Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi
-
Chương 74
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Nhưng theo mặt khác mà nói, có Tô Ma Lạt Cô che chở, con của nàng nhất định có thể bình an lớn lên, trong lịch sử Tô Ma Lạt Cô sống đến năm Khang Hi thứ bốn mươi bốn, nếu như sinh là một cách cách, có Tô Ma Lạt Cô làm hậu trường, tương lai gả đi nhất định sẽ không kém, nếu là một a ca, ở trong hậu cung mắt nhìn chằm chằm này, muốn ở dưới mí mắt Tô Ma Lạt Cô ra tay cũng không dễ dàng!
Hơn nữa trong cung có quy định, con của phi tần phân vị thấp vừa sinh ra liền bị ôm tới bên người chủ vị một cung hoặc là phi tần phân vị cao, cho dù hoàng tử, cách cách lớn đến bốn, năm tuổi cũng không thể do mẹ đẻ nuôi nấng, mà là phải đưa đến Càn Tây Ngũ và Càn Đông Ngũ sinh hoạt cùng các hoàng tử công chúa, mẹ đẻ có thể làm, nhiều nhất chỉ là đưa vào thêm mấy nô tài có thể tin ở bên người đứa bé, để tránh khỏi đứa bé bị người hãm hại.
Hiện tại Lang Hoa phân vị thấp, so với việc sau khi đứa bé sinh ra đưa cho Huệ phi, không bằng giao cho Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng, như vậy nàng còn có cớ thỉnh thoảng đến xem đứa bé!
Nhiều chỗ tốt như vậy, nàng tại sao không muốn?
Còn ngôi vị hoàng đế, chuyện tương lai ai có thể nói rõ ràng chứ? Con trai của nàng nếu như không chịu thua kém, trực tiếp đem ngôi vị hoàng đế đoạt tới cũng khó nói!
“Tất cả do hoàng thượng làm chủ.” Nàng không thể biểu hiện ra thương tâm, càng không thể biểu hiện thật là vui, ngữ khí bình thản như vậy vừa vặn.
Khang Hi nhàn nhạt đáp một tiếng, đi tới chỗ ngồi Lang Hoa ngồi vừa nãy, cầm lấy mấy quyển kinh thư Lang Hoa vừa mới chép xong cẩn thận thưởng thức, người yêu thư pháp rất muốn chính là tri kỷ, không muốn quá nhiều, một người là đủ.
Có người nói, chữ người phụ nữ chép sách mê người nhất!
Trong đầu Khang Hi cẩn thận nhớ lại dáng vẻ Lương quý nhân ý vị thanh nhã vừa nãy, tay trắng chấp bút, ánh mắt chăm chú.
“Ngươi biết viết chữ? Trẫm nhớ tới ngươi lúc trước liền tên của mình đều không biết viết.” Giọng nói Khang Hi nhạt nhẽo, nghe tới dường như chỉ là hỏi bình thường, thế nhưng Lang Hoa lại nghe được có ý nguy hiểm ngầm trong đó.
Nguyên chủ đúng là không biết viết chữ, liền tên của mình cũng là Khang Hi hứng thú đỡ tay nàng dạy nàng viết. Xem ý tứ Khang Hi, đại khái là cho rằng nàng gạt chuyện mình biết viết để Khang Hi thương tiếc, trong hậu cung người sử dụng chiêu này cũng không ít, nói nghiêm trọng chút là khi quân, nói nhẹ chút chính là tiểu tình thú của đế phi, liền xem Khang Hi định nghĩa làm sao.
Lang Hoa nhếch miệng, nhẹ giọng nói: “Mấy năm qua trong lúc rảnh rỗi liền viết chữ… Vừa bắt đầu, nô tỳ tìm bảng chữ mẫu vẽ, sau đó bỏ bảng chữ mẫu chính mình chép sách, luyện tập từ từ… Nô tỳ viết không tốt.”
Những chuyện kia đều là sáu năm trước, sáu năm lâu như vậy, chuyện có thể thay đổi có rất nhiều. Sau khi nguyên chủ thất sủng, cung nhân hầu hạ cũng không tận tâm, trong mười ngày có chín ngày là không nhìn thấy người, ai cũng sẽ không biết nàng nói thật hay giả. Coi như Khang Hi muốn đi thăm dò, cũng không tra ra gì được.
Khang Hi cũng không có hỏi tới, hắn chăm chú nhìn chữ Lang Hoa viết, từng nét bút nét chữ thành phong cốt, ngắn ngủi sáu năm liền có thể viết thành như vậy, không phải nói láo, vậy thì thật sự nỗ lực, còn có thiên phú!
Trong hoảng hốt, Khang Hi nhớ tới ngày đó Lương quý nhân lớn gan hát ở Từ Ninh cung, tuy rằng hắn cũng cảm thấy, lại như hoàng tổ mẫu từng nói, bài hát kia Lương quý nhân hát không hề có khí thế của cô nương Mông Cổ một chút nào, nhưng cũng rất ôn nhu, uyển chuyển êm tai.
Cái ánh mắt kia hoàng tổ mẫu nhìn nàng, là yêu thích nàng đi.
“Thân thể ngươi bất tiện, vẫn đừng viết tiếp, hoàng tổ mẫu biết tâm ý của ngươi.”
Trong mắt Lang Hoa mang cảm kích nhìn hắn, nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, nhưng tận hiếu cho thái hoàng thái hậu, nô tỳ không dám qua loa, lại không dám mượn tay người khác.”
“Trẫm nghe nói, ngươi đem người hầu hạ trong cung trước kia đều đuổi đi hết.” Hắn thay đổi một đề tài nói.
Lang Hoa hơi run, thấp giọng nói: “… Nguyên nhân, nghĩ rằng hoàng thượng cũng biết.”
Khang Hi quay đầu sang nhìn nàng, nói: “Trẫm muốn nghe tự ngươi nói rõ ràng.”
“Bọn họ hầu hạ không được, nô tỳ không giữ được bọn họ.” Lang Hoa nói, trong giọng nói đầy thất vọng, nàng thở dài, cũng có tự trách đối với mình.
“Thân là phi tần, ở trước mặt nô tài phải có quyền uy của mình, như vậy mới sẽ không để cho nô tài nắm mũi dẫn đi.” Khang Hi cảm thấy, tính tình Vệ thị chính là quá mềm yếu, bị cung nữ thái giám làm cho đến không có cơm ăn, bất đắc dĩ mới nháo đến trước mặt Huệ phi, coi như Thông quý nhân nhát như chuột cũng không có thảm như nàng vậy!
Đừng xem vẻn vẹn là một câu nói lạnh túc nghiêm cẩn, thế nhưng đối với Khang Hi mà nói, hắn có thể nói với nàng ra mấy câu như vậy, đã không dễ dàng.
“Nô tỳ đa tạ hoàng thượng.” Ánh mắt Lang Hoa lưu chuyển, tràn ngập vô hạn tình ý nhìn hắn.
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Khang Hi ở Hội Ninh điện dùng bữa tối rồi mới đi, buổi tối lật bài tử thứ phi Chương Giai thị, Lang Hoa thì lại tiếp tục sao chép kinh Phật, đã diễn trò phải làm đủ, không thể bỏ dở nửa chừng!
Hơn nữa quyển kinh thư này Lang Hoa sao chép cực kỳ chăm chú, phi tần trong cung có thể viết chữ đều chủ động nhận lấy việc sao chép kinh Phật cho thái hoàng thái hậu, nhưng trong những người này, ai là chân tâm, ai là giả ý liền không nói được rồi, các nàng làm chính là có thể lưu một cái ấn tượng tốt với Tô Ma Lạt Cô cùng Khang Hi.
Đương nhiên, nàng cũng giống như vậy, con của nàng cuối cùng có thể giao cho Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng hay không, cuối cùng là phải xem ý tứ của Tô Ma Lạt Cô. Trong lịch sử Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng chính là Thập Nhị a ca Dận Y củaVạn Lưu Cáp thị.
Định quý nhân Vạn Lưu Cáp thị cũng tin phật, bình thường tình cờ còn có thể đi thảo luận kinh Phật với Tô Ma Lạt Cô, chỉ bằng điểm này, Lang Hoa liền ở dưới nàng ta.
Vì để cho Tô Ma Lạt Cô nhìn thấy thành ý của nàng, nàng nhất định phải viết nghiêm túc cẩn thận.
Có điều, bên trong phi tần còn có rất nhiều người mang may mắn trong lòng, như nàng biết, có mấy người nhưng là gọi cung nữ tâm phúc của mình sao chép thay.
Hiện tại Lang Hoa thân thể bất tiện, nhưng chuyện viết thay nàng làm không được, hơn nữa chỉ bằng một tay thư pháp này của nàng, e rằng cũng không có mấy người có thể mô phỏng theo được.
Tô Ma Lạt Cô tuy rằng già cả, nhưng bà ấy ở bên người Hiếu Trang trải qua bao nhiêu mưa to gió lớn, nàng liền không tin, lão phu nhân không biết có mấy người không chịu được sẽ viết thay.
Đức phi… Ô Bạch Lam nhìn thấy Lang Hoa nói muốn thay Tô Ma Lạt Cô sao chép kinh thư, tức giận nhưng có điều cũng lĩnh chuyện xui xẻo này, tuy thế Ô Bạch Lam nhất thời tức giận mang đến phiền phức cho mình, bởi vì nàng ta đã quên, nguyên chủ Ô Nhã thị căn bản là không biết viết chữ. Ô Nhã thị cùng Vệ thị giống nhau, là xuất thân gia tộc nô bộc, là người được bồi dưỡng để đến hầu hạ, làm nô tỳ không cần có học vấn.
Nếu như Ô Bạch Lam thật sự nộp lên một bản viết tay thập phần hoàn mỹ, đó mới thật sự có vấn đề!
Bởi vì sau khi Ô Nhã thị bò lên trên long sàng của Khang Hi, nhất cử nhất động của nàng ta trên căn bản liền lộ ra ánh sáng ở ánh mắt của mọi người bên dưới, Ô Bạch Lam căn bản tìm không ra lý do để giải thích, tại sao mình đột nhiên biết viết chữ.
Mà Ô Bạch Lam…Thời điểm nàng ta ở thế kỷ hai mươi mốt ngay cả thư pháp dùng bút đầu cứng đều viết không được, muốn nàng ta dùng bút lông viết chữ, còn muốn sao chép một quyển kinh thư…
Ha ha! Lang Hoa đang chờ xem kịch vui!
Ngày hôm sau, Lang Hoa liền để người trong cung nhìn một cái, thả ra tin tức, nói kinh thư mình đã sắp sao chép xong, buổi chiều cũng có thể đi trình lên cho Tô Ma Lạt Cô nhìn.
Trong cung đều không che giấu được bí mật, đến buổi trưa, tin tức cũng đã truyền tới Vĩnh Hòa cung.
Ô Bạch Lam nghe nói, mạnh mẽ đập bể một cái chén: “Làm sao nàng ta làm nhanh như vậy? Không phải sai các ngươi đi quấy rối ở giữa sao? Coi như không thể phá huỷ những thứ nàng sao chép ra, vậy cũng phải cho nàng ta muộn hơn bổn cung mấy ngày!”
Một phòng nô tài mau mau quỳ xuống, trong điện đều là tâm phúc của Ô Bạch Lam, cho nên không dám nói cái gì.
“Nương nương bớt giận, từ sau khi Hội Ninh điện dọn rửa xong, bên kia trông coi liền nghiêm rất nhiều, là nô tỳ vô dụng, không thể vì chủ nhân phân ưu!” Cung nữ tâm phúc Đề Ti của Đức phi liên tục dập đầu thỉnh tội, dưới cơn thịnh nộ, Đức phi căn bản nghe không vào bất kỳ giải thích gì, muốn ở Vĩnh Hòa cung bình an sống tiếp, phương pháp duy nhất chính là đi theo Đức phi.
Nói tới chuyện này Ô Bạch Lam liền đau đầu, sau khi Hội Ninh điện dọn rửa xong, cơ hội tốt như vậy lại không có xếp đi vào được bất kỳ ai, sớm biết… Phương Uyển Phương Lan, nàng ta liền…
Nói những thứ này nữa đều đã muộn, Đức phi chống đầu, liên tục nói: “Phế vật, phế vật!”
Nhìn thấy Đề Ti vẫn cứ không nhúc nhích quỳ ở trong điện, Ô Bạch Lam nâng bụng lớn, cả giận nói: “Còn không mau mau lại đi tìm mấy cung nữ biết chữ đến, sai các nàng giúp bổn cung sao xong kinh thư, nhất định phải xong trước Vệ thị.”
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Đến chạng vạng, Lang Hoa nâng một quyển kinh thư rất dày, từ từ đi tới Từ Ninh cung, mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy Ô Bạch Lam từ một bên khác dùng kiệu liễn lại đây.
“Nô tỳ thỉnh an Đức phi nương nương.” Lang Hoa cung cung kính kính khom lưng quỳ gối với Đức phi.
Trong lòng Đức phi đắc ý, nhưng biểu hiện nhàn nhạt quét kinh thư trên tay nàng một cái: “Ừ” một tiếng sau đó đi vào trước Lang Hoa.
Tô Ma Lạt Cô cũng tự mình sao chép kinh thư, thời điểm Lang Hoa đi vào, liền nhìn thấy Tô Ma Lạt Cô chậm rãi viết xuống từng nét bút một, trong miệng thì thầm: “Chủ nhân mạnh khỏe.” Lại viết một nét, lại niệm một câu: “Chủ nhân mạnh khỏe.”
Lang Hoa theo Đức phi đem kinh thư đặt ở trên bàn, thỉnh an Tô Ma Lạt Cô.
Tô Ma Lạt Cô cũng không nhìn, thuận tay liền cầm kinh thư của Lang Hoa đặt ở bên tay trái, sắc mặt Đức phi có chút không vui. Chỉ thấy sau khi Tô Ma Lạt Cô cẩn thận lật xem kinh Phật Lang Hoa sao chép, vẻ mặt càng ngày càng hòa ái.
Trong lòng Đức phi kêu to không tốt!
Có Lang Hoa châu ngọc ở trước, quyển này của Đức phi… mấy trang bắt đầu chữ viết ngổn ngang không nói, đến mặt sau, các loại kiểu chữ lẫn lộn cùng nhau, rõ ràng qua loa như thế, coi như mắt Tô Ma Lạt Cô không tốt, cũng sẽ không cho đây là kiệt tác của một người!
Tô Ma Lạt Cô tin phật, bà tin tưởng, chỉ có người toàn tâm toàn ý, mang theo dáng vóc tiều tụy viết ra kinh Phật mới có thể làm cho Bồ Tát phù hộ chủ nhân, mà loại người tâm thuật bất chính kia viết ra, chỉ là làm bẩn!
Bà lạnh lùng nói: “Đức phi nương nương nếu không muốn sao chép kinh thư cho chủ nhân vậy thì đừng miễn cưỡng.”
Mặc dù là một câu nói nhàn nhạt, thế nhưng sắc mặt Đức phi không dễ nhìn, đặc biệt Tô Ma Lạt Cô ở trước mắt Vệ thị liền răn dạy nàng ta, đem mặt mũi của nàng ta đặt ở chỗ nào!
Tô Ma Lạt Cô đem tầm mắt chuyển qua trên người Lang Hoa, cô nương này, bà vẫn không biết nên đối xử làm sao, trong chớp mắt ở thời khắc chủ nhân tấn thiên hát lên ca khúc chỉ bà cùng chủ nhân mới biết, được tất cả mọi người chú ý, hiện tại lại tận lực sao kinh Phật như thế, e sợ kế vặt không ít.
Nhưng trong cung người nào không có chút tâm tư, nàng có thể tĩnh tâm trong thời gian ngắn như vậy sao chép xong một quyển kinh Phật, có thể thấy được đáy lòng vẫn còn thiện lương.
Beta: uchihasaki
Nhưng theo mặt khác mà nói, có Tô Ma Lạt Cô che chở, con của nàng nhất định có thể bình an lớn lên, trong lịch sử Tô Ma Lạt Cô sống đến năm Khang Hi thứ bốn mươi bốn, nếu như sinh là một cách cách, có Tô Ma Lạt Cô làm hậu trường, tương lai gả đi nhất định sẽ không kém, nếu là một a ca, ở trong hậu cung mắt nhìn chằm chằm này, muốn ở dưới mí mắt Tô Ma Lạt Cô ra tay cũng không dễ dàng!
Hơn nữa trong cung có quy định, con của phi tần phân vị thấp vừa sinh ra liền bị ôm tới bên người chủ vị một cung hoặc là phi tần phân vị cao, cho dù hoàng tử, cách cách lớn đến bốn, năm tuổi cũng không thể do mẹ đẻ nuôi nấng, mà là phải đưa đến Càn Tây Ngũ và Càn Đông Ngũ sinh hoạt cùng các hoàng tử công chúa, mẹ đẻ có thể làm, nhiều nhất chỉ là đưa vào thêm mấy nô tài có thể tin ở bên người đứa bé, để tránh khỏi đứa bé bị người hãm hại.
Hiện tại Lang Hoa phân vị thấp, so với việc sau khi đứa bé sinh ra đưa cho Huệ phi, không bằng giao cho Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng, như vậy nàng còn có cớ thỉnh thoảng đến xem đứa bé!
Nhiều chỗ tốt như vậy, nàng tại sao không muốn?
Còn ngôi vị hoàng đế, chuyện tương lai ai có thể nói rõ ràng chứ? Con trai của nàng nếu như không chịu thua kém, trực tiếp đem ngôi vị hoàng đế đoạt tới cũng khó nói!
“Tất cả do hoàng thượng làm chủ.” Nàng không thể biểu hiện ra thương tâm, càng không thể biểu hiện thật là vui, ngữ khí bình thản như vậy vừa vặn.
Khang Hi nhàn nhạt đáp một tiếng, đi tới chỗ ngồi Lang Hoa ngồi vừa nãy, cầm lấy mấy quyển kinh thư Lang Hoa vừa mới chép xong cẩn thận thưởng thức, người yêu thư pháp rất muốn chính là tri kỷ, không muốn quá nhiều, một người là đủ.
Có người nói, chữ người phụ nữ chép sách mê người nhất!
Trong đầu Khang Hi cẩn thận nhớ lại dáng vẻ Lương quý nhân ý vị thanh nhã vừa nãy, tay trắng chấp bút, ánh mắt chăm chú.
“Ngươi biết viết chữ? Trẫm nhớ tới ngươi lúc trước liền tên của mình đều không biết viết.” Giọng nói Khang Hi nhạt nhẽo, nghe tới dường như chỉ là hỏi bình thường, thế nhưng Lang Hoa lại nghe được có ý nguy hiểm ngầm trong đó.
Nguyên chủ đúng là không biết viết chữ, liền tên của mình cũng là Khang Hi hứng thú đỡ tay nàng dạy nàng viết. Xem ý tứ Khang Hi, đại khái là cho rằng nàng gạt chuyện mình biết viết để Khang Hi thương tiếc, trong hậu cung người sử dụng chiêu này cũng không ít, nói nghiêm trọng chút là khi quân, nói nhẹ chút chính là tiểu tình thú của đế phi, liền xem Khang Hi định nghĩa làm sao.
Lang Hoa nhếch miệng, nhẹ giọng nói: “Mấy năm qua trong lúc rảnh rỗi liền viết chữ… Vừa bắt đầu, nô tỳ tìm bảng chữ mẫu vẽ, sau đó bỏ bảng chữ mẫu chính mình chép sách, luyện tập từ từ… Nô tỳ viết không tốt.”
Những chuyện kia đều là sáu năm trước, sáu năm lâu như vậy, chuyện có thể thay đổi có rất nhiều. Sau khi nguyên chủ thất sủng, cung nhân hầu hạ cũng không tận tâm, trong mười ngày có chín ngày là không nhìn thấy người, ai cũng sẽ không biết nàng nói thật hay giả. Coi như Khang Hi muốn đi thăm dò, cũng không tra ra gì được.
Khang Hi cũng không có hỏi tới, hắn chăm chú nhìn chữ Lang Hoa viết, từng nét bút nét chữ thành phong cốt, ngắn ngủi sáu năm liền có thể viết thành như vậy, không phải nói láo, vậy thì thật sự nỗ lực, còn có thiên phú!
Trong hoảng hốt, Khang Hi nhớ tới ngày đó Lương quý nhân lớn gan hát ở Từ Ninh cung, tuy rằng hắn cũng cảm thấy, lại như hoàng tổ mẫu từng nói, bài hát kia Lương quý nhân hát không hề có khí thế của cô nương Mông Cổ một chút nào, nhưng cũng rất ôn nhu, uyển chuyển êm tai.
Cái ánh mắt kia hoàng tổ mẫu nhìn nàng, là yêu thích nàng đi.
“Thân thể ngươi bất tiện, vẫn đừng viết tiếp, hoàng tổ mẫu biết tâm ý của ngươi.”
Trong mắt Lang Hoa mang cảm kích nhìn hắn, nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm, nhưng tận hiếu cho thái hoàng thái hậu, nô tỳ không dám qua loa, lại không dám mượn tay người khác.”
“Trẫm nghe nói, ngươi đem người hầu hạ trong cung trước kia đều đuổi đi hết.” Hắn thay đổi một đề tài nói.
Lang Hoa hơi run, thấp giọng nói: “… Nguyên nhân, nghĩ rằng hoàng thượng cũng biết.”
Khang Hi quay đầu sang nhìn nàng, nói: “Trẫm muốn nghe tự ngươi nói rõ ràng.”
“Bọn họ hầu hạ không được, nô tỳ không giữ được bọn họ.” Lang Hoa nói, trong giọng nói đầy thất vọng, nàng thở dài, cũng có tự trách đối với mình.
“Thân là phi tần, ở trước mặt nô tài phải có quyền uy của mình, như vậy mới sẽ không để cho nô tài nắm mũi dẫn đi.” Khang Hi cảm thấy, tính tình Vệ thị chính là quá mềm yếu, bị cung nữ thái giám làm cho đến không có cơm ăn, bất đắc dĩ mới nháo đến trước mặt Huệ phi, coi như Thông quý nhân nhát như chuột cũng không có thảm như nàng vậy!
Đừng xem vẻn vẹn là một câu nói lạnh túc nghiêm cẩn, thế nhưng đối với Khang Hi mà nói, hắn có thể nói với nàng ra mấy câu như vậy, đã không dễ dàng.
“Nô tỳ đa tạ hoàng thượng.” Ánh mắt Lang Hoa lưu chuyển, tràn ngập vô hạn tình ý nhìn hắn.
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Khang Hi ở Hội Ninh điện dùng bữa tối rồi mới đi, buổi tối lật bài tử thứ phi Chương Giai thị, Lang Hoa thì lại tiếp tục sao chép kinh Phật, đã diễn trò phải làm đủ, không thể bỏ dở nửa chừng!
Hơn nữa quyển kinh thư này Lang Hoa sao chép cực kỳ chăm chú, phi tần trong cung có thể viết chữ đều chủ động nhận lấy việc sao chép kinh Phật cho thái hoàng thái hậu, nhưng trong những người này, ai là chân tâm, ai là giả ý liền không nói được rồi, các nàng làm chính là có thể lưu một cái ấn tượng tốt với Tô Ma Lạt Cô cùng Khang Hi.
Đương nhiên, nàng cũng giống như vậy, con của nàng cuối cùng có thể giao cho Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng hay không, cuối cùng là phải xem ý tứ của Tô Ma Lạt Cô. Trong lịch sử Tô Ma Lạt Cô nuôi nấng chính là Thập Nhị a ca Dận Y củaVạn Lưu Cáp thị.
Định quý nhân Vạn Lưu Cáp thị cũng tin phật, bình thường tình cờ còn có thể đi thảo luận kinh Phật với Tô Ma Lạt Cô, chỉ bằng điểm này, Lang Hoa liền ở dưới nàng ta.
Vì để cho Tô Ma Lạt Cô nhìn thấy thành ý của nàng, nàng nhất định phải viết nghiêm túc cẩn thận.
Có điều, bên trong phi tần còn có rất nhiều người mang may mắn trong lòng, như nàng biết, có mấy người nhưng là gọi cung nữ tâm phúc của mình sao chép thay.
Hiện tại Lang Hoa thân thể bất tiện, nhưng chuyện viết thay nàng làm không được, hơn nữa chỉ bằng một tay thư pháp này của nàng, e rằng cũng không có mấy người có thể mô phỏng theo được.
Tô Ma Lạt Cô tuy rằng già cả, nhưng bà ấy ở bên người Hiếu Trang trải qua bao nhiêu mưa to gió lớn, nàng liền không tin, lão phu nhân không biết có mấy người không chịu được sẽ viết thay.
Đức phi… Ô Bạch Lam nhìn thấy Lang Hoa nói muốn thay Tô Ma Lạt Cô sao chép kinh thư, tức giận nhưng có điều cũng lĩnh chuyện xui xẻo này, tuy thế Ô Bạch Lam nhất thời tức giận mang đến phiền phức cho mình, bởi vì nàng ta đã quên, nguyên chủ Ô Nhã thị căn bản là không biết viết chữ. Ô Nhã thị cùng Vệ thị giống nhau, là xuất thân gia tộc nô bộc, là người được bồi dưỡng để đến hầu hạ, làm nô tỳ không cần có học vấn.
Nếu như Ô Bạch Lam thật sự nộp lên một bản viết tay thập phần hoàn mỹ, đó mới thật sự có vấn đề!
Bởi vì sau khi Ô Nhã thị bò lên trên long sàng của Khang Hi, nhất cử nhất động của nàng ta trên căn bản liền lộ ra ánh sáng ở ánh mắt của mọi người bên dưới, Ô Bạch Lam căn bản tìm không ra lý do để giải thích, tại sao mình đột nhiên biết viết chữ.
Mà Ô Bạch Lam…Thời điểm nàng ta ở thế kỷ hai mươi mốt ngay cả thư pháp dùng bút đầu cứng đều viết không được, muốn nàng ta dùng bút lông viết chữ, còn muốn sao chép một quyển kinh thư…
Ha ha! Lang Hoa đang chờ xem kịch vui!
Ngày hôm sau, Lang Hoa liền để người trong cung nhìn một cái, thả ra tin tức, nói kinh thư mình đã sắp sao chép xong, buổi chiều cũng có thể đi trình lên cho Tô Ma Lạt Cô nhìn.
Trong cung đều không che giấu được bí mật, đến buổi trưa, tin tức cũng đã truyền tới Vĩnh Hòa cung.
Ô Bạch Lam nghe nói, mạnh mẽ đập bể một cái chén: “Làm sao nàng ta làm nhanh như vậy? Không phải sai các ngươi đi quấy rối ở giữa sao? Coi như không thể phá huỷ những thứ nàng sao chép ra, vậy cũng phải cho nàng ta muộn hơn bổn cung mấy ngày!”
Một phòng nô tài mau mau quỳ xuống, trong điện đều là tâm phúc của Ô Bạch Lam, cho nên không dám nói cái gì.
“Nương nương bớt giận, từ sau khi Hội Ninh điện dọn rửa xong, bên kia trông coi liền nghiêm rất nhiều, là nô tỳ vô dụng, không thể vì chủ nhân phân ưu!” Cung nữ tâm phúc Đề Ti của Đức phi liên tục dập đầu thỉnh tội, dưới cơn thịnh nộ, Đức phi căn bản nghe không vào bất kỳ giải thích gì, muốn ở Vĩnh Hòa cung bình an sống tiếp, phương pháp duy nhất chính là đi theo Đức phi.
Nói tới chuyện này Ô Bạch Lam liền đau đầu, sau khi Hội Ninh điện dọn rửa xong, cơ hội tốt như vậy lại không có xếp đi vào được bất kỳ ai, sớm biết… Phương Uyển Phương Lan, nàng ta liền…
Nói những thứ này nữa đều đã muộn, Đức phi chống đầu, liên tục nói: “Phế vật, phế vật!”
Nhìn thấy Đề Ti vẫn cứ không nhúc nhích quỳ ở trong điện, Ô Bạch Lam nâng bụng lớn, cả giận nói: “Còn không mau mau lại đi tìm mấy cung nữ biết chữ đến, sai các nàng giúp bổn cung sao xong kinh thư, nhất định phải xong trước Vệ thị.”
—Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.com—
Đến chạng vạng, Lang Hoa nâng một quyển kinh thư rất dày, từ từ đi tới Từ Ninh cung, mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy Ô Bạch Lam từ một bên khác dùng kiệu liễn lại đây.
“Nô tỳ thỉnh an Đức phi nương nương.” Lang Hoa cung cung kính kính khom lưng quỳ gối với Đức phi.
Trong lòng Đức phi đắc ý, nhưng biểu hiện nhàn nhạt quét kinh thư trên tay nàng một cái: “Ừ” một tiếng sau đó đi vào trước Lang Hoa.
Tô Ma Lạt Cô cũng tự mình sao chép kinh thư, thời điểm Lang Hoa đi vào, liền nhìn thấy Tô Ma Lạt Cô chậm rãi viết xuống từng nét bút một, trong miệng thì thầm: “Chủ nhân mạnh khỏe.” Lại viết một nét, lại niệm một câu: “Chủ nhân mạnh khỏe.”
Lang Hoa theo Đức phi đem kinh thư đặt ở trên bàn, thỉnh an Tô Ma Lạt Cô.
Tô Ma Lạt Cô cũng không nhìn, thuận tay liền cầm kinh thư của Lang Hoa đặt ở bên tay trái, sắc mặt Đức phi có chút không vui. Chỉ thấy sau khi Tô Ma Lạt Cô cẩn thận lật xem kinh Phật Lang Hoa sao chép, vẻ mặt càng ngày càng hòa ái.
Trong lòng Đức phi kêu to không tốt!
Có Lang Hoa châu ngọc ở trước, quyển này của Đức phi… mấy trang bắt đầu chữ viết ngổn ngang không nói, đến mặt sau, các loại kiểu chữ lẫn lộn cùng nhau, rõ ràng qua loa như thế, coi như mắt Tô Ma Lạt Cô không tốt, cũng sẽ không cho đây là kiệt tác của một người!
Tô Ma Lạt Cô tin phật, bà tin tưởng, chỉ có người toàn tâm toàn ý, mang theo dáng vóc tiều tụy viết ra kinh Phật mới có thể làm cho Bồ Tát phù hộ chủ nhân, mà loại người tâm thuật bất chính kia viết ra, chỉ là làm bẩn!
Bà lạnh lùng nói: “Đức phi nương nương nếu không muốn sao chép kinh thư cho chủ nhân vậy thì đừng miễn cưỡng.”
Mặc dù là một câu nói nhàn nhạt, thế nhưng sắc mặt Đức phi không dễ nhìn, đặc biệt Tô Ma Lạt Cô ở trước mắt Vệ thị liền răn dạy nàng ta, đem mặt mũi của nàng ta đặt ở chỗ nào!
Tô Ma Lạt Cô đem tầm mắt chuyển qua trên người Lang Hoa, cô nương này, bà vẫn không biết nên đối xử làm sao, trong chớp mắt ở thời khắc chủ nhân tấn thiên hát lên ca khúc chỉ bà cùng chủ nhân mới biết, được tất cả mọi người chú ý, hiện tại lại tận lực sao kinh Phật như thế, e sợ kế vặt không ít.
Nhưng trong cung người nào không có chút tâm tư, nàng có thể tĩnh tâm trong thời gian ngắn như vậy sao chép xong một quyển kinh Phật, có thể thấy được đáy lòng vẫn còn thiện lương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook