Nhật Ký Sinh Hoạt Của Đế Hậu Tại Thập Niên 60
-
Chương 7: Nở hoa kết trái
Phó Nhiễm không biết rõ Đại Tây Bắc ở nơi nào, Nhan Đông Thanh lật bản đồ, trang bìa màu hồng, kiểu in nửa trang, cậu dùng bút máy vẽ hai vòng ở phía trên, chỉ cho Phó Nhiễm xem.
"Thành phố Nam Châu ở đây, chị của trẫm đi đến nông trường bạc trắng này, cách nơi chúng ta ở khoảng hơn một ngàn km."
Phó Nhiễm giương mắt nhìn cậu: "Phải ngồi cái vật bình bịch kia mới đến được?"
Nhan Đông Thanh cười, sửa lại: "Không gọi bình bịch, là xe lửa. Nghe nói trước khi ngồi phải mua một cái vé giống phiếu lương thực. Giá vé một xu một km."
"Anh ba, anh biết thật nhiều thứ." Phó Nhiễm bắt lấy cơ hội nịnh hót.
Bọn họ tới nơi này cùng lúc, Nhan Đông Thanh học cái gì cũng nhanh hơn cô. Lúc cô mới học được chữ giản thể, Nhan Đông Thanh đã có thể đọc tiếng Anh. Lúc cô có thể lắp ba lắp bắp nói một câu "good morning", cậu đã học mạch điện với Nhan Lập Bản.
Thực ra Phó Nhiễm cũng rất ganh tị, nhưng nghĩ lại, người có thể lên làm Hoàng Đế, tất nhiên không tầm thường, giống như đồng chí chủ tịch nơi này, có thể để cho dân chúng từng giây từng phút trích lời vào trong sách, tuyệt đối là một người vô cùng lợi hại.
Thấy trên mặt cô lộ ra vẻ mê mẩn, Nhan Đông Thanh cười: "Về sau có cơ hội, trẫm dẫn nàng ngồi một chuyến."
Phó Nhiễm ung dung thở dài, cảm khái nói: "Người nơi này thật lợi hại, vừa có thể bay trên trời, lại có thể đi xe đạp hai bánh, còn có thể chở nhiều người trên quốc lộ... Bốn cái bánh xe... Đúng rồi, là xe bus!"
Nhan Đông Thanh hừ nhẹ một tiếng. Dù cậu không thích thừa nhận nhưng ở nơi này có rất nhiều vật Đại Ngụy không có. Cho dù vũ khí tác chiến, hay phương tiện xuất hành, đều tiên tiến hơn chỗ bọn họ.
Mùng bốn đầu năm, người trong Gia Chúc Viện bắt đầu làm việc, nói là bắt đầu làm việc, nhưng thực ra cũng không có chuyện gì.
Dư âm tết âm lịch vẫn còn. Sau hầm mỏ một tốp thợ đánh cá phơi võng. Mấy chị em phụ nữ đội sàng mỏ thì quăng cái sàng ra, tốp năm tốp ba ngồi tụm lại hóng chuyện linh tinh. Đại hội lớn nhỏ của công đoàn, xưởng ủy khai mạc không ngừng, chủ yếu vẫn thương thảo định ra nhân số và ngành nghề chiêu công năm nay.
Mặc dù những năm trước mỏ đã cắt giảm một số công nhân viên chức về quê, để trống không ít vị trí, nhưng hai năm nay để giải quyết vấn đề nhân khẩu thành thị và việc làm của con gái thợ mỏ, mấy xưởng phụ thuộc 105, mỗi năm đều mở rộng chiêu công. Hiện tại dù ở vị trí nào, cũng đều chật kín cả người, cơ bản không cần phải chiêu công nữa.
Nhưng thành phố Nam Châu vẫn còn rất nhiều thương phẩm lương hộ đợi bọn họ vào làm, vô hình khiến cho tỉ lệ cạnh tranh cao hơn.
Sau khi người ở công đoàn và xưởng ủy họp xong, toàn bộ khu vực khai thác mỏ nổ tung, chỉ cần là trong nhà ai có con cái đủ tuổi báo danh, đều bận rộn hỏi thăm năm nay có vị trí nào còn thiếu người.
Liêu Quyên đã công tác ở công đoàn nhiều năm, 100% là chị đại. Mấy ngày nay, từng người từng người chạy đến nhà họ Nhan lê la tán dóc.
"Chị Liêu, chị em với nhau, trong xưởng còn thiếu vị trí với ngành nào, có thể tiết lộ cho em mộ tí được không?"
"Chị đại... Năm nay xưởng ủy còn nhận người không? Ái Hồng nhà em có bằng cấp 2, có thể làm trong xưởng ủy không chị?"
"Mẹ Đông Tuyết, chị xem Nhất Đản nhà em có đi vào hầm mỏ làm việc được không?"
Liêu Quyên kinh ngạc: "Vừa mới 16 tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, để nó xuống hầm làm làm gì? Không sợ Nhất Đản gặp chuyện không may à."
Công nhân vừa hỏi là chị Lưu hàng xóm nhà bên cạnh Phó Nhiễm. Chồng bà là công nhân mỏ, gặp sự cố nên đã bỏ mạng, để lại chị Lưu và ba đứa con trai. Thấy thằng cả đã tròn 16 tuổi, chị Lưu không chờ được đi báo danh cho nó.
"Có thể có chuyện gì, gặp chuyện không may còn có Nhị Đản và Tam Đản."
Liêu Quyên hiểu, chị Lưu ỷ mình có nhiều con trai, chết một đứa còn tận 2 đứa chăm sóc! Đã nghĩ như thế, bà còn nói gì được?
Nhà Từ Lan Anh sân sau, bữa cơm trưa phong phú hơn bình thường không ít, củ cải sợi xào cay, khoai tây luộc, còn có bánh bao Tam Hợp Diện.
Từ Lan Anh mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay mẹ Đông Tuyết nói thầm với tôi, Yến Tử nhà mình dẫu gì cũng tốt nghiệp cấp 2. Ít nhất có thể được chọn làm học việc, nếu may mắn một chút cho thể đi làm quản lí bữa ăn của công nhân hầm mỏ!"
Quản lí bữa ăn của công nhân hầm mỏ, thật ra chính là chịu trách nhiệm phân phát thức ăn và đường cho công nhân đào mỏ.
Thức ăn bình thường là bánh bao, dưa muối, có lúc sẽ phát chút bánh ngọt, ví dụ như đường gạo nếp hoặc bánh vừng.
Còn về đường, cơ bản là đường kính và đường trái cây cứng, vì đề phòng có công nhân làm lâu mà té xỉu.
Dạo này, chỉ cần là công việc liên quan đến ăn uống, đều có rất nhiều người tranh, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào công việc béo bở này, có thể sẽ không đến tay Phó Yến!
"Làm không đến nơi đến chốn. Bà đừng có mà nằm mơ nữa!" Phó Hướng Tiền bác bỏ: "Yến Tử nhà ta được tuyển làm học việc đã là tốt lắm rồi!"
hó Yến ăn bánh bao không nói gì. Trong lòng không thích những lời cha chị nói. Nằm mơ thì sao? Bây giờ bọn tốt nghiệp cấp ba đã đi hết đến nông thôn xây dựng rồi, không có bọn họ, cả cái thành phố Nam Châu này, có ai có thể so học thức với mình?
"Không quan tâm làm gì, miễn là phải đi làm kiếm tiền!" Nghĩ đến sau khi con gái đi làm có thể trợ giúp chi phí trong gia đình, Từ Lan Anh vui vẻ không ngậm miệng được.
Con gái lớn có thể kiếm tiền, đứa con gái nhỏ này...
Liếc thấy tay Phó Nhiễm đang định cầm cái muôi múc, Từ Lan Anh cầm đũa gõ vào mu bàn tay cô mắng: "Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi! Mày học theo chị mày kia kìa, đi làm sớm, sớm kiếm tiền cho nhà!"
Phó Nhiễm sờ cái tay bị gõ đỏ, không nặng không nhẹ nói: "Nếu mẹ đẻ con ra sớm hơn vài năm, có lẽ con đã đi làm rồi. Con mới 13 tuổi, có xưởng nào dám nhận đâu?"
Từ Lan Anh không có lời nào để nói, hừ một tiếng, đổi sang hỏi chuyện khác: "Bao giờ có điểm thi? Có chắc đỗ cấp 2 không?"
"Phải đến mùng 8 mới có thông báo. Hiệu trưởng nói, không cần đến nhận phiếu điểm, nếu thi đỗ, trường trung học sẽ gửi thư đến."
Phó Hướng Tiền nghe vui vẻ, vui tươi hớn hở nói: "Đi học vẫn tốt hơn. Con thấy bác Nhan sân trước nhà mình không. Tốt nghiệp trường Bắc Đại, chẳng cần quan tâm cái gì, cầm lấy bằng tốt nghiệp chờ phân công. Được phân làm kỹ sư của 105 chúng ta... Không giống như cha, tuổi cũng xấp xỉ người ta, vẫn phải xuống hầm đào mỏ hàng ngày. Tuy nói công nông binh anh em một nhà, nhưng tóm lại dựa vào lao động chân tay kiếm tiền cũng không thoải mái bằng dựa vào lao động trí óc!"
Phó Nhiễm không đồng ý nói: "Cha cũng lợi hại mà. Nếu không có cha, bác Nhan làm sao mà tinh luyện được Uranium. Không tinh luyện Uranium, quốc gia cũng không nghiên cứu phát triển đạn đạo được!"
Từ đạn đạo này Phó Nhiễm nghe được từ Nhan Đông Thanh. Nghe nói hai viên đạn đạo có thể phá hủy toàn bộ thành phố Nam Châu. Nếu Đại Ngụy bọn họ có loại vũ khí này, sẽ không phải sợ giặc Tác-ta xâm phạm biên cảnh.
Buổi chiều, Phó Nhiễm đến nhà Nhan Đông Thanh. Nhan Lập Bản và Liêu Quyên đã đếnxưởng. Trong nhà chỉ còn mỗi Nhan Đông Thanh đang đọc sách, Phó Nhiễm để cậu bao che cho mình, tự tiến vào Cung Phượng Loan.
Ánh sáng mặt trời bên trong Cung Phượng Loan vẫn như cũ nhô lên cao, lạ là, cây khoai tây Phó Nhiễm trồng trong đất hôm qua đã nhú mầm, cây non dài bằng đốt ngón tay, mỗi tội trông héo khô không có sức sống.
Phó Nhiễm lần lượt tưới nước cho chúng nó, sau đó lại đến phòng bếp nấu hai chén thịt khô. Lần này cô thông minh ra, không ăn ở trong này, trực tiếp mang ra ngoài cho Nhan Đông Thanh một chén.
"Thật ra nô tỳ muốn ăn cá chua Tây Hồ, nhưng không biết làm..."
Nguyên liệu ở phòng bếp không ít, chỉ là cô không biết làm. Cơm với thịt luộc đơn giản nhất, đổ nước thêm củi, rất nhanh đã luộc xong.
Nhan Đông Thanh và một miếng cơm, đưa cho Phó Nhiễm một cái ánh mắt "Đừng hy vọng ta’ nói: "Trẫm cũng không biết."
Đây tính là bữa tối của hai bọn họ. Lúc Phó Nhiễm đi vào đã cố ý nhìn thời gian, đồng hồ đeo tay quả mơ của Nhan Đông Thanh hiển thị hơn một giờ chiều. Bị một trận nhớ đời, cô không dám ở bên trong lâu quá, có thể sau khi ra ngoài trời đã tối.
Dù Phó Nhiễm không thông minh lắm nhưng cũng lần mò ra được quy luật. Một ngày ở bên trong Cung Phượng Loan bằng nhiều ngày ở bên ngoài, thậm chí mấy tháng, đúng chuẩn cái cảm giác một ngày bằng một năm.
Để chứng minh phỏng đoán của mình là thật, mỗi ngày Phó Nhiễm đều vào xem một lúc. Mỗi lần đi vào thời gian đểu khác nhau, kết quả là, cho dù cô đi vào lúc ban đêm hay ngày, Cung Phượng Loan vẫn có ánh mặt trời chiếu đầu.
Phó Nhiễm còn phát hiện thêm, cây khoai tây cô gieo xuống ở bên trong Cung Phượng Loan lớn lên cực nhanh, dường như mỗi ngày lại một khác. Hôm mùng 8 cô đi vào, mầm non mới hôm nào đã dài đến bắp chân, trên cây đã nở hoa.
Phó Nhiễm không biết nên thu hoạch lúc nào, chờ Từ Lan Anh tan tầm trở về hỏi.
"Hỏi cái này làm gì?" Tuy là nói như vậy, Từ Lan Anh vẫn trả lời: "Khi nào cuống hoa rụng kết trái hình cái chuông là có thể đào."
Phó Nhiễm nghe không hiểu: "Cây khoai tây hình chuông như thế nào hả mẹ?"
Từ Lan Anh nhìn cô mắt trợn trắng, giọng không tốt nói: "Hỏi lắm! Cây khoai tây hình chuông chính là cây khoai tây hình chuông!"
Nói với không nói như nhau, Phó Nhiễm miệng quắt queo, quyết định đi hỏi Nhan Đông Thanh.
Hai mẹ con đang nói chuyện, chị Lưu nhà bên cạnh mang một phong thư lại gần, cười nói: "Mẹ Yến Tử, nhà em có thư này, chị đoán là thư thông báo của Tiểu Nhiễm đấy!"
Từ Lan Anh không biết chữ, Phó Nhiễm cầm mở ra xem, quả nhiên là thư thông báo,một trang giấy viết tay,thông báo 8/3 dương lịch cô phải đến trường cấp 2 khu mỏ báo danh và nhận sách mới.
Phó Nhiễm không nghĩ rằng mình có thể đỗ, nhếch miệng vui mừng la lên, đọc thư thông báo cho Từ Lan Anh nghe, sau đó ôm eo mẹ vòi vĩnh: "Mẹ, không định thưởng cho con cái gì à?"
Nghe vậy, Từ Lan Anh tức giận chọc ngón tay vào đầu cô: "Thưởng cho mày một chiếc dép có được không?!"
Thật ra Phó Nhiễm muốn Từ Lan Anh đi nhận chút vải, may cho cô hai cái quần lót mặc bên trong.
Từ Lan Anh là một người phụ nữ không cẩn thận, chưa bao giờ sẽ nghĩ may quần lót cho con gái. Quần áo của Phó Yến nhìn trông còn được, ít nhất không có mảnh vá nào, nhưng quần lót bên trong không thấy, vá chằng vá chịt, toàn là của Từ Lan Anh đã mặc.
Phó Nhiễm không muốn mặc lại cái quần lót rách rưới của Phó Yến, cứ cởi truồng không thèm mặc. Hai năm trước thì còn được, không mặc thì không mặc, nhưng hiện tại cô đang phát triển, ngực trướng thấy đau, khi đi tắm, phía dưới cũng bắt đầu có biến hóa, không mặc quần lót, cô sợ mình sẽ mắc bệnh phụ khoa.
Năn nỉ mãi, Từ Lan Anh cũng không bỏ tiền đi mua vải. Phó Nhiễm không xin bà nữa, tự mình may quần lót.
Về phần vải vóc, tìm cái mảnh vải kém nhất trong cung Phượng Loan, tự cô làm hai cái. Nghĩ không biết Nhan Đông Thanh có phải mặc quần lót vá chằng chịt không, cố ý đến nhà cậu hỏi một chút.
"Hoàng thượng, ngài có thiếu long khố(*) không? Nô tì muốn may cho ngài hai cái long khố..."
(*) khố: quần
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tác giả có lời muốn nói:Hoàng thượng bày tỏ, long khố của trẫm đã thủng nhiều lỗ lớn!
P/s: Cảm ơn phuochieu90, giotleanhtrang, yapj đã ủng hộ. <3
"Thành phố Nam Châu ở đây, chị của trẫm đi đến nông trường bạc trắng này, cách nơi chúng ta ở khoảng hơn một ngàn km."
Phó Nhiễm giương mắt nhìn cậu: "Phải ngồi cái vật bình bịch kia mới đến được?"
Nhan Đông Thanh cười, sửa lại: "Không gọi bình bịch, là xe lửa. Nghe nói trước khi ngồi phải mua một cái vé giống phiếu lương thực. Giá vé một xu một km."
"Anh ba, anh biết thật nhiều thứ." Phó Nhiễm bắt lấy cơ hội nịnh hót.
Bọn họ tới nơi này cùng lúc, Nhan Đông Thanh học cái gì cũng nhanh hơn cô. Lúc cô mới học được chữ giản thể, Nhan Đông Thanh đã có thể đọc tiếng Anh. Lúc cô có thể lắp ba lắp bắp nói một câu "good morning", cậu đã học mạch điện với Nhan Lập Bản.
Thực ra Phó Nhiễm cũng rất ganh tị, nhưng nghĩ lại, người có thể lên làm Hoàng Đế, tất nhiên không tầm thường, giống như đồng chí chủ tịch nơi này, có thể để cho dân chúng từng giây từng phút trích lời vào trong sách, tuyệt đối là một người vô cùng lợi hại.
Thấy trên mặt cô lộ ra vẻ mê mẩn, Nhan Đông Thanh cười: "Về sau có cơ hội, trẫm dẫn nàng ngồi một chuyến."
Phó Nhiễm ung dung thở dài, cảm khái nói: "Người nơi này thật lợi hại, vừa có thể bay trên trời, lại có thể đi xe đạp hai bánh, còn có thể chở nhiều người trên quốc lộ... Bốn cái bánh xe... Đúng rồi, là xe bus!"
Nhan Đông Thanh hừ nhẹ một tiếng. Dù cậu không thích thừa nhận nhưng ở nơi này có rất nhiều vật Đại Ngụy không có. Cho dù vũ khí tác chiến, hay phương tiện xuất hành, đều tiên tiến hơn chỗ bọn họ.
Mùng bốn đầu năm, người trong Gia Chúc Viện bắt đầu làm việc, nói là bắt đầu làm việc, nhưng thực ra cũng không có chuyện gì.
Dư âm tết âm lịch vẫn còn. Sau hầm mỏ một tốp thợ đánh cá phơi võng. Mấy chị em phụ nữ đội sàng mỏ thì quăng cái sàng ra, tốp năm tốp ba ngồi tụm lại hóng chuyện linh tinh. Đại hội lớn nhỏ của công đoàn, xưởng ủy khai mạc không ngừng, chủ yếu vẫn thương thảo định ra nhân số và ngành nghề chiêu công năm nay.
Mặc dù những năm trước mỏ đã cắt giảm một số công nhân viên chức về quê, để trống không ít vị trí, nhưng hai năm nay để giải quyết vấn đề nhân khẩu thành thị và việc làm của con gái thợ mỏ, mấy xưởng phụ thuộc 105, mỗi năm đều mở rộng chiêu công. Hiện tại dù ở vị trí nào, cũng đều chật kín cả người, cơ bản không cần phải chiêu công nữa.
Nhưng thành phố Nam Châu vẫn còn rất nhiều thương phẩm lương hộ đợi bọn họ vào làm, vô hình khiến cho tỉ lệ cạnh tranh cao hơn.
Sau khi người ở công đoàn và xưởng ủy họp xong, toàn bộ khu vực khai thác mỏ nổ tung, chỉ cần là trong nhà ai có con cái đủ tuổi báo danh, đều bận rộn hỏi thăm năm nay có vị trí nào còn thiếu người.
Liêu Quyên đã công tác ở công đoàn nhiều năm, 100% là chị đại. Mấy ngày nay, từng người từng người chạy đến nhà họ Nhan lê la tán dóc.
"Chị Liêu, chị em với nhau, trong xưởng còn thiếu vị trí với ngành nào, có thể tiết lộ cho em mộ tí được không?"
"Chị đại... Năm nay xưởng ủy còn nhận người không? Ái Hồng nhà em có bằng cấp 2, có thể làm trong xưởng ủy không chị?"
"Mẹ Đông Tuyết, chị xem Nhất Đản nhà em có đi vào hầm mỏ làm việc được không?"
Liêu Quyên kinh ngạc: "Vừa mới 16 tuổi, thân thể còn chưa phát triển hết, để nó xuống hầm làm làm gì? Không sợ Nhất Đản gặp chuyện không may à."
Công nhân vừa hỏi là chị Lưu hàng xóm nhà bên cạnh Phó Nhiễm. Chồng bà là công nhân mỏ, gặp sự cố nên đã bỏ mạng, để lại chị Lưu và ba đứa con trai. Thấy thằng cả đã tròn 16 tuổi, chị Lưu không chờ được đi báo danh cho nó.
"Có thể có chuyện gì, gặp chuyện không may còn có Nhị Đản và Tam Đản."
Liêu Quyên hiểu, chị Lưu ỷ mình có nhiều con trai, chết một đứa còn tận 2 đứa chăm sóc! Đã nghĩ như thế, bà còn nói gì được?
Nhà Từ Lan Anh sân sau, bữa cơm trưa phong phú hơn bình thường không ít, củ cải sợi xào cay, khoai tây luộc, còn có bánh bao Tam Hợp Diện.
Từ Lan Anh mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay mẹ Đông Tuyết nói thầm với tôi, Yến Tử nhà mình dẫu gì cũng tốt nghiệp cấp 2. Ít nhất có thể được chọn làm học việc, nếu may mắn một chút cho thể đi làm quản lí bữa ăn của công nhân hầm mỏ!"
Quản lí bữa ăn của công nhân hầm mỏ, thật ra chính là chịu trách nhiệm phân phát thức ăn và đường cho công nhân đào mỏ.
Thức ăn bình thường là bánh bao, dưa muối, có lúc sẽ phát chút bánh ngọt, ví dụ như đường gạo nếp hoặc bánh vừng.
Còn về đường, cơ bản là đường kính và đường trái cây cứng, vì đề phòng có công nhân làm lâu mà té xỉu.
Dạo này, chỉ cần là công việc liên quan đến ăn uống, đều có rất nhiều người tranh, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào công việc béo bở này, có thể sẽ không đến tay Phó Yến!
"Làm không đến nơi đến chốn. Bà đừng có mà nằm mơ nữa!" Phó Hướng Tiền bác bỏ: "Yến Tử nhà ta được tuyển làm học việc đã là tốt lắm rồi!"
hó Yến ăn bánh bao không nói gì. Trong lòng không thích những lời cha chị nói. Nằm mơ thì sao? Bây giờ bọn tốt nghiệp cấp ba đã đi hết đến nông thôn xây dựng rồi, không có bọn họ, cả cái thành phố Nam Châu này, có ai có thể so học thức với mình?
"Không quan tâm làm gì, miễn là phải đi làm kiếm tiền!" Nghĩ đến sau khi con gái đi làm có thể trợ giúp chi phí trong gia đình, Từ Lan Anh vui vẻ không ngậm miệng được.
Con gái lớn có thể kiếm tiền, đứa con gái nhỏ này...
Liếc thấy tay Phó Nhiễm đang định cầm cái muôi múc, Từ Lan Anh cầm đũa gõ vào mu bàn tay cô mắng: "Ăn ăn ăn! Chỉ biết ăn thôi! Mày học theo chị mày kia kìa, đi làm sớm, sớm kiếm tiền cho nhà!"
Phó Nhiễm sờ cái tay bị gõ đỏ, không nặng không nhẹ nói: "Nếu mẹ đẻ con ra sớm hơn vài năm, có lẽ con đã đi làm rồi. Con mới 13 tuổi, có xưởng nào dám nhận đâu?"
Từ Lan Anh không có lời nào để nói, hừ một tiếng, đổi sang hỏi chuyện khác: "Bao giờ có điểm thi? Có chắc đỗ cấp 2 không?"
"Phải đến mùng 8 mới có thông báo. Hiệu trưởng nói, không cần đến nhận phiếu điểm, nếu thi đỗ, trường trung học sẽ gửi thư đến."
Phó Hướng Tiền nghe vui vẻ, vui tươi hớn hở nói: "Đi học vẫn tốt hơn. Con thấy bác Nhan sân trước nhà mình không. Tốt nghiệp trường Bắc Đại, chẳng cần quan tâm cái gì, cầm lấy bằng tốt nghiệp chờ phân công. Được phân làm kỹ sư của 105 chúng ta... Không giống như cha, tuổi cũng xấp xỉ người ta, vẫn phải xuống hầm đào mỏ hàng ngày. Tuy nói công nông binh anh em một nhà, nhưng tóm lại dựa vào lao động chân tay kiếm tiền cũng không thoải mái bằng dựa vào lao động trí óc!"
Phó Nhiễm không đồng ý nói: "Cha cũng lợi hại mà. Nếu không có cha, bác Nhan làm sao mà tinh luyện được Uranium. Không tinh luyện Uranium, quốc gia cũng không nghiên cứu phát triển đạn đạo được!"
Từ đạn đạo này Phó Nhiễm nghe được từ Nhan Đông Thanh. Nghe nói hai viên đạn đạo có thể phá hủy toàn bộ thành phố Nam Châu. Nếu Đại Ngụy bọn họ có loại vũ khí này, sẽ không phải sợ giặc Tác-ta xâm phạm biên cảnh.
Buổi chiều, Phó Nhiễm đến nhà Nhan Đông Thanh. Nhan Lập Bản và Liêu Quyên đã đếnxưởng. Trong nhà chỉ còn mỗi Nhan Đông Thanh đang đọc sách, Phó Nhiễm để cậu bao che cho mình, tự tiến vào Cung Phượng Loan.
Ánh sáng mặt trời bên trong Cung Phượng Loan vẫn như cũ nhô lên cao, lạ là, cây khoai tây Phó Nhiễm trồng trong đất hôm qua đã nhú mầm, cây non dài bằng đốt ngón tay, mỗi tội trông héo khô không có sức sống.
Phó Nhiễm lần lượt tưới nước cho chúng nó, sau đó lại đến phòng bếp nấu hai chén thịt khô. Lần này cô thông minh ra, không ăn ở trong này, trực tiếp mang ra ngoài cho Nhan Đông Thanh một chén.
"Thật ra nô tỳ muốn ăn cá chua Tây Hồ, nhưng không biết làm..."
Nguyên liệu ở phòng bếp không ít, chỉ là cô không biết làm. Cơm với thịt luộc đơn giản nhất, đổ nước thêm củi, rất nhanh đã luộc xong.
Nhan Đông Thanh và một miếng cơm, đưa cho Phó Nhiễm một cái ánh mắt "Đừng hy vọng ta’ nói: "Trẫm cũng không biết."
Đây tính là bữa tối của hai bọn họ. Lúc Phó Nhiễm đi vào đã cố ý nhìn thời gian, đồng hồ đeo tay quả mơ của Nhan Đông Thanh hiển thị hơn một giờ chiều. Bị một trận nhớ đời, cô không dám ở bên trong lâu quá, có thể sau khi ra ngoài trời đã tối.
Dù Phó Nhiễm không thông minh lắm nhưng cũng lần mò ra được quy luật. Một ngày ở bên trong Cung Phượng Loan bằng nhiều ngày ở bên ngoài, thậm chí mấy tháng, đúng chuẩn cái cảm giác một ngày bằng một năm.
Để chứng minh phỏng đoán của mình là thật, mỗi ngày Phó Nhiễm đều vào xem một lúc. Mỗi lần đi vào thời gian đểu khác nhau, kết quả là, cho dù cô đi vào lúc ban đêm hay ngày, Cung Phượng Loan vẫn có ánh mặt trời chiếu đầu.
Phó Nhiễm còn phát hiện thêm, cây khoai tây cô gieo xuống ở bên trong Cung Phượng Loan lớn lên cực nhanh, dường như mỗi ngày lại một khác. Hôm mùng 8 cô đi vào, mầm non mới hôm nào đã dài đến bắp chân, trên cây đã nở hoa.
Phó Nhiễm không biết nên thu hoạch lúc nào, chờ Từ Lan Anh tan tầm trở về hỏi.
"Hỏi cái này làm gì?" Tuy là nói như vậy, Từ Lan Anh vẫn trả lời: "Khi nào cuống hoa rụng kết trái hình cái chuông là có thể đào."
Phó Nhiễm nghe không hiểu: "Cây khoai tây hình chuông như thế nào hả mẹ?"
Từ Lan Anh nhìn cô mắt trợn trắng, giọng không tốt nói: "Hỏi lắm! Cây khoai tây hình chuông chính là cây khoai tây hình chuông!"
Nói với không nói như nhau, Phó Nhiễm miệng quắt queo, quyết định đi hỏi Nhan Đông Thanh.
Hai mẹ con đang nói chuyện, chị Lưu nhà bên cạnh mang một phong thư lại gần, cười nói: "Mẹ Yến Tử, nhà em có thư này, chị đoán là thư thông báo của Tiểu Nhiễm đấy!"
Từ Lan Anh không biết chữ, Phó Nhiễm cầm mở ra xem, quả nhiên là thư thông báo,một trang giấy viết tay,thông báo 8/3 dương lịch cô phải đến trường cấp 2 khu mỏ báo danh và nhận sách mới.
Phó Nhiễm không nghĩ rằng mình có thể đỗ, nhếch miệng vui mừng la lên, đọc thư thông báo cho Từ Lan Anh nghe, sau đó ôm eo mẹ vòi vĩnh: "Mẹ, không định thưởng cho con cái gì à?"
Nghe vậy, Từ Lan Anh tức giận chọc ngón tay vào đầu cô: "Thưởng cho mày một chiếc dép có được không?!"
Thật ra Phó Nhiễm muốn Từ Lan Anh đi nhận chút vải, may cho cô hai cái quần lót mặc bên trong.
Từ Lan Anh là một người phụ nữ không cẩn thận, chưa bao giờ sẽ nghĩ may quần lót cho con gái. Quần áo của Phó Yến nhìn trông còn được, ít nhất không có mảnh vá nào, nhưng quần lót bên trong không thấy, vá chằng vá chịt, toàn là của Từ Lan Anh đã mặc.
Phó Nhiễm không muốn mặc lại cái quần lót rách rưới của Phó Yến, cứ cởi truồng không thèm mặc. Hai năm trước thì còn được, không mặc thì không mặc, nhưng hiện tại cô đang phát triển, ngực trướng thấy đau, khi đi tắm, phía dưới cũng bắt đầu có biến hóa, không mặc quần lót, cô sợ mình sẽ mắc bệnh phụ khoa.
Năn nỉ mãi, Từ Lan Anh cũng không bỏ tiền đi mua vải. Phó Nhiễm không xin bà nữa, tự mình may quần lót.
Về phần vải vóc, tìm cái mảnh vải kém nhất trong cung Phượng Loan, tự cô làm hai cái. Nghĩ không biết Nhan Đông Thanh có phải mặc quần lót vá chằng chịt không, cố ý đến nhà cậu hỏi một chút.
"Hoàng thượng, ngài có thiếu long khố(*) không? Nô tì muốn may cho ngài hai cái long khố..."
(*) khố: quần
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Tác giả có lời muốn nói:Hoàng thượng bày tỏ, long khố của trẫm đã thủng nhiều lỗ lớn!
P/s: Cảm ơn phuochieu90, giotleanhtrang, yapj đã ủng hộ. <3
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook