Nhật Ký Thầm Mến Nam Thần
-
Chương 23: Không tệ
Editor: Búnn.
Tô Tử cùng quan sát Lý Nhị Cần với Nguyễn Nhu Nhu, mấy giây sau hạ quyết định: “Mình cảm thấy không phải.”
Bành Tử Ca gật đầu: “Mình cũng cảm thấy không phải.”
Hai người – khó có dịp ý kiến đạt được nhất trí.
“Tại sao?” Nguyễn Nhu Nhu không hiểu.
Tô Tử và Bành Tử Ca trăm miệng một lời: “Khó giao tiếp.”
Nguyễn Nhu Nhu cãi lại: “Nhưng mình cảm thấy toàn bộ ánh mắt Lý Nhị Cần vẫn dõi theo Dung Tự.”
Không có chữ nào mà Bành Tử Ca thích nghe: “Toàn bộ ánh mắt Tô Tử cũng dõi theo mình đấy!”
Tô Tử lập tức tức giận: “Ánh mắt của ai dõi theo cậu?”
“Cậu đấy!”
“Nói bậy!” Giọng nói của Tô Tử to lên: “Là ai một ngày 24 giờ nhìn tôi chằm chằm, tôi chọn A hay chọn C cậu còn rõ ràng hơn tôi!”
Còn không phải là vì không thể thua cậu sao!
Bành Tử Ca không hét những lời này ra, để cậu thừa nhận mình sợ thua Tô Tử, còn không bằng thừa nhận bản thân thích quan sát cô nàng.
Lời đến khóe miệng vòng quanh một vòng chuyển thành: “Cảnh đẹp ý vui trước mắt, còn không cho người khác nhìn?”
“…”
Tô Tử sửng sốt.
Đột nhiên không khí liền trở nên có chút lúng túng.
Lý Nhị Cần cùng Dung Tự cũng nhìn bọn họ.
Màu đỏ trên mặt cô nàng lan thẳng xuống cổ, cứng nhắc: “Vậy tôi nên cảm ơn cậu?”
Thần kinh thô cũng có chỗ tốt của thần kinh thô. Bành Tử Ca vung tay lên: “Đừng khách khí. Những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Haha.” Tô Tử cho cậu một nụ cười lạnh, che kín đáp án của mình, bắt đầu đọc đề tiếp theo.
Bành Tử Ca bĩu môi, tốc độ của cậu vẫn nhanh hơn Tô Tử, kiêu ngạo cười một tiếng, cậu lật sách bài tập tới trang kế tiếp.
Phòng phát thanh khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Lý Nhị Cần cúi đầu tiếp tục, nhưng suy nghĩ bị cắt đứt không có cách nào tiếp tục nữa, thở dài như đưa đám.
Đầu bút Dung Tự dừng ở một bước trên giấy nháp, gật đầu một cái.
Suy nghĩ vô cùng tự nhiên được xâu chuỗi một lần nữa, ngòi bút của cô không ngừng di chuyển xuống dưới.
Dung Tự lẳng lặng quan sát cô mấy giây, cũng cầm lấy sách của mình.
Chỉ có một mình Nguyễn Nhu Nhu ngây người nhìn bọn họ, cảm giác mình giống như người ngoài.
“Vậy…” Cô nàng mở miệng: “Mình trở về tự học trước đây.”
Bành Tử Ca đồng ý: “Mau đi đi, nếu không giáo viên của cậu sẽ biết cậu trốn tự học. Lần trước bọn mình trốn tự học, thiếu chút nữa đã bị nước miếng của thầy làm chết đuối.”
Tô Tử ngẩng đầu cười.
Bành Tử Ca trừng cô nàng: “Cười cái gì, không phải cậu cũng bị mắng sao?”
Tô Tử không để ý tới cậu, nói với Nguyễn Nhu Nhu: “Mau về đi, mặc dù không đến nỗi nghiêm trọng như Bành Tử Ca nói, nhưng vẫn thật sự có thể bị mắng.”
Nguyễn Nhu Nhu không biết tại sao tâm tình bản thân có chút thấp xuống, rõ ràng chuyện khổ não cả ngày nay của mình đã giải quyết xong, nhưng tâm trạng lúc rời đi lại càng bết bát hơn lúc mới tới.
Buổi tối Tô Tử cùng Lý Nhị Cần vai sát vai rửa mặt, Lý Nhị Cần có chút ưu sầu: “Hình như vật lý lần này lại hỏng bét rồi.”
Tô Tử an ủi cô: “Đề bài lần này khó hơn lần trước, mình đoán chừng cũng phải có hơn nửa số người không đủ điều kiện.”
Lý Nhị Cần càng buồn thêm: “Nhất định Dung Tự sẽ rất thất vọng…”
Tô Tử rửa sạch sẽ miệng chén súc miệng cùng bàn chải đánh răng, lẳng lặng nhìn cô: “Tại sao cậu lại để ý cảm giác của Dung Tự như vậy?”
“Cậu ấy phụ đạo vật lý cho mình lâu như vậy…”
“Cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi.”
Lý Nhị Cần rửa mặt xong, dùng nước sạch nhẹ nhành vỗ lên mặt của mình, sau đó ngước lên lộ ra khuôn mặt ướt nhẹp chân thành nhìn cô nàng: “Mỗi lần Gia Phúc nhà mình không chịu phối hợp mình cúi người chào, mình cũng rất thất vọng.”
“Cậu dạy nó bao lâu?”
“Gần một năm.”
Tô Tử vẫn cố gắng an ủi cô: “Có một vài loại chó tương đối nghịch ngợm, có lúc cố ý đùa giỡn với cậu thôi.”
“Gia Phúc là Pogona vitticeps(1).”
“Cái gì?”
“Thằn lằn.”
“…”
(1)Một loại thằn lằn – Hình phía dưới.
***
Nhưng ngoài dự liệu của Lý Nhị Cần chính là, vật lý của cô không chỉ đủ điều kiện, mà còn vượt qua đủ điều kiện 7 điểm. Cô mừng rỡ cầm bài thi quay đầu lại tìm Dung Tự.
Dung Tự ngẩng đầu lên đón ánh mắt của cô, trong ánh mắt đang nhìn anh của cô tràn đầy vui vẻ, còn có một phần ý tứ cẩn thận cầu phần thưởng.
Có thể ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.
“Không tệ.” Anh nói.
Vui vẻ của Lý Nhị Cần hoàn toàn tràn ra khỏi tầm mắt của cô, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn thản nhiên đột nhiên xuất hiện biểu tình rõ ràng như vậy.
Dung Tự cảm giác không thể dời mắt được.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Trước tự học muộn, cậu theo mình tới phòng âm nhạc số 3 luyện tập một chút đi.”
“Ừ.”
Bành Tử Ca sáp lại gần hỏi: “Mình có thể đi không?”
Dung Tự: “Không thể.”
Sau bữa cơm chiều.
Phòng học âm nhạc vắng vẻ. Bàn học được sắp xếp gọn gàng phía sau phòng học, xếp sát vào tường. Một đầu khác đặt một chiếc piano màu đen, nước sơn phản quang ánh sáng màu hồng ấm áp của trời chiều.
Lý Nhị Cần mở cửa, thấy Dung Tự ngồi thẳng trước đàn piano nhấn phím đàn thử âm, một bên mặt đẹp trai mà thon dài, còn mang theo vẻ đơn độc tuổi trẻ.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa nồng lại vừa lạnh, mà dưới mặt trời lạnh ở phía tây vừa ấm lại vừa hồng, đưa ấm áp cuối cùng trước khi trời tối từ bên ngoài cửa sổ vào bên trong, rơi xuống bên chân Dung Tự.
Dung Tự khẽ cúi đầu, tóc mái trên trán rơi xuốn trước mắt anh. Anh nhẹ nhàn nâng tay lên, ngón tay thon dài đẹp mắt vươn ra, chậm rãi rơi xuống phím đàn, đè nén xuống. Một chuỗi âm thanh nhu hòa tuyệt đẹp trôi chảy từ trong không gian yên tĩnh vang lên.
What is a Youth.
Lý Nhị Cần đứng cạnh cửa yên tĩnh nghe, tầm mắt thời gian dài dừng lại ở một bên mặt Dung Tự.
Trong lòng cô Dung Tự chính là vậy, sạch sẽ mà lại khí chất. Tất cả đau khổ cùng đen tối trên thế giới, đều phải cách xa anh.
Tiếng đàn dương cầm dừng lại.
Dung Tự nhìn sang: “Tới rồi sao?”
Lý Nhị Cần gật đầu.
Anh đưa một tập giấy bản in khác đóng thành sách cho cô.
Lý Nhị Cần đưa tay nhận lấy, hỏi lên vấn đề cuối cùng vẫn để ở trong lòng: “Làm sao cậu biết tôi sẽ hát bài này?”
Anh cười: “Chỉ là cảm thấy hợp với cậu thôi.”
Lý Nhị Cần nhìn anh cười, cảm thấy trong lòng xuất hiện rung động khó hiểu.
Dung Tự hỏi: “Cảm thấy có khó khăn sao?”
Lý Nhị Cần lắc đầu.
Dung Tự: “Vậy chúng ta luyện tập vài lần, bồi dưỡng độ ăn ý giữa chúng ta.”
Nhịp tim Lý Nhị Cần vì những lời của Dung Tự mà không thể ức chế trở nên vừa nhanh vừa nặng.
Dung Tự thấy mặt cô hơi đỏ lên: “Không cần lo lắng, dù sao cũng không phải là thi. Chúng ta chỉ đưa ra một bài hát hoàn chỉnh mà thôi.”
“Biết rồi.”
“Có muốn đổi thành bài hát quen thuộc hay không?”
Bài hát quen thuộc thì không cần, nhưng cô cần phải tỉnh táo đã.
Cô chỉ chỉ ngoài cửa: “Mình đi hít khí lạnh một chút.”
Dung Tự bất ngờ: “Cái gì?”
“Khí ấm quá khó chịu, mình không thở được.”
Lý Nhị Cần trở lại rất nhanh.
“Vậy chúng ta thử một lần trước?” Dung Tự hỏi.
“Ừ.”
Dung Tự nhìn cô, đánh tiếp một đoạn nốt nhạc lưu loát, sau đó chính thức đánh ra tiết tấu bài hát.
Lý Nhị Cần nhẩm nhịp ở trong lòng.
Sau khi tiết tấu dừng lại một lúc ngắn ngủi, cô mở miệng hát lời hát đầu tiên:
“Thanh xuân là gì? Là ngọn lửa mãnh liệt
Thiếu nữ là gì? Băng giá và khát khao
Thế giới vẫn tiếp tục xoay chuyển
Một bông hồng sẽ nở rộ
Rồi sẽ tàn úa
Chàng trai trẻ cũng thế
Và người con gái xinh đẹp nhất cũng vậy…”
Nguyễn Minh Tiên đút tay trong túi áo, đi từ phòng âm nhạc số 1, đi về phía phòng âm nhạc số 5.
Tiếng hát mang theo lạnh lẽo tự nhiên lọt vào tai anh.
Anh tò mò nhìn qua cửa sổ vào bên trong, thấy Lý Nhị Cần duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Piano, tay phải cầm bản sao chép thả xuống bên cạnh người, lòng bàn tay trái hướng về phía trước hơi mở ra, vô cùng chăm chú hát bài hát này.
Tiếng hát cùng tiếng đàn piano kết hợp hoàn mỹ.
Còn có chiếc đàn piano bên cạnh hai người chướng mắt mà tương xứng.
Anh ho khan một tiếng.
Tiếng hát cùng tiếng đàn đồng thời đột ngột đứt đoạn.
Dường như Lý Nhị Cần tốn chút thời gian mới nhớ ra tên của anh: “Nguyễn Minh Tiên.”
Nguyễn Minh Tiên cười híp mắt từ cửa sổ đi vòng ra cửa phòng học, lười biếng tựa vào khung cửa: “Luyện bài?”
“Ừ.”
Anh nâng cao lông mày: “Hát rất hay.”
“Cảm ơn.”
Vẫn là khó giao tiếp như vậy, một câu nói có thể phá hỏng tất cả mọi khả năng tục tục tán gẫu.
Nguyễn Minh Tiên khổ não cau mày cười.
“Các em tiếp tục đi, tôi đi trước.” Anh phất tay với cô một cái.
“Tạm biệt.”
Trước khi đi, tầm mắt của anh quét qua Dung Tự vẫn đang im lặng. Cậu ta cũng đang nhìn mình, nhiệt độ trong mắt lạnh như nước, không có chút ý vị gì.
Nguyễn Minh Tiên hiểu ra, đột nhiên hiểu tại sao Lý Nhị Cần đứng chung một chỗ với người khác thì có vẻ lẻ loi hơn, tại sao đứng cùng một chỗ với Dung Tự thì hòa hợp giống như đã là một nhóm từ nhỏ. Bởi vì trên người hai người có điểm giống nhau, lạnh nhạt. Chỉ là Lý Nhị Cần có vẻ hồn nhiên mà sạch sẽ. Còn Dung Tự ở nhiều thời điểm, rõ ràng là vô cùng xa cách.
Trước khi giờ tự học muộn bắt đầu Dung Tự và Lý Nhị Cần trở lại phòng học cầm bài thi cùng sách bài tập tới phòng phát thanh.
Cửa phòng phát thanh khép, động tác đẩy cửa của Lý Nhị Cần cũng không phát ra bao nhiêu tiếng vang. Tô Tử và Bành Tử Ca lại ở chung một chỗ, trước mặt mở ra bài thi toán đã làm được một nửa.
Tô Tử đang gục xuống bàn vẽ tới vẽ lui đường phụ tuyến(2) để chứng minh, trong miệng nói liên miên cằn nhằn chuyện gì đó.
(2)Là một đường không được cho trước trong bài thi, mình tự giả định vẽ thêm để dễ chứng minh. Cái này trong toán hình lớp 10. Mình học qua lâu rồi, không còn nhớ trong toán học bên mình nó gọi là gì nữa.
Còn Bành Tử Ca dùng tay đỡ cằm, hơi ngửa đầu, tầm mắt hướng xuống nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Tử, khóe môi nâng lên chứa ý tứ vui vẻ không rõ, hiển nhiên không nghe được Tô Tử đang nói gì.
Động tác đẩy cửa của Lý Nhị Cần ngừng lại, quay đầu lại nhìn Dung Tự hỏi ý kiến.
Dung Tự nhíu mày.
Lý Nhị Cần không hiểu, lui từng bước. Không cẩn thận liền đụng vào người Dung Tự, cảm giác sau lưng va vào cái gì đó bằng phẳng căng đầy.
Đầu óc của cô đùng một cái liền nóng bỏng.
Dung Tự buồn cười đỡ tay chân đang luống cuống của cô ổn định lại, hai người lui ra ngoài cửa.
“Sao thế?” Dung Tự hỏi.
“Tôi nghĩ là cậu bảo tôi lùi lại.”
Dung Tự không hiểu câu giải thích của cô.
Lý Nhị Cần chỉ chỉ vào trong, nhỏ giọng: “Bình thường toán đều là Bành Tử Ca dạy Tô Tử, hôm nay lại là Tô Tử nói.”
Dung Tự nở nụ cười.
“Nhỡ bị cậu ấy phát hiện chúng ta thấy toán Tô Tử thắng cậu ấy, cậu ấy lại kêu gào nửa ngày mất.” Lý Nhị Cần bĩu mỗi: “Giống hệt trẻ con.”
Dung Tử không nhịn được cười khổ, cậu mới là trẻ con ấy.
Có điều ra ngoài cũng có cái tốt của ra ngoài.
“Đi thôi.” Anh nói.
“Đi đâu?”
Dung Tự nhìn tóc trên đỉnh đầu cô bị gió thổi lay động, cuối cùng vẫn không nhịn được vỗ vỗ: “Cho cậu phần thưởng.”
“Là gì?” Lý Nhị Cần lập tức trưng vẻ mặt mong đợi.
“Cậu muốn cái gì?” Dung Tự lại rồi bổ sung: “Chỉ cần có thể mình đều đáp ứng.”
“Trà sữa!” Không chút do dự trả lời.
Mua trà sữa, hai người đi dọc theo sân thể dục trở về.
Rất lạnh. Gió đem bén nhọn gào thét qua tai.
Lạnh khiến Lý Nhị Cần vội vàng uống hai ngụm trà sữa nóng, lại bị bỏng miệng.
Dung Tự nhìn cô, buồn cười.
Yên tĩnh đi một lúc.
Dung Tự hỏi: “Bị người khác nói như vậy, cậu không qua tâm?”
“Hả?” Lý Nhị Cần nghi ngờ ngẩng đầu.
“Những lời nữ sinh kia nói sau lưng cậu.”
Tô Tử cùng quan sát Lý Nhị Cần với Nguyễn Nhu Nhu, mấy giây sau hạ quyết định: “Mình cảm thấy không phải.”
Bành Tử Ca gật đầu: “Mình cũng cảm thấy không phải.”
Hai người – khó có dịp ý kiến đạt được nhất trí.
“Tại sao?” Nguyễn Nhu Nhu không hiểu.
Tô Tử và Bành Tử Ca trăm miệng một lời: “Khó giao tiếp.”
Nguyễn Nhu Nhu cãi lại: “Nhưng mình cảm thấy toàn bộ ánh mắt Lý Nhị Cần vẫn dõi theo Dung Tự.”
Không có chữ nào mà Bành Tử Ca thích nghe: “Toàn bộ ánh mắt Tô Tử cũng dõi theo mình đấy!”
Tô Tử lập tức tức giận: “Ánh mắt của ai dõi theo cậu?”
“Cậu đấy!”
“Nói bậy!” Giọng nói của Tô Tử to lên: “Là ai một ngày 24 giờ nhìn tôi chằm chằm, tôi chọn A hay chọn C cậu còn rõ ràng hơn tôi!”
Còn không phải là vì không thể thua cậu sao!
Bành Tử Ca không hét những lời này ra, để cậu thừa nhận mình sợ thua Tô Tử, còn không bằng thừa nhận bản thân thích quan sát cô nàng.
Lời đến khóe miệng vòng quanh một vòng chuyển thành: “Cảnh đẹp ý vui trước mắt, còn không cho người khác nhìn?”
“…”
Tô Tử sửng sốt.
Đột nhiên không khí liền trở nên có chút lúng túng.
Lý Nhị Cần cùng Dung Tự cũng nhìn bọn họ.
Màu đỏ trên mặt cô nàng lan thẳng xuống cổ, cứng nhắc: “Vậy tôi nên cảm ơn cậu?”
Thần kinh thô cũng có chỗ tốt của thần kinh thô. Bành Tử Ca vung tay lên: “Đừng khách khí. Những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Haha.” Tô Tử cho cậu một nụ cười lạnh, che kín đáp án của mình, bắt đầu đọc đề tiếp theo.
Bành Tử Ca bĩu môi, tốc độ của cậu vẫn nhanh hơn Tô Tử, kiêu ngạo cười một tiếng, cậu lật sách bài tập tới trang kế tiếp.
Phòng phát thanh khôi phục yên tĩnh lần nữa.
Lý Nhị Cần cúi đầu tiếp tục, nhưng suy nghĩ bị cắt đứt không có cách nào tiếp tục nữa, thở dài như đưa đám.
Đầu bút Dung Tự dừng ở một bước trên giấy nháp, gật đầu một cái.
Suy nghĩ vô cùng tự nhiên được xâu chuỗi một lần nữa, ngòi bút của cô không ngừng di chuyển xuống dưới.
Dung Tự lẳng lặng quan sát cô mấy giây, cũng cầm lấy sách của mình.
Chỉ có một mình Nguyễn Nhu Nhu ngây người nhìn bọn họ, cảm giác mình giống như người ngoài.
“Vậy…” Cô nàng mở miệng: “Mình trở về tự học trước đây.”
Bành Tử Ca đồng ý: “Mau đi đi, nếu không giáo viên của cậu sẽ biết cậu trốn tự học. Lần trước bọn mình trốn tự học, thiếu chút nữa đã bị nước miếng của thầy làm chết đuối.”
Tô Tử ngẩng đầu cười.
Bành Tử Ca trừng cô nàng: “Cười cái gì, không phải cậu cũng bị mắng sao?”
Tô Tử không để ý tới cậu, nói với Nguyễn Nhu Nhu: “Mau về đi, mặc dù không đến nỗi nghiêm trọng như Bành Tử Ca nói, nhưng vẫn thật sự có thể bị mắng.”
Nguyễn Nhu Nhu không biết tại sao tâm tình bản thân có chút thấp xuống, rõ ràng chuyện khổ não cả ngày nay của mình đã giải quyết xong, nhưng tâm trạng lúc rời đi lại càng bết bát hơn lúc mới tới.
Buổi tối Tô Tử cùng Lý Nhị Cần vai sát vai rửa mặt, Lý Nhị Cần có chút ưu sầu: “Hình như vật lý lần này lại hỏng bét rồi.”
Tô Tử an ủi cô: “Đề bài lần này khó hơn lần trước, mình đoán chừng cũng phải có hơn nửa số người không đủ điều kiện.”
Lý Nhị Cần càng buồn thêm: “Nhất định Dung Tự sẽ rất thất vọng…”
Tô Tử rửa sạch sẽ miệng chén súc miệng cùng bàn chải đánh răng, lẳng lặng nhìn cô: “Tại sao cậu lại để ý cảm giác của Dung Tự như vậy?”
“Cậu ấy phụ đạo vật lý cho mình lâu như vậy…”
“Cậu đã tiến bộ rất nhiều rồi.”
Lý Nhị Cần rửa mặt xong, dùng nước sạch nhẹ nhành vỗ lên mặt của mình, sau đó ngước lên lộ ra khuôn mặt ướt nhẹp chân thành nhìn cô nàng: “Mỗi lần Gia Phúc nhà mình không chịu phối hợp mình cúi người chào, mình cũng rất thất vọng.”
“Cậu dạy nó bao lâu?”
“Gần một năm.”
Tô Tử vẫn cố gắng an ủi cô: “Có một vài loại chó tương đối nghịch ngợm, có lúc cố ý đùa giỡn với cậu thôi.”
“Gia Phúc là Pogona vitticeps(1).”
“Cái gì?”
“Thằn lằn.”
“…”
(1)Một loại thằn lằn – Hình phía dưới.
***
Nhưng ngoài dự liệu của Lý Nhị Cần chính là, vật lý của cô không chỉ đủ điều kiện, mà còn vượt qua đủ điều kiện 7 điểm. Cô mừng rỡ cầm bài thi quay đầu lại tìm Dung Tự.
Dung Tự ngẩng đầu lên đón ánh mắt của cô, trong ánh mắt đang nhìn anh của cô tràn đầy vui vẻ, còn có một phần ý tứ cẩn thận cầu phần thưởng.
Có thể ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra.
“Không tệ.” Anh nói.
Vui vẻ của Lý Nhị Cần hoàn toàn tràn ra khỏi tầm mắt của cô, trên khuôn mặt từ trước đến nay luôn thản nhiên đột nhiên xuất hiện biểu tình rõ ràng như vậy.
Dung Tự cảm giác không thể dời mắt được.
Anh ho nhẹ một tiếng: “Trước tự học muộn, cậu theo mình tới phòng âm nhạc số 3 luyện tập một chút đi.”
“Ừ.”
Bành Tử Ca sáp lại gần hỏi: “Mình có thể đi không?”
Dung Tự: “Không thể.”
Sau bữa cơm chiều.
Phòng học âm nhạc vắng vẻ. Bàn học được sắp xếp gọn gàng phía sau phòng học, xếp sát vào tường. Một đầu khác đặt một chiếc piano màu đen, nước sơn phản quang ánh sáng màu hồng ấm áp của trời chiều.
Lý Nhị Cần mở cửa, thấy Dung Tự ngồi thẳng trước đàn piano nhấn phím đàn thử âm, một bên mặt đẹp trai mà thon dài, còn mang theo vẻ đơn độc tuổi trẻ.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ vừa nồng lại vừa lạnh, mà dưới mặt trời lạnh ở phía tây vừa ấm lại vừa hồng, đưa ấm áp cuối cùng trước khi trời tối từ bên ngoài cửa sổ vào bên trong, rơi xuống bên chân Dung Tự.
Dung Tự khẽ cúi đầu, tóc mái trên trán rơi xuốn trước mắt anh. Anh nhẹ nhàn nâng tay lên, ngón tay thon dài đẹp mắt vươn ra, chậm rãi rơi xuống phím đàn, đè nén xuống. Một chuỗi âm thanh nhu hòa tuyệt đẹp trôi chảy từ trong không gian yên tĩnh vang lên.
What is a Youth.
Lý Nhị Cần đứng cạnh cửa yên tĩnh nghe, tầm mắt thời gian dài dừng lại ở một bên mặt Dung Tự.
Trong lòng cô Dung Tự chính là vậy, sạch sẽ mà lại khí chất. Tất cả đau khổ cùng đen tối trên thế giới, đều phải cách xa anh.
Tiếng đàn dương cầm dừng lại.
Dung Tự nhìn sang: “Tới rồi sao?”
Lý Nhị Cần gật đầu.
Anh đưa một tập giấy bản in khác đóng thành sách cho cô.
Lý Nhị Cần đưa tay nhận lấy, hỏi lên vấn đề cuối cùng vẫn để ở trong lòng: “Làm sao cậu biết tôi sẽ hát bài này?”
Anh cười: “Chỉ là cảm thấy hợp với cậu thôi.”
Lý Nhị Cần nhìn anh cười, cảm thấy trong lòng xuất hiện rung động khó hiểu.
Dung Tự hỏi: “Cảm thấy có khó khăn sao?”
Lý Nhị Cần lắc đầu.
Dung Tự: “Vậy chúng ta luyện tập vài lần, bồi dưỡng độ ăn ý giữa chúng ta.”
Nhịp tim Lý Nhị Cần vì những lời của Dung Tự mà không thể ức chế trở nên vừa nhanh vừa nặng.
Dung Tự thấy mặt cô hơi đỏ lên: “Không cần lo lắng, dù sao cũng không phải là thi. Chúng ta chỉ đưa ra một bài hát hoàn chỉnh mà thôi.”
“Biết rồi.”
“Có muốn đổi thành bài hát quen thuộc hay không?”
Bài hát quen thuộc thì không cần, nhưng cô cần phải tỉnh táo đã.
Cô chỉ chỉ ngoài cửa: “Mình đi hít khí lạnh một chút.”
Dung Tự bất ngờ: “Cái gì?”
“Khí ấm quá khó chịu, mình không thở được.”
Lý Nhị Cần trở lại rất nhanh.
“Vậy chúng ta thử một lần trước?” Dung Tự hỏi.
“Ừ.”
Dung Tự nhìn cô, đánh tiếp một đoạn nốt nhạc lưu loát, sau đó chính thức đánh ra tiết tấu bài hát.
Lý Nhị Cần nhẩm nhịp ở trong lòng.
Sau khi tiết tấu dừng lại một lúc ngắn ngủi, cô mở miệng hát lời hát đầu tiên:
“Thanh xuân là gì? Là ngọn lửa mãnh liệt
Thiếu nữ là gì? Băng giá và khát khao
Thế giới vẫn tiếp tục xoay chuyển
Một bông hồng sẽ nở rộ
Rồi sẽ tàn úa
Chàng trai trẻ cũng thế
Và người con gái xinh đẹp nhất cũng vậy…”
Nguyễn Minh Tiên đút tay trong túi áo, đi từ phòng âm nhạc số 1, đi về phía phòng âm nhạc số 5.
Tiếng hát mang theo lạnh lẽo tự nhiên lọt vào tai anh.
Anh tò mò nhìn qua cửa sổ vào bên trong, thấy Lý Nhị Cần duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh Piano, tay phải cầm bản sao chép thả xuống bên cạnh người, lòng bàn tay trái hướng về phía trước hơi mở ra, vô cùng chăm chú hát bài hát này.
Tiếng hát cùng tiếng đàn piano kết hợp hoàn mỹ.
Còn có chiếc đàn piano bên cạnh hai người chướng mắt mà tương xứng.
Anh ho khan một tiếng.
Tiếng hát cùng tiếng đàn đồng thời đột ngột đứt đoạn.
Dường như Lý Nhị Cần tốn chút thời gian mới nhớ ra tên của anh: “Nguyễn Minh Tiên.”
Nguyễn Minh Tiên cười híp mắt từ cửa sổ đi vòng ra cửa phòng học, lười biếng tựa vào khung cửa: “Luyện bài?”
“Ừ.”
Anh nâng cao lông mày: “Hát rất hay.”
“Cảm ơn.”
Vẫn là khó giao tiếp như vậy, một câu nói có thể phá hỏng tất cả mọi khả năng tục tục tán gẫu.
Nguyễn Minh Tiên khổ não cau mày cười.
“Các em tiếp tục đi, tôi đi trước.” Anh phất tay với cô một cái.
“Tạm biệt.”
Trước khi đi, tầm mắt của anh quét qua Dung Tự vẫn đang im lặng. Cậu ta cũng đang nhìn mình, nhiệt độ trong mắt lạnh như nước, không có chút ý vị gì.
Nguyễn Minh Tiên hiểu ra, đột nhiên hiểu tại sao Lý Nhị Cần đứng chung một chỗ với người khác thì có vẻ lẻ loi hơn, tại sao đứng cùng một chỗ với Dung Tự thì hòa hợp giống như đã là một nhóm từ nhỏ. Bởi vì trên người hai người có điểm giống nhau, lạnh nhạt. Chỉ là Lý Nhị Cần có vẻ hồn nhiên mà sạch sẽ. Còn Dung Tự ở nhiều thời điểm, rõ ràng là vô cùng xa cách.
Trước khi giờ tự học muộn bắt đầu Dung Tự và Lý Nhị Cần trở lại phòng học cầm bài thi cùng sách bài tập tới phòng phát thanh.
Cửa phòng phát thanh khép, động tác đẩy cửa của Lý Nhị Cần cũng không phát ra bao nhiêu tiếng vang. Tô Tử và Bành Tử Ca lại ở chung một chỗ, trước mặt mở ra bài thi toán đã làm được một nửa.
Tô Tử đang gục xuống bàn vẽ tới vẽ lui đường phụ tuyến(2) để chứng minh, trong miệng nói liên miên cằn nhằn chuyện gì đó.
(2)Là một đường không được cho trước trong bài thi, mình tự giả định vẽ thêm để dễ chứng minh. Cái này trong toán hình lớp 10. Mình học qua lâu rồi, không còn nhớ trong toán học bên mình nó gọi là gì nữa.
Còn Bành Tử Ca dùng tay đỡ cằm, hơi ngửa đầu, tầm mắt hướng xuống nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Tử, khóe môi nâng lên chứa ý tứ vui vẻ không rõ, hiển nhiên không nghe được Tô Tử đang nói gì.
Động tác đẩy cửa của Lý Nhị Cần ngừng lại, quay đầu lại nhìn Dung Tự hỏi ý kiến.
Dung Tự nhíu mày.
Lý Nhị Cần không hiểu, lui từng bước. Không cẩn thận liền đụng vào người Dung Tự, cảm giác sau lưng va vào cái gì đó bằng phẳng căng đầy.
Đầu óc của cô đùng một cái liền nóng bỏng.
Dung Tự buồn cười đỡ tay chân đang luống cuống của cô ổn định lại, hai người lui ra ngoài cửa.
“Sao thế?” Dung Tự hỏi.
“Tôi nghĩ là cậu bảo tôi lùi lại.”
Dung Tự không hiểu câu giải thích của cô.
Lý Nhị Cần chỉ chỉ vào trong, nhỏ giọng: “Bình thường toán đều là Bành Tử Ca dạy Tô Tử, hôm nay lại là Tô Tử nói.”
Dung Tự nở nụ cười.
“Nhỡ bị cậu ấy phát hiện chúng ta thấy toán Tô Tử thắng cậu ấy, cậu ấy lại kêu gào nửa ngày mất.” Lý Nhị Cần bĩu mỗi: “Giống hệt trẻ con.”
Dung Tử không nhịn được cười khổ, cậu mới là trẻ con ấy.
Có điều ra ngoài cũng có cái tốt của ra ngoài.
“Đi thôi.” Anh nói.
“Đi đâu?”
Dung Tự nhìn tóc trên đỉnh đầu cô bị gió thổi lay động, cuối cùng vẫn không nhịn được vỗ vỗ: “Cho cậu phần thưởng.”
“Là gì?” Lý Nhị Cần lập tức trưng vẻ mặt mong đợi.
“Cậu muốn cái gì?” Dung Tự lại rồi bổ sung: “Chỉ cần có thể mình đều đáp ứng.”
“Trà sữa!” Không chút do dự trả lời.
Mua trà sữa, hai người đi dọc theo sân thể dục trở về.
Rất lạnh. Gió đem bén nhọn gào thét qua tai.
Lạnh khiến Lý Nhị Cần vội vàng uống hai ngụm trà sữa nóng, lại bị bỏng miệng.
Dung Tự nhìn cô, buồn cười.
Yên tĩnh đi một lúc.
Dung Tự hỏi: “Bị người khác nói như vậy, cậu không qua tâm?”
“Hả?” Lý Nhị Cần nghi ngờ ngẩng đầu.
“Những lời nữ sinh kia nói sau lưng cậu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook