Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần
-
Chương 29
Editor: Búnn.
Lý Nhị Cần xoa xoa tóc từ phòng tắm đi ra thì nghĩ tới một từ vô cùng thích hợp với mình: Hậu tri hậu giác(1). Bây giờ cô mới nghĩ tới một vấn đề, tại sao Dung Tự lại xuất hiện trên đường chạy? Mỗi ngày anh đều chạy bộ sáng sớm sao? Cho nên dáng người mới tốt như vậy, cao như vậy?
(1) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Phải phối hợp với uống sữa tươi không?
“Lý Nhị Cần.” Giọng nói bất đắc dĩ của Tô Tử từ phía trước cô truyền tới.
“Hả?”
“Xoa thêm lúc nữa, sẽ không đủ thời gian đi ăn sáng đâu.”
Lý Nhị Cần chợt nhớ tới cái hẹn tắm rửa xong sẽ cùng đi ăn sáng với Dung Tự, lau tóc qua loa vài cái, kéo Tô Tử chạy xuống.
Dung Tự đợi ở dưới tầng, không có gì khác với ngày thường. Bành Tử Ca vẫn náo nhiệt ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui như cũ.
Hôm nay cậu đội mũ màu lam đậm, vành mũ hộ ra một chút tóc đen nhánh, cả khuôn mặt vốn đã trắng lại có thêm chút giống như bị bệnh.
Quá trắng.
Lý Nhị Cần bước nhanh tới trước mặt anh, mở miệng quá nhanh, một luồng khí lạnh xộc vào cổ họng, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Dung Tự thở dài: “Đừng vội.”
Bành Tử Ca và Tô Tử cũng lo lắng nhìn cô, chuyện ho khan như vậy, thật cũng chỉ có thể đứng xem.
Lý Nhị Cần ho khan xong, giải thích: “Mình xuống hơi chậm.”
Dung Tự cười, mùi thơm dễ chịu sau khi tắm bay vào mũi Lý Nhị Cần.
Cô cúi đầu, lần này giấu cả mặt vào trong cổ áo.
Cũng cười.
Lúc đến phòng ăn thật sự có chút muộn, đồ nóng sớm bị người khác giành hết, chỉ có lại mấy cái bánh bao chay lạnh ngắt.
Bành Tử Ca rót một cốc nước nóng, nhận bánh bao chay, mặt mày ủ rũ ăn, đồng thời trong miệng không nhịn được nói lảm nhảm: “Sao hôm nay hai người các cậu lại chậm chạp như vậy? Bảo A Tự gọi điện giục cậu, cậu ấy cũng lười gọi.”
Tô Tử không nhịn được giương mắt, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cậu.
Đó là lười sao?
Lý Nhị Cần từ từ nuốt thức ăn xuống, uống một ngụm nước nóng: “Tại sao cậu không tự gọi?”
Bành Tử Ca cứng họng.
“Mình lười, còn trách Dung Tự?”
Bành Tử Ca cãi lại: “Không phải là lười! Là trời quá lạnh, không muốn rút tay từ trong túi áo ra!”
Lý Nhị Cần: “À.”
Tô Tử: “Xì!”
Bành Tử Ca: “…”
Dung Tự nghiêng mắt nhìn cô.
Lý Nhị Cần kỳ lạ dời tầm mắt đi, nhiệt độ từ sau cổ tràn lên vành tai.
Cô che giấu ho khan một tiếng.
Buổi sáng, tiết học thứ ba, Bành Tử Ca đột nhiên giơ tay, mặt đẫm mồ hôi lạnh đứng lên, còn chưa kịp nói một câu, thân hình gần 1m8, đột nhiên ngã về phía sau, ngã xuống mặt đất.
Dọa một đám người hoảng sợ, ba chân bốn cẳng đưa cậu đến phòng y tế.
Co thắt dạ dày (2).
(2) Chủ yếu là do đau bụng trên và nôn mửa. Chế độ ăn uống không đúng quy luật có thể gia tăng tính nguy hiểm cho bệnh co thắt dạ dày, thức ăn sống nguội và thức ăn kích thích thông thường khiến bệnh co thắt dạ dày tái phát.
Lúc đưa tới phòng y tế cậu liền tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh liền nôn mửa một trận.
Lý Nhị Cần và Tô Tử cũng lo lắng muốn vội vàng giúp gì đó, nhưng lại có thể đứng nhìn cậu đau đớn.
Khó khăn lắm đợi đến lúc trạng thái Bành Tử Ca ổn định lại, thì đã là giờ cơm trưa. Tô Tử về tòa nhà dạy học trước báo cáo tình huống với giáo viên.
Sắc mặt Dung Tự chăm sóc Bành Tử Ca tới trưa có chút không ổn.
Lý Nhị Cần lo lắng nhìn, thổi nguội cốc nước trong tay một chút rồi đưa cho anh: “Uống một chút không?”
Dung Tự ngồi dưới chân Bành Tử Ca nghỉ ngơi, ống tay áo phải dính nôn của Bành Tử Ca. Lúc Bành Tử Ca đứng dậy nôn vừa nhanh lại vừa bất ngờ, lúc ấy Dung Tự liền bị nôn nửa cánh tay. Vậy mà anh giống như người không có vấn đề gì vỗ sau lưng Bành Tử Ca, đồng thời tỉnh táo phân phó Lý Nhị Cần lấy thùng rác cách đó không xa tới.
Lý Nhị Cần vừa bưng nước lại gần, anh lập tức lùi về phía sau một chút.
Vừa rồi bị nôn lên người nhiều như vậy, anh không thèm để ý đến mùi. Vậy bây giờ đang để ý cái gì?
Lý Nhị Cần không hiểu nhướn mày, tiếp tục đưa cốc nước cho anh: “Uống đi.”
Dung Tự lại ngoan ngoãn nhận lấy.
Lý Nhị Cần nhìn Bành Tử Ca đang ngủ say một cái, nói với Dung Tự: “Tạm thời Bành Tử Ca sẽ không tỉnh lại. Cậu có muốn về trước xử lý quần áo của cậu không?”
Dung Tự liếc ống tay áo.
Khí áp thấp hơn một chút.
“Cậu đi đi.” Lý Nhị Cần ngồi xuống phía dưới Bành Tử Ca: “Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cẩn thận.”
Dung Tự cũng nhìn Bành Tử Ca một cái, đứng lên: “Mình sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Ăn xong hãy quay lại.”
Dung Tự nhìn cô.
“Nếu không cậu tới để tôi đi ăn cơm, sau đó tôi tới rồi cậu đi ăn cơm.”
Dung Tự gật đầu.
Dung Tự trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, trực tiếp trở lại phòng y tế. Chỉ có một mình Lý Nhị Cần ngồi ở phòng nghỉ, hai tay đặt trong túi áo, ngủ gà ngủ gật, đầu gật như gà con mổ thóc.
Dung Tự bất ngờ, bước nhẹ chân, nhưng vẫn đánh thức Lý Nhị Cần.
Cô nghiêng đầu sang dụi mắt: “Vừa rồi ba mẹ Bành Tử Ca tới, đón Bành Tử Ca đi rồi.”
Dung Tự gật đầu: “Sao không nhắn tin cho mình?”
“Điện thoại ở phòng học.”
Dung Tự không hỏi nữa.
“Có đói bụng không?”
Lý Nhị Cần gật đầu.
“Cùng đi ăn không?”
“Cậu chưa ăn.”
Dung Tự: “Tùy tiện ăn một chút, chưa ăn no.”
Lý Nhị Cần đề nghị: “Mì tôm?”
Dung Tự: “…Có lẽ phòng ăn còn có gì đó.”
Kết quả vẫn là quá muộn, thức ăn trong phòng ăn đã bị dọn vào sạch sẽ. Cuối cùng ngay cả thời gian ăn mì tôm cũng không có, buổi trưa Lý Nhị Cần phải tới phòng phát thanh đưa tin, sau khi tùy tiện mua bánh bao, liền vội vàng phóng tới phòng phát thanh.
Dung Tự ngậm bánh bao đi về phía phòng học.
Lạnh quá, học Bành Tử Ca bỏ tay vào túi.
Từ khúc rẽ tầng hai lên tầng ba theo thói quen nghiêng đầu nhìn về vị trí phòng phát thanh.
Nhìn thấy bóng dáng quen mắt, mặc áo khoác đen đang đi về phía phòng phát thanh.
Dung Tự cau mày.
Đi qua khúc rẽ lên tầng ba.
Trong sân trường rộng lớn, những chiếc loa nhỏ ở ẩn dưới chậu cây xanh, còn có loa phân bố ở các phòng học đồng thời vang lên âm thanh lành lạnh, giòn tan của Lý Nhị Cần, cùng với nhạc nền nhẹ nhàng chầm chậm.
Một số chuyện vườn trường không lớn không nhỏ, còn có chút tin tức thời sự.
Cũng không có mấy người lắng nghe.
Có người học, có người ngủ, cũng có người đang nói chuyện.
Còn có tiếng lật sách xột xoạt.
Dung Tự đi qua một phòng học thì bị một nữ sinh từ trong phòng học ra ngoài va phải, va vào cánh tay phải của anh. Anh đưa tay đỡ nữ sinh đó, dưới tình huống nữ sinh đó đỏ mặt luôn miệng nói xin lỗi, anh nói ‘không sao’, rồi lạnh mặt đi xa.
Phát thanh vẫn tiếp tục.
Lý Nhị Cần nói: “Mời nghe bài hát hôm nay.”
Sau đó âm nhạc vang lên. Rõ ràng sau khi trải qua ‘chỉ đạo và sắp xếp’ âm nhạc của giáo viên, không có chút đặc sắc, lặp đi lặp lại.
Trở lại phòng học, vẫn nghe được có người kìm nén hưng phấn nhỏ giọng nói: “Nhìn kia! Dung Tự!”
Anh về chỗ, ngồi xuống.
Tiếng nhạc dừng lại.
Cũng không vang lên nữa.
Lý Nhị Cần về muộn hơn bình thường nửa tiếng.
Trước khi cô bước vào cửa, Dung Tự từ cửa sau thấy được vạt áo khoác màu đen, thoáng qua.
Dung Tự hơi nghiêng đầu, lấy tai nghe bên phải xuống.
Lý Nhị Cần từ chỗ của mình xoay người nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Dung Tự lấy cả tai nghe bên kia xuống.
“Nguyễn Minh Tiên lại tới tìm tôi nói về chuyện người dẫn chương trình.”
Dung Tự ‘ừ’ một tiếng ý bảo cô tiếp tục.
“Tôi không đồng ý.”
Dung Tự nhướn mày.
“Sau đó giáo viên phụ trách tới.” Lý Nhị Cần hơi dừng lại: “Nói xin lỗi tôi vì những lời hôm qua cô ấy nói, còn nói bảo ta đồng ý làm người dẫn chương trình.”
“Ý của cậu thế nào?”
Lý Nhị Cần bĩu môi: “Tôi từ chối.”
Tay cầm bút của Dung Tự dừng lại.
“Vật lý gần đây tôi lại không hiểu, vì chuyện luyện tập, đã chiếm rất nhiều thời gian rồi.”
Dung Tự để bút xuống, lấy tay nâng cằm: “Không sao, mình phụ đạo giúp cậu.”
Lý Nhị Cần cười: “Ừ.”
Yên lặng một lát, cô lại bổ sung: “Hơn nữa, gần đây những môn học khác cũng không biết học thế nào, thi cuối kỳ gần như vậy…”
Dung Tự cười: “Những môn không hiểu kia, mình cũng có thể phụ đạo giúp cậu.”
Tim Lý Nhị Cần đột nhiên kịch liệt nhảy lên nhảy xuống.
Khóe miệng Dung Tự nâng lên thành độ cong vô cùng nhỏ, khóe môi phác họa thành một độ cong đẹp mắt. Sống mũi thẳng cao, mắt như nước trong thản nhiên nhìn cô.
Trong suốt như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn được, lại thế nào cũng không hiểu được.
Tô Tử ở bên cạnh vẫn đang giả bộ ngủ.
Buổi tối trên đường ba người tới phòng ăn, một đám nam sinh khóa lớn hơn xô xô đẩy đẩy chạy qua. Lúc đi qua người Lý Nhị Cần, cố ý lại gần quan sát một chút, ‘ô’ một tiếng: “Đây chính là chị dâu sao?”
Lý Nhị Cần ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên chính là ngẩng lên nhìn vẻ mặt Dung Tự.
Chờ lúc ý thức được ít nhất nên hỏi một câu, những người đó đã sớm đi xa.
Tô Tử nghi ngờ: “Bọn họ gọi cậu?”
Lý Nhị Cần cũng không xác định: “Không phải đâu?”
Lại nhìn Dung Tự: “Nhận lầm người?”
Dung Tự: “Nhận lầm.”
Kết quả lúc ăn cơm, nhóm nam sinh đang ở bên cạnh. Một nhóm nam sinh vô cùng ồn áo, đến chỗ nào thì chỗ đó nháo loạn, hihihaha nói cười với nhau.
So sánh mà nói, nhóm Lý Nhị Cần tạm thời vắng Bành Tử Ca, yên lặng đến có chút quỷ dị.
Nhóm nam sinh kia nháo một hồi, tốc độ ăn cơm cực nhanh. Cầm đĩa cố ý đi đường vòng đến cạnh bàn Lý Nhị Cần, cười hì hì nói cô ăn từ từ, rồi đi mất.
Đầu Tô Tử tràn đầy dấu hỏi.
Lý Nhị Cần bĩu môi.
“Bọn họ là ai thế?” Tô Tử hỏi.
Lý Nhị Cần: “Bệnh tâm thần.”
Dung Tự: “…”
Trước lúc tự học muộn bắt đầu, Nguyễn Minh Tiên ở phòng học làm bài tập. Chuyện người dẫn chương trình nữ vẫn chưa xác định xong, anh chỉ có thể học thuộc bản thảo dẫn chương trìn, mắt thấy buổi lễ sắp tới, thời gian còn lại của bọn họ đúng là vô cùng thiếu.
Đột nhiên phòng học xôn xao, có nam sinh cùng lớp kỳ quái gọi tên anh.
Anh cau mày trừng qua, thấy Lý Nhị Cần trưng ‘mặt than’ đứng ở cửa chính.
Ngẩn ra.
Đặt bút xuống dưới.
Lý Nhị Cần trước lúc Nguyễn Minh Tiên ra ngoài, dùng ánh mắt xác nhận xong gương mặt có thể nhớ.
Nguyễn Minh Tiên vừa mới tới trước mặt cô, cô liền vươn tay ra chỉ từng người bọn họ, nói với anh: “Bọn họ làm tôi cảm thấy phiền.”
Nguyễn Minh Tiên không hiểu: “Cái gì?”
“Anh là đại ca của bọn họ?”
Nguyễn Minh Tiên càng thêm không hiểu: “Cái gì?”
Lý Nhị Cần cười cười, càng làm cho Nguyễn Minh Tiên không thoải mái hơn lúc cô không cười: “Phiền anh nói cho bọn họ biết, sau này đừng gọi tôi là chị dâu nữa.”
Nguyễn Minh Tiên đoán được chuyện gì, mặt lập tức trầm xuống, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Đáy mắt Lý Nhị Cần hoàn toàn thản nhiên: “Cũng không phải lỗi của anh.”
“Tôi sẽ nói rõ ràng với bọn họ.”
Lý Nhị Cần lui về phía sau một bước, vẻ mặt lạnh hơn: “Tôi không quen bọn họ, cũng không có ý định quen. Hi vọng anh có thể chuyển lời giúp tôi, sau này đừng nói chuyện với tôi.”
Nguyễn Minh Tiên bất ngờ nhướn mày, đây là tức giận?
Lý Nhị Cần vẫn tiếp tục: “Mặc dù hai chuyện này, đều không phải lỗi của anh, nhưng đều do anh mà ra.”
Đáy lòng Nguyễn Minh Tiên bộp một tiếng.
“Cho nên, sau này tôi cũng không muốn thành bạn với anh.”
Lý Nhị Cần nói xong hỏi anh: “Anh cảm thấy có thể không?”
Lý Nhị Cần xoa xoa tóc từ phòng tắm đi ra thì nghĩ tới một từ vô cùng thích hợp với mình: Hậu tri hậu giác(1). Bây giờ cô mới nghĩ tới một vấn đề, tại sao Dung Tự lại xuất hiện trên đường chạy? Mỗi ngày anh đều chạy bộ sáng sớm sao? Cho nên dáng người mới tốt như vậy, cao như vậy?
(1) Hậu tri hậu giác: là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra.
Phải phối hợp với uống sữa tươi không?
“Lý Nhị Cần.” Giọng nói bất đắc dĩ của Tô Tử từ phía trước cô truyền tới.
“Hả?”
“Xoa thêm lúc nữa, sẽ không đủ thời gian đi ăn sáng đâu.”
Lý Nhị Cần chợt nhớ tới cái hẹn tắm rửa xong sẽ cùng đi ăn sáng với Dung Tự, lau tóc qua loa vài cái, kéo Tô Tử chạy xuống.
Dung Tự đợi ở dưới tầng, không có gì khác với ngày thường. Bành Tử Ca vẫn náo nhiệt ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui như cũ.
Hôm nay cậu đội mũ màu lam đậm, vành mũ hộ ra một chút tóc đen nhánh, cả khuôn mặt vốn đã trắng lại có thêm chút giống như bị bệnh.
Quá trắng.
Lý Nhị Cần bước nhanh tới trước mặt anh, mở miệng quá nhanh, một luồng khí lạnh xộc vào cổ họng, ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Dung Tự thở dài: “Đừng vội.”
Bành Tử Ca và Tô Tử cũng lo lắng nhìn cô, chuyện ho khan như vậy, thật cũng chỉ có thể đứng xem.
Lý Nhị Cần ho khan xong, giải thích: “Mình xuống hơi chậm.”
Dung Tự cười, mùi thơm dễ chịu sau khi tắm bay vào mũi Lý Nhị Cần.
Cô cúi đầu, lần này giấu cả mặt vào trong cổ áo.
Cũng cười.
Lúc đến phòng ăn thật sự có chút muộn, đồ nóng sớm bị người khác giành hết, chỉ có lại mấy cái bánh bao chay lạnh ngắt.
Bành Tử Ca rót một cốc nước nóng, nhận bánh bao chay, mặt mày ủ rũ ăn, đồng thời trong miệng không nhịn được nói lảm nhảm: “Sao hôm nay hai người các cậu lại chậm chạp như vậy? Bảo A Tự gọi điện giục cậu, cậu ấy cũng lười gọi.”
Tô Tử không nhịn được giương mắt, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn cậu.
Đó là lười sao?
Lý Nhị Cần từ từ nuốt thức ăn xuống, uống một ngụm nước nóng: “Tại sao cậu không tự gọi?”
Bành Tử Ca cứng họng.
“Mình lười, còn trách Dung Tự?”
Bành Tử Ca cãi lại: “Không phải là lười! Là trời quá lạnh, không muốn rút tay từ trong túi áo ra!”
Lý Nhị Cần: “À.”
Tô Tử: “Xì!”
Bành Tử Ca: “…”
Dung Tự nghiêng mắt nhìn cô.
Lý Nhị Cần kỳ lạ dời tầm mắt đi, nhiệt độ từ sau cổ tràn lên vành tai.
Cô che giấu ho khan một tiếng.
Buổi sáng, tiết học thứ ba, Bành Tử Ca đột nhiên giơ tay, mặt đẫm mồ hôi lạnh đứng lên, còn chưa kịp nói một câu, thân hình gần 1m8, đột nhiên ngã về phía sau, ngã xuống mặt đất.
Dọa một đám người hoảng sợ, ba chân bốn cẳng đưa cậu đến phòng y tế.
Co thắt dạ dày (2).
(2) Chủ yếu là do đau bụng trên và nôn mửa. Chế độ ăn uống không đúng quy luật có thể gia tăng tính nguy hiểm cho bệnh co thắt dạ dày, thức ăn sống nguội và thức ăn kích thích thông thường khiến bệnh co thắt dạ dày tái phát.
Lúc đưa tới phòng y tế cậu liền tỉnh lại, nhưng vừa tỉnh liền nôn mửa một trận.
Lý Nhị Cần và Tô Tử cũng lo lắng muốn vội vàng giúp gì đó, nhưng lại có thể đứng nhìn cậu đau đớn.
Khó khăn lắm đợi đến lúc trạng thái Bành Tử Ca ổn định lại, thì đã là giờ cơm trưa. Tô Tử về tòa nhà dạy học trước báo cáo tình huống với giáo viên.
Sắc mặt Dung Tự chăm sóc Bành Tử Ca tới trưa có chút không ổn.
Lý Nhị Cần lo lắng nhìn, thổi nguội cốc nước trong tay một chút rồi đưa cho anh: “Uống một chút không?”
Dung Tự ngồi dưới chân Bành Tử Ca nghỉ ngơi, ống tay áo phải dính nôn của Bành Tử Ca. Lúc Bành Tử Ca đứng dậy nôn vừa nhanh lại vừa bất ngờ, lúc ấy Dung Tự liền bị nôn nửa cánh tay. Vậy mà anh giống như người không có vấn đề gì vỗ sau lưng Bành Tử Ca, đồng thời tỉnh táo phân phó Lý Nhị Cần lấy thùng rác cách đó không xa tới.
Lý Nhị Cần vừa bưng nước lại gần, anh lập tức lùi về phía sau một chút.
Vừa rồi bị nôn lên người nhiều như vậy, anh không thèm để ý đến mùi. Vậy bây giờ đang để ý cái gì?
Lý Nhị Cần không hiểu nhướn mày, tiếp tục đưa cốc nước cho anh: “Uống đi.”
Dung Tự lại ngoan ngoãn nhận lấy.
Lý Nhị Cần nhìn Bành Tử Ca đang ngủ say một cái, nói với Dung Tự: “Tạm thời Bành Tử Ca sẽ không tỉnh lại. Cậu có muốn về trước xử lý quần áo của cậu không?”
Dung Tự liếc ống tay áo.
Khí áp thấp hơn một chút.
“Cậu đi đi.” Lý Nhị Cần ngồi xuống phía dưới Bành Tử Ca: “Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cẩn thận.”
Dung Tự cũng nhìn Bành Tử Ca một cái, đứng lên: “Mình sẽ trở lại nhanh thôi.”
“Ăn xong hãy quay lại.”
Dung Tự nhìn cô.
“Nếu không cậu tới để tôi đi ăn cơm, sau đó tôi tới rồi cậu đi ăn cơm.”
Dung Tự gật đầu.
Dung Tự trở về ký túc xá tắm rửa thay quần áo, trực tiếp trở lại phòng y tế. Chỉ có một mình Lý Nhị Cần ngồi ở phòng nghỉ, hai tay đặt trong túi áo, ngủ gà ngủ gật, đầu gật như gà con mổ thóc.
Dung Tự bất ngờ, bước nhẹ chân, nhưng vẫn đánh thức Lý Nhị Cần.
Cô nghiêng đầu sang dụi mắt: “Vừa rồi ba mẹ Bành Tử Ca tới, đón Bành Tử Ca đi rồi.”
Dung Tự gật đầu: “Sao không nhắn tin cho mình?”
“Điện thoại ở phòng học.”
Dung Tự không hỏi nữa.
“Có đói bụng không?”
Lý Nhị Cần gật đầu.
“Cùng đi ăn không?”
“Cậu chưa ăn.”
Dung Tự: “Tùy tiện ăn một chút, chưa ăn no.”
Lý Nhị Cần đề nghị: “Mì tôm?”
Dung Tự: “…Có lẽ phòng ăn còn có gì đó.”
Kết quả vẫn là quá muộn, thức ăn trong phòng ăn đã bị dọn vào sạch sẽ. Cuối cùng ngay cả thời gian ăn mì tôm cũng không có, buổi trưa Lý Nhị Cần phải tới phòng phát thanh đưa tin, sau khi tùy tiện mua bánh bao, liền vội vàng phóng tới phòng phát thanh.
Dung Tự ngậm bánh bao đi về phía phòng học.
Lạnh quá, học Bành Tử Ca bỏ tay vào túi.
Từ khúc rẽ tầng hai lên tầng ba theo thói quen nghiêng đầu nhìn về vị trí phòng phát thanh.
Nhìn thấy bóng dáng quen mắt, mặc áo khoác đen đang đi về phía phòng phát thanh.
Dung Tự cau mày.
Đi qua khúc rẽ lên tầng ba.
Trong sân trường rộng lớn, những chiếc loa nhỏ ở ẩn dưới chậu cây xanh, còn có loa phân bố ở các phòng học đồng thời vang lên âm thanh lành lạnh, giòn tan của Lý Nhị Cần, cùng với nhạc nền nhẹ nhàng chầm chậm.
Một số chuyện vườn trường không lớn không nhỏ, còn có chút tin tức thời sự.
Cũng không có mấy người lắng nghe.
Có người học, có người ngủ, cũng có người đang nói chuyện.
Còn có tiếng lật sách xột xoạt.
Dung Tự đi qua một phòng học thì bị một nữ sinh từ trong phòng học ra ngoài va phải, va vào cánh tay phải của anh. Anh đưa tay đỡ nữ sinh đó, dưới tình huống nữ sinh đó đỏ mặt luôn miệng nói xin lỗi, anh nói ‘không sao’, rồi lạnh mặt đi xa.
Phát thanh vẫn tiếp tục.
Lý Nhị Cần nói: “Mời nghe bài hát hôm nay.”
Sau đó âm nhạc vang lên. Rõ ràng sau khi trải qua ‘chỉ đạo và sắp xếp’ âm nhạc của giáo viên, không có chút đặc sắc, lặp đi lặp lại.
Trở lại phòng học, vẫn nghe được có người kìm nén hưng phấn nhỏ giọng nói: “Nhìn kia! Dung Tự!”
Anh về chỗ, ngồi xuống.
Tiếng nhạc dừng lại.
Cũng không vang lên nữa.
Lý Nhị Cần về muộn hơn bình thường nửa tiếng.
Trước khi cô bước vào cửa, Dung Tự từ cửa sau thấy được vạt áo khoác màu đen, thoáng qua.
Dung Tự hơi nghiêng đầu, lấy tai nghe bên phải xuống.
Lý Nhị Cần từ chỗ của mình xoay người nhìn anh, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Dung Tự lấy cả tai nghe bên kia xuống.
“Nguyễn Minh Tiên lại tới tìm tôi nói về chuyện người dẫn chương trình.”
Dung Tự ‘ừ’ một tiếng ý bảo cô tiếp tục.
“Tôi không đồng ý.”
Dung Tự nhướn mày.
“Sau đó giáo viên phụ trách tới.” Lý Nhị Cần hơi dừng lại: “Nói xin lỗi tôi vì những lời hôm qua cô ấy nói, còn nói bảo ta đồng ý làm người dẫn chương trình.”
“Ý của cậu thế nào?”
Lý Nhị Cần bĩu môi: “Tôi từ chối.”
Tay cầm bút của Dung Tự dừng lại.
“Vật lý gần đây tôi lại không hiểu, vì chuyện luyện tập, đã chiếm rất nhiều thời gian rồi.”
Dung Tự để bút xuống, lấy tay nâng cằm: “Không sao, mình phụ đạo giúp cậu.”
Lý Nhị Cần cười: “Ừ.”
Yên lặng một lát, cô lại bổ sung: “Hơn nữa, gần đây những môn học khác cũng không biết học thế nào, thi cuối kỳ gần như vậy…”
Dung Tự cười: “Những môn không hiểu kia, mình cũng có thể phụ đạo giúp cậu.”
Tim Lý Nhị Cần đột nhiên kịch liệt nhảy lên nhảy xuống.
Khóe miệng Dung Tự nâng lên thành độ cong vô cùng nhỏ, khóe môi phác họa thành một độ cong đẹp mắt. Sống mũi thẳng cao, mắt như nước trong thản nhiên nhìn cô.
Trong suốt như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn được, lại thế nào cũng không hiểu được.
Tô Tử ở bên cạnh vẫn đang giả bộ ngủ.
Buổi tối trên đường ba người tới phòng ăn, một đám nam sinh khóa lớn hơn xô xô đẩy đẩy chạy qua. Lúc đi qua người Lý Nhị Cần, cố ý lại gần quan sát một chút, ‘ô’ một tiếng: “Đây chính là chị dâu sao?”
Lý Nhị Cần ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên chính là ngẩng lên nhìn vẻ mặt Dung Tự.
Chờ lúc ý thức được ít nhất nên hỏi một câu, những người đó đã sớm đi xa.
Tô Tử nghi ngờ: “Bọn họ gọi cậu?”
Lý Nhị Cần cũng không xác định: “Không phải đâu?”
Lại nhìn Dung Tự: “Nhận lầm người?”
Dung Tự: “Nhận lầm.”
Kết quả lúc ăn cơm, nhóm nam sinh đang ở bên cạnh. Một nhóm nam sinh vô cùng ồn áo, đến chỗ nào thì chỗ đó nháo loạn, hihihaha nói cười với nhau.
So sánh mà nói, nhóm Lý Nhị Cần tạm thời vắng Bành Tử Ca, yên lặng đến có chút quỷ dị.
Nhóm nam sinh kia nháo một hồi, tốc độ ăn cơm cực nhanh. Cầm đĩa cố ý đi đường vòng đến cạnh bàn Lý Nhị Cần, cười hì hì nói cô ăn từ từ, rồi đi mất.
Đầu Tô Tử tràn đầy dấu hỏi.
Lý Nhị Cần bĩu môi.
“Bọn họ là ai thế?” Tô Tử hỏi.
Lý Nhị Cần: “Bệnh tâm thần.”
Dung Tự: “…”
Trước lúc tự học muộn bắt đầu, Nguyễn Minh Tiên ở phòng học làm bài tập. Chuyện người dẫn chương trình nữ vẫn chưa xác định xong, anh chỉ có thể học thuộc bản thảo dẫn chương trìn, mắt thấy buổi lễ sắp tới, thời gian còn lại của bọn họ đúng là vô cùng thiếu.
Đột nhiên phòng học xôn xao, có nam sinh cùng lớp kỳ quái gọi tên anh.
Anh cau mày trừng qua, thấy Lý Nhị Cần trưng ‘mặt than’ đứng ở cửa chính.
Ngẩn ra.
Đặt bút xuống dưới.
Lý Nhị Cần trước lúc Nguyễn Minh Tiên ra ngoài, dùng ánh mắt xác nhận xong gương mặt có thể nhớ.
Nguyễn Minh Tiên vừa mới tới trước mặt cô, cô liền vươn tay ra chỉ từng người bọn họ, nói với anh: “Bọn họ làm tôi cảm thấy phiền.”
Nguyễn Minh Tiên không hiểu: “Cái gì?”
“Anh là đại ca của bọn họ?”
Nguyễn Minh Tiên càng thêm không hiểu: “Cái gì?”
Lý Nhị Cần cười cười, càng làm cho Nguyễn Minh Tiên không thoải mái hơn lúc cô không cười: “Phiền anh nói cho bọn họ biết, sau này đừng gọi tôi là chị dâu nữa.”
Nguyễn Minh Tiên đoán được chuyện gì, mặt lập tức trầm xuống, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.” Đáy mắt Lý Nhị Cần hoàn toàn thản nhiên: “Cũng không phải lỗi của anh.”
“Tôi sẽ nói rõ ràng với bọn họ.”
Lý Nhị Cần lui về phía sau một bước, vẻ mặt lạnh hơn: “Tôi không quen bọn họ, cũng không có ý định quen. Hi vọng anh có thể chuyển lời giúp tôi, sau này đừng nói chuyện với tôi.”
Nguyễn Minh Tiên bất ngờ nhướn mày, đây là tức giận?
Lý Nhị Cần vẫn tiếp tục: “Mặc dù hai chuyện này, đều không phải lỗi của anh, nhưng đều do anh mà ra.”
Đáy lòng Nguyễn Minh Tiên bộp một tiếng.
“Cho nên, sau này tôi cũng không muốn thành bạn với anh.”
Lý Nhị Cần nói xong hỏi anh: “Anh cảm thấy có thể không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook