Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi
-
Chương 7
Edit - beta: Lengkeng_Sophie
Liên tiếp mấy ngày, Thận Lang Hoa đều là giờ thìn vào Vị Ương cung, ở bên trong một canh giờ mới trở ra, vô cùng đúng giờ.
Trong lúc Đậu Y Phòng cầu kiến nhiều lần, đều bị Lưu Hằng nói một câu đuổi về, Đậu Y Phòng không cam lòng, bất bình, thế nhưng khoảng thời gian này Lưu Hằng chỉ triệu kiến Thận Lang Hoa cùng Đặng Thông, bên người lại không cho người hầu hạ, nàng ta căn bản liền không biết Vị Ương cung xảy ra chuyện gì, muốn noi theo Thận Lang Hoa xông vào cung, nhưng lại không dám vi phạm ý chỉ của Lưu Hằng, không thể làm gì khác hơn là để người phía dưới gia tăng điều tra Tuế Vũ điện, nhìn Thận Lang Hoa đang giở trò quỷ gì!
Ngày hôm đó, Thận Lang Hoa hầu hạ Lưu Hằng uống thuốc xong, lại thành công thuyết phục Lưu Hằng sớm đi ngủ, sau khi chờ hắn ngủ say, nàng lặng lẽ đi ra hậu điện, Đặng Thông đang chờ trong đại điện.
Nhìn thấy Thận Lang Hoa đi ra, hắn đi tới thấp giọng hỏi: "Phu nhân, chúng ta khi nào có thể rời khỏi?"
Không lo lắng giống hắn, Thận Lang Hoa biểu hiện nhẹ như mây gió, tựa hồ đều không có gì để ở trong lòng.
Nàng khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: "Đại nhân đúng là rất nóng ruột."
Hậu điện cách chính điện có chút xa, huống hồ Lưu Hằng lại ngủ, chén thuốc này có thuốc an thần, mỗi lần Lưu Hằng uống thuốc xong đều nặng nề ngủ thẳng tới trời tối mới hồi tỉnh, cho nên Thận Lang Hoa cũng không có làm thấp giọng nói của mình.
Đặng Thông nhíu chặtlông mày, không vui nói: "Long thể bệ hạ ngày càng lụn bại, thời gian của chúng ta đã không còn nhiều, không nắm chặt, bị người phát hiện làm sao bây giờ."
Thận Lang Hoa đi tới cửa đại điện Vị Ương cung. Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thở dài nói: "Lập tức... Lập tức liền có thể rời khỏi."
Lập tức... Lưu Hằng cũng sẽ rời khỏi.
Nàng vuốt bụng dưới, trải qua một quãng thời gian điều dưỡng, đứa bé trong bụng nàng đang chậm rãi lớn lên, bụng dưới cũng hơi có chút lồi ra, chỉ là nàng vẫn mặc quần áo rộng rãi, nên người khác không thấy được. Có điều, nếu như không đi nữa, chuyện nàng mang thai cũng sẽ bại lộ.
Nàng xoay người, nhìn hậu điện Vị Ương cung——phương hướng phòng ngủ của Lưu Hằng, nói thầm trong lòng nói: Con à, liếc mắt nhìn phụ hoàng con lần cuối cùng đi! Kiếp trước, ông ấy làm hại con không có cơ hội xuất thế, cũng không có cơ hội nhìn thấy ông ấy, kiếp này, đây chính là một lần cuối cùng con thấy ông ấy.
Phiền muộn qua đi, Thận Lang Hoa mang đầy chờ mong hỏi Đặng Thông: "Ngươi biết bệ hạ đặt ngọc tỷ cùng tư chương ở nơi nào sao?"
Đặng Thông không rõ nhìn nàng, chần chờ nói: "Biết." Khoảng thời gian này bệ hạ bệnh nặng, chuyện phê duyệt tấu chương đều là hắn thay quyền, hắn tự nhiên cũng biết ngọc tỷ cùng tư chương đặt ở đâu.
Thận Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Thay ta viết hai ý chỉ, một cái dùng ngọc tỷ, một cái dùng tư chương."
Vẻ mặt Đặng Thông trở nên nghiêm túc, lập tức hỏi: "Phu nhân muốn làm gì?"
"Giúp bệ hạ viết một di chiếu."
Giọng nói Thận Lang Hoa nhẹ nhàng nhợt nhạt, nhưng nghe vào trong tai Đặng Thông, không khác nào một tia sấm sét giữa trời quang.
Đặng Thông khiếp sợ trợn to mắt, theo bản năng lắc đầu phản đối, "Sao có thể làm chuyện này, viết giả chiếu là tội lớn bị tru di cửu tộc!"
Lông mày Thận Lang Hoa nhíu lại, kinh ngạc nói: "Đặng đại nhân vẫn còn có cửu tộc?"
Đặng Thông: "..."
Cha mẹ, tộc nhân hắn xác thực đã chết sớm, nhưng hiện tại là thời điểm thảo luận cái này sao?
"Đến lúc đó chúng ta lặng lẽ đào tẩu không thể được sao? Tại sao muốn làm như vậy?" Đặng Thông mím chặt môi, không đồng ý đề nghị của Thận Lang Hoa.
"Liền bằng thân phận của chúng ta, ngươi cho rằng thật sự có thể đi lặng lẽ sao? Vào lúc này, không có một cái bùa hộ mệnh sao được." Thận Lang Hoa lạnh lùng nói một tiếng, hết sức không vừa lòng dáng dấp rất sợ chết này của hắn, đáy lòng có chút hối hận lúc trước đồng ý dẫn hắn theo.
Đặng Thông bị nàng làm chấn động, xác thực, thân phận của bọn họ quá làm người khác chú ý, đặc biệt là Thận Lang Hoa, trong cung khắp nơi đều là cơ sở ngầm của Hoàng hậu, nàng rời khỏi một lúc, Hoàng hậu liền có thể lập tức nhận được tin tức, nếu không chuẩn bị đầy đủ liền đi, nhất định chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị hoàng hậu phát hiện.
Đặng Thông mờ mịt hỏi: "Phu nhân muốn viết cái gì? Bệ hạ đã lập Thái tử, một khi ngài ấy băng hà, tự nhiên là Thái tử đăng cơ, căn bản không cần di chiếu."
"Theo lý thuyết đúng là như vậy, thế nhưng nếu như bệ hạ trước khi đi thay đổi Thái tử, đổi Lương vương làm Thái tử thì sao?" Thận Lang Hoa không nhanh không chậm giải thích cho hắn: "Bệ hạ cùng Hoàng hậu đều càng yêu thích ấu tử, chỉ là năm đó lúc bệ hạ lên ngôi Lương vương tuổi quá nhỏ, không nhìn ra tư chất, lúc này mới phong Lưu Khải làm Thái tử, sau đó đức tính Lưu Vũ mới dần dần hiển lộ, bệ hạ vì phòng ngừa huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù, cho nên để Lưu Vũ đi tới Lương Địa, có điều nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn thường xuyên gọi người tặng đồ đi Lương Địa."
"Những hành động này của bệ hạ, xem ở trong mắt Lưu Khải chính là có ý thay đổi Thái tử, thêm vào Hoàng hậu thường xuyên nhắc tới Lưu Vũ, Lưu Khải càng cảm giác khó chịu trong lòng."
"Chúng ta trước khi rời đi lưu lại một di chiếu cải lập Thái tử, triều đình chắc chắn đại loạn, đến lúc đó, ai cũng sẽ đưa ánh mắt đặt ở trên người tân quân, ai còn sẽ phí sức tới tìm chúng ta."
Nghe được ý nghĩ của Thận Lang Hoa, Đặng Thông trầm ngâm một chút: "Vạn nhất bị tra ra, ta đã là một người cô đơn, nhưng phu nhân ngài đây thì sao? Lẽ nào thật sự cam lòng để nhà của ngài bị diệt tộc sao?"
"Đậu Y Phòng sẽ không làm như vậy, nàng ta nếu như dám ra tay với gia tộc Thận thị, người trong thiên hạ đều sẽ mắng nàng ta là đố phụ! Nàng ta rất quan tâm tới thanh danh của mình." Không phải vậy, kiếp trước Đậu Y Phòng cũng sẽ không vừa phí công sức muốn xóa đi sự tồn tại của Thận phu nhân, lại vừa ban ân dày hơn nữa đối với gia tộc Thận thị.
Đặng Thông suy nghĩ xong, cuối cùng đồng ý đề nghị của Thận Lang Hoa, hắn lập tức cầm bút lông, mô phỏng theo bút tích của Lưu Hằng viết lên trên thẻ tre.
Thận Lang Hoa nhìn một lúc, liền lắc đầu một cái: "Không cần cẩn thận từng li từng tí một như vậy, viết hơi hơi ngổn ngang một ít cũng không sao."
"Hả?" Đặng Thông không rõ: "Đây là vì sao? Bệ hạ viết chữ luôn luôn ngay ngắn, như vậy chẳng phải là sẽ bị người khác phát hiện sao?"
"Bệ hạ bình thường viết chữ ngay ngắn, một nét bút đều tự thành phong cốt, thế nhưng bây giờ bệ hạ bệnh nặng, ngay cả ngài ấy phê duyệt tấu chương đều cần do ngươi làm giúp. Làm sao có khả năng còn có thể viết ngay ngắn."Đặng Thông vừa nghĩ cũng đúng, hắn nghĩ tới hai ngày trước Lưu Hằng từng viết vài chữ, quả thật có chút xiêu vẹo.
Chờ hắn viết xong, Thận Lang Hoa nhìn thành phẩm thoả mãn nở nụ cười, nàng liếc Đặng Thông một cái, hỏi: "Đặng đại nhân, vứt bỏ vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý, ngày sau chỉ có thể lang bạt kỳ hồ chạy trốn tứ phía, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Đặng Thông thả bút lông xuống, hồi tưởng lại nửa cuộc đời của mình, tự giễu nở nụ cười: "Tiền tài? Vinh hoa? Những vật ngoài thân này ta hưởng thụ hơn nửa đời, nhưng suốt ngày sống ở trong hoảng sợ cùng hoảng sợ, thà rằng như vậy, còn không bằng đi lưu lạc thiên nhai, chí ít có thể theo tâm ý của mình."
Khi Thận Lang Hoa cùng Đặng Thông bàn mưu ở Vị Ương cung, Đậu Y Phòng cũng nhận được tin tức.
Nàng ta lạnh giọng hỏi: "Ngươi xác định Thận thị cùng Đặng Thông liên hợp lại?"
Thanh Dung gật đầu, khẳng định nói: "Không sai được, theo như quan sát, mấy ngày nay Thận phu nhân cùng Đặng Thông đại nhân đi lại rất gần, tình cờ còn có thể cùng chung một chỗ xì xào bàn tán."
Đậu Y Phòng nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt trở nên dữ tợn, lộ ra sự thù hận nghiến răng nghiến lợi.
Sự tồn tại của Đặng Thông là chuyện sỉ nhục nhất, không chỉ là sỉ nhục của Đại Hán, càng là sỉ nhục của nàng ta. Đặng Thông sống sót một ngày, liền mọi thời mọi khắc nhắc nhở nàng ta, nàng ta không chỉ kém hơn Thận Lang Hoa, liền một người đàn ông, nàng ta đều không làm gì được!
Không nghĩ tới hai tiện nhân này lại liên hợp lại, đã như vậy, vậy hai bọn họ liền cũng không thể để lại.
☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆
Chờ nàng cùng Đặng Thông làm xong xuôi, Thận Lang Hoa đem hai thánh chỉ đều giấu ở trong Vị Ương Cung, chính mình thừa dịp ngồi kiệu hồi cung, nhưng xa xa nhìn thấy một cô nương mặc thanh sam đang quỳ ngay cửa Tuế Vũ điện, đang lôi kéo góc quần Sắc Nhi khóc lóc nói cái gì.
Kiệu dừng lại, Thận Lang Hoa được cung nhân đỡ cánh tay đi xuống.
"Ngươi mau mau đi thôi! Phu nhân không rảnh nghe ngươi nói hưu nói vượn!" Sắc Nhi trách cứ cô gái kia một tiếng, sau đó đến gần Thận Lang Hoa cung kính hành lễ, đi tới tiếp nhận việc của cung nhân, tự mình đỡ tay Thận Lang Hoa.
Mắt Thận Lang Hoa nhìn thẳng đi lướt qua cô nương mặc thanh sam kia, không nghĩ tới người kia lết đầu gối đi theo phía sau nàng mấy bước, càng hô lớn: "Phu nhân, nô tỳ Bội Nhi có lời muốn nói với phu nhân."
Thận Lang Hoa dừng chân lại, hơi nghiêng đầu nhìn người kia, bàn tay, mặt, bờ vai, váy màu xanh vô cùng khinh bạc làm bờ eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của nàng ta càng hiển lộ ra. Trên mặt của nàng ta còn mang theo nước mắt, thấy mà yêu, dáng dấp điềm đạm đáng yêu đủ khiến đàn ông thay đổi sắc mặt, đáng tiếc, nàng không phải là đàn ông!
Dáng vẻ Thận Lang Hoa ưu nhã đi tới trước mặt nàng ta, cẩn thận quan sát mỹ nhân nước mắt như mưa trước mắt này.
Trải qua vài ngày tu dưỡng, vết thương trên mặt Bội Nhi đã khỏi, thế nhưng vẫn có mấy vết hồng ngân ở trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta như cũ, ảnh hưởng tới mấy phần sắc đẹp.
Sắc Nhi ở một bên đúng lúc mở miệng giải thích: "Đây là cháu gái của đại cung nữ Thanh Dung Tiêu Phòng điện - Bội Nhi."
Thận Lang Hoa liếc Bội Nhi một cái, phát hiện mặt mày của nàng ta xác thực giống Thanh Dung đến mấy phần, nhưng thấy Bội Nhi ở trước mặt nàng còn khóc lóc không ngừng, hảo cảm đối với nàng ta vốn không có bao nhiêu nhất thời biến mất hầu như không còn.
Khóe môi của nàng chậm rãi cong lên, phát ra một tiếng cười nhạo khinh bỉ: "Người của Tiêu Phòng điện làm sao chạy đến Tuế Vũ điện của ta khóc sướt mướt, thỉnh an buổi sáng ngày mai ta nhất định phải đi hỏi Hoàng hậu một chút, lẽ nào đây chính là quy củ của Tiêu Phòng điện!"
Thân thể thon gầy của Bội Nhi mạnh mẽ run lên, đột nhiên liền nghĩ tới mấy ngày trước đây nàng ta bị đánh tám mươi bạt tai ở trước mặt mọi người thì cô thờ ơ lạnh nhạt, nhớ tới cung nhân Tiêu Phòng điện lời lẽ vô tình, Bội Nhi cắn răng, khấu đầu một cái thật sâu, nói: "Nô tỳ là đặc biệt xin vào dựa vào phu nhân!"
Thận Lang Hoa cảm thấy câu nói này lại như là một chuyện cười lớn, nhìn chằm chằm Bội Nhi một lúc, làm Bội Nhi tê cả da đầu, giọng nói lười biếng của Thận Lang Hoa vang lên: "A? Này thật đúng là chuyện hiếm có! Cháu gái đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu lại xin dựa vào ta?"
Nghe ra trong giọng nói tràn đầy trào phúng, Bội Nhi cắn môi dưới, hít sâu một hơi, nhìn thẳng Thận Lang Hoa, lấy hết dũng khí mới nói: "Nô tỳ muốn nói, việc quan hệ tới mật sự của Tiêu Phòng điện, phu nhân nhất định muốn nô tỳ ở trước mặt mọi người nói ra sao?"
Thận Lang Hoa cau mày liễu lại, không nói thêm gì, nhìn chằm chằm nàng ta một lúc, liền quay đầu đi vào trong điện.
Bội Nhi quỳ gối thấy bóng người Thận Lang Hoa đi xa, ở tại chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc, xác định không có nhìn thấy người Tiêu Phòng điện, lúc này mới gọn gàng đứng dậy, vội vàng theo sát Thận Lang Hoa đi vào Tuế Vũ điện.
Tuế Vũ điện trang hoàng vô cùng đơn giản mộc mạc, thế nhưng vẫn khó nén sự cao quý cùng khí thế của cung thất sủng phi.
Bội Nhi cúi đầu, dấu hâm mộ trong mắt, trong lòng âm thầm thề: Một ngày nào đó, nàng ta cũng sẽ vào ở Hán cung hoa lệ này, trở thành chủ nhân hậu cung!
Cô vô tình vô nghĩa không chịu giúp nàng ta, vậy nàng ta liền chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nàng ta mang theo kỳ vọng của cả nhà, vào trong cung là làm phi tần, không phải bị người điều động làm khổ dịch!
Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, Bội Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, đã thấy Sắc Nhi đang đứng ở cửa điện ngước nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ cùng trào phúng, lại quay đầu, liền nhìn thấy Thận phu nhân đã ngồi trên giường mềm ở trong điện, tay đang cầm một khối bánh ngọt đặt vào miệng nhỏ, vô cùng thích ý.
Bội Nhi ngượng ngùng, mặt đỏ lên, nguyên lai là nàng ta nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên chân liền ngừng lại.
Thận Lang Hoa chưa hết thòm thèm cầm lấy miếng bánh hoa đào thứ hai.
Sắc Nhi thấy nàng ta vẫn chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ như cũ, liền lên tiếng nói: "Ngươi không phải là có chuyện nói sao? Ngây ngốc làm gì, nếu không nói, có tin hay không ta trực tiếp đánh ngươi chạy ra."
"Không được! Không được!" Bội Nhi liều mạng lắc đầu, vội vã vọt tới quỳ trên mặt đất trước mặt Thận Lang Hoa, nói: "Chuyện rất trọng đại, nô tỳ muốn cùng phu nhân nói riêng."
"Thật nhiều chuyện!" Sắc Nhi thấp giọng mắng một câu, sau đó khom người lùi ra, tiện thể đem cửa điện cũng đóng lại.
"Nói đi." Thận Lang Hoa lạnh lùng nói.
"Vâng." Bội Nhi nuốt nước miếngmột cái, đem chuyện mình biết lần lượt nói ra. Cuối cùng, Bội Nhi dập đầu một cái: "Nô tỳ nói toàn là sự thật, tuyệt không nửa câu nói dối."
Thận Lang Hoa cười khẽ: "Ngươi là nói, Tuế Vũ điện của ta đã bị Hoàng hậu xếp người vào, người này còn chôn rất sâu, Hoàng hậu nói ta nhất định không sẽ phát hiện, vậy ngươi biết ả ta là ai sao?"
Bội Nhi dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ không biết."
Thận Lang Hoa ăn xong một miếng bánh hoa đào, dùng khăn gấm xoa xoa tay, cười nói: "Vậy ngươi nói cho ta có ích lợi gì? Ở trong cung nhiều năm như vậy, ta chẳng lẽ không biết mỗi tiếng nói, cử động của mình đều bị Hoàng hậu giám thị sao?"
Thận Lang Hoa trơ mắt nhìn gò má của nàng ta càng lúc càng trắng xám, nhưng hoàn toàn thất vọng: "Được rồi, ngươi đi đi."
Bội Nhi khó có thể tin nhìn Thận Lang Hoa, lẩm bẩm nói: "Phu nhân, ngài nói cái gì?"
Mệt nhọc nửa ngày, Thận Lang Hoa cảm thấy có chút buồn ngủ, che miệng ngáp một cái, căn bản không có tâm tình dây dưa cùng Bội Nhi, giương giọng hô: "Sắc Nhi! Đưa nàng ta hồi Tiêu Phòng điện."
Sắc Nhi nghe tiếng đẩy cửa vào, Bội Nhi thất kinh ôm bắp đùi Thận Lang Hoa, khóc ròng nói: "Phu nhân, phu nhân ngài không thể như vậy, nô tỳ đã phản bội Tiêu Phòng điện, đem tất cả chuyện mình biết đều nói cho phu nhân, Tiêu Phòng điện nô tỳ đã không thể quay về, phu nhân, ngài cứu nô tỳ đi!"
Thận Lang Hoa bị hành động bất ngờ của nàng ta làm cho thân thể lảo đảo một cái, thiếu một chút liền ngã chổng vó, nàng giãy dụa mấy lần đều không có tránh thoát được sự níu kéo của Bội Nhi, không vui nói: "Ngươi nếu như nói chút hữu dụng, ta ngược lại thật ra có thể cứu ngươi, nhưng ngươi nói toàn là những chuyện ta đã biết, đối với ta mà nói căn bản không có tác dụng gì, ngươi vẫn là trở về đi thôi. Hoàng hậu hiền lương thục đức, rộng lượng, chắc chắn sẽ không trách tội ngươi."
Sắc Nhi tiến lên đẩytay Bội Nhira, muốn lôi nàng ta đi, Bội Nhi giãy dụa mấy lần, hô: "Không, không! Nô tỳ còn biết một chuyện... Nô tì, nô tì biết..." Bội Nhi vội vàng nói, nói năng có chút lộn xộn: "Nô tỳ biết Hoàng hậu muốn cho Lương vương đăng cơ!"
Con mắt Thận Lang Hoa híp lại, tay vẫy một cái, Sắc Nhi lập tức dừng tay, Bội Nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngã trên mặt đất. Thận Lang Hoa hỏi: "Ngươi vừa mới nói... có chứng cớ gì?"
Bội Nhi lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, giọng nói nức nở: "Nô tỳ không có chứng cứ, đây là mấy ngày trước đây lúc nô tỳ đi Tiêu Phòng điện bẩm báo sự tình cho Hoàng hậu, nghe được cô cùng Hoàng hậu nói nên đoán ra được."
"Suy đoán?" Sắc Nhi kích động nói: "Căn bản không có xác định cũng dám nói mò sao?"
"Xin phu nhân tin tưởng nô tỳ, ngày ấy nô tỳ nghe thấy hoàng hậu nói: Thái tử không nghe lời, ta còn có một nhi tử!"
Thái tử không nghe lời, ta còn có một nhi tử...
Thận Lang Hoa ở trong lòng âm thầm nghiền ngẫm câu nói này, một lần nữa ngồi trở lại trên giường nhỏ, mỉm cười nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Đây là... tin tưởng nàng sao?
Trong lòng Bội Nhi vui vẻ, căn bản không chút nghĩ ngợi liền nói ra vị trí nàng ta đã sớm thèm nhỏ dãi: "Nô tỳ muốn làm nhũ nhân của Thái tử."
Nàng ta đã sớm nghe qua, nhũ nhân trong cung Thái tử nhận hết sủng ái chính là Lật thị xuất thân là cung nữ làm khổ dịch ở Vĩnh Hạng.
Lật thị có thể, nàng ta hiện tại tuổi trẻ mạo mỹ, nhất định cũng có thể!
Thận Lang Hoa nhìn nàng ta, chậm rãi lắc lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng: Nguyên lai lại là một kẻ bị sự phồn hoa trong cung mê hoặc.
"Nếu ngươi đã biết Hoàng hậu có ý định đổi trữ, vậy tại sao không lựa chọn Lương vương?"Bội Nhi nói: "Hoàng thái hậu còn trên đời, muốn đổi trữ, chỉ dựa vào một mình Hoàng hậu làm sao có khả năng thành công." Huống hồ nghe nói Lương vương đối với Hoàng hậu nói gì nghe nấy, nàng ta mới vừa đắc tội Hoàng hậu, Hoàng hậu làm sao có khả năng để nàng ta còn sống đưa đến bên người Lương vương.
Thận Lang Hoa nói: "Thái tử là con trai của Hoàng hậu, ngươi hoàn toàn có thể mượn thế của cô ngươi dựa vào Hoàng hậu, tiến vào Đông cung làm nhũ nhân hay là Lương đễ, chỉ là một câu nói của Hoàng hậu thôi, ngươi cần gì phải bỏ gần cầu xa tìm đến ta đây?"
Nếu không là vạn bất đắc dĩ, nàng ta làm sao muốn nương nhờ vào Thận phu nhân.
Nhưng ở trong Tiêu Phòng điện của Hoàng hậu một tháng, nàng ta chưa từng nhìn thấy Thái tử một lần, nghe nói cảm tình của Hoàng hậu cùng Thái tử cũng không được tốt, cơ thiếp bên người được Thái tử sủng ái không phải là Thái hoàng Thái hậu ban cho, chính là Thái tử tự mình tìm. Trái lại là Hoàng hậu thưởng mấy vị gia nhân, mặc kệ là như hoa như ngọc cỡ nào, cũng bị ướp lạnh ở Đông cung, căn bản cũng không có ngày nổi danh.
Huống hồ nàng ta lại đắc tội Hoàng hậu rồi, Hoàng hậu liền càng không thể an bài cho nàng ta, nàng ta không thể làm gì khác hơn là mở ra lối riêng, trong cung ngoại trừ Hoàng hậu, có quyền cùng địa vị nhất chính là Thận phu nhân.
Trong mắt Bội Nhi lóe ra nước mắt dịu dàng, mắt sáng quắc nhìn Thận Lang Hoa, nàng ta sợ sệt Thận Lang Hoa từ chối nàng ta, liền dập đầu "ầm ầm ầm": "Cầu phu nhân tác thành, cầu phu nhân tác thành."
Thận Lang Hoa nhìn nàng ta một cái, nói: "Đưa ngươi vào Đông cung ngược lại không phải quá khó, có điều ngươi cũng biết, ta cùng Hoàng hậu là kẻ thù nhiều năm, ngươi là ta đưa vào, tự nhiên sẽ bị Hoàng hậu quy đến ta bên này, cuộc sống tương lai của ngươi, nhất định sẽ không dễ chịu."
Bội Nhi vốn không hề để ý câu nói sau của Thận Lang Hoa, nàng ta chỉ biết mình có thể tiến vào Đông cung. Mừng rỡ dập đầu tạ ân nói: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân, nô tỳ định sẽ không quên đại ân đại đức của phu nhân."
"Ngươi đi xuống đi, ngày mai Sắc Nhi sẽ đưa ngươi đi Đông cung gặp Thái tử phi." Thận Lang Hoa phất tay một cái, để cung nữ dẫn nàng đi thiên điện ở tạm.
Bội Nhi hài lòng lui xuống.
Sắc Nhi nhìn bóng lưng của nàng ta, dáng người Bội Nhi lả lướt, cất bước thì bước tao nhã, vừa nhìn chính là trải qua dạy dỗ, nàng có chút không xác định nói: "Phu nhân thật cảm thấy nàng ta có thể tin?"
Trong mắt Thận Lang Hoa lóe lên tia sáng, bình tĩnh nói: "Nàng ta đến cùng vẫn là người Tiêu Phòng điện đi ra, không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin. Em cẩn thận đi thăm dò người trong cung, một khi có hành động khả nghi, lập tức giám thị, thời kỳ không bình thường, tuyệt không thể xảy ra một điểm sai lầm."
"Vâng!" Sắc Nhi lên tiếng.
Thận Lang Hoa đi vào phòng ngủ, rù rì nói: "Nàng ta vì vinh hoa phú quý bỏ qua mẹ đẻ Thái tử mà dựa vào ta, một ngày nào đó, nàng ta sẽ vì quyết định ngày hôm nay mà trả giá thật lớn."
☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆
Buổi tối hôm sau, Thận Lang Hoa đi tới Huệ Thảo điện tìm Duẫn Cơ. Vẫy lui cung nhân, nàng đi thẳng vào vấn đề nói: "Tỷ có thể thực hiện lời hứa ngày đó của tỷ."
Duẫn Cơ vặn chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Muội đến cùng muốn làm gì? Nếu như không nói rõ ràng, ta sẽ không để nữ nhi cùng muội đi mạo hiểm."
Thận Lang Hoa cười giải thích: "Ta chỉ là để Công chúa thay ta chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa, thuận tiện thỉnh Phò mã dàn xếp một hồi, đêm xuống, thay ta mở cửa cung ra. Đây đối với Công chúa và Phò mã mà nói, đều là chuyện dễ dàng." Phò mã của Giáng Ấp công chúa là Giáng Hầu Chu Thắng Chi, hiện nay đang đảm nhiệm thống lĩnh Vũ Lâm Vệ trong cung, muốn thủ vệ mở cửa cung vào đêm hôm sau.
Duẫn Cơ thấp lông mày suy tư một trận, trong lòng đột nhiên một trận kinh hoàng, một phát bắt được cánh tay Thận Lang Hoa: "Muội muốn chạy trốn!"
Đây chỉ là nàng ta lớn mật suy đoán, không nghĩ tới Thận Lang Hoa thật sự gật gật đầu, nàng nói: "Duẫn tỷ tỷ, ta cứ việc nói thẳng, bệ hạ sắp không xong rồi, Hoàng hậu suốt ngày đối với ta mắt nhìn chằm chằm, chỉ chờ bệ hạ băng hà một ngày kia ngay cả ta cũng sẽ bị trừ khử, hiện tại trong cung ta đã che kín cơ sở ngầm của Hoàng hậu, ta chịu đựng loại tháng ngày này đủ lắm rồi, thế nhưng ta không muốn chết, ta nhất định phải rời khỏi Hán cung." Thận Lang Hoa nắm lấy tay nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói ôn nhu, nói: "Ta là tin tưởng tỷ tỷ mới sẽ đem những chuyện này nói cho tỷ, tỷ tỷ sẽ giữ bí mật cho ta chứ?"
Duẫn Cơ kinh ngạc che miệng lại, nàng ta rõ ràng chần chờ: "Nhưng là, ngươi muốn đi như thế nào đây? Trong cung biến mấ tmột phi tử, Hoàng hậu khẳng định phái người đi ra ngoài tìm, vạn nhất bị tra được, vậy Giáng Ấp cùng Phò mã..."
Giáng Ấp công chúa là sinh mạng của nàng ta, nếu như có người muốn động tới con bé, nàng ta mới sẽ không quản cái gì ân tình, nàng ta nhất định sẽ tìm người kia liều mạng!
"Tỷ tỷ yên tâm, ta có đầy đủ tự tin có thể chạy trốn, coi như thất bại, ta nhất định cũng sẽ không đem việc ta làm đẩy lên trên người Công chúa và Phò mã." Thận Lang Hoa lạy dài thi lễ: "Cầu tỷ tỷ giúp ta."
Duẫn Cơ hoảng loạn nói: "Ngươi... Ngươi để ta suy nghĩ một chút."
Thận Lang Hoa buông xuống mi mắt, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thời gian của ta không còn nhiều, đời ta không từng cầu xin người khác, van cầu tỷ tỷ, thả ta một con đường sống."
"Không, không! Ta không thể để cho Giáng Ấp mạo hiểm, muội muội, con bé là mệnh của ta a!" Suy nghĩ hồi lâu, Duẫn Cơ vẫn tàn nhẫn từ chối nàng, Duẫn Cơ bụm mặt lắc đầu, có nước mắt từ bên trong kẽ ngón tay chảy ra.
Thận Lang Hoa nhắm mắt lại, trong lòng không thể không tiếc nuối, lần thứ hai mở ra, nàng thở dài một hơi, khóe miệng đẩy lên ý cười: "Hán cung là cái nơi thị phi, ta đã giúp tỷ tỷ cầu bệ hạ ra ý chỉ rồi, bất cứ lúc nào tỷ tỷ cũng có thể xuất cung, vào ở phủ Giáng Ấp công chúa."
Duẫn Cơ nhất thời ngừng tiếng khóc, không hiểu, nói: "Ở triều ta, hậu phi một mình xuất cung cũng không có tiền lệ, coi như bệ hạ sau trăm tuổi, ta cũng chỉ có thể là thái phi chuyển tớ iBắc cung, làm sao có thể xuất cung đây?"
Thận Lang Hoa ôn nhu nói: "Ta mấy ngày nay hầu hạ bệ hạ, bệ hạ thương ta gian khổ, liền cho ta một cái ân điển, ta nghĩ, dù ta muốn đi ra, khẳng định cũng không dùng được, có điều ta biết tỷ tỷ vẫn tâm tâm niệm niệm muốn gặp Công chúa và Khang nhi, cho nên liền giúp tỷ tỷ xin một đạo ý chỉ."
Duẫn Cơ cẩn thận từng li từng tí một trả lời: "Vậy chẳng phải là vượt qua quy củ."
"Duẫn Cơ tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn ở trong cung sao? Bệ hạ vừa đi, chúng ta đều là Thái phi, xưa nay Thái phi đều phải tới ở Bắc cung, nhưng tỷ ngẫm lại xem, Bắc cung là nơi nào, nơi đó chính là lãnh cung, thê thê lương lương, phi tần tiên đế chuyển tới đó, mặc kệ trước đây phân vị cao bao nhiêu, cuối cùng đều là kết cục ra sao, tỷ ngẫm lại xem Trương thái hậu, nàng là Hoàng hậu của Huệ đế a, một Hoàng hậu của quốc gia sau khi tiến vào nơi đó, sống còn chán nản hơn so với cung nhân."
"Còn có Hoàng hậu, tỷ tỷ sinh ra công chúa, Hoàng hậu vẫn đối với tỷ tỷ trừng mắt lạnh lẽo, bệ hạ đi rồi, Hoàng hậu liền thuận lý thành chương trở thành Thái hậu, chúng ta không có ai che chở, ai biết Hoàng hậu sẽ làm gì với tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ cẩm y ngọc thực hơn hai mươi năm, thật có thể trải qua loại tháng ngày này?"
Duẫn Cơ lắc đầu một cái, nàng ta xác thực không qua được cuộc sống như thế, Thận Lang Hoa cười nói: "Cho nên a, tỷ tỷ vẫn là dọn dẹp một chút, đi phủ Công chúa ở, cũng ngậm kẹo đùa cháu luôn."
Duẫn Cơ ngơ ngác đứng giữa trời, cuối cùng lẩm bẩm hỏi: "Tại sao muội muốn giúp ta như vậy? Ta đã từng đối xử rất tệ với muội mà, thậm chí còn ở lúc muội bị bệnh đến giai đoạn cuối thì hại muội, muội nên hận ta mới đúng đấy."
Tại sao?
Bởi vì kiếp trước, Duẫn Cơ là người duy nhất thay nàng nhặt xác.
Mặc kệ là nàng ta xuất phát từ duyên cớ gì nên mới nhặt xác nàng, liền bởi vì điểm này, nàng đối với Duẫn Cơ tràn ngập cảm kích.
"Đại khái là lớn tuổi, không hận nổi nữa." Thận Lang Hoa dịu dàng nói: "Hiện tại ta chỉ hi vọng, chờ sau khi ta rời đi, ở trên thế giới này, còn có người có thể nhớ tới ta, nhớ tới dung mạo của ta, nhớ tới sự tích của ta, nhớ tới tên ta gọi là gì."
Trong lòng Duẫn Cơ chấn động mạnh: "Muội..."
Thận Lang Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta vẫn sẽ đi, chỉ có điều thay đổi đường đi, ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này."
Thận Lang Hoa nhanh chóng xoay người đi về phía cửa điện, gấu quần màu thủy lam hơi vung lên, sợi tóc như mực tung bay, càng làm cho nàng phong hoa tuyệt đại.
"Có đi phủ công chúa hay không, theo tâm ý của tỷ tỷ, muội muội đi trước." Thận Lang Hoa nói.
"Chờ một chút!" Duẫn Cơ lên tiếng kêu lên: "Ta đồng ý để Giáng Ấp giúp muội, nhưng đến cùng có giúp hay không, phải xem Giáng Ấp tự mình quyết định."
Thận Lang Hoa mừng rỡ quay đầu: "Đa tạ tỷ tỷ."
Có Công chúa và Phò mã trợ giúp, nàng liền có thể tiết kiệm được rất lớn khí lực.
Liên tiếp mấy ngày, Thận Lang Hoa đều là giờ thìn vào Vị Ương cung, ở bên trong một canh giờ mới trở ra, vô cùng đúng giờ.
Trong lúc Đậu Y Phòng cầu kiến nhiều lần, đều bị Lưu Hằng nói một câu đuổi về, Đậu Y Phòng không cam lòng, bất bình, thế nhưng khoảng thời gian này Lưu Hằng chỉ triệu kiến Thận Lang Hoa cùng Đặng Thông, bên người lại không cho người hầu hạ, nàng ta căn bản liền không biết Vị Ương cung xảy ra chuyện gì, muốn noi theo Thận Lang Hoa xông vào cung, nhưng lại không dám vi phạm ý chỉ của Lưu Hằng, không thể làm gì khác hơn là để người phía dưới gia tăng điều tra Tuế Vũ điện, nhìn Thận Lang Hoa đang giở trò quỷ gì!
Ngày hôm đó, Thận Lang Hoa hầu hạ Lưu Hằng uống thuốc xong, lại thành công thuyết phục Lưu Hằng sớm đi ngủ, sau khi chờ hắn ngủ say, nàng lặng lẽ đi ra hậu điện, Đặng Thông đang chờ trong đại điện.
Nhìn thấy Thận Lang Hoa đi ra, hắn đi tới thấp giọng hỏi: "Phu nhân, chúng ta khi nào có thể rời khỏi?"
Không lo lắng giống hắn, Thận Lang Hoa biểu hiện nhẹ như mây gió, tựa hồ đều không có gì để ở trong lòng.
Nàng khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: "Đại nhân đúng là rất nóng ruột."
Hậu điện cách chính điện có chút xa, huống hồ Lưu Hằng lại ngủ, chén thuốc này có thuốc an thần, mỗi lần Lưu Hằng uống thuốc xong đều nặng nề ngủ thẳng tới trời tối mới hồi tỉnh, cho nên Thận Lang Hoa cũng không có làm thấp giọng nói của mình.
Đặng Thông nhíu chặtlông mày, không vui nói: "Long thể bệ hạ ngày càng lụn bại, thời gian của chúng ta đã không còn nhiều, không nắm chặt, bị người phát hiện làm sao bây giờ."
Thận Lang Hoa đi tới cửa đại điện Vị Ương cung. Ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, thở dài nói: "Lập tức... Lập tức liền có thể rời khỏi."
Lập tức... Lưu Hằng cũng sẽ rời khỏi.
Nàng vuốt bụng dưới, trải qua một quãng thời gian điều dưỡng, đứa bé trong bụng nàng đang chậm rãi lớn lên, bụng dưới cũng hơi có chút lồi ra, chỉ là nàng vẫn mặc quần áo rộng rãi, nên người khác không thấy được. Có điều, nếu như không đi nữa, chuyện nàng mang thai cũng sẽ bại lộ.
Nàng xoay người, nhìn hậu điện Vị Ương cung——phương hướng phòng ngủ của Lưu Hằng, nói thầm trong lòng nói: Con à, liếc mắt nhìn phụ hoàng con lần cuối cùng đi! Kiếp trước, ông ấy làm hại con không có cơ hội xuất thế, cũng không có cơ hội nhìn thấy ông ấy, kiếp này, đây chính là một lần cuối cùng con thấy ông ấy.
Phiền muộn qua đi, Thận Lang Hoa mang đầy chờ mong hỏi Đặng Thông: "Ngươi biết bệ hạ đặt ngọc tỷ cùng tư chương ở nơi nào sao?"
Đặng Thông không rõ nhìn nàng, chần chờ nói: "Biết." Khoảng thời gian này bệ hạ bệnh nặng, chuyện phê duyệt tấu chương đều là hắn thay quyền, hắn tự nhiên cũng biết ngọc tỷ cùng tư chương đặt ở đâu.
Thận Lang Hoa thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Thay ta viết hai ý chỉ, một cái dùng ngọc tỷ, một cái dùng tư chương."
Vẻ mặt Đặng Thông trở nên nghiêm túc, lập tức hỏi: "Phu nhân muốn làm gì?"
"Giúp bệ hạ viết một di chiếu."
Giọng nói Thận Lang Hoa nhẹ nhàng nhợt nhạt, nhưng nghe vào trong tai Đặng Thông, không khác nào một tia sấm sét giữa trời quang.
Đặng Thông khiếp sợ trợn to mắt, theo bản năng lắc đầu phản đối, "Sao có thể làm chuyện này, viết giả chiếu là tội lớn bị tru di cửu tộc!"
Lông mày Thận Lang Hoa nhíu lại, kinh ngạc nói: "Đặng đại nhân vẫn còn có cửu tộc?"
Đặng Thông: "..."
Cha mẹ, tộc nhân hắn xác thực đã chết sớm, nhưng hiện tại là thời điểm thảo luận cái này sao?
"Đến lúc đó chúng ta lặng lẽ đào tẩu không thể được sao? Tại sao muốn làm như vậy?" Đặng Thông mím chặt môi, không đồng ý đề nghị của Thận Lang Hoa.
"Liền bằng thân phận của chúng ta, ngươi cho rằng thật sự có thể đi lặng lẽ sao? Vào lúc này, không có một cái bùa hộ mệnh sao được." Thận Lang Hoa lạnh lùng nói một tiếng, hết sức không vừa lòng dáng dấp rất sợ chết này của hắn, đáy lòng có chút hối hận lúc trước đồng ý dẫn hắn theo.
Đặng Thông bị nàng làm chấn động, xác thực, thân phận của bọn họ quá làm người khác chú ý, đặc biệt là Thận Lang Hoa, trong cung khắp nơi đều là cơ sở ngầm của Hoàng hậu, nàng rời khỏi một lúc, Hoàng hậu liền có thể lập tức nhận được tin tức, nếu không chuẩn bị đầy đủ liền đi, nhất định chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị hoàng hậu phát hiện.
Đặng Thông mờ mịt hỏi: "Phu nhân muốn viết cái gì? Bệ hạ đã lập Thái tử, một khi ngài ấy băng hà, tự nhiên là Thái tử đăng cơ, căn bản không cần di chiếu."
"Theo lý thuyết đúng là như vậy, thế nhưng nếu như bệ hạ trước khi đi thay đổi Thái tử, đổi Lương vương làm Thái tử thì sao?" Thận Lang Hoa không nhanh không chậm giải thích cho hắn: "Bệ hạ cùng Hoàng hậu đều càng yêu thích ấu tử, chỉ là năm đó lúc bệ hạ lên ngôi Lương vương tuổi quá nhỏ, không nhìn ra tư chất, lúc này mới phong Lưu Khải làm Thái tử, sau đó đức tính Lưu Vũ mới dần dần hiển lộ, bệ hạ vì phòng ngừa huynh đệ bọn họ trở mặt thành thù, cho nên để Lưu Vũ đi tới Lương Địa, có điều nhiều năm như vậy, bệ hạ vẫn thường xuyên gọi người tặng đồ đi Lương Địa."
"Những hành động này của bệ hạ, xem ở trong mắt Lưu Khải chính là có ý thay đổi Thái tử, thêm vào Hoàng hậu thường xuyên nhắc tới Lưu Vũ, Lưu Khải càng cảm giác khó chịu trong lòng."
"Chúng ta trước khi rời đi lưu lại một di chiếu cải lập Thái tử, triều đình chắc chắn đại loạn, đến lúc đó, ai cũng sẽ đưa ánh mắt đặt ở trên người tân quân, ai còn sẽ phí sức tới tìm chúng ta."
Nghe được ý nghĩ của Thận Lang Hoa, Đặng Thông trầm ngâm một chút: "Vạn nhất bị tra ra, ta đã là một người cô đơn, nhưng phu nhân ngài đây thì sao? Lẽ nào thật sự cam lòng để nhà của ngài bị diệt tộc sao?"
"Đậu Y Phòng sẽ không làm như vậy, nàng ta nếu như dám ra tay với gia tộc Thận thị, người trong thiên hạ đều sẽ mắng nàng ta là đố phụ! Nàng ta rất quan tâm tới thanh danh của mình." Không phải vậy, kiếp trước Đậu Y Phòng cũng sẽ không vừa phí công sức muốn xóa đi sự tồn tại của Thận phu nhân, lại vừa ban ân dày hơn nữa đối với gia tộc Thận thị.
Đặng Thông suy nghĩ xong, cuối cùng đồng ý đề nghị của Thận Lang Hoa, hắn lập tức cầm bút lông, mô phỏng theo bút tích của Lưu Hằng viết lên trên thẻ tre.
Thận Lang Hoa nhìn một lúc, liền lắc đầu một cái: "Không cần cẩn thận từng li từng tí một như vậy, viết hơi hơi ngổn ngang một ít cũng không sao."
"Hả?" Đặng Thông không rõ: "Đây là vì sao? Bệ hạ viết chữ luôn luôn ngay ngắn, như vậy chẳng phải là sẽ bị người khác phát hiện sao?"
"Bệ hạ bình thường viết chữ ngay ngắn, một nét bút đều tự thành phong cốt, thế nhưng bây giờ bệ hạ bệnh nặng, ngay cả ngài ấy phê duyệt tấu chương đều cần do ngươi làm giúp. Làm sao có khả năng còn có thể viết ngay ngắn."Đặng Thông vừa nghĩ cũng đúng, hắn nghĩ tới hai ngày trước Lưu Hằng từng viết vài chữ, quả thật có chút xiêu vẹo.
Chờ hắn viết xong, Thận Lang Hoa nhìn thành phẩm thoả mãn nở nụ cười, nàng liếc Đặng Thông một cái, hỏi: "Đặng đại nhân, vứt bỏ vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý, ngày sau chỉ có thể lang bạt kỳ hồ chạy trốn tứ phía, ngươi thật sự cam tâm sao?"
Đặng Thông thả bút lông xuống, hồi tưởng lại nửa cuộc đời của mình, tự giễu nở nụ cười: "Tiền tài? Vinh hoa? Những vật ngoài thân này ta hưởng thụ hơn nửa đời, nhưng suốt ngày sống ở trong hoảng sợ cùng hoảng sợ, thà rằng như vậy, còn không bằng đi lưu lạc thiên nhai, chí ít có thể theo tâm ý của mình."
Khi Thận Lang Hoa cùng Đặng Thông bàn mưu ở Vị Ương cung, Đậu Y Phòng cũng nhận được tin tức.
Nàng ta lạnh giọng hỏi: "Ngươi xác định Thận thị cùng Đặng Thông liên hợp lại?"
Thanh Dung gật đầu, khẳng định nói: "Không sai được, theo như quan sát, mấy ngày nay Thận phu nhân cùng Đặng Thông đại nhân đi lại rất gần, tình cờ còn có thể cùng chung một chỗ xì xào bàn tán."
Đậu Y Phòng nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt trở nên dữ tợn, lộ ra sự thù hận nghiến răng nghiến lợi.
Sự tồn tại của Đặng Thông là chuyện sỉ nhục nhất, không chỉ là sỉ nhục của Đại Hán, càng là sỉ nhục của nàng ta. Đặng Thông sống sót một ngày, liền mọi thời mọi khắc nhắc nhở nàng ta, nàng ta không chỉ kém hơn Thận Lang Hoa, liền một người đàn ông, nàng ta đều không làm gì được!
Không nghĩ tới hai tiện nhân này lại liên hợp lại, đã như vậy, vậy hai bọn họ liền cũng không thể để lại.
☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆
Chờ nàng cùng Đặng Thông làm xong xuôi, Thận Lang Hoa đem hai thánh chỉ đều giấu ở trong Vị Ương Cung, chính mình thừa dịp ngồi kiệu hồi cung, nhưng xa xa nhìn thấy một cô nương mặc thanh sam đang quỳ ngay cửa Tuế Vũ điện, đang lôi kéo góc quần Sắc Nhi khóc lóc nói cái gì.
Kiệu dừng lại, Thận Lang Hoa được cung nhân đỡ cánh tay đi xuống.
"Ngươi mau mau đi thôi! Phu nhân không rảnh nghe ngươi nói hưu nói vượn!" Sắc Nhi trách cứ cô gái kia một tiếng, sau đó đến gần Thận Lang Hoa cung kính hành lễ, đi tới tiếp nhận việc của cung nhân, tự mình đỡ tay Thận Lang Hoa.
Mắt Thận Lang Hoa nhìn thẳng đi lướt qua cô nương mặc thanh sam kia, không nghĩ tới người kia lết đầu gối đi theo phía sau nàng mấy bước, càng hô lớn: "Phu nhân, nô tỳ Bội Nhi có lời muốn nói với phu nhân."
Thận Lang Hoa dừng chân lại, hơi nghiêng đầu nhìn người kia, bàn tay, mặt, bờ vai, váy màu xanh vô cùng khinh bạc làm bờ eo nhỏ nhắn hoàn mỹ của nàng ta càng hiển lộ ra. Trên mặt của nàng ta còn mang theo nước mắt, thấy mà yêu, dáng dấp điềm đạm đáng yêu đủ khiến đàn ông thay đổi sắc mặt, đáng tiếc, nàng không phải là đàn ông!
Dáng vẻ Thận Lang Hoa ưu nhã đi tới trước mặt nàng ta, cẩn thận quan sát mỹ nhân nước mắt như mưa trước mắt này.
Trải qua vài ngày tu dưỡng, vết thương trên mặt Bội Nhi đã khỏi, thế nhưng vẫn có mấy vết hồng ngân ở trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta như cũ, ảnh hưởng tới mấy phần sắc đẹp.
Sắc Nhi ở một bên đúng lúc mở miệng giải thích: "Đây là cháu gái của đại cung nữ Thanh Dung Tiêu Phòng điện - Bội Nhi."
Thận Lang Hoa liếc Bội Nhi một cái, phát hiện mặt mày của nàng ta xác thực giống Thanh Dung đến mấy phần, nhưng thấy Bội Nhi ở trước mặt nàng còn khóc lóc không ngừng, hảo cảm đối với nàng ta vốn không có bao nhiêu nhất thời biến mất hầu như không còn.
Khóe môi của nàng chậm rãi cong lên, phát ra một tiếng cười nhạo khinh bỉ: "Người của Tiêu Phòng điện làm sao chạy đến Tuế Vũ điện của ta khóc sướt mướt, thỉnh an buổi sáng ngày mai ta nhất định phải đi hỏi Hoàng hậu một chút, lẽ nào đây chính là quy củ của Tiêu Phòng điện!"
Thân thể thon gầy của Bội Nhi mạnh mẽ run lên, đột nhiên liền nghĩ tới mấy ngày trước đây nàng ta bị đánh tám mươi bạt tai ở trước mặt mọi người thì cô thờ ơ lạnh nhạt, nhớ tới cung nhân Tiêu Phòng điện lời lẽ vô tình, Bội Nhi cắn răng, khấu đầu một cái thật sâu, nói: "Nô tỳ là đặc biệt xin vào dựa vào phu nhân!"
Thận Lang Hoa cảm thấy câu nói này lại như là một chuyện cười lớn, nhìn chằm chằm Bội Nhi một lúc, làm Bội Nhi tê cả da đầu, giọng nói lười biếng của Thận Lang Hoa vang lên: "A? Này thật đúng là chuyện hiếm có! Cháu gái đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu lại xin dựa vào ta?"
Nghe ra trong giọng nói tràn đầy trào phúng, Bội Nhi cắn môi dưới, hít sâu một hơi, nhìn thẳng Thận Lang Hoa, lấy hết dũng khí mới nói: "Nô tỳ muốn nói, việc quan hệ tới mật sự của Tiêu Phòng điện, phu nhân nhất định muốn nô tỳ ở trước mặt mọi người nói ra sao?"
Thận Lang Hoa cau mày liễu lại, không nói thêm gì, nhìn chằm chằm nàng ta một lúc, liền quay đầu đi vào trong điện.
Bội Nhi quỳ gối thấy bóng người Thận Lang Hoa đi xa, ở tại chỗ hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc, xác định không có nhìn thấy người Tiêu Phòng điện, lúc này mới gọn gàng đứng dậy, vội vàng theo sát Thận Lang Hoa đi vào Tuế Vũ điện.
Tuế Vũ điện trang hoàng vô cùng đơn giản mộc mạc, thế nhưng vẫn khó nén sự cao quý cùng khí thế của cung thất sủng phi.
Bội Nhi cúi đầu, dấu hâm mộ trong mắt, trong lòng âm thầm thề: Một ngày nào đó, nàng ta cũng sẽ vào ở Hán cung hoa lệ này, trở thành chủ nhân hậu cung!
Cô vô tình vô nghĩa không chịu giúp nàng ta, vậy nàng ta liền chỉ có thể dựa vào chính mình!
Nàng ta mang theo kỳ vọng của cả nhà, vào trong cung là làm phi tần, không phải bị người điều động làm khổ dịch!
Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng cười nhạo, Bội Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, đã thấy Sắc Nhi đang đứng ở cửa điện ngước nhìn nàng, trong ánh mắt tràn ngập khinh bỉ cùng trào phúng, lại quay đầu, liền nhìn thấy Thận phu nhân đã ngồi trên giường mềm ở trong điện, tay đang cầm một khối bánh ngọt đặt vào miệng nhỏ, vô cùng thích ý.
Bội Nhi ngượng ngùng, mặt đỏ lên, nguyên lai là nàng ta nghĩ đến nhập thần, bỗng nhiên chân liền ngừng lại.
Thận Lang Hoa chưa hết thòm thèm cầm lấy miếng bánh hoa đào thứ hai.
Sắc Nhi thấy nàng ta vẫn chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ như cũ, liền lên tiếng nói: "Ngươi không phải là có chuyện nói sao? Ngây ngốc làm gì, nếu không nói, có tin hay không ta trực tiếp đánh ngươi chạy ra."
"Không được! Không được!" Bội Nhi liều mạng lắc đầu, vội vã vọt tới quỳ trên mặt đất trước mặt Thận Lang Hoa, nói: "Chuyện rất trọng đại, nô tỳ muốn cùng phu nhân nói riêng."
"Thật nhiều chuyện!" Sắc Nhi thấp giọng mắng một câu, sau đó khom người lùi ra, tiện thể đem cửa điện cũng đóng lại.
"Nói đi." Thận Lang Hoa lạnh lùng nói.
"Vâng." Bội Nhi nuốt nước miếngmột cái, đem chuyện mình biết lần lượt nói ra. Cuối cùng, Bội Nhi dập đầu một cái: "Nô tỳ nói toàn là sự thật, tuyệt không nửa câu nói dối."
Thận Lang Hoa cười khẽ: "Ngươi là nói, Tuế Vũ điện của ta đã bị Hoàng hậu xếp người vào, người này còn chôn rất sâu, Hoàng hậu nói ta nhất định không sẽ phát hiện, vậy ngươi biết ả ta là ai sao?"
Bội Nhi dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ không biết."
Thận Lang Hoa ăn xong một miếng bánh hoa đào, dùng khăn gấm xoa xoa tay, cười nói: "Vậy ngươi nói cho ta có ích lợi gì? Ở trong cung nhiều năm như vậy, ta chẳng lẽ không biết mỗi tiếng nói, cử động của mình đều bị Hoàng hậu giám thị sao?"
Thận Lang Hoa trơ mắt nhìn gò má của nàng ta càng lúc càng trắng xám, nhưng hoàn toàn thất vọng: "Được rồi, ngươi đi đi."
Bội Nhi khó có thể tin nhìn Thận Lang Hoa, lẩm bẩm nói: "Phu nhân, ngài nói cái gì?"
Mệt nhọc nửa ngày, Thận Lang Hoa cảm thấy có chút buồn ngủ, che miệng ngáp một cái, căn bản không có tâm tình dây dưa cùng Bội Nhi, giương giọng hô: "Sắc Nhi! Đưa nàng ta hồi Tiêu Phòng điện."
Sắc Nhi nghe tiếng đẩy cửa vào, Bội Nhi thất kinh ôm bắp đùi Thận Lang Hoa, khóc ròng nói: "Phu nhân, phu nhân ngài không thể như vậy, nô tỳ đã phản bội Tiêu Phòng điện, đem tất cả chuyện mình biết đều nói cho phu nhân, Tiêu Phòng điện nô tỳ đã không thể quay về, phu nhân, ngài cứu nô tỳ đi!"
Thận Lang Hoa bị hành động bất ngờ của nàng ta làm cho thân thể lảo đảo một cái, thiếu một chút liền ngã chổng vó, nàng giãy dụa mấy lần đều không có tránh thoát được sự níu kéo của Bội Nhi, không vui nói: "Ngươi nếu như nói chút hữu dụng, ta ngược lại thật ra có thể cứu ngươi, nhưng ngươi nói toàn là những chuyện ta đã biết, đối với ta mà nói căn bản không có tác dụng gì, ngươi vẫn là trở về đi thôi. Hoàng hậu hiền lương thục đức, rộng lượng, chắc chắn sẽ không trách tội ngươi."
Sắc Nhi tiến lên đẩytay Bội Nhira, muốn lôi nàng ta đi, Bội Nhi giãy dụa mấy lần, hô: "Không, không! Nô tỳ còn biết một chuyện... Nô tì, nô tì biết..." Bội Nhi vội vàng nói, nói năng có chút lộn xộn: "Nô tỳ biết Hoàng hậu muốn cho Lương vương đăng cơ!"
Con mắt Thận Lang Hoa híp lại, tay vẫy một cái, Sắc Nhi lập tức dừng tay, Bội Nhi nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngã trên mặt đất. Thận Lang Hoa hỏi: "Ngươi vừa mới nói... có chứng cớ gì?"
Bội Nhi lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, giọng nói nức nở: "Nô tỳ không có chứng cứ, đây là mấy ngày trước đây lúc nô tỳ đi Tiêu Phòng điện bẩm báo sự tình cho Hoàng hậu, nghe được cô cùng Hoàng hậu nói nên đoán ra được."
"Suy đoán?" Sắc Nhi kích động nói: "Căn bản không có xác định cũng dám nói mò sao?"
"Xin phu nhân tin tưởng nô tỳ, ngày ấy nô tỳ nghe thấy hoàng hậu nói: Thái tử không nghe lời, ta còn có một nhi tử!"
Thái tử không nghe lời, ta còn có một nhi tử...
Thận Lang Hoa ở trong lòng âm thầm nghiền ngẫm câu nói này, một lần nữa ngồi trở lại trên giường nhỏ, mỉm cười nói: "Ngươi muốn cái gì?"
Đây là... tin tưởng nàng sao?
Trong lòng Bội Nhi vui vẻ, căn bản không chút nghĩ ngợi liền nói ra vị trí nàng ta đã sớm thèm nhỏ dãi: "Nô tỳ muốn làm nhũ nhân của Thái tử."
Nàng ta đã sớm nghe qua, nhũ nhân trong cung Thái tử nhận hết sủng ái chính là Lật thị xuất thân là cung nữ làm khổ dịch ở Vĩnh Hạng.
Lật thị có thể, nàng ta hiện tại tuổi trẻ mạo mỹ, nhất định cũng có thể!
Thận Lang Hoa nhìn nàng ta, chậm rãi lắc lắc đầu, trong lòng thở dài một tiếng: Nguyên lai lại là một kẻ bị sự phồn hoa trong cung mê hoặc.
"Nếu ngươi đã biết Hoàng hậu có ý định đổi trữ, vậy tại sao không lựa chọn Lương vương?"Bội Nhi nói: "Hoàng thái hậu còn trên đời, muốn đổi trữ, chỉ dựa vào một mình Hoàng hậu làm sao có khả năng thành công." Huống hồ nghe nói Lương vương đối với Hoàng hậu nói gì nghe nấy, nàng ta mới vừa đắc tội Hoàng hậu, Hoàng hậu làm sao có khả năng để nàng ta còn sống đưa đến bên người Lương vương.
Thận Lang Hoa nói: "Thái tử là con trai của Hoàng hậu, ngươi hoàn toàn có thể mượn thế của cô ngươi dựa vào Hoàng hậu, tiến vào Đông cung làm nhũ nhân hay là Lương đễ, chỉ là một câu nói của Hoàng hậu thôi, ngươi cần gì phải bỏ gần cầu xa tìm đến ta đây?"
Nếu không là vạn bất đắc dĩ, nàng ta làm sao muốn nương nhờ vào Thận phu nhân.
Nhưng ở trong Tiêu Phòng điện của Hoàng hậu một tháng, nàng ta chưa từng nhìn thấy Thái tử một lần, nghe nói cảm tình của Hoàng hậu cùng Thái tử cũng không được tốt, cơ thiếp bên người được Thái tử sủng ái không phải là Thái hoàng Thái hậu ban cho, chính là Thái tử tự mình tìm. Trái lại là Hoàng hậu thưởng mấy vị gia nhân, mặc kệ là như hoa như ngọc cỡ nào, cũng bị ướp lạnh ở Đông cung, căn bản cũng không có ngày nổi danh.
Huống hồ nàng ta lại đắc tội Hoàng hậu rồi, Hoàng hậu liền càng không thể an bài cho nàng ta, nàng ta không thể làm gì khác hơn là mở ra lối riêng, trong cung ngoại trừ Hoàng hậu, có quyền cùng địa vị nhất chính là Thận phu nhân.
Trong mắt Bội Nhi lóe ra nước mắt dịu dàng, mắt sáng quắc nhìn Thận Lang Hoa, nàng ta sợ sệt Thận Lang Hoa từ chối nàng ta, liền dập đầu "ầm ầm ầm": "Cầu phu nhân tác thành, cầu phu nhân tác thành."
Thận Lang Hoa nhìn nàng ta một cái, nói: "Đưa ngươi vào Đông cung ngược lại không phải quá khó, có điều ngươi cũng biết, ta cùng Hoàng hậu là kẻ thù nhiều năm, ngươi là ta đưa vào, tự nhiên sẽ bị Hoàng hậu quy đến ta bên này, cuộc sống tương lai của ngươi, nhất định sẽ không dễ chịu."
Bội Nhi vốn không hề để ý câu nói sau của Thận Lang Hoa, nàng ta chỉ biết mình có thể tiến vào Đông cung. Mừng rỡ dập đầu tạ ân nói: "Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân, nô tỳ định sẽ không quên đại ân đại đức của phu nhân."
"Ngươi đi xuống đi, ngày mai Sắc Nhi sẽ đưa ngươi đi Đông cung gặp Thái tử phi." Thận Lang Hoa phất tay một cái, để cung nữ dẫn nàng đi thiên điện ở tạm.
Bội Nhi hài lòng lui xuống.
Sắc Nhi nhìn bóng lưng của nàng ta, dáng người Bội Nhi lả lướt, cất bước thì bước tao nhã, vừa nhìn chính là trải qua dạy dỗ, nàng có chút không xác định nói: "Phu nhân thật cảm thấy nàng ta có thể tin?"
Trong mắt Thận Lang Hoa lóe lên tia sáng, bình tĩnh nói: "Nàng ta đến cùng vẫn là người Tiêu Phòng điện đi ra, không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin. Em cẩn thận đi thăm dò người trong cung, một khi có hành động khả nghi, lập tức giám thị, thời kỳ không bình thường, tuyệt không thể xảy ra một điểm sai lầm."
"Vâng!" Sắc Nhi lên tiếng.
Thận Lang Hoa đi vào phòng ngủ, rù rì nói: "Nàng ta vì vinh hoa phú quý bỏ qua mẹ đẻ Thái tử mà dựa vào ta, một ngày nào đó, nàng ta sẽ vì quyết định ngày hôm nay mà trả giá thật lớn."
☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆
Buổi tối hôm sau, Thận Lang Hoa đi tới Huệ Thảo điện tìm Duẫn Cơ. Vẫy lui cung nhân, nàng đi thẳng vào vấn đề nói: "Tỷ có thể thực hiện lời hứa ngày đó của tỷ."
Duẫn Cơ vặn chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Muội đến cùng muốn làm gì? Nếu như không nói rõ ràng, ta sẽ không để nữ nhi cùng muội đi mạo hiểm."
Thận Lang Hoa cười giải thích: "Ta chỉ là để Công chúa thay ta chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa, thuận tiện thỉnh Phò mã dàn xếp một hồi, đêm xuống, thay ta mở cửa cung ra. Đây đối với Công chúa và Phò mã mà nói, đều là chuyện dễ dàng." Phò mã của Giáng Ấp công chúa là Giáng Hầu Chu Thắng Chi, hiện nay đang đảm nhiệm thống lĩnh Vũ Lâm Vệ trong cung, muốn thủ vệ mở cửa cung vào đêm hôm sau.
Duẫn Cơ thấp lông mày suy tư một trận, trong lòng đột nhiên một trận kinh hoàng, một phát bắt được cánh tay Thận Lang Hoa: "Muội muốn chạy trốn!"
Đây chỉ là nàng ta lớn mật suy đoán, không nghĩ tới Thận Lang Hoa thật sự gật gật đầu, nàng nói: "Duẫn tỷ tỷ, ta cứ việc nói thẳng, bệ hạ sắp không xong rồi, Hoàng hậu suốt ngày đối với ta mắt nhìn chằm chằm, chỉ chờ bệ hạ băng hà một ngày kia ngay cả ta cũng sẽ bị trừ khử, hiện tại trong cung ta đã che kín cơ sở ngầm của Hoàng hậu, ta chịu đựng loại tháng ngày này đủ lắm rồi, thế nhưng ta không muốn chết, ta nhất định phải rời khỏi Hán cung." Thận Lang Hoa nắm lấy tay nàng ta, nhìn thẳng vào mắt nàng ta, giọng nói ôn nhu, nói: "Ta là tin tưởng tỷ tỷ mới sẽ đem những chuyện này nói cho tỷ, tỷ tỷ sẽ giữ bí mật cho ta chứ?"
Duẫn Cơ kinh ngạc che miệng lại, nàng ta rõ ràng chần chờ: "Nhưng là, ngươi muốn đi như thế nào đây? Trong cung biến mấ tmột phi tử, Hoàng hậu khẳng định phái người đi ra ngoài tìm, vạn nhất bị tra được, vậy Giáng Ấp cùng Phò mã..."
Giáng Ấp công chúa là sinh mạng của nàng ta, nếu như có người muốn động tới con bé, nàng ta mới sẽ không quản cái gì ân tình, nàng ta nhất định sẽ tìm người kia liều mạng!
"Tỷ tỷ yên tâm, ta có đầy đủ tự tin có thể chạy trốn, coi như thất bại, ta nhất định cũng sẽ không đem việc ta làm đẩy lên trên người Công chúa và Phò mã." Thận Lang Hoa lạy dài thi lễ: "Cầu tỷ tỷ giúp ta."
Duẫn Cơ hoảng loạn nói: "Ngươi... Ngươi để ta suy nghĩ một chút."
Thận Lang Hoa buông xuống mi mắt, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, thời gian của ta không còn nhiều, đời ta không từng cầu xin người khác, van cầu tỷ tỷ, thả ta một con đường sống."
"Không, không! Ta không thể để cho Giáng Ấp mạo hiểm, muội muội, con bé là mệnh của ta a!" Suy nghĩ hồi lâu, Duẫn Cơ vẫn tàn nhẫn từ chối nàng, Duẫn Cơ bụm mặt lắc đầu, có nước mắt từ bên trong kẽ ngón tay chảy ra.
Thận Lang Hoa nhắm mắt lại, trong lòng không thể không tiếc nuối, lần thứ hai mở ra, nàng thở dài một hơi, khóe miệng đẩy lên ý cười: "Hán cung là cái nơi thị phi, ta đã giúp tỷ tỷ cầu bệ hạ ra ý chỉ rồi, bất cứ lúc nào tỷ tỷ cũng có thể xuất cung, vào ở phủ Giáng Ấp công chúa."
Duẫn Cơ nhất thời ngừng tiếng khóc, không hiểu, nói: "Ở triều ta, hậu phi một mình xuất cung cũng không có tiền lệ, coi như bệ hạ sau trăm tuổi, ta cũng chỉ có thể là thái phi chuyển tớ iBắc cung, làm sao có thể xuất cung đây?"
Thận Lang Hoa ôn nhu nói: "Ta mấy ngày nay hầu hạ bệ hạ, bệ hạ thương ta gian khổ, liền cho ta một cái ân điển, ta nghĩ, dù ta muốn đi ra, khẳng định cũng không dùng được, có điều ta biết tỷ tỷ vẫn tâm tâm niệm niệm muốn gặp Công chúa và Khang nhi, cho nên liền giúp tỷ tỷ xin một đạo ý chỉ."
Duẫn Cơ cẩn thận từng li từng tí một trả lời: "Vậy chẳng phải là vượt qua quy củ."
"Duẫn Cơ tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn ở trong cung sao? Bệ hạ vừa đi, chúng ta đều là Thái phi, xưa nay Thái phi đều phải tới ở Bắc cung, nhưng tỷ ngẫm lại xem, Bắc cung là nơi nào, nơi đó chính là lãnh cung, thê thê lương lương, phi tần tiên đế chuyển tới đó, mặc kệ trước đây phân vị cao bao nhiêu, cuối cùng đều là kết cục ra sao, tỷ ngẫm lại xem Trương thái hậu, nàng là Hoàng hậu của Huệ đế a, một Hoàng hậu của quốc gia sau khi tiến vào nơi đó, sống còn chán nản hơn so với cung nhân."
"Còn có Hoàng hậu, tỷ tỷ sinh ra công chúa, Hoàng hậu vẫn đối với tỷ tỷ trừng mắt lạnh lẽo, bệ hạ đi rồi, Hoàng hậu liền thuận lý thành chương trở thành Thái hậu, chúng ta không có ai che chở, ai biết Hoàng hậu sẽ làm gì với tỷ tỷ."
"Tỷ tỷ cẩm y ngọc thực hơn hai mươi năm, thật có thể trải qua loại tháng ngày này?"
Duẫn Cơ lắc đầu một cái, nàng ta xác thực không qua được cuộc sống như thế, Thận Lang Hoa cười nói: "Cho nên a, tỷ tỷ vẫn là dọn dẹp một chút, đi phủ Công chúa ở, cũng ngậm kẹo đùa cháu luôn."
Duẫn Cơ ngơ ngác đứng giữa trời, cuối cùng lẩm bẩm hỏi: "Tại sao muội muốn giúp ta như vậy? Ta đã từng đối xử rất tệ với muội mà, thậm chí còn ở lúc muội bị bệnh đến giai đoạn cuối thì hại muội, muội nên hận ta mới đúng đấy."
Tại sao?
Bởi vì kiếp trước, Duẫn Cơ là người duy nhất thay nàng nhặt xác.
Mặc kệ là nàng ta xuất phát từ duyên cớ gì nên mới nhặt xác nàng, liền bởi vì điểm này, nàng đối với Duẫn Cơ tràn ngập cảm kích.
"Đại khái là lớn tuổi, không hận nổi nữa." Thận Lang Hoa dịu dàng nói: "Hiện tại ta chỉ hi vọng, chờ sau khi ta rời đi, ở trên thế giới này, còn có người có thể nhớ tới ta, nhớ tới dung mạo của ta, nhớ tới sự tích của ta, nhớ tới tên ta gọi là gì."
Trong lòng Duẫn Cơ chấn động mạnh: "Muội..."
Thận Lang Hoa nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta vẫn sẽ đi, chỉ có điều thay đổi đường đi, ta nhất định sẽ rời khỏi nơi này."
Thận Lang Hoa nhanh chóng xoay người đi về phía cửa điện, gấu quần màu thủy lam hơi vung lên, sợi tóc như mực tung bay, càng làm cho nàng phong hoa tuyệt đại.
"Có đi phủ công chúa hay không, theo tâm ý của tỷ tỷ, muội muội đi trước." Thận Lang Hoa nói.
"Chờ một chút!" Duẫn Cơ lên tiếng kêu lên: "Ta đồng ý để Giáng Ấp giúp muội, nhưng đến cùng có giúp hay không, phải xem Giáng Ấp tự mình quyết định."
Thận Lang Hoa mừng rỡ quay đầu: "Đa tạ tỷ tỷ."
Có Công chúa và Phò mã trợ giúp, nàng liền có thể tiết kiệm được rất lớn khí lực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook