Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi
Chương 61: Phế hậu Ngô thị của Minh Hiến Tông Chu Kiến Thâm

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Nhận lấy được hồn phách trên người của Hồ Thiện Tường, trong đầu Lang Hoa lại xuất hiện một hình ảnh, chàng trai bạch y tung bay trên không đứng giữa sườn núi, bên người có đám mây đen như mực muốn cuốn sạch tất cả, đối diện là một thanh kính thi pháp khổng lồ.

Mà phía sau hắn là một ông lão râu bạc bị đám mây đen vây quanh, mấy lần ông lão dùng hết phép thuật muốn thoát ra khỏi vòng vây của đám mây đen, khổ sở giãy dụa nhưng không ra được, cuối cùng không thể làm gì, ông ta cả giận nói: “Phượng Diễn, ngươi đã rơi vào ma đạo, pháp lực của ngươi đã bị nhiễm tà khí, tuyệt đối không thể sử dụng hồi thanh kính nữa…”

“Phượng Diễn, ba hồn bảy vía của Lang Hoa đã tán, đây là mệnh lệnh của Thiên Đế bất luận người nào đều không thể cãi lời! Ngươi làm sao lại u mê không tỉnh, dùng hồi thanh kính, thế gian sẽ có một hồi kiếp nạn không thể nào đoán trước.”

“Ta chỉ là muốn nàng sống sót, chỉ cần nàng vẫn còn sống, coi như hồng hoang lại một lần nữa bao phủ thiên địa vậy thì như thế nào?”

Chàng trai bạch y đột nhiên quay đầu, vạn ngàn sợi tóc bị cuồng phong thổi bay ra, lại lộ ra mặt mày như họa, Lang Hoa khẩn trương nhìn chằm chằm trâm bạch ngọc trên đầu hắn, dường như lại trở về năm ấy, thiên địa hỗn độn sơ khai, nàng theo hắn bay lượn ở trong thiên địa, đi ngang qua một rừng hoa đào xinh đẹp như khói mờ, tung bay ở trong sóng biển màu đỏ kia, Lang Hoa lấy một khối ngọc thạch do Phượng Diễn đưa khắc thành ngọc trâm, trên trâm chỉ có một đóa hai bông hoa đào.

Còn nhớ lúc đem ngọc trâm đưa cho hắn, Phượng Diễn nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười khuynh thành kia làm đám hoa đào đang đầy nổi bật cũng ảm đạm phai mờ, hắn giễu giễu nói: “Tiểu Lang Hoa vẽ sai rồi, thiên hạ nơi nào sẽ có một đóa hai bông hoa đào?”

Tính trẻ con chưa hết, nàng chỉ vào một bông trong đó nói: “Sư huynh, đóa hai bông hoa đào này liền đại diện cho chúng ta, hoa đào này là muội, hoa kia là huynh, sau này nếu Lang Hoa không ở bên người sư huynh, sư huynh nhìn nó liền có thể nghĩ đến muội.”

Năm đó đi ngang qua biển hoa đào, chỉ muốn lưu kỷ niệm, lại không nghĩ rằng câu nói đó đã thành hiện thực.

Nàng cùng hắn, thật sự chia lìa… Dường như đã có mấy vạn năm.

Phượng Diễn bất mãn mệnh trời ràng buộc, dưới cơn nóng giận liền đọa nhập ma đạo, từ đó về sau, Lang Hoa cũng không còn gặp hắn nữa.

Từ khi thiên địa sơ khai, Phượng Diễn là con cửu vĩ hùng phượng (phượng hoàng chín đuôi) đầu tiên cũng là cuối cùng, pháp lực cao cường, thiên thượng nhân gian chỉ có Lang Hoa có pháp lực có thể miễn cưỡng đối kháng cùng, bởi vì Lang Hoa cũng là một xích vũ thư hoàng* (phượng hoàng mái lông đỏ) duy nhất trên thế gian, Thiên Đế phái Lang Hoa cùng sư phụ của nàng Cửu Dương Tiên Quân hạ giới lùng bắt, Lang Hoa không đành lòng, sai một con bướm đi truyền âm để cho Phượng Diễn chạy thoát.

Thiên giới coi Phượng Diễn là ma đầu tội ác tày trời, người người phải trừ diệt, Lang Hoa lại để cho hắn chạy, thiên giới liền đem mọi tội lỗi của Phượng Diễn cộng thêm tội đồng phạm đổ hết trên người Lang Hoa.

Nghĩ đến ba hồn bảy vía của mình đã tản đi, Thiên Đế vì trừng phạt nàng phạm vào tội nghiệt, ở mỗi một hồn phách của nàng đều có bùa chú, vĩnh viễn đều không thể hợp lại. Nhưng đột nhiên một hồn một phách đoàn tụ, làm cho nàng có thể chuyển thế luân hồi tìm về hồn phách của hắn, Lang Hoa khóc không thành tiếng: “Sư huynh, huynh này lại là tội gì?”

Hồi thanh kính có thể hấp dẫn hồn phách, vốn tưởng rằng trời cao chăm sóc ban xuống kỳ ngộ, thì ra tất cả, tất cả, đều là bởi vì hắn.

Nước mắt trong suốt theo hai gò má của nàng trượt xuống, ngưng tụ thành thủy châu, sau đó rơi vào bên chân của nàng, tràn lên sóng nước trong trẻo.



☆ Truyện được đăng tại ☆ tieulienlien.wordpress.com ☆

“Tiên đế vì trẫm giản cầu hiền thục, đã định Vương thị, chuẩn bị lập hậu. Thái giám Ngưu Ngọc lại đề cử Ngô thị với thái hậu trước kỳ phục tuyển. Sau lễ sắc phong thành hậu, trẫm thấy cử động ngả ngớn, lễ độ hơi thiếu, đức không xứng vị, vì quan sát kỹ lưỡng, biết không phải là người dự lập lúc đầu. Dù bất đắc dĩ, chờ lệnh thái hậu, phế Ngô thị.”

*Ngô hoàng hậu (chữ Hán:  吴皇后), không rõ tên thật, ( 1449 - 150 ) là hoàng hậu tại ngôi ngắn nhất lịch sử nhà Minh, chỉ tại ngôi 31 ngày dưới triều Minh Hiến Tông rồi bị phế.

Khi Lang Hoa tỉnh lại, vừa vặn trong đầu vang lên tiếng nói lanh lảnh của thái giám, đây là ký ức sâu nhất của nguyên chủ.

Nguyên chủ họ Ngô, là thê tử kết tóc của Minh Hiến Tông Chu Kiến Thâm. Ngô thị là hoàng hậu tiên đế Anh Tông tự mình tuyển cho Chu Kiến Thâm, tháng bảy năm Thiên Thuận thứ tám lập thành hoàng hậu, nhưng chỉ một tháng sau liền bị mưu oan liền phế, sử ghi “Ngô phế hậu”.

Thời điểm Ngô thị gả cho Chu Kiến Thâm mới có mười sáu tuổi, thiếu nữ như hoa gả làm con dâu hoàng gia, trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ. Ngô thị trẻ đẹp, còn có tài văn chương, lại là chính cung hoàng hậu danh chính ngôn thuận, nhưng Minh Hiến Tông kiều thê tân hôn như vậy không đi sủng, một mực sủng ái một cung nữ lớn hơn hắn mười bảy tuổi.

Cung nữ phụ thân Vạn Trinh Nhi chuyển tới nơi ở mới Bá Châu, vì muốn ngày sau có nơi dựa vào, đem Vạn Trinh Nhi mới có bốn tuổi sung vào dịch đình làm nô. Năm Chính Thống thứ mười bốn, bộ tộc Ngõa Lạt xâm chiếm phía nam, Minh Anh Tông bị hoạn quan xúi bậy khăng khăng muốn tự mình xuất chinh. Hoàng đế xuất chinh, lẽ ra nên do thái tử giám quốc, nhưng lúc đó Chu Kiến Tuấn (sau đổi tên là Chu Kiến Thâm) mới có hai tuổi bị phong làm thái tử. Không ngờ sau sự biến Thổ Mộc bảo*, Minh Anh Tông bị Ngõa Lạt bắt làm tù binh. Vì phòng ngừa nước không có vua, Thành vương Chu Kỳ Ngọc bị quần thần ủng lập thành đế, diêu tôn Anh Tông làm thái thượng hoàng.

*Sự biến Thổ Mộc bảo:  (bính âm:  土木堡之變 ; Hán Việt: Thổ Mộc bảo chi biến) hay Sự biến Thổ Mộc (bính âm:  土木之 变 ; Thổ Mộc chi biến) là cuộc chiến xảy ra vào ngày Nhâm Tuất (15) tháng 8 năm Kỉ Tị (1 tháng 9 năm 1449) tại biên giới Đại Minh giữa quân đội nhà Minh và lực lượng của bộ lạc Ngõa Lạt (Oirat) Mông Cổ. Trong trận chiến này, lực lượng nhà Minh vốn đông đảo hơn đã thất bại hoàn toàn trước đội quân của Ngõa Lạt do Dã Tiên thai cát chỉ huy, toàn bộ bộ chỉ huy của quân Minh bị tiêu diệt hoặc bắt sống trong đó có Minh Anh Tông Chu Kỳ Trấn, hoàng đế đương triều của nhà Minh. Với việc toàn quân bại trận, hoàng đế bị bắt sống, Sự biến Thổ Mộc bảo được coi là thất bại quân sự lớn nhất trong lịch sử nhà Minh và là bước ngoặt đánh dấu sự thay đổi cán cân quyền lực ở biên giới phía Bắc Trung Quốc giữa nhà Minh và các bộ tộc gốc Mông Cổ.

Một năm sau, Anh Tông được thả lại, thế nhưng Chu Kỳ Ngọc không muốn thoái vị, đem Anh Tông giam lỏng ở Nam cung ròng rã bảy năm, đồng thời, Chu Kỳ Ngọc lại phế bỏ thái tử Chu Kiến Tuấn, lập nhi tử của mình làm hoàng thái tử.

Bảy năm kia, Chu Kiến Tuấn cũng không dễ dàng sống sót, phụ thân hắn là phế đế, mà hắn là phế thái tử, đám cung nhân được Chu Kỳ Ngọc ngầm đồng ý đối với hắn tùy ý đánh chửi, may là thiếp thân thị nữ Vạn Trinh Nhi lúc nào cũng che chở hắn, mỗi lần cứ được Vạn Trinh Nhi bảo vệ, Chu Kiến Tuấn dần dần yêu Vạn Trinh Nhi, trong bảy năm đó, hai người hầu như như hình với bóng.

Năm Cảnh Thái thứ tám, Minh Đại Tông bệnh nặng, Minh Anh Tông phục vị, phế Minh Đại Tông làm Thành vương, Chu Kiến Tuấn đổi tên là Chu Kiến Thâm, lại lập làm Thái tử.

Năm Thiên Thuận thứ tám, trước khi minh Anh Tông băng hà, chọn Ngô thị tài đức vẹn toàn làm hoàng hậu của Chu Kiến Thâm, thế nhưng Chu Kiến Thâm đã từng đồng ý với Vạn Trinh Nhi, muốn lập nàng ta làm hoàng hậu.

Hiển nhiên từ khi khai quốc tới nay, chưa bao giờ từng lập một cung nữ làm hoàng hậu, huống hồ tuổi của Vạn Trinh Nhi so với mẹ đẻ Chu Kiến Thâm – Chu thái hậu còn lớn hơn một tuổi, Chu thái hậu làm sao có thể khoan dung người phụ nữ như vậy làm con dâu bà ta?

Lệnh mẹ không thể trái, tất cả bất đắc dĩ, Chu Kiến Thâm không thể làm gì khác hơn là theo ý Anh Tông, phong Ngô thị làm hoàng hậu, lập Vạn thị làm quý phi.

Tháng ngày trở thành hoàng hậu cũng không tốt đẹp như Ngô thị tưởng tượng như vậy, không có cầm sắt cùng minh, liền tương kính như tân cũng không có. Nàng làm sao cũng không nghĩ ra, chồng mình chỉ ở đêm đại hôn ở lại bên cạnh nàng, còn lại, Chu Kiến Thâm đều đi tới chỗ Vạn Trinh Nhi.

Nếu như người được sủng ái là một người phụ nữ mỹ mạo hoặc có đức độ, chỉ cần tốt hơn so với Ngô thị, trong lòng Ngô thị còn có thể dễ chịu một ít, nhưng vạn vạn không nghĩ tới, người kia trong lòng Chu Kiến Thâm lại là một cung nữ thân phận thấp kém, mà tuổi của người cung nữ kia coi như làm mẫu thân hắn cũng được nữa.

Ngô thị tức giận bất bình, nhưng Hiến Tông yêu thích, nàng có thể thế nào?

Chỉ là Vạn Trinh Nhi lúc gặp riêng Ngô thị thì lời nói thô bỉ không thể tả, không chỉ không đem Ngô hoàng hậu để ở trong mắt, còn thỉnh thoảng nói năng lỗ mãng, ở trước mặt Ngô thị khoe khoang thánh sủng Chu Kiến Thâm đối với nàng ta, ý đồ làm cho Ngô thị bốc lên lửa giận gây ra chuyện.

Người làm hoàng hậu, lúc này lấy hiền đức thống lĩnh hậu cung.

Ngô thị vẫn muốn làm một người như Trưởng Tôn hoàng hậu. Tổ Mẫu hoàng hậu hiền hậu như vậy, cho nên đối với Vạn Trinh Nhi, nàng hướng đến chỉ là tiểu trừng đại giới(có khuyết điểm nhỏ lập tức khiển trách, vì được giáo huấn mà không gây nên sai lầm nghiêm trọng)

*Trưởng Tôn hoàng hậu (Đường Thái Tông):  Văn Đức Thuận Thánh hoàng hậu (chữ Hán:  文德順聖皇后, 601 – 28 tháng 7, 636[1]), thông thường được gọi là Trưởng Tôn hoàng hậu ( 长孙皇后), là Hoàng hậu duy nhất của Đường Thái Tông Lý Thế Dân. Suốt thời gian còn sống, bà nổi tiếng là tri kỷ của Đường Thái Tông, giúp ông đắc lực trong hậu cần, từ gia sự đến việc vận động hậu phương.

Bà đối với Đường Thái Tông tình cảm sâu nặng, đã sinh hạ cho Thái Tông tổng cộng 7 người con: 3 hoàng tử và 4 công chúa; trong đó là Phế Hoàng thái tử Lý Thừa Càn và Đường Cao Tông Lý Trị.

Chỉ là Ngô thị đối với Vạn Trinh Nhi nhiều lần chạm đến điểm mấu chốt, nàng không nhẫn nhịn nữa, Vạn thị lại vì tìm sai lầm của Ngô thị, mắng to Ngô thị, kiêu ngạo hung hăng, Vạn thị mắng khó nghe, Ngô thị rốt cục không nhịn được, nàng hạ lệnh trượng hình đối với Vạn thị.

Hoàng hậu chấp chưởng lục cung, có quyền luận thưởng hành phạt đối với phi tần trong cung, cái này vốn là không có gì, thế nhưng Ngô thị lại tính sai cảm tình của Chu Kiến Thâm đối với Vạn Trinh Nhi, sau khi biết hoàng hậu trượng đánh Vạn Trinh Nhi, Chu Kiến Thâm lại không hỏi nguyên do, đem Ngô thị trượng đánh, cũng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn phế hậu.

Vạn Trinh Nhi rất muốn lên làm hoàng hậu, Chu Kiến Thâm có ý định phế hậu, sao nàng ta lại không biết nghĩ biện pháp giúp hắn một tay?

Cuối cùng, Chu Kiến Thâm vì phế Ngô thị, lại nghiêm hình tra tấn lão thái giám Ngưu Ngọc bên người tiên đế, Ngưu Ngọc đã già nua, làm sao chịu nổi Cẩm Y Vệ luân phiên tra tấn, sau khi bị vu oan giá hoạ, không thể làm gì khác hơn là liền nhận tội nói lúc trước tiên đế vừa ý chính là Hiền phi Vương thị, là phụ thân Ngô thị hối lộ ông ta, ông ta mới giả truyền di chiếu của tiên đế, đem Ngô thị lập thành hoàng hậu.

Rõ ràng tiên đế tự mình phong làm hoàng hậu, coi như cuối cùng lúc đó chỉ có Ngưu Ngọc ở đó, nhưng là hai cung hoàng thái hậu đều biết tiên đế muốn chọn chính là Ngô thị.

Vạn Trinh Nhi đổi trắng thay đen, nhưng Chu Kiến Thâm một mực liền dính chiêu này!

Hai cung hoàng thái hậu coi như muốn ngăn cản cũng không có cách nào, đơn giản so sánh với Vương thị cũng coi như là hiền đức, lập nàng ta làm hoàng hậu cũng có thể.

Cuối cùng, Ngô thị bị phế, kéo thân thể mới vừa chịu trượng hình còn chưa có khỏi hẳn vào ở Tây cung.

Nàng chỉ làm hoàng hậu một tháng liền bị phế, sau không bao lâu, phụ thân và huynh trưởng của Ngô thị bị Chu Kiến Thâm tìm các loại nguyên cớ, tước quan thì tước quan, đày ải thì đày ải.

Đường đường là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, còn chưa kịp hưởng thụ vinh quang ngoại thích, một gia tộc chi lan ngọc thụ (có con cháu tài giỏi, ưu tú) liền như vậy héo tàn.

Ngô thị bị nhốt ở Tây cung hơn hai mươi năm, từ thiếu nữ mỹ lệ làm rung động lòng người đã biến thành oán phụ thâm cung âm u đầy tử khí.

May bởi vì lòng nhân ái của nàng, đã từng nuôi nấng nhi tử Chu Hữu Đường của Kỷ Thục phi, sau đó Chu Hữu Đường đăng cơ làm đế, tiếp nàng ra khỏi Tây cung, hạ lệnh Ngô thị ăn mặc cùng đồ ăn đều cung cấp dựa theo phân lệ thái hậu.

Một đời Ngô thị tựa như một cây lục bình, một mình ở đại dương mênh mông bồng bềnh, nhận hết gió táp mưa sa, cuối cùng trước đêm khô héo cặp bờ.

Lang Hoa thở dài, từ trên giường la hán* đi xuống, mặc vào quần áo cổ xưa, trên bàn đã dọn xong đồ ăn sáng hôm nay của nàng: Hai cái bánh màn thầu trắng, còn có một bát cháo loãng hầu như tìm không ra hạt gạo.



giường la hán

Vẻ mặt Lang Hoa nhạt nhẽo ngồi ở trước bàn dùng đồ ăn sáng, bánh màn thầu đã qua đêm, cứng đến hầu như không cắn nổi, Lang Hoa liền đem bánh màn thầu ngâm ở chén cháo nóng của mình, chờ ngâm mềm nhũn lại ăn.

Nàng nhìn tay của mình một chút, không biết là xảy ra chuyện gì, chính mình lại không thể lại dùng pháp lực, nếu không phải vậy, nàng hoàn toàn có thể biến ra một chút đồ ăn, cũng không biết pháp lực của nàng là nhất thời bị cấm, hay là vĩnh viễn không thể dùng lại.

Giữa lúc nàng không rõ, cửa gỗ phía sau “cọt kẹt” vang lên, cửa bị đẩy ra, có ánh mặt trời chiếu vào, còn có một bóng đen dáng người thướt tha tao nhã bước liên tục, chậm rãi đi tới bên cạnh nàng.

Lang Hoa cũng không quay đầu lại, vẻ mặt nàng như thường ăn một miếng bánh màn thầu, bánh màn thầu đã bị ngâm mềm nhũn, thế nhưng rất ảnh hưởng tới hương vị, ăn một miếng, nàng liền không ăn nữa, đem bánh màn thầu thả xuống, đồng thời Lang Hoa uyển chuyển nói: “Khắp trong cung đều đang ăn mừng tiệc đầy tuổi của Nhị hoàng tử, ngươi tới chỗ của ta làm cái gì?”

Thời gian này, cũng chỉ có một người có thời gian rảnh đến chỗ này của nàng – quanh năm lạnh lẽo đến không có một chút hơi người.

Quý phi Vạn Trinh Nhi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương