Tổ phụ Ô Nhã thị Ngạch Tham là tổng quản ngự thiện phòng, Đông Giai thị có chuyện là bởi vì ăn món cải trắng bóp dấm kia của ngự thiện phòng, mặc kệ món ăn kia có phải là do ông ta làm hay không, ông ta là tổng quản, chung quy khó thoát tội lỗi. Mỗi một lần đưa món ăn cho các cung, đều là thời điểm ngự thiện phòng lo lắng sợ hãi nhất. Món ăn không ngon, xui xẻo chính là bọn họ! Chủ nhân nhìn không thấy ngon miệng, xui xẻo vẫn là bọn họ! Trong thức ăn có thứ hại người, xui xẻo càng là bọn họ! Cho nên mỗi một lần mang món ăn, ngự thiện phòng sẽ lưu lại một tiểu thái giám ở cửa lặng lẽ canh giữ, nếu như có dị biến, lập tức trở về ngự thiện phòng thông báo mọi người, tranh thủ thời gian nghĩ đối sách! Mà lần này, Ngạch Tham thấy bóng người tiểu thái giám ở lại Thừa Càn cung chờ đợi vội vội vàng vàng xông về đến, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một cái, khi nghe thấy tiểu thái giám nói Đông hoàng quý phi thật giống không tốt, sau đó, hai cái chân nhất thời run như cầy sấy. Hai hàng răng trên dưới của Ngạch Tham run lên, lôi kéo một tiểu thái giám cũng đang sợ đến run lập cập, nói: “Nhanh, nhanh đi Vĩnh Hòa cung nói cho Đức tần nương nương, để cho nàng ta nghĩ cách!” Tiểu thái giám nhanh chân liền chạy đi về phía Vĩnh Hòa cung, Đông hoàng quý phi nếu như thật sự bởi vì cơm nước có chuyện, toàn bộ ngự thiện phòng đều không thể thoát thân mà ra. Đức tần là cung phi, tuy rằng hiện tại hàng vị cấm túc, thế nhưng bên người còn có mấy đứa bé, hoàng thượng sẽ xem ở trên mặt của nàng ta mà xử nhẹ tay với bọn họ chứ nhỉ? Cũng không lâu lắm, Lý Đức Toàn bên người Khang Hi liền tự mình đến ngự thiện phòng, để tất cả mọi người ngự thiện phòng đi Thừa Càn cung đáp lời. Đông Giai thị nằm ở trên giường, thân thể thỉnh thoảng co giật hai lần, khóe miệng lại phun ra dòng máu màu đỏ, Tân Hà lau cũng không kịp! Vì Khang Hi đã biết tình hình bên trong Thừa Càn cung nguy cơ tứ phía, cho nên hắn đem ngự thiện phòng nắm đến tra hỏi trước tiên, còn đem hết thảy toàn bộ cung nhân Thừa Càn cung phân biệt giam giữ, tra hỏi. Thanh thế lớn mạnh đó muốn chính là phải lấy ra được người giật dây kia! Ánh mắt Khang Hi chậm rãi đảo qua chúng phi tần, cái ánh mắt sắc bén như lưỡi dao kia làm người không chỗ che dấu. Một phen ánh mắt kinh sợ này, quả thật làm cho một ít phi tần từng làm chuyện đuối lý kinh hồn bạt vía. Như Huệ phi, nàng ta thu mua người của Thừa Càn cung, lại như mấy phi tần vị trí thấp hận thấu Đông Giai thị, các nàng đều đã từng vì muốn hại Đông Giai thị mà mua được người hầu trong cung Đông Giai thị. Khang Hi hơi chuyển động nhẫn ngọc trên tay, thì có mật thám ẩn ở một bên đem những phi tần vẻ mặt khác thường kia nhớ kỹ, lén lút đi ra ngoài tra tư liệu của các nàng. Lang Hoa làm một trong lục tần, hiện tại ở trong hậu cung cũng coi như là có địa vị, nàng ngồi trên ghế ở trong điện, vẻ mặt bình tĩnh xem kịch vui. Mấy thái y trước sau đi vào, đi ra đều nói tương tự: “Độc tố trong cơ thể hoàng quý phi nương nương tích tụ đã lâu, nếu như không tìm được thuốc giải độc, e sợ…” Mấy thái y đều là dáng vẻ giữ kín như bưng, trong cung kiêng kỵ nhất chính là chữ kia, hoàng thượng đang nổi nóng, ai dám nói thẳng? Tứ a ca Dận Chân nghe vậy, trừng con mắt màu đỏ tươi, giận dữ hét: “E sợ cái gì, không được e sợ! Mau mau cứu hoàng ngạch nương, cầm máu, nhanh!” Mấy thái y thân thể run lên, bọn họ làm sao không muốn từng lập tức cầm máu, nhưng bọn họ căn bản cũng không có biện pháp! Khang Hi cũng tức giận đạp một cước lên vai một thái y trong đó: “Phế vật! Cứu không được hoàng quý phi, trẫm để cho các ngươi chôn cùng!” “Hoàng thượng, tổng quản ngự thiện phòng cùng tất cả nô tài ra vào ngự thiện phòng hôm nay đều mang đến!” Nếu không có Lý Đức Toàn vừa vặn đi vào hô lên một câu nói này, vậy thái y kia phỏng chừng hôm nay sẽ mất mạng dưới chân rồng của Khang Hi! Khang Hi vén áo choàng lên, tức giận chưa bình ngồi trên ghế phượng của Đông Giai thị, lạnh giọng nói: “Trước tiên dẫn tới tổng quản cùng đầu bếp.” Ngạch Tham theo vài tên đầu bếp đồng thời quỳ gối trước mặt Khang Hi, làm nô tài, đời này có thể thấy hoàng đế một lần đã rất thỏa mãn, thế nhưng Ngạch Tham cảm thấy, nếu như muốn dùng tính mạng của mình để đổi, ông ta tình nguyện đời này cũng không thấy hoàng thượng, ngược lại cháu gái của ông ta đã là tần phi, vinh quang gia tộc quá nhiều! Khang Hi cũng không nói lời nào, liền lạnh lùng nhìn, chờ mấy người này tự mình khai. Khang Hi không lên tiếng, đám phi tần cũng không dám thở mạnh, liền ngay cả thái y đang xem chẩn cho Đông Giai thị, cũng tận lực thả nhẹ động tĩnh của mình, bầu không khí trong điện ngột ngạt, cuối cùng bị mấy người này làm tan vỡ, từng người từng người khóc cầu xin giàn giụa, vừa khóc vừa hoảng loạn dập đầu: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!” “Món cải trắng bóp dấm kia là ai làm?” Giọng nói Khang Hi vang lên ở trong đại điện. Lang Hoa dù bận rộn vẫn ung dung nhìn chằm chằm người quỳ gối phía sau Ngạch Tham, hắn cũng là cái đinh gia tộc Ô Nhã thị chôn ở trong cung, nô bộc kỳ tịch, người của Ngụy gia. Lại là người cùng Phương Uyển, Phương Lan lúc trước khắt khe nguyên chủ! Hôm nay Lang Hoa tóm hắn vào, chính là muốn để Khang Hi diệt trừ thế lực của gia tộc nô bộc. Những năm này, thái giám, cung nữ trong cung có tám phần mười toàn bộ là đến từ gia tộc nô bộc, thế lực bọn họ ở trong cung sinh trưởng cấp tốc như dây leo, nô bộc nô tài giúp đỡ lẫn nhau, thế lực lén lút nếu liên hợp lại, quả thực có thể dao động quốc gia! Gia tộc nô bộc có dã tâm, kỳ thực cũng do bị Khang Hi giúp đỡ, trước có Ô Bạch Lam sinh hoàng tử tấn vị, sau lại có Vệ thị tấn Lương tần. Vì Khang Hi cho gia tộc mẹ đẻ của Đông Giai thị một con cờ, hiện tại gia tộc nào không nghĩ tới muốn thông qua một đường tắt này kiếm lấy phú quý đầy trời? Gia tộc nô bộc thành công, sau này mấy vị hoàng đế có dòng máu gia tộc nô bộc đăng cơ được rõ ràng nghiệm chứng, Ung Chính, Gia Khánh… Lang Hoa không muốn lại để những nô bộc, nô tài kia lại ở trong cung hoành hành, nàng muốn trước lúc rời khỏi, trải cho con của nàng một con đường thênh thang! Con đường tương lai chính do nó chọn lựa, nhưng nàng sẽ tận lực đem mỗi một con đường bày sẵn giúp nó! “Là nô tài Ngụy Toàn làm, nhưng nô tài tuyệt đối không có hạ độc, xin hoàng thượng minh xét!” Ngụy Toàn gào khóc nói. Khang Hi hiển nhiên không hài lòng đáp án này: “Nếu như các ngươi lại không nói thật, toàn bộ kéo xuống trượng tễ!” “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!” Do Ngạch Tham đi đầu, tiếng gào khóc trong điện vang lên liên tục. Lý Đức Toàn vẫy vẫy phất trần, giọng the thé nói: “Không muốn chết liền thành thật khai báo, đến cùng là ai sai khiến các ngươi hạ độc!” “Hoàng thượng, nô tài thật sự không biết, hoàng thượng tha mạng a —— “ Khang Hi nhíu mày thầm nghĩ: Xem ra lại là một nhóm mạnh miệng! Lý Đức Toàn thấy sắc mặt của hắn, phất phất tay, liền để thị vệ đem đám người kia mang xuống. Ngạch Tham gắt gao ôm lấy tay một thị vệ không chịu xuống, thảng thốt liếc nhìn cửa cung, thấy vẫn chưa có người nào, nhưng mắt thấy mình sắp bị mất mạng, Ngạch Tham đóng nhắm mắt, thấy chết không sờn hô một câu: “Hoàng thượng, nô tài là tổ phụ của Đức tần nương nương, hoàng quý phi đối với Đức tần nương nương có ân, nô tài làm sao sẽ hại nương nương đây, cầu hoàng thượng minh giám.” Kỳ thực ý của Khang Hi là sai người đem bọn họ mang xuống nghiêm hình tra tấn, thế nhưng Ngạch Tham chính mình nhanh miệng, Khang Hi híp mắt lại, tầm mắt nhìn lướt qua ở trong đám phi tần: “Đức tần?” Lý Đức Toàn nói: “Hoàng thượng, Đức tần đang bị cấm túc ở Vĩnh Hòa cung, nếu không nô tài đi truyền cho nàng lại đây?” Khang Hi nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, chỉ sai thị vệ đem mấy người còn lại mang xuống tra hỏi, mà Ngạch Tham thì lại lưu ở trong điện. Trong cung này, muốn nói y thuật cao, viện phán thái y viện Thiệu Thái Bình xưng thứ hai, liền không ai có niềm tin xưng số một! Chuyện Đông Giai thị vừa xảy ra, Khang Hi cũng sai người đi đem Thiệu Thái Bình triệu đi vào, vì Thiệu Thái Bình hôm nay hưu mộc, cho nên canh giờ tiến cung muộn một chút. Có điều Thiệu Thái Bình vừa vào cung, đầu tiên cũng không phải là xem chẩn cho Đông Giai thị ngàn cân treo sợi tóc, mà là thỉnh mạch bình an cho Khang Hi. Khang Hi nghe thấy Thiệu Thái Bình nói mạch đập hắn bình thường, cường tráng mạnh mẽ, cũng không có dấu hiệu sau khi trúng độc, lúc này mới hơi thở phào nhẹ nhõm, có điều này càng làm cho hắn khẳng định, có độc chính là món cải trắng bóp dấm kia! Đông Giai thị từ nhỏ đã thích ăn món ăn này, ăn ngàn lần không chán, có điều mỗi ngày ăn quá nhiều cũng không được, cho nên mỗi ngày Thừa Càn cung đều sẽ bày một đĩa nhỏ khai vị, đương nhiên, toàn bộ một đĩa nhỏ này cuối cùng đều sẽ rơi vào trong bụng Đông Giai thị! Khang Hi một đũa đều sẽ không gắp, hắn thấy món đó quá chua! Người kia ra tay kết luận là hắn sẽ không chạm mới mới hạ thuốc vào trong cải trắng bóp dấm, lông mày Khang Hi càng nhăn càng chặt, ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, nói với Thiệu Thái Bình: “Lại đi xem cho hoàng quý phi đi.” Lang Hoa đã che dấu được ngón tay tỏa ra ánh sáng lung linh của mình khi sử dụng phép thuật, trong lòng yên lặng đếm lấy: năm, bốn, ba, hai, một! Vừa vặn đếm xong, sắc mặt Thiệu Thái Bình nghiêm nghị từ giữa điện đi ra, ôm quyền nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, độc bên trong hoàng quý phi cùng độc bên trong của Lương tần nương nương tương đồng, chỉ có điều hoàng quý phi dùng lượng nhiều hơn so với Lương tần nương nương, theo độ suy yếu của thân thể hoàng quý phi nương nương, ít nhất cũng có mười năm.” Mười năm! Đây là ở thời điểm Đông Giai thị vào cung sách phong quý phi liền bắt đầu bị hạ độc! Liên lụy đến chính mình, Lang Hoa làm bộ khiếp sợ ngẩng đầu. Khang Hi nhìn nàng một cái, sắc mặt biến ảo không ngừng: “Chuyện bí dược trong cung Lương tần tra thế nào rồi?” Nói tới chuyện này, Thiệu Thái Bình cũng vô cùng đau đầu! “Nô tài lật tung sách thuốc sách cổ rồi, phát hiện thuốc tác dụng tương tự không ít, thế nhưng căn bản cũng không có giống như đúc, nô tài hoài nghi đây là một mình điều phối ra!” Khang Hi trào phúng quét đám phi tần một cái, lạnh lùng nói: “Trẫm ngược lại không biết, trong cung lại có cao thủ như vậy!” Biểu muội ở trong khuê các chưa bao giờ đắc tội bất luận người nào, người kia ở sau khi nàng vào cung liền trăm phương ngàn kế mưu tính tất cả những thứ này, không phải đám phụ nữ hậu cung kia, còn có ai! Vào lúc này, Đức tần Ô Bạch Lam đến rồi, nàng ta đầu tiên lấy dáng vẻ tao nhã vấn an Khang Hi, chờ Khang Hi làm cho nàng ta đứng dậy, sau đó, nàng ta mới nhìn thẳng trên trán tổ phụ mình tất cả đều là máu: “Mã pháp, người làm sao vậy?” Nàng ta dùng khăn tay của mình lau vết máu trên trán Ngạch Tham. Mặt Ô Bạch Lam đầy lo lắng nhìn tổ phụ, người không hiểu đều muốn tán thưởng một tiếng hiếu tâm đáng khen! Khang Hi coi trọng nhất là hiếu đạo, đối với người hiếu thuận trưởng bối, hắn cũng sẽ đặc biệt đánh giá cao. Nhưng ai có thể biết, trong lòng Ô Bạch Lam đem Ngạch Tham mắng máu chó đầy đầu! Lão bất tử này làm hại chuyện tốt của nàng ta! “Ô Nhã thị, đây là tổ phụ của ngươi?” Khang Hi chỉ vào Ngạch Tham hỏi: “Hắn có ý định mưu hại hoàng quý phi, ngươi có biết không?” Ánh mắt Ô Bạch Lam kiên định nhìn Khang Hi, quỳ gối bên người Ngạch Tham dập đầu nói: “Thỉnh hoàng thượng minh giám, mã pháp tuyệt đối không thể sẽ mưu hại hoàng quý phi.” Vừa dứt lời, một thị vệ đeo đao vội vã đi tới. “Khởi bẩm hoàng thượng, các nô tài ở sườn điện của Vĩnh Hòa cung lục soát ra cái này!” Thị vệ nâng một hộp gấm hoa tinh xảo dâng đến trước mặt Khang Hi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương