Chết tiệt, thật xui xẻo.
Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, sao lại cứ cố ý xuất hiện lúc tôi đang nói xấu hắn chứ!
Buổi tối, tôi đang đi dạo một mình trong sân vận động, suy nghĩ xem có nên tìm thời gian xin lỗi Thương Lâm hay không.
Vừa ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đã che khuất tầm nhìn của tôi.
Chu Chấn Thiên?
"Chu Chấn Thiên? Có chuyện gì không?"
Tâm trạng tôi không tốt, nên cũng bớt sợ hắn ta hơn.
Chu Chấn Thiên như một con bò tót, hếch mũi lên trời.
"Tôi thích cậu." Hắn ta có vẻ tự cho mình là oai phong lắm.
Ha....
Hôm nay là ngày gì đẹp trời vậy, sao ai cũng muốn chọc tức tôi thế?
Tôi phớt lờ hắn ta, "Nhường đường đi, cản đường rồi."
Chu Chấn Thiên lập tức nổi cáu.
“Giả vờ thanh cao cái mẹ gì!”
“Cũng không biết là bị bao nhiêu thằng sờ qua rồi!”
Mặt tôi bỗng lạnh tanh, quay người "bốp" một cái tát vào mặt hắn ta.
Tát xong, ngay cả bản thân cũng ngây người, tôi...
Chu Chấn Thiên càng thêm vẻ không thể tin nổi.
Thấy hắn ta siết chặt nắm đấm, tôi vội vàng bỏ chạy.
Hắn túm lấy tóc kéo tôi trở lại, đau đến mức tôi bật khóc ngay lập tức.
"Con đ.iếm th.ối, dám đánh tao hả!"
Toàn thân tôi run rẩy vì sợ hãi, muốn kêu cứu.
Nhưng không một ai trong số những bạn học đi ngang qua dám đến giúp tôi.
Lúc này tôi hơi nhớ Thương Lâm. Giá như có cậu ấy ở đây thì tốt rồi.
Tôi nhắm mắt lại, hôm nay xem ra chỉ có nước chịu thua.
"Bốp!" Là tiếng nắm đấm đập vào mặt, bàn tay đang túm tóc tôi bỗng chùng xuống.
Nhịn đau quay lại nhìn, không biết từ lúc nào Chu Chấn Thiên đã ngã lăn ra đất.
Hai tay ôm lấy má trái, đau đến mức nheo mắt kêu la.
"Chúng mày chờ đấy!”
Nói xong câu đó, hắn lăn lóc bò ra khỏi sân trường.
Nhìn sự thay đổi đột ngột trước mắt, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Là Thương Lâm.
Hít hà hương vị quen thuộc trên người hắn, tôi nhận ra mình có phần ủy mị.
Sống mũi cay cay, tôi ôm lấy Thương Lâm bật khóc nức nở.
Hắc xoa đầu tôi âu yếm, giọng nói dịu dàng:
"Xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ để cậu ở một mình nữa.”
10
Chu Chấn Thiên cái thằng khốn nạn này, tay khỏe vờ cờ, đau đầu đến nỗi tôi cả đêm không thể ngủ được.
Sự việc ngày hôm qua thực sự đã khiến tôi sợ hãi, đến nỗi sau đó khi ôm Thương Lâm khóc, tôi lại vừa đánh vừa mắng hắn, trách hắn đã bỏ rơi tôi một mình.
Sau khi nghĩ lại, có vẻ như là do tôi đã chọc giận hắn trước.
Vì vậy, bây giờ khi gặp, tôi có phần hơi ngại ngùng.
Buổi chiều học thể dục, trời nóng bức.
Thương Lâm cùng tôi tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi.
Hắn lôi chiếc quạt đã chuẩn bị sẵn ra quạt cho tôi.
Tôi nhắm mắt cảm nhận làn gió mát, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình có chút lạnh.
Nhìn lại, tôi thấy Thương Lâm đang cười tít mắt, tay cầm một ly nước giải khát.
"Đây, vị đào."
Ngon đấy, tôi không ngần ngại dành cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
"Yo, học thể dục hả?”
Nghe thấy âm thanh như tiếng quỷ dữ, tôi suýt phản ứng theo kiểu căng thẳng, theo bản năng quay đầu lại.
Lại là Chu Chấn Thiên.
Và rất nhiều người khác.
Đếm sơ qua thì có khoảng ba mươi mấy người, tay ai cũng cầm theo vũ khí.
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vội vàng đứng dậy che chắn Thương Lâm phía sau.
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tôi nói: "Thật trùng hợp nha, cậu cũng học thể dục à?"
"Tao đến đây để làm gì, mày còn không rõ à?"
Vết sẹo trên môi Chu Chấn Thiên khá rõ ràng.
Tôi lúng túng cười cười, đưa ly nước giải khát trong tay cho hắn ta.
"Anh Thiên, trời nóng thế này, anh uống nước cho mát ạ."
“Đây, vị đào yêu thích của anh đây.”
Chu Chấn Thiên hất đổ đồ uống, hung ác nói:
“Mày đừng có mà giả ngu giả dại!”
“Hôm nay hoặc là tao lấy mạng thằng này, hoặc là....”
Đôi mắt kinh tởm của hắn quét qua người tôi.
"Đi với tao, chơi với mấy anh trai vui nào."
Ọe, thôi đi, cứu tôi với, mắt tôi mọc lẹo cmnr.
Tôi nghe tiếng cười khẽ của Thương Lâm từ phía sau.
Không phải chứ, lúc này mà cậu còn cười được hả?
"Xem ra mày muốn tự chuốc họa vào thân hả?"
Tôi đã thấy cơ bắp của Chu Chấn Thiên căng lên.
"Tốt thôi, hôm nay tao chính thức tuyên chiến với mày!"
Ba mươi người bên kia đã sẵn sàng chiến đấu, bây giờ quỳ xuống van xin còn kịp không?
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bên kia sân trường, hình như Chu Chấn Thiên sắp đánh nhau với Thương Lâm rồi."
"Không thể nào, nếu Thương Lâm đánh nhau với Chu Chấn Thiên thì cậu ta sẽ không thể ở lại Đại học Nam Kinh được nữa."
"Nhìn tình hình này, có khi sẽ xảy ra án mạng mất thôi..."
Xung quanh đã tụ tập một đám học sinh hiếu kỳ đang thì thầm bàn tán.
Thương Lâm liếc nhìn đám người đó, rồi lại nhìn sang Chu Chấn Thiên.
"Mày chắc chắn muốn tuyên chiến với tao chứ?"
Chu Chấn Thiên mất kiên nhẫn nói: "Đừng lằng nhằng nói nhảm”
"Tao cho mày nửa tiếng để gọi người!"
Thương Lâm cười lạnh lùng: "Tao cho mày nửa tiếng nữa, gọi thêm người đi."
Tôi đầu đầy dấu hỏi, anh trai đây là đang làm gì vậy?
Thương Lâm thay đổi vẻ u ám trước đây, ung dung lấy điện thoại ra: "Mười phút nữa, đến sân trường Đại học Nam Kinh."
"Thương Lâm." Tôi nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, "Cậu muốn làm gì?"
"Suỵt, đi theo tôi." Thương Lâm kéo tôi đi về phía cổng sân trường.
"Mấy thằng kia, đi đâu vậy?"
"Sợ rồi nên muốn chuồn à!"
Tiếng chế giễu của Chu Chấn Thiên vang lên từ phía sau.
Thương Lâm dừng bước, nở một nụ cười lạnh lùng: "Mày muốn chơi, tao chơi với mày cho thỏa thích."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chỉ còn vài phút nữa là đến mười phút.
"Thằng ranh, người của mày đến chưa?"
Chu Chấn Thiên ở bên cạnh khiêu khích.
Thương Lâm nheo mắt lạnh lùng, giây tiếp theo…
Hơn chục chiếc xe thương mại xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, đồng loạt xuống xe khoảng bốn mươi đến năm mươi người.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Chấn Thiên lập tức hoảng hốt.
11.
"Đây… Đây hình như là xe của tập đoàn Phong Thương?"
“Phong Thương? Ý cậu là cái tập đoàn vừa mới về nước được vài tháng đó à?"
"Lẽ nào Thương Lâm chính là... tổng tài của Phong Thương?"
Trong đám sinh viên đứng xem xung quanh, đã có người nhận ra điều gì đó.
Giây phút này tôi đang cực kỳ hoang mang, chỉ cảm thấy cả đầu không ngừng kêu kêu ong ong.
Thương Lâm? Tập đoàn Phong Thương?
“Thương tổng.”
Trên sân, mấy chục tên tay chân mặc đồ đen vừa nhìn thấy Thương Lâm đều lũ lượt cúi đầu 90 độ chào hỏi.
Thương Lâm mỉm cười, cũng không vội ra tay mà cất giọng gọi một tên tay chân bên cạnh:
“Đến quán trà sữa ở ngã tư phía trước mua một cốc đồ uống lạnh, tôi muốn một cốc vị đào.”
“Vâng, Thương tổng.”
Chẳng bao lâu sau, tên tay chân đó đã bưng theo một cốc đồ uống lạnh quay lại.
Thương Lâm nhận lấy, sau đó đưa cho tôi.
“Ngoan, lát nữa tự về ký túc xá.” Hắn dịu dàng nói.
Tôi lắc lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không.”
Vào thời điểm nguy hiểm trùng trùng như thế này, sao tôi có thể bỏ hắn lại đi về một mình được cơ chứ!
Thương Lâm bất đắc dĩ mỉm cười, “Được rồi, đúng là hết cách với cậu.”
“Chút nữa trốn sau lưng tôi, nếu như sợ thì bảo tôi.”
“Biết chưa?”
Tôi ngoan ngoãn thành thật gật gật đầu.
Thương Lâm nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nói với Chu Chấn Thiên: "Gần nửa tiếng rồi, cậu chắc chắn là không muốn gọi thêm mấy người nữa à?"
Chu Chấn Thiên ở phía đối diện hiển nhiên không còn vẻ hung hăng như trước nữa.
Nhưng hắn vẫn cứng đầu cứng cổ nói:
“Lên đi! Lão tử không sợ mày đâu!”
Thương Lâm cong môi cười, chỉ chọn ra 10 người, sau đó thấp giọng dặn dò:
“Đánh cho tôi, không cần phải hạ thủ lưu tình.”
Hắn quay người, che mắt tôi lại, sau đó khẽ ngâm nga một bài hát cho tôi nghe.
Tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp sân.
Những âm thanh đau đớn đó, nhưng có hắn ở bên, dường như mọi thứ cũng không còn gì đáng sợ nữa.
Giọng hát của hắn rất hay, còn vô cùng quen thuộc.
Khi bài hát vừa kết thúc, tiếng la hét cũng ngừng lại, trước mắt tôi cũng lần nữa sáng trở lại.
Ba mươi mấy người lộn xộn lăn lóc ngã trên mặt đất, ai nấy cũng bị đánh cho đến nỗi mặt sưng như đầu heo.
Nếu như không dựa vào quần áo mặc trên người, tôi chắc chắn không thể nhận ra được con heo nào là Chu Chấn Thiên.
“Chúng mày làm vậy với tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày!”
Hắn lẩm bẩm nghiến răng.
“Bố của cậu?” Thương Lâm nhướng mày hỏi lại.
“Có cần tôi giúp cậu gọi ông ta đến không?”
“Tôi nhớ mới mấy hôm trước Chu tiên sinh còn muốn tìm công ty của tôi bàn chuyện hợp tác.”
“Đúng là cũng đã đến lúc gặp mặt nói chuyện một chút.”
Sau đó Thương Lâm lấy điện thoại ra bấm số gọi điện cho bố của Chu Chấn Thiên.
Hắn bật loa ngoài, sau đó đưa đến trước mặt Chu Chấn Thiên.
“Alo, Thương tổng? Sao ngài lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi vậy?” Từ phía đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy vẻ nịnh nọt.
“Bố?”
“Bố? Bố mau tới cứu con!”
“Thương Lâm muốn g.iết con!” Chu Chấn Thiên kêu ra tiếng lợn.
“Chấn Thiên? Chấn Thiên con sao vậy?”
Thương Lâm lấy lại điện thoại, giọng điệu đầy vẻ trêu đùa:
“Chu tiên sinh, con trai ông ở trường có chút nghịch ngợm.”
“Ông xem, để tôi thay ông dạy dỗ, hay là để ông mang về nhà tự dạy đây?”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đang vô cùng sốt ruột: “Thương tổng, gây rắc rối cho ngài rồi, thực sự rất xin lỗi, tôi sẽ phái người đưa khuyển tử trở về dạy dỗ cẩn thận!”
“Ngài xem, chuyện hợp đồng…”
Thương Lâm đúng lúc ngắt điện thoại.
“Đợi người đến đón.” Hắn nói với Chu Chấn Thiên.
Sau đó gọi người đỡ Chu Chấn Thiên dậy.
“Đợi… đợi một chút!”
“Sao vậy, Niệm Hi?” Thương Lâm hỏi tôi.
“Hắn, hắn hôm qua còn giật tóc của tôi.”
Thấy tôi tức giận thở phì phì, Thương Lâm không nhịn được bật cười.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi… tôi muốn giật lại!”
Thương Lâm vẫy tay cho người đưa Chu Chấn Thiên đến trước mặt tôi, còn nhét một mảnh vải vào miệng hắn.
“Chịu đựng chút.”
Tôi không chút khách khí giật liền mấy sợi tóc trên đầu Chu Chấn Thiên.
Trút bỏ được tức giận, dễ chịu hơn nhiều rồi!
Liếc mắt nhìn qua một chút, trông hắn cứ như một con lợn trụi lông vậy!
12.
Một lúc sau, lại có thêm một chiếc xe bảo mẫu màu đen khác tới.
Trước tiên có hai vệ sĩ bước xuống trước, sau đó mở cửa xe, tiếp theo, một người phụ nữ trung niên đeo kính râm, mặc bộ quần áo lộng lẫy bước ra.
Chu Chấn Thiên chật vật muốn tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của những người áo đen, chạy về phía người phụ nữ.
"Sao lại là cô? Bố tôi đâu?
Người phụ nữ vặn vặn eo, sau đó tháo chiếc kính râm trên mặt xuống.
Giây phút đó, đồng tử của tôi khẽ co rút.
Giọng nói của tôi không khống chế được mà run rẩy, tôi nói với Thương Lâm: “Lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng quản.”
Thương Lâm rất nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Giọng nói dịu dàng mềm mại của người phụ nữ vang lên: “Chấn Thiên, bố cậu không tiện xuất hiện nên đã kêu tôi tới đây.”
“Có uất ức gì thì nói với mẹ,mẹ sẽ thay con giải quyết.”
"Xì,bà đừng có mà không biết xấu hổ, bố tôi vẫn còn chưa lấy bà vào cửa!" Chu Chấn Thiên chán ghét hất tay người phụ nữ ra.
Sắc mặt người phụ nữ hơi tái đi, nhưng vẫn giữ được phong thái.
“Là ai bắt nạt Chấn Thiên nhà chúng ta?”
Một tên đàn em vừa mới bị đánh ngã lăn ra đất lập tức bò dậy, chỉ vào Thương Lâm rồi lại chỉ vào tôi:
“Chính là các người?”
Người phụ nữ bước tới trước mặt chúng tôi, tên đàn em đứng một bên lại nhanh chóng nói gì đó với bà ta.
Chỉ thấy vẻ mặt của người phụ nữ với Thương Lâm lập tức thay đổi, sau đó quay đầu cau mày lạnh lùng nhìn tôi:
“Con tiện nhận nhà mày, dám bắt nạt con trai tao!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta.
“Bốp” Một cái tát mạnh giáng lên mặt tôi.
Đầu tôi bị đánh lệch sang một bên, trong miệng ngập tràn vị tanh ngọt.
Mười ba năm không gặp, không ngờ mọi thứ lại được bắt đầu lại bằng một cái tát.
Tốt, rất tốt, mẹ đẻ của con – Tần Quý Lâm.
Tôi ngẩng đầu, trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem bản thân sẽ dùng thái độ nào để đối mặt với bà ta.
“Bốp” Lại một tiếng đánh nữa vang lên.
Nhưng lần này, cái tát đó rơi trên gương mặt của Chu Chấn Thiên.
Chỉ thấy người hắn bị Thương Lâm dùng chân dẫm lên, cách đó không xa còn có mấy chiếc răng bị rớt ra ngoài.
“Phu nhân đây là có ý định mang t.hi t.hể của Chu Chấn Thiên về giải thích với Chu tiên sinh sao?”
Ánh mắt Thương Lâm lạnh lùng liếc về phía Tần Quý Lâm.
Gương mặt Chu Chấn Thiên cũng vì khó thở mà trở nên đỏ bừng, hắn ta vùng vẫy xông đến chỗ Tần Quý Lâm hét lớn:
“Cái đồ ngu ngốc nhà bà mau dừng lại cho tôi! Bà muốn hại c.hết tôi à!”
Người phụ nữ vội vã chạy lại chỗ Chu Chấn Thiên, ra sức muốn nhấc chân của Thương Lâm lên.
Bà ta đỡ Chu Chấn Thiên lên, sau đó giúp hắn vỗ lưng thuận khí.
“Mau trở về! Thật đáng xấu hổ!” Chu Chấn Thiên tức giận gầm lên.
Hai tên vệ sĩ một trái một phải đỡ hắn lên xe bảo mẫu.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó:
“Đợi đã!”
Tôi đi đến phía trước, nói với Chu Chấn Thiên nằm bên trong:
“Cậu vẫn còn chưa đưa tiền 2 ly trà sữa vị đào cho tôi!
Sắc mặt Chu Chấn Thiên biến thành màu gan lợn, hắn dù chân đá một phát vào tên vệ sĩ bên cạnh:
“Đưa tiền!”
“Đưa… đưa bao nhiêu tiền vậy thiếu gia?” Tên vệ sĩ vâng vâng dạ dạ hỏi lại.
“Đưa hết cho cô ta! Đưa hết cho cô ta!” Chu Chấn Thiên tức đến mức suýt chút nữa thì bật ra khỏi ghế lao ra ngoài đ.ánh người.
Sau khi đưa tiền xong, Chu Chấn Thiên và Tần Quý Lâm sầm một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó mau chóng lao vút đi.
Tôi đếm, năm nghìn tệ lận, đủ tiền mua trà sữa trong một năm!
Sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, sao lại cứ cố ý xuất hiện lúc tôi đang nói xấu hắn chứ!
Buổi tối, tôi đang đi dạo một mình trong sân vận động, suy nghĩ xem có nên tìm thời gian xin lỗi Thương Lâm hay không.
Vừa ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đã che khuất tầm nhìn của tôi.
Chu Chấn Thiên?
"Chu Chấn Thiên? Có chuyện gì không?"
Tâm trạng tôi không tốt, nên cũng bớt sợ hắn ta hơn.
Chu Chấn Thiên như một con bò tót, hếch mũi lên trời.
"Tôi thích cậu." Hắn ta có vẻ tự cho mình là oai phong lắm.
Ha....
Hôm nay là ngày gì đẹp trời vậy, sao ai cũng muốn chọc tức tôi thế?
Tôi phớt lờ hắn ta, "Nhường đường đi, cản đường rồi."
Chu Chấn Thiên lập tức nổi cáu.
“Giả vờ thanh cao cái mẹ gì!”
“Cũng không biết là bị bao nhiêu thằng sờ qua rồi!”
Mặt tôi bỗng lạnh tanh, quay người "bốp" một cái tát vào mặt hắn ta.
Tát xong, ngay cả bản thân cũng ngây người, tôi...
Chu Chấn Thiên càng thêm vẻ không thể tin nổi.
Thấy hắn ta siết chặt nắm đấm, tôi vội vàng bỏ chạy.
Hắn túm lấy tóc kéo tôi trở lại, đau đến mức tôi bật khóc ngay lập tức.
"Con đ.iếm th.ối, dám đánh tao hả!"
Toàn thân tôi run rẩy vì sợ hãi, muốn kêu cứu.
Nhưng không một ai trong số những bạn học đi ngang qua dám đến giúp tôi.
Lúc này tôi hơi nhớ Thương Lâm. Giá như có cậu ấy ở đây thì tốt rồi.
Tôi nhắm mắt lại, hôm nay xem ra chỉ có nước chịu thua.
"Bốp!" Là tiếng nắm đấm đập vào mặt, bàn tay đang túm tóc tôi bỗng chùng xuống.
Nhịn đau quay lại nhìn, không biết từ lúc nào Chu Chấn Thiên đã ngã lăn ra đất.
Hai tay ôm lấy má trái, đau đến mức nheo mắt kêu la.
"Chúng mày chờ đấy!”
Nói xong câu đó, hắn lăn lóc bò ra khỏi sân trường.
Nhìn sự thay đổi đột ngột trước mắt, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Là Thương Lâm.
Hít hà hương vị quen thuộc trên người hắn, tôi nhận ra mình có phần ủy mị.
Sống mũi cay cay, tôi ôm lấy Thương Lâm bật khóc nức nở.
Hắc xoa đầu tôi âu yếm, giọng nói dịu dàng:
"Xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ để cậu ở một mình nữa.”
10
Chu Chấn Thiên cái thằng khốn nạn này, tay khỏe vờ cờ, đau đầu đến nỗi tôi cả đêm không thể ngủ được.
Sự việc ngày hôm qua thực sự đã khiến tôi sợ hãi, đến nỗi sau đó khi ôm Thương Lâm khóc, tôi lại vừa đánh vừa mắng hắn, trách hắn đã bỏ rơi tôi một mình.
Sau khi nghĩ lại, có vẻ như là do tôi đã chọc giận hắn trước.
Vì vậy, bây giờ khi gặp, tôi có phần hơi ngại ngùng.
Buổi chiều học thể dục, trời nóng bức.
Thương Lâm cùng tôi tìm một chỗ râm mát để nghỉ ngơi.
Hắn lôi chiếc quạt đã chuẩn bị sẵn ra quạt cho tôi.
Tôi nhắm mắt cảm nhận làn gió mát, bỗng nhiên cảm thấy mặt mình có chút lạnh.
Nhìn lại, tôi thấy Thương Lâm đang cười tít mắt, tay cầm một ly nước giải khát.
"Đây, vị đào."
Ngon đấy, tôi không ngần ngại dành cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
"Yo, học thể dục hả?”
Nghe thấy âm thanh như tiếng quỷ dữ, tôi suýt phản ứng theo kiểu căng thẳng, theo bản năng quay đầu lại.
Lại là Chu Chấn Thiên.
Và rất nhiều người khác.
Đếm sơ qua thì có khoảng ba mươi mấy người, tay ai cũng cầm theo vũ khí.
Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, vội vàng đứng dậy che chắn Thương Lâm phía sau.
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tôi nói: "Thật trùng hợp nha, cậu cũng học thể dục à?"
"Tao đến đây để làm gì, mày còn không rõ à?"
Vết sẹo trên môi Chu Chấn Thiên khá rõ ràng.
Tôi lúng túng cười cười, đưa ly nước giải khát trong tay cho hắn ta.
"Anh Thiên, trời nóng thế này, anh uống nước cho mát ạ."
“Đây, vị đào yêu thích của anh đây.”
Chu Chấn Thiên hất đổ đồ uống, hung ác nói:
“Mày đừng có mà giả ngu giả dại!”
“Hôm nay hoặc là tao lấy mạng thằng này, hoặc là....”
Đôi mắt kinh tởm của hắn quét qua người tôi.
"Đi với tao, chơi với mấy anh trai vui nào."
Ọe, thôi đi, cứu tôi với, mắt tôi mọc lẹo cmnr.
Tôi nghe tiếng cười khẽ của Thương Lâm từ phía sau.
Không phải chứ, lúc này mà cậu còn cười được hả?
"Xem ra mày muốn tự chuốc họa vào thân hả?"
Tôi đã thấy cơ bắp của Chu Chấn Thiên căng lên.
"Tốt thôi, hôm nay tao chính thức tuyên chiến với mày!"
Ba mươi người bên kia đã sẵn sàng chiến đấu, bây giờ quỳ xuống van xin còn kịp không?
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bên kia sân trường, hình như Chu Chấn Thiên sắp đánh nhau với Thương Lâm rồi."
"Không thể nào, nếu Thương Lâm đánh nhau với Chu Chấn Thiên thì cậu ta sẽ không thể ở lại Đại học Nam Kinh được nữa."
"Nhìn tình hình này, có khi sẽ xảy ra án mạng mất thôi..."
Xung quanh đã tụ tập một đám học sinh hiếu kỳ đang thì thầm bàn tán.
Thương Lâm liếc nhìn đám người đó, rồi lại nhìn sang Chu Chấn Thiên.
"Mày chắc chắn muốn tuyên chiến với tao chứ?"
Chu Chấn Thiên mất kiên nhẫn nói: "Đừng lằng nhằng nói nhảm”
"Tao cho mày nửa tiếng để gọi người!"
Thương Lâm cười lạnh lùng: "Tao cho mày nửa tiếng nữa, gọi thêm người đi."
Tôi đầu đầy dấu hỏi, anh trai đây là đang làm gì vậy?
Thương Lâm thay đổi vẻ u ám trước đây, ung dung lấy điện thoại ra: "Mười phút nữa, đến sân trường Đại học Nam Kinh."
"Thương Lâm." Tôi nhận ra rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, "Cậu muốn làm gì?"
"Suỵt, đi theo tôi." Thương Lâm kéo tôi đi về phía cổng sân trường.
"Mấy thằng kia, đi đâu vậy?"
"Sợ rồi nên muốn chuồn à!"
Tiếng chế giễu của Chu Chấn Thiên vang lên từ phía sau.
Thương Lâm dừng bước, nở một nụ cười lạnh lùng: "Mày muốn chơi, tao chơi với mày cho thỏa thích."
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chỉ còn vài phút nữa là đến mười phút.
"Thằng ranh, người của mày đến chưa?"
Chu Chấn Thiên ở bên cạnh khiêu khích.
Thương Lâm nheo mắt lạnh lùng, giây tiếp theo…
Hơn chục chiếc xe thương mại xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, đồng loạt xuống xe khoảng bốn mươi đến năm mươi người.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Chấn Thiên lập tức hoảng hốt.
11.
"Đây… Đây hình như là xe của tập đoàn Phong Thương?"
“Phong Thương? Ý cậu là cái tập đoàn vừa mới về nước được vài tháng đó à?"
"Lẽ nào Thương Lâm chính là... tổng tài của Phong Thương?"
Trong đám sinh viên đứng xem xung quanh, đã có người nhận ra điều gì đó.
Giây phút này tôi đang cực kỳ hoang mang, chỉ cảm thấy cả đầu không ngừng kêu kêu ong ong.
Thương Lâm? Tập đoàn Phong Thương?
“Thương tổng.”
Trên sân, mấy chục tên tay chân mặc đồ đen vừa nhìn thấy Thương Lâm đều lũ lượt cúi đầu 90 độ chào hỏi.
Thương Lâm mỉm cười, cũng không vội ra tay mà cất giọng gọi một tên tay chân bên cạnh:
“Đến quán trà sữa ở ngã tư phía trước mua một cốc đồ uống lạnh, tôi muốn một cốc vị đào.”
“Vâng, Thương tổng.”
Chẳng bao lâu sau, tên tay chân đó đã bưng theo một cốc đồ uống lạnh quay lại.
Thương Lâm nhận lấy, sau đó đưa cho tôi.
“Ngoan, lát nữa tự về ký túc xá.” Hắn dịu dàng nói.
Tôi lắc lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Không.”
Vào thời điểm nguy hiểm trùng trùng như thế này, sao tôi có thể bỏ hắn lại đi về một mình được cơ chứ!
Thương Lâm bất đắc dĩ mỉm cười, “Được rồi, đúng là hết cách với cậu.”
“Chút nữa trốn sau lưng tôi, nếu như sợ thì bảo tôi.”
“Biết chưa?”
Tôi ngoan ngoãn thành thật gật gật đầu.
Thương Lâm nhìn thoáng qua thời gian, sau đó nói với Chu Chấn Thiên: "Gần nửa tiếng rồi, cậu chắc chắn là không muốn gọi thêm mấy người nữa à?"
Chu Chấn Thiên ở phía đối diện hiển nhiên không còn vẻ hung hăng như trước nữa.
Nhưng hắn vẫn cứng đầu cứng cổ nói:
“Lên đi! Lão tử không sợ mày đâu!”
Thương Lâm cong môi cười, chỉ chọn ra 10 người, sau đó thấp giọng dặn dò:
“Đánh cho tôi, không cần phải hạ thủ lưu tình.”
Hắn quay người, che mắt tôi lại, sau đó khẽ ngâm nga một bài hát cho tôi nghe.
Tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp sân.
Những âm thanh đau đớn đó, nhưng có hắn ở bên, dường như mọi thứ cũng không còn gì đáng sợ nữa.
Giọng hát của hắn rất hay, còn vô cùng quen thuộc.
Khi bài hát vừa kết thúc, tiếng la hét cũng ngừng lại, trước mắt tôi cũng lần nữa sáng trở lại.
Ba mươi mấy người lộn xộn lăn lóc ngã trên mặt đất, ai nấy cũng bị đánh cho đến nỗi mặt sưng như đầu heo.
Nếu như không dựa vào quần áo mặc trên người, tôi chắc chắn không thể nhận ra được con heo nào là Chu Chấn Thiên.
“Chúng mày làm vậy với tao, bố tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày!”
Hắn lẩm bẩm nghiến răng.
“Bố của cậu?” Thương Lâm nhướng mày hỏi lại.
“Có cần tôi giúp cậu gọi ông ta đến không?”
“Tôi nhớ mới mấy hôm trước Chu tiên sinh còn muốn tìm công ty của tôi bàn chuyện hợp tác.”
“Đúng là cũng đã đến lúc gặp mặt nói chuyện một chút.”
Sau đó Thương Lâm lấy điện thoại ra bấm số gọi điện cho bố của Chu Chấn Thiên.
Hắn bật loa ngoài, sau đó đưa đến trước mặt Chu Chấn Thiên.
“Alo, Thương tổng? Sao ngài lại có thời gian rảnh gọi điện cho tôi vậy?” Từ phía đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy vẻ nịnh nọt.
“Bố?”
“Bố? Bố mau tới cứu con!”
“Thương Lâm muốn g.iết con!” Chu Chấn Thiên kêu ra tiếng lợn.
“Chấn Thiên? Chấn Thiên con sao vậy?”
Thương Lâm lấy lại điện thoại, giọng điệu đầy vẻ trêu đùa:
“Chu tiên sinh, con trai ông ở trường có chút nghịch ngợm.”
“Ông xem, để tôi thay ông dạy dỗ, hay là để ông mang về nhà tự dạy đây?”
Người ở đầu dây bên kia rõ ràng đang vô cùng sốt ruột: “Thương tổng, gây rắc rối cho ngài rồi, thực sự rất xin lỗi, tôi sẽ phái người đưa khuyển tử trở về dạy dỗ cẩn thận!”
“Ngài xem, chuyện hợp đồng…”
Thương Lâm đúng lúc ngắt điện thoại.
“Đợi người đến đón.” Hắn nói với Chu Chấn Thiên.
Sau đó gọi người đỡ Chu Chấn Thiên dậy.
“Đợi… đợi một chút!”
“Sao vậy, Niệm Hi?” Thương Lâm hỏi tôi.
“Hắn, hắn hôm qua còn giật tóc của tôi.”
Thấy tôi tức giận thở phì phì, Thương Lâm không nhịn được bật cười.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Tôi… tôi muốn giật lại!”
Thương Lâm vẫy tay cho người đưa Chu Chấn Thiên đến trước mặt tôi, còn nhét một mảnh vải vào miệng hắn.
“Chịu đựng chút.”
Tôi không chút khách khí giật liền mấy sợi tóc trên đầu Chu Chấn Thiên.
Trút bỏ được tức giận, dễ chịu hơn nhiều rồi!
Liếc mắt nhìn qua một chút, trông hắn cứ như một con lợn trụi lông vậy!
12.
Một lúc sau, lại có thêm một chiếc xe bảo mẫu màu đen khác tới.
Trước tiên có hai vệ sĩ bước xuống trước, sau đó mở cửa xe, tiếp theo, một người phụ nữ trung niên đeo kính râm, mặc bộ quần áo lộng lẫy bước ra.
Chu Chấn Thiên chật vật muốn tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của những người áo đen, chạy về phía người phụ nữ.
"Sao lại là cô? Bố tôi đâu?
Người phụ nữ vặn vặn eo, sau đó tháo chiếc kính râm trên mặt xuống.
Giây phút đó, đồng tử của tôi khẽ co rút.
Giọng nói của tôi không khống chế được mà run rẩy, tôi nói với Thương Lâm: “Lát nữa cho dù có xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng quản.”
Thương Lâm rất nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Giọng nói dịu dàng mềm mại của người phụ nữ vang lên: “Chấn Thiên, bố cậu không tiện xuất hiện nên đã kêu tôi tới đây.”
“Có uất ức gì thì nói với mẹ,mẹ sẽ thay con giải quyết.”
"Xì,bà đừng có mà không biết xấu hổ, bố tôi vẫn còn chưa lấy bà vào cửa!" Chu Chấn Thiên chán ghét hất tay người phụ nữ ra.
Sắc mặt người phụ nữ hơi tái đi, nhưng vẫn giữ được phong thái.
“Là ai bắt nạt Chấn Thiên nhà chúng ta?”
Một tên đàn em vừa mới bị đánh ngã lăn ra đất lập tức bò dậy, chỉ vào Thương Lâm rồi lại chỉ vào tôi:
“Chính là các người?”
Người phụ nữ bước tới trước mặt chúng tôi, tên đàn em đứng một bên lại nhanh chóng nói gì đó với bà ta.
Chỉ thấy vẻ mặt của người phụ nữ với Thương Lâm lập tức thay đổi, sau đó quay đầu cau mày lạnh lùng nhìn tôi:
“Con tiện nhận nhà mày, dám bắt nạt con trai tao!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta.
“Bốp” Một cái tát mạnh giáng lên mặt tôi.
Đầu tôi bị đánh lệch sang một bên, trong miệng ngập tràn vị tanh ngọt.
Mười ba năm không gặp, không ngờ mọi thứ lại được bắt đầu lại bằng một cái tát.
Tốt, rất tốt, mẹ đẻ của con – Tần Quý Lâm.
Tôi ngẩng đầu, trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem bản thân sẽ dùng thái độ nào để đối mặt với bà ta.
“Bốp” Lại một tiếng đánh nữa vang lên.
Nhưng lần này, cái tát đó rơi trên gương mặt của Chu Chấn Thiên.
Chỉ thấy người hắn bị Thương Lâm dùng chân dẫm lên, cách đó không xa còn có mấy chiếc răng bị rớt ra ngoài.
“Phu nhân đây là có ý định mang t.hi t.hể của Chu Chấn Thiên về giải thích với Chu tiên sinh sao?”
Ánh mắt Thương Lâm lạnh lùng liếc về phía Tần Quý Lâm.
Gương mặt Chu Chấn Thiên cũng vì khó thở mà trở nên đỏ bừng, hắn ta vùng vẫy xông đến chỗ Tần Quý Lâm hét lớn:
“Cái đồ ngu ngốc nhà bà mau dừng lại cho tôi! Bà muốn hại c.hết tôi à!”
Người phụ nữ vội vã chạy lại chỗ Chu Chấn Thiên, ra sức muốn nhấc chân của Thương Lâm lên.
Bà ta đỡ Chu Chấn Thiên lên, sau đó giúp hắn vỗ lưng thuận khí.
“Mau trở về! Thật đáng xấu hổ!” Chu Chấn Thiên tức giận gầm lên.
Hai tên vệ sĩ một trái một phải đỡ hắn lên xe bảo mẫu.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó:
“Đợi đã!”
Tôi đi đến phía trước, nói với Chu Chấn Thiên nằm bên trong:
“Cậu vẫn còn chưa đưa tiền 2 ly trà sữa vị đào cho tôi!
Sắc mặt Chu Chấn Thiên biến thành màu gan lợn, hắn dù chân đá một phát vào tên vệ sĩ bên cạnh:
“Đưa tiền!”
“Đưa… đưa bao nhiêu tiền vậy thiếu gia?” Tên vệ sĩ vâng vâng dạ dạ hỏi lại.
“Đưa hết cho cô ta! Đưa hết cho cô ta!” Chu Chấn Thiên tức đến mức suýt chút nữa thì bật ra khỏi ghế lao ra ngoài đ.ánh người.
Sau khi đưa tiền xong, Chu Chấn Thiên và Tần Quý Lâm sầm một tiếng đóng cửa xe lại, sau đó mau chóng lao vút đi.
Tôi đếm, năm nghìn tệ lận, đủ tiền mua trà sữa trong một năm!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook