Sự việc đã giải quyết xong, mấy người Tang Chỉ cũng thu dọn hành lý, chuẩn bị quay về trấn Bình Lạc.

Chỉ là ca ca khoa trương nghe nói đệ đệ, đệ muội lại chuẩn bị gạt mình ra để hưởng lạc một mình, liền vừa khóc vừa làm loạn, ôm chân Tuấn Thúc không để họ đi. Tang Chỉ nhân lúc hai huynh đệ nhà nọ đối thoại, mình được rảnh rỗi liền đi ra khỏi phòng thì thấy Lai Mễ và Ly Vẫn đang chơi đùa vui vẻ.

Nhóc con Lai Mế được Húc Vương giải cấm chú rồi, hớn hở hóa thành nhân hình, vừa chạy vừa nhảy vòng quanh Ly Vẫn, miệng ríu ra ríu rít cũng chẳng biết đang nói gì. Có lẽ thời gian Lai Mễ học được cách hóa thành nhân hình vẫn chưa lâu, hai chân bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, Ly Vẫn liền khom lưng, kéo bàn tay nhỏ bé của Lai Mễ, một lớn, một bé, một trước, một sau tập đi. Bức tranh vô cùng ấm áp khiến Tang Chỉ nhìn mãi, cuối cùng không kìm được liền mỉm cười.

Đi đến trước mặt hai người, Lai Mễ nhìn thấy Tang Chỉ, hét gọi một tiếng rồi hớn hở nhào vào lòng nàng, ngây thơ nói : “Tỷ tỷ, vừa rồi A Ly ca ca nói lát nữa sẽ đưa đệ đi mua kẹo, tỷ cũng đi chứ ?’’

Tiểu hồ ly há miệng chưa kịp nói gì, Ly Vẫn đã hắng giọng một cách không tự nhiên, ngồi xuống ôm lấy Lai Mễ, nói: “Tang Chỉ tỷ tỷ không đi được, tỷ ấy còn có chuyện rất quan trọng phải quay về trấn Bình Lạc,’’

Lai Mễ nghe thấy vậy, cặp mắt đen trong sáng híp mắt lại thành một đường chỉ, vui vẻ vỗ tay, nói: “Lai Mễ biết !Lai Mễ biết ! Vừa rồi đại ca nói với đệ rồi, Tang Chỉ tỷ tỷ phải về trấn Bình Lạc để thành thân. Tỷ tỷ, tỷ và A Ly ca ca thành thân có phải là sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon không ?’’

Nói xong, Tang Chỉ và Ly Vẫn đều không hẹn mà cùng cứng đơ người. Lai Mễ tính tình trẻ con, đương nhiên không hiểu thành thân có nghĩa là gì, hoặc có lẽ thời gian Lai Mễ ở cùng hai người, thấy A Ly và Tang Chỉ ở cùng nhau nhiều hơn, thế nên mới hiểu nhầm đối tượng thành thân của tiểu hồ ly.

Không khí nhất thời có chút ngượng nghịu, tiểu hồ ly thầm hối tiếc, lẽ ra không nên đến làm phiền hai người họ chơi đùa, muốn giải thích cho Lai Mễ, nhưng lại sợ nhóc con hỏi thêm nhiều vấn đề dở khóc dở cười. Tang Chỉ đang suy nghĩ mông lung thì nghe thấy Ly Vẫn giả vờ như không để ý gì, hỏi: “Hôn lễ đã định rồi ?’’

‘‘Ừm!’’ Tang Chỉ gật đầu. ‘‘Phượng hoàng cao ngạo nói, trước khi đến đây đã nói chuyện với phụ thân rồi, hẹn gặp ở trấn Bình Lạc. Còn nói đêm đó, chuyện ta và ngươi mất tích là bởi vì ta nhất thời tức giận…’’ Đang nói, Tang Chỉ lại đột nhiên im thít. Nói thế nào đi chăng nữa đều cảm thấy mình đã làm liên lụy đến A Ly khiến mọi người hiểu lầm là hai người chạy trốn, nhưng bây giờ, chớp mắt cái lại trở thành mình lợi dụng A Ly xong liền đá hắn rồi vui vẻ thành thân với người khác…

‘‘A Ly, ta…’’

Ly Vẫn liền cắt ngang lời nàng: “A Ly, cái tên này là hôm đó nàng vô tình đặt cho ta, nhưng đúng là thiên duyên định trước, từ lúc bắt đầu nàng đã nói với ta rằng, cuối cùng sẽ có ngày phân ly. Cái tên này rất hay, ta sẽ mãi ghi nhớ trong lòng.’’

Tang Chỉ cắn chặt môi, lời nói tắc nghẹn trong cổ họng không thốt ra được. Ly Vẫn vỗ vỗ đầu Lai Mễ, xa xăm nói: “Tang Chỉ, hôn lễ của nàng có lẽ ta không thể đến chúc mừng rồi. Ta đã đồng ý với HÚc Vương, cùng ngài ấy đi làm một số chuyện.’’

Nghe thấy vậy, Tang Chỉ kinh ngạc: “Cùng Húc Vương đi làm một số chuyện? Chuyện gì? Tuy trước mắt, Húc Vương không uy hiếp hai tộc nhân – tiên, nhưng chỉ dựa vào việc ngài vì tìm đệ đệ mà có thể nhẫn tâm mạnh tay với bọn họ, vị Hồ yêu vương này chắc chắn chẳng phải tốt đẹp gì. Hơn nữa, dù gì tiên – yêu khác biệt, rốt cuộc là việc gì mà cần hai người phải liên thủ ?’’

Ly Vẫn thấy vẻ mặt của tiểu hồ ly đầy căng thẳng, liền mỉm cười, lắc đầu: “Nàng yên tâm, ta đương nhiên phân biệt được rõ phải trái, trắng đen. Lần này rời nhà, ta cũng sẽ viết thư về Long cốc, để phụ vương và mẫu hậu yên tâm.’’

Tang Chỉ nghe thấy vậy, tảng đá trong lòng cũng từ từ được hạ xuống, yếu ớt ngẩng đầu, muốn dặn dò thêm vài câu thì đột nhiên cảm thấy ngực nhói đau, đầu ong ong, trống rỗng nửa giây, giống như có người dùng đồ vật gì sắc nhọn từng nhát, từng nhát đâm vào tim nàng, chỉ kịp hét một tiếng rồi hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.

Ly Vẫn và Lai Mễ sững người. Thấy tiểu hồ ly đột nhiên ngã xuống, Ly vẫn cuống quýt đỡ lấy nàng, ôm nàng trong lòng, lay gọi. Lai Mễ thấp giọng kêu một tiếng, ánh sáng trắng bỗng lóe hiện, thoắt cái đã biến thành nguyên hình rồi chạy mất. Bên này Ly Vẫn cũng chẳng để ý rốt cuộc Lai Mễ chạy đi đâu, chỉ cảm thấy bàn tay Tang Chỉ đang kéo mình càng lúc càng mạnh, trấn cũng đầm đìa mồ hôi, mặt mày nhăn nhó, trông có vẻ vô cùng đau đớn.

‘‘Tang Chỉ! Tang Chỉ!’’ Đầu ngón tay Ly Vẫn run rẩy, lần đầu tiên hắn thấy tâm trí hoảng loạn, không biết nên làm thế nào. Thấy Tang Chỉ trong lúc mơ hồ đã để lộ ra hàm răng hồ ly nhọn như sắp tự cắn lưỡi mình, hắn vộ vàng đặt tay mình vào miệng tiểu hồ ly, thoắt cái chỉ nghe thấy một tiếng kêu trầm đục. Ly Vẫn nhíu mày, răng nhọn của tiểu hồ ly đã cắm sâu vào da thịt hắn.

Móng vuốt của Tang Chỉ cào thêm mấy vết rất sâu trên cánh tay của Ly Vẫn, máu tươi chảy ra, tiểu hồ ly vẫn không thấy tốt hơn, trầm giọng rên rỉ vì khó chịu. Ly Vẫn mím chặt môi, suy nghĩ một lát rồi giơ cánh tay còn lại lên, tích đầy tiên khí, đang định truyền sang cho tiểu hồ ly thì nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng quát nghiêm khắc: “Không được!’’

Ly Vẫn ngẩng đầu, thấy Húc Vương vội vã bước đến, sau lưng còn có Lai Mễ đang thò đầu ra, lúc này mới hiểu nhóc con này vừa đi tìm đại ca đến giúp đỡ. Húc Vương sải bước đến trước mặt Ly Vẫn, không hiểu lời liền duỗi tay, móng vuốt sắc nhọn bất ngờ hiện nguyên hình, trong lòng bàn tay tích đầy yêu khí màu đen. Ly Vẫn hơi nheo mắt, chưa kịp hỏi xem Húc Vương muốn làm gì thì đã thấy đối phương ánh mắt sáng rực, một chưởng đánh trúng đỉnh đầu Tang Chỉ.

‘‘Ngài…’’ Ly Vẫn líu lưỡi, tiểu hồ ly tiên thế linh thần, Húc Vương tập trung yêu khí của mình truyền cho nàng chẳng phải muốn nàng chết sao? Ly Vẫn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Húc Vương, lại thấy Húc Vương nhắm mắt, lắc đầu: “Nếu ngài muốn nàng chết, phải ngăn ta trước ta.’’

Lai Mễ chạy đến trước mặt Ly Vẫn, nghiêng đầu dụi dụi vào lòng Ly Vẫn như bảo cho hắn không cần lo lắng. Ly Vẫn bất lực, tiếp tục ôm Tang Chỉ, cẩn thận quan sát những thay đổi của nàng. Không lâu sau, quả nhiên tiểu hồ ly từ từ hồi phục, nanh nhọn của hồ ly thu lại rồi, cơ thể cũng không còn run rẩy nữa.

Húc Vương truyền xong yêu khí, phất tay áo nhìn Tang Chỉ. Thấy tiểu hồ ly từ từ mở mắt, Ly Vẫn nói: “Nàng cảm thấy thế nào ?’’

Tang Chỉ thử cử động một chút, cố gắng ngồi dậy, áp mu bàn tay lên má, xoa xoa ngực, nhìn chằm chằm vào Húc Vương vẻ không hiểu, nói: “Thật kỳ lạ, giống như vừa trải qua một giấc mơ vậy! Sao mà… một chút cảm giác cũng không còn nữa ?’’

Tâng Chỉ lắc đầu: “Giống như lần trước ở trong sơn động, đột nhiên ta cảm thấy ngực đau dữ dội, nhưng sau cơn đau đớn kịch liệt đó lại không có một chút di chứng nào cả.’’

Ly Vẫn nghe thấy vậy, vô thức nhìn sang Húc Vương, trong lòng vô cùng hoài nghi. Vừa rồi hắn muốn truyền tiên khí để xoa dịu cơn đau cho Tang Chỉ, Húc Vương lại ngăn cản, tự mình truyền yêu khí cho nàng, còn nàng bây giờ giống như chẳng có chuyện gì cả…

Khóe miệng Húc Vương hơi nhếch lên, hắn cúi đầu nói: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng bản vương cũng không có cách nào trả lời ngươi.’’

Tang Chỉ nghe thấy vậy, cũng ngơ ngác nhìn Húc Vương. Vừa rồi, tuy cơn đau thấu vào tận tim nhưng không phải nàng mất đi toàn bộ ý thức, cho nên những động tác của Húc Vương nàng cũng biết rõ. Do dự một lát, tiểu hồ ly nói: “Lần trước, bởi vì ta xông nhầm vào mộng cảnh kết giới nên mới phải chịu đau đớn, nhưng lần này là vì sao ?’’

Húc Vương cười gằn: “Bản vương nói rồi, ta không có cách nào trả lời ngươi, bởi vì ta cũng không biết ngươi bị làm sao!’’

Ly Vẫn chớp chớp mắt: “Vậy vì sao vừa rồi ngài chắc chắn muốn truyền yêu khí cho nàng như vậy ?’’

Húc Vương nghe thấy vậy,điệu cười càng lúc càng thể hiện sự bình tĩnh, chắp tay sau lưng, trầm giọng : “ Bởi vì ta ngửi thấy…trên người ngươi có hơi khí không thuộc Tiên Tộc.’’

Húc Vương nói xong, Tang Chỉ liền kinh hãi, bất động, rất lâu sau mới phản ứng lại được : “ Làm sao có thể? Phụ vương và mẫu hậu ta đều thuộc Tiên tộc, ta…’’

Nàng đang nói thì Húc Vương xen ngang : “ Thế gian vạn vật, không có gì là không thể ! Nếu không thì công chúa Tang Chỉ giải thích như thế nào chuyện vừa rồi ta truyền yêu khí vào người ngươi mà đến lúc này ngươi vẫn bình an vô sự? Ngay đến Nhai Xải của Long tộc thần lực vô biên, ngày đó nhận yêu lực của ta, cũng cần có Tiên Lộ của Phượng tộc hỗ trợ. Công chúa Tang Chỉ liên tục yếu kém mà sau khi nhận yêu khí của ta vẫn khỏe mạng bình thường, điều đó chứng tỏ rằng cơ thể ngươi đã từng tiếp nhận yêu khí.’’

Tang Chỉ không thể tin được, hai mắt trợn tròn. Ly Vẫn xoa cằm, suy đoán: “ Nói như vậy, việc Tang Chỉ phải chịu đau đớn hai lần đó có liên quan đến thân thể của nàng ?’’

Húc Vương : “ Điều này ta không dám mạo muội bình luận.’’

Tang Chỉ nghe thấy vậy, đang muốn nói tiếp thì Húc Vương lại ngẩng đầu nhìn trời, chuyển chủ đề : “ Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên khởi hành thôi.’’ Nói xong, hắn liền ra hiệu cho Ly Vẫn. Ly Vẫn ngừng lại một lát, trong lòng còn bận tâm chuyện vừa rồi Tang Chỉ, nhưng cũng thầm biết rõ sớm muộn gì hai người cũng phải chia tay, liền cố làm ra vẻ thứ thái nói : “ Ta vào xem hai huynh đệ Tuấn Ngạn đã nói chuyện xong chưa.’’

Nói xong, hắn định đứng dậy đi vào trong thì đột nhiên bị kéo lại, quay đầu lại nhìn, thấy Tang Chỉ đang giữ tay mình, cẩn thận nhìn vết thương trên đó, lúc này hắn mới nhớ ra vừa rồi mình cũng bị thương, giờ mới cảm thấy cánh tay và trái tim đều đau đớn.

Tang Chỉ ngẩng đầu, ánh mắt đầy vẻ thương xót, giống như muốn nói nghìn vạn lời nhưng cuối cùng lời đến bên miệng chỉ có một câu : “ Ngươi bị thương rồi !’’

Khỏe mắt Ly Vẫn rưng rưng, hắn cố kìm chế sự kích động, quay đầu lại nói: “ Không sao đâu ! Nàng…phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ta…’’ Nói được nửa câu, Ly Vẫn bỗng nín thinh, hắn tự cười nhạo mình nói nhiều như vậy có ích gì? Sau này tiểu hồ ly thành thân rồi, đương nhiên có Tuấn Thúc ở bên cạnh chăm sóc, hắn còn lo lắng gì nữa chứ?

Tang Chỉ gật đầu, nói : “ Ta biết, ta sẽ chăm sóc tốt cho mình. Ngươi cũng vậy, A Ly…’’

Bên này, xem ra Húc Vương không thể nhìn hai người bọn họ được nữa, chẳng biết điều xen vào giữa, thuận tay đưa đệ đệ Lai Mễ cho Tang Chỉ nói : “ Ta và Ly Vẫn, Tuấn Ngạn phải ra ngoài có chút chuyện, khoảng thời gian này để Lai Mễ ở lại chỗ ngươi thì tốt hơn.’’

‘‘Hả’’ Tang Chỉ líu lưỡi. Húc Vương đến phàm giới, dùng mọi thủ đoạn chính là để tìm đệ đệ, bây giờ tìm được rồi lại muốn để ở chỗ nàng?

Húc Vương dường như cũng nhìn thấu được tâm tư của tiểu hồ ly cười nói: “Ta lo lắng đệ đệ còn non nớt, muốn trước khi đi lo việc sẽ đưa nó về yêu giới giam lỏng để đảm bảo an toàn, nhưng bây giờ xem ra…’’ Húc Vương hơi ngừng lại rồi như có ý gì đó, nhìn sang Tang Chỉ nói : “ Chẳng phải người phàm có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?

“Nơi nguy hiểm nhất?’’ Tang Chỉ khẽ lẩm bẩm, không hiểu ý của Húc Vương lắm nhưng cảm nhận được Lai Mễ khẽ liếm liếm môi, lúc này mới nghĩ đến, vội vàng vuốt vuốt lông nói : “Cũng đúng ! Xem ra Lai Mễ vẫn chưa chơi đủ ở phạm giới. Nhưng mà Lai Mễ đệ phải đồng ý với tỷ tỷ, lát nữa gặp phượng hoàng cao ngạo, nhất định không được nói cho chàng biết vừa rồi tỷ tỷ bị ngất, biết chưa?’’

Lai Mễ nghe thấy vậy, vẫy vẫy đôi tai nhọn, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt vô tội. Thấy Vậy, Tang Chỉ mới nhe răng cười. Trong lúc nói chuyện, mọi người cũng thấy phượng hoàng cao ngạo từng bước đi ra khỏi căn nhà gỗ, dưới chân còn lôi theo ca ca khoa trương đang sống chết không chịu buông tay.

Ca ca khoa trương khóc : “ Tiểu Thập, dù thế nào ngươi cũng phải để ta uống rượu hỷ của Tuấn Thúc rồi mới đi chứ !’’

Húc Vương nghe thấy vậy liền cười nhạt : “ Hay chúng ta để đệ đệ, đệ muội ngươi cùng đi ?’’

Ca ca khoa trương hóa đá: “Chúng ta nên đi luôn bây giờ !’’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương