Vào lúc này thuốc Lang Hoa hạ cho Chân Tông chưa mất công hiệu, Chân Tông ở trên người Ngưng Bích ngửi thấy mùi vị trong gian phụ điện của Thúy Bảo cung. Ngưng Bích mờ mịt ngửi khắp nơi trên ống tay áo của mình, có chút dại ra nhìn Chân Tông một cái, thấy sắc mặt Chân Tông không đúng, trực giác của Ngưng Bích cho biết có chuyện xảy ra gì, trên thực tế giác quan thứ sáu của người phụ nữ đều rất linh, nàng ta vừa mới muốn nói gì đó, Chân Tông liền vung vung tay, có hai công công đem nàng ta tha đi ra bên ngoài: “Cẩn thận kiểm tra một chút trên người ả ta có món đồ gì?” Ngưng Bích không kịp cầu cứu liền bị che miệng tha đi, Lưu Nga an tâm ngủ ở trên giường, còn không biết chuyện gì xảy ra. Phi tần trong điện ngoại trừ Lang Hoa đều rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, còn lại cũng chỉ là đầu óc mơ hồ. Chân Tông như không có chuyện gì xảy ra hỏi thái y tình huống Lưu Nga: “Tu nghi thế nào rồi?” Thái y hồi bẩm nói: “Nương nương hậu sản thoát lực, cần phải cố gắng dưỡng mấy ngày, chỉ là nương nương lần này sinh nở hao tổn nghiêm trọng, sau này không thể lại có thai.” Chân Tông ngẩn ra, Lưu Nga vốn là sản phụ cao tuổi, cái thai này cực kỳ hung hiểm, thái y đã sớm nói với hắn quan hệ lợi hại trong đó, nghe thấy Lưu Nga khó sinh thì hắn liền chuẩn bị tâm lý rồi, kết quả như thế, vẫn tính là trong dự liệu. Lang Hoa bên cạnh thở dài một hơi, trong giọng nói không che giấu được đau xót vô cùng, “Tỷ tỷ bình an sinh ra hoàng tử là tốt rồi.” Lang Hoa lúc này làm cho Chân Tông nhất thời nhớ tới chuyện vừa nãy hai chủ tớ Lưu Nga mưu tính muốn làm sao hại chết mẹ con các nàng, Chân Tông biết Lý thị lúc nãy cũng nghe được chủ tớ Lưu Nga mưu tính, dù sao Ngưng Lộ nói không nhỏ một chút nào, có điều Chân Tông biết Lý Hân cũng có chút thủ đoạn nhỏ. Lý thị cũng đã sớm trở mặt cùng Lưu Nga, Chân Tông đương nhiên sẽ không cảm thấy Lý thị đang đau xót cho Lưu Nga, nghĩ đến là đau xót cho mình, con trai của nàng vốn chuẩn bị cho Lưu Nga, nghiêm túc mà nói, hai mẹ con bọn nàng đều là thế thân, kết quả hiện tại con ruột của Lưu Nga bình an sinh ra, nhi tử của Lý thị, sẽ không có tác dụng nữa. Chân Tông há há mồm, muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ nói câu: “Chăm sóc tu nghi thật tốt.” Một công công lục soát Ngưng Bích xong trở về bẩm báo, nói ở trên người Ngưng Bích chỉ tìm thấy một túi gấm nhỏ chứa thuốc bột màu trắng, đã hỏi Ngưng Bích, nói thuốc bột chỉ là thuốc đuổi muỗi bình thường thôi. Nhưng Chân Tông là hoàng đế làm sao có thể dễ dàng bị lừa gạt, ở trên người cung nữ của Lưu Nga ngửi thấy mùi vị bên trong Thúy Bảo cung, chuyện này xem như thế nào cũng thấy thành một âm mưu! “Nói cho tu nghi một tiếng, trẫm mượn Ngưng Bích đi một lúc.” Chân Tông trở lại tẩm cung, đưa hai vị thái y tới tra sườn điện của Thúy Bảo cung, đem theo thuốc bột lục soát được trên người Ngưng Lộ ném cho bọn họ kiểm tra, hắn muốn biết, đến cùng là xảy ra chuyện gì! Hai thái y đều ngửi ngửi một hồi, bàn luận mấy câu sau đó nói với Chân Tông: “Thuốc bột này xác thực không có bất cứ vấn đề gì.” Không có vấn đề? “Vậy sườn điện của Thúy Bảo cung các ngươi có tra ra vấn đề gì không?” Hắn luôn cảm thấy quái lạ, là Lưu Nga muốn hại Lý thị, hay là Lý thị muốn hại Lưu Nga, hay hoặc là cả hai người vu oan lẫn nhau. Hai thái y hai mặt nhìn nhau, cúi đầu nói: “Vi thần xấu hổ!” “Hoàng thượng, hoàng thượng, xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!” Một tiểu thái giám té chạy vào. “Làm sao?” “Có chuột, bọ, côn trùng, rắn rết kết thành đàn chạy tới sườn điện của Thúy Bảo cung, tới thẳng đến cái nôi của Lục hoàng tử, đem cái nôi gặm đến chỉ còn một đống gỗ vụn mới đi.” Lúc này tiểu thái giám chân còn đang phát run, nghĩ tới cái hình ảnh kia liền sởn cả tóc gáy. Chân Tông ngẩn ra, hét lớn: “Lục hoàng tử đâu?” “Vừa may Lục hoàng tử được uyển nghi nương nương ôm đi tới trong cung của Đái thuận dung.” Chân Tông nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may con trai của hắn mệnh lớn. “Những người khác có xảy ra chuyện gì hay không?” Tiểu thái giám gãi gãi đầu: “Chính là kỳ quái ở chỗ này, những thứ đó chỉ gặm cái nôi, gặm xong liền đi, không có thương tổn bất luận người nào, thế nhưng cung nhân đều bị dọa cho phát sợ.” Chân Tông buồn bực vuốt trán, ánh mắt rơi vào một đống thuốc bột màu trắng kia, bên trong hoàng cung không duyên cớ xuất hiện chuột bọ côn trùng rắn rết, đây là kỳ cảnh trăm năm khó gặp! Thế nhưng chúng nó chỉ có chạy đến Thúy Bảo cung, chuyện này làm sao có thể không khiến người ta hoài nghi? Bởi vì bị Lang Hoa vài lần tẩy não, hiện hình tượng của Lưu Nga ở trong mắt Chân Tông đã đại biến. Ra loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, Chân Tông nghĩ đến đầu tiên chính là Lưu Nga. Hắn không nghĩ tới, Lưu Nga sẽ dùng biện pháp độc ác như thế giết mẹ con Lý thị! Nàng ta làm sao không suy nghĩ một chút, lão Lục cũng là con trai của nàng ta! Xác thực, trong mùa đông xuất hiện chuột, bọ, côn trùng, rắn rết thành đàn có thể nói là thiên tai nhân họa, chuyện này tiền triều cũng đã xảy ra, đến nay cũng là huyền án không đầu. Lưu Nga sinh hoàng tử, con trai của nàng ta là hoàng đế đời tiếp theo, nàng ta không thể có chuyện, thế nhưng ả cung nữ này… “Cung nữ Ngưng Bích đại nghịch bất đạo, đối với Lý uyển nghi nói năng lỗ mãng, ban cho cái chết!” Coi như là cảnh cáo đối với Lưu Nga đi. Đại cung nữ tâm phúc Ngưng Bích đột nhiên chết rồi, Lưu Nga kinh hãi, trực giác cho biết đã xảy ra chuyện gì đó, lại biết tin tức mẹ con Lý thị bình yên vô sự, Chân Tông đã biết mọi chuyện rồi, không dám lại manh động. Lưu Nga ở cữ, Dương thị kiên trì đi sớm về tối lại đây chăm sóc, Lưu Nga vừa mở mắt, nàng ta liền thân thiết đến gần. “Tỷ tỷ sinh ra tiểu hoàng tử nhưng là công thần của Đại Tống, vị trí hoàng hậu nhất định là vật trong túi của tỷ tỷ!” Lưu Nga tựa như cười mà không phải cười nhìn Dương thị, mấy ngày trước nàng ta còn nhận được tin tức, nói Dương thị có nương nhờ vào Lý thị cùng Đái thị, ngày hôm nay vừa giống như thuốc cao bôi trên da chó lại đây là có ý gì? “Chỉ là tỷ tỷ phải cố gắng chú ý bảo dưỡng thân thể của mình, sau này tỷ tỷ không thể tái sinh dục, sớm ngày dưỡng thân thể của mình cho tốt, cũng dễ che chở tiểu hoàng tử.” Con mắt Lưu Nga càng trợn càng lớn, Dương thị đột nhiên che miệng mình, “Tỷ tỷ, tỷ không biết sao? Tỷ tỷ, ta thật sự không có biết có người nói cho ngươi hay chưa.” Lời này nếu như đổi thành người khác nghe thấy, e rằng còn có thể tìm cái chết, đau đến không muốn sống, nhưng Lưu Nga là người nào, nàng ta tương lai là thái hậu nhiếp chính của Đại Tống, thiếu một chút coi như nữ hoàng đế thứ hai của Trung Quốc, người phụ nữ có thể đạt đến loại thành tựu này đều có một đặc điểm, tâm lý nhất định phải mạnh mẽ! Lưu Nga nghe được sau này nàng ta không thể sinh nữa, chỉ là thở dài, liền đem chuyện này quên hết đi. Hơn bốn mươi tuổi, phụ nữ vốn không thể sinh, nàng ta được trời cao ưu ái, có thể sinh một nhi tử, đã là vận may ngất trời, còn quáng cái gì, nuôi nhi tử thật tốt mới là đúng đắn! Con của Lý thị đã bắt đầu học nói, nàng ta cũng nên vội vàng nuôi lớn đứa bé, sớm ngày vỡ lòng, tranh thủ trước khi hai đứa bé nhập học liền đem nhi tử của Lý thị đạp ở dưới chân! Có điều Dương thị này… Hai mặt ba đao này, phải diệt trừ sớm mới được. “Ngưng Lộ, nhanh đi ôm tiểu hoàng tử đến!” Nhi tử ra đời mười mấy ngày, người mẹ đẻ nàng ta nhưng vẫn không có ôm lấy, hiện tại nóng ruột vô cùng. “Ai!” Ngưng Lộ đáp một tiếng, áng chừng một thân không khí vui mừng chạy đi sát vách đem tiểu hoàng tử ôm ra. Nhìn Lưu Nga sau khi sinh không những không có mập mạp, trái lại khí huyết hồng hào, Dương thị suýt chút nữa cắn nát mấy cái răng, nàng ta tự nhận trẻ tuổi hơn Lưu Nga, đẹp hơn Lưu Nga, gia thế còn cao rất nhiều so với Lưu Nga, bằng cái gì Lưu Nga có thể được sủng ái, sinh nhi tử, mỗi ngày ngồi xổm ở trên đầu nàng ta làm mưa làm gió, mà nàng ta chỉ có thể sống ở dưới cái bóng Lưu Nga, sống dựa vào Lưu Nga mỗi tháng mấy ngày bố thí như vậy? Bị người mạnh hơn mình áp quá lâu, thì người đó sẽ sinh ra loại tâm lý phản nghịch này, lúc trước Dương thị cũng từng có loại ý nghĩ này, thế nhưng Lưu Nga có cách trị, nhận ra được đồng bọn không bình thường, Lưu Nga sẽ đem thứ Dương thị yêu thích thưởng cho nàng ta, hoặc là đem Chân Tông phân cho Dương thị hai ngày, vào lúc ấy, Dương thị còn hữu dụng với Lưu Nga, cho nên Lưu Nga đối với Dương thị hào phóng vô cùng, thế nhưng hiện tại, kỹ năng đồng đội heo của Dương thị thức tỉnh, làm mấy chuyện gần đây ở trong mắt Lưu Nga, một chữ: Ngu! Một người không có tác dụng, Lưu Nga không có chuyện còn phải phí khí lực lớn như vậy đi mời chào nàng ta sao? Đáp án khẳng định, tuyệt đối sẽ không! Lưu Nga thấy Dương thị mặt dày không chịu đi, đơn giản liền mặc kệ để Dương thị ngồi không ở nơi đó, cũng không đi để ý đến nàng ta, nhanh chóng ngồi ở trên giường chờ đợi con trai ngoan của mình tới. Đợi một lúc, không thấy đứa bé lại đây, Ngưng Lộ đi vào, trực tiếp quỳ xuống. Lòng Lưu Nga hoảng hốt: “Làm sao?” Ngưng Lộ kinh hoảng liếc nhìn Dương thị, Dương thị biết nhất định là đã xảy ra chuyện gì không tiện để cho nàng ta nghe thấy, có thể nghe bát quái của Lưu Nga, Dương thị làm sao cam lòng đi, mở miệng trước, hết sức chăm chú nói: “Có chuyện gì liền nói, đừng đem bổn cung coi như người ngoài.” Lưu Nga nhất thời nghiêm mặt nói: “Trong cung bổn cung có việc, muội muội đi về trước đi.” “Tỷ tỷ, có chuyện gì chúng ta có thể cùng thương lượng, cùng giải quyết.” “Cút!” Dương thị trợn to mắt, quả thực không thể tin được nàng ta nghe được cái gì! Lưu Nga ngươi khá lắm! Không nghe liền không nghe, chỉ cần nàng ta muốn biết, còn sợ không biết chuyện gì xảy ra sao? Dương thị tức giận đi rồi, Lưu Nga lập tức hỏi: “Có chuyện gì nói mau!” “Bà vú mấy ngày nay nhìn tiểu hoàng tử luôn cảm thấy không đúng, tiểu hoàng tử sinh ra liền mở mắt, thế nhưng tròng mắt của ngài ấy sẽ không chuyển, lúc đầu bà vú chẳng qua là cảm thấy tiểu hoàng tử phản ứng chậm, nhưng bây giờ tiểu hoàng tử đã sinh ra sắp được nửa tháng, con mắt mới có thể nhìn thấy sắc thái, mấy ngày nay bà vú vẫn dùng kim bộ diêu sắc thái diễm lệ muốn hấp dẫn sự chú ý của tiểu hoàng tử, nhưng tiểu hoàng tử… Tiểu hoàng tử ngài ấy căn bản không hề phản ứng.” Ngưng Bích “Ô” một tiếng khóc lên. Sinh ra một hoàng tử thiên tàn (tàn tật bẩm sinh), không chỉ có bị phế làm hoàng tử, liền ngay cả Lưu Nga cũng phải bị thương nặng… Lưu Nga mạnh miệng, cứng ngắc hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Ngưng Lộ rơi lệ đầy mặt: “Tiểu hoàng tử ngài ấy… ngài ấy không nhìn thấy!” Hai mắt Lưu Nga đảo một cái, nàng ta té xỉu ở trên giường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương