe giọng nói nửa quen thuộc nửa xa lạ của vú Trương, Hạ Nguyệt Tinh đáy lòng rõ là có chút xao động. Cô không chút để ý nói vọng ra:
“Tôi đã biết”
Phía bên kia cánh cửa động tác của vú Trương quả thật có chút đình chỉ lại một chút khi nghe thấy giọng nói của Hạ Nguyệt Tinh. Hôm nay mới có hơn năm giờ mà tiểu thư đã dậy rồi sao?
Rất không giống với phong cách thường ngày của nhị tiểu thư a! Không lẽ đứa nhỏ này rốt cuộc cũng đã thay đổi rồi rồi. Bà mang theo tâm trạng có chút ngờ vực nhưng nhiều hơn là vui vẻ rời khỏi.
Trong phòng khách Hạ gia, Hạ Lưu Quang cùng Tuyết Tịnh Liên đang ngồi dùng bữa sáng. Hạ Nguyệt Lan đang ngồi sắp xếp lại tài liệu cho chương trình học sắp tới:
“Ba ba, mụ mụ, tỷ tỷ hảo..!”
Hạ Nguyệt Tinh gương mặt cũng không có quá nhiều biến hóa chào hỏi. Bây giờ, cô cũng không có muốn quá nhiều chuyện khác xảy ra, cứ bình bình ổn ổn trôi qua là được rồi.
Tuyết Tịnh Liên cảm thấy hôm nay con gái bà thật khác lạ, thật biết hiểu phép tắc không giống với nó thường ngày chút nào. Hạ Lưu Quang thấy con gái thần thanh khí sảng không khỏi gật đầu cười ha hả:
“Tốt đến đây ngồi”
Hạ Nguyệt Tinh im lặng dùng bữa sáng, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn chị gái sinh đôi của mình. Hạ Nguyệt Lan vẫn phong cách thanh tao nhẹ nhàng, rất có phong thái thiếu nữ thanh lịch, dịu dàng. Lại nghĩ đến người phụ nữ đau khổ, tiều tụy của đời trước Hạ Nguyệt Tinh bỗng lại có cảm giác ăn không vô.
“Tiểu Tinh có muốn đi chung xe với bọn chị không?” Hạ Nguyệt Lan cất tài liệu vô cặp sách cười hỏi. Hôm nay nhìn thần thái tươi tỉnh của muội muội, Hạ Nguyệt Lan quả thực có điểm cao hứng.
Hạ Nguyệt Tinh buông đũa xuống nghĩ ngợi một chút rồi cũng không từ chối ý tốt của chị gái:
“Hảo, tùy tiện đi”
Ăn uống qua loa xong Hạ Nguyệt Lan ra ngoài đợi xe trước, Hạ Nguyệt Tinh cũng bắt đầu thu dọn cặp sách nhưng cô vừa bước chân ra khỏi nhà đã bị tiếng nói của vú Trương kéo lại:
“Tiểu thư, người để quên này” rồi nhét vào tay Hạ Nguyệt Tinh một cái gói nhỏ mềm mềm. Xòe lòng bàn tay ra nhìn rõ thì ra là một chiếc bánh cupcake nhỏ được gói vô cùng cẩn thận.
Chiếc bánh cupcake nhìn qua là quà tự làm, thậm chí nếu nhìn rõ còn thấy cả một vệt đen nho nhỏ do bị nướng quá lửa. Đáy lòng Hạ Nguyệt Tinh vô cùng phức tạp, cho dù mười năm có trôi qua đi chăng nữa thì cô cũng nhất định sẽ không bao giờ quên đi chiếc bánh này.
Trái ngược với Hạ Nguyệt Lan từ nhỏ thiên tư thông minh, từ cắm hoa đến nấu nướng không gì có thể làm khó được thì Hạ Nguyệt Tinh đích xác là không biết gì hết.
Chiếc bánh cupcake này chính là món quà ăn mừng cho học trưởng Hoa Thiên Kỳ khi anh ta được giải thưởng cấp quốc gia về môn Toán học mà Hạ Nguyệt Tinh đã dày công chuẩn bị.
Vì để tặng cho người nọ Hạ nhị tiểu thư tay chưa một lần dích nước lại tự đích thân vào bếp. Thành ý khi đó phải nói là vô cùng nhiều, về phần người nọ có nhận hay không thì cô không biết.
Cầm chiếc bánh nhỏ định bụng quăng nó vào thùng rác, nhưng nghĩ mãi lại chẳng dám ra tay. Hạ Nguyệt Tinh nhìn chiếc bánh nhỏ cười tự giễu, dẫu sao cũng là món ăn lần đầu tự bản thân mình làm, bỏ đi thì cũng thực là đáng tiếc. Bèn bỏ vào trong cặp sách bước nhanh ra khỏi nhà.
Hạ Nguyệt Tinh bước chầm chậm trên con đường nhỏ lát gạch, không khí trong lành khiến cô thoải mái thở ra. Bước đi một đoạn ngắn cuối cùng cũng ra khỏi cổng sân, Hạ Nguyệt Lan hiện đang đứng ở phía trước nói truyện vui vẻ cùng hai người nam nhân.
Hạ Nguyệt Tinh nhìn thấy dung mạo của hai người trước mặt, cước bộ không khỏi có chút dừng lại. Nắm chặt lấy quai đeo cặp, thần sắc của Hạ Nguyệt Tinh cũng không có biến hóa gì lớn bước đến.
Cả ba người đang trò truyện vui vẻ thoáng chốc cũng dừng lại, nhìn cô gái ăn mặc có phần hơi khác so với thường ngày. Hoa Thiên Dật tò mò liếc nhìn cô hỏi:
“A Tinh?”
Hạ Nguyệt Tinh nhìn cậu trai hòa đồng có vẻ mặt y hệt người nọ, trong lòng không khỏi cười nói: “Ân”
“Cậu thực sự là Hạ Nguyệt Tinh” Hoa Thiên Dật vẫn chưa chịu buông tha cô, sao hôm nay tiểu ác ma Hạ Nguyệt Tinh lại có thay đổi lớn đến như vậy. Hoa Thiên Kỳ vẫn im lặng, lạnh lùng đứng một bên hệt như chuyện này chẳng liên quan đến anh ta. Hạ Nguyệt Tinh cũng chẳng có hơi sức đâu mà quản.
Hạ Nguyệt Lan bị hành động trẻ con của Hoa Thiên Dật cùng vẻ mặt lười quản của Hạ Nguyệt Tinh mà bật cười. Trong lòng cô vô cùng cảm thán đã lâu lắm rồi bốn người họ mới được ở cùng một chỗ thế này.
Trò truyện đủ rồi, cả bốn người cùng nhau lên xe Hạ Nguyệt Tinh cũng tự có ý thức mà lui ra ghế sau ngồi với Hoa Thiên Dật, để dành ghế trước cho Hạ Nguyệt Lan cùng Hoa Thiên Kỳ.
Hoa Thiên Dật nhìn biểu hiện của cô nãy giờ, khóe môi lúc nào cũng giương lên không khỏi có phần ảm đạm hạ xuống, ánh mắt anh nhìn cô cũng có phần không hiểu.
Bây giờ Hạ Nguyệt Tinh cũng chỉ mới là thiếu nữ mười bảy tuổi tất nhiên là cần phải đến trường. Lại nhớ đến trường quý tộc S thành, khóe môi Hạ Nguyệt Tinh không tự chủ được giương lên.
“Tiểu thư… tiểu thư” bên ngoài phòng ngủ tiếng vú Trương gọi nhẹ vọng vào. Hôm nay là thứ hai nên ông chủ nói hai tiểu thư có lịch học từ rất sớm.
Nghe giọng nói nửa quen thuộc nửa xa lạ của vú Trương, Hạ Nguyệt Tinh đáy lòng rõ là có chút xao động. Cô không chút để ý nói vọng ra:
“Tôi đã biết”
Phía bên kia cánh cửa động tác của vú Trương quả thật có chút đình chỉ lại một chút khi nghe thấy giọng nói của Hạ Nguyệt Tinh. Hôm nay mới có hơn năm giờ mà tiểu thư đã dậy rồi sao?
Rất không giống với phong cách thường ngày của nhị tiểu thư a! Không lẽ đứa nhỏ này rốt cuộc cũng đã thay đổi rồi rồi. Bà mang theo tâm trạng có chút ngờ vực nhưng nhiều hơn là vui vẻ rời khỏi.
Trong phòng khách Hạ gia, Hạ Lưu Quang cùng Tuyết Tịnh Liên đang ngồi dùng bữa sáng. Hạ Nguyệt Lan đang ngồi sắp xếp lại tài liệu cho chương trình học sắp tới:
“Ba ba, mụ mụ, tỷ tỷ hảo..!”
Hạ Nguyệt Tinh gương mặt cũng không có quá nhiều biến hóa chào hỏi. Bây giờ, cô cũng không có muốn quá nhiều chuyện khác xảy ra, cứ bình bình ổn ổn trôi qua là được rồi.
Tuyết Tịnh Liên cảm thấy hôm nay con gái bà thật khác lạ, thật biết hiểu phép tắc không giống với nó thường ngày chút nào. Hạ Lưu Quang thấy con gái thần thanh khí sảng không khỏi gật đầu cười ha hả:
“Tốt đến đây ngồi”
Hạ Nguyệt Tinh im lặng dùng bữa sáng, chốc chốc lại ngẩng đầu lên nhìn chị gái sinh đôi của mình. Hạ Nguyệt Lan vẫn phong cách thanh tao nhẹ nhàng, rất có phong thái thiếu nữ thanh lịch, dịu dàng. Lại nghĩ đến người phụ nữ đau khổ, tiều tụy của đời trước Hạ Nguyệt Tinh bỗng lại có cảm giác ăn không vô.
“Tiểu Tinh có muốn đi chung xe với bọn chị không?” Hạ Nguyệt Lan cất tài liệu vô cặp sách cười hỏi. Hôm nay nhìn thần thái tươi tỉnh của muội muội, Hạ Nguyệt Lan quả thực có điểm cao hứng.
Hạ Nguyệt Tinh buông đũa xuống nghĩ ngợi một chút rồi cũng không từ chối ý tốt của chị gái:
“Hảo, tùy tiện đi”
Ăn uống qua loa xong Hạ Nguyệt Lan ra ngoài đợi xe trước, Hạ Nguyệt Tinh cũng bắt đầu thu dọn cặp sách nhưng cô vừa bước chân ra khỏi nhà đã bị tiếng nói của vú Trương kéo lại:
“Tiểu thư, người để quên này” rồi nhét vào tay Hạ Nguyệt Tinh một cái gói nhỏ mềm mềm. Xòe lòng bàn tay ra nhìn rõ thì ra là một chiếc bánh cupcake nhỏ được gói vô cùng cẩn thận.
Chiếc bánh cupcake nhìn qua là quà tự làm, thậm chí nếu nhìn rõ còn thấy cả một vệt đen nho nhỏ do bị nướng quá lửa. Đáy lòng Hạ Nguyệt Tinh vô cùng phức tạp, cho dù mười năm có trôi qua đi chăng nữa thì cô cũng nhất định sẽ không bao giờ quên đi chiếc bánh này.
Trái ngược với Hạ Nguyệt Lan từ nhỏ thiên tư thông minh, từ cắm hoa đến nấu nướng không gì có thể làm khó được thì Hạ Nguyệt Tinh đích xác là không biết gì hết.
Chiếc bánh cupcake này chính là món quà ăn mừng cho học trưởng Hoa Thiên Kỳ khi anh ta được giải thưởng cấp quốc gia về môn Toán học mà Hạ Nguyệt Tinh đã dày công chuẩn bị.
Vì để tặng cho người nọ Hạ nhị tiểu thư tay chưa một lần dích nước lại tự đích thân vào bếp. Thành ý khi đó phải nói là vô cùng nhiều, về phần người nọ có nhận hay không thì cô không biết.
Cầm chiếc bánh nhỏ định bụng quăng nó vào thùng rác, nhưng nghĩ mãi lại chẳng dám ra tay. Hạ Nguyệt Tinh nhìn chiếc bánh nhỏ cười tự giễu, dẫu sao cũng là món ăn lần đầu tự bản thân mình làm, bỏ đi thì cũng thực là đáng tiếc. Bèn bỏ vào trong cặp sách bước nhanh ra khỏi nhà.
Hạ Nguyệt Tinh bước chầm chậm trên con đường nhỏ lát gạch, không khí trong lành khiến cô thoải mái thở ra. Bước đi một đoạn ngắn cuối cùng cũng ra khỏi cổng sân, Hạ Nguyệt Lan hiện đang đứng ở phía trước nói truyện vui vẻ cùng hai người nam nhân.
Hạ Nguyệt Tinh nhìn thấy dung mạo của hai người trước mặt, cước bộ không khỏi có chút dừng lại. Nắm chặt lấy quai đeo cặp, thần sắc của Hạ Nguyệt Tinh cũng không có biến hóa gì lớn bước đến.
Cả ba người đang trò truyện vui vẻ thoáng chốc cũng dừng lại, nhìn cô gái ăn mặc có phần hơi khác so với thường ngày. Hoa Thiên Dật tò mò liếc nhìn cô hỏi:
“A Tinh?”
Hạ Nguyệt Tinh nhìn cậu trai hòa đồng có vẻ mặt y hệt người nọ, trong lòng không khỏi cười nói: “Ân”
“Cậu thực sự là Hạ Nguyệt Tinh” Hoa Thiên Dật vẫn chưa chịu buông tha cô, sao hôm nay tiểu ác ma Hạ Nguyệt Tinh lại có thay đổi lớn đến như vậy. Hoa Thiên Kỳ vẫn im lặng, lạnh lùng đứng một bên hệt như chuyện này chẳng liên quan đến anh ta. Hạ Nguyệt Tinh cũng chẳng có hơi sức đâu mà quản.
Hạ Nguyệt Lan bị hành động trẻ con của Hoa Thiên Dật cùng vẻ mặt lười quản của Hạ Nguyệt Tinh mà bật cười. Trong lòng cô vô cùng cảm thán đã lâu lắm rồi bốn người họ mới được ở cùng một chỗ thế này.
Trò truyện đủ rồi, cả bốn người cùng nhau lên xe Hạ Nguyệt Tinh cũng tự có ý thức mà lui ra ghế sau ngồi với Hoa Thiên Dật, để dành ghế trước cho Hạ Nguyệt Lan cùng Hoa Thiên Kỳ.
Hoa Thiên Dật nhìn biểu hiện của cô nãy giờ, khóe môi lúc nào cũng giương lên không khỏi có phần ảm đạm hạ xuống, ánh mắt anh nhìn cô cũng có phần không hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook