Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp
-
Chương 8: Không khí nhiễm mùi hương của Phong Dịch
Edit: Tiểu Phiến
Chương 8: Không khí xung quanh cô đều nhiễm mùi hương đặc biệt của Phong Dịch.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Giang Kiều, nhưng cô không trả lời. Những người đó cũng không nói gì, Giang Kiều im lặng bao lâu thì phòng họp cũng chìm trong im lặng như thế.
Hiện tại tâm tư Giang Kiều không đặt ở nơi này, cô đang nghĩ tới người đàn ông đó, Phong Dịch. Anh giống như một khối băng trong trời đông giá rét, còn cả giọng nói lạnh lùng cô được nghe qua điện thoại nữa.
Phải là người như thế nào mới có thể làm khối băng đó tan chảy đây? Giang Kiều không biết. Thế nhưng, cô biết được mong muốn của anh, cái mong muốn nho nhỏ đó đang dần cháy bừng lên.
Nhưng những chuyện này không thể nào so được với chuyện mà cô phải đi thay đổi kết cục của bản thân, đó mới là việc quan trọng nhất.
"Giang Kiều." Bộ trưởng mở miệng nói, "Cô là nhà sản xuất của bộ phim này..."
Giang Kiều nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhàn nhạt quét mắt nhìn thoáng qua ông.
Ánh mắt của cô hiện lên sự nghiêm túc, giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh, "Lần gặp mặt này, tôi sẽ đi."
Giọng của cô dần nhỏ xuống, đập tan không khí lúng túng, tất cả mọi người trong phút chốc liền cảm thấy nhẹ nhõm. Bọn họ thở ra một hơi. Lúc nãy tận lực làm khó Giang Kiều như vậy, bọn họ cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này. Nếu như Giang Kiều náo loạn lên, không gặp mặt cùng cao tầng của tập đoàn Phong thị thì tiền đầu tư của bộ phim sẽ biến mất, làm bọn họ rơi vào khốn cảnh một lần nữa.
Giang Kiều đứng lên, đi tới phía cửa ra vào.
Sắc mặt những người ngồi ở đây có phần hơi kỳ quái. Rõ ràng họ và Giang Kiều là cùng một phe, nhưng bọn họ lại cảm thấy cho dù mình có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Giang Kiều cũng không xen vào, không thèm quan tâm.
Giang Kiều chấp nhận đi là bởi vì cô nhất định phải bước tới nơi cao nhất của tập đoàn Phong thị, để cố gắng tìm hiểu người đàn ông đó.
....
Cao ốc tập đoàn Phong thị.
Giang Kiều đứng trong thang máy, ngẩn ngơ nhìn con số đang nhảy nhót.
Tại sao Phong Dịch lại chỉ tên kêu cô đến đây? Không lẽ anh đã phát hiện ra có điều gì lạ qua điện thoại? Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Giang Kiều vẫn quyết định sẽ làm.
Cho dù thế nào thì hôm nay cô nhất định phải gặp được Phong Dịch. Nếu như buông tha cho cơ hội này thì không biết sẽ còn phải chờ đợi tới khi nào nữa.
Lúc này, cửa thang máy lại mở ra. Giang Kiều để thư ký mang cô đi xuyên qua hành lang dài, đi đến cuối hành lang, tiến vào một gian phòng.
Giang Kiều an tĩnh đứng một bên để thư ký Nhậm tiến lên gõ gõ cửa rồi mở cửa, dẫn cô đi vào. Cô đi vào gian phòng, ánh mắt cô nhanh chóng quét qua căn phòng này. Rất nhanh, ánh mắt cô rơi vào bóng lưng của người đàn ông đứng trong phòng.
Bóng lưng của Phong Dịch vẫn lạnh lùng như thế, hiện tại còn cảm thấy hơi ngột ngạt, như có như không bao trùm cả căn phòng.
Thư ký Nhậm bên cạnh mở miệng nói, "Phong tổng, nhà sản xuất phim của công ty truyền hình Tây Hoằng đến rồi."
Nghe được tiếng vang, Phong Dịch xoay người lại, nhìn thẳng vào Giang Kiều. Anh không mở miệng nói chuyện, chỉ là ánh mắt có chút thâm sâu. Đôi con ngươi của anh sâu hun hút, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Giang Kiều cong cong khóe môi, "Phong tổng." Chỉ có đơn giản hai chữ, nhưng từ trong miệng cô phát ra, lại có cảm giác thật dễ nghe.
Cô mỉm cười cực kỳ khách khí, "Tôi là Giang Kiều." Đây là lần đầu cô chính thức giới thiệu bản thân trước mặt Phong Dịch.
Phong Dịch, "Nhà sản xuất Giang." Giọng nói của anh có chút lạnh, nhưng so sánh với thường ngày thì cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Thư ký Nhậm sau khi dẫn cô tới đây thì rời khỏi phòng, cô nghe được tiếng đóng cửa phía sau lưng.
Giang Kiều nhấc chân, gót giày cao gót nện xuống sàn, phát ra tiếng động rất nhỏ, cô từng bước đi tới trước mặt Phong Dịch. Cô dừng bước, mỉm cười, "Phong tổng, tôi tới để bàn việc đầu tư cho bộ phim."
Hai mắt Giang Kiều nhìn thẳng vào Phong Dịch, cho dù cô nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, nhưng cũng không thể hiểu được thứ ẩn sâu bên trong đáy mắt.
"Tuy bộ phim này không phải phim điện ảnh thương nghiệp, nhưng biên kịch cũng rất sáng tạo..."
"...."
Giang Kiều giải thích rất chuyên nghiệp, ánh mắt lại không có nửa phần ý tứ câu dẫn. Đôi mắt Phong Dịch lại sâu thêm một chút, cô không giống với những lời đồn đại bên ngoài.
Hai người nói chuyện công việc, nhìn như đang thiết lập quan hệ, nhưng bầu không khí quanh hai người lại có chút quái dị.
Đến khi buổi nói chuyện sắp kết thúc, Giang Kiều mới mở miệng chuyển chủ đề, "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Tại sao Phong tổng lại gọi tôi qua đây?"
"Trong công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng, tôi có chú ý tới nhà sản xuất Giang." Phong Dịch quay đầu nhìn thẳng vào cô, đáy mắt anh sâu hun hút, bên trong lại chứa đựng một loại cảm xúc không thể nói rõ được.
"Sau đó lại phát hiện, chúng ta đã có duyên gặp qua một lần." Giọng nói anh trầm xuống, cùng lúc, anh cũng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Giữa bọn họ tồn tại một loại cảm giác mập mờ đến hài hòa, cả hai đều cất giấu bí mật riêng, nhưng lại đồng thời không đề cập đến nó.
Đôi mắt đen nhánh của Giang Kiều nhìn vào Phong Dịch, "Cảm ơn Phong tổng đã cho tôi cơ hội." Trong lời cô có mang theo hàm ý khác, mập mờ ám muội.
Đột nhiên mắt Giang Kiều lóe lên, trên bàn làm việc của Phong Dịch có đặt một hộp đựng danh thiếp, trông cực kỳ sạch sẽ, chỉn chu. Cô cúi người, ngón tay trắng nõn thon dài cầm lên một tấm danh thiếp trong đó,đầu ngón tay có chút sắc hồng nhạt.
Cô giương mắt, nhìn vào ánh mắt của Phong Dịch, nhếch môi cười, "Phong tổng, gặp lại sau."
Sau đó, cô đứng dậy, không nhìn anh nữa mà xoay người rời đi.
.....
Giang Kiều đi ra khỏi thang máy, lúc đi gần đến lối rẽ ở hành lang, cô nghe được tiếng người nói chuyện bên trong phòng, là thư ký Nhậm lúc nãy dẫn cô đến phòng Phong Dịch.
Lông mày cô hơi nhướn lên, đi tới chỗ cửa hành lang, cô liền núp người sang một bên.
Giọng của thư ký Nhậm mơ hồ truyền đến. Giang Kiều chỉ nghe được vài từ, "quán bar lúc 12 giờ", "đêm"... Những từ này đều rời rạc, không rõ ràng lắm.
Giang Kiều liếc mắt một cái, bên trong đôi mắt đều là thần sắc nhàn nhạt. Ngay sau đó, cô lập tức rời đi. Giang Kiều vừa rời đi, thư ký Nhậm đang ở chỗ hành lang vội vã đi vào phòng làm việc của Phong Dịch.
"Phong tổng." Thư ký Nhậm nói một cách chắc chắn, "Cuộc điện thoại lúc nãy tôi đã để cho Giang tiểu thư nghe thấy."
Khóe môi của anh hơi nhếch lên, "Tôi biết rồi."
Ngày hôm qua, khi Phong Dịch nhận được một cuộc điện thoại lặng thinh đó, anh có kêu người truy tìm nơi gọi tới, người đó đã gọi từ một cái điện thoại công cộng ở Mặc thành.
Không biết vì sao, anh lại nghi ngờ là do Giang Kiều gọi.
Phong Dịch nhìn mùa hè nóng bức bên ngoài cửa sổ. Đứng ở chỗ này, có thể thấy rõ tình hình dưới tầng.
Giang Kiều đi ra khỏi tòa nhà, ánh nắng rơi trên người cô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô và đôi chân thon dài dưới làn váy.
Phong Dịch nhìn Giang Kiều, bất chợt nở nụ cười.
Anh nghĩ tới cuộc điện thoại im lặng đó, còn có tiếng thở đều đều truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, thật sự là cô sao?
.....
Màn đêm ảm đạm, đèn đường sáng chói, cả thành phố thắp đèn sáng chưng. Giang Kiều mặc một bộ quần áo đen khiêm tốn, chuẩn bị đi đến quán bar. Trong gió đêm lành lạnh, một chiếc xe chạy ra từ trong khu nhà ở, chậm rãi lái đi.
Vào ban đêm, quán bar đã tụ tập không ít người, tiếng nhạc đinh tai nhức óc mơ hồ truyền ra từ trong quán bar, ánh mắt Giang Kiều dừng lại ở cửa một giây rồi lập tức đi vào. Không khí trong quán bar sặc mùi rượu, ánh đèn mờ mờ tối, tiếng người nói chuyện huyên náo. Giang Kiều không đi đến nơi có ánh đèn mà cố ý chọn một chỗ tối, ẩn mình trong bóng đêm.
Cô hơi nhíu mày, quét mắt cẩn thận nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiện bóng dáng của Phong Dịch.
Quả nhiên anh đã tới.
Phong Dịch ngồi trước quầy bar, trước mặt có một ly rượu, đường nét gò má anh cực kỳ sắc bén, sắc mặt lạnh nhạt không thay đổi. Anh lẳng lặng uống hết chén rượu, không nói chuyện.
Giang Kiều tìm một góc rồi ngồi xuống, cũng gọi một ly rượu.
Cô ngồi ở một chỗ bình thường, sẽ không để người khác chú ý, lại vừa vặn có thể nhìn thấy động tác của Phong Dịch.
Sở dĩ đêm nay Giang Kiều tới là vì muốn tra ra bí mật của Phong Dịch, bí mật của anh có rất nhiều, cô nhất định phải từng bước tiếp cận anh. Ánh mắt Giang Kiều thủy chung vẫn rơi trên một người, cô dùng một tay chống cằm, tay còn lại đặt trên chén rượu, đầu ngón tay như có như không khẽ vuốt ve miệng ly.
Giang Kiều đang suy nghĩ, có phải Phong Dịch đang chờ người hay không, nhưng cô cũng không xác định anh thật sự đang nghĩ cái gì.
Nhận thấy có người đang tới gần, Giang Kiều dừng lại hành động, hơi nghiêng đầu nhìn.
Một người đàn ông cầm ly rượu tới gần Giang Kiều, đặt nhẹ ly rượu lên bàn. Ly rượu đập trên bàn kính, nhẹ phát ra tiếng kêu.
"Tôi có thể mời cô một ly rượu không?"
Người đàn ông đó không giấu đi hứng thú trong mắt, tuy là hỏi Giang Kiều nhưng lại mang ý bắt buộc cô phải trả lời.
Giang Kiều chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, thần sắc cô cực kỳ lãnh đạm, thế nhưng lại ẩn ẩn mang theo một chút sốt ruột nho nhỏ. Cô không trang điểm, phô ra làn da trắng như tuyết và khuôn mặt ngũ quan tinh xảo. Trong bóng tối, khí chất "người lạ chớ đến gần" lại càng tăng thêm.
Người đàn ông đó giật mình, vội cầm lấy ly rượu trên bàn chạy mất dạng.
Phong Dịch nghiêng nghiêng người nhìn Giang Kiều, dư quang ở khóe mắt vẫn luôn theo dõi tình hình của cô ở bên đó, trong nháy mắt khi cô bước vào quán bar, anh đã lập tức nhận ra.
Anh cố ý để lại đầu mối cho Giang Kiều vì anh biết, cô nhất định sẽ tới.
Chẳng qua, Phong Dịch căn bản không nhìn thẳng vào cô, thậm chí đầu còn không thèm lệch về phía cô một chút.
Ở chỗ tối, Giang Kiều an tĩnh ngồi giống như một bức tranh thủy mặc.
Phong Dịch nhìn chằm chằm rượu trong ly đang phát sáng dưới tia sáng chiết xạ. Anh chợt cười cười, ý cười mỏng manh rất nhanh liền tiêu tán. Tính tình Phong Dịch lạnh vô cùng, ngay cả nụ cười của anh cũng lạnh nhạt giống như vậy.
Giây kế tiếp, Phong Dịch đứng lên, rời khỏi quầy bar, đi vào sâu trong quán bar, tuy anh không quay đầu lại nhìn, nhưng anh biết, Giang Kiều sẽ đi theo.
Quả nhiên, vừa đúng lúc Giang Kiều liếc mắt, Phong Dịch đã rời khỏi chỗ, cô buông ly rượu trên tay, lập tức đi theo.
Hành lang chỉ có một tia sáng yếu ớt, những chiếc đèn trên đỉnh đầu không biết đã hỏng từ khi nào, càng đi vào trong, đường lại càng vắng vẻ. Giang Kiều vừa thấy Phong Dịch quẹo vào hành lang, cô liền thả nhẹ cước bộ, lặng lẽ tới gần. Ở hành lang không có một bóng người, chỗ cuối hành lang là một cửa sổ bốn hướng, cửa phòng hai bên đóng chặt, thân ảnh Phong Dịch cũng đồng thời biến mất.
Khuôn mặt Giang Kiều hơi cứng lại, nhưng cô vẫn bước vào. Nếu cô suy đoán không lầm thì nhất định là Phong Dịch muốn gặp một người nào đó trong căn phòng này. Cô chợt dừng bước chân, nghiêng tai nghe ngóng, nỗ lực để nghe một chút động tĩnh sau cửa phòng.
Mà lúc này, tiếng mở cửa nhỏ nhẹ đột ngột vang lên, cô nhíu mày, trong bụng đều là cảm giác căng thẳng.
Giây kế tiếp, Giang Kiều cảm thấy được cánh tay của cô bị nắm chặt, một lực đạo kéo cô về phía sau. Cô lảo đảo vài bước rồi cảnh giác lùi lại.
Cửa phòng khép lại trước mặt Giang Kiều, ngăn lại tiếng huyên náo và bóng tối bên ngoài.
Giang Kiều căng thẳng trong lòng, cô bị Phong Dịch phát hiện rồi.
Cửa phòng bị khóa lại trong nháy mắt, lực đạo đang đổ trên cánh tay Giang Kiều thoát đi, hô hấp của cô nhất thời trở lại, lại cảm thấy một thứ lạnh như băng đặt trên đầu cô.
Là một khẩu súng.
Giang Kiều biết người phía sau cô chính là Phong Dịch, nhất định là do anh nhận thấy có người theo dõi nên đề cao cảnh giác.
Cô đưa lưng về phía Phong Dịch, nhàn nhạt thoáng nhìn qua, lập tức ra quyết định.
Giang Kiều vươn tay, cổ tay trắng như tuyết nắm lấy cổ tay Phong Dịch, đầu ngón tay lạnh như băng của cô dây dưa cùng với nhiệt độ nóng rực của anh.
Nương vào lực đạo của Phong Dịch, cô lùi ra sau, tư thế của hai người trong nháy mắt liền thay đổi.
Lưng Phong Dịch dán vào cửa phòng, cả người Giang Kiều dựa trên ngực anh, khí tức của anh lập tức tràn đầy xung quanh cô.
Hai người thân mật dán chặt vào nhau giống như không có kẽ hở.
Khi hô hấp của Giang Kiều tới gần, Phong Dịch mới nhận thấy được thân thể mềm mại của cô trên ngực anh, anh chợt cứng đờ người, mượn cơ hội chế trụ cô trên tường.
Giang Kiều thừa dịp Phong Dịch còn muốn chế ngự cô mà đánh rớt khẩu súng trên tay anh. Súng rơi xuống đất, Giang Kiều nhận định vị trí rơi, lập tức liền đá khẩu súng ra xa. Khuỷu tay cô khẽ cong lên, đánh về phía đằng sau. Phong Dịch biết được ý đồ của cô liền nghiêng người tránh né, tạo cơ hội cho Giang Kiều xuất thủ tiếp tục đánh trả.
Một tiến một lùi, một đánh một né, hai người cùng giao thủ, tiếng cọ xát giữa quần áo vang lên nho nhỏ, thân thể của người đàn ông và da thịt của cô gái cùng phát ra tiếng động trong bóng tối, khắp nơi đều tỏa ra bầu không khí ám muội.
Giang Kiều nhân cơ hội tách rời ra khỏi Phong Dịch, mái tóc dài của cô quất lên khuôn mặt Phong Dịch, làm anh cảm thấy tê dại, lại mang theo một mùi hoa hồng nhàn nhạt. Mùi hoa hồng nhè nhẹ phất qua mặt anh, là mùi trên người cô gái này.
Phong Dịch hơi híp mắt, anh không ngờ Giang gia đại tiểu thư lại có thân thủ tốt như vậy.
Trong bóng tối, khuôn mặt Phong Dịch vẫn lạnh lùng như cũ, anh kéo tay Giang Kiều, dùng sức lôi cô về phía mình. Cô liền bị ép đụng đầu vào lồng ngực Phong Dịch.
Mùi hoa trên người cô và hơi thở nam tính trên người anh cùng tỏa ra, hô hấp của bọn họ đan xen nhau. Phong Dịch vừa lui về sau một bước, gót chân anh chạm tới sô pha, anh không đứng vững liền bị ngã về phía sau.
Chỉ nghe một tiếng vải rách vang lên, không biết là quần áo của ai, giống như bị vật nhọn kéo đứt.
Thân thể hai người rơi lên ghế sô pha, Giang Kiều ngồi trên người Phong Dịch,
Làn váy của cô khó khăn che khuất bắp đùi trắng nõn trong đêm đen.
Giang Kiều hơi híp mắt, chỗ đùi đang truyền tới một chút đau đớn vì da thịt bị vật nhọn lia qua. Phong Dịch kéo bả vai Giang Kiều xuống, thân thể vừa chuyển, lập tức liền đổi vị trí.
Phong Dịch ở trên, Giang Kiều ở dưới.
Ánh mắt anh lạnh thấu xương, anh lấy ưu thế của đàn ông mà hoàn toàn áp chế Giang Kiều. Cô cũng không muốn chịu thua Phong Dịch. Hai chân cô đá vào hông của Phong Dịch, lôi anh xuống ghế.
Theo động tác này, làn váy Giang Kiều trượt xuống, rơi vài giữa hai đùi, đôi chân trắng nõn liền hiện ra. Bởi vì khoảng cách gần hơn, cả thân thể Phong Dịch đều che trên người Giang Kiều.
Cô lại dựa vào lực đạo mà đá anh rơi xuống đất. Lại một lần nữa, tư thế hai người tráo đổi.
Phong Dịch ở dưới, Giang Kiều ở trên.
Mái tóc cô phất qua mặt Phong Dịch làm anh có chút ngứa. Theo đó, còn có mùi hương trên người cô.
Giang Kiều đối với mọi thứ đều cảnh giác, cô biết rõ, Giang gia đại tiểu thư sẽ không có thân thủ như vậy.
Cô biết, Phong Dịch đã nghi ngờ bản thân mình.
Nếu như anh nghi ngờ cô, làm rối loạn tiến trình trong kế hoạch của cô. Vậy thì ngược lại, Giang Kiều có thể thay đổi kế hoạch. Nếu như tất cả mọi thứ tối nay đều là do Phong Dịch an bài bẫy rập, Giang Kiều sẽ không để ý mà cho anh một chút trừng phạt nho nhỏ. Hành động của anh lại càng làm khơi dậy lòng hiếu thắng của cô.
Cô sẽ không để Phong Dịch bắt được bản thân, vì vậy cô sẽ nghĩ cách để làm anh phân tâm.
Đôi mắt của Giang Kiều sâu hơn, cô vươn tay, dọc theo áo sơ mi của Phong Dịch mà mò lấy thứ cứng rắn lạnh như băng, nó có hình vuông, có ám khẩu, là đồ kim loại.
Động tác của cô rất an phận, không chạm vào nơi không nên chạm vào. Chỉ là hô hấp nóng rực của anh vẫn không ngừng nhắm thẳng về phía cô.
Không khí xung quanh cô dường như đều nhiễm phải mùi hương của Phong Dịch.
Giang Kiều khẽ khều một cái, thắt lưng của Phong Dịch rơi xuống.
Không khí trong phòng đột ngột bị kiềm hãm, khí tức lạnh băng của Phong Dịch đổ lên người Giang Kiều. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc thân thể Phong Dịch hơi run lên, Giang Kiều mỉm cười đứng dậy, rời đi.
Chương 8: Không khí xung quanh cô đều nhiễm mùi hương đặc biệt của Phong Dịch.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn về phía Giang Kiều, nhưng cô không trả lời. Những người đó cũng không nói gì, Giang Kiều im lặng bao lâu thì phòng họp cũng chìm trong im lặng như thế.
Hiện tại tâm tư Giang Kiều không đặt ở nơi này, cô đang nghĩ tới người đàn ông đó, Phong Dịch. Anh giống như một khối băng trong trời đông giá rét, còn cả giọng nói lạnh lùng cô được nghe qua điện thoại nữa.
Phải là người như thế nào mới có thể làm khối băng đó tan chảy đây? Giang Kiều không biết. Thế nhưng, cô biết được mong muốn của anh, cái mong muốn nho nhỏ đó đang dần cháy bừng lên.
Nhưng những chuyện này không thể nào so được với chuyện mà cô phải đi thay đổi kết cục của bản thân, đó mới là việc quan trọng nhất.
"Giang Kiều." Bộ trưởng mở miệng nói, "Cô là nhà sản xuất của bộ phim này..."
Giang Kiều nhanh chóng thu lại suy nghĩ, nhàn nhạt quét mắt nhìn thoáng qua ông.
Ánh mắt của cô hiện lên sự nghiêm túc, giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh, "Lần gặp mặt này, tôi sẽ đi."
Giọng của cô dần nhỏ xuống, đập tan không khí lúng túng, tất cả mọi người trong phút chốc liền cảm thấy nhẹ nhõm. Bọn họ thở ra một hơi. Lúc nãy tận lực làm khó Giang Kiều như vậy, bọn họ cũng không nghĩ sẽ xảy ra chuyện này. Nếu như Giang Kiều náo loạn lên, không gặp mặt cùng cao tầng của tập đoàn Phong thị thì tiền đầu tư của bộ phim sẽ biến mất, làm bọn họ rơi vào khốn cảnh một lần nữa.
Giang Kiều đứng lên, đi tới phía cửa ra vào.
Sắc mặt những người ngồi ở đây có phần hơi kỳ quái. Rõ ràng họ và Giang Kiều là cùng một phe, nhưng bọn họ lại cảm thấy cho dù mình có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì Giang Kiều cũng không xen vào, không thèm quan tâm.
Giang Kiều chấp nhận đi là bởi vì cô nhất định phải bước tới nơi cao nhất của tập đoàn Phong thị, để cố gắng tìm hiểu người đàn ông đó.
....
Cao ốc tập đoàn Phong thị.
Giang Kiều đứng trong thang máy, ngẩn ngơ nhìn con số đang nhảy nhót.
Tại sao Phong Dịch lại chỉ tên kêu cô đến đây? Không lẽ anh đã phát hiện ra có điều gì lạ qua điện thoại? Tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng Giang Kiều vẫn quyết định sẽ làm.
Cho dù thế nào thì hôm nay cô nhất định phải gặp được Phong Dịch. Nếu như buông tha cho cơ hội này thì không biết sẽ còn phải chờ đợi tới khi nào nữa.
Lúc này, cửa thang máy lại mở ra. Giang Kiều để thư ký mang cô đi xuyên qua hành lang dài, đi đến cuối hành lang, tiến vào một gian phòng.
Giang Kiều an tĩnh đứng một bên để thư ký Nhậm tiến lên gõ gõ cửa rồi mở cửa, dẫn cô đi vào. Cô đi vào gian phòng, ánh mắt cô nhanh chóng quét qua căn phòng này. Rất nhanh, ánh mắt cô rơi vào bóng lưng của người đàn ông đứng trong phòng.
Bóng lưng của Phong Dịch vẫn lạnh lùng như thế, hiện tại còn cảm thấy hơi ngột ngạt, như có như không bao trùm cả căn phòng.
Thư ký Nhậm bên cạnh mở miệng nói, "Phong tổng, nhà sản xuất phim của công ty truyền hình Tây Hoằng đến rồi."
Nghe được tiếng vang, Phong Dịch xoay người lại, nhìn thẳng vào Giang Kiều. Anh không mở miệng nói chuyện, chỉ là ánh mắt có chút thâm sâu. Đôi con ngươi của anh sâu hun hút, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
Giang Kiều cong cong khóe môi, "Phong tổng." Chỉ có đơn giản hai chữ, nhưng từ trong miệng cô phát ra, lại có cảm giác thật dễ nghe.
Cô mỉm cười cực kỳ khách khí, "Tôi là Giang Kiều." Đây là lần đầu cô chính thức giới thiệu bản thân trước mặt Phong Dịch.
Phong Dịch, "Nhà sản xuất Giang." Giọng nói của anh có chút lạnh, nhưng so sánh với thường ngày thì cũng không có khác biệt bao nhiêu.
Thư ký Nhậm sau khi dẫn cô tới đây thì rời khỏi phòng, cô nghe được tiếng đóng cửa phía sau lưng.
Giang Kiều nhấc chân, gót giày cao gót nện xuống sàn, phát ra tiếng động rất nhỏ, cô từng bước đi tới trước mặt Phong Dịch. Cô dừng bước, mỉm cười, "Phong tổng, tôi tới để bàn việc đầu tư cho bộ phim."
Hai mắt Giang Kiều nhìn thẳng vào Phong Dịch, cho dù cô nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, nhưng cũng không thể hiểu được thứ ẩn sâu bên trong đáy mắt.
"Tuy bộ phim này không phải phim điện ảnh thương nghiệp, nhưng biên kịch cũng rất sáng tạo..."
"...."
Giang Kiều giải thích rất chuyên nghiệp, ánh mắt lại không có nửa phần ý tứ câu dẫn. Đôi mắt Phong Dịch lại sâu thêm một chút, cô không giống với những lời đồn đại bên ngoài.
Hai người nói chuyện công việc, nhìn như đang thiết lập quan hệ, nhưng bầu không khí quanh hai người lại có chút quái dị.
Đến khi buổi nói chuyện sắp kết thúc, Giang Kiều mới mở miệng chuyển chủ đề, "Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không? Tại sao Phong tổng lại gọi tôi qua đây?"
"Trong công ty điện ảnh và truyền hình Tây Hoằng, tôi có chú ý tới nhà sản xuất Giang." Phong Dịch quay đầu nhìn thẳng vào cô, đáy mắt anh sâu hun hút, bên trong lại chứa đựng một loại cảm xúc không thể nói rõ được.
"Sau đó lại phát hiện, chúng ta đã có duyên gặp qua một lần." Giọng nói anh trầm xuống, cùng lúc, anh cũng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Giữa bọn họ tồn tại một loại cảm giác mập mờ đến hài hòa, cả hai đều cất giấu bí mật riêng, nhưng lại đồng thời không đề cập đến nó.
Đôi mắt đen nhánh của Giang Kiều nhìn vào Phong Dịch, "Cảm ơn Phong tổng đã cho tôi cơ hội." Trong lời cô có mang theo hàm ý khác, mập mờ ám muội.
Đột nhiên mắt Giang Kiều lóe lên, trên bàn làm việc của Phong Dịch có đặt một hộp đựng danh thiếp, trông cực kỳ sạch sẽ, chỉn chu. Cô cúi người, ngón tay trắng nõn thon dài cầm lên một tấm danh thiếp trong đó,đầu ngón tay có chút sắc hồng nhạt.
Cô giương mắt, nhìn vào ánh mắt của Phong Dịch, nhếch môi cười, "Phong tổng, gặp lại sau."
Sau đó, cô đứng dậy, không nhìn anh nữa mà xoay người rời đi.
.....
Giang Kiều đi ra khỏi thang máy, lúc đi gần đến lối rẽ ở hành lang, cô nghe được tiếng người nói chuyện bên trong phòng, là thư ký Nhậm lúc nãy dẫn cô đến phòng Phong Dịch.
Lông mày cô hơi nhướn lên, đi tới chỗ cửa hành lang, cô liền núp người sang một bên.
Giọng của thư ký Nhậm mơ hồ truyền đến. Giang Kiều chỉ nghe được vài từ, "quán bar lúc 12 giờ", "đêm"... Những từ này đều rời rạc, không rõ ràng lắm.
Giang Kiều liếc mắt một cái, bên trong đôi mắt đều là thần sắc nhàn nhạt. Ngay sau đó, cô lập tức rời đi. Giang Kiều vừa rời đi, thư ký Nhậm đang ở chỗ hành lang vội vã đi vào phòng làm việc của Phong Dịch.
"Phong tổng." Thư ký Nhậm nói một cách chắc chắn, "Cuộc điện thoại lúc nãy tôi đã để cho Giang tiểu thư nghe thấy."
Khóe môi của anh hơi nhếch lên, "Tôi biết rồi."
Ngày hôm qua, khi Phong Dịch nhận được một cuộc điện thoại lặng thinh đó, anh có kêu người truy tìm nơi gọi tới, người đó đã gọi từ một cái điện thoại công cộng ở Mặc thành.
Không biết vì sao, anh lại nghi ngờ là do Giang Kiều gọi.
Phong Dịch nhìn mùa hè nóng bức bên ngoài cửa sổ. Đứng ở chỗ này, có thể thấy rõ tình hình dưới tầng.
Giang Kiều đi ra khỏi tòa nhà, ánh nắng rơi trên người cô, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô và đôi chân thon dài dưới làn váy.
Phong Dịch nhìn Giang Kiều, bất chợt nở nụ cười.
Anh nghĩ tới cuộc điện thoại im lặng đó, còn có tiếng thở đều đều truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, thật sự là cô sao?
.....
Màn đêm ảm đạm, đèn đường sáng chói, cả thành phố thắp đèn sáng chưng. Giang Kiều mặc một bộ quần áo đen khiêm tốn, chuẩn bị đi đến quán bar. Trong gió đêm lành lạnh, một chiếc xe chạy ra từ trong khu nhà ở, chậm rãi lái đi.
Vào ban đêm, quán bar đã tụ tập không ít người, tiếng nhạc đinh tai nhức óc mơ hồ truyền ra từ trong quán bar, ánh mắt Giang Kiều dừng lại ở cửa một giây rồi lập tức đi vào. Không khí trong quán bar sặc mùi rượu, ánh đèn mờ mờ tối, tiếng người nói chuyện huyên náo. Giang Kiều không đi đến nơi có ánh đèn mà cố ý chọn một chỗ tối, ẩn mình trong bóng đêm.
Cô hơi nhíu mày, quét mắt cẩn thận nhìn xung quanh, rất nhanh liền phát hiện bóng dáng của Phong Dịch.
Quả nhiên anh đã tới.
Phong Dịch ngồi trước quầy bar, trước mặt có một ly rượu, đường nét gò má anh cực kỳ sắc bén, sắc mặt lạnh nhạt không thay đổi. Anh lẳng lặng uống hết chén rượu, không nói chuyện.
Giang Kiều tìm một góc rồi ngồi xuống, cũng gọi một ly rượu.
Cô ngồi ở một chỗ bình thường, sẽ không để người khác chú ý, lại vừa vặn có thể nhìn thấy động tác của Phong Dịch.
Sở dĩ đêm nay Giang Kiều tới là vì muốn tra ra bí mật của Phong Dịch, bí mật của anh có rất nhiều, cô nhất định phải từng bước tiếp cận anh. Ánh mắt Giang Kiều thủy chung vẫn rơi trên một người, cô dùng một tay chống cằm, tay còn lại đặt trên chén rượu, đầu ngón tay như có như không khẽ vuốt ve miệng ly.
Giang Kiều đang suy nghĩ, có phải Phong Dịch đang chờ người hay không, nhưng cô cũng không xác định anh thật sự đang nghĩ cái gì.
Nhận thấy có người đang tới gần, Giang Kiều dừng lại hành động, hơi nghiêng đầu nhìn.
Một người đàn ông cầm ly rượu tới gần Giang Kiều, đặt nhẹ ly rượu lên bàn. Ly rượu đập trên bàn kính, nhẹ phát ra tiếng kêu.
"Tôi có thể mời cô một ly rượu không?"
Người đàn ông đó không giấu đi hứng thú trong mắt, tuy là hỏi Giang Kiều nhưng lại mang ý bắt buộc cô phải trả lời.
Giang Kiều chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ông ta một cái, thần sắc cô cực kỳ lãnh đạm, thế nhưng lại ẩn ẩn mang theo một chút sốt ruột nho nhỏ. Cô không trang điểm, phô ra làn da trắng như tuyết và khuôn mặt ngũ quan tinh xảo. Trong bóng tối, khí chất "người lạ chớ đến gần" lại càng tăng thêm.
Người đàn ông đó giật mình, vội cầm lấy ly rượu trên bàn chạy mất dạng.
Phong Dịch nghiêng nghiêng người nhìn Giang Kiều, dư quang ở khóe mắt vẫn luôn theo dõi tình hình của cô ở bên đó, trong nháy mắt khi cô bước vào quán bar, anh đã lập tức nhận ra.
Anh cố ý để lại đầu mối cho Giang Kiều vì anh biết, cô nhất định sẽ tới.
Chẳng qua, Phong Dịch căn bản không nhìn thẳng vào cô, thậm chí đầu còn không thèm lệch về phía cô một chút.
Ở chỗ tối, Giang Kiều an tĩnh ngồi giống như một bức tranh thủy mặc.
Phong Dịch nhìn chằm chằm rượu trong ly đang phát sáng dưới tia sáng chiết xạ. Anh chợt cười cười, ý cười mỏng manh rất nhanh liền tiêu tán. Tính tình Phong Dịch lạnh vô cùng, ngay cả nụ cười của anh cũng lạnh nhạt giống như vậy.
Giây kế tiếp, Phong Dịch đứng lên, rời khỏi quầy bar, đi vào sâu trong quán bar, tuy anh không quay đầu lại nhìn, nhưng anh biết, Giang Kiều sẽ đi theo.
Quả nhiên, vừa đúng lúc Giang Kiều liếc mắt, Phong Dịch đã rời khỏi chỗ, cô buông ly rượu trên tay, lập tức đi theo.
Hành lang chỉ có một tia sáng yếu ớt, những chiếc đèn trên đỉnh đầu không biết đã hỏng từ khi nào, càng đi vào trong, đường lại càng vắng vẻ. Giang Kiều vừa thấy Phong Dịch quẹo vào hành lang, cô liền thả nhẹ cước bộ, lặng lẽ tới gần. Ở hành lang không có một bóng người, chỗ cuối hành lang là một cửa sổ bốn hướng, cửa phòng hai bên đóng chặt, thân ảnh Phong Dịch cũng đồng thời biến mất.
Khuôn mặt Giang Kiều hơi cứng lại, nhưng cô vẫn bước vào. Nếu cô suy đoán không lầm thì nhất định là Phong Dịch muốn gặp một người nào đó trong căn phòng này. Cô chợt dừng bước chân, nghiêng tai nghe ngóng, nỗ lực để nghe một chút động tĩnh sau cửa phòng.
Mà lúc này, tiếng mở cửa nhỏ nhẹ đột ngột vang lên, cô nhíu mày, trong bụng đều là cảm giác căng thẳng.
Giây kế tiếp, Giang Kiều cảm thấy được cánh tay của cô bị nắm chặt, một lực đạo kéo cô về phía sau. Cô lảo đảo vài bước rồi cảnh giác lùi lại.
Cửa phòng khép lại trước mặt Giang Kiều, ngăn lại tiếng huyên náo và bóng tối bên ngoài.
Giang Kiều căng thẳng trong lòng, cô bị Phong Dịch phát hiện rồi.
Cửa phòng bị khóa lại trong nháy mắt, lực đạo đang đổ trên cánh tay Giang Kiều thoát đi, hô hấp của cô nhất thời trở lại, lại cảm thấy một thứ lạnh như băng đặt trên đầu cô.
Là một khẩu súng.
Giang Kiều biết người phía sau cô chính là Phong Dịch, nhất định là do anh nhận thấy có người theo dõi nên đề cao cảnh giác.
Cô đưa lưng về phía Phong Dịch, nhàn nhạt thoáng nhìn qua, lập tức ra quyết định.
Giang Kiều vươn tay, cổ tay trắng như tuyết nắm lấy cổ tay Phong Dịch, đầu ngón tay lạnh như băng của cô dây dưa cùng với nhiệt độ nóng rực của anh.
Nương vào lực đạo của Phong Dịch, cô lùi ra sau, tư thế của hai người trong nháy mắt liền thay đổi.
Lưng Phong Dịch dán vào cửa phòng, cả người Giang Kiều dựa trên ngực anh, khí tức của anh lập tức tràn đầy xung quanh cô.
Hai người thân mật dán chặt vào nhau giống như không có kẽ hở.
Khi hô hấp của Giang Kiều tới gần, Phong Dịch mới nhận thấy được thân thể mềm mại của cô trên ngực anh, anh chợt cứng đờ người, mượn cơ hội chế trụ cô trên tường.
Giang Kiều thừa dịp Phong Dịch còn muốn chế ngự cô mà đánh rớt khẩu súng trên tay anh. Súng rơi xuống đất, Giang Kiều nhận định vị trí rơi, lập tức liền đá khẩu súng ra xa. Khuỷu tay cô khẽ cong lên, đánh về phía đằng sau. Phong Dịch biết được ý đồ của cô liền nghiêng người tránh né, tạo cơ hội cho Giang Kiều xuất thủ tiếp tục đánh trả.
Một tiến một lùi, một đánh một né, hai người cùng giao thủ, tiếng cọ xát giữa quần áo vang lên nho nhỏ, thân thể của người đàn ông và da thịt của cô gái cùng phát ra tiếng động trong bóng tối, khắp nơi đều tỏa ra bầu không khí ám muội.
Giang Kiều nhân cơ hội tách rời ra khỏi Phong Dịch, mái tóc dài của cô quất lên khuôn mặt Phong Dịch, làm anh cảm thấy tê dại, lại mang theo một mùi hoa hồng nhàn nhạt. Mùi hoa hồng nhè nhẹ phất qua mặt anh, là mùi trên người cô gái này.
Phong Dịch hơi híp mắt, anh không ngờ Giang gia đại tiểu thư lại có thân thủ tốt như vậy.
Trong bóng tối, khuôn mặt Phong Dịch vẫn lạnh lùng như cũ, anh kéo tay Giang Kiều, dùng sức lôi cô về phía mình. Cô liền bị ép đụng đầu vào lồng ngực Phong Dịch.
Mùi hoa trên người cô và hơi thở nam tính trên người anh cùng tỏa ra, hô hấp của bọn họ đan xen nhau. Phong Dịch vừa lui về sau một bước, gót chân anh chạm tới sô pha, anh không đứng vững liền bị ngã về phía sau.
Chỉ nghe một tiếng vải rách vang lên, không biết là quần áo của ai, giống như bị vật nhọn kéo đứt.
Thân thể hai người rơi lên ghế sô pha, Giang Kiều ngồi trên người Phong Dịch,
Làn váy của cô khó khăn che khuất bắp đùi trắng nõn trong đêm đen.
Giang Kiều hơi híp mắt, chỗ đùi đang truyền tới một chút đau đớn vì da thịt bị vật nhọn lia qua. Phong Dịch kéo bả vai Giang Kiều xuống, thân thể vừa chuyển, lập tức liền đổi vị trí.
Phong Dịch ở trên, Giang Kiều ở dưới.
Ánh mắt anh lạnh thấu xương, anh lấy ưu thế của đàn ông mà hoàn toàn áp chế Giang Kiều. Cô cũng không muốn chịu thua Phong Dịch. Hai chân cô đá vào hông của Phong Dịch, lôi anh xuống ghế.
Theo động tác này, làn váy Giang Kiều trượt xuống, rơi vài giữa hai đùi, đôi chân trắng nõn liền hiện ra. Bởi vì khoảng cách gần hơn, cả thân thể Phong Dịch đều che trên người Giang Kiều.
Cô lại dựa vào lực đạo mà đá anh rơi xuống đất. Lại một lần nữa, tư thế hai người tráo đổi.
Phong Dịch ở dưới, Giang Kiều ở trên.
Mái tóc cô phất qua mặt Phong Dịch làm anh có chút ngứa. Theo đó, còn có mùi hương trên người cô.
Giang Kiều đối với mọi thứ đều cảnh giác, cô biết rõ, Giang gia đại tiểu thư sẽ không có thân thủ như vậy.
Cô biết, Phong Dịch đã nghi ngờ bản thân mình.
Nếu như anh nghi ngờ cô, làm rối loạn tiến trình trong kế hoạch của cô. Vậy thì ngược lại, Giang Kiều có thể thay đổi kế hoạch. Nếu như tất cả mọi thứ tối nay đều là do Phong Dịch an bài bẫy rập, Giang Kiều sẽ không để ý mà cho anh một chút trừng phạt nho nhỏ. Hành động của anh lại càng làm khơi dậy lòng hiếu thắng của cô.
Cô sẽ không để Phong Dịch bắt được bản thân, vì vậy cô sẽ nghĩ cách để làm anh phân tâm.
Đôi mắt của Giang Kiều sâu hơn, cô vươn tay, dọc theo áo sơ mi của Phong Dịch mà mò lấy thứ cứng rắn lạnh như băng, nó có hình vuông, có ám khẩu, là đồ kim loại.
Động tác của cô rất an phận, không chạm vào nơi không nên chạm vào. Chỉ là hô hấp nóng rực của anh vẫn không ngừng nhắm thẳng về phía cô.
Không khí xung quanh cô dường như đều nhiễm phải mùi hương của Phong Dịch.
Giang Kiều khẽ khều một cái, thắt lưng của Phong Dịch rơi xuống.
Không khí trong phòng đột ngột bị kiềm hãm, khí tức lạnh băng của Phong Dịch đổ lên người Giang Kiều. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi lúc thân thể Phong Dịch hơi run lên, Giang Kiều mỉm cười đứng dậy, rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook