Nhật Ký Tân Hôn
Chương 2

Chỉ cần một câu nói, bóng dáng đỏ tươi liền dừng lại ngay lập tức. Bóng dáng đó quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Bóng dáng nhỏ nhắn đó không nói hai lời liền vọt tới trước mặt Kỳ Thịnh, vẻ mặt lấy lòng nói: “Đại gia, anh về rồi sao?”

Đại... Đại gia!

Thẩm Hạ Chí nhìn thái độ của hai người trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà phì cười, cô cảm thấy rất thích cố gái nhỏ trước mặt này.

“Ừ.” Kỳ Thịnh giống như là cố ý không nhìn thấy vẻ mặt chảy nước mắt của cô gái trước mặt, anh nói: “Tôi muốn hỏi ý kiến của cô về việc giữ một người ở lại đây, cái gì cô ấy cũng có thể làm được, sẽ không làm hỏng quy tắc của cô.”

Đôi mắt sáng lung linh trợn ngược lên nhìn về phía Thẩm Hạ Chí, đánh giá từ trên xuống dưới, rất khó đoán được là cô ấy đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng cô ấy mở miệng nói: “Cô và đại gia nhà tôi có quan hệ gì?”

“Hả...” Thẩm Hạ Chí im lặng suy nghĩ.

“Tiểu Tích.”

“Được rồi, được rồi.” Tiểu Tích chu miệng: “Tùy anh tùy anh, anh là đại gia, anh nói gì thì là vậy.”

Tiểu Tích nhếch môi cười một tiếng, nói với Thẩm Hạ Chí: “Ở đây mỗi người đều có công việc của mình, vừa lúc Phúc Ngôn đang oán trách tôi, kháng nghị với tôi lâu rồi, vườn hoa kia sau khi sửa lại có thể giao cho cô không? Mỗi tháng tôi sẽ giao tiền lương cho cô đúng giờ.”

“Có thể có thể, cái gì tôi cũng có thể làm, trước kia tôi đã từng chăm sóc vườn hoa rồi, không thành vấn đề.” Thẩm Hạ Chí vội vàng trả lời.

“Vậy là được rồi.” Tiểu Tích hả hê gật đầu một cái, cô giống như là nghĩ đến điều gì đó nên đột nhiên quay đầu lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Cô có phải họ Gia Cát không?”

“Không, không, tôi họ Thẩm, Thẩm Hạ Chí.” Thẩm Hạ Chí co quắp khóe miệng trả lời.

“Ừ, vậy thì không thành vấn đề.” Tiểu Tích nở một nụ cười đáng yêu, sau đó dùng ánh mắt long lanh nhìn Kỳ Thịnh: “Đại gia, hu hu... Trước kia Thiên Ki giúp em lấy về một thứ lại bị thằng nhóc Trác gia kia làm hư, em thật đáng thương mà, em còn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp của nó nữa. Em thật đau lòng mà…”

“Tôi biết rồi, hai ngày sau tôi cho cô cái mới.”

“Hả?” Lời nói bi thương của Tiểu Tích trong nháy mắt dừng lại, cô chớp chớp mắt, kinh ngạc, anh ấy đồng ý, thật sự đồng ý sao? Không thể nào!

“Đại gia, hôm nay anh không được khỏe à?” Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Tích nhanh chóng đặt lên trán Kỳ Thịnh. Cô chỉ nói giỡn thôi, được rồi, cô cũng có chút chờ mong… vì cái đó giá không hề rẻ nên cô không hề nghĩ rằng cô sẽ đồng ý.

“...”

Kỳ Thịnh không nói gì, Tiểu Tích lập tức không dài dòng nữa, chỉ sợ anh lại đổi ý. Tiểu Tích nhìn nhìn Thẩm Hạ Chí nói: “Em yêu, chị yêu em chết mất, bây giờ chị không rãnh nên hôm khác sẽ đi chơi với em nhé, bái bai.” Tiểu Tích biến mất không còn tung tích.

“Hả? À... Hẹn gặp lại.” Thẩm Hạ Chí thừa nhận cô có chút đau đầu, bởi vì trong chốc lát cô không thể nào tiêu hóa nổi nhiều thông tin như thế.

Kỳ Thịnh vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Hồi hồn.”

Thẩm Hạ Chí nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại: “Tôi không phải là đứa bé, đừng vuốt đầu tôi.”

“A.”

“Kỳ Thịnh, cô... cô ấy là ai? Còn người con trai lúc nãy nữa?”

“Tiểu Tích là chủ cho thuê nhà, cô ấy ở khu trung tâm, thằng nhóc lúc nãy ở sát vách nhà cô, sau này cô cứ từ từ mà làm quen với gia đình nhà họ, không cần nóng lòng.”

“A” một tiếng, Thẩm Hạ Chí sờ mũi một cái, đôi mắt to vụng trộm nhìn Kỳ Thịnh, cái khu nhà này bề ngoài yên ắng nhưng lại mang lại cho người ta cảm giác thần bí, bao gồm cả anh... Thật ra thì cô không muốn biết gì hế, cô chỉ là khách qua đường, có người chứa chấp cô, cho cô một công việc là tốt rồi nhưng không hiểu sao, lòng của cô… Chính là không khống chế được mà muốn biết nhiều hơn về anh, ai, thật là phiền.

“Chú ơi, à không, Kỳ Thịnh, anh ở đâu?” Thẩm Hạ Chí lễ phép gõ cửa rồi mở cửa bước vào, cái đầu nhỏ ló vào trong, một đôi mắt láo liêng nhìn xung quanh, ah, sao không có ai hết vậy? Cô không nghe anh nói là anh phải ra ngoài.

Cô nhích cả nửa người vào trong phòng, miệng nói thầm: “Mình không có tò mò, thật sự không có tò mò.” Nhưng hành động của cô lại phản lại lời cô nói. Thẩm Hạ Chí đóng chặc cửa phòng lại, cô cắn môi tiếp tục ngắm nhìn xung quanh. Phòng của anh thật đơn giản, mang lại cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái.

“Chú ơi, chú ơi?” Cô thử kêu hai tiếng nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Thẩm Hạ Chí thất vọng bĩu môi, đi đâu rồi? Ngay lúc cô tính mở cửa đi ra thì cửa phòng lại bị một nguồn lực khác mở ra, hại cô ngã về phía sau.

“A...”

“Em làm gì ở đây?” Kỳ Thịnh lanh tay lẹ mắt và không tốn chút sức nào kéo lấy thân hình mềm mại của Thẩm Hạ Chí.

Ah, không đau, Thẩm Hạ Chí mở mắt to ra, co nhìn thấy gương mặt phóng đại của Kỳ Thịnh ngay trước mặt mình. Hình như anh mới tắm xong, mái tóc dài mềm mượt khẽ dính vào, thỉnh thoảng còn có nước nhỏ xuống, ánh mắt cô dời xuống… đến trái khế của anh, rồi đến xương qiau xanh mê người, sau đó...

Một giọt nước khẽ rơi xuống má cô, cảm giác lạnh lẽo làm cô bừng tĩnh lại. Trong nháy mắt mặt Thẩm Hạ Chí đỏ bừng lên, nhảy khỏi lồng ngực của Kỳ Thịnh, cô bụm mặt, người ác nhất định phải lớn tiếng trước: “Anh anh anh… sao lại không mặc quần áo! Trời ạ, anh mau mặc quần áo vào đi, mắt tôi nhất định sẽ bị đỏ cho xem.”

Thẩm Hạ Chí kêu lên nhưng lại không thể kiểm soát được bản thân mình, cô khẽ nuốt nước miếng, lấy tay che mặt lại nhưng ánh mắt lại xuyên qua kẽ tay thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

A! Thân hình của anh cũng không tệ nha, cơ bụng sáu múi, da thịt màu đồng rắn chắc, bờ vai rộng, cánh tay mạnh mẽ.

Oa, cái này không thể trách cô được nha, ai có thể ngờ được sau vẻ ngoài lịch sự nho nhã lại là một thân hình hấp dẫn như vậy.

Kỳ Thịnh từ trên cao nhìn xuống, thấy hành động táo bạo của Thẩm Hạ Chí thì thoáng cười: “Có ai lúc tắm sẽ mặc quần áo sao?”

“Vậy... Vậy anh mau mặc quần áo vào!”

Nếu không, cô sẽ không đãm bảo là mình có nhào qua “làm” anh không.

Nhìn Kỳ Thịnh xoay người đi tới tủ treo quần áo, lấy ra một cái áo choàng tắm lười biếng khoác lên rồi Thẩm Hạ Chí mới chậm rãi để tay xuống. Ai, thật đáng tiếc, không đúng, Thẩm Hạ Chí, ngươi đúng là một nữ sắc ma mà!

Kỳ Thịnh vỗ vỗ đầu cô: “Có chuyện gì à?”

Cô chu miệng, đẩy tay Kỳ Thịnh ra: “Tại sao anh lại vỗ đầu tôi?”

“Bởi vì em kêu tôi là chú.” Kỳ Thịnh nhếch miệng.

“Ai, thuận miệng mà.”

“Tôi già như vậy sao?”

Già? Thẩm Hạ Chí vội vàng lắc đầu một cái, anh đâu có già, quả thật là anh lớn tuổi hơn cô nhưng anh không hề già, hơn nữa vẻ ngoài còn có phần hấp dẫn hơn người, phụ nữ từ sáu mươi tuổi trở xuống sẽ không chống đỡ nổi sức hấp dẫn của anh.

“Anh rất đẹp trai.” Thẩm Hạ Chí thành thật nói.

“Chú đẹp trai?” Kỳ Thịnh cố ý hỏi.

“Ai ai, anh cố ý bắt chẹt sơ hở trong lời nói của tôi phải không?” Thẩm Hạ Chí thở phì phò dậm chân, nhìn Kỳ Thịnh.

“Không phải, chẳng qua là tôi cũng lớn hơn em rất nhiều.” Kỳ Thịnh siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí, không biết vì sao nhưng anh rất thích chọc phá cô, nhìn cử chỉ đáng yêu của cô, rõ ràng là anh rất ghét tiếp xúc da thịt với người khác mà.

Thẩm Hạ Chí theo bản năng vuốt ve cánh tay của Kỳ Thịnh: “Vậy anh bao nhiêu tuổi?”

“27.”

Thì ra là chỉ lớn hơn cô có chín tuổi, Thẩm Hạ Chí nghịch ngợm cười một tiếng, học động tác của anh, nhón chân lên, vỗ vỗ đầu anh, cố làm ra vẻ già đời nói: “Đừng đau lòng, thật ra thì anh không già, anh rất đẹp trai.”

Kỳ Thịnh sửng sốt một chút, cười lên, cô là người duy nhất dám vỗ đầu anh, chưa từng có ai dám làm như thế, dù chỉ là trong suy nghĩ thì người đó cũng đi gặp Thượng Đế rồi.

“Cô bé.”

“Chú!”

Kỳ Thịnh vội vàng chuyển sang đề tài khác: “Hạ Chí, không phải đã bảo em đi tắm thay quần áo ướt sũng rồi sao? Sao lại không nghe lời, sẽ bị cảm đó.”

Thẩm Hạ Chí bỗng dưng nhớ lại mục đích của mình khi tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn xịu xuống: “Tôi cũng muốn vậy, nhưng mà chú à... Không, Kỳ Thịnh, có thể cho tôi mượn một cái áo sơ mi không?

Mượn áo sơ mi? Kỳ Thịnh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra ý của cô. Cô trực tiếp đi theo anh đến đây thì làm sao có quần áo để thay chứ: Chờ một chút.”

Thẩm Hạ Chí nhìn Kỳ Thịnh lấy một cái áo sơ mi từ trong tủ quần áo ra, cô le lưỡi, có chút ngượng ngùng nhận lấy. Một lúc lâu sau mới gãi gãi đầu, chân thành tha thiết noi: “Kỳ Thịnh, cám ơn anh, vô cùng cám ơn anh.”

“Này, nói gì thế.”

Trầm Hạ Chí nhìn anh một cách chăm chú: “Tôi thật sự rất biết ơn anh, nếu anh không chứa chấp tôi, còn tìm việc làm cho tôi thì không biết bây giờ tôi đã như thế nào. Tôi lại không có gì để cảm ơn anh, tôi sẽ làm việc thật tốt, chờ tôi kiếm được tiền rồi thì sẽ trả tiền phòng cho anh.”

“Tôi không nói là muốn thu tiền phòng của em.” Kỳ Thịnh cười khẽ, dịu dàng mở miệng.

“Mặc dù anh không nói nhưng tôi cũng phải trả!” Thẩm Hạ Chí kiên định. Cô muốn dùng cách này để vạch rõ ranh giới với anh. Cô biết rõ Kỳ Thịnh là người đàn ông như thế nào, cô không thể nào lệ thuộc vào anh, không thể ảo tưởng…

“Tôi biết rồi.” Kỳ Thịnh nhìn cô, không hề hỏi cô lý do. Điều này làm cô rất thoải mái.

Thẩm Hạ Chí như trút được gánh nặng, cô nhếch miệng cười một tiếng, gật đầu một cái xoay người: “Vậy tôi về phòng đây.”

“Được... Đúng rồi, Hạ Chí.”

“Hả?” Thẩm Hạ Chí dừng bước chân, cô quay đầu lại.

“Em có đồ lót rồi sao?”

Phốc... Trong nháy mắt gương mặt của Thẩm Hạ Chí đỏ bừng lên... Sao anh có thể nói ra câu này chứ, vẻ mặt còn giống như hỏi một câu rất bình thường như “trưa nay ăn gì”.

“Không có... Nhưng tôi có thể giặt, giặt xong phơi khô là có thể xài.” Thẩm Hạ Chí tức giận nhìn chằm chằm Kỳ Thịnh.

Còn anh thì làm như không nhìn thấy biểu hiện đó của cô, tiếp tục hỏi: “Nếu như ngày mai không khô thì làm sao đây?”

Làm sao anh biết được tốc độ khô ráo của đồ lót chứ

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí có chút vặn vẹo: “Vậy anh có thể cho tôi mượn chút tiền không? Ngày mai tôi đi mua.”

“Ừ, có thể.” Kỳ Thịnh nói nhỏ: “Vậy tối nay làm sao đây?”

“Anh...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Hạ Chí đỏ lên: “Không mặc! Không mặc vậy được rồi chứ gì, không giải thích nữa.”

Kỳ Thịnh nhìn Thẩm Hạ Chí nhanh chóng xoay người chạy đi, anh cố nén cười. Lúc này mới nhớ ra cô mới mười tám tuổi, Kỳ Thịnh lắc đầu một cái, nụ cười từ từ thu lại.

Cho một cô bé bước vào cuộc đời anh là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới nhưng tại sao anh lại cho cô bước vào. Anh cũng không biết, là vì cô đơn thuần hay vì bộ dạng quật cường của cô?

Thật ra thì chính anh cũng không hiểu nỗi hành vi của mình. Hai năm qua, anh vẫn luôn muốn sống cuộc sống bình thường nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cho đến khi cô xuất hiện, anh lại mất đi khả năng kiểm soát bản thân mình.

Anh còn chưa dậy sao?

Thẩm Hạ Chí co đầu rụt cổ, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi phòng, cái đầu nhỏ nhìn ngó xung quanh.

Cô nhẹ nhàng nhón chân để không làm phát ra bất kỳ tiếng động nào. Thẩm Hạ Chí như con chuột nhỏ “Vèo” một cái chạy từ lầu hai xuống lầu một. Cô đi tới phòng bếp, mở cửa tủ lạnh trước.

Giấc ngủ vừa rồi thật là quá tuyệt vời!

Thẩm Hạ Chí mở tủ lạnh ra tìm tòi, nụ cười trên mặt không lúc nào vơi đi. Cô chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy, không cần lo lắng phải múa may với con gián, không cần lo lắng hôm sau sẽ đi làm trễ, nhưng mà, thay đổi như vậy cũng có chút đáng sợ.

“Ha, tìm được rồi!” Thẩm Hạ Chí phát hiện một chai nước suối trong tủ lạnh, cô vội vàng lấy ra lập tức “Ừng ực ừng ực” uống.

“Buổi sáng uống nước đá không tốt cho sức khỏe.”

“Phốc... Khụ khụ, khụ khụ khụ...” Giọng nói nhẹ nhàng mê người lại làm cho Thẩm Hạ Chí bị sặc, cô sặc đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, gần như không thể thở được.

“Em có sao không?” Kỳ Thịnh đi tới phía sau Thẩm Hạ Chí, bàn tay ấm áp vừa vuốt lưng cô vừa nói: “Đừng uống nhanh như vậy.”

Làm ơn đi! Thẩm Hạ Chí muốn nói chuyện nhưng cô càng ngày càng ho sặc sụa. Không phải là cô uống nhanh, cô bị anh hù sợ mà.

Kỳ Thịnh nhẹ nhàng cau mày, đi lại gần cô...

Mấy giọt nước trượt xuống cằm cô, chảy xuống cái cổ tráng ngần, rồi tới khe hở hoàn mỹ, xương quai xanh hấp dẫn, càng ngày càng xuống thấp… Cô mặc áo sơ mi trắng, thân hình có lồi có lõm. Cô không mặc áo lót nên hai vú đầy đặn mượt mà lộ ra ngoài. Nụ hoa đỏ tươi như ẩn như hiện. Đôi chân thon dài trần truồng ra ngoài, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể thấy được hang động thần bí bên trong.

Cảnh tượng này có thể làm cho bất kỳ một người đàn ông nào huyết khí dâng trào.

Kỳ Thịnh không kìm được, nhỏ giọng mắng. Anh luôn luôn là người có thể làm chủ bản thân nhưng lần này lại không như vậy. Mùi hương trên người cô làm dục vọng trong anh dâng trào.

“Khụ khụ.” Thẩm Hạ Chí chu cái miệng nhỏ nhắn thở phì phò nói: “Anh làm gì mới sáng sớm đã hù dọa người thế hả…” Cô nhìn thấy mặt anh đỏ gay, đôi mắt toát lên dục vọng kinh người: “Anh… anh làm gì nhìn dữ vậy.”

Kỳ Thịnh hít sâu một hơi, xoay người đi: “Trên ghế sa lon ở phòng khách có quần áo, đi mặc vào.”

“À... được.” Lời của Kỳ Thịnh làm Thẩm Hạ Chí bừng tĩnh, cô vội vàng quay lưng về phía anh, chạy về phía phòng khách, ảo não đánh đầu mình. Chẳng lẽ anh cho rằng cô quyến rũ anh sao, ai, cho dù anh có là hàng hạng nhất, trong tiềm thức của cô… Không, dừng lại, trong tiềm thức cũng không có, tuyệt đối không có.

Tất cả mọi ý nghĩ ngổn ngang đều bị Thẩm Hạ Chí quăng ra sau lưng. Cô kinh ngạc nhìn bộ quần áo trên sa lon. Cái đầm ngắn màu trắng rất mềm mại, rất có khí chất công chúa, bên cạnh còn có bộ đồ lót viền ren.

Cô, chưa bao giờ là một cô gái tham hư vinh nhưng trong lòng mỗi cô gái đều có sự mơ mộng muốn làm công chúa. Nhưng thực tế tàn khốc làm cô phải dẹp bỏ ước mơ đó.

Cô biết đây nhất định là một cái váy rất xa xỉ, cứ tiếp nhận như vậy thì có phải, cô càng lúc càng nợ anh nhiều hơn không?

Thẩm Hạ Chí cụp mắt xuống, bây giờ cô không biết phải làm như thế nào, cô cũng không thể mặc chiếc áo sơ mi này mà chạy khắp nơi. Huống chi, quá kiểu cách không phải là tính cách của Thẩm Hạ Chí. Chắc anh cũng không để ý đến điểm nhỏ này đâu nhỉ, nghĩ tới đây, cô vui vẻ cầm chiếc váy lên

“Khụ khụ...” Thẩm Hạ Chí đi tới phòng bếp, cô nhìn Kỳ Thịnh đang thuần thục làm bữa ăn sáng. Cô giả vờ khụ khụ hai tiếng để lấy sự chú ý của anh, rất nhanh sau đó, Kỳ Thịnh quay đầu lại.

Mặt Thẩm Hạ Chí khẻ nóng lên, mắt to nhìn anh hi vọng anh có thể nói gì đó nhưng sắc mặt anh vẫn bình tĩnh lạ thường.

“Rất kì lạ phải không?” Thẩm Hạ Chí tìm cho mình lối thoát, lúng túng cười cười: “Tôi chưa từng mặc quần áo nữ tính như thế này, có phải là chút kỳ quái phải không? Tôi nghĩ sau này…”

“Không, rất đẹp.” Cuối cùng Kỳ Thịnh cũng lên tiếng, khóe miệng anh khẽ nhếch ra nụ cười ngọt ngào: “Không cần lo lắng, ăn điểm tâm thôi.”

“À, được.” Có được đánh giá của anh, lúc này Thẩm Hạ Chí mới an tâm cười ngây ngô hai tiếng, anh mới nói, rất đẹp đấy.

Mặt đối mặt ngồi ở bàn ăn, bữa ăn sáng tinh xảo cùng với mùi vị tuyệt hảo, Thẩm Hạ Chí không khỏi cảm thán: “Rốt cuộc còn có cái gì mà anh không biết làm không?”

“Em nói gì?” Kỳ Thịnh hỏi.

“Hả, không có gì.” Thẩm Hạ Chí vội vàng lắc đầu một cái, bắt đầu thưởng thức bữa ăn sáng: “Đúng rồi, cái váy này...”

“Cái váy này là Tiểu Tích mang đến, quần áo của cô ấy để đầy cả phòng nên em cũng không cần khách sáo, cứ yên tâm mà mặc.”

“Được.” Thẩm Hạ Chí hiểu ý, đồng thời lòng hiếu kỳ trỗi dậy: “Anh với người phụ nữ kia, ý em nói là Tiểu Tích, rất thân sao?”

“Thật ra, quan hệ của mọi người ở đây cũng không tệ lắm, giống như người nhà.” Kỳ Thịnh dịu dàng giải thích.

Thật tốt, đôi mắt to của Thẩm Hạ Chí toát ra sự ngưỡng mộ, giống như người nhà đấy… Mà chị gái của cô, ai, lại như người xa lạ, quan hệ giữa họ chỉ có tiền bạc.

“Bây giờ em cũng là người ở đây.”

“Hả?” Đột nhiên anh nói câu này làm cô sửng sốt mấy giây, sau đó khi hiểu ý tứ của anh thì dùng sức gật đầu một cái: “Ừ!”

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hạ Chí mới phát hiện mình thật thất bại. Người đối diện ăn uống thật ưu nhã, ai, quả nhiên cô chỉ là một người thô tục. Cô im lặng dùng khăn giấy lau miệng, đợi một lúc lâu, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Kỳ Thịnh, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

“Nói đi.” Kỳ Thịnh ăn xong để dao nĩa sang một bên, gật đầu một cái.

“Anhl… anh sống một mình sao?” Ý tôi nói… ba mẹ, bạn gái…” Cô thật sự sẽ quấy rầy tới cuộc sống của anh.

“Không có.”

Không có... Cô bắt gặp sự cô đơn trong mắt anh. Lòng Thẩm Hạ Chí khẽ nhói lên, cô cố gắng cười rạng rỡ nói: “Không sao, tôi cũng không có, không đúng, thật ra tôi còn có một chị gái, chỉ là… ai, có cũng như không.”

Thẩm Hạ Chí ngại ngùng khi thấy mình không phải là người biết an ủi người khác: “Ách, ngại quá.”

Một hồi lâu sau, Kỳ Thịnh khẽ cười ra tiếng, anh nói: “Em thật đáng yêu.”

Thẩm Hạ Chí nghi ngờ nhìn anh: “Không phải anh không vui sao?”

“Tại sao tôi lại không vui?”

“Nhưng nhìn anh rất cô đơn...” Thẩm Hạ Chí rống lên: “Này, Kỳ Thịnh, anh đùa bỡn tôi.”

“Tôi không có.” Kỳ Thịnh rất vô tội nói: “Tôi chỉ cảm thấy vẻ mặt biến đổi của cô rất thú vị, cô bé.”

Như thế mà không gọi là đùa bỡn sao? Thẩm Hạ Chí đỏ mặt nói: “Chú à! Cám ơn chú, tôi chơi rất vui.”

“Không cần khách sáo.”

Thẩm Hạ Chí nhìn nụ cười ấm áp của anh, trên đầu cô liền xuất hiện ba đường vạch đen giống nhu trong truyện Anime: “Tôi đi làm.”

“Chờ một chút.” Kỳ Thịnh kêu cô lại.

“Có chuyện gì?” Thẩm Hạ Chí xoay người, chăm chú nghe anh nói.

“Sau khi sửa sang lại vườn hoa thì em nên đi tìm Phúc Ngôn, cô ấy sẽ biết giao cho em việc gì.”

Phúc Ngôn? Hình như cô đã nghe thấy cái tên này miệng Tiểu Tích: “Cô ấy ở đâu?”

Kỳ Thịnh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: “Lúc này cô ấy đang ăn sáng ở khu trung tâm, tôi đi cùng với em tìm cô ấy.”

“Anh đi theo tôi sao?”

“Chứ em biết Phúc Ngôn là ai à?”

“Nói cũng phải...” Thẩm Hạ Chí cười trừ: “Vậy làm phiền anh.”

Kỳ Thịnh đi tới, vỗ vỗ vào cái gáy của cô: “Này, chờ chút, tôi đi thay quần áo.”

Cô chưa kịp lên tiếng thì Kỳ Thịnh đã đi lên lầu, giọng nói của anh vọng lại: “Thật ra thì, mọi chuyện đã qua rồi, không sao cả, không cần để ở trong lòng...”

Thẩm Hạ Chí ngẩn ra, bĩu môi, vành mắt ửng hồng.

Thật ra thì, làm sao mà không có sao được. Cô đã từng hy vọng có ba mẹ ở bên còn anh thì lại nói mọi chuyện đã qua rồi, anh tự che giấu bản thân mình? Còn cô thì chỉ biết đau lòng một mình.

Cô không biết anh là người như thế nào, nhưng ít ra... Cô thật sự rất thích anh, mặc kệ là cảm kích, đồng tình, hay là như thế nào đi nữa. Cô chính là thích anh dịu dàng như vậy, chăm sóc cô như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương