Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi
-
Chương 23
Edit: Lengkeng_Sophie
Beta: uchihasaki
Giờ khắc này Dương Ngọc Hoàn rất vui mừng vì khi thị tẩm hôm đó mình không có tháo đôi khuyên tai này xuống. Đôi khuyên tai này là lúc trước Thọ Vương sai mấy vị nữ quan tay nghề xuất chúng vẫn còn phục vụ trong cục ty y tỉ mỉ chế tác thành, kiểu dáng cũng là nàng ta thích nhất, khuyên tai là dùng mã não đỏ màu sắc rõ ràng làm ra, lấy vàng làm khung xương làm tôn thêm, làm thành hình giọt nước mưa.
Đưa đồ trang sức yêu thích cho người khác như vậy có chút đau lòng, thế nhưng hiện nay, chỉ cần có thể có biện pháp đi ra ngoài gặp bệ hạ một lần, chỉ là một đôi khuyên tai tính là gì?
Đổng y nữ yên lặng đem khuyên tai nhét vào bên trong tay áo của mình, lập tức như không có chuyện gì xảy ra nói: “Vị này…” Nàng dừng một chút, không biết nên xưng hô Dương Ngọc Hoàn như thế nào.
Dương Ngọc Hoàn nháy mắt một cái, tự nói: “Cô nương gọi ta là Ngọc nương là được rồi.”
Đổng y nữ gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Mạch đập của Ngọc nương ngươi hỗn loạn, có lẽ mấy ngày nay cũng không có cố gắng dùng bữa, mà thời gian quá ngắn, nhất thời còn không nhìn ra có thai hay không, nên trước tiên cố gắng điều trị, mấy ngày nữa ta trở lại bắt mạch.”
Đứng ở một bên, Trúc Phương nghi ngờ nói: “Cái gì gọi là không nhìn ra có thai? Nàng ta mới nôn khan, chẳng lẽ không phải là dấu hiệu có thai?”
Đổng y nữ nhíu nhíu mày, tựa hồ rất không vừa ý đối với nghi vấn của Trúc Phương, lạnh lùng nói: “Có thai cũng không phải chỉ có một dấu hiệu là nôn nghén, mới nôn khan cũng không có thể kết luận là thật sự có mang thai, ta làm nghề y mười năm, chẳng lẽ còn cần bà đến dạy dỗ sao?”
Đổng thị tuy rằng chỉ là một y nữ nho nhỏ, thế nhưng ngày sau có thể dựa vào tư lịch đề chức quan, trái lại Trúc Phương là chưởng sự cô cô ở Nguyệt Tĩnh điện, mặc kệ xưa nay ở Nguyệt Tĩnh điện làm mưa làm gió ra sao, ra bên ngoài, bà ta cũng chỉ là một nô tỳ, ở tại “lãnh cung” Nguyệt Tĩnh điện này, trừ phi gặp được may mắn rất lớn, bằng không cấp bậc này, đời này đều khó mà tăng lên.
Trúc Phương ngượng ngùng lui sang một bên, không dám nói nữa.
Nhìn thấy Trúc Phương ở trước mặt nàng ta uy phong lẫm lẫm bị ném xuống mặt mũi, trong lòng Dương Ngọc Hoàn nhảy nhót, trong lòng nàng ta biết chuyện này đã là Đổng y nữ đem hết toàn lực giúp nàng ta, muốn tự nàng ta nghĩ biện pháp đi gặp bệ hạ.
Nàng ta cũng biết bệnh trạng của mình cũng không phải là mang thai, dường như vừa mới rồi chỉ là bởi vì tức giận công tâm, cho nên mới dẫn đến chuyện nôn khan, hiện tại cảm giác khó chịu kia đã sớm biến mất. Huống hồ nàng ta ở cùng Thọ Vương bốn năm đều không có mang thai, cùng bệ hạ chỉ có một đêm làm sao có khả năng sẽ mang thai?
Có điều nếu bọn họ đều hiểu lầm cũng được, đỡ mắc công nàng ta lại muốn vắt hết óc tìm biện pháp khác.
Dương Ngọc Hoàn cẩn thận từng li từng tí một ôm bụng, dáng dấp kia ngược lại giống như là người có thai, nàng ta hỏi: “Cô nương, vậy bây giờ ta nên làm như thế nào?”
“Phải ăn uống thật ngon, uống chút thuốc bổ, trước đem thân thể điều dưỡng tốt, hai ngày nữa ta lại tới xem một chút.” Đổng y nữ nói bổ sung: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đem sự thật nói cho Cao công công.”
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Trầm Hương điện
Mai Phi cùng Trăn Hương xem như là đạt thành đồng minh, Trăn Hương có sự giao thiệp của Vũ hoàng hậu, có sự giúp đỡ của nàng, Mai Phi làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể đỡ tốn rất lớn tinh lực.
Các nàng nghe tin tức mới nhất từ trong Trường Sinh điện truyền đến, Đường Huyền Tông nghe nói Dương Ngọc Hoàn có thể là mang thai, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gọi người đưa đi chút đồ bổ, phái người dặn Dương Ngọc Hoàn an tâm điều dưỡng thân thể, chuyện khác ít hôm nữa xác định được lại nói sau.
Đó là nguyên văn của Đường Huyền Tông, Mai Phi trầm mặc một hồi, nói: “Đổng y nữ này là người của hoàng hậu?”
Trăn Hương lắc đầu một cái.
Mai Phi quả đoán nói: “Nếu không phải, vậy liền không cần kiêng nể nàng ta, nếu nàng ta tích cực giúp Dương Ngọc Hoàn như thế, vậy ta cũng giúp nàng ta một tay.”
Trăn Hương không rõ hỏi: “Ý của nương nương là?”
“Thọ Vương cũng không ngại đổi một vương phi?”
Trăn Hương sững sờ, lập tức cười khổ nói: “Tâm tư vương gia đối với Dương thị, thiên hạ đều biết, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Có điều. Sau này để ý thì làm sao? Không ngại thì lại làm sao? Xem ý của bệ hạ, là phải đợi sau khi Dương Ngọc Hoàn xác nhận có thai liền quang minh chính đại phong phân vị cho nàng ta.”
Nghe Trăn Hương nói như vậy, đáy lòng Mai Phi cũng sinh ra tiếc hận đối với Lý Mạo.
Kiếp trước hắn bị Đường Huyền Tông không chút do dự mà cướp đi kiều thê, cả người trở nên uể oải suy sụp, sầu não uất ức, không bao lâu liền bị Đường Huyền Tông đuổi đi rất xa, giúp Trữ Vương Lý Hiến vừa mới tạ thế giữ đạo hiếu ba năm.
Hiếu kỳ ba năm xong xuôi, hắn lại bị ép thú họ Vi làm phi, tuy rằng hai người có năm người con trai, thế nhưng Lý Mạo mãi mãi vẫn là một dáng vẻ không còn muốn sống.
Mai Phi nói: “Thọ Vương đột nhiên bị bệ hạ phái trở lại Trường An, trong lòng hắn sẽ không có lòng nghi ngờ sao?”
Làm sao sẽ không có lòng nghi ngờ chứ?
Thời điểm đến, vương phi kiều kiều mềm mại bồi ở bên người, lúc đi cô đơn một mình, Lý Mạo không phải đồ ngốc, lúc hắn chuẩn bị đi Lê Viên tìm Dương Ngọc Hoàn, đột nhiên bị ngự tiền lâm quân ngăn cản, hắn liền phát hiện ra không đúng.
Trước khi trở về Trường An, Lý Mạo liền lén lút tìm mấy cung nữ trong hành cung, lần lượt hỏi kỹ.
Có một cung nữ tên là Lục Khởi từng nói, Dương Ngọc Hoàn ra Trùng Quang điện thì đi về phía Phù Dung viên, lúc đó Dương Ngọc Hoàn còn đặc biệt hỏi nàng hành tung của bệ hạ, Lục Khởi biết được nàng ta là vương phi, không dám có giấu giếm, liền nói Đường Huyền Tông đang ở Thải Hà đình.
Vẻn vẹn một câu nói này, liền để Thọ Vương nghe ra không đúng.
Vào lúc ấy, bệ hạ cũng vừa hay ở Phù Dung viên, kết quả vương phi một đêm không về, bệ hạ cũng chưa ra Phù Dung viên, mấy chuyện trùng hợp, dù là ai cũng có thể nghĩ ra được điểm đáng ngờ trong đó, huống chi Thọ Vương là trượng phu của Dương Ngọc Hoàn.
Cuộc hôn nhân này là Thọ Vương thiên tân vạn khổ cầu được, lúc trước Vũ thị tận tình khuyên nhủ nói Dương thị cũng không phải là một người vợ hiền, không chỉ có không thể cưới làm chính phi, liền ngay cả làm một trắc phi nàng ta đều không có tư cách. Chỉ là lúc đó Thọ Vương bị Dương thị nũng nịu mềm giọng câu mất hồn, Thọ Vương không chịu thoái nhượng, Vũ thị không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Thành hôn bốn năm, Dương Ngọc Hoàn động một chút là sẽ nổi nóng với hắn, lúc trước Thọ Vương chẳng qua là cảm thấy đây là tình thú của phu thê, còn có thể cợt nhả cùng Dương Ngọc Hoàn đấu võ mồm. Chỉ là sau đêm ở Án Ca đài đó, Dương thị thỉnh thoảng sẽ một mình ngâm thơ đối chữ, tán dương Đường Huyền Tông anh minh thần võ, lẩm nhẩm, hai gò má trở nên ửng đỏ, đồng thời còn từ chối cùng phòng với hắn. Từng chuyện hợp lại với nhau, Thọ Vương coi như là mắt bị mù, nhưng chuyện bây giờ đều sáng tỏ đặt tại trước mắt hắn, hắn cũng không thể nào không biết người trong lòng Dương thị là phụ hoàng của hắn!
Chuyện Phù Dung viên lần này, đến cùng là trùng hợp hay là Dương Ngọc Hoàn cố ý làm?
Khi Thọ Vương phủ Lý Mạo đang nắm chặt nắm đấm, cả khuôn mặt đều là không cam lòng cùng bi phẫn: Phụ hoàng, phi tần hậu cung của người vô số kể, vì sao nhất định phải đến cướp thê tử của con?
Dương Ngọc Hoàn, nếu để ta tra ra đây là ngươi một tay thúc đẩy, đừng trách ta không để ý tình cảm phu thê nhiều năm!
Trăn Hương hỏi: “Nương nương dự định xử trí Dương Ngọc Hoàn như thế nào? Lẽ nào thật sự muốn cho hồ ly tinh không biết liêm sỉ này trở thành phi tần của bệ hạ?”
“Nàng ta muốn làm phi tần, cũng phải xem ta có nguyện ý hay không!” Bên môi Mai Phi mang theo ý cười nhạt nhẽo: “Nàng ta không phải ghét bỏ mỗi ngày đồ ăn không ngon, không nuốt trôi sao, vậy hãy để cho ngự thiện phòng làm toàn món ăn ngon đưa đến đi.”
“Không cần quá ngon, chuyên chọn những món mỡ nhiều kia, có thể bồi bổ rất tốt. Đúng rồi!” Linh quang lóe lên trong đầu Mai Phi, nói mấy câu vào bên tai Trăn Hương, Trăn Hương ngẩng đầu, mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, mắt Mai Phi bỡn cợt nhìn lại.
Mỡ nhiều… sẽ bị mập.
Thuốc bổ bệ hạ sai đưa đi… Cũng sẽ dễ mập.
Ăn quá nhiều… Càng dễ mập hơn.
Quan trọng nhất chính là, trong Nguyệt Tĩnh điện cũng không có gương!
Bồi bổ nhiều như vậy sau nửa tháng, Đường Huyền Tông nhìn thấy chính là một “mỹ nhân” thập phần đẫy đà êm dịu!
Beta: uchihasaki
Giờ khắc này Dương Ngọc Hoàn rất vui mừng vì khi thị tẩm hôm đó mình không có tháo đôi khuyên tai này xuống. Đôi khuyên tai này là lúc trước Thọ Vương sai mấy vị nữ quan tay nghề xuất chúng vẫn còn phục vụ trong cục ty y tỉ mỉ chế tác thành, kiểu dáng cũng là nàng ta thích nhất, khuyên tai là dùng mã não đỏ màu sắc rõ ràng làm ra, lấy vàng làm khung xương làm tôn thêm, làm thành hình giọt nước mưa.
Đưa đồ trang sức yêu thích cho người khác như vậy có chút đau lòng, thế nhưng hiện nay, chỉ cần có thể có biện pháp đi ra ngoài gặp bệ hạ một lần, chỉ là một đôi khuyên tai tính là gì?
Đổng y nữ yên lặng đem khuyên tai nhét vào bên trong tay áo của mình, lập tức như không có chuyện gì xảy ra nói: “Vị này…” Nàng dừng một chút, không biết nên xưng hô Dương Ngọc Hoàn như thế nào.
Dương Ngọc Hoàn nháy mắt một cái, tự nói: “Cô nương gọi ta là Ngọc nương là được rồi.”
Đổng y nữ gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh nói: “Mạch đập của Ngọc nương ngươi hỗn loạn, có lẽ mấy ngày nay cũng không có cố gắng dùng bữa, mà thời gian quá ngắn, nhất thời còn không nhìn ra có thai hay không, nên trước tiên cố gắng điều trị, mấy ngày nữa ta trở lại bắt mạch.”
Đứng ở một bên, Trúc Phương nghi ngờ nói: “Cái gì gọi là không nhìn ra có thai? Nàng ta mới nôn khan, chẳng lẽ không phải là dấu hiệu có thai?”
Đổng y nữ nhíu nhíu mày, tựa hồ rất không vừa ý đối với nghi vấn của Trúc Phương, lạnh lùng nói: “Có thai cũng không phải chỉ có một dấu hiệu là nôn nghén, mới nôn khan cũng không có thể kết luận là thật sự có mang thai, ta làm nghề y mười năm, chẳng lẽ còn cần bà đến dạy dỗ sao?”
Đổng thị tuy rằng chỉ là một y nữ nho nhỏ, thế nhưng ngày sau có thể dựa vào tư lịch đề chức quan, trái lại Trúc Phương là chưởng sự cô cô ở Nguyệt Tĩnh điện, mặc kệ xưa nay ở Nguyệt Tĩnh điện làm mưa làm gió ra sao, ra bên ngoài, bà ta cũng chỉ là một nô tỳ, ở tại “lãnh cung” Nguyệt Tĩnh điện này, trừ phi gặp được may mắn rất lớn, bằng không cấp bậc này, đời này đều khó mà tăng lên.
Trúc Phương ngượng ngùng lui sang một bên, không dám nói nữa.
Nhìn thấy Trúc Phương ở trước mặt nàng ta uy phong lẫm lẫm bị ném xuống mặt mũi, trong lòng Dương Ngọc Hoàn nhảy nhót, trong lòng nàng ta biết chuyện này đã là Đổng y nữ đem hết toàn lực giúp nàng ta, muốn tự nàng ta nghĩ biện pháp đi gặp bệ hạ.
Nàng ta cũng biết bệnh trạng của mình cũng không phải là mang thai, dường như vừa mới rồi chỉ là bởi vì tức giận công tâm, cho nên mới dẫn đến chuyện nôn khan, hiện tại cảm giác khó chịu kia đã sớm biến mất. Huống hồ nàng ta ở cùng Thọ Vương bốn năm đều không có mang thai, cùng bệ hạ chỉ có một đêm làm sao có khả năng sẽ mang thai?
Có điều nếu bọn họ đều hiểu lầm cũng được, đỡ mắc công nàng ta lại muốn vắt hết óc tìm biện pháp khác.
Dương Ngọc Hoàn cẩn thận từng li từng tí một ôm bụng, dáng dấp kia ngược lại giống như là người có thai, nàng ta hỏi: “Cô nương, vậy bây giờ ta nên làm như thế nào?”
“Phải ăn uống thật ngon, uống chút thuốc bổ, trước đem thân thể điều dưỡng tốt, hai ngày nữa ta lại tới xem một chút.” Đổng y nữ nói bổ sung: “Ngươi yên tâm, ta sẽ đem sự thật nói cho Cao công công.”
⃰⃰⃰ Truyện được đăng trong nhà Lengkeng_Sophie ⃰
Trầm Hương điện
Mai Phi cùng Trăn Hương xem như là đạt thành đồng minh, Trăn Hương có sự giao thiệp của Vũ hoàng hậu, có sự giúp đỡ của nàng, Mai Phi làm bất cứ chuyện gì, cũng có thể đỡ tốn rất lớn tinh lực.
Các nàng nghe tin tức mới nhất từ trong Trường Sinh điện truyền đến, Đường Huyền Tông nghe nói Dương Ngọc Hoàn có thể là mang thai, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gọi người đưa đi chút đồ bổ, phái người dặn Dương Ngọc Hoàn an tâm điều dưỡng thân thể, chuyện khác ít hôm nữa xác định được lại nói sau.
Đó là nguyên văn của Đường Huyền Tông, Mai Phi trầm mặc một hồi, nói: “Đổng y nữ này là người của hoàng hậu?”
Trăn Hương lắc đầu một cái.
Mai Phi quả đoán nói: “Nếu không phải, vậy liền không cần kiêng nể nàng ta, nếu nàng ta tích cực giúp Dương Ngọc Hoàn như thế, vậy ta cũng giúp nàng ta một tay.”
Trăn Hương không rõ hỏi: “Ý của nương nương là?”
“Thọ Vương cũng không ngại đổi một vương phi?”
Trăn Hương sững sờ, lập tức cười khổ nói: “Tâm tư vương gia đối với Dương thị, thiên hạ đều biết, làm sao có thể dễ dàng buông tay? Có điều. Sau này để ý thì làm sao? Không ngại thì lại làm sao? Xem ý của bệ hạ, là phải đợi sau khi Dương Ngọc Hoàn xác nhận có thai liền quang minh chính đại phong phân vị cho nàng ta.”
Nghe Trăn Hương nói như vậy, đáy lòng Mai Phi cũng sinh ra tiếc hận đối với Lý Mạo.
Kiếp trước hắn bị Đường Huyền Tông không chút do dự mà cướp đi kiều thê, cả người trở nên uể oải suy sụp, sầu não uất ức, không bao lâu liền bị Đường Huyền Tông đuổi đi rất xa, giúp Trữ Vương Lý Hiến vừa mới tạ thế giữ đạo hiếu ba năm.
Hiếu kỳ ba năm xong xuôi, hắn lại bị ép thú họ Vi làm phi, tuy rằng hai người có năm người con trai, thế nhưng Lý Mạo mãi mãi vẫn là một dáng vẻ không còn muốn sống.
Mai Phi nói: “Thọ Vương đột nhiên bị bệ hạ phái trở lại Trường An, trong lòng hắn sẽ không có lòng nghi ngờ sao?”
Làm sao sẽ không có lòng nghi ngờ chứ?
Thời điểm đến, vương phi kiều kiều mềm mại bồi ở bên người, lúc đi cô đơn một mình, Lý Mạo không phải đồ ngốc, lúc hắn chuẩn bị đi Lê Viên tìm Dương Ngọc Hoàn, đột nhiên bị ngự tiền lâm quân ngăn cản, hắn liền phát hiện ra không đúng.
Trước khi trở về Trường An, Lý Mạo liền lén lút tìm mấy cung nữ trong hành cung, lần lượt hỏi kỹ.
Có một cung nữ tên là Lục Khởi từng nói, Dương Ngọc Hoàn ra Trùng Quang điện thì đi về phía Phù Dung viên, lúc đó Dương Ngọc Hoàn còn đặc biệt hỏi nàng hành tung của bệ hạ, Lục Khởi biết được nàng ta là vương phi, không dám có giấu giếm, liền nói Đường Huyền Tông đang ở Thải Hà đình.
Vẻn vẹn một câu nói này, liền để Thọ Vương nghe ra không đúng.
Vào lúc ấy, bệ hạ cũng vừa hay ở Phù Dung viên, kết quả vương phi một đêm không về, bệ hạ cũng chưa ra Phù Dung viên, mấy chuyện trùng hợp, dù là ai cũng có thể nghĩ ra được điểm đáng ngờ trong đó, huống chi Thọ Vương là trượng phu của Dương Ngọc Hoàn.
Cuộc hôn nhân này là Thọ Vương thiên tân vạn khổ cầu được, lúc trước Vũ thị tận tình khuyên nhủ nói Dương thị cũng không phải là một người vợ hiền, không chỉ có không thể cưới làm chính phi, liền ngay cả làm một trắc phi nàng ta đều không có tư cách. Chỉ là lúc đó Thọ Vương bị Dương thị nũng nịu mềm giọng câu mất hồn, Thọ Vương không chịu thoái nhượng, Vũ thị không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.
Thành hôn bốn năm, Dương Ngọc Hoàn động một chút là sẽ nổi nóng với hắn, lúc trước Thọ Vương chẳng qua là cảm thấy đây là tình thú của phu thê, còn có thể cợt nhả cùng Dương Ngọc Hoàn đấu võ mồm. Chỉ là sau đêm ở Án Ca đài đó, Dương thị thỉnh thoảng sẽ một mình ngâm thơ đối chữ, tán dương Đường Huyền Tông anh minh thần võ, lẩm nhẩm, hai gò má trở nên ửng đỏ, đồng thời còn từ chối cùng phòng với hắn. Từng chuyện hợp lại với nhau, Thọ Vương coi như là mắt bị mù, nhưng chuyện bây giờ đều sáng tỏ đặt tại trước mắt hắn, hắn cũng không thể nào không biết người trong lòng Dương thị là phụ hoàng của hắn!
Chuyện Phù Dung viên lần này, đến cùng là trùng hợp hay là Dương Ngọc Hoàn cố ý làm?
Khi Thọ Vương phủ Lý Mạo đang nắm chặt nắm đấm, cả khuôn mặt đều là không cam lòng cùng bi phẫn: Phụ hoàng, phi tần hậu cung của người vô số kể, vì sao nhất định phải đến cướp thê tử của con?
Dương Ngọc Hoàn, nếu để ta tra ra đây là ngươi một tay thúc đẩy, đừng trách ta không để ý tình cảm phu thê nhiều năm!
Trăn Hương hỏi: “Nương nương dự định xử trí Dương Ngọc Hoàn như thế nào? Lẽ nào thật sự muốn cho hồ ly tinh không biết liêm sỉ này trở thành phi tần của bệ hạ?”
“Nàng ta muốn làm phi tần, cũng phải xem ta có nguyện ý hay không!” Bên môi Mai Phi mang theo ý cười nhạt nhẽo: “Nàng ta không phải ghét bỏ mỗi ngày đồ ăn không ngon, không nuốt trôi sao, vậy hãy để cho ngự thiện phòng làm toàn món ăn ngon đưa đến đi.”
“Không cần quá ngon, chuyên chọn những món mỡ nhiều kia, có thể bồi bổ rất tốt. Đúng rồi!” Linh quang lóe lên trong đầu Mai Phi, nói mấy câu vào bên tai Trăn Hương, Trăn Hương ngẩng đầu, mắt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm nàng, mắt Mai Phi bỡn cợt nhìn lại.
Mỡ nhiều… sẽ bị mập.
Thuốc bổ bệ hạ sai đưa đi… Cũng sẽ dễ mập.
Ăn quá nhiều… Càng dễ mập hơn.
Quan trọng nhất chính là, trong Nguyệt Tĩnh điện cũng không có gương!
Bồi bổ nhiều như vậy sau nửa tháng, Đường Huyền Tông nhìn thấy chính là một “mỹ nhân” thập phần đẫy đà êm dịu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook