Ăn cơm xong, Viêm Phi Tuyết quả nhiên kể lại chuyện phiếm cô vừa nghe được cho hai người nghe.

Hóa ra hôm nay trong trường của họ đã xảy ra một chuyện lớn, có một sinh viên nam chết trong tòa nhà cũ kia của trường, không chỉ vậy, cơ thể cậu ta còn bị làm cho không còn nguyên vẹn, ngay cả nội tạng cũng không thấy đâu, cũng không biết là bị hư thối hay là đã bị mang đi rồi, nói chung sáng sớm, cảnh sát đã tới và phong tỏa tin tức lại. Sinh viên xảy ra chuyện lớn như vậy, nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng cho trường học thế nên ngay từ đầu trường đã phong tỏa tin này lại rất nghiêm mật, mọi người cũng không biết cụ thể đã có chuyện gì xảy ra, lại càng xôn xao, lén suy đoán.

“Chết chính là sinh viên mới năm nhất giống hai người, cũng thật là đáng thương, xui xẻo, vừa mới vào trường chưa được bao lâu, aizz, còn nữa,” Viêm Phi Tuyết cùng đi với họ trên sân trường, khi nói tới chỗ này cô liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó hạ thấp giọng nói với họ rằng, “Có người nghe đồn nam sinh kia gặp phải quỷ trong tòa nhà cũ kia, bị dọa chết, nội tạng cũng bị quỷ ăn sạch.”

Cũng khó trách vừa rồi trong phòng ăn cô lại không nói gì tới chuyện này, đúng là nghe xong câu này, là ai cũng không muốn ăn cơm nữa.

Triệu Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt đã hơi trắng bệch lại, nói: “Không thể nào, sao có thể có quỷ chứ? Nhất định là lời đồn chiếm đa số thôi.” Nhìn sắc mặt của vị này, cũng không phải là người vô thần, kiên định không sợ quỷ gì.

“Tôi cũng không biết, có điều sinh viên kia thật là đáng thương.” Viêm Phi Tuyết thở dài, cô nghe nói gia cảnh của sinh viên kia cũng không được tốt lắm, cha mẹ đều là công nhân, tuy rằng thi được vào đại học Thanh Tuệ, nhưng thực ra điểm số của sinh viên kia có hơi thấp, thế nên cũng không được hỗ trợ gì về tiền học, phải dựa vào tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ cậu ta mới vào học được ở Thanh Tuệ.

Trong lòng ba người đều lặng lẽ thở dài, hai người làm cha làm mẹ ấy chỉ mong con mình có thể hóa rồng, nếu biết con trai thật vất vả mới có thể thi vào được Thanh Tuệ tương lai xán lạn lại chết như vậy, trong lòng sẽ đau đớn tới mức nào đây.

Tô Ngọ trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Phi Tuyết, em nói tòa nhà cũ kia ở đâu? Chút nữa anh vào tòa nhà đó xem thử một chút?” Cậu không biết gì về nơi đó, thế nên theo phản xạ muốn nghe ý kiến của Viêm Phi Tuyết.

Viêm Phi Tuyết ngẩn người, cuối cùng tựa như đã hạ quyết tâm gì đó, cô đồng ý với lời đề nghị của cậu, “Được, chút nữa chúng ta cùng đi.”

“Được.” Tô Ngọ cười híp mắt gật đầu.

Viêm Phi Tuyết đúng là cũng cảm thấy người bạn học kia rất đáng thương, trước đây nếu có gặp phải chuyện như vậy, tuy rằng cũng thấy sẽ thấy người kia rất đáng thương nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, cô cũng không thể làm được gì hơn, nhiều nhất là quyên góp chút tiền gửi tới người nhà của đối phương, bây giờ bởi có chị dâu tư, cô có thể làm một vài chuyện theo lẽ thường tình cho người đã mất đi, vậy thì tại sao cô lại không làm chứ?

Triệu Ngôn gãi đầu một cái, cười khan nói: “Vậy, vậy tớ cũng phải đi à?”

“Không cần đâu, đi nhiều người quá không tiện.” Tô Ngọ lắc đầu từ chối, cậu theo phản xạ không muốn để cho quá nhiều người bình thường bị những chuyện này làm liên lụy tới.

“Vậy cũng được, nếu như hai người cần gì, có thể gọi điện cho tớ.” Triệu Ngôn thực ra cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta đối với những chuyện như vậy cũng không cảm thấy có  hứng thú lắm, cậu ta sợ quỷ.

“Được rồi.”

Viêm Phi Tuyết đã hẹn chiều nay sẽ tới nhà mới của họ chơi, thế nên họ thương lượng xong liền tới tòa nhà cũ luôn bây giờ, đúng lúc bây giờ đang là buổi trưa, dương khí cường thịnh, nếu quả thật có quỷ quái gì, con người bình thường như Viêm Phi Tuyết cũng sẽ không chịu tổn thương gì quá lớn.

Tô Ngọ cất những thứ cần thiết vào trong balo, cùng Viêm Phi Tuyết đi tới chỗ đã hẹn.

“Tòa nhà cũ ở bên này, trước kia rất lâu nơi này là giảng đường và kí túc xá, sau này diện tích của trường được mở rộng, xây thêm tòa nhà mới và thiết bị mới, sinh viên và giáo viên đều chuyển tới tòa nhà mới, bên này liền bị bỏ không, nghe nói là chuẩn bị dỡ xuống, nhưng vẫn chưa hề bị phá đi, cũng không biết lí do tại sao.”

Giữa tòa nhà cũ và tòa nhà mới là một rừng cây nhỏ, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết khi đi qua rừng cây nhỏ, cảm thấy trong rừng cây này râm mát một cách khó giải thích, ánh mặt trời nóng bỏng tháng chín cũng không chiếu được tới nơi này.

“Nơi, nơi này đã có chuyện gì xảy ra vậy? Chị dâu.” Viêm Phi Tuyết ôm tay, tính tình nhát gan của con gái làm cho cô nảy ra rất nhiều liên tưởng.

Tô Ngọ nhíu mày, nói: “Là oán khí, xem ra sinh viên kia đúng là đã bị hại ở nơi này.”

“Hả, oán khí?” Viêm Phi Tuyết càng thấy kinh khủng, cho dù bình thường cô không thích xem phim kinh dị, nhưng cũng đã có thể bổ não ra cả đống lớn hình ảnh khủng bố rồi.

“Chỉ là oán khí thôi, em đừng sợ, oán khí không làm em bị thương được.” Tô Ngọ an ủi vỗ vỗ vai cô, oán khí khi đạt tới một trị số nào đó, có thể sẽ sản sinh ảnh hưởng đối với thế giới hiện thực, nhưng nơi này cũng không dễ đạt được đến, điều kiện tiên quyết khiến cho oán khí có thể trở nên nồng nặc chính là con người chết một cách không bình thường, hoặc là có mối hận thù sâu sắc, hoặc chính bản thân người còn sống đã là một kẻ hung hãn. Nhưng vẫn cần linh hồn của người chết mạnh tới một mức độ nào đó mới có tỉ lệ xảy ra —— đây cũng là lí do vì sao thường xuyên có người nói, có một vài người khi còn sống không ai dám trêu vào, ngay cả sau khi chết, phần mộ của người đó cũng không ai dám đi qua.

Mà trong rừng cây nhỏ này mặc dù có oán khí nhưng rất hỗn độn tản mát, vẫn chưa đủ mạnh tới nỗi có thể làm ảnh hưởng tới thế giới hiện thực.

Tô Ngọ nhíu mày, oán khí nơi này mạnh như vậy, nhưng cũng không có ý thức của linh hồn trong đó, rất có thể, oán khí này cũng không phải là chỉ đến từ một người! Như vậy, chết ở đây, rất có thể cũng không chỉ có một người!

Thấy Viêm Phi Tuyết có vẻ có chút sợ sệt, Tô Ngọ vẫn chưa nói ra suy đoán của mình, hơn nữa cũng hơi hối hận vì đã đưa một cô gái như cô tới đây.

May mà rừng cây nhỏ cũng không lớn, rất nhanh họ đã ra khỏi, chỉ là sau khi đi ra rồi vẫn chưa phát hiện có điểm gì khác lạ. Cách đó không xa là hiện trường cảnh sát đã vây lại, bây giờ vẫn còn cảnh sát ở lại đó tuần tra, họ cũng không tiện tới gần.

“Bây giờ phải làm sao đây chị dâu?” Viêm Phi Tuyết lúc thường rất có chủ kiến, lúc này cũng chỉ có thể nhìn chị dâu tư của cô, cũng chỉ có thể dựa vào cậu.

Tô Ngọ liếc mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên chỉ về phía một cái nhà xa xa thuộc tòa nhà cũ, nói: “Chúng ta tới đó xem đi.”

“Được.”

Viêm Phi Tuyết đi sát cạnh cậu, cậu rõ ràng thoạt nhìn cũng không cao hơn cô bao nhiêu, thoạt nhìn cũng không thành thục được như cô, nhưng giờ khắc này, Tô Ngọ làm cho người ta cảm thấy đáng tin cậy một cách khó hiểu, Viêm Phi Tuyết nghĩ thầm, đây có lẽ chính là mị lực trời sinh của đàn ông.

Hai người tránh cảnh sát tuần tra, đi ra phía sau của tòa nhà cũ. Tòa nhà cũ thoạt nhìn đúng là rất cũ, trên tường không chỉ ám bẩn biến thành màu đen mà nhiều nơi xen giữa đất đá thậm chí còn có cỏ dại mọc lên, một vài cây dây leo ngang nhiên leo trên tòa nhà.

“Bên này hình như vẫn đang có người sử dụng.” Hai người đi một lúc, bỗng Tô Ngọ nói vậy.

“Sao lại nói vậy?” Viêm Phi Tuyết tò mò hỏi.

“Có vết tích đi lại của con người.” Tô Ngọ chỉ chỉ mặt đất, nơi này có lẽ là do quanh năm đều có người giẫm lên, có rất nhiều nơi, cỏ dại không tươi tốt như những nơi khác, mặc dù đối phương thoạt nhìn đã tận lực tránh tạo ra một con đường ở nơi này, nhưng vẫn rất khó có thể che giấu.

Viêm Phi Tuyết ngồi xổm xuống nhìn kĩ một chút, gật đầu tán thành, “Hẳn là vậy, giờ chúng ta làm gì?” Một nơi có con người ở hay không, có sự khác nhau cực kì lớn.

“Vào bên trong xem.” Tô Ngọ nói.

Tòa nhà này có kết cấu nhiều tầng, hẳn là dùng để làm kí túc xá.

Không biết là bởi nguyên nhân gì, cửa tòa nhà lại không hề bị khóa lại, một cánh cửa còn đang mở he hé. Hai người liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ hơi mở cánh cửa một bên ra, đi vào.

Đi vào bên trong tòa nhà cũ, cảm giác tựa như bên trong và bên ngoài tràn ngập ánh sáng là hai thế giới khác nhau, tia sáng trong này cực kì ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường viền đại thể của vật. Mới vừa đi qua cửa của tòa nhà này, Viêm Phi Tuyết đã cảm thấy phần da thịt để trần bên ngoài bỗng nổi đầy da gà, cô đưa tay chà xát cánh tay mình, lại không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Lạnh quá.” Cô không nhịn được mà nói.

“Là âm hồn!” Ánh mắt Tô Ngọ trở nên sắc bén, bỗng quay đầu lại đẩy Viêm Phi Tuyết ra ngoài qua cánh cửa đang mở hé kia, dặn cô, “Đứng dưới ánh mặt trời đợi anh!”

Như được gột rửa dưới ánh sáng mặt trời, Viêm Phi Tuyết cũng cảm giác như được sống lại một lần nữa từ trời đông giá rét tháng mười hai, thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại lo Tô Ngọ sẽ xảy ra chuyện, nhưng cô không dám trái lời Tô Ngọ, sợ mình không chỉ không giúp được mà còn gây thêm phiền phức cho cậu.

Trong tòa nhà, sau khi Tô Ngọ đẩy Viêm Phi Tuyết ra khỏi cửa rồi liền chạy về phía cầu thang.

Một cái bóng mờ nhạt, đang bồi hồi đứng ở đó, tựa như phát hiện Tô Ngọ muốn tới đuổi theo “hắn”, ngay lập tức liền bay lên trên.

“Đừng chạy!” Tô Ngọ khẽ quát một tiếng, chạy tới đầu cầu thang, một cước đạp lên trên tường, cơ thể nhất thời cũng bay lên.

Cái bóng thấy cậu cũng bay lên được, có vẻ như bị giật mình, lập tức bay lên trên càng nhanh hơn, đôi mắt to xinh đẹp của Tô Ngọ hơi nheo lại, giơ tay làm phép.

Một dòng linh lực màu xanh lục nhạt phát ra từ trong lòng bàn tay của cậu, sau đó lan ra tạo thành một cái lưới lớn, hô một tiếng lập tức bao lấy cái bóng kia chặt chẽ!

Cái bóng có vẻ đã bị giật mình, luôn giãy giụa liều mạng trong lưới, muốn thoát ra khỏi cái lưới lớn kia để ra ngoài.

Bắt được hồn phách, hai chân Tô Ngọ nhẹ nhàng đạp vào khúc quanh nơi cầu thang, cái lưới màu xanh nhạt cũng rơi xuống theo cậu.

Cái bóng có vẻ rất sợ cậu, lúc này thậm chí cũng không dám giãy giụa nữa, chỉ run lẩy bẩy trong lưới.

Tô Ngọ nhìn kĩ hồn phách kia một cái, bỗng cả kinh nói: “Là cậu?!”

Âm hồn có vẻ như đã không còn ý thức nguyên bản gì nữa, run rẩy căn bản không dám nhìn cậu, cũng không nói nên lời.

“Tại sao lại như vậy.” Khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ nhăn nhó, âm hồn này không ngờ lại chính là tên to con gây phiền phức cho cậu đợt học quân sự kia!

Phát hiện dù cho mình nói gì, âm hồn kia ngoại trừ sợ sệt ra thì cũng không còn phản ứng nào khác, Tô Ngọ không thể làm gì hơn là tạm thời bỏ qua, cậu nghĩ một chút, cầm bọc quần áo từ trong balo sau lưng ra, mở to trải phẳng nó ra, thử thu lưới linh lực và âm hồn vào trong.

“Không ngờ lại thu vào được.” Tô Ngọ dùng linh lực tra xét vật trong bọc quần áo, sau khi cái lưới linh lực kia được thu vào vẫn duy trì nguyên hình, mà âm hồn bên trong lại im lặng bất động.

Bọc quần áo mà cây thông lớn đưa cậu thật sự rất thần kì, chẳng những có thể cất giữ những đồ bình thường mà còn có thể đưa vật sống vào trong, đồng thời bảo vệ để linh thực linh khí không bị mất đi, thậm chí ngay cả âm hồn cũng thu vào được, đúng là rất lợi hại!

Tô Ngọ cảm thấy cây thông lớn đối xử với mình thật tốt, đại sư Thanh Sơn cũng siêu cấp lợi hại!

Dùng linh lực thăm dò âm hồn kia một chút, Tô Ngọ thử truyền cho hồn phách mờ nhạt kia một chút linh lực, âm hồn hấp thu, hình thù cũng rõ ràng hơn một chút, xem ra là có tác dụng.

“Ở đây có thể sẽ bị phát hiện, tôi mang cậu về nhà trước vậy.” Tô Ngọ tự nhủ, thu bọc quần áo vào cẩn thận lúc này mới đi ra khỏi tòa nhà cũ.

Viêm Phi Tuyết quả nhiên vẫn còn đang chờ cậu ngoài tòa nhà, thấy cậu đi ra, lập tức lo lắng bước tới, xác nhận cả người cậu hoàn hảo không bị thương chút nào rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, “May mà anh không có chuyện gì, bên trong đã xảy ra chuyện gì vậy chị dâu?”

Tô Ngọ cảm giác có người đang đi về phía bên này, cậu không kịp nhiều lời, kéo Viêm Phi Tuyết trốn sang một bên.

Hai người vừa vòng qua tòa nhà cũ, liền nhìn thấy một người đàn ông vội vã đi tới tòa nhà vừa nãy, có vẻ như đã xác định điều gì đó, đẩy cánh cửa khép hờ kia ra, đi vào.

Lúc này họ cách tòa nhà hơi xa, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của người đàn ông kia, chỉ có thể miễn cưỡng thấy rõ ngũ quan của anh ta, là người mà cả Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết đều không quen biết.

“Người này cũng phát hiện tòa nhà này không ổn sao?” Viêm Phi Tuyết cùng cậu ngồi xổm trong góc, thò cổ ra ngoài nhìn lén, nhỏ giọng hỏi cậu.

“Anh cũng không biết.” Tô Ngọ vừa nãy cũng không dám ở lại lâu bên trong, lúc đi khỏi còn thuận tiện dùng linh lực tiêu trừ vết tích do hai người để lại khi đi vào, nhưng trên sàn nhà trong phòng đã lâu không ai sử dụng có rất nhiều bụi, lúc cậu tiêu trừ vết tích đương nhiên cũng đã làm những bụi này rơi không ít, không biết là có thể bị phát hiện hay không.

Người đàn ông đi vào trong tòa nhà rất nhanh đã đi ra, hai người không phát hiện có gì khác lạ, cũng không dám ở lại lâu hơn, nhanh chóng từ đầu bên kia của tòa nhà ra ngoài.

“Hô.” Ra khỏi rừng cây nhỏ, đi dưới ánh mặt trời quen thuộc trong trường, Viêm Phi Tuyết thở ra một hơi dài, tò mò hỏi, “Chị dâu, vừa rồi anh có phát hiện bên trong có gì không?”

“Ừm, anh phát hiện có một âm hồn, hơn nữa anh còn biết đối phương.” Cảm xúc của Tô Ngọ không được tốt lắm, tuy rằng to con với cậu quan hệ không tốt cho lắm nhưng đã từng có một thiếu niên sống sờ sờ ra như vậy, bây giờ chưa được vài ngày, đã chết rồi, Tô Ngọ thật khó tiếp thụ nổi.

“Âm hồn?!” Từ này thực sự đã vượt quá nhận thức của cô, cô không khỏi mở to mắt nhìn cậu.

“Vậy, hồn phách có bộ dáng thế nào?” Viêm Phi Tuyết không nhịn được tò mò truy hỏi, đây tuyệt đối chính là cánh cửa mở ra thế giới mới cho cô.

“Về anh thả cậu ta ra cho em xem, em có thể quan sát.”

Ánh mắt Viêm Phi Tuyết nhìn chị dâu mình, nhất thời càng thêm sùng kính, còn có thể thu âm hồn lại, thật lợi hại!

Tiểu khu chỗ nhà của Tô Ngọ quản lý rất nghiêm, trên căn bản chỉ có người cầm thẻ ra vào cổng mới có thể đi vào, mà mỗi lần cầm thẻ từ trong túi ra quẹt, cũng làm cho Tô Ngọ vô cùng tự hào, nơi này chính là nhà của cậu và Phi Ngang!

Viêm Phi Tuyết theo sau cậu đi vào tiểu khu này, tò mò nhìn xung quanh một vòng, hâm mộ nói: “Lúc nào em mới có thể mua được một căn nhà cho riêng mình thì tốt rồi, nhưng mà giá nhà ở thủ đô thật là đắt.”

“Đúng vậy, nghe nói để mua được nơi này, đã tiêu hơn phân nửa tiền tiết kiệm của Phi Ngang đấy.” Tô Ngọ mặc dù không có khái niệm gì về tiền bạc —— với số tiền hiện tại trong thẻ của cậu, còn cả các loại tài sản dưới danh nghĩa, cũng chẳng cần có khái niệm về tiền —— nhưng cậu vẫn rất đau lòng, đó là tiền do Phi Ngang đã tiết kiệm rất nhiều năm mới có được mà.

Viêm Phi Tuyết không khỏi nở nụ cười, “Lương của anh tư rất cao hơn nữa cũng có rất nhiều phúc lợi, chẳng mấy chốc sẽ có thể tiết kiệm lại được thôi, vậy chị dâu sẽ giúp anh tư quản lý tiền chứ?”

“Quản lý tiền? Anh quản lý giúp anh ấy á?” Tô Ngọ ngượng ngùng gãi mặt một chút, chớp mắt to nhìn cô, cậu không có khái niệm về tiền, sao mà quản lý được? Kết hôn sẽ phải giúp đối phương quản lý tiền ư?

Viêm Phi Tuyết bị đôi mắt to manh manh của cậu nhìn, nhất thời bị manh tới không chịu nổi, không nhịn được nói đùa với cậu: “Đúng vậy, vợ quản lý tiền, tiền ở trong tay, tim chồng mình cũng là do mình nắm trong tay, anh cũng không cần lo anh ấy làm loạn bên ngoài.”

“Hả? Phi Ngang mới không ra ngoài làm loạn đâu.” Tô Ngọ cường điệu nói, có điều cậu đúng là muốn làm chồng của Phi Ngang, như vậy sẽ có thể bảo vệ anh… quản anh.

Viêm Phi Tuyết mím môi cười, “Anh cứ như vậy mà tín nhiệm anh tư sao?”

“Ừm, Phi Ngang rất tốt.” Lòng tin của Tô Ngọ đối với Viêm Phi Ngang là không thể nghi ngờ, điều này có liên quan tới tính cách hồn nhiên của cậu, cũng có liên quan tới phẩm tính của Viêm Phi Ngang.

“Nhưng em nghe nói đàn ông có nhiều tiền rất dễ đồi bại.” Viêm Phi Tuyết ranh mãnh nháy mắt với cậu.

“Nói lung tung, anh cũng là đàn ông, anh sẽ không đồi bại.” Tô Ngọ thuần thục ấn thang máy, dùng chính mình làm mẫu cho cô.

Viêm Phi Tuyết cười tới không dừng lại được, có điều lời này của Tô Ngọ cũng có lý, đàn ông xấu hay không, có tiền hay không cũng không liên quan, mấu chốt là vẫn phải xem phẩm tính của người đàn ông này thế nào.

Đến tầng trệt, Tô Ngọ dẫn cô tới cửa nhà, nói: “Chính là nhà này, em nhớ kĩ, lần sau có thể tự mình tới.”

“Được rồi.” Viêm Phi Tuyết quan sát xung quanh một chút, tầng này tổng cộng có bốn nhà, nhà này của anh tư không đối diện thang máy mà ở bên phải thang máy, cũng bởi vậy nên ban công độc lập, không ở cạnh ban công của gia đình khác.

Vào cửa thay giầy, chờ Viêm Phi Tuyết thay dép đi trong nhà vào xong, khi nhìn thấy sân thượng của họ, cũng không nhịn được mà kinh hô thành tiếng.

“Oa!!! Nơi này đẹp quá đi!”

Nhà họ mua chính là tầng cao nhất, sân thượng ngoại trừ kết cấu sẵn có của tòa nhà, thì toàn bộ xung quanh đều được kính vây lại, ba mặt ngoài và bên trên đầu, tất cả đều là bằng kính.

Lúc này cây cối trên sân thượng đã rất tươi tốt, đang ra sức lớn lên, ngoài tấm kính kia là bầu trời rộng lớn, làm cho nơi này tựa như một hoa viên trên không trung, rất đẹp!

Viêm Phi Tuyết ngồi xuống ghế sofa được những đóa hoa vây xung quanh, cảm giác bản thân như đã xuyên vào thế giới cổ tích!

“Đẹp quá! Hai người thật biết hưởng thụ!” Viêm Phi Tuyết ngồi trên ghế sofa thích thú, xung quanh là những màu sắc rực rỡ, một nửa sân thượng là rừng rậm mang theo màu xanh biếc, buổi chiều ánh sáng chiếu rọi vào trong rừng, từng cái bóng loang lổ rơi xuống mặt đất trong vườn hoa, đẹp tới nghẹt thở!

Tô Ngọ cầm đồ uống và chút đồ ăn vặt ra từ trong tủ lạnh tới, nghe thấy lời này của cô, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là vẻ tự hào, cười híp mắt: “Những thứ này đều là anh và Phi Ngang cùng nhau làm, Phi Ngang cũng rất thích.”

“Nếu như em có tiền mua nhà, em cũng phải làm một cái sân thượng, thật thích nơi này!” Viêm Phi Tuyết nhận đồ uống, hiếu kì đánh giá cây cối bốn phía.

Hoa quanh ghế sofa chỉ là loại thông thường nhưng nửa bên kia lại trồng rất nhiều thứ, hình thù đều khá kì lạ, có vẻ như tất cả đều là loài cây cô chưa từng thấy bao giờ, mà cũng không ngoại lệ, thoạt nhìn đều rất đẹp, hơn nữa cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý của cô không mà cô luôn cảm thấy những cây này tự mang theo một luồng tiên khí.

“Những cây này là mua về à? Thật đẹp.”

“Hoa này anh mua giống ở cửa hàng hoa, những cây kia thì không phải, đều là anh mang từ trên núi xuống.” Hoa thường trồng trên sân thượng luôn có linh khí phiêu tán nên lớn rất nhanh, dáng vẻ cũng rất đẹp, không có bất kì bệnh gì, vấn đề duy nhất là linh khí đậm nhạt vừa phải không chỉ là thứ mà thực vật yêu thích mà còn thu hút cả sâu tới, bởi vậy lúc mới đầu, những cây cối này vẫn có nạn sâu bệnh, có điều đã bị Tô Ngọ dùng linh lực loại bỏ toàn bộ, bây giờ ở đây hoàn toàn không còn sâu bọ, muỗi ruồi nữa rồi!

Viêm Phi Tuyết biết lai lịch của chị dâu tư tương đối thần bí, bởi vậy cũng không hỏi nhiều, cô hưởng thụ uống một ngụm đồ uống, thích tới nheo mắt lại, thưởng thức cảnh đẹp trên sân thượng, cười nói: “Cũng không biết có phải là cảm giác của em sai hay không, cảm giác không khí bên này tốt hơn bên ngoài nhiều, ngồi ở đây cảm giác rất thư thái.”

Đây đương nhiên cũng là bởi nơi này mỗi giờ khắc đều có linh khí phiêu tán trong không trung. Tô Ngọ cũng không giải thích, hơn nữa vì để tránh cho những người khác cảm thấy nơi này luôn có linh khí tản mát ra ngoài, Tô Ngọ đã học một trận pháp nhỏ vẽ dưới đất từ ngọc giản của đại sư Thanh Sơn, không những có thể làm cho linh khí nơi này không bay đi quá nhiều hấp dẫn sự chú ý của một vài người mà còn có thể tuần hoàn bên trong, ngay cả trong những căn phòng khác cũng sẽ thoải mái như ở sân thượng, tiện cho Tô Ngọ có thể tu luyện vào buổi tối.

“Sau này em có thể tới đây làm bài tập.” Tô Ngọ cười híp mắt mời.

“Được! Anh nói rồi đấy nhé!” Viêm Phi Tuyết cầu còn không được, hai mắt sáng lên đồng ý. Nơi này gần trường học như vậy, lại thoải mái hơn kí túc xá nhiều, còn không có ai quấy rối nữa, quả thực không thể tốt đẹp hơn!

Tô Ngọ vẫn còn nhớ kĩ âm hồn trong bọc quần áo kia, nhưng hồn phách kia thực sự quá yếu (bởi vậy mới có thể trốn ở nơi âm u như tòa nhà cũ), ban ngày lấy ra không có lợi cho âm hồn, cậu không thể làm gì hơn là đành truyền một ít linh lực vào trong hồn phách kia, giúp ngưng tụ hồn phách, đến tối rồi lại nói sau.

Viêm Phi Ngang phải tan tầm mới về, Tô Ngọ và Viêm Phi Tuyết rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền quyết định tới siêu thị gần đó mua thức ăn.

“Anh tư có thể làm món gì? Chúng ta đi mua về rồi anh ấy có nấu được không?” Viêm Phi Tuyết vẫn còn có chút không dám tin, anh tư cứ như diêm vương kia của mình, không ngờ còn có thể nấu ăn, nghĩ một chút vẫn thấy rất khó tin.

“Món ăn ngày thường đều làm được, anh ấy nấu ăn rất ngon.” Tô Ngọ nhắc lại thêm lần nữa.

Được rồi, Viêm Phi Tuyết cảm thấy mình đã bắt được mấu chốt của vấn đề, đó chính là không thể nói anh tư có gì không tốt trước mặt chị dâu! Bằng không anh ấy sẽ tức giận.

Nhưng cảm giác chị dâu nổi giận cũng rất đáng yêu phải làm sao bây giờ! Viêm Phi Tuyết bây giờ cũng không nhịn được mà hâm mộ diễm phúc của anh tư mình!

Chờ họ mua xong thức ăn chậm rãi tản bộ về, vừa vặn gặp được Viêm Phi Ngang đi làm về, Tô Ngọ lập tức nhào tới nắm lấy tay anh, ngửa đầu cười híp mắt nhìn anh nói: “Phi Ngang anh về rồi!”

“Ừ, đi học có mệt không?” Viêm Phi Ngang nửa khoác lấy bờ vai cậu, cảm giác trong tầm mắt mình, toàn bộ đều đã bị khuôn mặt tươi rói ngọt ngào của cậu nhóc chiếm hết.

Không mệt, anh đi làm có mệt không?” Tô Ngọ lắc đầu.

“Anh cũng không mệt.”

Chồng chồng vừa thấy mặt nhau đã nói đủ loại chuyện không có dinh dưỡng, Viêm Phi Tuyết đứng một bên bị lãng quên cảm thấy họ không mệt nhưng mình được ăn điểm tâm lại mệt lắm đó, chó độc thân bị ép ăn đường, quả đúng là ngược tâm!

Có điều nhìn thấy bộ dáng nhân thê của chị dâu trước mặt anh tư kia, chậc chậc chậc… Viêm Phi Tuyết cảm thấy đúng lúc này cô đã get được một điểm manh mới!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương